Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Người Đứng Ở Cửa

Tự dưng trong không gian ấm áp của căn phòng nhiệt độ lại giảm xuống một cách kỳ lạ dù điều hòa đang được bật lên đến 30 độ. Mọi người bắt đầu cảm thấy lạnh cơ thể có vẻ như bị một cơn gió lạnh xuyên qua.

"Lạ thật! Rõ ràng có cửa sổ nào mở đâu!" Scout kêu lên nhìn quanh như thể đang tìm kiếm nguyên nhân.

"Vừa ấm tự dưng lạnh vãi!" Tarzan cũng cảm nhận được sự thay đổi và chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 32 độ nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy căn phòng sẽ ấm lên.

Mặc dù điều hòa vẫn hoạt động cả nhóm phải khoác áo phao và quấn chăn quanh người nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo.

"Em nãy thử gió điều hòa mà gió ấm nóng hẳn hoi!" Hang nói nhưng không thể giải thích nổi tại sao lại lạnh như vậy.

"Chắc bảo quản lý đổi điều hòa thôi!" Gala đoán nhưng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Đúng nếu không lạnh quá!" Hang đồng tình có vẻ không thoải mái.

"Uống ít nước ấm không?" Scout đề nghị muốn mọi người có thể ấm lên chút.

"Có ạ!" Hang gật đầu trông có vẻ mệt mỏi vì lạnh.

"Để em phụ." Tarzan nói rồi đứng lên đi về phía bếp cùng Scout để lấy nước ấm.

Khi vào bếp Tarzan đột nhiên thấy một mùi đặc biệt mùi tỏi. Anh ngừng lại nghi ngờ nhìn quanh bếp. Tỏi? Không có lý do gì mà lại có nhiều tỏi như vậy trong căn bếp này.

"Tarzan đi thôi nước đây rồi!" Scout gọi lớn từ bên ngoài.

Tarzan liền ra khỏi bếp mang theo sự nghi ngờ trong lòng. Anh và Scout mang ra bốn cốc nước ấm đưa cho Hang và Gala. Cả hai nhanh chóng nhận lấy dùng nước nóng để ủ ấm tay và xua đi cảm giác lạnh.

"Em thấy phong bếp nhiều tỏi lắm!" Tarzan bất ngờ lên tiếng gương mặt anh hơi tái đi vì nghi ngờ.

Câu nói vừa thốt ra không khí trong phòng lập tức thay đổi. Mọi người dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo không phải do điều hòa nữa mà là một cái gì đó khác.

"Bếp nào mà chẳng có tỏi đúng không?" Gala vội vã nói cố tỏ ra bình tĩnh.

"Đúng vậy Tarzan hyung đừng dọa em chứ!" Hang cũng trêu đùa nhưng ánh mắt lén lút nhìn về phía Tarzan không thể không cảm thấy một chút lo lắng.

"Nhiều lắm sao?" Scout hỏi vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng không cảm thấy thoải mái chút nào.

"Nhiều lắm phải hai rổ trắng!" Tarzan chỉ vào bếp đôi mắt anh ánh lên vẻ lo âu. "Kìa kìa hai rổ trắng đó!"

"Vãi nhiều vậy!" Hang nhìn theo hướng Tarzan chỉ ánh mắt mở to ngạc nhiên.

"Ê vậy có phải..." Gala dừng lại vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. "Nhiều tỏi là có ma!!!!"

Cả ba người còn lại cùng lúc im lặng ánh mắt bỗng chốc hướng về phía bếp và không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Mọi người bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi len lỏi vào từng góc nhỏ của căn phòng càng lúc càng lạnh hơn.

Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía cửa ra vào phòng khách.

"Ma luôn cạnh mọi người mà!"

Giọng nói đó không giống ai trong nhóm. Nó vang lên lạnh lẽo đầy sự quái lạ khiến không khí trong phòng như đông cứng lại. Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cửa với ánh mắt sợ hãi tim đập nhanh hơn.

Và khi họ nhìn thấy người đứng ở cửa mặt ai cũng tái mét.

Zika – Tang Huayu đứng đó trong bộ đồ đen từ đầu đến chân. Anh tỏa ra một thứ khí lạnh đến rợn người. Bên cạnh anh là hai chiếc vali lớn một balô. Tất cả đều im lặng như thể Zika là một phần của không gian lạnh lẽo này.

Không ai trong phòng có thể thốt lên lời. Họ chỉ đứng nhìn Zika người vẫn đứng đó lạnh lùng ánh mắt không hề thay đổi. Tại sao anh lại ở đây? Và tại sao không khí lại lạnh đến vậy?

"A a a a ma kìa!" Hang hét lên giọng đầy hoảng loạn nhìn chằm chằm vào Zika đứng đó làm cả phòng bỗng dưng im lặng như tờ.

"Thằng này Zika mà!" Tarzan hét lên vẻ mặt có chút khó hiểu nhưng cũng không khỏi lo lắng khi thấy thái độ của Hang.

"Zika cho xin lỗi tao hơi sợ!" Hang nói giọng run rẩy đôi tay anh ta nắm chặt lấy chăn cố gắng trấn tĩnh bản thân.

"Không sao!" Zika bình thản đáp không có chút cảm xúc gì lạ lùng trong lời nói. Anh quay người đi về phía cửa đóng lại cánh cửa với một động tác nhẹ nhàng rồi bắt đầu lôi hai chiếc vali vào trong phòng.

Mọi người vẫn đứng im không dám nói gì thêm. Không khí trong phòng vẫn còn đọng lại sự lạnh lẽo từ khoảnh khắc vừa rồi. Zika tuy trông có vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh. Anh ngồi xuống sofa thở dài một hơi đôi mắt nhắm lại như muốn lấy lại chút sức lực.

Scout đứng dậy đi ra bếp lấy nước ấm rồi mang ra cho Zika. "Uống đi cho ấm người!" Scout nói giọng nhẹ nhàng không còn sự sợ hãi nào trong đó nữa. Anh đưa cốc nước ấm cho Zika cố gắng không để sự lo lắng trong lòng thể hiện ra ngoài.

Zika ngước lên nhìn Scout ánh mắt trầm lặng không nói gì. "Vâng." Anh nhận lấy cốc nước cảm ơn một cách đơn giản và bắt đầu uống. Mọi người đứng xung quanh quan sát anh cố gắng tìm ra lý do vì sao mình lại cảm thấy có chút lạ lùng. Nhưng rồi họ cũng nhận ra Zika vẫn như trước chỉ là một chút mệt mỏi trong mắt anh.

Sau khi uống xong cốc nước Zika thở ra một hơi dài khuôn mặt anh dần trở nên thư giãn. Mọi người bắt đầu cảm thấy hơi kỳ quặc họ không còn sợ hãi như trước nhưng có một sự nghi ngờ lởn vởn trong lòng.

"Nó vẫn bình thường mà..." Gala lẩm bẩm tự nói với chính mình cố gắng trấn an bản thân.

"Ừ vẫn bình thường mà." Hang cũng gật đầu nhưng ánh mắt anh vẫn lén lút nhìn Zika không thể hoàn toàn chắc chắn.

Zika cảm nhận được ánh mắt của mọi người từ từ ngước lên nhìn họ ánh mắt lạnh lùng và kiên quyết. "Đừng nhìn nữa!" Anh nói một cách đơn giản nhưng giọng nói lại mang một chút sự kiên quyết. Câu nói này không phải là lời đe dọa mà là một yêu cầu nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ để khiến mọi người ngừng lại không dám nhìn quá lâu.

Không khí trong phòng bỗng dưng im lặng trở lại và ai cũng cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong không gian. Tất cả mọi người đều có chút lạ lùng như thể vẫn đang cố gắng hiểu rõ về người bạn đồng hành kỳ lạ này. Nhưng có lẽ dù Zika có thể làm họ lo lắng anh vẫn là Zika mà họ từng biết. Chỉ là có một điều gì đó mới mẻ một chút gì đó khó nói mà mọi người không thể giải thích được.





*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng viết sai.

Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro