Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phẫu thuật (5)

Bác sĩ Trương nhanh chóng tới khách sạn Lê Sóc đang ở. Hắn không biết mình đi đường đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, xong hắn lại quên hiện tại Lê Sóc không thể mở cửa.

Hắn tốn không ít sức lực nói với lễ tân mới được lễ tân đồng ý cho hắn vào, nhưng họ phải đi cùng. Bởi vì Lê Sóc không thể nghe máy, lễ tân sợ anh nguy hiểm tính mạng nên không thể không cho bác sĩ này vào. Nhưng "bác sĩ" này cũng có thể là giả, nên họ vẫn phải đi theo để đề phòng.

Bác sĩ Trương đến trước cửa phòng hít sâu một hơi, sau đó lấy ra thuốc ức chế cho Alpha tiêm cho mình. Sau khi xác nhận nhân viên lễ tân là Beta mới mở cửa đi vào.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn bị pheromone nồng nặc trong phòng làm sặc một chút. Tầm mắt hắn quét qua một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng của Lê Sóc.

"... Lê tiên sinh?" Không tìm thấy người bác sĩ Trương bắt đầu thấy hoảng sợ, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu cùng nhân viên lễ tân đi tìm Lê Sóc.

Mặc dù nhân viên lễ tân không thể nhớ hết toàn bộ khách, nhưng Lê Sóc có giá trị nhan sắc rất cao, khó có thể không chú ý tới. Cho nên lễ tân chắc chắn Lê Sóc không hề ra ngoài kể từ khi anh nhận phòng.

Bác sĩ Trương nhanh chóng đi quanh một phòng, phát hiện nhà vệ sinh bên cạnh rất nồng mùi pheromone, trực tiếp mở cửa xông vào.

Tìm thấy Lê Sóc.

Cả người Lê Sóc nằm trên mặt đất co lại phát run, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nước trên mặt không phân rõ được là mồ hôi hay nước mắt.

Bác sĩ Trương vô cùng giật mình khi nhìn thấy hình ảnh này, lập tức cúi xuống bế Lê Sóc lên, chạy vào phòng đặt Lê Sóc lên giường sau đó lại chạy ra tìm thiết bị y tế.

"...Cần gọi xe cứu thương không?" Nhân viên lễ tân hiển nhiên cũng bị dọa, ở bên cạnh không biết làm sao.

"Tạm thời còn trong phạm vi khống chế, còn tiếp theo thì tôi không chắc." Bác sĩ Trương thuần thục lấy thiết bị y tế trong túi, vừa xé vừa nói: "Bệnh viện của chúng tôi ở gần đây, nếu lát nữa tình huống nghiêm trọng... phiền cậu rồi, cảm ơn."

Công ty.

"Triệu tổng, đây là video giám sát ngày hôm đó, bên dưới có hiện thời gian giám sát, anh từ từ xem." Nhân viên nói xong liền mở cửa rời đi, để lại một mình Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân lặng lẽ ngồi trên ghế trước máy tính, nhìn hình ảnh trong máy tính mà ngẩn người.

Màn hình giám sát dừng lại ở mười giờ sáng, hắn nhớ rõ lúc hắn nói chuyện với Thiệu Quần là khoảng sáu giờ chiều. Click chuột một cái là có thể tăng tốc video, nhưng tay hắn lại chậm chạp không dám bấm, trong lòng vừa muốn xem vừa không dám xem.

Triệu Cẩm Tân bây giờ trông không khác gì mọi khi, nhưng quầng thâm dưới mắt đủ để thấy đêm qua hắn nghỉ ngơi không tốt.

Cả một đêm hắn ngồi nghĩ người ngoài cửa có phải là Lê Sóc hay không, nếu đúng thì làm sao bây giờ? Nếu không thì sao nhà mình lại loạn thành như vậy? Tại sao Lê Sóc luôn không nghe điện thoại? Vì sao đến tin nhắn cũng không chịu đọc?

Vấn đề này tra tấn hắn cả đêm, bây giờ thông qua camera theo dõi có thể biết đáp án, nhưng rõ ràng chỉ cần bấm một cái thôi, hắn lại chậm chạp không chịu hành động.

Hắn đột nhiên cảm thấy lúc này bản thân thập phần ngu xuẩn, tại sao phải phiền não vì chuyện của Lê Sóc như vậy?

Triệu Cẩm Tân cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, lập tức nhấp chuột, hình ảnh của Lê Sóc lập tức hiện lên trên màn hình máy tính.

Trên màn hình, Lê Sóc đang cười nói với nhân viên bên cạnh, trên tay cầm hộp bánh của cửa hàng đồ ngọt. Người nói chuyện với Lê Sóc không biết nói gì, Lê Sóc gật đầu đi tới văn phòng Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân thấy Lê Sóc vừa định gõ cửa liền ngoan ngoãn thu tay về khiến hắn không nhịn được cười, nhưng sau đó hắn thấy Lê Sóc lập tức thay đổi biểu cảm thì cười không nổi.

Hắn thấy bánh trong tay Lê Sóc trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Thấy Lê Sóc bị tiếng động khiến cho hốt hoảng vội nhặt bánh lên, một mình ở sau cửa ôm chặt nó trong ngực, vô cùng ủy khuất cắn môi, không dám phát ra tiếng động.

"Cạch", màn hình giám sát tạm dừng.

Triệu Cẩm Tân không biết bản thân tại sao lại bấm dừng, nhưng trong thâm tâm hắn không muốn xem nữa.

Hắn nằm xuống bàn, vùi mặt vào trong cánh tay, từ từ nắm chặt nắm đấm.

Khách sạn.

Lê Sóc mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh không biết tại sao mình lại ngủ mất, chỉ biết trước khi mất ý thức anh còn nói chuyện với bác sĩ Trương, vì để tỉnh táo anh nhịn đau đi vào nhà vệ sinh rửa mặt...

Sau đó anh không nhớ nữa.

Lê Sóc đau đầu day huyệt thái dương, cơn đau do kỳ phát tình đã hết, nhưng chóng mặt vì sốt thì vẫn còn một chút.

Anh nằm thêm một lúc, lúc ngồi dậy tay vô tình đụng phải thứ gì đó.

Anh nghi ngờ xoay người lại nhìn, phát hiện có một người ghé vào bên giường mình ngủ say.

Là bác sĩ Trương.

Bác sĩ Trương lúc không đeo kính ngũ quan rất thanh tú, vốn giá trị nhan sắc đã cao bây giờ còn tăng thêm khí khái thiếu niên.

Nghe thấy động tĩnh bác sĩ Trương cũng từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt sau đó sờ lên bàn bên cạnh lấy kính đeo lên.

Thấy Lê Sóc đã tỉnh, hắn đầu tiên là kinh ngạc một chút, sao đó lại cao hứng cười nói: "Lê tiên sinh anh tỉnh rồi, cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Không đợi Lê Sóc trả lời, hắn đã lấy nhiệt kế từ trong túi đồ ra, đo nhiệt độ cơ thể cho Lê Sóc, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Cuối cùng cũng giảm một chút, anh có muốn ngủ tiếp không?"

Lê Sóc nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu cười nói: "Không có gì đáng ngại, cảm ơn bác sĩ Trương."

"Gì chứ, không có việc gì." Bác sĩ Trương duỗi eo, sau đó cười nói: "Đã đói bụng chưa? Tôi đi chuẩn bị đồ ăn."

Lê Sóc kinh ngạc nói: "Cậu còn có thể nấu cơm?"

"Đương nhiên, đàn ông không vợ không học nấu cơm sao được", bác sĩ Trương cầm túi trong góc lên: "Sáng nay tôi mua một ít nguyên liệu, chờ xem tôi có thể làm được gì."

Hắn đơn giản lấy nguyên liệu trong túi ra, xong lại lại đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói với Lê Sóc: "Lê tiên sinh, tôi ra ngoài trước." Sau khi Lê Sóc đáp lại thì hắn liền xoay người ra ngoài cửa.

Lê Sóc nhìn đồng hồ trên vách tường, đã ba giờ chiều, anh ngủ gần mười tiếng, bác sĩ Trương cũng chăm sóc anh mười tiếng.

Anh đột nhiên cảm thấy rất áy náy, bản thân lãng phí nhiều thời gian của bác sĩ Trương như vậy, còn phải để hắn chuẩn bị đồ ăn cho mình.

Anh đau đầu day trán, một lúc sau mới rời giường rửa mặt.

Sau khi xong xuôi, bác sĩ Trương đã chuẩn bị xong bát đũa, bên cạnh còn có một túi to đựng cháo vừa mua từ bên ngoài về.

Bác sĩ Trương ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Lê Sóc, cười nói: "Đến ăn đi."

Hắn đổ cháo vào một bát nhỏ, sau đó đưa cho Lê Sóc vừa ngồi xuống: "Còn rất nóng, từ từ ăn."

"Cảm ơn." Lê Sóc nhận cháo từ bác sĩ Trương, bắt đầu chậm rãi ăn.

"Tôi vốn dĩ muốn trổ tài nấu nước, nhưng chợt nhớ ra anh còn đang sốt nên ra ngoài mua một bát cháo." Bác sĩ Trương cầm bát cháo của mình ngồi xuống từ từ tán gẫu: "Mặc dù cháo tôi cũng làm được, nhưng đợi tôi làm xong chắc anh cũng chết đói mất."

Lê Sóc cười một chút, nói đùa: "Vậy tôi còn có cơ hội thưởng thức trù nghệ của bác sĩ Trương không?"

Bác sĩ Trương đẩy kính, cười nói: "Đương nhiên, nhưng chờ anh hết bệnh rồi nói tiếp."

Hai người nhanh chóng ăn xong cháo. Đang lúc Lê Sóc định đứng lên dọn bát, đã bị bác sĩ Trương giật lấy, dùng lý do "anh còn đang sốt" để từ chối.

Mặc dù lúc trước Lê Sóc vẫn còn hơi khó chịu, nhưng sau khi ăn cháo xong cũng đỡ hơn rất nhiều, anh liền phụ trách dọn dẹp bàn ăn.

"Lê tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?" Sau khi thu dọn xong, bác sĩ Trương và Lê Sóc cùng nhau ngồi ở sô pha nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.

"Cậu hỏi đi."

"...Alpha của anh đâu?" Bác sĩ Trương thật ra không có ý gì khác, chỉ là có chút tức giận. Đã lâu như vậy rồi, Alpha của anh cũng không đến khách sạn tìm anh một lần, thậm chí lúc nằm viện không có một ai đến thăm Lê Sóc. Tối hôm qua Lê Sóc khó chịu như vậy, Alpha của anh lại không biết ở đâu, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.

Nhưng thật ra là bị Lê Sóc kéo vào danh sách đen.

Lê Sóc bị câu hỏi này làm cho run lên một cái, mấy giờ qua anh đã tạm thời thành công ném Triệu Cẩm Tân qua sau đầu, một câu này giống như kéo anh trở về thực tại.

Anh rũ mắt, hít sâu một hơi nói: "Tôi không có Alpha."

Nhìn phản ứng của Lê Sóc, bác sĩ Trương còn tưởng anh sẽ không trả lời. Nhưng khi nghe được, hắn lại hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn nhớ rõ lúc anh nói chuyện với y tá Lưu, anh đã nói anh phẫu thuật là vì Alpha của mình.

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng hắn cũng nhận ra Lê Sóc không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, liền chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Hiên Hiên sắp xuất viện." hắn cười: "Thằng nhóc Hiên Hiên kia, bị bắt nạt cũng không nói một tiếng... Chậc, nếu không phải bọn nó bảy tám tuổi là tôi động thủ rồi."

Lê Sóc nhíu mày hỏi: "Vì sao Hiên Hiên bị bắt nạt? Nghiêm trọng vậy mà giáo viên không quản sao?"

"Không dám quản, bên kia có gia thế lai lịch, chúng tôi không thể trêu vào." Bác sĩ Trương day thái dương: "Đã sắp xếp xong việc chuyển trường rồi."

Lê Sóc gật đầu hỏi: "Nghe y tá Lưu nói, cậu là người nhà của Hiên Hiên?"

"Ừ, là anh họ." Bác sĩ Trương thở dài: "Cha mẹ Hiên Hiên đều bận rộn công việc, mỗi lần như vậy đều ném nó cho tôi, tôi lại phải chăm Hiên Hiên như chăm con trai."

Lê Sóc cười khúc khích: "Vất vả cho cậu rồi."

Bác sĩ Trương lắc đầu nói: "Thật ra tôi cũng không chăm sóc nó nhiều, bệnh viện rất bận, cơ bản đều là nó tự chăm sóc mình."

Nói đến đây, bác sĩ Trương nhìn thời gian, đứng lên nói: "Suýt thì quên, Lê tiên sinh, tôi phải quay về bệnh viện, anh nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Lê Sóc cười gật đầu, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng rồi bác sĩ, chi phí thì sao?"

"Hả? Chi phí cái gì?"

"Là tiền chưa bệnh tối qua, còn có cháo vừa rồi..."

Lê Sóc còn chưa nói xong đã bị bác sĩ Trương ngắt lời: "Không cần coi như bệnh viện bồi thường."

"Bồi thường?"

Bác sĩ Trương cười khổ một chút: "Nếu không phải sơ suất trong phẫu thuật, anh rất nhanh là có thể xuất viện rồi, cho nên phát sinh chuyện này cũng là trách nhiệm của chúng tôi."

Không đợi Lê Sóc trả lời, hắn tiếp tục nói: "Được rồi, tôi phải đi rồi, còn có người bệnh đang đợi tôi."

Lê Sóc khẽ gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Trương."

Bác sĩ Trương quay đầu lại nhìn Lê Sóc, cười nói: "Đừng khách sáo."

——————-

Tiểu kịch trường:

Tiểu Điềm Tân: Phân cảnh của tui sao càng ngày càng ít vậy (ー''ー)

Nhân viên lễ tân: Tôi trực tiếp biểu diễn một màn tan vào hư không ( • ̀ω•́ )✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro