1
Tôi và đứa em gái Vương Oánh Oánh không hề có chút quan hệ huyết thống nào.
Nó là con gái của cha dượng tôi.
Cha dượng đối xử với tôi rất tệ.
Ông ta thường xuyên uống say rồi dùng thắt lưng q.u.ậ.t tôi đến d.a tróc t.h.ị.t bong.
Mỗi lần như thế, mẹ đều chỉ nhìn tôi bị đ.á.n.h bầm dập với đôi mắt ngấn lệ, bà nức nở nói: “Nghiên Nghiên, con cố nhịn đi, là mẹ vô dụng…”
Thực ra thì mỗi lần thấy mẹ rơi nước mắt, tôi đều cảm thấy cực kỳ bực bội.
Lúc quyết định tái hôn, mẹ cũng khóc lóc nói rằng bà làm vậy đều là vì tôi, để tôi có một mái ấm gia đình.
Nhưng mà tôi hiểu rõ, là do bà vốn dĩ không chịu nổi cuộc sống khốn khổ.
Mẹ chưa từng suy tính vì tôi.
Tôi hận mẹ, cũng hận cha dượng của mình.
Do đó tôi cũng mang lòng oán hận với đứa con gái mang nửa dòng máu của ông ta.
Khi biết tin nó bị bắt nạt, tôi thiếu chút nữa cười lớn ngay trước cửa phòng cấp cứu.
Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nó bị đánh c.h.ế.t cũng coi như chuộc tội cho cha nó rồi.
Nhưng mà điều khiến người ta thấy đáng tiếc, là nó lại được cứu sống.
Buổi chiều hôm sau khi nó được cứu về từ cõi c.h.ế.t, giáo viên chủ nhiệm đến thăm nó.
Vương Oánh Oánh thật sự thất thố.
Nó khóc đỏ ửng hai mắt, giống như một con chó nhìn cô giáo tuổi trung niên kia, rống lên khản cả giọng: “Là Vu Hiểu Lâm tát em, còn lột đồ em…”
Cô giáo cũng phối hợp bày ra vẻ mặt cảm thông.
Đang gọt táo, tôi chợt nhận ra cô giáo này có chút quen quen.
À, tôi nhớ ra rồi.
Tôi từng gặp cô giáo này lúc Vương Oánh Oánh mới vào cấp ba.
Khi đó, hình như Vương Oánh Oánh đạt được giải trong cuộc thi sáng tác gì đó, chính cô giáo này đã đặc biệt đến thăm nhà.
Tôi nhớ cô ta còn âu yếm xoa đầu Vương Oánh Oánh.
Lúc đó cha dượng cười to đến nỗi các nét trên mặt đều bị vùi lấp trong đống nếp nhăn.
Bây giờ nhìn lại…
Tôi không nhịn được cười khẩy một cái.
Nếu như ánh mắt giáo viên này thực sự nhìn vào Vương Oánh Oánh một chút thì ít ra tôi còn tin rằng cô ta có phần nào chân thành.
Thế nhưng cô ta không hề, cô ta chỉ lướt nhìn Vương Oánh Oánh với ánh mắt hờ hững, rồi quay đầu nhìn mẹ cùng cha dượng với dáng vẻ chân thành, trịnh trọng hứa hẹn: “Phụ huynh của Vương Oánh Oánh, mọi người cứ yên tâm, nhà trường chúng tôi nhất định sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý.”
Nghe câu này, tôi xém bị chọc cười.
Tôi cúi đầu len lén cắn một miếng táo vừa gọt vỏ.
Cha dượng nghe được câu nói của cô giáo thì rối rít cảm ơn.
Cô giáo nhìn cha dượng đang cong lưng cúi đầu, ánh mắt sau tròng kính hiện lên vẻ chán ghét thiếu kiên nhẫn.
Tia sáng trong mắt Vương Oánh Oánh cũng dần dần lụi tàn.
Có vẻ nó đủ thông minh để nhận ra đây chỉ là trò lừa bịp để che giấu vụ việc một cách ổn thỏa.
Miếng táo trong miệng tôi tiết ra vị ngọt ngào.
Chà, thật là ngọt tận đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro