2
Mấy ngày nay mẹ tôi bận rộn chuyển trường cho Hạ Húc. Khi bà trở về làng, bà dẫn Hạ Húc đi dạo khắp nơi và đi thăm hỏi họ hàng.
Hạ Húc mới 8 tuổi được mẹ tôi nuôi dạy trở thành một đứa trẻ ngỗ ngược và cố chấp.
Hạ Húc cảm thấy nó là một đứa trẻ đến từ thành phố lớn, luôn cư xử cao hơn người khác, và nó rất coi thường trẻ em trong làng.
Một hôm nó ngồi dưới gốc cây, cầm món đồ chơi của mình khoe với mọi người: “Đây là chiếc xe lửa nhỏ mẹ tao nhờ người nước ngoài mua về cho, hiếm lắm”.
Ngay khi nó ấn vào đầu chiếc xe lửa, còi tàu phát ra tiếng "didi" và chiếc xe lửa có thể tự chạy trên mặt đất.
Cháu trai nhỏ của dì Lý, Anh Hào nhìn món đồ chơi, thèm khát tham lam đến mức chảy nước miếng: "Hạ Húc, khi nào bạn chơi xong thì cho tôi mượn chơi với."
Hạ Húc khinh thường liếc hắn một cái:
"Đi đi đi, mày là đồ quê mùa làm bẩn mắt tao, tao không cho mày chơi, mày tự tè ra bùn rồi chơi đi "
Anh Hào đảo mắt và nói với Hạ Húc:
"Tao là người nhà quê nhưng nhà tao không có một người chị gái đã câm điếc còn khắc cha khắc mẹ!"
Anh Hào nói xong liền đứng tại chỗ vừa hát vừa múa : "Chị gái Hạ Húc bị câm, Hạ Húc là em trai của người câm; Hạ Húc cầm xe lửa nhỏ, là em trai người câm."
Anh Hào làm cho Hạ Húc tức giận đến mức nhặt một hòn đá dưới đất ném vào đầu nó, vừa ném vừa hét lên:
"Chị gái mày mới câm! Tao không có chị gái!"
"Chị hả? Mẹ tao nói nó là một tên đòi nợ, sớm muộn gì nó cũng đáng chết. "
“Tao giết mày, tao giết mày, thằng nhà quê hôi hám!!
Chiều hôm đó sau khi tan học, tôi về nhà và thấy không có lửa để nấu ăn, bà và mẹ tôi cũng không có ở nhà.
Cuối cùng khi bà tôi trở về vào buổi tối, mẹ tôi đã vặn tai Hạ Húc và bắt nó quỳ trên mặt đất.
Tôi đang làm bài tập bên cạnh mà không khỏi nhướng mi.
Mẹ tôi tức điên lên mắng: “Sao mày ném đá, mày có biết tao trả bao nhiêu tiền cho mày đi học không?”.
"Mày không thể ngoan ngoãn nghe lời sao? Trong thôn không có bằng hữu, sau này làm sao có thể sống tốt?"
Hạ Húc chỉ vào tôi, nhếch miệng nói: "Đều là lỗi của nó, người khác mắng con. Anh Hào trước nói con có một cô chị gái câm. Mẹ, mẹ không phải nói nó đến đòi nợ sao? Mẹ không thể để nó chết sao?
“Con không muốn có chị gái như vậy, con muốn cha, con muốn cha con, con không muốn chị gái!” Nó quỳ trên mặt đất khóc rống lên.
Mặt bà tôi tái xanh, lần đầu tiên bà mắng em trai tôi: "Chị mày không phải là đòi nợ, Thanh Thanh là một đứa bé ngoan."
Sau khi nghe Hạ Húc nói rằng vì tôi mà tôi đánh nhau, mẹ tôi đã nổi cơn thịnh nộ: “Hạ Thanh Thanh , kiếp trước tao nợ mày cái gì sao? Mày cứ làm tao đau khổ như vậy sao?"
Tôi bỏ bài tập đã hoàn thành vào cặp sách, rồi nhìn Hạ Húc đang quỳ trên mặt đất.
Khuôn mặt mập mạp không có nét đáng yêu trẻ con, chỉ có nước mũi nhớp nháp và đôi mắt lác bị mỡ ép thành những khoảng trống lớn.
Nó to mồm gào khóc, tôi không thể bày tỏ sự chán ghét của mình đối với nó.
"Vậy thì kẻ đòi nợ chân chính sẽ chết đi, nó chỉ sống được tới mười sáu tuổi."
Tôi vô tình thốt ra một câu giống như lời nguyền rủa.
Bởi vì quanh năm không nói chuyện, thanh âm của tôi rất khàn, nhưng bốn người trong phòng đều có thể nghe rõ ràng.
Bà nội chạy tới ôm lấy tôi: “Thanh Thanh, con đừng nói như vậy, nhà chúng ta không có ai đi đòi nợ cả.”
Bà không ngừng niệm như ác ma: "Lời nói của trẻ nhỏ vô tri, trời không trách trẻ nhỏ nói bậy, lão già này thay con bé xin lỗi!"
Bà nội quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu, chẳng mấy chốc trán đã bầm tím.
Tôi đau khổ đi ngăn bà ấy lại, nhưng bà ấy lại muốn kéo tôi quỳ xuống cùng: “ Hạ Thanh Thanh, con hãy quỳ xuống dập đầu với bà, hãy nói với trời cao rằng những gì con vừa nói là vô ý mà thôi.
Tôi ngoan cố ngậm miệng lại, như thể tôi lại bị câm.
Mẹ tôi cười: “Mẹ! Nó mà nó dám thề thì xem ông trời có mở mắt ra không”.
"Yên tâm đi, nếu con chó cái này thật sự không còn nữa, người còn có con gái và cháu trai bảo bối a, bọn con sẽ chiếu cố người."
Bà ngoại không để ý đến bà, lắc vai tôi: “Thanh Thanh, con muốn đổi lời không?”
Tôi vẫn im lặng lắc đầu, một khi đã nói lời nào thì khó mà đổi được.
Lần đầu tiên trong đời bà thất vọng tát tôi.
Tôi không muốn khóc trước mặt mẹ nên đã đóng sầm cửa lại, nước mắt lưng tròng rời đi.
5.
Chỉ là tôi gặp hai học sinh trung học trong làng tự học vào buổi tối,
Các anh này lớn hơn tôi ba bốn tuổi. Ngoại hình nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi, đứa lớn tên là Ngô Châu, đứa nhỏ tên là Ngô Hữu.
Lúc trước chúng nó cũng kêu tôi là đồ đần, nhưng bà nội tôi đã đến nhà kiện bố mẹ nó, vì thể diện với hàng xóm nên gia đình họ đã đền cho chúng tôi một bữa cơm thịt xào măng.
Không ngờ lại đụng phải tình huống này, bọn họ nhìn nhau một cái liền chặn đường của tôi: “Thanh Thanh, buổi tối sao lại ra ngoài đi dạo?”
Tôi muốn chạy nhưng họ đã nắm tay tôi kéo tôi lại.
Ngô Hữu cười nói: "Ở lại chơi với hai anh em tôi một lúc đi, đừng vội trở về!"
Ngô Châu và Ngô Hữu nắm tay tôi và kéo tôi đến cánh đồng ngô, tôi muốn kêu cứu nhưng tôi không thể phát ra âm thanh, giọng nói của tôi giống như bị nhét bông đến tắc nghẽn.
Ngô Châu đè tôi trên cánh đồng ngô, sờ soạng một cách suồng sã và cởi cúc áo tôi một cách bừa bãi.
"Thanh Thanh đã lớn rồi, da dẻ thật mịn màng."
Anh kề miệng sát vào cổ tôi và cố gắng ngửi mùi trên cơ thể tôi.
Ngô Hữu sắc mặt có chút lo lắng: "Anh trai, anh đừng để bị người khác phát hiện, con nhỏ này với bà nội của nó đều không phải dạng vừa đâu."
Ngô Châu hung hăng nhổ ra một ngụm nước miếng:
"Sợ cái gì, không muốn chơi sao?Mày sợ thì có thể về nhà, tao tự mình hưởng thụ."
"Nó chỉ là một con nhỏ câm, đời này khả năng không gả được, chúng ta cùng nó chơi đùa, là vì đánh giá cao nó rồi."
Tuy mới mười hai tuổi, nhưng tôi cũng biết hai người này nhất định không có ý tốt.
Tôi đang mặc chiếc áo sơ mi, bị hai đứa nó nhanh chóng xé toạc, chỉ còn chiếc áo nhỏ bên trong.
Một người nắm tay tôi, người kia nắm chân tôi, rồi họ muốn làm gì thì làm với tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi buột miệng:
"Đụng vào tao, hai người các người chết không có chỗ chôn."
Ngô Châu cùng Ngô Hữu sửng sốt, họ không ngờ rằng tôi có thể nói,
Ngô Hữu còn có chút rụt rè: "Anh trai, nó cũng không ngốc a, anh quên đi, lỡ như lộ ra ngoài thì sao?"
Ngô Châu nhìn tôi nghiêm nghị: "Lúc đầu, tao nghĩ hai anh em chúng ta chỉ chơi đùa nó, nhưng vì nó biết nói, tao không thể giữ nó lại."
"Sau khi làm xong chuyện, tao sẽ giết nó!".
Trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo. Ngô Châu này chỉ là một học sinh trung học, làm sao anh ta có thể có một trái tim độc ác như vậy, giết người trong miệng anh ta dễ như giết một con gà.
Tay của hai anh rong ruổi di chuyển trên cơ thể tôi, và miệng của họ hôn và ưỡn ẹo người trên cơ thể tôi một cách bừa bãi.
Tôi đành phó mặc cho số phận nhắm mắt xuôi tay, lòng căm hận vô cùng, thầm nghĩ dù có chết cũng phải lôi theo hai anh em bọn nó.
Ngay khi Ngô Châu đang cởi quần sột soạt, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng hét từ cơ thể mình:
"A! Anh ơi! Em bị rắn cắn rồi, phải làm sao đây?"
Ngô Hữu giơ cánh tay lên một con rắn màu lục lá tre dày như chiếc đũa, mặt anh ta xanh mét vì sợ hãi .
Ngô Châu mắng "chết tiệt!" Rồi buông tôi ra.
Anh ta vội vàng giúp em trai xử lý con rắn độc, rồi nằm úp xuống hút lấy máu độc trên cánh tay của em trai ra ngoài.
Bây giờ tôi không chạy trốn thì đợi đến bao giờ tôi mới chạy trốn được?
6.
Tôi trở về.
Bà thấy quần áo tôi xộc xệch, đầu tóc bù xù, trên người vẫn còn bùn đất dơ bẩn.
Cả người tôi toàn vết xanh đỏ.
Tôi không nói chuyện gì đã xảy ra ở đó, vì vậy bà tôi đã khóc và ôm lấy tôi: "Ai đã làm điều đó? Thanh Thanh, con nói với bà ngoại đi, bà sẽ giết cả nhà họ, bà liều mạng với nhà bọn họ."
Tôi khóc lắc đầu, mẹ ngồi bên cạnh như không có chuyện gì, mắng tôi:
“Mẹ chỉ nói có một số lời thề không nên nói bừa bãi mà thôi. Sẽ báo ứng trên cơ thể chính mình."
"Còn nhỏ như vậy đã hỏng, sau này khó có con, mỳ không phải là đòi nợ cũng chặt đứt đường con cháu của hắn!"
Tôi muốn nói rằng tôi đã không để nó phá vỡ cơ thể của mình, nhưng đôi mắt của mẹ tôi đầy sự khinh thường và bà chỉ có thể nhìn thấy những gì bà muốn nhìn.
Đôi mắt bà ngoại đỏ hoe: "Vương Á Mĩ ! Con có phải là mẹ không! Con nói những lời như vậy không mất lương tâm sao? Nếu con lại nhắm vào Thanh Thanh, hãy mang theo bảo bối của con cút ra ngoài!"
"Con không có một cô con gái như Thanh Thanh, và mẹ cũng không có một cô con gái như con!"
"Trước khi cô về, bà cháu tôi không có việc gì, sau khi con về đã xảy ra bao nhiêu chuyện không hay, tôi nghĩ cô mới là người đòi nợ, tôi không nên có đứa con như cô."
Sau khi bà tôi tắm cho tôi, bà kiểm tra cơ thể tôi một lần nữa. Tôi hơi nhẹ nhõm cho đến khi tôi xác nhận rằng tôi thực sự không bị gì.
Trước khi bà hỏi tội tôi, gia đình của Ngô Châu, Ngô Hữu đã đến cửa nhà tôi vào lúc rạng sáng.
Một chục người đã đến, và một nửa người trong thôn ngồi xổm xem cuộc vui trước cửa nhà chúng tôi.
Cha mẹ của Ngô Châu và Ngô Hữu không đến tay không. Họ khiêng hai xác chết và chặn cửa nhà tôi một cách hùng hồn.
Hạ Húc thấy có người gõ cửa nên anh ta đi lên giữ cửa .Cha mẹ của Ngô Hữu hỏi anh ta:
"Chị gái của mày đã đi đâu ngày hôm qua và khi nào nó trở lại?"
Hạ Húc không chớp mắt: "Mẹ tôi nói rằng Hạ Thanh Thanh đã ra ngoài để tìm một người đàn ông tối hôm qua. Làm sao tôi biết khi nào chị ấy về, tôi đã ngủ quên mất. "
Bà tôi gần như ngất đi khi nghe điều này, cha mẹ của Ngô Châu và Ngô Hữu bắt đầu khóc lớn:
"Trời ơi, Hạ Thanh Thanh, đồ vô liêm sỉ! Đồ khốn nạn, dụ dỗ hai đứa con trai của tôi!"
"Hôm qua, hai đứa con trai lớn của tôi, Châu Châu và Hữu Hữu, đã không về nhà vào nửa đêm. Tôi đã cùng cha nó đi tìm chúng. Sau đó chúng tôi phát hiện cả hai đã bất tỉnh trong cánh đồng ngô."
"Châu Châu vẫn còn thở yếu ớt và nói rằng hãy tìm Hạ Thanh Thanh"
"Con nhỏ khốn kiếp này chắc chắn đã dụ dỗ con trai tôi, chúng sắp vào đại học rồi!"
Hàng xóm không thể không chặn nhà chúng tôi và nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chị dâu của trưởng thôn phun ra hạt dưa:
"Nó mới mười hai tuổi, có thể dụ dỗ đàn ông, một lần liền làm hai cái, mấy người đừng nhìn cô ta bị câm, cô ta có tài năng rất tốt ở lĩnh vực khác!"
Bà nội nín thở: "Không phải Thanh Thanh của tôi. Thanh Thanh của tôi không làm loại chuyện đó. Nếu cô lại nói bậy bạ ở đây, tôi sẽ không khách khí!"
Dì Sáu lên tiếng: "Bà nội Hạ Thanh Thanh, bà đang nói về cái gì vậy? Ở làng chúng ta không có nhiều học sinh trong gia đình. Bây giờ mới có hai học sinh học cao mà lại xảy ra chuyện."
Một người chị với ánh mắt sắc bén nhanh chóng kéo tôi ra khỏi nhà. Mặt trời chiếu vào cổ tôi, và những vết bầm tím trên đó hiện ra.
Môi trường xung quanh như dầu soii được nước lạnh đổ vào, nổ ra nhộn nhịp
"Kìa, nó có thể quyến rũ những người đàn ông ở độ tuổi trẻ như vậy. Người toàn Mảnh xanh mảnh tím, mà nói không có gì xảy ra?"
Nhóm Đàn ông liếc nhìn tôi mơ hồ, lẩm bẩm và nói :
"Trời ạ, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể dụ dỗ đàn ông, em gái này còn nói không có chuyện gì, đồ chó cái!"
Mấy ông già mặt hằm hằm liếc nhìn tôi, lẩm bẩm gì đó kiểu như
“Nhìn tuổi còn trẻ không chịu được à?”, vân vân. Tôi cắn chặt môi, không hiểu sao những người này có thể tung tin đồn thất thiệt.
Tôi cắn môi, không hiểu làm thế nào những người này có thể bớt đồn những tin đồn sáo rỗng.
Cha mẹ của Ngô Châu và Ngô Hữu dường như ngồi trong nhà tôi với giấy chứng nhận sắt, và lao vào tôi.
Mẹ tôi đã mang theo Hạ Húc bỏ trốn từ lâu.
Bà tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhóm người này:
"Thôi đi, tại sao các người lại đập phá nhà tôi? Không phải Thanh Thanh đã làm điều sai trái."
Cuối cùng tôi đã nói câu đầu tiên của mình trước mặt rất nhiều người:
"Không phải tôi. Tôi không hại người, cũng không quyến rũ người."
Xung quanh thôn dân nhìn tôi như quỷ:
"Cô gái này nói được, giả câm làm gì?"
"Cô biết không? Tôi nghe nói rằng cha cô ấy bị cô ấy khắc chết."
"Không, sau khi cha cô ấy chết, mẹ cô ấy dùng kim khâu miệng cô ấy lại, để cô ấy không nói nữa. "
"Mẹ cô ấy phá sản rồi."
" Đúng vậy, chẳng trách em trai của cô ấy vô cớ thuê nhà đậu xe của ai đó. Cô ấy thực sự là một kẻ đòi nợ."
Cha của Ngô Châu đưa tay ra và đẩy bà tôi, làm bà tôi té ngã và đã ngã đập gáy bà tôi xuống bến tàu đá.
“Bà ơi!” Tôi hét lên và lao về phía bà, tiếng gầm trong não tôi kéo dài rất lâu, mở ra rất nhiều ký ức bụi bặm. Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện bình thường.
Mẹ tôi lúc này có vẻ xúc động, chạy đến nhưng bà đã ngất đi ngay tại chỗ.
Thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, có người đã rất nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
110 đã đến.
Ngay sau đó, 120 cũng đến theo để đưa bà đi.
Nhưng mà không thể....đưa cụ bà đi.
Bởi vì...bà mất trước khi 120 đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro