3
Ngày hôm sau Vương Oánh Oánh vẫn phải đến trường.
Nhưng buổi tối nó lại về nhà rất muộn.
Lúc tới nhà, sắc mặt nó tái nhợt, vội vàng kéo cổ áo, không thèm nói lời nào mà đi thẳng về phòng mình.
Ánh mắt tôi vẫn luôn dõi theo nó.
Ha, cho dù nó có kéo cổ áo lên cao hơn nữa thì có ích gì?
Chẳng phải tôi vẫn nhìn thấy vết ngón tay của ai đó hằn lên cổ nó sao?
Xem ra hôm nay nó lại “thu hoạch” được kha khá đấy.
Tôi che miệng lại, khúc khích cười.
Sau bữa tối, tôi đến một cửa hàng tiện lợi.
Ngay khi tôi vừa bước ra, th.uốc l.á ngậm trên miệng còn chưa kịp châm đã nghe giọng nói vô cùng đau khổ của Vương Oánh Oánh vang lên bên tai.
“Chị ghét tôi đến vậy sao? Nhìn thấy tôi bị người khác bắt nạt, có phải trong lòng chị thấy rất vui không?”
Tôi chẳng thèm quay đầu lại, thong thả châm đ.iếu th.uốc.
Tôi rít một hơi thật sâu, khoan khoái nhìn những làn khói bay lơ lửng trước mặt.
Sau đó, tôi xoay người lại nhìn nó, nói một câu mỉa mai: “Tao có ghét mày không, bản thân mày còn không rõ sao?”
Nó là con gái của cha dượng, cớ gì mà tôi không hận nó chứ?
Dựa vào sự “chăm sóc” tận tình của cha ruột nó dành cho tôi sao?
Ánh mắt Vương Oánh Oánh có chút mơ hồ, giọng khản đặc: “Nhưng rõ ràng chỉ cần chị nói một câu thôi mà… Chỉ cần chị lên tiếng, bọn họ đã không đối xử với tôi như thế…”
Tôi lại rít thêm một hơi, khóe miệng hơi cong lên.
Vương Oánh Oánh nói không sai.
Nếu như tôi thay mặt nó lên tiếng, lũ oắt con vắt mũi chưa sạch trong trường tất nhiên sẽ không dám đụng đến nó.
Tôi với nó học cùng trường.
Nói đúng hơn là tôi với nó từng học cùng trường.
Bởi vì mấy tháng trước tôi đ.á.n.h vỡ đầu một đứa trong trường, bị nhà trường cưỡng chế đuổi học rồi.
Tôi chẳng phải đứa tốt đẹp gì, toàn trường ai cũng biết.
Cho nên chỉ cần tôi chịu mở miệng thì mọi tai họa vô cớ ập lên nó ở trường sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng tôi không thích.
Ai bảo nó là con gái của cha dượng chứ?
Tôi hận cha dượng, cũng hận luôn cả nó.
Tôi dùng tay kẹp đ.i.ế.u thuốc, đi đến trước mặt nó rồi đẩy nó một cái.
Nó hoảng sợ ngã xuống đất, ánh mắt kinh hãi nhìn tôi.
Tôi lạnh nhạt nhìn nó: “Dựa vào cái gì mà tao phải giúp mày?”
Đôi môi nó khẽ mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi chẳng có ý định cho nó cơ hội mở miệng.
Tôi ngồi xổm xuống, khẽ vén lọn tóc trên trán nó, khói th.uốc từ trong miệng phả thẳng vào mặt nó: “Dựa vào việc cha mày đ.á.n.h tao đến thân tàn ma dại hả?”
Sắc trời còn chưa tối hẳn, ánh nắng mong manh còn sót lại chiếu lên khuôn mặt sợ hãi của Vương Oánh Oánh.
Người dân trong trấn nhỏ luôn thích đi tản bộ sau bữa tối.
Bọn họ cũng thích xem náo nhiệt.
Đặc biệt là khi sự náo nhiệt xuất hiện trong cái tư thế khiếm nhã thế này, cảm giác hưng phấn trong lòng họ sẽ rơi vào trạng thái sôi sục vô tận.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người hóng hớt đã vây quanh tôi với Vương Oánh Oánh.
Chỉ là cái bạt tai của tôi còn chưa kịp giáng xuống mặt Vương Oánh Oánh, tôi đã bị một lực kéo về sau.
Ngay lập tức, tôi bị ngã nhào trên đất.
Dưới nền trời u ám xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn.
Là cha dượng.
Ông ta vung tay tát thẳng mặt tôi một cái thật mạnh.
Có vài tiếng hô khe khẽ đầy kinh hãi của đám người xung quanh.
Tôi rất nhanh đã cảm nhận được vị tanh mặn từ trong miệng mình.
Tôi còn chưa kịp quay đầu đã bị ông ta túm lấy tóc, lại tát thêm một cái nữa.
Nửa bên mặt tôi đập thẳng xuống đất.
Tôi phun ra một ngụm nước bọt lẫn với m.á.u đỏ tươi.
Ông ta lại đạp vào bụng tôi một cái nữa.
Tôi cúi xuống ôm lấy bụng, rên rỉ trong đau đớn.
Tôi không hề đánh trả.
Tôi cũng không thể đánh trả.
Mỗi lần muốn chống trả, đôi mắt đẫm lệ của mẹ lại hiện lên trong đầu tôi.
Mẹ nói tôi phải nhẫn nhịn.
Mẹ nói đều là vì tôi.
Mà tôi bây giờ là vì bà.
Cha dượng hung hãn đánh tôi một trận trước mặt mọi người.
Ông ta đánh cho tới khi tôi nằm bất động trên đất mới chịu dừng lại.
Tôi nằm ngửa trên nền đất lạnh lẽo, đưa mắt nhìn bầu trời đã tối hẳn, ê ẩm đưa tay lau vết máu trên khóe miệng.
Tôi nghiêng đầu nhìn bóng lưng cha dượng dẫn Vương Oánh Oánh rời đi, đôi môi tôi lại khẽ cong lên.
Nếu đã không thể đụng vào ông ta, thế tôi đành ra tay từ Vương Oánh Oánh vậy.
Suy cho cùng, nợ cha thì con trả, vô cùng hợp lý!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro