Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Warning: H

---

Childe nhận ra rằng việc mang thai không hề dễ dàng kể cả khi bạn có một vị thần giúp bạn vượt qua nó.

Chai thuốc của Bình lão và năng lượng từ Zhongli ít ra cũng giúp được một ít. Cơn buồn nôn của anh cuối cùng cũng thuyên giảm và ít ra trong một vài ngày, anh có thể cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng có thể ăn uống trở lại và anh đang chết đói.

Tốn gần một tuần để lấy lại sức khỏe và vận động trở lại- hoặc chí ít thì cũng hơn một tuần.

Thật khó để đánh giá thời gian trong hoàng hôn vô tận của Tiên Phủ. Tất cả gì anh có thể dựa vào là chu kỳ giấc ngủ của mình và nó thậm chí còn chẳng đáng tin lắm với lượng ngủ hiện giờ của anh. Zhongli dường như bẩm sinh cảm nhận được thời gian bên ngoài nhưng hỏi thì hắn không giải thích được.

Zhongli đối xử anh như thể anh là một món đồ sứ đặc biệt quý giá và mong manh, thận trọng từng chút một như thể sợ Childe sẽ "vỡ" nếu hắn không để ý.

Trong vòng vài tuần đầu, khi Childe có thể di chuyển trở lại, họ thành lập một thói quen sống. Zhongli vẫn làm việc ở Cảng nhưng quay về Tiên Phủ khi có thời gian, mang cho anh thức ăn, quần áo, sách, và đôi lúc là những tin phiếm mới nhất. Childe ngủ khoảng 2/3 thời gian mỗi ngày, khám phá động tiên, các khu vực trong đó và nấu ăn mỗi khi Zhongli tạt về. Họ ăn cùng nhau và nói chuyện nhẹ nhàng nhưng vẫn có gì đó cứng nhắc. Giờ mối quan hệ của họ là Quan Chấp Hành và Thần, không còn là nhân viên ngân hàng và cố vấn của Vãng Sinh Đường nữa.

Tất cả những gì Childe cần là sự quan tâm nhưng những thân mật trước giờ họ có đều đã tan biến. Hoặc có lẽ nó vốn chưa bao giờ tồn tại, Childe không thể không nghĩ. Lúc duy nhất Zhongli chạm vào anh là khi hắn truyền năng lượng cho đứa trẻ.

Nó như một cuộc giao dịch.

Đây là những thứ ngươi yêu cầu. Ngươi đã đồng ý với cái khế ước này. Zhongli đã cho ngươi đúng những thứ ngươi mong muốn.

Childe không chắc liệu đây có phải những gì anh muống không.

Sự thỏa thuận này quá mất cân bằng. Tất cả toàn là Childe được hưởng lợi. Anh cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến việc mình mang ơn Zhongli mà anh không thể trả lại được. Trong một khoảng thời gian dài, người duy nhất anh thực sự có thể dựa vào là chính bản thân mình và những kỹ năng chiến đấu. Mọi người đều sẽ ra đi trừ khi bạn cố gắng hết sức để bản thân trở nên thiết yếu mới có thể ép buộc họ ở lại.

Childe làm tất cả những việc mà anh cho rằng có thể bù đắp được cho Zhongli, chủ yếu là việc nhà. Việc này mất tận gần một tháng (theo thời gian của Teyvat) nhưng anh vẫn từ từ và siêng năng dọn dẹp từng căn phòng trong biệt phủ khổng lồ, lau đi bụi bẩn và mạng nhện đã tồn tại có khi cả thế kỷ. Ngạc nhiên là một bí cảnh nằm ngoài dòng thời gian cũng có một quần thể nhện sinh trưởng khá tốt. Khi anh hoàn thành việc dọn dẹp bên trong thì bên ngoài vẫn còn một khoảng sân lớn. Ít ra thì anh có việc gì đó để làm. Việc gì đó kéo tâm trí anh khỏi... những thứ khác.

Trong bộ quần áo mượn được và mái tóc đen, sống dựa vào lòng tốt của Zhongli, anh không khỏi cảm thấy mình chẳng khác gì một vật chứa cho đứa trẻ. Nó không hợp với anh.

Thai kỳ càng phát triển, Childe càng khó nhận ra cơ thể của bản thân.

Phần bụng dưới của anh dần phát triển, giờ có thể thấy rõ ràng. Ít nhất anh đã chuẩn bị trước tinh thần cho điều này. Anh nhớ bụng của mẹ nhô ra khi mang thai các em của mình. Trong ký ức của anh luôn có niềm vui với cái bụng căng tròn của mẹ: Sự mong đợi một người em mới và thắc mắc cảm giác chuyển động của họ ở trong mẹ như nào.

Đó là những thứ hoàn toàn khác. Từng sự thay đổi nhỏ mà anh cảm nhận được đang biến anh thành một thứ gì đó không phải anh. Thứ gì đó anh không muốn trở thành. Hông của anh nở nang hơn và nơi anh từng có thể thấy rõ xương hông giờ lại là một đường cong mềm mại. Điều tệ hơn là có một cơn nhức ở phần dưới, liên tục nhắc nhở anh về những thay đổi đang diễn ra. Đùi của anh trông đầy đặn hơn và các cơ bắp săn chắc dần không thấy nữa. Ngực anh đau nhức, mô ngực đang phát triển từ từ nơi mà nó vốn không nên có.

Anh tránh gương như sợ bệnh dịch nhưng anh không thể phớt lờ tất cả những thay đổi cùng một lúc. Anh đang trở nên yếu đuối hơn, tròn trịa hơn, dường như nữ tính hơn.

Childe ghét điều này.

Hơn gì hết, đã lâu, cơ thể của anh vốn là một vũ khí. Được mài dũa đến hoàn hảo, đáng tin. Cái cảm giác không thể kiểm soát bản thân gần như không thể chấp nhận được.

Một cơn nhói bất chợt đến, khi anh làm việc nhà. Khi vừa lau xong phòng bếp, anh bất cẩn làm đổ thùng nước khiến nó bắn văng lung tóe.

Phiền phức, không nghĩ nhiều anh dùng vision của mình để dọn nhanh mỡ hỗn độn 

Nước không có động thái gì, thay vào đó là cơn đau quặn gấp đôi bình thường ở bụng anh.

Cái gì?

Anh thở gấp. Lần cuối anh dùng vision là lúc nào? Đã mấy tuần rồi. Thật ngu ngốc, ngu ngốc vì đã không nghĩ về điều đó sớm hơn.

Trong lúc tuyệt vọng, anh thử triệu hồi nước lần nữa, lần này là đôi kiếm yêu thích của anh.

Không có gì cả.

Một cơn quặn nữa hành hạ bụng anh.

Không quan tâm đến cơn đau, anh thử lại lần nữa. Và thêm lần nữa. Không có gì xảy ra. Anh không thể triệu hồi cả một giọt nước, chưa nói đến cả một thanh kiếm.

Vũ khí của anh bị tước đi, từng cái một. Đầu tiên là delusion, giờ là vision. Cơ thể anh nữa, bị thay đổi bởi thai kỳ đến độ anh thực sự mất niềm tin vào bản thân.

Anh sẽ là gì nếu anh không còn khả năng chiến đấu?

Vô dụng, anh sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng.

Và những thứ vô dụng đều bị vứt bỏ dễ dàng.

Anh từ chối sự bất lực.

Lấy lại được ý chí, anh thử triệu năng lượng nguyên tố lần nữa, bằng hết sức bình sinh. Anh gào lên trong sự thất vọng, khi thậm chí điều đó là không đủ nhưng anh vẫn không muốn dừng lại. Sự nỗ lực đó vật anh ngã khuỵu, những ngón tay anh bấm vào đùi một cách đau đớn. Một thứ gì đó lỏng và ấm chảy từ mũi xuống miệng đang thở hổn hển của anh. Anh có thể nếm được vị tanh nồng của máu.

Mọi thứ xung quanh anh trở nên mơ hồ và mù mịt, khung cảnh tối dần đi. Vẫn không chút năng lượng nguyên tố thủy nào phản hồi sự triệu hồi của anh.

Anh tiếp tục đến khi không thể nữa, bóng tối bao trùm lấy anh.

----

Khi Childe tỉnh lại, cảm giác mát lạnh của mặt sàn dưới má anh. Ai đó đang lay anh, gọi tên anh. "Childe! Childe làm ơn, tỉnh lại!"

À, anh đã ngất trên sàn.

Childe khẽ rên.

"Ơn Celestia." Zhongli. Đó là giọng của Zhongli.

Anh nhận ra tấm ván sàn sẫm màu cổ xưa dưới má. Anh vẫn ở tiên phủ.

Khi anh vòng tay qua bụng chống lên sàn để ngồi dậy, một cơn đau nhức chạy dọc người anh.

Một nỗi kinh hoàng đâm xuyên qua anh. Anh đã làm gì rồi? Đứa trẻ có bị làm sao không?

Thật may, ngay khi anh di chuyển, anh có thể cảm nhận chuyển động nhỏ bên trong người mình.

Zhongli đỡ anh dậy, chỉnh anh dựa vào người mình. Childe có thể cảm nhận được làn sóng nham đều đặn chảy qua anh khi anh dựa vào ngực Zhongli. Cảm giác rất thoải mái.

"Nào đi thôi." Zhongli bế Childe lên không một động tác thừa, như thể anh không nặng chút nào. "Ta sẽ đưa em về giường và lấy cho em thêm một ít thuốc của Bình lão."

Zhongli đặt anh xuống giường cẩn thận. Tay hắn đặt nhẹ lên bụng Childe. Childe cảm nhận được một nguồn năng lượng ấm áp xoa dịu vùng bụng mình. Nó tan biến trong bụng anh nhanh hơn bình thường.

Childe gần như kiệt sức, mí mắt anh như có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào. Sự ấm áp biến mất và quay lại, lần này là ở gáy, khi Zhongli nhẹ nhàng nâng đầu anh lên. "Uống cái này. Xong em có thể ngủ được rồi." Một chén sứ đưa đến môi anh. Anh ngoan ngoãn thuốc hết chén thuốc.

Khi anh chìm vào giấc ngủ, anh có thể cảm nhận được một bàn tay vuốt qua tóc mình và một nụ hôn nhẹ trên thái dương. "Làm ơn đừng làm ta sợ như vậy nữa." Zhongli thì thầm.

Bình lão đến lại đến thăm họ. Bà có cái nhìn không tốt về tình trạng của Childe, yêu cầu anh nghỉ ngơi trên giường ít nhất ba ngày, kê thêm một liều thuốc bổ mới và bảo Zhongli truyền năng lượng cho anh đến khi vị cựu Nham Thần có chút chóng mặt.

Mặt Bình lão nghiêm lại khi bà kiểm tra cho anh. "Cậu may mắn đó, mọi thứ trông có vẻ ổn. Mức năng lượng vẫn mạnh một cách bất ngờ."

"Đừng làm gì dại dột lần nữa. Đứa bé sẽ tự bảo vệ nó nhưng cậu sẽ không may mắn như vậy lần nữa đâu." Bà quở trách anh.

Anh bị cấm gắng sức sử dụng vision cho đến khi có tiến triển mới.

Zhongli rõ ràng rất lo lắng. Hắn xin nghỉ một vài ngày và dành thời gian đó lảng vảng quanh Childe như gà mẹ săn sóc quá mức. Nệm của Childe đã được chỉnh lại ít nhất mười lần và Zhongli liên tục mang cho anh hết bát cháo này đến bát cháo khác. Khi Childe từ chối, hắn lại đổi sang một bát súp nóng hổi hắn mua từ Vạn Dân Đường

Childe nhanh chóng thấy tẻ nhạt ngay ngày thứ hai nằm trên giường.

Anh sẽ còn mắc kẹt ở đây với Zhongli mấy tháng nữa và anh ngày càng mệt mỏi với sự lượn như cá cảnh này của hắn.

Thật khó chịu khi được ở bên Zhongli nhưng vẫn bị giữ khoảng cách. Childe vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng anh ở đây chỉ vì đó là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề của mình  -nhưng liệu có phải như vậy?

Cảm xúc của anh là một mớ hỗn độn. Anh vẫn đau khổ và vẫn si mê Zhongli một cách vô vọng. Không biết là do mang thai hay lại được ở gần Zhongli, cơn đau giữa hai chân anh lại quay lại. Anh muốn Zhongli, cả về thể xác lẫn tinh thần mà anh không thể hiểu nổi.

Anh thèm cảm giác được người kia mong muốn. Hoặc ít nhất anh muốn biết vị trí của mình ở đâu.

Anh biết mình đang trượt dài trên con dốc đã đưa họ vào mớ bòng bong chết tiệt này ngay từ đầu.

Anh không quên mình đến đây để sau này có thể trở về Snezhnaya. Về với cuộc sống ban đầu. Những thứ xảy ra ở đây rồi sẽ chỉ là tạm thời. Đó không phải điều gì khá là tệ. Như một ranh giới để xác định điều gì được và không được.

Vào lúc Zhongli vào phòng ngủ anh, mang theo một bát súp khác, Childe dứt khoát mình cần làm gì đó.

"Sao anh không muốn thân mật với tôi nữa?" Childe hỏi, vào thẳng vấn đề

Zhongli đứng hình, tay vẫn cầm bát súp.

"À. Vấn đề không phải là muốn hay không." Zhongli nhìn Childe, không chắc chắn. "Ta nghĩ điều đó sẽ không được hoan nghênh lắm."

Childe lật tấm chăn ra, xoay người đặt chân xuống giường. "Tại sao?"

"Em- em đã bỏ đi. Ta không muốn điều đó tái diễn." Có gì đó trong mắt Zhongli khiến Childe hi vọng điều này sẽ thành công. Sự khao khát, gần như là một cơn đói.

Tốt, dù sao anh cũng đang thèm muốn. Anh muốn tất cả những gì Zhongli có thể trao cho anh.

"Hừm, anh nhầm rồi." Zhongli vẫn đứng giữa phòng. Rất dễ để rút ngắn khoảng cách. Anh lấy bát súp khỏi tay Zhongli, đặt nó xuống cái bàn bên cạnh rồi quay sang trực diện Zhongli.

Họ cao gần bằng nhau. Childe giữ nguyên tầm mắt mình khi tay anh kéo tuột đai lưng. Anh muốn xem phản ứng của Zhongli. Anh muốn biết mối quan hệ của họ đang ở đâu.

Chiếc áo rộng dễ dàng mở ra, trượt từ bờ vai anh, rơi xuống quanh chân, để lộ hoàn toàn trước mặt Zhongli.

Zhongli đứng trước mặt anh, không động đậy. Tay hắn giật nhẹ, hắn không chắc liệu mình có được chạm vào anh.

Thanh âm đau đớn bật ra từ miệng hắn. "Childe làm ơn, chúng ta cần nói chuyện về vấn đề này trước. Ta không muốn dọa em đi mất lần nữa. Ta hẳn đã khiến em phật lòng như nào đó lần cuối chúng ta ở bên nhau."

"Anh không làm gì hết. Dù sao tôi cũng sẽ bỏ đi." Childe thở dài. Điều đó hẳn là đúng. "Còn gì để nói nữa? Tôi muốn anh. Anh trông cũng có vẻ muốn tôi. Tiện công đôi việc." Anh nhún vai.

Sự hấp dẫn thể xác cũng dễ hiểu. Đó là sự cho đi và nhận lại mà anh đã quen.

"Em nói đó là một sai lầm." Zhongli vẫn có vẻ không chắc chắn.

"Chà, tôi hẳn đã không lường trước được điều này." Childe đặt tay Zhongli lên bụng mình. "Nhưng chúng ta đang ở đây. Trong thời gian tôi vẫn còn ở đây, tại sao chúng ta không tận dụng tối đa chúng nhỉ?"

Childe không muốn đợi thêm nữa. Anh kéo gần khoảng cách ngắn ngủi cuối cùng giữa họ. Họ sáp gần nhau, môi chạm môi. Đó không phải một nụ hôn dịu dàng. Childe cắn môi Zhongli khi hắn không chịu hé miệng. Anh muốn được thèm khát, nhu cầu vốn tuyệt vọng này của anh đang được đáp lại. 

Với một chút sủng nịnh, Zhongli vui vẻ chiều theo.

Zhongli trông hơi khó thở khi họ tách ra, đôi mắt hắn rực cháy thứ vàng nóng chảy mà anh nhớ nhất về lần phát tình của mình.

Childe mỉm cười. Đúng vậy, Zhongli chắc chắn vẫn bị thu hút. "Tôi vẫn muốn anh và trông phản ứng của anh thì anh cũng vậy. Việc gì chúng ta phải khiến nó trở nên phức tạp như vậy chứ?"

Zhongli hít sâu một hơi. "Nếu đó là điều em muốn thì ta không phản đối."

Tay hắn vòng qua người Childe, ôm chặt lấy anh. Hắn trượt từ miệng xuống rúc vào cổ Childe, lầm bầm gần như không nghe rõ. "Sau lần đó, anh không thể hiểu nổi tại sao em lại nghĩ rằng anh không muốn em."

Cảm giác thật tuyệt nhưng Childe muốn nhiều hơn thế. Anh vặn người và lùi vài bước về phía giường, kéo theo chiếc cà vạt mà hắn vẫn đang đeo. Anh ngồi xuống mép giường, dang rộng đùi để hắn lọt vào giữa.

"Hãy chứng minh cho em thấy rằng cơ thể em vẫn có thể làm được gì đó đi."

Zhongli bật ra một tiếng cười nhỏ. "Tạo ra sự sống mới không phải là điều thiêng liêng nhất mà người ta có thể hy vọng đạt được sao? Đó là điều mà ngay cả anh, người lớn tuổi nhất trong Archon, cũng chưa bao giờ có thể lặp lại."

Hắn quỳ xuống trước mặt Childe, hai tay ôm lấy bụng anh. Từng cái chạm như tôn kính khi hắn đặt một nụ hôn ngay dưới rốn trước khi rải những nụ hôn nhỏ hơn xuống dưới về giữa hai chân.

Hắn hôn lên đầu khấc đang dựng đứng của Childe, một tay hạ xuống, ngón tay lướt trên âm vật của anh. Mỗi cái chạm đều như có điện. Childe không thể ngăn được tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng, hông anh lắc nhẹ một cách ngượng ngùng khi được chạm vào dù là nhỏ nhất. Anh có thể cảm thấy mình đã làm ướt đẫm tấm ga trải giường bằng lụa.

Zhongli dừng lại một lúc để nhìn Childe. "Nhưng nếu điều đó vẫn chưa đủ với em thì anh nghĩ em còn xinh đẹp hơn bao giờ hết khi đang bế con của anh, không, con của chúng ta. Làm ơn, đừng bao giờ nghi ngờ rằng anh không muốn em, bất kể trông em thế nào."

"Chứng minh đi. Em muốn anh ở trong em." Childe sẽ không thỏa mãn chỉ với cái miệng dẻo của hắn đâu. Anh đã được người khác làm hài lòng bằng cách của họ, nhưng chỉ Zhongli mới được phép đụ anh.

Childe kéo Zhongli lên giường trước khi hắn kịp phản kháng. Anh ôm lấy hông Zhongli, sốt ruột kéo quần hắn.

Zhongli cười. "Thật thiếu kiên nhẫn."

Lần này Zhongli dành thời gian cởi bỏ quần áo của mình để Childe có cơ hội chiêm ngưỡng cánh tay nâu sẫm với những đường line vàng trải dài và mờ dần đến cổ. Ngay cả cái đó của ngài cũng có cùng thứ màu sẫm đó, những đường gân vàng chạy dọc chiều dài của nó. Childe hài lòng khi thấy Zhongli cũng đã hứng lên.

Anh muốn nhìn thấy từng biểu hiện của Zhongli khi anh quỳ xuống và nhấn chìm con rồng nhỏ của hắn vào trong anh. Anh đưa đẩy với tốc độ chậm rãi, nhàn nhã. Thứ đó kéo căng bên trong khiến anh thấy hơi khó thở. Hai tay Zhongli đưa lên hông đỡ anh, giảm bớt trọng lượng khi anh di chuyển.

Zhongli nghiêng người về phía đầu ngực đang sưng lên của anh, mút một bên núm vú mềm mại. Rất sướng nhưng vẫn sai sai. Zhongli dường như đón nhận mọi thay đổi nhỏ mà bản thân Childe ghét, đối xử với anh bằng sự tha thiết hệt như lần đầu của họ.

Childe rùng mình. Sự căng trướng và kích thích từ miệng của Zhongli thực sự quá nhiều và mỗi nhịp đưa đẩy hông đều đưa anh đến gần vực thẳm. Làm thế nào anh đã ở gần như vậy?

Đột nhiên răng của Zhongli sượt qua núm vú của anh và chỉ cần thế thôi. Childe thở dốc sau khi thỏa mãn, hơi xấu hổ vì tinh hoa của mình làm bẩn bụng Zhongli.

Zhongli dường như không bận tâm đến điều đó. Hắn lật Childe nằm ngửa mà không rút ra. Bản thân Zhongli cũng quỳ xuống, đỡ cả hai chân của Childe lên. "Điều này có ổn không?" Hắn có vẻ do dự.

Childe vẫn có thể cảm nhận thứ cứng ngắc của Zhongli ở bên trong mình. Anh không muốn hắn dừng lại. "Ừm, đừng dừng lại."

Zhongli đụ anh với những cú thúc sâu và chuẩn xác. Kể cả khi Zhongli nhấp quá sâu Childe vẫn tận hưởng chúng, bên dưới anh siết chặt lấy con rồng nhỏ của Zhongli vì cảm giác đó. Khi Zhongli đến, hắn hôn lên miệng Childe, sâu và chiếm hữu. Của hắn.

Khi Zhongli rút ra, Childe cảm thấy toàn thân ấm áp. Anh gần như có thể cảm nhận được hạt giống của Zhongli vẫn còn nằm sâu trong mình. Nó giống như một món quà mà anh không muốn buông bỏ.

Sau đó, Childe để Zhongli ôm mình một lần nữa, tận hưởng hơi ấm vững chắc sau lưng khi vòng tay ôm chặt anh từ phía sau.

Sự im lặng giữa họ trở nên thoải mái, lần đầu tiên kể từ khi Childe trở lại Tiên phủ. Cho đến khi Zhongli phá vỡ nó. "Em có thể cho anh biết điều gì khiến em bận lòng không?"

Childe căng thẳng trước câu hỏi. Anh không chắc liệu mình có muốn ai biết về những nghi ngờ và bất an đang dày vò tâm trí anh không.

Hắn cho anh thời gian, nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng anh.

Cuối cùng Childe cũng mủi lòng, buông thõng vai. Zhongli đã từng thấy anh trong tình trạng tồi tệ nhất rồi nên không có ích gì khi che giấu điều đó. "Em ghét cảm giác yếu đuối này," anh lầm bầm trên gối.

Zhongli nhẹ nhàng xoay anh lại để họ đối mặt với nhau. Ánh mắt của hắn rất uy nghiêm khi nhìn vào khuôn mặt Childe. Có cảm giác như Zhongli đang nhìn thấu anh.

"Nhưng em không yếu đuối, cũng không vô dụng. Sức mạnh không phải chỉ là năng lực chiến đấu." Zhongli đưa tay ôm lấy khuôn mặt Childe, ấn trán họ vào nhau. "Việc em chọn ở lại đây, mang thai đứa trẻ này, cũng là một loại mạnh mẽ."

Childe không trả lời mà rời mắt đi, Zhongli thở dài và chống tay lên. Hắn đưa bàn tay còn lại trượt dọc cổ và thân Childe trước khi dừng lại ở bụng. "Hơn nữa đây chỉ là tạm thời. Anh tin em sẽ vượt qua điều này, mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

Zhongli hạ người xuống để có thể hôn vào bụng Childe, để một chút sức mạnh nguyên tố truyền vào cơ thể anh. Lần này Childe có thể cảm nhận được một rung động và một nguồn năng lượng bùng lên như thể đứa trẻ bên trong anh đang lao tới để đón nhận cái chạm của Zhongli. Zhongli nhìn chằm chằm vào bụng anh.

Hắn cuối cùng cũng ngước nhìn Childe, nụ cười của hắn rạng rỡ đến chói mắt, đôi mắt tràn đầy sự yêu chiều. "Ồ, có hai bé rồng." (Oh, there are two.)

-----

Vài lời của editor:

Tôi vẫn confuse về xưng hô cho ngài Zhongli, thoi thì lúc làm tình cho họ xưng hô thân mật chút vậy, cũng coi là bước tiến trong mối quan hệ của họ.

Omg i love needy Childe so muchhh!!

1 phần lí do khiến phần này ngâm lâu và suýt là mãi mãi là vì tôi không biết dịch H, mong cả nhà vẫn enjoy bản dịch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro