2
Zhongli thức dậy từ giấc ngủ chập chờn bởi tiếng đập lớn ở cửa Tiên Phủ. Thật ngạc nhiên. Không nhiều người biết vị trí nơi ở của hắn, người đang tìm hắn bây giờ rất đáng chết.
Trong giây phút ngắn ngủi, hắn đã mong Childe quay trở lại. Hắn loại bỏ suy nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện. Không. Childe đã rời khỏi đây ba tháng trước không lời từ biệt. Em ấy sẽ không quay trở lại.
Tiếng đập mạnh lên, kèm theo tiếng la hét không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra. "Oi, con thằn lằn to xác! Tôi biết anh nghe thấy tôi! Mở cửa ra nào!"
Ah, người đứng trước cửa là Barbatos. Khá bất ngờ.
Với một cái phất tay, kết giới trên lối vào bị loại bỏ, Barbatos tiến vào. Zhongli rời khỏi giường, ngáp dài. Hắn xem xét vẻ ngoài của mình một cách buồn tẻ. Hắn trông không được gọn gàng lắm, áo sơ mi và quần dúm lại, còn áo khoác không thấy đâu cả. Gần đây, hắn không có tâm trí gì nhiều đến những việc khác ngoài làm việc và ngủ, và chắc chắn điều đó đang lộ ra. Và một lần nữa, Barbatos từng thấy hắn trong một tình trạng tồi tệ hơn trước đây. Hắn lê mình về sảnh chính, trước khi vị Phong Thần đi lung tung trong nhà hắn.
Barbatos đã đứng trong sảnh, nụ cười rạng rõ như ánh dương. Trên tay cậu là một chai rượu và hai chiếc ly.
"Cuối cùng!" cậu cười. "Anh trông khá ấn tượng với vẻ chết trôi này đấy. Tôi đã tin vào lời đồn đấy trong giây lát! Ha! Anh đã quá mạnh mẽ để suy sụp."
Barbatos vỗ cái vào tay Zhongli. "Dù vậy, tôi vẫn mừng vì trông anh vẫn ổn! Tôi nghĩ giờ là lúc hợp lí để gắn kết các vị thần! Chúng ta chưa gặp lại nhau lần nào sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ của mình!"
"Thật tốt khi được gặp lại cậu. Dù vậy tôi không còn là một vị thần theo câu chuyện của nhà lữ hành, cậu cũng thế." Zhongli nói.
"Văn vẻ!" Barbatos vẫy vẫy tay khi cậu ta nhảy về phía ghế trường kỷ và cặp ghế xung quanh chiếc bàn nhỏ. "Nào! Tôi đã mang theo loại rượu anh thích đấy!"
Zhongli chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, lưng thẳng tắp.
"Vậy, nói đi, dạo này có gì mới thế?" Barbatos dành chút thời gian để rót hai ly rượu Osmanthus. "Cả việc, anh biết đấy, "độ kiếp thất bại". Dù sao thì có chuyện gì vậy? Fatui cũng lấy gnosis của anh à?"
"Ừ, tôi đưa nó cho họ."
"Anh đưa nó cho họ?" Lông mày của Barbatos rướn cao
Zhongli nhún vai. "Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần nghỉ hưu."
Barbatos phá lên cười. Tiếng cười cao và trong, như chuông nhỏ trong gió. "Thật luôn? Anh nghỉ hưu á?"
"Hm, thời thế đang- thay đổi." Hắn thở dài. "Nhưng cậu cũng có ý đúng. Đã rất lâu rồi."
Một khoảnh khắc bình lặng. Một sự hoài niệm những ngày đã qua.
Barbatos phá vỡ sự yên lặng, vươn người về phía Zhongli qua chỗ để tay của chiếc ghế trường kỷ. "Điều gì đã khiến anh quyết định như vậy? Một người thương mới chẳng hạn, một nhân tình trong những ngày anh nghỉ hưu?"
Zhongli thở dài. Khoảnh khắc mất mát. "Barbatos..."
"Hãy gọi tôi là Venti. Tên mới cho thời đại mới." Barbatos nháy mắt. "Nhưng nghiêm túc thì có gương mặt mới mẻ thú vị nào mà tôi nên biết đến không?"
"Không, không có ai như vậy cả." Tông giọng của Zhongli lanh lảnh. Hắn nhất quyết không nghĩ đến Childe.
"Mmhmm, thực sự? Anh sẽ kể cho tôi nếu có, đúng chứ?" Venti nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.
Zhongli duy trì yên lặng. Hắn ghét việc tinh linh gió luôn xoay hắn phát phiền với những câu nói để gài hắn như thế.
"Đúng chhhứứ?"
"Được rồi, nếu nó đủ khiến cậu ngừng làm phiền tôi." Zhongli gầm gừ.
"O-kay!"
Venti uống một ngụm lớn từ ly của mình. Ban cho hắn sự im lặng dù chỉ trong chốc lát.
Ly của cậu đã cạn. Zhongli với lấy chai rượu. Chỉ khi nhấp vài ngụm rượu, vị Phong thần mới đỡ làm hắn phát cáu hơn.
Venti trông rất thỏa mãn. Đó chưa bao giờ là một dấu hiệu tốt. Cậu dành chút thời gian thờ ơ ngắm móng tay mình trước khi đưa ánh mắt về Zhongli, mỉm cười thật tươi.
Giọng cậu trầm xuống một quãng. "Vậy thì, phiền không khi kể cho tôi nghe tại sao có một người đàn ông đã khủng hoảng đến quẫn trí sau bức tượng của tôi? Một người ngoại quốc mà tôi chưa gặp bao giờ, với rất nhiều năng lượng nguyên tố Nham bên trong cơ thể. Năng lượng của anh, nói chính xác hơn."
Ngay tức khắc, cả ly và chai rượu rơi xuống.
"Chúc mừng, tôi không nghĩ anh có nó trong- Hey! Để ý chai rượu!" Venti gửi một luồng gió đến đỡ cái chai trước khi nó kịp chạm đất. Cái chai bay lên và rơi vào bàn tay đang chờ sẵn của cậu.
Khi đã đỡ được chai rượu, Venti trầm ngâm trong giây lát, quan sát biểu hiện của Zhongli. Zhongli tự hỏi cậu thấy được gì. Vị Phong thần này có thể khá nhạy bén khi cậu ta muốn.
"Anh không biết."
Nó không phải một câu hỏi.
"Nhưng anh biết tôi đang nhắc đến ai. Cao ráo, tóc đỏ?
Zhongli chỉ gật đầu. Hắn ngồi đó, sững sờ, ánh mắt dán vào tay mình. Childe. Childe là- ôi Celestia.
Đó hẳn phải là ngẫu nhiên. Venti bằng cách nào đó đã hiểu ra vài thứ, gặp gỡ ai đó khác.
Một người đàn ông khác khớp với mô tả về Childe, đang mang trong người năng lượng nguyên tố Nham giống của hắn mà có thể cảm nhận được từ đỉnh của bức tượng khổng lồ. Hoàn toàn hợp lý.
Một giọng nói nhỏ nhưng hiểm thì thầm trong tâm trí hắn: Chẳng phải ngươi đã gieo "giống" vào người em ấy, hi vọng nó sẽ thành công dù khả năng rất thấp, cầu nguyện em ấy sẽ ở lại và thuộc về ngươi?
Tay ghế Zhongli phát ra tiếng nứt gãy. Hắn bóp chặt đến mức chúng bắt đầu vỡ vụn.
Venti, dường như hiển nhiên với mặt nạ nứt vỡ nhanh chóng của Zhongli, tiếp tục câu hỏi của mình. "Vậy thì, đó là ai?"
"Ah, em ấy- em ấy là một người bạn thân thiết." Dùng từ đó hoàn toàn sai nhưng nó là những gì gần đúng nhất mà hắn có. Hắn còn muốn giải thích về Childe như nào nữa? Một Quan chấp hành đáng sợ, người mà đã cho Zhongli thấy tấm lòng của mình. Một người bạn tốt thân cận đến mức gần như thành người yêu. Một bí ẩn tuyệt đẹp đâm thủng rất nhiều hàng phòng thủ vững chắc của hắn. Một mảnh ghép mà hắn không biết rằng mình đã lỡ mất.
"Tôi thấy hình như còn hơn cả bạn bè. Hay dạo này anh có thói quen làm bạn bè mình mang thai?"
Zhongli nhăn mặt trước lời này.
"Chỉ một lần duy nhất. T-tôi thậm chí không nghĩ đến. Em ấy là người đề nghị. Và nó rất thuyết phục" Tại sao hắn lại nói với Venti điều này? Thú nhận tội lỗi sẽ không khiến chúng biến mất. "Nó đã- tôi đã có tình cảm được một thời gian khá lâu. Tôi rất vui khi em ấy cũng muốn nhiều hơn nữa. Nhưng em đã bỏ đi sau đó. Tôi chưa gặp lại em ấy từ đấy." Ngoại trừ trong những giấc mơ, nơi em luôn hiện diện, như một bóng hình trêu ngươi và đầy cám dỗ mà hắn không bao giờ có thể với tới.
"Celestia, tại sao lại là hiện tại? Tôi chưa bao giờ là cha của một đứa trẻ. Các vị thần không có con. Làm sao-"
Đó là điều bất công nhất, cũng có thể là định mệnh hoặc lời nguyền.
Venti nhìn hắn thật lâu trước khi nâng ly hướng lên thiên đàng. "Có lẽ luật lệ đã thay đổi. Như anh nói đấy, chúng ta không còn là Thần nữa."
Tự do chọn một hướng đi mới của riêng mình. Vẫn chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của bản thân.
Hắn cần phải tìm Childe.
---
Childe nhận thấy mình không còn nhiều thời gian.
Bất kì phản ứng nào do delusion của anh tạo ra dường như phá vỡ một giới hạn. Cơn buồn nôn trước đây của anh tái phát và gấp mười lần. Mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn, anh đều cảm thấy bụng sôi sục. Bất kể khi nào anh cố gắng ăn gì đó, anh lại thấy mình khuỵu gối, chớ ra tất cả những thứ sẽ được tiêu hóa.
Anh phải khắc phục tạm bằng cách trộn đường và muối vào nước và dùng vision của mình để giữ chúng bên trong.
Anh nguyền rủa sự yếu đuối của bản thân và sai sót khi dự đoán sai thời gian kỳ phát tình. Anh nguyền rủa Tsaritsa vì đã từng gửi anh đến Liyue. Hơn hết, anh nguyền rủa Zhongli đến nơi sâu nhất của Vực Sâu vì đã khiến anh rơi vào tình cảnh này.
Bất kỳ công việc nào cũng đều gần như không thể thực hiện
Việc giải quyết vấn đề không có tí tiến triển nào. Anh không thể tập trung. Anh không thể tìm ra giải pháp nào thỏa đáng cho vấn đề ngày càng nhức não này.
Anh nên làm gì?
Anh đùa giỡn với ý nghĩ chỉ cần kết thúc nó. Nó sẽ là giải pháp sạch sẽ nhất. Không ai khác sẽ biết đến chuyện này.
Nếu thứ này phản ứng dữ dội khi anh sử dụng delusion, thì điều gì sẽ xảy ra khi anh sử dụng Giáp Ma Vương? Năng lượng Vực Sâu chắc chắn sẽ dập tắt nó hoàn toàn.
Chỉ một lần biến đổi và nó sẽ được giải quyết hoàn toàn.
Vấn đề là anh không thể tự làm điều đấy.
Kể từ chuyến thăm Mondstadt, anh ấy đã nhận ra một luồng năng lượng Nham yếu ớt liên tục trong lòng mình và ngày càng mạnh mẽ hơn. Cảm giác ấm áp, như được vỗ về khi Childe đặt tay lên phần bụng hơi nhô lên. Nó khiến anh nhớ đến Zhongli.
Cảm giác... thật thoải mái.
Tay anh mò xuống bụng ngày càng thường xuyên hơn và Childe ghê tởm bản thân vì điều đó.
May mắn cho anh là không có ai khác trong trại có vision và những người sử dụng delusion không giỏi trong việc cảm nhận năng lượng nguyên tố, nếu không anh sẽ sớm gặp rắc rối.
Tuy nhiên, họ không bị mù.
Ngày càng có nhiều tiếng thì thầm to nhỏ và những ánh nhìn mờ ám sau lưng anh. Xạ thủ hệ thủy Konstantin định nhắc mọi người nhưng Childe ngăn gã ta lại.
Anh ấy cố gắng hết sức để che giấu tình trạng của mình sau đó nhưng việc này ngày càng khó khăn. Hai tuần chán ăn bắt đầu ảnh hưởng đến cơ thể anh.
Cho đến một ngày, anh nghe thấy một đoạn hội thoại khiến anh thực sự lo lắng, hai trong số các đặc vụ không nhận ra anh đang ở gần họ.
"Lord Tartaglia không khá hơn."
"Chúng ta cần thông báo cho cung điện."
Tuyệt vời, giờ đến cả thuộc hạ của anh cũng công khai chống lại anh ấy.
"Ta sẽ tự mình thông báo cho nữ hoàng. Đây không phải việc của các ngươi," Childe dùng giọng quyền uy nhất của một Quan chấp hành để thể hiện sự không hài lòng của mình. Anh hy vọng rằng điều đó sẽ ngăn cản nghi vấn của họ ít nhất là trong một thời gian ngắn.
Anh cần phải khẩn trương. Nếu anh ta không giải quyết việc mang thai này trước khi nó trở nên rõ ràng thì còn lựa chọn nào khác?
Có lẽ anh nên thông báo cho cấp trên của mình. Quay trở lại Snezhnaya và thực hiện một cuộc thử nghiệm. Để Tsaritsa hoặc thậm chí Pierro quyết định số phận của mình. Đó có lẽ là những gì sẽ được mong đợi với tư cách là một Quan chấp hành. Sự thể hiện của lòng trung thành tuyệt đối.
Không có chỗ cho sự yếu đuối hay lòng trắc ẩn ở Fatui. Thứ đang lớn lên bên trong anh sẽ là miếng mồi béo bở không thể bỏ qua và Tsaritsa sẽ không để bất cứ tiềm năng nào bị lãng phí. Anh rùng mình khi nghĩ đến việc Il Dottore chạm vào anh một lần nữa. Thứ trong bụng của anh ta sớm bị phanh ra để được thử nghiệm, hoặc nếu anh ta được phép sinh nó ra, nó được chăm chút từ lúc chào đời cho bất kỳ mục đích nào mà Tsaritsa thấy cần thiết.
Liệu anh có thể làm điều đó với Zhongli?
Cuối cùng thì anh cũng viết một lá thư cho cung điện. Hay chính xác hơn là anh ấy viết hai.
Trong phần đầu tiên, anh ta thú nhận căn bệnh của mình liên quan đến Nham Vương Đế Quân, và cầu xin Tsaritsa tha thứ.
Bức thư này bị anh đốt bỏ ngay sau khi anh hoàn thành nó.
Anh không thể trở về Snezhnaya.
Lá thư khác được anh ta gửi bởi một con diều hâu. Nội dung như sau:
Kính gửi bệ hạ,
Thần đã phát hiện ra một thiếu sót liên quan đến hoạt động ở Liyue gần đây mà thần phải tự mình giải quyết. Thần sợ rằng nếu điều này không được giải quyết ngay lập tức, có thể có những hậu quả không lường trước xảy đến và ảnh hướng tới kế hoạch của Người nên thần sẽ đích thân lo liệu. Thần sẽ giao lại hoạt động ở Long Tích Tuyết Sơn cho một tay cấp dưới có năng lực.
Hiệp sĩ trung thành của Người,
Tartaglia
Childe đọc đi đọc lại bức thư. Không có chỗ nào trong lá thư anh viết giống như một lời nói dối. Chỉ là ... thiếu sót rất nhiều. Điều đó không quá bất thường. Một lá thứ có thể không kể hết được tất cả mọi chuyện. Nó sẽ hiệu quả, cho anh một chút thời gian.
Nhưng để làm gì? Chạy trốn và ẩn náu, chờ bị truy đuổi bởi những Quan chấp hành khác vì tội đào ngũ? Kể cả nếu đứa trẻ sẽ chào đời, nay chạy mai trốn không nên là cuộc sống của một đứa trẻ và anh ta không thể trốn tránh vĩnh viễn. Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị kéo đến trước mặt Tsaritsa và cả đứa trẻ nữa.
Anh ấy sắp hết lựa chọn.
Trừ khi. Có thể có một cách khác.
Anh cần gặp Zhongli.
Anh sẽ không đạt được gì nếu cứ ở trong trại. Đó có thể là một lựa chọn không chắc chắn nhưng anh còn gì để mất nữa ở thời điểm này?
Quyết định này khiến anh rời trại lúc nửa đêm, để lại một lá thư khác cho cấp dưới đi tìm. Ngay cả trong tình trạng suy yếu, anh vẫn rất dễ dàng vượt qua lính canh. Điều gì đó thực sự nên được thực hiện để cải thiện điều đó, mà thôi tính sau.
Anh ngã xuống đoạn núi và gần như không bị bắt gặp, đây là một kỳ tích không hề dễ dàng kể cả đang là nửa đêm. Dù anh cố gắng tránh bị phát hiện, một số Hilichurls ngửi thấy mùi hương của anh. May mắn thay, chúng đủ dễ dàng để hạ gục mà không quá ồn ào với tình trạng yếu ớt của anh.
Cuối cùng khi đến biên giới Liyue, anh ấy vẫn lành lặn nhưng hoàn toàn kiệt sức.
Anh ngã gục vào một tảng đá cạnh con đường được chiếu sáng một chút. Chỉ cần dừng chân một chút sau đó tiếp tục.
Anh thở dài. Vẫn còn một chặng đường dài để đến được Bến cảng.
Một luồng hơi thở đột ngột xuất hiện ngay sau lưng anh.
Childe ngay lập tức lấy lại sự cảnh giác. Chết tiệt. Đã nhiều năm rồi chưa có ai có thể làm anh giật mình. Anh có bị lụi nghề đến thế chỉ trong vài tuần không?
Anh cúi thấp người để vào tư thế tự vệ. Trời quá tối, tất cả những gì anh có thể thấy là hình dáng mơ hồ của người trước mặt và ánh sáng hổ phách yếu ớt. Một thanh thủy kiếm xuất hiện trong tay anh ta ngay sau đó, sẵn sàng tấn công hoặc phòng thủ khi cần thiết, nhưng tay anh run lên khi gắng sức. Tảng đá sau lưng anh ít ra là một lợi thế chiến lược. Nếu người mới đến là kẻ địch, anh cần càng nhiều lợi thế càng tốt. Anh không thể chiến đấu quá lâu.
"Bình tĩnh Childe, là tôi." một giọng nói dịu dàng vang lên từ trong bóng tối. Childe căng thẳng. Anh có thể nhận ra giọng nói đó ở bất cứ đâu.
"Zhongli!" Làm sao?
Zhongli bước lại gần, rời bỏ bóng tối. Ở khoảng cách này, ánh sáng màu hổ phách nhàn nhạt từ đôi mắt và đuôi tóc khiến hắn hiện lên giữa chùm sáng thanh tao. Hắn mở to mắt ngạc nhiên nhìn Childe, ánh nhìn dán vào bụng anh. "A, thì ra đúng là như vậy."
Hắn đưa tay về phía Childe nhưng dường như đã cố kìm nén và bỏ dở động tác, bàn tay hắn vẫn giữ nguyên giữa họ như một câu hỏi.
Childe không biết phải nghĩ gì. Cái gì- Tại sao- Làm sao Zhongli lại ở đây? Ngài ấy đã biết? Anh đã nghĩ rằng vẫn còn nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ những điều anh muốn nói. Một dòng xoáy cảm xúc trong đầu anh đang nổi lên: Nhẹ nhõm, khao khát, tức giận và mệt mỏi thấu xương. Giận dữ thắng. "Vậy, ngài đã biết. Ngài đã biết tôi có thai." anh phun ra lời buộc tội trước khi anh có thời gian để suy nghĩ tốt hơn.
Zhongli vẫn bình lặng đứng trước mặt anh. "Cách đây không lâu. Barbatos nhìn thấy em ở Mondstadt. Tôi đã tìm kiếm em kể từ đó, nhưng không hiệu quả lắm. Em đã ở ngoài tầm với của tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được em ngay khi em bước chân vào lãnh thổ Liyue."
"Ngài biết điều này sẽ xảy ra đúng không?" Ngay cả khi Childe cố gắng kiểm soát bản, lời buộc tội gần như có thể nhận thấy giữa họ. Tất cả là lỗi của ngài.
Zhongli im lặng một lúc. "Tôi nghĩ đó là một khả năng vì em trong trạng thái dễ thụ thai. Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ nó có thể xảy ra. Tôi đã có nhiều bạn tình trong hàng thiên niên kỷ và theo trí nhớ của tôi, không ai trong số họ từng thụ thai." Hắn lắc đầu. "Giờ tôi băn khoăn có lẽ nó liên quan đến Gnosis của tôi, ít nhất là một phần."
Childe cười nhẹ. Cơn giận bốc hơi, thay vào đó là sự mệt mỏi. Anh chùng xuống, tựa đầu vào tảng đá. Một lần nữa, anh lại một lần nữa thua cược. Như chuyện thường của đời anh. "Chà, chẳng phải tôi là người may mắn nhất trong lịch sử sao?"
Celestia hẳn phải đang cười nhạo anh.
"Tôi vẫn muốn xin lỗi vì đã đẩy em vào tình cảnh này. Lúc đó em không tỉnh táo và tôi- tôi đã giả định về những gì em muốn. Lẽ ra tôi nên kiềm chế bản thân. Làm ơn, Childe, hãy tha thứ cho tôi." Thật khó để nhìn ra biểu hiện của Zhongli nhưng hắn có vẻ rất chân thành.
"Tôi có thể bỏ qua cho ngài kể cả nếu lúc đó ngài từ chối tôi." Childe ậm ừ. Mọi tình huống đều là vô lý.
(Giải thích chút: trong truyện "Be good to me, I beg of you", Zhongli đã mời Childe đến phủ của mình để hòa giải khúc mắc vụ Gnosis, và ở đây công tử nhà ta nổi hứng gạ tiên sinh làm tình)
"Ngài biết đấy, dù sao thì tôi cũng sẽ không ở lại đây. Nhiệm vụ của tôi ở Liyue đã kết thúc. Đó là lý do tại sao tôi rời đi." Childe thở dài. "Vì vậy, thực sự những gì đã xảy ra ở Tiên phủ chỉ là một phán đoán sai lầm ngu ngốc. Không có gì hơn." Và anh đang phải trả một cái giá đắt cho sự ngạo mạn của mình.
"Việc đã xảy ra rồi. Giờ chúng ta cần giải quyết hậu quả." Hãy giải quyết chuyện này đi, Childe nghĩ. "Tôi thực sự đến Liyue để tìm ngài. Tôi có một đề xuất."
"Tôi phải quyết định xem nên làm gì với vấn đề này. " Childe áp tay vào bụng khi nói. "Tôi đã nghĩ đến việc kết thúc nó, nhưng tôi không thể- tôi không thể làm được điều đó."
"Nhưng tôi thực sự không thể giữ nó. Tôi là một Quan chấp hành. Tôi không thể bỏ việc và chỉ ngồi yên một chỗ. Và trong mọi trường hợp khác, thứ này sẽ là một gánh nặng", anh tiếp tục. "Vì vậy, ngài thấy tôi không thực sự không có nhiều lựa chọn. Tôi không thể giấu chuyện này lâu hơn nữa. Ít nhất thì tôi hy vọng rằng mình có thể trốn trong vài tháng, chấm dứt chuyện này. Nhưng sau đó, tôi-."
Zhongli kiên nhẫn đợi anh nói tiếp. Không biểu hiện gì.
"Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có lựa chọn thứ ba không." Childe lo lắng cắn môi. Chính là nó. "Nếu ngài muốn giữ nó? Nếu nó có thể ở lại đây tại Liyue, với ngài?"
Zhongli nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
"Em- em có định mang đứa con của chúng ta đến lúc sinh nếu tôi đồng ý nuôi nó không?" Cuối cùng, có một vết nứt ở mặt nạ trơn nhẵn của Zhongli. Đôi mắt hắn như tóe lửa và giọng nói hắn khẽ run lên.
"Có, với điều kiện là ngài có thể giữ chúng tôi an toàn và giấu kín cho đến khi nó được sinh ra. Không ai được biết về điều này. Đặc biệt là Tsaritsa," Childe nói.
"Đó là- Tôi không chắc thứ bên trong tôi sẽ như thế nào hoặc liệu nó có tồn tại được hay không. Ngài biết đấy, với việc ngài là Thần và tôi là-," Childe giữ lại cho bản thân, "tôi thế nào cũng được. Vì vậy, tôi sẽ hiểu nếu ngài từ chối. Tôi sẽ chỉ- chỉ cần tìm ra một cách gì đó khác. " Anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình không quá vỡ. Anh sẽ không ép buộc Zhongli kể cả khi lựa chọn của anh đã cạn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Zhongli quỳ xuống trước mặt anh, bàn tay đeo găng của hắn bọc lên tay Childe ở chỗ phình ra trên bụng anh. " Tất nhiên tôi sẽ giữ đứa trẻ. Tôi rất vinh dự khi được em tin tưởng."
Childe thở phào nhẹ nhõm. Tốt. Tốt rồi. Anh gần như có thể cười. “Nó cũng là của ngài, ngài biết đấy. Nó sẽ ổn thôi."
"Vẫn luôn như vậy. Tôi chấp nhận kế ước của em. Tôi sẽ giành quyền nuôi con và đổi lại, trong suốt thời gian mang thai của em, tôi sẽ giữ cho em được an toàn và ẩn náu ở đây tại Liyue. ”
"Hãy để giao ước này vững chắc như đá." Đôi mắt của Zhongli lấp lánh ánh vàng khi anh ta nói ra mệnh lệnh.
Childe thở ra từ từ. Khế ước với Thần Khế ước là một thứ chắc chắn. Anh ấy an toàn.
Tất cả sức lực còn lại dường như rời khỏi tay chân của anh khi nhận ra.
Zhongli vẫn ở đó ngay trước mặt anh. Hắn đưa bàn tay còn lại lên nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên mắt Childe. "Em không ổn." Hắn có vẻ lo lắng.
“Hóa ra là vậy,” Childe không thể không bật cười trước sự vô lý của tất cả, “mang thai con một vị thần không hề dễ dàng chút nào.”
Zhongli cười nhẹ. "Tôi có thể chỉ tưởng tượng điều đó. Lại đây, tôi sẽ dịch chuyển chúng ta đến Tiên phủ. Em cần nghỉ ngơi."
“Tiên phủ? Chúng ta đang ở trong mớ hỗn độn này vì cái nơi chết tiệt đó. ” Childe thà đi bất cứ nơi nào khác. Anh không cần ai hay thứ gì nhắc anh về chuyện cũ.
“Đó là nơi an toàn nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Dư luận đối với Fatui đã trở nên thù hằn kể từ khi em rời đi. Những người ở ngân hàng đang cố gắng tránh di chuyển quanh Bến cảng một mình. Tôi không chắc liệu bây giờ em có thể quay lại đó an toàn hay không. Hơn nữa, xét theo quyết định của em đến đây thay vì Snezhnaya, có lẽ việc họ gặp em cũng không phải là một ý kiến hay. ”
Zhongli siết chặt tay mình. “Làm ơn, ít nhất là cho đến khi em cảm thấy tốt hơn. Rồi chúng ta có thể xem xét có ở lại đó hay không.”
Childe cáu kỉnh, nhưng hắn cũng có ý đúng. “Tôi không phải là người tàn tật. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút và tôi sẽ ổn thôi ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro