Chap 12: Đến Lúc Đó Tính
Câu chuyện tiếp tục với một không khí trầm lắng khi mọi người bắt đầu quay lại phòng khách sau khi sự việc tại tầng hầm xảy ra. Mọi người vẫn cảm thấy lạ lùng đặc biệt là sự lạnh lẽo trong không khí như thể một điều gì đó không ổn. Dù vậy ai nấy vẫn cố gắng tiếp tục nhưng cảm giác bất an vẫn lẩn khuất.
Scout và Hang bước lên tầng 1 đi qua hành lang rồi tiến vào phòng khách. Cả hai ngồi xuống sofa một không gian yên tĩnh bao trùm. Zika không nói gì theo sau và ngồi xuống cạnh họ. Bầu không khí càng thêm tĩnh lặng không ai muốn phá vỡ sự yên ắng.
Meijing theo sau Zika lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh. Cô cảm nhận rõ ràng được sự căng thẳng trong không gian nhưng cũng chẳng nói gì. Cảm giác lạ lùng về chiếc hộp và câu chuyện trước đó vẫn đeo bám cô.
Ngay lúc này Gala bước vào cảm thấy không khí có chút gì đó khác lạ. Anh nhìn quanh rồi bật lên câu hỏi: "Tự dưng lạnh nhỉ?"
Scout với đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước gật đầu rồi trả lời: "Ừm lạnh thật."
Zika vốn luôn là người giữ im lặng trong những lúc này chỉ mỉm cười mà không nói gì. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí nhưng không muốn chia sẻ với mọi người. Có thể là do anh đã quen với những chuyện như vậy còn những người khác vẫn chưa hiểu hết được tất cả.
Hang và Tarzan bước xuống từ tầng trên không nói gì nhiều chỉ ngồi xuống sofa. Meijing nhận thấy rằng cô đang ngồi chiếm chỗ của ai đó liền đứng dậy nhường chỗ cho Tarzan. Cô mỉm cười rồi quay lại đứng bên Zika tựa như một bóng hình mờ nhạt mà chỉ anh mới có thể cảm nhận được.
Mọi người ngồi im lặng một lúc không ai nói gì thêm. Tất cả vẫn đang suy nghĩ về những điều kỳ lạ vừa xảy ra và những cảm giác khó hiểu mà họ đang trải qua. Zika vẫn giữ im lặng nhưng trong lòng anh những suy nghĩ vẫn không ngừng xoay vòng.
Chừng mười phút sau quản lý của đội chạy vội vào phòng khách gương mặt lo lắng. Anh nhanh chóng bước đến và hỏi: "Có ai đụng vào cái hộp không?"
Scout nhìn qua Hang và Zika rồi nhìn lại quản lý và lắc đầu. "Không" anh đáp.
Quản lý thở dài như trút được gánh nặng. "Ừm giờ mấy đứa lên phòng đi! Cầm tỏi lên nhé!"
Mọi người gật đầu và lặng lẽ đứng dậy đi về phía cầu thang. Zika cầm một nhánh tỏi trong tay không nói gì mà chỉ chăm chú đi lên phòng. Meijing nhìn theo anh rồi bất ngờ nở một nụ cười nhẹ nhàng không ai nhìn thấy ngoài Zika. Cô lên tiếng một cách nhẹ nhàng như muốn phá vỡ sự im lặng trong anh.
"Anh sợ sao?" Meijing hỏi giọng điệu hóm hỉnh.
Zika bước vào phòng chốt cửa lại rồi quay lại nhìn cô. Anh không trả lời ngay lập tức mà chỉ mỉm cười như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó. Rồi anh lên tiếng giọng điệu thản nhiên nhưng có phần kiên định: "Cầm cho mọi người yên tâm. Dù sao cũng có em mà!"
Meijing chỉ cười khẽ không nói gì thêm. Cô hiểu những gì Zika muốn nói nhưng cũng biết rằng những điều kỳ lạ sẽ không dễ dàng qua đi.
Zika lại nhìn cô ánh mắt có chút sắc lạnh nhưng cũng đầy sự an ủi. Anh nói "Có em là đủ."
Meijing chỉ mỉm cười như thể đã quen với những lời nói đầy ẩn ý của anh. "Rồi rồi" cô đáp không còn gì để thêm vào.
Trong phòng sự im lặng quay trở lại. Zika đặt nhánh tỏi xuống nhìn quanh một lượt. Anh không biết tương lai sẽ ra sao không biết chuyện gì sẽ đến với cả nhóm nhưng ít nhất hiện tại anh cảm thấy có Meijing ở bên cạnh là đủ.
Meijing ngồi im lặng bên anh vẫn cảm nhận được sự kỳ lạ trong không gian. Tuy nhiên cô cũng nhận ra rằng trong những lúc như thế này Zika là người duy nhất có thể làm cô cảm thấy yên bình. Những điều kỳ lạ những sự đe dọa không thể chạm đến cô khi có anh ở gần.
Cả nhóm đều đã lên phòng nhưng không khí vẫn đầy căng thẳng. Mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không ai có thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Trong lòng Zika anh không biết có thể bảo vệ tất cả mọi người đến khi nào nhưng một điều chắc chắn là cho đến khi chuyện này kết thúc anh sẽ không rời xa Meijing.
Cuối cùng dù có những điều không thể lý giải Zika và Meijing vẫn phải tiếp tục chiến đấu cùng nhau. Những nguy hiểm vẫn còn đằng sau họ nhưng họ sẽ đối mặt với tất cả chỉ cần có nhau.
"Nhưng nãy em xuống dưới làm gì vậy?" Zika hỏi giọng trầm nhưng không giấu được lo lắng.
Meijing quay qua nhìn anh nhẹ nhàng đáp: "Em định xem linh tinh một chút thôi. Xuống đó rồi thấy cái hộp tò mò mở ra thì hóa ra là bùa."
Zika nhíu mày nghiêm giọng hơn: "Lần sau đi đâu nhớ bảo anh!"
"Lo cho em sao?" Meijing cười nhẹ đôi mắt trong veo nhìn anh đầy tinh nghịch.
"Ừm lo cho em đó cô nhóc nghịch ngợm" Zika đáp ánh mắt đầy vẻ trách móc nhưng cũng chan chứa sự dịu dàng.
Meijing cười hì hì kéo dài giọng: "Biết rồi mà!"
Zika khẽ hừ một tiếng như không hài lòng: "Hứm không lo cho em thì lo cho ai được đây?"
Meijing thoáng ngừng lại nụ cười nhạt dần: "Dù sao em cũng phải đi mà. Đâu thể cạnh anh mãi được."
Zika im lặng trong giây lát đôi mắt anh khẽ trầm xuống trước câu nói ấy. "Đến lúc đấy rồi tính. Nhưng em đi... còn anh thì sao?"
Meijing nhìn anh giọng nói thoáng chút buồn bã nhưng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng: "Anh quên rồi sao? Em đâu thể theo anh mãi được.Em phải quay về nơi em cần về còn anh sẽ phải lấy vợ sống cuộc đời của anh."
Zika định mở lời ánh mắt kiên quyết: "Anh không..."
Đúng lúc này một tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí lặng lẽ trong căn phòng. Meijing lập tức yên lặng đứng im như một bóng hình mờ nhạt. Zika nhìn cô một cái như muốn trấn an rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa xem là ai.
*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng viết sai.
Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro