Chapter 3
Anh mở mắt ra mà quên mất mình đang đi làm nhiệm vụ. Anh lăn người, vươn vai và cố nén một cái ngáp. Sau đó, anh chết lặng. Anh điên cuồng nhìn quanh và nhận thấy đôi mắt của Zhongli đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh nghĩ, anh chỉ nghỉ việc một thời gian ngắn thôi! Nhưng anh đã nhầm. Childe nhìn đồng hồ và nhận ra rằng mình đã ngủ được 10 tiếng, có lẽ là khoảng thời gian anh ngủ lâu nhất trong đời, kể từ khi tham gia nhóm thợ săn ma cà rồng.
“Anh đã đổ thuốc mê vào đồ uống cho tôi?” Anh tra hỏi tên điên đó, nhưng hắn vẫn tiếp tục quan sát anh, như thể anh đã làm gì sai.
"Tại sao lại tìm đến tôi? công việc của cậu là gì?" Hắn ta nói, trong khi né tránh câu hỏi của anh.
Childe nhảy ra khỏi giường và đó là lúc anh cảm thấy tay mình bị trói. Làm sao điều đó có thể xảy ra được? Cách đây không lâu anh vẫn ổn và Zhongli thậm chí còn không nhúc nhích.
Anh quay lại và nhận thấy một biểu tưởng ấn nham đang phát sáng trên tay mình? Vấn đề là tay anh không hề bị trói chỉ là không thể tách nó ra thôi. Anh thầm rủa Zhongli.
Dù Childe có vùng vẫy thế nào thì tay anh cũng không thể thoát ra được. Theo kinh nghiệm của anh biết, ma cà rồng chỉ có một số kỹ năng, chẳng hạn như cách máu có thể bổ sung năng lượng cho chúng. Tuy nhiên, con ma cà rồng này thật đặc biệt. Hắn ta có những kỹ năng phi thường mà ma cà rồng bình thường không có. Nghĩ lại, hắn nói rằng đã lâu rồi anh ấy chưa ăn gì, vậy làm sao mà hắn vẫn còn sống khỏe mạnh?
"Nghe này, chúng ta có thể nói chuyện tôi chỉ muốn giúp đỡ anh" Childe cố gắng thuyết phục hắn.
"Sự giúp đỡ. Cậu sẽ trả lại cho tôi cái gì?" Zhongli hỏi, hắn ta khá tò mò.
Childe không có gì trong đầu nên anh nói rằng có thể trả bất cứ điều gì. Lòng anh thật nhẹ nhõm làm sao. Anh chỉ có một việc, đó là đưa hắn về Liyue. Anh không nghĩ nó lại khó đến thế.
“Bất cứ điều gì sao?” Một lần nữa, đôi mắt màu hổ phách của hắn lại bắn những tia dao găm vào đôi mắt xanh thẳm màu đại dương của Childe, và hắn nhếch mép cười. Điều đó thực sự khiến anh ớn lạnh. Eugh.. Anh không bao giờ muốn nhìn thấy biểu cảm đó nữa.
"Nếu tôi bảo cậu cởi đồ, cậu có làm không?"
Không do dự, anh trả lời:
"Có... Chờ đã không!" Childe mải mê nghĩ việc đưa hắn về nhà mà đến nỗi không hiểu lời hắn nói, anh lập tức buộc miệng nói ra.
"Tôi chỉ đùa thôi, nhưng nếu cậu tự nguyện..." Hắn nhìn qua mặt anh rồi đặt tay xuống cạnh mặt anh. ( Giống như kabedon nhưng trên giường? )
Thành thật mà nói, đó là lần duy nhất Childe cảm thấy sợ hãi. Anh nhắm mắt lại và nghĩ rằng phải chịu đựng nó để cho qua đi.
Khi nhắm mắt lại, anh nghĩ hắn sắp hành động, nhưng hắn đã không làm vậy. Cuối cùng, hắn chỉ trêu chọc anh.
Tim anh bắt đầu đập mạnh và nhanh, giống như một con thú hoang bị nhốt trong lồng. Childe đỏ mặt đến mức ngay cả chóp tai cũng đỏ bừng. Anh đã nghĩ gì vậy? Anh còn hơn cả xấu hổ. Anh muốn vùi mình vào một cái hố.
"Chà, cậu còn chờ gì nữa? Làm cho tôi một món ăn, tôi đói lắm rồi" Zhongli chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro