chương 3
14
Yến Trì đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vậy mà Giang Chiếu Hành lần đầu tiên phá lệ gửi cho tôi một tin nhắn:
"Đi xuống."
Sự kiên nhẫn dường như sắp hao hết.
Hắn lại gọi cho tôi vài lần.
Tôi không nghe máy.
Giây tiếp theo, Giang Chiếu Hành xông vào.
"Thịnh Dao Dao, cô có phải cảm thấy cô.."
Ánh mắt hắn rơi vào đôi má ửng hồng của tôi.
Hắn dừng lại, chạm vào trán tôi.
Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến tôi hơi run rẩy.
"Thật sự phát sốt? Sao không nói cho tôi?"
Tôi kéo khóe miệng: "Có tác dụng sao?"
Bị tôi phản bác, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Nhưng hiếm khi hắn không mở miệng châm chọc tôi.
Dường như đang đại phát từ bi: "Tôi sẽ cho người mang thuốc đến cho cô."
"Không cần, tôi nhận không nổi, Giang tổng, mời về."
Yến Chi trong phòng tắm gân cổ lên hỏi: "Thịnh Dao Dao, cô đang nói chuyện với ai vậy?"
Tôi chỉ đơn giản trùm chăn lên, không đáp.
Khi tôi thò đầu ra lần nữa người đó đã đi rồi.
Chờ tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi xem qua weibo.
Anti-fan đã chụp màn hình video nhảy bungee ngày hôm qua, làm thành meme.
Kể từ khi ra mắt, tôi nổi tiếng là xinh đẹp lại giỏi tán tỉnh.
Chưa từng có loại trải nghiệm này.
Những hình ảnh này chỉ có thể tóm tắt bằng bốn từ "Thảm không nỡ nhìn".
Yến Chi ngủ ngon lành.
Tôi dọn dẹp sạch sẽ, thời điểm rời khỏi phòng còn dùng sức sập cửa.
Yến Chi giật mình, thanh âm bực bội: "Thịnh Dao Dao, cô đang làm gì vậy?!"
Thuốc cảm được treo trên tay nắm cửa bên ngoài.
Cho tôi một cái tát, sau đó lại đưa một viên kẹo.
Giang Chiếu Hành từ trước tới này đều thích như vậy.
Tôi ném thuốc vào thùng rác.
Vừa xuống lầu liền nhìn thấy Khương Vũ.
Cô quay lưng về phía máy ảnh, vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt gần như tràn ra.
Dụ Tiêu đến đưa bữa sáng cho cô ấy: "Tiểu Vũ, anh tự làm, không biết thế nào, em lại đây ăn thử xem." Suýt chút nữa đã quên.
Tổ chương trình vừa giao nhiệm vụ.
Người dậy trước sẽ làm bữa sáng cho cộng sự của mình.
Mọi người đều thể hiện tài năng.
Còn tôi, tiện tay ném hai quả trứng vào nồi.
【Nima, cái này cũng quá có lệ rồi, hhhh】
【Mỗi người có một quả trứng, cái này...】
Nghĩ nhiều rồi.
Tôi căn bản không có ý định nấu cho Yến Chi.
Đợi trứng chín, Yến Chi vừa lúc xuống lầu.
Hắn cố ý tại kiểu tóc, dưới ánh nắng trông thật mê người.
"Chị Tiểu Vũ, chào buổi sáng!"
Chào hỏi từng người xong, hắn quay sang hỏi tôi: "Bữa sáng của tôi đâu?"
Tôi bóc vỏ trứng mà không ngẩng đầu lên: "Ồ, cậu ăn không khí đi."
【Chị gái này tính tình thật tệ. 】
【Ngày hôm qua Yến Chi có chút qua đáng, là tôi tôi cũng không muốn làm. 】
【Mấy người thì biết cái gì! Ai đến gần Thịnh Dao Dao liền xui xẻo, con trai tôi đây là giữ vững tâm! 】
Khương Vũ nhịn không được: "Tiểu Chi, tôi vẫn còn, lại đây ăn của tôi đi."
Sắc mặt Dụ Tiêu thực không tốt.
Mượn hoa hiến Phật, không hổ là cô ta.
15
Sau bữa sáng, tổ tiết mục đưa chúng tôi lên du thuyền.
Đầu tiên chơi ba vòng trò chơi "Tôi có bạn không có".
Quy tắc như sau:
Mọi người lần lượt nói điều mà họ nghĩ mình đã làm được mà chưa ai làm qua.
Nếu có mấy người chưa làm qua thì người nói sẽ được một số điểm.
Người có điểm cao nhất có quyền chọn trước cộng sự.
Lần này lựa chọn cũng không phải là trực tiếp chọn người mà là chọn ảnh.
Trên ảnh chụp là bộ phận bất kỳ của mỗi khách mời.
Đầu tiên tôi nói: "Tôi kiếm được 208 vạn một ngày."
Mọi người đều sửng sốt.
【Chị gái này thật dám nói như vậy! 】
Không có ai giơ tay, tôi hài lòng lấy được 9 điểm.
【Hahaha, mọi người đều biết tài nguyên của Thịnh Dao Dao không tốt lắm, một ngày kiếm được nhiều như vậy, những người khác cũng đừng nói. 】
【Để xem ai là fans của kẻ nói dối nào. 】
【Tiểu Chi của tôi chưa bao giờ đi đến giới phim ảnh kiếm đồng tiền dơ bẩn. 】
Sau vòng này, chỉ có Dụ Tiêu và tôi hòa.
Rốt cuộc, hắn là tam kim đại ảnh đế.
Tôi lại nói: "Tôi từng nắm tay Tiểu Chi, đêm qua còn ngủ với hắn."
Yến Chi trợn mắt: "Đừng nói nhảm! Chúng ta nắm tay nhau khi nào vậy?!"
Tôi liếc nhìn hắn: "Trường học, rừng hoa anh đào."
Hắn từng nhầm tôi là Khương Vũ.
Đó là thời điểm cao trung.
Học bài mệt mỏi nên tôi nằm xuống bàn trong rừng hoa anh đào để nghỉ ngơi.
Hắn bước đến gần tôi, nhẹ nhàng gọi: "Chị Tiểu Vũ?"
Kỳ thật tôi đã tỉnh lại ngay khi hắn xuất hiện.
Nhưng lúc đó lá gan tôi rất nhỏ.
Vừa nghe giọng nói của hắn liền biết, hắn chính là đàn em khóa dưới thường xuyên theo đuổi Khương Vũ.
Một tiểu bá vương tính tình táo bạo.
Khương Vũ chán ghét tôi.
Cho nên hắn cũng ghét tôi.
Tôi sợ chọc tức hắn, nên chỉ có thể giả vờ ngủ không dám mở mắt.
Thấy tôi ngủ say, lá gan hắn cũng lớn hơn, lén nắm tay tôi.
Sắc mặt Yến Chi cứng đờ.
Im lặng một lúc lâu, hắn dường như sụp đổ.
"Sao có thể là cô được?!"
Lời nói này của tôi còn quá nhẹ nhàng.
Bởi vì...
Sau khi nắm tay ngày hôm đó, hắn giống như vẫn cảm thấy chưa đủ.
Thế là cúi người xuống hôn lên môi tôi.
Như chuồn chuồn lướt nước.
【Mẹ nó, mẹ nó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Yến Chi lại một bộ giống như thấy quỷ? 】
【Có cảm giác hai người họ thực sự có một bí mật...】
Lần này, tôi lại ghi được chín điểm.
Khương Vũ có thể đã cùng Yến Chi làm cái gì.
Nhưng trước ống kính, cô ta không dám thừa nhận.
Ở góc khuất camera, Yến Chi ra dấu cho tôi "2".
Ồ, hai mươi vạn.
Hắn sợ ở vòng tiếp theo tôi sẽ tiết lộ thêm nhiều bí mật của hắn.
Nhưng bây giờ, tôi không dễ thua như vậy.
Tôi ra dấu hiệu "5".
Yến Chi nghiến răng đồng ý.
16
Sau ba ván, tôi cùng Dụ Tiêu cùng đứng nhất.
Hắn khẽ gật đầu, nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Cũng đúng, giữa chúng tôi cũng không có xung đột gì cả.
Tôi chọn nam khách quý của tôi, hắn chọn nữ khách quý của hắn.
Tôi chọn một bàn tay.
Gân nổi lên, móng tay phiếm màu hồng nhạt, vừa nhìn liền biết là kẻ tàn nhẫn.
Quả nhiên, người kia là một ca sĩ nhạc rock.
Sau đó, Dụ Tiêu chọn một người.
Đạo diễn khách khí nói: "Thầy Dụ, cái này không được đâu."
Tôi liếc mắt một cái.
Hắn chọn ảnh của tôi.
Vì muốn giả làm đồ đê tiện yêu diễm, tôi phải làm tới cùng.
Cho nên tôi chụp eo của mình
Tình cờ tôi có một vết bớt hình cánh bướm ở eo.
Nhưng tôi đã chọn người khác rồi, nên đương nhiên hắn không thể chọn tôi.
Dụ Tiêu hiển nhiên cũng nhận ra.
Nhưng giây tiếp theo.
Đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía tôi.
Có thể so sánh với biểu hiện vừa rồi nhìn thấy quỷ của Yến Chi.
【Dụ ca ca, tại sao lại có biểu tình như vậy? Sao thế, rốt cuộc có cái bí mật gì? 】
Tôi không biết, hắn rốt cuộc sốc cái gì.
Chọn đội hoàn thành.
Tiếp theo chính là ăn ăn uống uống.
Vừa được nghỉ ngơi vừa có tiền, ai mà không thích?
Nếu là ở du thuyền, vậy phải thay một bộ áo tắm.
Vừa quay lại phòng liền có tiếng gõ cửa.
Là Dụ Tiêu.
"Thầy Dụ, anh vào nhầm phòng."
Tôi đang định đóng cửa.
Hắn lại đưa tay giữ cửa lại
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn hơi do dự.
"Tôi là tới tìm cô."
Hắn chen vào, đóng cửa lại.
Tôi khoanh tay hỏi: "Có chuyện gì?"
Đôi mắt gấp gáp, lại có vẻ cưỡng ép bình tĩnh.
Có chút bất thường.
Tựa hồ như hạ quyết tâm, hắn nói: "Cho tôi xem eo của cô được chứ?"
Lời vừa nói ra hắn giống như có chút hối hận.
Hắn mở miệng định giải thích, lại một chút cũng không nói lên lời.
Tôi công phu sư tử ngoạm: "Cho tôi 50 vạn, tôi cho anh xem một cái."
Hắn đồng ý.
Vừa nhận được tiền tôi liền không chút do dự vén áo.
Hắn lùi lại một bước, vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm: "Sao có thể là cô..."
Trên mặt hắn, có loại mỹ cảm tín niệm sụp đổ.
Anh quan tâm tôi là ai làm gì.
Tôi trợn mắt, hạ lệnh đuổi khách: "Eo cũng đã xem rồi, thầy Dụ còn có chuyện gì sao. Thật tiếc quá hiện tại tôi phải thay quần áo, thầy Dụ mời về cho."
Hắn vội vàng nắm chặt cánh tay tôi: "Sao có thể là em?"
"Anh không đi, tôi sẽ gọi người đến. Hãy để fans của anh xem, ảnh đế cao không thể với trong mắt họ là thứ gì."
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vậy thì lời thanh minh của anh sáng hôm qua, chính là bịt tai trộm chuông*."
(*Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.)
Hắn thật sâu mà nhìn tôi.
Ánh mắt phức tạp.
Nghi hoặc, khiếp sợ, hối hận ·······
Này đủ loại cảm xúc đan xem.
Mà tôi "Rầm" một tiếng đóng cửa lại
Chậc, ai quan tâm tới biểu tình của hắn chứ.
17
Vừa thay đồ bơi xong liền bước ra ngoài
【Không thể không nói, Thịnh Dao Dao tuy rằng nhiều tật xấu, nhưng dáng người cô ấy thật khiến người ta thèm thuồng a! 】
【Nếu không thì làm sao có thể hẹn hò với nhiều ngôi sao nam như vậy chứ.】
【Cô ta cũng thực biết làm thế nào có thể phô ra ưu thế của mình. 】
Yến Chi liếc nhìn tôi một rồi vội quay đầu lại, tai hơi đỏ lên.
Tôi ngồi cạnh cộng sự, bôi kem chống nắng, nói nhỏ.
Tạo ra thực nhiều cố ý vô tình tiếp xúc.
Hắn thật nhanh liền đỏ mặt tai hồng.
Vừa lúc không khí mờ ám.
Cộng sự của tôi chuẩn bị đưa tay ra giúp tôi vén tóc trên thái dương.
Nhưng Yến Chi đột nhiên đi tới: "Đây, tôi mang nước trái cây cho chị Tiểu Vũ, nhân tiện rót cho cô một ly." Tôi mỉm cười nhận lấy.
Quay người liền giả bộ trượt chân đổ toàn bộ xuống đất.
Tôi che miệng cười: "Ai nha, xem ra tôi không may mắn được như Khương Vũ, có thể uống nước trái cây Tiểu Chi rót." Yến Chi khóe miệng đều cương lại, quay người bỏ đi.
【Hahahaha, chị gái này nhất định là cố ý! 】
【Cô ta có bệnh sao? Tiểu Chi của chúng tôi đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta còn không cảm kích? ! 】
【Lầu trên, cô không biết hôm qua ca ca của mấy người đã làm gì sao? Thịnh Dao Dao đã rất nỗ lực để đưa cậu ta về đích, nhưng ca ca của mấy người xoay người liền bỏ phiếu cho Khương Vũ. Không tạt nước lên mặt cậu ta đã là lịch sự lắm rồi. 】
Các vị khách đều lục tục đi bơi.
Khương Vũ từ trên biển vẫy tay với tôi: "Dao Dao, xuống chơi đi."
Cô ta biết tôi là vịt trên cạn.
Chẳng qua chỉ muốn làm tôi xấu mặt.
Tôi xua tay: "Tôi xem mấy người chơi là được..."
Còn chưa kịp nói xong đã có người đẩy tôi từ phía sau.
Bùm-
Tôi gắt gao nhắm chặt mắt.
Cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại không đến như trong tưởng tượng.
"Không sao đâu, em có thể mở mắt ra."
Thanh âm của Dụ Tiêu rất nhu hòa, hắn ôm tôi vào lòng.
Mặt tôi vừa vặn áp vào ngực hắn.
Nhịp tim mạnh mẽ nhưng có chút hoảng loạn, rõ ràng mà truyền tới tai tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Có giọt nước dọc theo cằm hắn rơi trên má tôi.
Không thể không nói, gương mặt này của hắn, ở giới giải trí cũng là đẹp tới hiếm có.
Ngũ quan ngay thẳng, sống mũi cao, đặc biệt là đôi mắt kia, thâm thúy lại kiên định.
Còn cho người ta cảm giác hắn có chuyện xưa, khiến người không thể rời mắt.
Khuôn mặt này ấy à, nhiều một phân liền giống quỷ, ít một phân liền trì độn.
Hiện tại vừa vặn.
Nhưng với tôi, nó thực sự không có chút lực hấp dẫn nào.
Tôi dùng sức đẩy hắn ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác không có gì dưới chân khiến tôi hoảng sợ.
Hai chân loạn xạ.
Dụ Tiêu bị tôi đá.
Kêu lên một tiếng, sau đó lại đi tới chỗ tôi.
Khát vọng sống chết tiệt này khiến tôi gắt gao ôm lấy cổ hắn.
Tôi sặc nước, liền tục ho khan.
Dưới nước, đôi tay hắn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi hít thở dễ dàng.
Hồi lâu sau cuối cùng tôi mới bình tĩnh lại.
Hắn nhẹ nhàng dặn dò: "Ôm thật chặt, anh bế em lên."
Giả vờ cái gì.
Tôi trợn mắt.
Lướt qua bờ vai hắn, thấy cách đó không xa, sắc mặt Khương Vũ cũng không tốt.
Yến Chi mặt tối sầm hướng về phía này hét lên:
"Thịnh Dao Dao, cô sao lại cướp cộng sự của người khác?"
"Dụ Tiêu, cộng sự của anh ở chỗ này!"
【Sao tôi lại có cảm giác con trai mình đang ghen tị vậy? 】
【Cậu ta đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo, rõ ràng là thích Thịnh Dao Dao. 】
【Tôi cảm thấy thái độ của Yến Chi đối với Thịnh Dao Dao đã thay đổi kể từ sau "Bạn có tôi không có" A, ai biết được trong rừng hoa anh đào rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chắc chắn không chỉ là nắm tay! 】
【Thái độ của Dụ Tiêu cũng thay đổi, ngày hôm qua anh ấy vẫn còn cãi nhau với Thịnh Dao Dao. 】
【Lầu trên đừng đoán mò! Dụ ca ca chỉ là thân sĩ nhiệt tình mà thôi! 】
18
Mắt thấy sắp tới gần thuyền
Tôi nhanh chóng buông hắn ra, đi về phía thang cuốn.
Dụ Tiêu cũng theo tôi lên thuyền.
Hắn đưa chai nước tới: "Có ổn không?"
Hai chúng tôi không phải là CP mà chương trình muốn quảng bá.
Đương nhiên, ống kính cũng sẽ không quay đến đây.
Tôi duỗi chân đá Dụ Tiêu xuống nước.
Một hình parabol mỹ lệ khiến tình tình tôi hết sức vui sướng.
Yến Chi vẫn đang nhìn chằm chằm chỗ này cũng bật cười.
【A? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vì sao Dụ Tiêu đột nhiên rơi xuống nước? 】
【Tư thế này... chẳng lẽ là bị người đá xuống sao? 】
【Thịnh Dao Dao đá? Sao cô ta dám? 】
Tôi hướng Dụ Tiêu vừa ngoi đầu lên vẫy vẫy tay, tươi cười đầy mặt.
Chuyện thế này, tôi đã sớm muốn làm
Hắn lại không giận mà vẫn mỉm cười vẫy tay, xem như đáp lại.
【Dụ ca ca nhất định bị trúng độc...bị đá ra ngoài, sao lại còn cười tươi như thế? 】
Ngu ngốc.
Tôi xoay người tìm một chiếc ghế tựa để ngồi xuống.
Không lâu sau, Yến Chi ném chiếc khăn tắm vào người tôi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Sau đó, đi đến một nơi cách tôi không xa nằm xuống.
【Kiêu ngạo như vậy, hẳn là muốn Thịnh Dao Dao chủ động đi tìm hắn a. 】
【Lầu trên đừng đoán bừa, con trai tôi cùng nữ nhân thích trêu hoa ghẹo nguyệt đó không có chút quan hệ. 】
【Yến Chi là người nào, cô là fans còn không biết? Hắn yêu hận rõ ràng. Nếu thực sự ghét Thịnh Dao Dao thì cũng sẽ không tốn công mang khăn tắm cho cô ấy. 】
Tôi đứng dậy đi tìm cộng sự, làm nũng: "A Viễn, giúp tôi lau tóc."
Cộng sự sửng sốt, đỏ mặt nhận lấy khăn tắm.
Dư quang liếc qua liền thấy Yến Chi đập vỡ một cái ly.
Chậc, ấu trĩ.
Tôi đứng dậy đi vào phòng.
Vừa tắm rửa xong đi ra ngoài liền bị một bàn tay kéo vào phòng dụng cụ.
Không gian chật chội.
Đôi mắt Yến Chi lại sáng đến dọa người.
Xung quanh yên tĩnh, hơi thở của hắn trở nên thô nặng.
"Buông tay."
Tay hắn siết chặt đến nỗi tôi không thể thoát ra.
Trầm mặc một lúc lâu.
Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng rời đi, thanh âm có chút khó chịu.
"Dụ Tiêu ôm cô, chị Tiểu Vũ sẽ không vui, sao cô lại không đẩy ra?"
"Tôi sợ c h ế t."
Hắn nhu muốn chứng minh gì đó, thanh âm đột nhiên lớn hơn.
"Tôi sẽ cứu cô! Cho dù tôi không cứu cô, cũng sẽ có nhân viên công tác!"
"Cậu lúc đấy không phải đang vui vẻ chơi cùng Khương Vũ sao?"
"Vậy cô cũng không thể để Dụ Tiêu cứu!"
Quả thực là ở vô cớ gây rối.
Tôi đẩy hắn ra muốn rời đi.
Yến Chi lại kéo tôi lại, hạ giọng nói: "Đó là nụ hôn đầu của tôi!"
Chẳng lẽ tôi không phải sao?
Tôi bật cười:
"Chỉ là một nụ hôn thôi, cậu cũng để trong lòng?"
"Một cái hôn của Yến đại đỉnh lưu, đáng giá bao nhiêu đây?"
Hắn vội vàng phủ nhận: "Tôi không có ý đó!"
Tôi nhướng mày: "Vậy cậu có ý gì?"
Hắn nghẹn tới đỏ bừng khuôn mặt, cắn môi hồi lâu không nói.
Một lúc sau lại giống như bất chấp tất cả: "Cô nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Bên ngoài có người đi ngang qua: " m thanh từ đâu tới, cô có nghe thấy không?"
"Có sao? Hình như là từ trong phòng truyền tới."
Yến Chi tựa lưng vào cửa.
Bóng dáng cao lớn bao vây lấy tôi.
Người bên ngoài vừa đi, tôi hỏi: "Là tôi ép cậu hôn sao?"
"Cô là cố ý! Cô biết rõ người tôi muốn hôn là Khương Vũ!"
A.
"Ai kêu chính cậu thích làm chuột cống, lén lút làm những việc đó, cậu không thấy ghê tởm sao sao?"
Hắn giống như không thể tin nổi nhìn tôi
Giống như khiếp sợ, loại lời nói thế này lại phát ra từ miệng tôi.
Con người hẳn vẫn luôn thay đổi.
Lúc trước hắn gặp lại tôi ở giới giải trí, hắn cũng tò mò không biết làm sao một sinh viên ngoan ngoãn, nghèo khó như tôi lại có thể biến thành kể không biết xấu hổ tới vậy.
Chỉ có hắn được bao bọc tốt tới độ chẳng thay đổi gì.
Tôi hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra rồi bỏ đi.
Dư quang còn thấy hốc mắt hắn hình như đỏ lên.
Quên đi, không liên quan tới tôi.
Mắng hắn như vậy cũng tính là nhẹ nhàng rồi.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro