Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.

Những ngày sau đó trở thành một chuỗi bất tận của sự mệt mỏi, cả thể xác lẫn tâm hồn. Ajax bắt đầu mất cảm giác về thời gian, như thể mọi thứ trong thế giới này chỉ tồn tại trong không gian hẹp của căn phòng tối tăm. Những vết thương trên cơ thể đã trở thành chuyện thường ngày, nhưng điều khiến anh kiệt quệ hơn là sự xâm chiếm tinh thần của Zhongli.

Zhongli không chỉ dừng lại ở việc giam giữ anh. Hắn gieo rắc vào tâm trí Ajax một mê cung của những lời nói và hành động khó đoán. Mỗi câu chữ từ miệng hắn thốt ra như một cái bẫy tâm lý, dẫn dắt Ajax sâu hơn vào một thế giới mà anh không còn biết đâu là thật, đâu là giả.

Một buổi chiều, ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ không đủ để xua đi bóng tối trong căn phòng. Ajax ngồi bệt trong góc, đôi mắt mờ đục nhìn xuống sàn nhà. Anh không còn đủ sức để ngẩng đầu hay để bộc lộ cảm xúc. Và như mọi lần, Zhongli bước vào, bước chân chậm rãi nhưng đầy sức nặng.

Hắn đứng đó, quan sát Ajax trong im lặng, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật méo mó mà hắn đã dày công tạo nên. Cuối cùng, hắn cất giọng, trầm thấp nhưng rõ ràng:
"Em biết không, Ajax? Tôi nghĩ mình thật sự có thể yêu em."

Ajax không ngẩng lên, không phản ứng. Những lời đó lướt qua anh như một cơn gió lạnh buốt, nhưng lại để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa. Liệu đó có phải là sự thật, hay chỉ là một lời dối trá khác để thao túng anh?

Zhongli tiếp tục, đôi mắt như đang dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt Ajax. "Em nghĩ rằng tôi chỉ đang chiếm hữu em, đúng không? Nhưng em sai rồi. Đây không phải là chiếm hữu. Đây là tình yêu, Ajax. Một thứ tình yêu mà em chưa bao giờ hiểu được."

Ajax muốn cười, muốn phản kháng, nhưng cơ thể anh không còn sức để làm điều đó. Thay vào đó, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy trong anh – một sự trống rỗng đầy mâu thuẫn. Đó không phải là sự chấp nhận, nhưng cũng không phải là từ chối. Đó là cảm giác bị cuốn vào một dòng chảy mà anh không thể thoát ra, dù có cố gắng đến đâu.

Zhongli cúi xuống, đưa tay nâng cằm Ajax lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt ấy sâu thẳm, như muốn nuốt chửng cả tâm hồn anh. "Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi," Zhongli nói, giọng hắn không còn vẻ đe dọa mà thay vào đó là một sự chắc chắn đáng sợ. "Em không thể, vì tôi đã là một phần trong em."

Ajax cảm thấy nghẹt thở dưới ánh mắt ấy. Anh muốn vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa. Trong ánh mắt của Zhongli, anh thấy không chỉ sự chiếm hữu, mà còn là một thứ gì đó sâu sắc hơn – một sự điên cuồng được bao phủ bởi lớp vỏ ngoài lạnh lùng.

"Em sẽ yêu tôi, Ajax," Zhongli thì thầm, bàn tay hắn khẽ vuốt ve gò má lạnh ngắt của anh. "Không phải vì em muốn, mà vì em không còn lựa chọn nào khác. Tình yêu của tôi là điều duy nhất còn lại mà em có thể bám víu."

Ajax cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy không lối thoát. Những lời của Zhongli, dù độc địa, lại vang lên như một sự thật không thể phủ nhận. Anh biết rằng mình không còn con đường nào để chạy trốn, và điều đó khiến anh cảm thấy vừa sợ hãi, vừa bất lực.

Zhongli đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ajax. "Rồi em sẽ hiểu, Ajax," hắn nói, giọng điệu đầy vẻ tự tin. "Rằng tình yêu của tôi, dù có méo mó, vẫn là thứ duy nhất mà em cần."

Và trong bóng tối của căn phòng, Ajax chỉ còn lại sự im lặng. Không phải vì anh đồng ý, mà vì anh đã không còn sức để phản kháng. Mọi thứ trong anh dường như đã bị xóa nhòa, chỉ còn lại một sự tồn tại trống rỗng, bị bao phủ bởi cái bóng ám ảnh của Zhongli.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro