Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.1

Trong vài tuần đầu tiên sau khi virus zombie bắt đầu lây lan, không một ai muốn tin vào điều đó. Đó là lý do tại sao số lượng nạn nhân lại cao đến thế: người ta không thể chấp nhận rằng Mẹ hay Ông hay dì Bertha ngọt ngào đã không còn là Mẹ hay Ông hay Dì Bertha ngọt ngào, mà là một thứ ác ôn thèm khát đến chảy cả dãi, kiên quyết gặm xé hết thịt ra khỏi xương của bọn họ. Họ cố gắng nói chuyện với những người thân yêu, để thuyết phục, để tiếp cận với con người thật mà họ biết vẫn còn ở đâu đó bên trong. Chuyện đó không bao giờ kết thúc một cách tốt đẹp.


Quy tắc số 11: Sự phủ định không phải bạn của chúng ta.


Tại sao tôi lại đề cập đến quy tắc này? Bởi vì gần đây tôi đã nghĩ rằng, các quy tắc để tồn tại trong Vùng Đất Xác Sống có thể thực sự hoạt động khá tốt như các quy tắc để tồn tại, ờ, trong đời sống. Sau cùng, nếu bạn có thể vượt qua tận thế zombie, bạn có thể vượt qua mọi thứ, phải không nào?

Điều mà Quy tắc số 11 thực sự muốn diễn đạt là, bất kể sự thật không mấy dễ chịu nào đang đang lê lết theo sau bạn với những mảnh thịt người giắt kẽ răng, hoặc chui vào đầu bạn lúc ba giờ sáng trong một căn phòng trọ ở phía bắc Victorville. Bạn vẫn phải đối mặt với nó.

Sau khi rời khỏi Pacific Playland, chúng tôi đi về phía bắc trên chiếc I-15 và dừng lại ở Best Western qua đêm. Nó không tệ, tốt hơn nhiều so với các phòng trọ hậu-tận-thế mà chúng tôi đã đi qua. Điện và nước nóng vẫn còn, máy bán hàng tự động trong sảnh thì tích trữ đầy những đồ ăn nhẹ ngon miệng (mặc dù không phải Twinkies), và chỉ có hai tay zombie ở quầy lễ tân. Tallahassee đã giết chúng bằng một con dao rựa và treo đầu chúng lên cây xương rồng bằng sợi thủy tinh khổng lồ trong bãi đậu xe.

Tallahassee và tôi mỗi người lấy một phòng chéo nhau qua hành lang, và các cô gái lấy một căn liền kề với tôi. Nhưng Wichita đã cho tôi cái nhìn dài và sâu sắc này trước khi cô ấy đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi khá chắc chắn rằng việc sắp xếp giấc ngủ sẽ được sắp xếp lại trước khi trời sáng. Tallahassee chắc cũng nghĩ như vậy, bởi vì gã đã đấm vào tay tôi và nói, "Tới luôn đi, thằng nhóc ranh mãnh," trước khi cười khúc khích như một kẻ điên và biến mất trong phòng riêng của anh ta.

Tôi tắm rửa, đánh răng, súc miệng hai lần với một trong những chai nước súc miệng sát trùng nhỏ bằng nhựa của nhà nghỉ, mở khóa cửa phòng sát vách, và ngồi xuống giường chờ đợi. Vài phút trôi qua, và Wichita không xuất hiện, vì vậy tôi đã chờ thời gian trôi qua bằng cách thử hình dung chuyện gì sẽ xảy ra khi cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện.

Và đó là lúc Quy tắc số 11 đá tôi một cái, ngay tại thời điểm quan trọng này.

Trong tưởng tượng của tôi, cánh cửa bật mở và Wichita đang đứng đó trong chiếc áo phông ngắn và quần lót bằng vải bông màu hồng, đi chân trần (trong tưởng tượng của tôi, tấm thảm Best Western mềm mại và thơm mát và hoàn toàn không có vết cáu bẩn đáng ngờ). Tóc cô buông xuống ngang vai, trông rối bù và mềm mại. Tôi tưởng tượng cô ấy mỉm cười với tôi khi tôi đưa tay ra và vén một sợi tóc dài, mượt như lụa ra sau tai cô ấy...

Và tôi chỉ tiến xa được đến đó.

Mặc dù một số người, có khi là Tallahassee, sẽ cho là đúng, tôi không hoàn toàn mù tịt về vấn đề tình dục. Tôi biết tình dục hoạt động như thế nào, toàn bộ cái phần "cho A vào khe B". Tôi biết mình đáng lẽ ra phải tưởng tượng những gì. Chỉ là tâm trí tôi dường như không muốn đi đến đó.

Tôi nghĩ lại khi Wichita hôn tôi, ngay sau khi tôi giải cứu cô ấy và Little Rock tại Pacific Playland, và nó khiến tôi cảm thấy thế nào. Tôi cảm thấy thật dũng cảm tại thời điểm đó. Thật anh hùng. Rất nam tính và ấn tượng và thực sự, thực sự tự hào về bản thân mình. Cái mà tôi đã không cảm nhận được, thậm chí ngay cả khi miệng Wichita ấn lên miệng tôi, bị kích thích.

Vì vậy, tôi ngồi đó, một mình trong căn phòng trọ, cảm thấy không-bị-kích-thích, và cuối cùng tôi thừa nhận với chính mình một điều mà tôi đã từ chối phải thừa nhận trong một thời gian dài. Sự thật là, trong suốt cuộc đời của tôi trước và sau tuổi dậy thì, tôi chưa bao giờ thực sự có một ảo tưởng tình dục về một người phụ nữ. Ngoài toàn bộ cái chuyện vén-tóc-ra-sau-tai, tất cả những tưởng tượng về phụ nữ của tôi tập trung vào việc đưa một cô gái xinh đẹp về nhà để gặp bố mẹ tôi. Bởi vì nếu tôi làm điều đó, thì bằng cách nào đó, cha mẹ tôi sẽ tự biến mình từ những nhà tu khổ hạnh bị nghi là mắc chứng hoang tưởng mà tôi quen biết và yêu thương, thành những bậc cha mẹ hoàn hảo như bước ra từ những bộ phim sitcom từ thập niên 50. Mẹ tôi sẽ hút bụi trong nhà với đôi giày cao gót và chuỗi ngọc trai, và học cách làm một cái ổ mì thịt hoàn hảo. Cha tôi sẽ mặc áo gile len trang nhã và ban phát sự thông thái của bậc cha mẹ trong khi hút tẩu thuốc. Họ sẽ yêu cô gái của tôi, và cô gái của tôi cũng yêu họ, và chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, thiết thực trong một căn nhà đẹp đẽ ở ngoại ô với hàng rào gỗ trắng.

Chỉ là hiện tại điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Cha mẹ tôi đã chết, và tôi ghét ổ mì thịt, và tất cả các hàng rào gỗ trắng ở đất nước này đang mục rữa vì không được sửa sang, và bởi vì  lũ zombie thì dở tệ với công việc vườn tược. Đã đến lúc đối mặt với sự thật không mấy dễ chịu. Tôi thích những cô gái. Tôi thích nói chuyện với họ và tiêu diệt zombie cùng họ, và để cảm thấy nam tính và anh hùng. Tôi chỉ... không thích họ theo cách đó.

Cánh cửa mở ra và Wichita đang đứng đó, trong chiếc quần jean, áo sơ mi vải flannel và giày tennis. Tóc cô được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa.

"Xin chào," cô nói, nhìn tôi với một cái nhíu mày lo lắng. "Tôi có thể vào không?"

Bản năng đầu tiên của tôi là nói không, nhưng sau đó tôi nghĩ, cái quái gì vậy, tôi có thể công khai nó ngay bây giờ. Sau cùng thì, thật không công bằng khi lừa dối một cô gái. Vì vậy, tôi cho cô ấy vào, và cô ấy ngồi xuống phía bên kia của giường, cách xa tôi và hơi lo lắng, nhổ những sợi chỉ lỏng lẻo trên giường.

"Xem này," sau một lúc, cô nói, "Columbus. Tôi thích cậu."

"Ừ," tôi nói. "Tôi cũng thích cô."

"Cậu... rất tốt, cậu biết đấy. Và dũng cảm. Và cậu đã cứu mạng chúng tôi, điều mà tôi sẽ nợ cậu mãi mãi."

"Không sao đâu," tôi nói. Cô ấy cứ ngó ngoáy không yên, và nói tiếp như thể cô ấy không nghe thấy tôi.

"Nhưng tôi chỉ không nghĩ rằng nó sẽ có tiến triển. Ý tôi là cậu và tôi. Tôi biết tôi đã hôn cậu và tất cả, nhưng--"

"Tôi đồng ý," tôi nói.

"--Giống như tôi đã nói, cậu vừa cứu mạng chúng tôi, và tôi như thể bị adrenaline điều khiển, và--"

"Tôi đồng ý," tôi lặp lại, to hơn một chút.

"Đó là một sự thúc đẩy của--" Wichita vỡ ra và cuối cùng nhìn thẳng vào tôi, mắt mở to. "Cậu đồng ý?"

"Ừ." Tôi gật đầu dứt khoát. "Cô rất tuyệt vời, nhưng tôi đã nhận ra rằng tôi không thực sự..." Tôi không thể hoàn thành câu nói đó. Tôi không thể. Tôi mở và khép miệng như một con cá, và tạo ra một số tiếng động lạ, và cuối cùng đưa tay ra với cô ấy. "Bạn bè chứ?"

"Bạn bè." Cô ấy trông vô cùng nhẹ nhõm khi cô ấy bắt tay tôi, sau đó cúi xuống và đưa cho tôi một nụ hôn nhanh chóng, theo kiểu chị em ở trên má. "Cậu là một chàng trai tuyệt vời, Columbus. Cảm ơn." Và sau đó cô ấy đi rồi, đóng cánh cửa lại sau lưng trước khi tôi kịp nói xong "Không có gì."

Tôi ngồi đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trong vài giây, cảm thấy trống rỗng và cô đơn và bi đát khi dành phần còn lại của cuộc đời để sống độc thân. Nhưng nhìn cách tôi đã cam chịu dành phần còn lại của cuộc đời mình để chạy trốn khỏi lũ zombie, có lẽ cuộc sống độc thân không quá quan trọng trong lịch trình tuyệt vời của tất cả mọi chuyện. Tôi tiếp tục nói với bản thân mình như thế khi bò lên giường và kéo chăn qua đầu.


_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro