Phẫu thuật (8)
Sáng hôm sau, Lê Sóc dậy từ sớm. Anh vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương, phát hiện bản thân tiều tụy đi rất nhiều.
Quầng thâm dưới mắt dày thêm, cả người gầy đi một vòng lớn. Lê Sóc bắt đầu có chút ghét bỏ chính mình.
Đúng vậy, tối hôm qua anh lại mất ngủ, nhưng không giống như trước đây ngủ rồi lại tỉnh, mà căn bản là ngủ không được. Cứ thế tới tận ba giờ sáng, anh liền cam chịu ngồi dậy bắt đầu đọc sách, đọc đến sáu giờ sáng cuối cùng cũng buồn ngủ, anh liền ngủ đến tám giờ mới rời giường.
Vì hôm nay là ngày anh hẹn với bác sĩ Trương và Hiên Hiên đi chơi.
Lê Sóc mặc quần áo đơn giản, bởi vì miệng vết thương đã dần dần lành lại, anh cũng không băng bó nữa, chỉ đơn giản dán bông băng lên che đi, ngăn pheromone phát ra.
Trước khi ra ngoài, anh cầm theo khăn quàng tối qua đã giặt sạch, choàng vào cổ, xác nhận không có mùi gì phát ra ngoài mới ra khỏi cửa.
Lê Sóc sau khi ra khỏi khách sạn thì không tới công viên giải trí ngay, mà lái xe tới cửa hàng đồ chơi ở gần đó.
Mấy ngày nay anh đã đi qua cửa hàng đồ chơi này vài lần, nghe nói nó mới mở không lâu, trước đây anh không có ý định đi vào, nhưng giờ anh lại muốn mua cho Hiên Hiên một món quà.
Cửa hàng đồ chơi lớn tới mức khiến anh phải kinh ngạc ngay khi vừa bước vào.
Trong cửa hàng có rất nhiều ngăn tủ, mỗi một ngăn tủ đều được phân loại sắp xếp gọn gàng, bao gồm cả mô hình, đồ lắp ráp lego và búp bê Barbie.
Lúc trước, khi anh nằm viện, y tá Lưu từng nói với anh, vào sinh nhật sáu tuổi của Hiên Hiên, cậu nhóc đã chạy tới bệnh viện tìm bác sĩ Trương, nhờ hắn gọi điện cho ba mẹ đang ở nước ngoài vì muốn trò chuyện với họ. Khi bố mẹ nhóc hỏi muốn quà sinh nhật là gì, nhóc vui vẻ nói muốn một xe ô tô thể thao đồ chơi, kết quả là họ bận quá nên đã quên mất món quà đã hứa sẽ tặng cho Hiên Hiên.
Hiên Hiên không khóc không nháo, nhưng bác sĩ Trương luôn chăm sóc cho nhóc đều để hết những điều này vào trong mắt. Lúc đó bác sĩ Trương mới chỉ là bác sĩ thực tập, mà bác sĩ thực tập lại không có lương. Bác sĩ Trương lúc đó rất bận, vừa học vừa làm, tuy xe ô tô thể thao đồ chơi không đắt, thậm chỉ hắn còn có thể dùng ba nhân dân tệ mua một cái nhỏ cho có lệ. Nhưng bác sĩ Trương nhất quyết phải mua mô hình xe hơi vài trăm tệ kia, nói rằng đó mới là quà sinh nhật tốt nhất dành cho Hiên Hiên.
Nhưng cuối cùng, tới khi hắn vất vả kiếm đủ tiền, cửa hàng đồ chơi kia không biết tại sao lại đóng cửa. Gần đó cũng không có cửa hàng nào khác, hắn đành phải mua một món khác cho Hiên Hiên.
Nghĩ vậy, Lê Sóc vô thức đi tới tủ đặt xe thể thao đồ chơi, chọn một mẫu ô tô thể thao đẹp nhất rồi đi thanh toán.
Chủ cửa hàng này rất tốt bụng, còn cung cấp dịch vụ gói quà miễn phí. Vì vậy nên Lê Sóc cũng đem mô hình ô tô đóng gói vào luôn.
Sau khi mua quà xong, anh đặt túi to đựng mô hình vào ghế phó lái, lấy di động ra định vị vị trí rồi lái xe đi.
Lê Sóc nhanh chóng tới công viên giải trí. Công viên giải trí rất lớn, ở đây đông đúc người, từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể thấy bên trong có bao nhiêu vui vẻ.
Lê Sóc trước đây đến công viên giải trí đều là đi hẹn hò với bạn trai, đây là lần đầu tiên mang bạn nhỏ đi chơi.
"Anh Lê!" Lê Sóc vừa mới xuống xe đã nghe thấy giọng nói mềm nhũn của Hiên Hiên từ phía trước. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hiên Hiên đang được bác sĩ Trương ôm, bác sĩ Trương đang xếp hàng mua vé cũng cười vẫy tay với anh.
Còn nửa tiếng nữa mới tới thời gian hẹn, vốn dĩ Lê Sóc muốn đến sớm để đợi họ, không ngờ bọn họ còn đến sớm hơn cả anh.
"Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi." Lê Sóc vừa chạy vừa nói.
"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến" bác sĩ Trương đặt Hiên Hiên xuống đất, nói với Hiên Hiên: "Được rồi, Lê ca ca đã đến rồi, em và anh ấy ra kia ngồi nhé? Anh đi mua vé cho mọi người." Hắn ngẩng đầu nhìn Lê Sóc: "Xin lỗi, phiền anh chăm sóc cho Hiên Hiên rồi."
"Nếu không thì để tôi xếp hàng cho?" Lê Sóc nhìn hàng người dài khủng khiếp kia, cảm thấy nếu để bác sĩ Trương đứng xếp hàng một mình thì không ổn cho lắm.
Bác sĩ Trương nở nụ cười: "Không cần đâu, anh và Hiên Hiên nói chuyện đi, mấy hôm nay nó rất nhớ anh" Sau khi nói xong Hiên Hiên cũng rất phối hợp chạy đến bên cạnh Lê Sóc, ôm lấy đùi anh.
Lê Sóc cúi xuống xoa đầu Hiên Hiên: "Được rồi, làm phiền cậu rồi." Sau đó kéo tay Hiên Hiên dắt sang bên cạnh, lấy di động ra chuyển tiền mua vé cho bác sĩ Trương.
"Anh Lê, em rất nhớ anh." Hiên Hiên dúi đầu vào ngực Lê Sóc, Lê Sóc cười xoa đầu nhóc nói: "Anh cũng rất nhớ em." Sau đó anh ngồi xổm xuống cầm cái túi lớn trong tay lên lắc lắc cho Hiên Hiên xem, cười nói: "Mừng em xuất viện."
"Oa!" Ánh mắt Hiên Hiên lập tức sáng lêm, ôm lấy món quà của Lê Sóc, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh Lê."
Lê Sóc cười một cái, sau đó bế Hiên Hiên lên, ngồi xuống ghế bên cạnh: "Chúng ta ở đây chờ anh của em được không?"
"Vâng!"
Không lâu sau đó, bác sĩ Trương chạy ra, buộc vé vào cổ tay của hai người, cười nói: "Được rồi, có thể vào chơi rồi."
"Oh yeah!" Cả người Hiên Hiên bật dậy, sau đó tay trái nắm tay bác sĩ Trương tay phải nắm tay Lê Sóc chạy vào bên trong.
Ngay khi vừa bước vào, thứ thu hút sự chú ý nhất chính là tàu lượn siêu tốc, không biết nó có bao nhiêu vòng quay 360° nữa. Tiếng hét chói tai vang lên trong không khí, tạo cho người ta một loại cảm giác rất kích động.
Dù vậy nhưng Hiên Hiên bảy tuổi lại không hề sợ hãi, ngược lại còn rất hưng phấn lôi kéo hai người bọn họ đi chơi.
Vừa đến cửa, Lê Sóc nhận ra nhìn gần còn cảm thấy kích động hơn, cười nói: "Tôi không chơi đâu, lớn tuổi rồi, chịu không nổi."
"A..." Hiên Hiên vừa định lên tiếng thì im bặt, nhân viên công tác bên cạnh đi tới: "Xin lỗi, tôi có thể dắt bé đi đo chiều cao trước được không?"
"À, được." Bác sĩ Trương nắm tay Hiên Hiên, nhẹ nhàng nói với nhóc: "Chúng ta đi đo chiều cao trước nhé."
Để đảm bảo an toàn, một số trò tàu lượn có yêu cầu về chiều cao tối thiểu, bởi vì nếu không đủ cao, các thanh an toàn không thể chặn được cả cơ thể, sẽ có khả năng khiến người bị văng ra ngoài.
Tuy nhiên, yêu cầu về chiều cao của chiếc tàu lượn này là 1m4, trong khi đó Hiên Hiên đáng thương chỉ cao 1m35.
Hiên Hiên ủ rũ rời khỏi, cho đến khi Lê Sóc chạy đi mua kem về tâm trạng nhóc mới khá hơn.
Bác sĩ Trương búng nhẹ lên trán Hiên Hiên: "Đã bảo ăn nhiều lên thì không chịu, bây giờ muốn cao cũng không được." Sau đó Hiên Hiên vừa được dỗ dành lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Lê Sóc có chút dở khóc dở cười.
Bác sĩ Trương nhìn vẻ mặt càng lúc càng tủi thân của Hiên Hiên không khỏi thở dài, ngồi xổm xuống xoa đầu nhóc: "Được rồi, không chơi được trò này thì mình đi chơi trò khác, chúng ta qua bên kia nhé?"
Hiên Hiên vừa ăn kem vừa gật nhẹ đầu, sau đó lon ton chạy sang bên kia chơi, hai người lớn liền đi theo đằng sau.
Nhóc bất tri bất giác chạy tới vòng quay ngựa gỗ, Lê Sóc nhìn ánh mắt sáng lên của Hiên Hiên, sờ đầu nhóc nói: "Muốn chơi cái này không?"
Hiên Hiên lắc đầu: "Không đâu, cái này chỉ con gái chơi thôi, em không chơi" nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo mấy con ngựa xoay tròn đó.
"Không đâu, em nhìn xem, không phải cũng có bạn nam chơi đó sao?" Lê Sóc ngồi xuống nói với Hiên Hiên: "Không chỉ bạn nam cũng chơi, còn có người lớn chơi nữa đó. Cái này không phân biệt bạn nam bạn nữ, nếu thích thì cứ đi chơi đi."
Hiên Hiên do dự nhìn bạn nam trên vòng quay, lại quay đầu nhìn bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương thấy vậy thì gật đầu cười, cầm di động nói: "Bọn anh ở đây chụp ảnh cho em."
Ánh mắt Hiên Hiên sáng lên, cúi đầu do dự một chút, sau đó lon ton chạy đi xếp hàng.
Không đông người chờ, hơn nữa vòng quay ngựa gỗ có thể chơi nhiều người cùng lúc, cho nên không lâu sau đã tới lượt Hiên Hiên.
Nhóc ngồi trên một con ngựa trắng, lúc đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng càng chơi càng thấy vui vẻ, lúc quay về hướng Lê Sóc nhóc còn cười và vẫy tay với bọn họ.
Bác sĩ Trương cầm điện thoại lên chụp hình cho Hiên Hiên, sau đó gửi cho bố mẹ nhóc.
Chờ Hiên Hiên vòng sang phía bên kia, Lê Sóc không nhịn được hỏi một câu: "Bác sĩ Trương, ba mẹ Hiên Hiên thường xuyên không ở nhà à?"
Lê Sóc cẩn thận nhớ lại, phát hiện chỉ có trước hôm Hiên Hiên nhập viện hai ngày ba mẹ nhóc mới đến, sau đó chỉ có y tá Lưu chăm sóc nhóc, thỉnh thoảng bác sĩ Trương mới tới thăm được một chút.
"Ừ, bố mẹ nó kinh doanh du lịch, thường xuyên đi công tác khắp nơi. Có mấy nước họ tới môi trường rất khắc nghiệt, đưa Hiên Hiên đi theo thì không tiện. Hiên Hiên cũng bất ngờ, không có nó họ cũng thuận tiện hơn, chứ đừng nói đến việc chăm sóc." Bác sĩ Trương không nhịn được thở dài: "Mấy năm nay tôi cũng bắt đầu bận rộn, không biết có chăm sóc tốt cho nó được hay không nữa."
Lê Sóc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Hiên Hiên đang chơi đùa vui vẻ, cười nói: "Cậu chăm sóc tốt lắm."
Bác sĩ Trương cười một cái: "Cảm ơn."
Sau khi hai người im lặng một lúc, bác sĩ Trương đặt tay lên rào chắn, có chút khẩn trương sờ sờ ngón tay: "Lê tiên sinh, nếu được thì anh gọi tôi là Thần Dật đi."
"Sao?"
"Thì là vậy đấy." Bác sĩ Trương khẩn trương cúi đầu: "Bây giờ cũng không phải ở trong viện, gọi tôi là bác sĩ Trương thì kì lắm, trực tiếp gọi tên tôi đi."
Nói xong hắn lại sợ Lê Sóc khó xử, lập tức nói tiếp: "Đương nhiên anh vẫn có thể gọi tôi là bác sĩ Trương, cứ tùy ý anh."
Lê Sóc thấy bác sĩ Trương cứ vội vội vàng vàng, không nhịn được cười một chút: "Được, vậy cậu cũng gọi tôi là Lê Sóc đi."
Bác sĩ Trương nghe xong trong lòng kích động một chút, cười đến là đẹp trai: "Được."
Ở trong góc, Triệu Cẩm Tân nhìn thấy tất cả chậm rãi nắm chặt tay.
Hắn không biết mình đã đứng ở đây bao lâu, chỉ biết lồng ngực không có phút giây nào là không đau.
Hắn không dám xông ra, bởi vì hắn biết, ánh mắt ôn nhu lại cưng chiều của Lê Sóc kia nếu nhìn thấy hắn xuất hiện sẽ lập tức biến mất, quay về ánh mắt lạnh lùng xa lạ ngày hôm qua.
Mà chính hắn là người đã gây ra tất cả những chuyện này.
Hắn nhìn nhóc con kia vừa xuống ngựa đã lao vào lồng ngực Lê Sóc, trong lòng không khỏi suy nghĩ:
Vị trí kia đã từng là của mình...
Hắn không chỉ một lần muốn lôi Lê Sóc đi, không chỉ một lần muốn hỏi Lê Sóc và người đàn ông không biết từ đâu tới kia là quan hệ gì, nhưng hắn biết làm vậy chỉ khiến Lê Sóc khó chịu.
Hắn biết bản thân mình khốn nạn, hắn cũng biết Lê Sóc lần này thật sự thất vọng về hắn.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được mỗi ngày đến nhìn anh, nhịn không được nhớ lại những chuyện cũ vụn vặt.
Hắn không nhìn nổi Lê Sóc ở cùng một chỗ với người khác, không nhìn nổi Lê Sóc với người khác lên giường, không nhìn nổi Lê Sóc làm những hành động ngọt ngào giống như hồi ở chung với hắn, nhưng đối tượng lại không phải là hắn.
Cho nên hắn muốn theo đuổi anh một lần nữa.
Hắn muốn Lê Sóc một lần nữa trở thành người của hắn.
—————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro