Chương 1.
đã được chỉnh sửa.
.
Cơn mưa không dứt, từng giọt rơi đều trên mái hiên như tiếng thì thầm của một thế giới xa lạ, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một làn hơi mỏng manh. Ajax choàng tỉnh, đôi mắt mở ra trong bóng tối đặc quánh, ngột ngạt như nuốt chửng cả không gian. Một cơn đau âm ỉ chạy dọc cơ thể, nhắc nhở anh về những vết thương vẫn còn rỉ máu. Lồng ngực như bị bóp nghẹt, mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề và khô khốc, kéo theo nỗi sợ hãi đang gặm nhấm trong lòng.
Anh không biết mình đang ở đâu. Căn phòng trống trơn, lạnh lẽo như một cái lồng giam không lối thoát. Chỉ một điều là chắc chắn: anh đã bị bắt. Nhưng bởi ai? Ký ức mờ nhạt trong anh chỉ kịp khắc lại một cái tên - Zhongli.
Zhongli. Cái tên đó không chỉ là một danh xưng, mà như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tâm trí Ajax. Người đàn ông đó là một truyền thuyết sống, gắn liền với những câu chuyện đầy máu và bóng tối. Nhưng giờ đây, khi bị giam cầm trong căn phòng này, anh nhận ra rằng sự thật còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời đồn thổi nào.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa từ từ mở ra, bóng một người đàn ông xuất hiện trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn từ hành lang. Zhongli bước vào, dáng điềm tĩnh nhưng toát lên vẻ uy nghiêm đáng sợ. Anh đứng lặng, đôi mắt như mặt nước hồ mùa đông, sâu thẳm và lạnh lẽo.
Ajax cố gắng vùng dậy, nhưng cơn đau từ những vết thương kéo anh trở lại, như một chiếc lưới vô hình giữ chặt lấy anh. Zhongli chậm rãi tiến đến, ánh mắt lướt qua từng vết thương, từng giọt máu còn thấm trên người anh, như một kẻ thợ săn đang đánh giá chiến lợi phẩm của mình.
"Em tỉnh rồi," giọng Zhongli trầm thấp, vang lên trong không gian nhỏ hẹp. "Đừng cố trốn chạy. Em biết điều đó là vô nghĩa."
Ajax siết chặt nắm tay, nhưng sự yếu ớt khiến anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. "Tại sao...?" Giọng anh khàn đặc, như bị bóp nghẹt bởi cả nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Zhongli không trả lời ngay. Hắn cúi người xuống, bàn tay chạm nhẹ vào cằm Ajax, buộc anh phải ngẩng lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm, u ám đến rợn người. "Tại sao ư?" Một nụ cười thoáng hiện, vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn. "Vì em là của tôi. Ngay từ khoảnh khắc tôi chọn em, định mệnh của em đã được khắc lên đá."
Ajax cảm nhận rõ ràng áp lực từ ánh mắt của Zhongli, như một lưỡi dao đang mổ xẻ từng mảnh tâm hồn anh. Nỗi kinh hoàng dâng lên, bóp nghẹt mọi suy nghĩ. Anh muốn hét, muốn vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô vọng.
"Đừng chống cự, em sẽ chỉ tự làm mình đau thêm thôi," Zhongli nói, giọng hắn thấp dần, như lời ru độc địa rót vào tai anh. "Tôi sẽ dạy em cách để hiểu rằng mọi thứ, kể cả nỗi đau này, đều là tình yêu của tôi dành cho em."
Bên ngoài, cơn mưa vẫn rơi, hòa lẫn với tiếng thở dồn dập của Ajax. Trong căn phòng nhỏ, ánh mắt lạnh lùng của Zhongli trở thành thứ ánh sáng duy nhất, soi rọi vào nỗi tuyệt vọng không lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro