Chap 1.3
Quy tắc số 34: Luôn di chuyển.
Bỏ lại Pacific Playland phía sau và còn cả Vùng đất Xác sống ở phía trước, chúng tôi quyết định đi du lịch. Sau cùng thì nước Mỹ có rất nhiều địa điểm đẹp và hấp dẫn mà chúng ta chưa từng tới, và một số trong số đó vẫn còn đáng xem. Vì vậy, tất cả chúng tôi đã lập một danh sách các địa danh yêu thích của mình và lên đường.
Chúng tôi đến Las Vegas trước, vì nơi đó chỉ cách đây vài giờ và cũng vì chúng tôi nghĩ rằng tốt nhất nên làm điều đó trước khi hết điện. Thật kỳ lạ khi thấy Dải được thắp sáng bằng đèn neon trong khi các sòng bạc lại trống rỗng và im lặng. Rõ ràng là zombie không đánh bạc.
Chúng tôi lái xe xuống Dải với tốc độ mười dặm một giờ, đóng cửa kính xe và sẵn sàng súng ống, dụ lũ zombies chạy theo sau, sau đó bắn tung mặt bọn chúng. Những con zombie đóng vai Elvis là tuyệt nhất. Tallahassee đã thề rằng một trong số chúng là thật, nhưng tôi nghĩ anh ta chỉ đang đùa thôi.
Khi trò bắn zombie trở nên nhàm chán, chúng tôi đã chơi slot tại Cung điện Caesar. Cũng khá vui. Đèn nhấp nháy và tiếng chuông leng keng làm chúng tôi vui vẻ, và bất cứ khi nào hết chip, chúng tôi chỉ cần chạy ra ngoài và lấy thêm một ít. Little Rock thực sự đã giành được khoản tiền thưởng 10.000 đô la tại một trong những cỗ máy poker, và tất cả chúng tôi đều cười và đập tay với nhau như thể chúng tôi vẫn sống trong một thế giới nơi tiền vẫn còn có ý nghĩa.
Sau đó, chúng tôi đã lấy trộm vài bộ đồ bơi được thiết kế riêng và mấy chai rượu sâm banh từ các cửa hàng của Forum, và chọn cho mình một trong những căn phòng suite lớn với những chiếc giường king-sized và phòng tắm bằng đá cẩm thạch. Có một phòng tắm hơi và một quầy bar đầy đủ, và một bồn tắm spa khổng lồ trước chiếc cửa sổ nhìn ra Dải, cảnh vật trông như một bức tranh. Tất cả chúng tôi mặc bộ đồ tắm đã chôm được và ngồi trong bồn tắm, uống Dom Pérignon ngay từ chai. Wichita cũng đã lấy một vài lọ trứng cá muối, nhưng hóa ra nó lại mặn và khó ăn muốn chết, nhưng dù sao chúng tôi cũng vẫn ăn nó, đơn giản là vì chúng tôi có thể.
"Thấy chưa," Wichita nói, "Zombieland cũng không tệ lắm. Nếu quanh đây vẫn còn người sống thì chúng ta còn lâu mới làm được mấy trò này."
"Đúng," tôi nói. "Không có người, không có xã hội, không có sự phân biệt giai cấp chuyên quyền. Không có gì ngăn được những người như chúng ta khỏi mấy căn phòng suite trong một khách sạn sang trọng."
" 'Phân biệt giai cấp chuyên quyền'?" Tallahassee nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa mới nói một câu chuyện hết sức tào lao trong bồn tắm. "Cậu đã học cái khỉ gió gì ở đại học thế?"
Tôi đã định nói rằng mình đã học ngành khoa học máy tính và tỷ lệ để học được bất cứ thứ gì "khỉ gió" tại một ngôi trường ở Texas là gần như bằng không, nhưng tôi không bao giờ có cơ hội nói ra điều đó. Bởi vì, thật may mắn làm sao, đó là khoảnh khắc khi cánh cửa phòng suite bật tung ra và hai tên nhân viên hành lý zombie xông vào, gầm gào với máu nhỏ xuống từ cằm.
Cho dù bạn đã sống ở Vùng đất Xác sống bao lâu đi chăng nữa, vẫn rất khó để chuyển sang chế độ chiến đấu khi bạn vừa dành nửa giờ thư giãn trong bồn tắm spa nóng và nhấn chìm phản xạ chiến đấu của bạn trong rượu sâm banh 300-đô-la-một-chai. Rất khó, trừ khi bạn là Tallahassee. Anh ta ra khỏi bồn tắm và thực hiện một cú nhảy vọt tới những khẩu súng mà chúng tôi để trên ghế phòng chờ gần nhất trong khi những người còn lại vẫn la hét và vùng vẫy như đống quà khuyến mãi dùng một lần của thập niên 80. Lũ thây ma có khi đã băng qua nửa căn phòng khi anh ta đứng thẳng dậy với một khẩu súng ngắn trong mỗi tay và thổi bay chúng ngay giữa cái cơ thể không chết mềm nhũn của chúng.
"Đây là sự phân biệt giai cấp chuyên quyền dành cho mày!" Tallahassee hậm hực khi đứng trên những con thây ma đã ngã xuống và bắn liên tiếp vào mặt chúng theo Quy tắc số 2. "Không zombie!"
Tôi nhìn anh ta đứng đó, không có gì ngoài cái quần bơi Speedos màu đen và chiếc mũ của anh ta, nước chảy xuống lồng ngực rộng và bắp tay dày và đôi chân dài, vạm vỡ của anh ta, và tôi đột nhiên rất vui mừng vì dòng nước xoáy tròn sủi bọt đã che giấu rất tốt đũng quần của mình khỏi mọi ánh nhìn. Bởi vì trong cả cuộc đời (mà tôi thừa nhận là ngắn ngủi và cho đến gần đây là khá nhàm chán), tôi chưa bao giờ cảm thấy kích thích như lúc đó.
Ôi, chết tiệt, tôi nghĩ, khi Quy tắc số 11 lại khởi động, thêm lần nữa.
--------------------
Quy tắc số 5: Không gắn bó.
Ừ. Cái đó không hoạt động tốt cho lắm.
Sau Vegas chúng tôi đến Grand Canyon, rồi New Orleans, rồi Memphis để thăm Graceland. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi dừng lại ở bất cứ kì quan bên đường nào mà chúng tôi tình cờ phát hiện từ cửa sổ của chiếc Hummer. Hội chợ địa phương bị bỏ hoang. Quả bóng cao su lớn nhất thế giới. Bảo tàng dành cho máy móc nông nghiệp, hoặc lon bia điêu khắc, hoặc Jell-o. Đất nước tuyệt vời, nước Mỹ. Những gì còn lại của nó.
Đó thực sự là một khoảng thời gian tuyệt vời, ngoại trừ phần hình như tôi là gay và yêu Tallahassee. Phần đó thì không vui chút nào.
Một đêm khuya, trong một căn Bed&Breakfast bị bỏ hoang ở Bắc Carolina, tôi ngồi một mình dưới một chiếc chăn có viền ren, được bao quanh bởi những món đồ trang trí bằng sứ và mùi thơm của mấy cái potpourri cũ, và cân nhắc về giá trị của việc mặc kệ mọi thứ và mạo hiểm một phen. Sau cùng thì, ai mà biết được? Tôi còn nhầm lẫn về giới tính của chính mình cơ mà; có khi anh ta chỉ chậm tiêu chút thôi.
Một mặt, Tallahassee đã có con một lần, điều đó có nghĩa là vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời, anh ta đã làm nhiều việc với một người phụ nữ hơn là chỉ vén tóc cô ấy ra sau tai. Và anh ta đánh tôi khi tôi xịt nước hoa lên cổ anh ta. Mặt khác, anh ta thừa nhận mình đã khóc khi xem Titanic, và có một nỗi ám ảnh khá lâu với việc nhét những khúc gỗ xốp đầy kem vào miệng.
Về mặt thứ ba, tôi đã nghĩ về Twinkies như một phép ẩn dụ tình dục, đó có lẽ là một dấu hiệu tốt cho thấy sự phán đoán và sự tỉnh táo của tôi đã bị bắn thủng như cái rổ. Vì vậy, tôi quyết định chơi theo cách an toàn. Không nói gì cả. Giả vờ mọi thứ đều bình thường.
Vấn đề là, rõ ràng tôi là một diễn viên khủng khiếp. Tôi càng giả vờ thì mọi thứ càng rối tung hết cả lên, Tallahassee càng chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn với tôi, và "điều gì đó" ắt phải liên quan đến việc tôi đã bị Wichita từ chối. Anh ấy tiếp tục cố gắng cổ vũ tôi bằng rượu và những chuyến săn thây ma và những chuyến viếng thăm những nơi mà anh ấy nghĩ rằng tôi thích, như Smithsonian và Thư viện Quốc hội. Và anh ấy tiếp tục nói về việc giúp tôi lên giường với ai đó, điều may mắn là vẫn không có gì ngoài nói miệng do sự thiếu hụt con người ở mọi nơi chúng tôi đến. Tôi không chắc mình sẽ làm gì nếu anh ta cố gắng gán ghép tôi với một người phụ nữ còn sống thực sự, nhưng tôi chắc chắn rằng nó sẽ không tốt đẹp gì đâu.
Tôi rất sợ là anh ấy sẽ cố gắng đối chất với Wichita về điều đó, nhưng anh ấy chủ yếu chỉ phớt lờ cô ấy bất cứ khi nào có thể và thỉnh thoảng lại cho cô ấy vài ánh mắt khó chịu. Wichita dường như không để ý hoặc quan tâm; tôi nghĩ rằng cô ấy đã cho rằng đấy chỉ là bản tính khốn nạn của Tallahassee mà thôi. Tôi đã rất mừng. Bốn chúng tôi hiện tại đang là một gia đình, và gia đình cãi nhau thì không bao giờ vui cả.
Khi chúng tôi đến Florida, tôi nghĩ Tallahassee sẽ muốn dừng lại, bởi vì, Tallahassee mà, nhưng anh ta chỉ tiếp tục di chuyển về phía nam cho đến khi, sáu giờ sau, chúng tôi thấy mình đang đuổi theo thây ma trong bộ quần áo cơ khí quanh đường đua ở Đường đua Daytona 500.
Sau đó, Tallahassee khiến tất cả chúng tôi viết tên của mình lên những ô vuông ở vạch đích, sau đó kéo chúng tôi đến một trong những tòa nhà ở phía sau để xem cái có vẻ như là kỷ vật NASCAR.
"Đó," anh ta cung kính nói, và gõ nhẹ vào tấm kính trên một bức ảnh đóng khung của một anh chàng đầu trọc với bộ ria mép rậm rạp và cặp kính râm phản chiếu. "Đó là anh ta. Kẻ Đe Dọa."
"Có giống như Kẻ hủy diệt không?" Little Rock hỏi. Tallahassee trông như thể anh ta đang nghiêm túc xem xét việc bắn cô bé một phát.
"Đó là Dale Earnhardt, nhóc con kém hiểu biết! Bọn họ đã dạy lũ trẻ cái quái gì ở trường vậy?"
Tôi rất vui vì Little Rock đã ở đó để hỏi những câu hỏi này, vì tôi cũng chẳng biết Dale Earnhardt là ai.
"Anh ta đã vẽ số 3 trên xe của mình," tôi nói. "Có phải đó là lý do tại sao anh luôn sơn số 3 trên tất cả những chiếc xe của mình không?"
"Quá đúng." Tallahassee cười toe toét và quàng tay qua vai tôi. "Bây giờ tôi chính là Kẻ Đe Dọa. Bọn thây ma sẽ đái ra quần và chạy té khói khi chúng thấy tôi đến."
Anh ấy cười. Little Rock và Wichita đảo mắt. Còn tôi, chỉ đứng đó và đắm mình trong sự ấm áp, rắn rỏi của cánh tay Tallahassee trên vai.
_TBC_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro