Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.2

Quy tắc số 27: Biết được giới hạn của bản thân.


Đừng bắn vào mục tiêu bạn không thể bắn trúng; chỉ tổ phí đạn thôi. Đừng cố gắng ra một đòn chặt đầu gây shock nếu bạn không có sức mạnh thân trên để có thể kéo nó xuống. Nếu một con zombie trông thực sự lực lưỡng, đừng cố gắng chạy vượt trước nó trừ khi bạn đã dành nhiều thời gian để thực hiện Quy tắc số 1. Ngày tận thế zombie không phải là lúc để thể hiện.

Ngoài ra, khi lần đầu tiên uống rượu mạnh, hãy nhớ lấy trọng lượng cơ thể và sự thiếu kinh nghiệm uống rượu trước đó.

"Vậy, mọi chuyện ra sao?" Tallahassee nhếch mép và chọc vào cánh tay tôi một lần nữa, ở chính xác vị trí như ngày trước. Tôi sẽ bị bầm tím ở đó nếu anh ta không dừng lại. "Ghi điểm chứ?"

"Uhm." Nhìn lại thì, có lẽ tôi nên nói dối, nhưng tại thời điểm đó tôi lại không nghĩ đến nó. "Không hẳn thế."

"Cậu đùa tôi đấy à." Tallahassee nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một tên người ngoài hành tinh quái dị với đôi tai nhọn hoắt. "Hãy nói rằng ít nhất cậu đã đến được màn thứ ba."

"Không phải như thế." Tôi đã thừa biết anh ta sẽ không hiểu mà. "Wichita và tôi đã nói chuyện, và chúng tôi quyết định rằng chuyện đó sẽ không xảy ra với chúng tôi, thế thôi. Nó... phức tạp lắm."

"Phức tạp. Phải." Tallahassee quay đầu lại và cười sặc sụa, chiếc mũ của anh gần như rơi ra. "Thánh chết tiệt, Columbus, cậu có phải cái kẻ thua cuộc mà tất cả những kẻ thua cuộc khác đều nói đùa về, phải không vậy? Cái kẻ không thể lên giường với người khác nếu như cậu là người đàn ông cuối cùng trên trái đất. Quá tồi rồi, anh bạn ạ."

Tôi muốn chỉ ra rằng mình thực sự không phải là người đàn ông cuối cùng trên trái đất, bởi vì anh ta đang ở đây, và anh ta cũng không lên giường với ai đó nhiều hơn tôi, nhưng tôi sợ anh ta sẽ đánh tôi. Vì vậy, tôi không nói gì, và tôi nghĩ rằng tôi phải trông khá đau khổ về điều đó, bởi vì Tallahassee đột ngột ngừng cười và vỗ vai tôi.

"Aw, thôi nào, nó không tệ đến thế đâu. Theo tôi, tôi biết một thứ có thể khiến cậu vui vẻ."

Có một siêu thị trong trung tâm thương mại nằm bên kia đường. Những cánh cửa tự động không còn hoạt động nữa, nhưng Tallahassee chỉ bắn tung cửa kính bằng khẩu súng ngắn của mình và dẫn đường đến khu rượu vang và chất cồn ở phía sau. Những thứ tốt đều ở trong một tủ riêng biệt với một ổ khóa bên trên. Tallahassee đã phá khóa bằng khẩu súng của mình và phân loại qua mấy cái chai bên trong.

"Đây." Anh ta bóc lớp giấy bạc từ cổ chai Jonnie Walker Blue, mở chai và hớp một hớp trước khi đưa nó cho tôi. "Nếu cậu không thể làm chuyện đó, đây là điều tốt nhất tiếp theo."

Tôi thực sự không phải người hay uống rượu. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ uống thứ gì mạnh hơn bia hay rượu vang trước đây, và đối với một sinh viên đại học ở Texas đó là thành tựu khá lớn. Nhưng này, nếu nhận ra xu hướng giới tính của mình ở ngay giữa ngày tận thế zombie không đủ khó khăn, thì còn gì nữa? Tôi cầm lấy cái chai và làm một ngụm.

Nó nóng cháy một cách tệ hại khi chảy xuống, và tôi ho và phun ra khá nhiều trong khi Tallahassee cười phá lên. Nhưng sau đó, cổ họng và ngực của tôi cảm thấy ấm áp, và đầu tôi thấy nhẹ bẫng và choáng váng, và tôi quyết định nó thực sự rất tốt. Ngụm thứ hai đã không làm tôi ho nhiều như vậy, và ngụm thứ ba thì hoàn toàn suôn sẻ.

"Đừng có uống hết cùng một lúc." Tallahassee chộp lấy cái chai trên tay tôi và làm một vài ngụm trước khi trả nó lại. "Nào, hãy xem nơi này có gì khác."

Các gian hàng thực phẩm đã bị cướp phá tại một số chỗ, vì vậy không còn gì nhiều ngoài một vài gói mì ăn liền nát bấy, những chiếc lon bị móp méo và các sản phẩm từ sữa đã hết hạn. Trong gian hang đồ ăn vặt, Tallahassee nhìn chằm chằm vào kệ trống trong sự phẫn nộ.

"Không có Twinkies? Làm sao mà cả một cái siêu thị chết tiệt lại không có một chiếc Twinkie nào trong đó?"

"Anh vẫn đang tìm nó à?" Tôi nói. "Tôi nghĩ rằng anh sẽ hài lòng khi anh đã thực sự có một cái."

"Không đời nào." Anh ta lắc đầu. "Chỉ ăn một một cái đó chỉ khiến cho tôi muốn ăn nhiều hơn."

Thật buồn cười, tôi đã suy nghĩ chính xác điều tương tự về rượu whisky.

Chúng tôi ngồi trên sàn trong gian hàng bánh kẹo và chuyền chai rượu qua lại. Tôi cảm thấy ấm hơn và ấm hơn, và đầu tôi ngày càng nhẹ hơn. Đến một lúc, tôi bắt đầu đổ nhào sang một bên, nhưng Tallahassee đã ở đó, và nó giống như dựa vào một tảng đá thực sự lớn, hoặc có thể là một bức tường gạch. Một cái gì đó mạnh mẽ và vững chắc sẽ không cho phép bạn ngã, dù có chuyện gì đi nữa.

"Nghe này," anh ta nói, "Tôi biết cậu phải đang cảm thấy khá tệ, nhưng tin tôi đi, đó không phải là tận t-" Anh ta ngừng một chút và nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ. "Được rồi, có lẽ là vậy. Nhưng nếu bốn người chúng ta sống sót, có lẽ những người khác cũng vậy. Cậu sẽ gặp một người phụ nữ không-phải-zombie khác ở đâu đó."

Tôi thực sự cảm động. Tôi biết điều đó đã đi ngược lại bản chất cơ bản của anh ta, nhưng Tallahassee thực sự đang cố gắng an ủi tôi. Chắc chắn rồi, anh ta đã động lòng trắc ẩn nhầm vấn đề, nhưng anh ta không biết điều đó, phải không nào? Anh ta đang cố tỏ ra tử tế, và điều đó khiến mắt tôi rưng rưng và mũi tôi cay cay khi nghĩ về điều đó. Tôi thực sự đã nấc lên một vài lần do tất cả các cảm xúc, và uống một ngụm rượu whisky lớn.

"Anh là một người bạn tốt, Tallahassee," tôi liếc anh ta.

"Đừng có ủy mị với tôi, tên thỏ đế. Chỉ vì cậu say rượu - mà, thật là thảm hại, khi mà cái chai còn chưa vơi đi được một nửa - điều đó không có nghĩa là cậu có cớ làm vậy. "

"Xin lỗi."

"Chỉ cần đừng làm điều đó một lần nữa."

Nhưng anh ta đã không lấy lại cái chai từ tôi. Và sau vài phút uống rượu nữa, khi tôi có thể hơi áp mặt vào vai anh ấy và có thể đã xì mũi lên anh ta một chút, anh ấy không nói gì.

Tôi thực sự không nhớ đã trở lại nhà nghỉ sau đó. Trong một chốc tôi đang ở trong siêu thị, chìm đắm trong nỗi buồn và chùi mũi vào áo của Tallahassee, và điều tiếp theo tôi biết là mình thức dậy trong phòng của mình ở Best Western, cuộn tròn dưới chăn, đã cởi giày và vớ nhưng vẫn còn mặc quần áo. Miệng tôi cảm thấy như có gì đó đã chết và phân hủy trong đó, và đầu thì đau như búa bổ. Khi tôi cố gắng ngồi dậy, toàn bộ căn phòng nghiêng từ bên này sang bên kia và xoay tròn, và dạ dày của tôi cuộn lên.

Tallahassee hẳn đã nghe thấy tiếng tôi đang nôn vào cái thùng rác cạnh giường, bởi vì anh ta bước vào, thầm chửi thề, túm lấy lưng áo và kéo tôi vào phòng tắm.

"Thề có Chúa, Columbus," anh lẩm bẩm, "cậu là người nhẹ cân nhất mà tôi từng gặp. Tôi cá là Little Rock còn có thể uống nhiều hơn cậu."

Tôi không cãi lại, bởi vì anh ấy có lẽ đúng, và cũng vì tôi quá bận rộn chúi đầu vào nhà vệ sinh và nhớ lại chính xác lý do tại sao tôi luôn tránh rượu mạnh trong quá khứ. Hộp sọ của tôi như muốn tách ra. Tay và chân của tôi cảm thấy như cọng mì bị nấu quá chín. Ngay cả ngồi xổm thôi cũng cảm thấy như quá nhiều nỗ lực, và tôi nghĩ rằng mình có thể đã úp mặt vào cái bồn cầu đầy chất nôn của bản thân, ngoại trừ việc Tallahassee vẫn đang giữ lấy tôi. Anh ấy giữ cho đến khi tôi xong xuôi, sau đó kéo tôi xuống bồn rửa mặt, bắt tôi súc miệng bằng nước và một ít nước súc miệng còn sót lại, và đặt tôi trở lại giường một lần nữa.

Khi thức dậy lần nữa, tôi cảm thấy mình có chút khả năng biến thành zombie một cách hoàn toàn tự nhiên. Có một chai nước trên bàn cạnh giường, và một vài gói Alka-Seltzer liều đơn mà họ bán trong các cửa hàng nhà nghỉ. Tôi cho rằng về mặt lý thuyết có thể là Wichita hoặc Little Rock đã đặt chúng ở đó, nhưng tôi khá chắc chắn đó không phải họ.


_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro