Bạn trai tôi là Long Vương (3)
11.
Gần đây trời mưa ngày càng nhiều hơn, đài khí tượng cũng đã thông báo rất nhiều lần việc nhiệt độ sẽ hạ mạnh, mong mọi người ra ngoài phải chú ý an toàn, không nên đánh bắt xa bờ, mực nước năm nay đã dâng cao chưa từng có trong lịch sử.
"Gần đây mưa nhiều quá."
Ngao Tuyên nghe thế liền hỏi: "Em không thích mưa sao?"
"Anh nhớ trước kia em từng nói thích cảm giác mưa mà được ở nhà viết tiểu thuyết mà."
Tôi thở dài: "Em thích, nhưng mà mưa nhiều sẽ rất rắc rối."
"Anh có thể khống chễ việc mưa ít hay nhiều không?"
Ngao Tuyên lắc đầu: "Xin lỗi, anh không khống chế được cái này."
Mưa quá lớn, tôi với Ngao Tuyên cũng không muốn ra cửa, liền nằm trong nhà xem phim hoạt hình.
Tôi cùng Ngao Tuyên chọn xem lại bộ phim kinh điển, Na Tra hàng yêu ký.
Tôi hỏi Ngao Tuyên: "Thật sự có Na Tra sao anh?"
Ngao Tuyên: "Cũng không thân lắm."
Vậy là có thật à?
Nếu anh đã nói thế, tôi đương nhiên phải hỏi tới cùng, tôi bò dậy khỏi người anh, ngồi thẳng hỏi: "Vậy cũng có Vua Thủy Tề à?"
Ngao Tuyên gật đầu: "Đúng vậy, đó là tổ phụ của anh, bởi vì gây họa cho bá tánh nên đã bị nhốt lại từ lâu rồi."
"Ôi, nhà các anh nhiều người như vậy, đều là Long Vương cả sao?'
"Bọn anh thay ca, anh làm 100 năm, 100 năm tiếp theo sẽ là em họ anh làm."
Tôi kinh ngạc nhướng mày: "Các anh thế mà còn làm theo nhiệm kỳ cơ à? Tân tiến thế!"
Ngao Tuyên rất vinh dự: "Long tộc của bọn anh rất tốt, sau này em gả tới đó sẽ rất vui vẻ."
Tôi: "..."
"Các anh là rồng mà có thể cưới con người sao?"
Ngao Tuyên nóng nảy: "Sao lại không thể?"
"Tín vật anh cũng cho em rồi, Long tộc cả đời chỉ có thể trao một tín vật mà thôi."
Nhắc tới tín vật, tôi mới phát hiện có chỗ không đúng:
"Anh nói tín vật là anh cho em lúc em ra biển chơi, nhưng mà lúc em đi biển đã quen anh đâu?"
Ánh mắt tôi nghi ngờ: "Không phải là anh tùy tiện ném ra chọn người nào may mắn nhặt được đấy chứ?"
Ngao Tuyên vừa sợ vừa vội: "Không có! Anh đã quen em từ trước rồi, chỉ là em quên anh thôi."
Tôi nhăn mặt: "Gì cơ?"
Ánh mắt Ngao Tuyên dao động: "Dù sao cũng từng gặp rồi!"
Anh nói xong còn lấy ảnh chụp ra cho tôi xem: "Em xem đi, anh còn chụp được ảnh em nhặt vỏ sò ở bở biển đây nè."
Trên ảnh chụp là lúc tôi mới 15 16 tuổi, năm ấy bố mẹ tôi có một hạng mục ở trên biển, tôi đã ở trên biển bốn tháng liền, lúc đó suýt đen như cái than tổ ong luôn.
"Em có còn nhớ không, năm đó em đã cứu một con rồng bên bờ biển đó?"
Dưới ánh mắt tha thiết của Ngao Tuyên, tôi cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng nhớ ra con rồng nào, ngược lại còn nhớ tới lúc đó khi thủy triều xuống có xuất hiện một sâu vừa đen vừa dài, ngu ngốc cuộn mình thành một cái nút thắt. Lúc đó gan tôi cũng lớn, thật sự còn đi tới cởi nút cho nó, thế nhưng cái cảm giác trơn trơn kinh dị khiến tôi sợ hãi tới mức vung tay ném luôn nó xuống nước.
Hai mắt Ngao Tuyên sáng lấp lánh: "Lúc ấy anh đang trong thời kỳ hóa hình nhưng lại bị dạt lên bờ, là em đã cứu anh rồi ném anh trở về biển. Long tộc của anh có tục lệ có ân thì phải báo, sau đó tới sinh nhật 18 tuổi của em, anh còn cố ý nghe xong được ước nguyện của em, em nói em muốn có một người bạn trai đẹp trai nhiều tiền biết nghe lời lại còn phải yêu em nữa."
"Anh nghĩ, hình mẫu lý tưởng của em không phải anh sao, bốn bỏ năm lên chính là thích anh rồi, thế là anh liền đưa tín vật cho em."
Nhìn gương mặt đẹp trai tới mức khiến người ta tức giận này của Ngao Tuyên, tôi thật sự xấu hổ khi nói, thật ra lúc đó tôi đang yêu thầm Trần Mặc, có đều không nói thẳng tên hắn ra mà thôi.
Này... đúng là một sự hiểu lầm tốt đẹp.
12.
Sau khi thẳng thắn nói hết nỗi lòng với tôi, Ngao Tuyên liền bắt đầu giục tôi dẫn anh về ra mắt phụ huynh.
Buổi tối ăn cơm, anh vừa múc canh cho tôi vừa hỏi tôi: "Anh nghe nói nhân loại các em đều là phải gặp phụ huynh rồi mới được kết hôn."
Tôi chần chừ một phát, nhìn "Long Cung" kim bích huy hoàng trước mặt, cùng với gương mặt đẹp trai tiêu sái của Ngao Tuyên, có cảm giác với tính cách của mẹ tôi, nếu dẫn anh về, bà ấy chắc chắn sẽ chỉ hận không thể tống cổ tôi đi lấy giấy kết hôn ngay lập tức mà thôi.
Tôi cẩn thận hỏi anh: "Anh biết tình huống nhà em chứ?"
Ôi, yêu đương với Long Vương cũng có điểm không tốt thế này đây, ở trước mặt anh mình như bị nhìn thấu hết vậy, cái gì anh cũng biết.
Ngao Tuyên gật gật: "Biết chứ, chúng ta cũng chỉ đi gặp mẹ em thôi mà."
Tôi thu lại câu nói kia, bạn xem Ngao Tuyên thấu hiểu lòng người chưa kìa.
"Vậy em nói trước nhé, em đưa anh về, anh không thể bảo mình là Long Vương của Đông Hải được."
Ngao Tuyên hớn hở: "Anh biết anh biết, sẽ không dọa tới mẹ đâu, anh sẽ nói anh là ông chủ công ty xuất khẩu thủy hải sản."
Tôi phụt cười, ôi tên này, chọn việc đúng là rất hợp với anh.
Tôi gọi cho mẹ tôi, nói muốn đưa một người về.
"Bảy vạn!"
"Gì cơ? Con muốn đưa ai về?"
Bên phía mẹ tôi là từng tiếng mạt chược hô vang, sau khi về hưu, mẹ tôi chính là thần mạt chược.
"Bạn trai con."
"Cống!"
"Bạn trai? Đang đâu đấy? Mấy giờ về? Tám vạn!"
"Mẹ, hay là mẹ chơi trước đi, tý nữa con sẽ về."
Mẹ tôi vui vẻ đồng ý, lại tiếp tục sự nghiệp đánh mạt chược của mình.
Tình mẹ bao la như nồi nước sôi vậy.
Phía bên kia, Ngao Tuyên đã bắt đầu thay quần áo, kể từ lúc chúng tôi thân mật hơn, anh thay quần áo cũng không tránh mặt tôi nữa.
Vai rộng lưng hẹp, eo nhỏ chân dài, cơ bắp cân đối, ôi má ôi, lòng con thật sự được thỏa mãn mà.
Buổi tối, tôi và Ngao Tuyên cùng nhau trở về nhà, tôi lái xe, Ngao Tuyên ngồi ở ghế phụ.
Nói ra có thể các bạn không tin, Ngao Tuyên không có bằng lái xe, nếu hôm nay không phải tôi cản anh lại thì thiếu chút nữa là anh sẽ lái mà không cần bằng rồi!.
Sinh vật dưới đáy biển thật đúng là không có ý thức an toàn giao thông mà.
Mới vừa xuống xe, Ngao Tuyên đã xách mấy cái túi từ trong cốp ra, anh vừa bận rộn vừa nói: "Nhân loại các em đúng là đâu đâu cũng thấy cameras, anh cũng không dám tuỳ tiện mang em bay."
"Lần trước Thiên Lôi cũng thế, sốt ruột lên đường cho nên liền bay thẳng lên, kết quả lại bị máy bay không người lái bắt gặp được, còn lên báo nữa."
Tôi trợn mắt: "Thiên Lôi lên báo? Chuyện lớn như vậy sao em lại không biết nhỉ?"
Ngao Tuyên bình tĩnh nói: "Báo bản địa của các em nói có một con dơi đột ngột phi từ dưới lên."
"Ha ha ha ha ha."
Tôi với Ngao Tuyên gõ cửa nhà tôi, mẹ tôi vui vẻ ra mở cửa, tôi nhìn nhìn, ôi đàn bà, mẹ tôi bận rộn thế mà còn có thời gian đi làm tóc cơ đấy.
Vừa thấy diện mạo có sức sát thương lớn của Ngao Tuyên, mẹ tôi càng cười lớn hơn.
"Đây là Tiểu Ngao sao? Ôi họ này của con hiếm thấy thật đó."
"Mau vào ăn cơm đi, dì chuẩn bị xong hết rồi."
Tôi nhìn thấy cái bàn ăn trong nhà bày một đống đồ ăn, với hiểu biết của tôi với mẹ tôi, hẳn là bà gọi cơm tiệm mang tới rồi sắp lên đi.
Rốt cuộc thì cái tay nghề kia của mẹ tôi, hẳn là bà ấy cũng không muốn để Ngao Tuyên mới lần đầu tới đã bị ngộ độc thức ăn đâu.
Trên bàn cơm, mẹ tôi bắt đầu tung ra kỹ năng đặt liên hoàn câu hỏi trên bàn mạt chược: "Tiểu Ngao làm công việc gì vậy?"
Ngao Tuyên dựa theo ấn định trước đó mà chúng tôi đã nói, đáp: "Nhà con mở công ty xuất khẩu thủy hải sản, dì có thích ăn hải sản gì có thể tới tìm con."
"Ôi, con còn trẻ như vậy mà đã mở được công ty rồi hả? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha!"
"Nhà con có chút điều kiện ạ."
Tôi thiếu chút nữa cười sậc, tên này đúng là có "chút" điều kiện đấy.
Mẹ tôi với Ngao Tuyên trò chuyện rất vui vẻ, tôi lại giống như người ngoài cuộc, chỉ có thể ngồi và cơm.
Ăn xong nửa chén cơm, Ngao Tuyên thuận thế cầm bát của tôi xới thêm cơm. Mẹ tôi sáng cả mắt lên.
Chậc, con rồng này còn rất tâm cơ đấy.
Cơm nước xong, mẹ tôi tiễn hai chúng tôi về, nhân lúc Ngao Tuyên lên xe trước, mẹ nhỏ giọng dặn tôi: "Con gái, đối tượng con tìm được rất ok đấy, nắm cho chắc nghe chưa."
"Hai đứa cháu của dì nhỏ con còn đi nhà trẻ rồi kia kìa, mẹ chơi mạt chược nhiều cũng mệt lắm chứ, con nhanh sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại đi."
Mẹ tôi nói xong, đầu óc tôi lại nhịn không được suy nghĩ miên man, tất cả đều là tiểu long nhân, trên đầu có sừng phía sau có đuôi, mẹ nó ngầu!
13.
Trên đường về nhà, Ngao Tuyên vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi cứ ngâm nga hát.
Anh vẻ suốt cả đường cho tới tận khi về nhà, sau đó đột nhiên im bặt.
Trước cửa có một tên to con quần áo tả tơi đang ngồi, vừa nhìn thấy Ngao Tuyên liền lao tới, tư thế kia giống như muốn đồng quy vu tận với anh.
"Ngao Tuyên! Tới nộp mạng đi!!!"
Tôi sợ tới mức lui về sau: "Anh đừng có tới đây, tôi báo cảnh sát đấy!"
Tên to con đang vọt tới trước mặt Ngao Tuyên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt bi phẫn:
"Ngươi lấy nồi của ta ta còn chưa tính sổ đâu, ngươi mẹ nó còn phong ấn thần lực của ta, ngươi có biết mấy ngày nay ta sống thế nào không hả?"
"Ta thiếu chút nữa đã bị cảnh sát bắt đấy! Mẹ nó ta đường đường là Thiên Lôi! Thế mà lại bị cảnh sát rượt đuổi!"
"Sao không có ai hạ một đạo thiên lôi giật chết ngươi luôn đi!"
Tôi trốn ở phía sau Ngao Tuyên nhìn tên to con sắp khóc tới nơi kia, mẹ ôi!?
Đây là Thiên Lôi sao?
Ánh mắt tôi không nhịn được dừng trên thân thể cao lớn của hắn, nghĩ thầm, tên này mà đột ngột từ dưới đất bay lên thì đúng như báo nói, y như con dơi to lớn luôn.
Ngao Tuyên vốn muốn ném Thiên Lôi ra ngoài, nhưng lại suy xét tới việc ném tên này từ trên cao xuống nhỡ gây họa gì cho người khác thì phiền, thế là đành từ bỏ.
Vào trong nhà, Thiên Lôi liền yêu cầu anh trả lại nồi cho hắn, Ngao Tuyên không thèm nhìn một cái, thờ ơi nói: "Ở trong bếp."
Thiên Lôi đờ ra nhìn Ngao Tuyên: "Ngươi mụ nội nó có phải lại lấy nồi của ta nấu cơm hay không?"
"Ta giết ngươi!!!"
"Hôm nay Thiên Lôi ta phải thay trời hành đạo, lôi điện! Tới đây!"
"Ngươi gọi lôi tới trong nhà, dựa theo pháp luật của nhân gian, ngươi phải bồi thường tiền cho ta đấy."
Tôi thấy trên mặt Thiên Lôi hiện lên vẻ bi phẫn, cùng sự bần cùng quen thuộc.
"Là thần tiên mà cũng không có tiền sao?"
Thiên Lôi bi phẫn nói: "Vốn là có, nhưng bởi vì đánh sét sai chỗ nên phải bồi thường hết rồi."
Tôi: "???"
Ngao Tuyên kéo tôi ngồi trên sofa, Thiên Lôi rất tự nhiên ngồi xuống đối diện, ban nãy bên ngoài khá tối nên không thấy rõ, bây giờ nhìn lại, Thiên Lôi thế mà trông rất thật thà nha!
"Nồi trong bếp, tự ngươi đi lấy đi."
Thiên Lôi có chút do dự: "Ngươi không hố ta đó chứ?"
Ngao Tuyên sờ sờ mũi: "Ta có lúc nào hố ngươi chưa!"
Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, cộng với quần áo vốn không hợp tình huống của hắn làm cho hiện trường biến thành người bị hại tới tố cáo.
Tôi nhỏ giọng hỏi Ngao Tuyên: "Ngày đó anh bảo đi gặp người quen, đây là người đó hả?"
Ngao Tuyên gật đầu: "Hắn tới hỏi anh vì sao cho chỗ này mưa nhiều mà không mang theo hắn."
Khi nói chuyện, Thiên Lôi đã lấy được cái nồi, tiếng nước xào xào vang lên, xem ra đang tự mình rửa nồi rồi.
Tôi thở dài, chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mặt như một bộ phim không đâu vào đâu cả, sau khi tôi yêu qua mạng với Đông Hải Long Vương, thế mà còn có thể nhìn thấy Thiên Lôi rửa nồi!
Tôi lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho Tống Trinh: "Thấy sao, Thiên Lôi đấy!"
Tống Trinh trả lời rất nhanh: "Mẹ nó!"
"Em yêu, cậu muốn thống trị thiên đình rồi hả?"
"Sau này tớ gặp lại cậu có phải phải tới Đông Hải tìm hay không, có phải sẽ dùng một con rùa để truyền tin cho cậu hay không?"
Tôi che trán, sống chết cũng không nghĩ ra vì cái gì mà Tống Trinh lại có chấp niệm sâu sắc với con rùa đến như vậy.
14.
Sau khi Thiên Lôi lấy được nồi, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái, biến thành một anh đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn, nhưng mà mặt mày vẫn rất u oán.
"Ngao Tuyên, bao giờ ngươi về?"
"Tuy nói dòng chảy tới Long Cung khác ở đây, nhưng ngươi ở đây quá lâu rồi, ngươi có thấy mưa bên ngoài không?"
"Ngươi còn ở thêm mấy ngày nữa, mưa sẽ càng lớn đó."
Tôi khiếp sợ nhìn Ngao Tuyên: "Là anh hạ mưa xuống?"
Ngao Tuyên vô tội giải thích: "Không phải anh."
"Trên người anh mang theo nước của Đông Hải, cho nên đi tới đâu sẽ tự động có mưa xuống, anh không thể khống chế.
"Vậy chẳng phải anh tới một chuyến là chỗ em ngập một lần sao?"
"Đúng!" Thiên Lôi nói tiếp: "Sao ngươi có thể tùy hứng như vậy chứ, sớm muộn gì đám trưởng lão của Long Cung cũng sẽ phát hiện ra."
Thần sắc Ngao Tuyên có chút giãy giụa: "Ta lên bờ thăm vợ ta, bọn họ có thể nói gì chứ?"
Thiên Lôi bĩu môi: "Hôn sự này của hai người có thể thành hay không còn chưa biết đâu?"
Tôi ngẩn ra, ý gì?
Ngao Tuyên và nhân loại thông hôn sẽ xúc phạm tới luật trời?
Ngao Tuyên nhìn ra vẻ nghi hoặc của tôi, vội giải thích: "Không có không có, anh có thể thông hôn với nhân loại!"
"Hừ, chờ ngươi hoàn thành xong nghĩa vụ của Long Vương, cỏ trên mộ vợ ngươi cũng cao ba mét rồi."
Tâm Ngao Tuyên trùng xuống: "Ta đã giao tín vật rồi, bây giờ không ai có thể làm ta thu lại được."
Thiên Lôi bật dậy: "??? Ngươi điên rồi à!"
"Ngươi còn trộm cả tín vật ra?"
"Còn tặng đi?"
"Mẹ nó ngươi yêu quá hóa rồ à!"
Đồng ý kiến, tôi cũng cảm thấy anh yêu quá hóa rồ.
Ngao Tuyên một bộ lợn chết không sợ nước sôi nói: "Dù sao chuyện đã tới nước này rồi, các trưởng lão cũng không làm gì được."
Thiên Lôi tức tới cười: "Được, ngươi đi tìm chết thì cũng đừng có lôi ta theo. Đừng nói là ta không nhắc trước, một ngày ở Long Cung bằng 100 ngày trên mặt đất, ngươi muốn ở bên cô ta thì hoặc là ngươi rút gân cốt để đi lên, hoặc là cô ta đổi tim đổi phổi để đi xuống."
Thiên Lôi phá cửa sổ mà ra, còn cảm thấy tức quá không chịu được, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét, liên miên không ngừng.
Tôi đột nhiên lại nghĩ tới Trần Mặc, không biết bây giờ hắn ta nghe thấy tiếng sấm có sợ đến t* ra quần không ha.
Ngao Tuyên an ủi tôi, không cần nghĩ nhiều, Thiên Lôi chỉ dọa tôi mà thôi.
"Long tộc với nhân tộc từng thông hôn nhiều lần rồi, Thiên Lôi chính là chưa hiểu việc đời thôi."
Tôi lo sợ bất an, không nói gì.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay thật giống như một giấc mộng kỳ ảo, mà mộng, luôn sẽ có một ngày tỉnh lại.
Ngao Tuyên đột nhiên duỗi tay nắm tay tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chăm chú: "Thư bảo, em tin anh đi, anh sẽ không làm em phải khổ như vậy đâu."
Anh ôm lấy cái ót tôi, mặt kề sát tới, nhẹ chạm lên môi tôi.
Tôi sửng sốt, anh lại hôn tiếp: "Nhắm mắt, Thư bảo."
...
Má! Nam sắc hại người!
Sáng vừa mở mắt, tôi còn chưa tỉnh táo lại đax cảm giác được bên cạnh có nguồn nhiệt rất lớn, cái tay của nguồn nhiệt còn đang đặt trên eo tôi, Ngao Tuyên đang dịu dàng quan sát tôi.
Thấy tôi tỉnh, anh vội cười lên: "Thư bảo, em tỉnh rồi?"
"Có mệt không, anh làm đồ ăn cho em nhé, em muốn ăn gì?"
Tôi vừa động, má, eo đau lưng nhức!
Tôi nhịn không được đấm anh hai cái: "Đồ lừa đảo!"
Ngao Tuyên buồn cười: "Sao lại lừa em rồi?"
"Em đã nói là dừng lại rồi cơ mà!"
"Anh dừng rồi, là em muốn anh tiếp tục mà!"
Tôi cứng lại, mặt đỏ lên, sao mới ngủ có một đêm mà con rồng này đã thay đổi rồi?
15.
Cả ngày tôi đều uể oải ỉu xìu, ngay cả tin nhắn của Tống Trinh cũng không muốn trả lời.
Tống Trinh thật giống Hao Thiên Khuyển chuyển thế, cách tám ngàn dặm cũng có thể ngửi được mùi.
"Thư yêu của anh, hôm qua chiến đấu kịch liệt quá, hôm nay chưa bình tĩnh lại được hả?"
Tôi: "..."
Cả đời tôi hành thiện tích đức, gặp được một nhỏ bạn thân như vậy, xem như là trắng tay rồi!
...
Gần đây Ngao Tuyên giống như mở ra thế giới mới, ngày nào cũng lăn lộn tôi, khuyên thật các chị em ở đây, thật sự đừng tìm đàn ông lớn tuổi lại độc thân mà yêu, mẹ nó không khác gì chịu tội mà!
"Ngao Tuyên! Đêm nay anh cút về phòng anh ngủ đi!"
Ngao Tuyên ấm ức: "Em không yêu anh nữa sao Thư bảo."
Tôi hít sâu: "Yêu không nổi."
...
Hôm nay Tống Trinh đột nhiên hẹn tôi ra ngoài, còn nói tôi đừng đưa bạn trai theo.
Tôi: "Không đưa bạn trai theo thì tớ đi kiểu gì?"
Tống Trinh: "Tớ gọi xe cho cậu."
Tôi: "Với cái đức hạnh của cậu mà nguyện ý tiêu nhiều tiền gọi xe cho tớ thế á?"
Tôi nói với Ngao Tuyên là hôm nay tôi sẽ đi chơi với Tống Trinh, tuy Ngao Tuyên không quá muốn rời khỏi tôi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Chủ yếu là từ khi Ngao Tuyên tới, tôi không gặp lại Tống Trinh nữa, có chút nhớ nó.
Tôi vừa chuẩn bị xong, xe Tống Trinh gọi đã tới trước cửa tiểu khu, cô nàng còn nói biển số xe cho tôi.
Ngao Tuyên mong ngóng đứng ở cửa nhìn tôi: "Thư bảo, em nhớ về sớm nhé!"
Trong nháy mắt đó, tôi thậm chí còn nghi ngờ tôi là Tiết Bình Quý muốn đi tòng quân, Ngao Tuyên là Vương Bảo Xuyến bị tôi ném ở nhà đấy, ôi, trong lòng vi phu thực khổ sở, quyết định đi gặp Tây Lương công chúa Tống Trinh đây.
Xe đỗ trước cửa tiểu khu, tôi mở cửa xe, phát hiện trong xe có một người đàn ông mặt dài, tôi ngẩn người trong chớp mắt, gã đã cầm khăn lông bịt miệng tôi lại.
Tôi trợn mắt, cả tôi và Tống Trinh đều bị trói nhốt lại trong một căn phòng nhỏ đen xì, cô ấy nhìn thấy tôi liền khóc hu hu.
Tôi mới vừa tỉnh lại, cả người còn đang mê mang, thích ứng một lúc mới tìm lại được ý thức, lúc hoàn toàn tỉnh táo lại mới có cảm giác trong đầu đau muốn nứt ra.
"Chuyện gì vậy?"
Thanh âm tôi khàn khàn, giống như đã rất lâu chưa được uống nước: "Chuyện này là sao?"
Tống Trinh vừa khóc vừa nói: "Trần Mặc, là Trần Mặc tìm người bắt cóc!"
Tôi trợn mắt: "Trần Mặc!?"
Trần Mặc thế mà còn có gan bắt cóc những hai người?
Tôi với Tống Trinh đều bị trói cả tay cả chân, chỉ có thể giao lưu bằng miệng.
"Hôm qua tớ bị bọn họ bắt đi, điện thoại cũng bị thu, hu hu hu, tớ liên lụy cậu rồi."
Tống Trinh vừa khóc vừa nói, tôi thở dài: "Tớ liên lụy cậu mới đúng, nếu không phải do tớ, cậu cũng sẽ không bị Trần Mặc bắt."
Nói tới Trần Mặc, Trần Mặc liền xuất hiện, hắn lén lén lút lút đi vào, cẩn thận đóng cửa lại.
"Cũng không phải tôi muốn bắt cô đâu, Lâm Thư."
"Ngày đó cô đắc tội với bạn gái tôi, trên đường về nhà, cô ấy luôn một hai muốn dạy dỗ cô."
"Ở lại rừng xanh không lo không có củi đốt, chờ việc này qua đi, cô tìm nơi nào kín đáo mà sinh sống, coi như bản thân xui xẻo đi."
Tôi thật sự khó chịu, mắng không ra bất cứ lời nào có tính đả kích, chỉ có thể chửi tục một câu.
Tống Trinh tốt hơn so với tôi, cô nàng trực tiếp chửi ầm lên, từ nhân tính mắng tới bộ phận nhạy cảm, từ tổ tông mắng tới cha mẹ nhà người ta, nhìn ra được cô nàng thực sự là tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro