Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

end


25

Tôi bắt taxi trở lại tiểu khu.

Yến Chi đang đứng dưới nhà tôi, trong tay cầm một bó hoa hồng.

Đều là người trong giới, hắn có thể tìm ra địa chỉ của tôi cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng hắn, quả thực là âm hồn không tan.

Tôi đổi cả số điện thoại nhưng không hiểu sao vẫn bị hắn tìm được.

Hắn mỗi ngày đều phải gọi điện cho tôi.

Tôi không nghe máy, hắn liền đổi số khác tiếp tục gọi

Phải nghe thấy giọng nói của tôi, cùng tôi nói vài lời, mới hài lòng bỏ qua.

Cố chấp đến là người phát điên.

"Sao hai người lại ở cùng nhau?!"

"Các người cùng nhau đi nghỉ phép?!"

Lúc này tôi mới phát hiện, Dụ Tiêu theo tôi về.

Tôi chỉ cảm thấy đau đầu.

Một cái hai cái sao lại đều nghe không hiểu tiếng người chứ.

Tôi đi vòng qua Yến Chi, chuẩn bị bước vào nhà.

Nhưng hắn nắm lấy cổ tay tôi, lã chã chực khóc, như một con thú cưng bị người bỏ rơi.

"Dao Dao, chị ở cùng hắn làm cái gì?"

Tôi không muốn cùng hắn nói chuyện vô nghĩa: "Buông ra, tôi rất mệt."

Dụ Tiêu xen vào giữa chúng tôi: "Cô ấy muốn nghỉ ngơi."

Hắn mạnh mẽ bẻ ra bàn tay của Yến Chi.

Yến Chi hét lên: "Dụ Tiêu anh, cái đồ không biết xấu hổ, anh có bệnh sao? Tôi thích ai anh liền bắt chước theo? Anh thích tôi có phải không?"

Đối với lên án của hắn, Dụ Tiêu chỉ cho hắn ba chữ —-

"Bệnh thần kinh."

Yến Chi vẫn không bỏ cuộc, nhìn lướt qua vai Dụ Tiêu, hét lên với tôi: "Dao Dao, chị đợi tôi đi cùng!"

Tôi dứt khoát nhấn nút cửa thang máy.

Ngày hôm sau.

Cửa nhà tôi bị Yến Chi đập vang

Khắp người đầy mùi rượu.

"Dao Dao, sao chị không trả lời điện thoại của tôi?"

"Tại sao chị lại phớt lờ tôi?"

Yến Chi lắc lắc cổ tay tôi: "Tiền của tôi đều đưa cho chị, chị thích tôi có được không?"

Hắn giống như cún con, đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt tràn ngập chờ mong.

Tôi từ chối: "Không được."

Người này là có chấp niệm với nụ hôn đầu phải không.

Từ lúc biết người hắn hôn là tôi, hắn liền bắt đầu không bình thường.

Yến Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó, giống như không thể đứng vững, ngã đè lên người tôi.

Chậc, muốn mượn say rượu giả điên sao.

Đáng tiếc, diễn xuất quá kém.

Nhưng hắn vẫn thành công.

Hắn yếu ớt ôm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi.

Hơi thở có mùi rượu phả vào cổ tôi.

Thật ngứa.

"Tránh ra!"

Cằm cậu ta nhọn đến mức khiến vai tôi có chút đau.

Tôi trực tiếp đưa tay tát hắn một cái.

Yến Chi che mặt lại.

Đôi mắt ươn ướt, nhìn vô tội lại tủi thân.

"Cậu vẫn không muốn buông tay?"

Hắn lắc đầu, trông mong nhìn tôi.

Tôi kéo mở từng ngón tay của hắn ra.

"Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu cậu theo tôi lần nữa. Cậu cũng không muốn lên hot search ngày mai theo cách này, phải không?"

Yến Chi ngừng lại tại chỗ.

Cứ như vậy bất động, ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi.

Trong mắt đều là cầu xin.

Cùng với vài vết đỏ trên má, trông rất đáng thương.

Phanh-

Tôi cũng không quan tâm hắn thế nào.

Đóng cửa lại, mắt không thấy tâm không phiền.

26

Sau đó Giang Chiếu Hành đến tìm tôi.

Hắn vẫn là bộ dạng hất mặt sai khiến.

"Thịnh Dao Dao, tôi cho em 3000 vạn, cùng tôi trở về."

Tôi lắc đầu, cười nhạo: "Chính anh đã nói rồi, tôi chỉ đáng 200 vạn."

Anh mím môi, vẻ mặt u ám nói: "Đây là tôi nguyện ý cho em."

"Tôi không cần anh nguyện ý. Giang tổng mời trở về, đừng đến đây nữa."

Hắn bóp chặt cổ tay của tôi: "Bao nhiêu tiền, rốt cuộc phải đưa bao nhiêu tiền em mới bằng lòng trở về?"

Trong mắt hắn, tôi luôn luôn khôn khéo lại thích tiền, ti tiện tới vô sỉ.

Hắn cho rằng, cho dù tôi nói cái gì, thì cũng chỉ vì thu được lợi ích lớn hơn cho bản thân.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

Yến Chi và Dụ Tiêu đi tới.

Hai người mỗi người đứng một góc thang máy, không ai để ý đến ai.

Yến Chi vừa nhìn thấy Giang Chiếu Hành ở cửa nhà tôi, cậu ta lập tức bùng nổ.

Nhanh chóng chạy về phía trước, chen giữa chúng tôi.

"Dao Dao, hắn lại bắt nạt chị à?"

"Anh tới đây làm gì? Đi tìm Tiểu Vũ của anh đi!"

Giang Chiếu Hành cau mày, nhìn rất bất mãn.

Nhưng đây là tiểu thiếu gia nhà họ Yến, đương nhiên không thể giống như tôi mà khép nép với hắn.

Yến Chi che chắn trước người tôi.

"Dụ Tiêu, giám sát chặt chẽ hắn, đừng để người này có cơ hội làm gì!"

"Dưới tay hắn, Dao Dao đã ăn không biết bao nhiêu khổ!"

Dụ Tiêu ánh mắt nặng nề: "Giang tổng, mời về cho."

Yến Chi hét lên: "Đúng vậy, mau đi đi, người ta không muốn nói chuyện với anh, anh còn ở đây khoe khoang cái gì!"

Giang Chiếu Hành vẻ mặt không kiên nhẫn: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu, là chuyện giữa tôi và cô ấy."

Yến Chi đáp lại hắn: "Chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, tôi..."

Ồn muốn chết.

"Mấy người đều cút cho tôi!"

Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục lên hot search.

Dụ Tiêu  công khai tuyên bố trong một cuộc phỏng vấn: "Nữ diễn viên mà tôi muốn hợp tác nhất, là Thịnh Dao Dao". Nói lời này cũng không có vấn đề gì.

Nhưng hắn lại nói tiếp: "Là tôi đối với cô ấy có ý tưởng không an phận".

Hắn cười đến là vui vẻ, lại khiến tất cả phóng viên há hốc mồm.

【A a a Dụ ca ca nghĩ đến Thịnh Dao Dao liền cười! 】

【Bọn họ chắc chắn là thật! Không phải buôn bán đường gì đó! 】

Bên kia  internet vừa mới bùng nổ, bên này Yến Chi đã phát hành bài hát mới 《 Truy dao 》.

Chú thích: "Bài hát này là tặng cho Dao Dao thân ái của tôi."

【Dao Dao, là Thịnh Dao Dao mà tôi đang nghĩ sao? 】

Yến Trì trả lời: 【@Thịnh Dao Dao]

【A a a a đúng là như vậy! Tôi phải đẩy thuyền cho bọn họ! 】

【Yến đỉnh lưu cùng Dụ ảnh đế tranh giành Thịnh Dao Dao! Đây là tu la tràng thế kỷ nào? 】

Từ hôm đó, các phóng viên ngày ngày ngồi xổm ở tầng dưới khu nhà tôi, muốn phỏng vấn tôi, nghe cái nhìn của tôi.

Tôi cũng không chịu nổi sự quấy rầy, lấy điện thoại gọi cho Yến Chi.

Mới vang một tiếng đã bị người nhấc máy.

Sự phấn khích trong lời nói của hắn gần như tràn ra:

"Dao Dao, chị rốt cuộc của tìm tới tôi!"

"Chị muốn tiền của tôi sao? Tôi có rất nhiều tiền bản quyền cùng phí đại ngôn."

"Ba ba nói sau khi rời đi sẽ cho tôi một ít cổ phần của công ty. Anh trai tôi rất am hiểu quản lý, cổ tức của chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng nhiều."

"Đến lúc đó tôi cho chị quản lý được không?"

Tôi kiên quyết từ chối: "Không được."

Hắn giả vờ như không nghe thấy rồi nói tiếp: "Sau khi chúng ta kết hôn, tôi sẽ chăm chỉ tổ chức concert đem tiền đều ôm về nhà được không? "

Tôi không thể nhịn được nữa: "Tôi đã nói rồi, không được."

Hắn hơi mất mát, hỏi tôi, "Vậy tại sao chị lại gọi cho tôi?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, giọng điệu của hắn bỗng trở nên vui vẻ: "Chị nhớ tôi phải không?"

Cái đầu óc yêu đương chết tiệt này.

Tôi bất đắc dĩ: "Đuổi hết đám chó săn ở dưới nhà của tôi đi."

"Sao chị không đến nhà tôi trốn? Nhà tôi rất to lại sáng, còn không có tay săn ảnh."

Tôi thấp giọng cảnh cáo: "Yến Chi."

Hắn ngượng ngùng nói: "Được, tôi lập tức xử lý."

"Nhân tiện, tôi có nhận được khen thưởng không?"

"Khen thưởng một cái tát lớn."

"Tuyệt! Tôi hiện tại sẽ đến nhà chị lấy!"

Bệnh thần kinh.

Ngay khi đám phóng viên rời đi, tôi xách theo vali xuống lầu.

Định tới trong núi trốn đi.

Vừa lên máy bay.

Yến Chi bên trái tháo kính râm xuống, khoa trương nói: "Thật trùng hợp, Dao Dao, sao chị lại ở đây?"

Trùng hợp cái rắm.

Dụ Tiêu ở bên phải bỏ tạp chí che mặt xuống: "Thật trùng hợp, vừa lúc tôi đang định đi nghỉ dưỡng."

Tôi xách túi rời đi: "Tôi còn có việc phải làm, lần này không đi nữa."

Yến Chi nắm tay tôi: "Tôi còn định quyên tặng hai trường học, chị thật sự không đi cùng tôi à?"

Dụ Tiêu nói: "Tôi quyên ba trường học."

"Tôi bốn trường."

"Vậy tôi đây năm trường."

Khi Yến Chi nói "Mười trường", tôi lại ngồi xuống.

"Được thôi, cùng đi đi."

27

Những ngày ở trong núi trôi qua rất nhanh.

Mấy năm nay, bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều đến những địa phương xa xôi này, khảo sát một chút.

Tôi hy vọng mọi trẻ em đều có quyền được giáo dục.

Chuyện Yến Chi và Dụ Tiêu quyên trường cũng nhanh chóng kết thúc.

Mà ở thành phố xa xôi, không có tôi làm vỏ bọc, tin tức về Khương Vũ với các nam minh tinh đã sớm bị phanh phui.

【Hình ảnh mờ như vậy, tôi thấy giống Thịnh Dao Dao hơn. 】

【Xin đừng lại lôi cô ấy vào, Thịnh Dao Dao đã rút lui khỏi giới, làm sao có thể bắt cô ấy đội nồi? 】

Yến Chi ngày tại lúc này, đăng một ảnh chụp.

Chú thích: "Hôm nay~"

Trong ảnh, hai người chúng tôi cùng bọn nhỏ đang chơi trò ném bao cát.

Hắn rất lén lút cắt đi Dụ Tiêu đang đứng ở phía bên kia ném bao cát.

Bản thân Khương Vũ ra mắt với hình tượng "Ngọc nữ" đến lúc này, đã nổi lên sóng to gió lớn.

Không chỉ nhiều người thoát fans mà fans của các nam minh tinh từng xào CP với cô ta cũng nhảy tới mắng chửi.

Lúc này, quan hệ công chúng cũng không có hiệu quả, sự tình ngày càng lên men.

Giang Chiếu Hành tựa hồ thật sự mệt mỏi, lần này không có động tĩnh gì.

Lực lượng anti-fan ngày càng mạnh mẽ.

Những cái nồi lúc trước tôi bị bắt đội lên, toàn bộ đều trả lại cô ta.

Danh tiếng của Khương Vũ hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này, tất cả những đứa trẻ từng được tôi giúp đỡ, một đám đều xông ra.

Từng lá thư viết tay.

"Gia đình tôi rất nghèo, ba mẹ vốn chỉ định cho em trai tôi cơ hội đi học. Là chị Dao Dao đã đến thôn chúng tôi, thuyết phục ba mẹ tôi. Cũng bởi vì chị nỗ lực giúp đỡ, tôi mới có thể học tập."

"Tôi là sinh viên thi tuyển sinh đại học năm 2020. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ tôi bị bệnh phải nhập viện. Tôi bị suy sụp tinh thần. Tôi vẫn luôn thích chị Dao Dao  nên đã để lại tin nhắn cho chị ấy. Không nghĩ tới cô ấy sẽ trả lời tôi, cũng không ngờ cô ấy sẽ giúp chúng tôi thanh toán chi phí y tế. Nhờ cô ấy mà kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi đã đạt thành tích xuất sắc, hiện tại đã đỗ 985 ~"

"Tôi đã đi làm rồi, năm nay tôi mới biết là Thịnh tiểu thư đã luôn giúp đỡ tôi. Chắc hẳn cô ấy đã hỗ trợ rất nhiều người như tôi."

"Cho dù chị ấy chọn con đường nào, đều hy vọng chị ấy ngày càng tốt hơn".

Những bức thư này đều được bao phủ bởi những chữ ký dày đặc.

Những nhận xét trên mạng về tôi bỗng rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

# Mong mọi cô gái đều có thể giống Thịnh Dao Dao #

# Thịnh Dao Dao quá mạnh mẽ quyết đoán #

# Đệ nhất cổ tỷ Thịnh Dao Dao #

# Ai có thể từ chối Thịnh Dao Dao #

# Thịnh Dao Dao giúp đỡ mấy vạn học sinh #

# Thịnh Dao Dao quyên tặng mười trường học #

Yến Chi lập tức xuất hiện trước mặt tôi.

Biểu tình kiêu ngạo, giống như một con gà trống chiến thắng: "Cảm động đi, đều là tôi làm."

Dụ Tiêu theo sát phía sau, không thương tiếc vạch trần hắn: "Còn có tôi."

Giọng nói của Dụ Tiêu nhẹ nhàng như ánh trăng đêm nay.

"Mỗi khi em lâm vào tranh cãi, bọn họ đều sẽ lên tiếng, chẳng qua bọn họ thấp cổ bé họng, sẽ không ai nghe thấy".

"Lần này, tất cả mọi người đều có thể thấy."

Yến Chi giật mình nói lớn: "A, Dao Dao, chị khóc à?"

Tôi quay đi và nói: "Là mắt đi tiểu." =)))

Hai người bọn họ nhìn nhau cười.

"Dao Dao, chúng ta lên núi ngắm sao đi."

28

Ở tháng thứ ba trên núi, Giang Chiếu Hành tìm được tôi.

Tôi đã thật lâu không gặp hắn.

Hắn nhìn rất là mỏi mệt.

Ánh trăng đổ xuống làm ướt vai hắn.

Hắn nói: "Đã lâu không gặp."

Tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Những ngày này, hắn vẫn luôn bày tỏ với tôi.

Tổ tiết mục lức trước không cần tôi bồi thường vi phạm hợp đồng.

Ngược lại còn muốn cùng tôi giải hòa.

Tôi biết, đây là Giang Chiếu Hành ở phía sau động tay.

Hắn tình nguyện lui trước một bước.

Tôi không quan tâm hắn lui một bước hay mấy bước, xoay người liền quyên 300 vạn không cần bồi thường hợp đồng kia để xây tiểu học.

Giang Chiếu Hành cẩn thận giấu đi sự nóng bỏng cùng khao khát trong mắt.

Hắn là một doanh nhân, từ trước tới nay chưa bao giờ để lộ ý muốn của mình.

Hắn cũng hiểu rõ nhất là đàm phán.

Nhưng lần này, hắn lại hỏi thẳng tôi: "Em muốn thế nào, mới bằng lòng quay về?"

Khắc chế lại giống như cầu khẩn.

Hắn từ trước tới nay vẫn luôn cao cao tại thượng.

Nói ra những lời này cũng là giới hạn cuối cùng của hắn.

Tôi không nói chuyện.

Hắn cũng im lặng nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn từ trên khuôn mặt tôi nhìn ra một cái biểu cảm khác.

Trà được rót quá đầy, từ bên bạnh tràn ra làm ướt đầu ngón tay hắn.

Trà nóng bỏng, hắn lại không cảm thấy đau.

Một lúc sau, hắn tự giễu mà cười.

"Anh còn tưởng rằng, chỉ cần anh đưa em về công ty, một ngày nào đó em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh."

"Nhưng bên cạnh em đã sớm có hai người rồi, phải không?"

"Rõ ràng anh là người đầu tiên xuất hiện ở trước mặt em, người em thích trước tiên cũng là anh. Nhưng tại sao anh lại không sớm tỉnh ngộ chứ?"

Hắn nói rất nhiều.

Thanh âm khàn đến lợi hại.

Trong giọng nói đều là hối hận.

Cuối cùng, mắt đỏ hoe.

Tôi lắc đầu: "Hiện tại nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì cả."

Tôi sẽ không cùng với bất kì ai trong số bọn họ, ở bên nhau.

Đó không phải là cuộc sống tôi muốn.

Tôi hỏi hắn: "Anh còn nhớ lý tưởng ban đầu của tôi là gì không?"

Giang Chiếu Hành cau mày, cố gắng nhớ lại.

Hắn không nhớ.

Cũng đúng, tôi khác bọn họ.

Lần đó tôi đứng trên bục phát biểu về lý tưởng của mình, đám con nhà giàu cười đến nghiêng ngả.

"Chính mình cũng chỉ là một kẻ nghèo khổ, lại còn muốn giúp đỡ người khác, thánh mẫu từ đâu mà đến? Thật khôi hài."

Bọn họ không hiểu.

Tôi bị mắc mưa, chỉ vì muốn một lần căng dù cho những đứa trẻ đó.

Tôi mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn làm hiệu trưởng."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng dịu dàng, những ngôi sao cũng ở khắp mọi nơi.

Chúng nó cùng nhau thắp sáng nơi này.

Từ nay về sau, tôi sẽ cắm rễ ở mảnh đất này.

Tôi sẽ không chỉ làm một ánh trăng cô độc.

-Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu