Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

11.

Gần đây Tống Dập lớn gan hơn, tôi có cảm giác hắn không nghe tôi nói nữa, các bạn trong lớp cũng thấy như vậy.

"Dập ca, anh muốn dành vị trí đại diện môn Ngữ Văn của Thẩm Đường sao." Lưu Dương trêu đùa nhìn tôi, "Cậu xem, lúc trước anh ấy vừa giúp cậu làm việc vừa giúp cậu hô trật tự. Anh ấy không phải muốn soái ngôi thì cũng là có âm mưu."

Tôi nghe hắn nói, mặt dần đỏ lên.

Tống Dập liếc hắn, bình tĩnh nói: "Đừng nói bậy."

"Thiệt hay giả vậy." Lưu Dương hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Này, giáo viên môn Ngữ Văn nói tối nay được xem phim, buổi tối chúng ta mua nhiều đồ ăn vặt để ăn đi."

Thông thường thì trước khi thi đại học thì các trường luôn cho phép học sinh xem phim.

Tuy rằng không phải phim hay, nhưng mọi người đều hào hứng.

Tống Dập càng quá mức hơn, phát cho mọi người đồ ăn vặt với nước uống mà không cần tiền.

Khi phát đến tôi, hắn đột nhiên dừng lại, trêu đùa tôi:

"Bạn học, đến lượt cậu thì phát hết rồi."

"Phải không? Vậy tớ chỉ có thể lấy của cậu rồi." Tôi thẳng tay lấy đồ ăn vặt từ trên bàn hắn, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Hắn cười khẽ, đưa một cái hộp cho tôi: "Bạn học Thẩm Đường, Tống Dập phát hết không có phần của cậu, nhưng bạn trai đặc biệt chuẩn bị cho cậu ."

Tôi mở chiếc hộp được gói gọn gàng, bên trong là nhưng chiếc bánh quy nhỏ được xếp ngay ngắn, tôi nhìn hình dạng kỳ quái của bánh quy, không nhịn được cười: "Đây là cậu làm? Làm bánh gừng hình người sao? Sao lại lùn như vậy?"

Tống Dập chống trên bàn tôi, tức giận nói: "Không phải, tớ làm bánh quy hình cậu đó."

Cái quỷ gì, tôi đâu có lùn như vậy?

Tôi giả vờ tức giận, đang định không để ý đến hắn, Tống Dập đột nhiên cầm một miếng bánh quy nhét vào miệng tôi: "Cậu thử xem."

Bánh quy rất xốp, tan dần trong miệng, có hơi ngọt.

"Thế nào?" Tống Dập mong chờ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không tự nhiên khi bị hắn nhìn như vậy, gật đầu: "Rất ngon."

Lúc này mọi người đều chú ý đến nội dung phim, xung quanh đều tối đen.

Ở dưới bàn Tống Dập lén nắm tay tôi, tay hắn rất lớn, rất ấm. Lòng bàn tay có vết chai ma sát khiến tay tôi hơi ngứa.

Tôi nhịn không được dùng móng tay nhẹ nhàng khều lòng bàn tay hắn.

Tống Dập đè tay tôi lại: "Thẩm Đường, cậu còn làm vậy thì tớ sẽ trả thù đó."

Tôi nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim, giả bộ không nghe Tống Dập nói, tiếp tục chơi tay hắn.

Đột nhiên, Tống Dập nhích lại gần, tôi có cảm giác trên má hơi ướt.

Mọi người đột nhiên hô lên, tớ cảm thấy tim như đang treo trên họng.

Thấy không có ai quay đầu lại, thì ra là nội dung phim đến đoạn quan trọng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy Tống Dập cười đùa nhìn tôi.

"Lá gan thật nhỏ."

Tôi quay đầu lại, không phục nói: "Cậu không sợ sao, nơi này rất nhiều người đó."

"Chụt!"

Tống Dập nhanh chóng hôn má tôi, còn phát ra âm thanh khôn nhỏ.

!!!

Hắn... Hắn đang làm gì!

Lúc này có không ít bạn học quay đầu lại, mặt bọn họ hơi nghi ngờ tìm nơi phát ra âm thanh đó.

Tôi thấy tim mình sắp ngừng đập rồi.

Tống Dập cầm cây kẹo mút lên, làm như không có việc gì ăn nó, còn phát ra âm thanh giống lúc nãy.

"Sao thế? Chưa từng thấy ai ăn kẹo mút sao."

Các bạn học xấu hổ quay đầu lại, tiếp tục xem phim.

"Cậu hỏi tớ sợ sao?" Tống Dập nghiêng đầu, khiêu khích nhìn tôi.

Tôi sợ hãi chuyện hắn vừa làm, trực tiếp nhét bánh quy vào miệng hắn.

Phim sắp chiếu hết, trong lòng tôi hơi hoảng sợ. Vừa đề phòng có ai nhìn thấy chúng tôi nắm tay, vừa đề phòng Tống Dập tiếp tục quấy rối.

Nhưng mà ở trong phòng học tối đen, ở dưới mắt giáo viên cùng người mình thích nắm tay.

Ừm... Cảm giác không tồi!

12.

Tôi cho rằng chúng tôi sẽ luôn như vậy cho đến khi thi đại học, cho đến khi...

Sáng hôm sau bà dì* của tôi đến, thật ra cũng không đau lắm, chỉ là có chút không thoải mái thôi.

(*P/s: bà dì ở đây là kỳ kinh nguyệt của nu9 đến.*)

Toàn thân không có tinh thần, mặt cũng tái đi.

Tống Dập rất hoảng loạn, vừa pha nước đường đỏ, vừa mua máy sưởi mini, thậm chí còn đi bệnh viện mua Ibuprofen*.

(*P/s: Ibuprofen  thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID), có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu. Nói chung là thuốc giảm đau.*)

Tôi nhìn đồ vật trên bàn, vừa cảm động vừa buồn cười.

"Tống Dập, tớ không sao, cậu không cần khoa trương như vậy."

"Mặt cậu tái hết rồi, còn nói không sao, tớ vừa tìm rồi, Ibuprofen có thể giảm đau bụng kinh." Sắc mặt Tống Dập còn khó chịu hơn tôi.

"Không sao đâu, chỉ là tớ không muốn hoạt động thôi, nằm một lát sẽ tốt."

Tiết cuối là tiết của cô giáo tiếng Anh, cô ấy rất nghiêm khắc trong việc dạy học.

Bình thường tôi rất nghiêm túc, nhưng hôm nay tôi không muốn nói chuyện, mấy tiết trước đều nằm trên bàn nghỉ ngơi.

"Bài này hơi khó, Thẩm Đường trả lời đi."

Tôi không còn sức, đang chuẩn bị đứng lên trả lời thì nghe tiếng Tống Dập đứng dậy khỏi ghế.

"Cô gọi Thẩm Đường, em đứng lên làm gì?!"

"Cô ơi, khó lắm em mới làm được một câu, cô để em trả lời đi!" Tống Dập lười nhác đứng, điệu bộ thiếu đúng đắn.

Cô giáo tiếng Anh tức giận: "Được, nếu bạn Tống Dập xung phong muốn làm, chúng ta để bạn ấy trả lời."

Bài này hơi khó, khả năng Tống Dập trả lời đúng rất ít. Đáp án là C, tôi định lén nhắc cho hắn.

"Ừm... Em chọn C." Tống Dập do dự một chút, sau đó nhanh chóng trả lời.

Cô giáo tiếng Anh rất ngạc nhiên: "Được đó, Tống Dập, gần đây em rất tiến bộ, có thể nói lý do em chọn đáp án không?"

Tống Dập cười khẽ: "Cô ơi, câu này rất đơn giản mà, trong sách dạy chọn C đó."

Trong lớp học đột nhiên yên lặng, sau đó vang lên tiếng các bạn học lần lượt vỗ tay.

"Dập ca, ngầu lắm!"

"Nào, các anh em, vỗ tay hoan hô cho học bá Dập ca!"

"Tống Dập, em ra cuối lớp đứng cho tôi" Vừa rồi Cô giáo tiếng Anh còn khen ngợi giờ rất tức giận "Thích đứng dậy trả lời câu hỏi như vậy, tôi thấy cậu đứng cuối lớp trả lời rất tốt đó!"

Tống Dập cầm sách, nhỏ giọng nói tôi đừng lo lắng, sau đó lưu loát ra cuối lớp đứng.

"Cậu ngốc sao, đứng lên làm gì vậy."

"Không phải cậu nói khó chịu không muốn hoạt động sao, tớ muốn thay cậu trả lời. Dù sao trả lời đúng hay sao cũng sẽ bị đứng cuối lớp thôi." Tống Dập đưa máy sưởi mini cho tôi, nói.

Ngoài miệng tôi trách hắn , nhưng trong lòng rất vui vẻ.

13.

Chiều hôm đó là tiết thể dục, nghe nói thầy thể dục mới chuyển về rất nghiêm khắc, vừa ra sân liền bảo mọi người chạy đường dài.

Ban đầu Tống Dập muốn nói giúp tôi nghỉ tiết thể dục, nhưng chủ nhiệm lớp lại kêu hắn đi thảo luận về chuyện tuyển chọn phi công tiếp theo.

"Thầy đã kêu đi thì đi đi, từ chối chủ nhiệm lớp thì sau này rất khó nói đó. Cậu đừng lo lắng, mau đi đi."

"Vậy... sau khi xong tớ sẽ đến tìm cậu."

Ánh nắng buổi trưa rất độc, mọi người bị cảm nắng.

Tôi thấy hơi khó chịu, chuẩn bị đi xin nghỉ tiết thể dục.

"Lại vì bà dì đến nên xin nghỉ?" Thầy thể dục mới chuyển về vừa nghe liền đồng ý, trông hắn rất hiền lành.

Nhưng không biết vì sao, tôi hơi không thích hắn . Có lẽ do ánh mắt hắn nhìn nữ sinh như chúng tôi giống như đang đánh giá sản phẩm, khiến tôi rất khó chịu.

Cũng có thể là do bà dì đến nên tôi hơi mẫn cảm quá.

Thầy ấy nói xin nghỉ cũng được nhưng phải dọn phòng để vật dụng thể thao.

Tôi không nghĩ nhiều nên đồng ý, việc này không khó lắm.

Phòng để vật dụng hơi tối, hình như đèn hỏng rồi, tôi hơi sợ nhưng vẫn dọn dẹp.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa, tôi quay đầu lại, thấy thầy thể dục từng bước đến gần tôi.

Hắn muốn làm gì!

Tôi cảnh giác nắm chặt gậy bóng tennis trong tay, bước nhanh về phá cửa: "Thầy ơi, em dọn xong rồi, em đi trước."

Cửa không mở được!

Làm sao đây?!

Tôi gấp đến nỗi nước mắt muốn chảy ra.

"Gấp cái gì? Không phải em nói bà dì đến nên không thoải mái sao? Nữ sinh như em đến tiết thể dục đều lấy lí do bà dì đến, để thầy kiểm tra xem đúng không." Giọng hắn từ phía sau vang lên.

Làm sao bây giờ!

Tôi vừa dùng gậy tennis phá cửa, vừa đề phòng hắn đến gần.

Đột nhiên, hắn cướp gậy bóng trên tay tôi.

Khi tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, giọng của Tống Dập vang lên từ ngoài cửa.

"Đường Đường, cậu ở đâu?"

14.

"Tống Dập đánh thầy giáo!"

Trước khi hôn mê tôi thấy Tống Dập chạy về phía tôi, hắn nắm chặt tay tôi, trong ánh mắt đầy sợ hãi.

Chuyện xảy ra tiếp theo tôi mơ hồ không rõ, chỉ nhớ khi tên cặn bã kia muốn dùng gậy bóng tennis đánh vào đầu Tống Dập, tôi nhào tới chắn.

Đau quá!

Một lực đánh mạnh vào đầu tôi, tôi đau đến muốn ngất đi, nước mắt chảy xuống.

Trong lúc mơ hồ tôi thấy Tống Dập giống như phát điên chạy tới đánh tên cặn bã kia, hai mắt đỏ bừng, cuối cùng các bạn học xông vào tác bọn họ ra..

May mà hắn không sao.

Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện.

Tôi mở mắt thấy mắt Tống Dập đỏ bừng, vết thương trên miệng cũng không có xử lý, tóc lộn xộn, tinh thần rất suy sụp.

"Đường Đường, cậu tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Tống Dập nắm tay tôi, khàn giọng nói.

Đầu tôi vẫn còn choáng, đột nhiên có gì đó rơi xuống tay tôi.

Tôi cảm thấy bàn tay hơi ướt.

"Cậu ngốc sau, chắn thay tớ làm gì!" Tống Dập hung dữ nói.

Tôi nhẹ nhàng thay hắn lau nước mắt: "Nếu cậu bị thương để lại sẹo thì không thể làm phi công."

Tôi không dám nghĩ tới hậu quả nếu tên cặn bã kia đánh trúng đầu Tống Dập.

"Đồ ngốc! không thể làm phi công thì không làm, cậu chắn làm gì?!" Tống Dập mắng tôi, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Không được, nhất định phải làm phi công.

Tôi biết hắn rất muốn làm phi công, cũng biết mỗi ngày hắn dậy sớm vất vả luyện tập. Người không thích học như hắn vì đạt để đạt điểm tiêu chuẩn mà mỗi đêm đều học hơn nửa đêm mới ngủ.

Vậy nên không thể vì tên cặn bã đó mà hủy hoại tương lai của mình.

"Được, đừng khóc, tớ vẫn đang khỏe mà. Cậu đi xử lý vết thương trên miệng trước được không?"

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở.

Ba mẹ tôi và Tống Dập đứng ngoài cửa.

Tôi không kịp phản ứng khi thấy phụ huynh đột nhiên tới.

Bọn họ xấu hổ nhìn Tống Dập và tôi nắm tay.

Tống Dập nhìn ánh mắt của họ, quay đầu lại nhìn tôi, tuy không nói gì nhưng nắm chặt tay tôi hơn.

Lúc phản ứng lại tôi cũng kiên định nắm lấy tay hắn.

"Hai đứa sao vậy chứ, tưởng chúng ta sẽ như trên phim chia rẽ hai đứa sao." Mẹ tôi mở miệng làm dịu bầu không khí, tức giận trừng mắt với tôi.

Sau đó bước vào phòng, trìu mến nhìn Tống Dập: "Ôi, Tiểu Dập, lần này may có cháu."

"Nếu không... Nếu không, dì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo." Mẹ tôi sợ hãi nói.

"Chúng ta còn phải cảm ơn Đường Đường nữa, nếu không có cháu thì A Dập xảy ra chuyện rồi." Mẹ Tống Dập cũng vào phòng.

"Để Đường Đường cảm ơn A Dập trước đi."

"Đừng khách sáo như vậy, sớm muộn cũng là người một nhà mà!" Ba Tống Dập nhanh miệng nói.

Bầu không khí còn tốt đột nhiên ngưng lại.

Ông ấy đột nhiên nhận ra được, chuyển chủ đề nói: "Đúng rồi, bây giờ tên cặn bã đó đã bị bắt đến Cục Cảnh Sát. Hắn có tiền án quấy rối trước đó rồi nhưng ba hắn là hiệu trưởng nên dùng tiền để bảo lãnh hắn ra."

"Cuối cùng lần này cũng đưa tên cặn bã đó ra ngoài pháp luật, hơn nữa tội cố ý gây tổn thương, đủ cho hắn ngồi tù mười năm."

Này mấy cái gia trưởng bắt đầu dùng hết suốt đời sở học thô tục tới mắng tên cặn bã kia.

Tôi và Tống Dập nhìn nhau cười, xem ra lúc trước lo thừa rồi.

15.

"Cậu nghe chưa? Khoa Hàng không bọn tôi mới có học đệ đẹp lắm đó, có khả năng cướp ngôi vị giáo thảo* đó."

(*P/s: Giáo thảo: dùng để chỉ những cô gái đẹp, thông minh, tài giỏi và được xem là những biểu tượng của vẻ đẹp và năng lực của nữ sinh trong trường học.

Má gg nó cho nghĩa giáo thảo là để chỉ con gái, Dập ca đúng là đẹp phi giới tính. :))) 

"Nói gì vậy? Khoa Vật lý bọn tôi mới có một học muội là mỹ nữ còn đẹp hơn minh tinh đó."

"Chẳng lẽ mùa xuân của chó độc thân đến rồi sao?"

"Ừm.... Cũng có khả năng bọn họ là một đôi đó?"

...

"Thẩm Đường, cho dù anh không tới tìm em thì em cũng phải chủ động đi gặp anh!" Tống Dập nghiến răng nói.

(*P/s: vì 2 n9 nu9 trưởng thành rồi nên tui sẽ thay đổi cách xưng hô nhé.*)

"Em... Em có nhiều tiết học quá, mỗi ngày tám giờ tối mới kết thúc nên mới không có thời gian."

Tôi muốn giải thích cho hắn.

Tống Dập im lặng, mở miệng nói: "Đừng nói nữa, yêu xa đúng là không có kết quả."

Bị điên à?

Tôi bị hắn dọa, kìm lại ý nghĩ nói tục: "Nhưng mà chúng ta đang học cùng một trường. A Dập, lần sau em sẽ đến tìm anh mà."

Hắn nhìn tôi im lặng, giống như hạ quyết tâm lớn.

"Thẩm Đường, anh không muốn cùng em yêu đương nữa."

Đột nhiên Tống Dập quỳ một gối xuống, lấy hộp nhẫn ra: "Anh muốn cùng em kết hôn!"

Tôi ngạc nhiên, cho đến khi mọi người xung quanh hô lên mới phản ứng lại.

"Anh làm em sợ muốn chết." Tôi có chút sợ hãi, khóc nói, "Em còn tưởng anh muốn chia tay với em đó!"

Tống Dập thấy tôi khóc, vội vàng đứng dậy ôm tôi: "Xin lỗi, Đường Đường, anh... anh không nên dọa em."

"Quỳ xuống." Tôi đẩy hắn ra, lớn tiếng nói.

Tống Dập hoảng loạn, tuy bị dọa sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tôi không nhịn được cười, không trêu hắn nữa nói: "Không muốn đeo nhẫn cho em sao?"

"Đường Đường, em đồng ý rồi!"

Tống Dập rất hưng phấn, ôm tôi xoay vòng.

"Hừ, để anh xem nam sinh ở khoa Vật lý còn dám có ý đồ nữa không."

"Vợ ơi, em đeo nhẫn cho anh đi, bây giờ anh là người đàn ông có gia đình rồi."

"Vợ ơi..."

16.

Ngoại truyện sau khi kết hôn:

"Tống Vũ Ninh, bài tập con chưa làm sao!"

"Ba nói không cần làm, ba nói hồi cấp ba ba luôn không làm bài tập."

?!

Tôi tức đến đau đầu rồi.

"Tống Dập, anh lại đây!" Tôi tức giận nhìn hắn, "Là anh nói con bé không cần làm bài tập?"

Vẻ mặt của Tống Dập ngạc nhiên: "Anh chưa từng nói câu đó."

Tống Vũ Ninh dậm chân, khuôn mặt nhỏ vì tức giận nên đỏ lên: "Nói dối, hôm qua ba nói vậy với con mà."

"Ba đúng là tướng bại trận, lần nào mẹ nói thì đều không dám cãi. Nhà này con không ở nổi nữa, con muốn chuyển ra ngoài." Tống Vũ Ninh chu miệng nhỏ, cầm cặp sách của mình, giả vờ đi.

Tôi im lặng nhìn con bé, có chút buồn cười.

Vẻ mặt Tống Dập lo lắng, muốn đi dỗ nhưng không dám.

Thấy không có ai để ý, con bé lại tự tìm bậc thang cho mình xuống: "Trời ơi! Bên ngoài đang mưa, mai con lại đi!

"Ba, bài tập của con đâu, mai cô giáo kiểm tra đó."

"Bảo bối, ba tìm giúp con." Tống Dập nhìn Tống Vũ Ninh tìm đông tìm tây, đau lòng nói.

Con bé cầm bút, trông rất đáng thương: "Mẹ, con đói."

Ôi, hai ba con nhà này.

17.

Ngoại truyện về Tống Dập:

Hồi cấp ba, cô ấy ngồi trước tôi.

Tôi ngồi sau nhìn thấy tóc đuôi ngựa và cổ của cô ấy. Đôi khi tôi muốn nghiêng người lên để nhìn mặt của cô ấy.

Lúc đi học cô ấy luôn nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, không ngó nghiêng trước sau. Nếu tôi muốn nhìn cô ấy thì phải làm ra tiếng động nhỏ để cô ấy chú ý.

Mỗi lần nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của cô ấy, tôi không nhịn được muốn trêu chọc.

Tôi rất thích cô ấy, nên khi thấy cô ấy cổ vũ cho lớp ba ở trận đấu bóng rổ, tôi ghen muốn điên lên.

Lúc đấu bóng rổ liền dùng hết sức mình chơi, bọn Lý Bác đều bị tôi dọa sợ.

Cô ấy thấy tôi liền chạy đi, tôi đuổi theo phía sau.

Ở cầu thang, tôi không nhịn hôn cô ấy.

Nhiều ngày sau đó tôi luôn hối hận.

Nếu hôm đó tôi không hôn cô ấy thì chúng tôi vẫn giữ quan hệ tốt, tôi vẫn có thể làm rơi bút để cô ấy nhặt.

Thời gian đó cô ấy luôn trốn tôi, tôi giả bộ nằm trên bàn ngủ nhưng vẫn nghe tiếng động trong lớp.

Vậy nên khi cô ấy nhờ Tống Kế Dương thay bình nước, tôi tức giận thiếu chút nữa hất tung cái bàn.

Bởi vì biết cô ấy không thích mình, nên tôi không có tư cách tức giận, im lặng thay bình nước.

Lúc Đường Đường nói cô ấy cũng thích tôi, buổi tối hôm đó tôi hưng phấn không ngủ được, nằm trên giường cười suốt đêm.

Ngày hôm sau, ba tôi nói tôi điên rồi, muốn đuổi tôi đi.

Ha ha, Đường Đường nói cô ấy thích tôi!

Tống Kế Dương luôn không có ý tốt, ánh mắt hắn nhìn Đường Đường giống hệt tôi nhìn cô ấy, đáng tiếc Đường Đường không nhận ra.

Tôi thay cô ấy giảng bài cho người khác, cô ấy giảng bài cho tôi.

Ở trong phòng học tối đen, tôi lén mọi người hôn cô ấy.

Tôi cho rằng năm cấp ba cuối cùng sẽ luôn bình yên như vậy.

Nhưng tên cặn bã đó!

Lúc đó nghe tiếng Đường Đường khóc, tôi điên cuồng phá cửa.

Tôi không nhớ bản thân đánh tên cặn bã đó bao lâu, nghe thấy Đường Đường khóc nức nở mới dừng lại, ôm cô ấy ra ngoài.

Tôi hối hận vì ngày hôm đó không ở cạnh Đường Đường, để cô ấy chịu uất ức như vậy.

Thấy cô ấy đau đến hôn mê, tôi có cảm giác máu ngừng chảy, hy vọng người bị đánh là mình.

Lúc đó tôi thề, nhất định phải bảo vệ cô gái này, không được để cô ấy bị tổn thương.

Nam sinh ở khoa Vật lý rất nhiều, tôi sợ hãi mình sẽ không phòng được bọn họ!

Vậy nên tôi dùng kết hôn để trói chặt Đường Đường.

May mắn, tôi thành công.

Hừ, bây giờ tôi và Đường Đường có quốc gia chứng giám đó, ai cũng không cướp được.

18.

Ngoại truyện vè Tống kế Dương:

Ngày Thẩm Đường nhờ tôi thay bình nước.

Nhìn bộ dáng an tĩnh ngoan ngoãn của cô, không biết vì sao, tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, không dám đối diện với cô ấy.

Ba mẹ không hiểu vì sao tôi cố chấp muốn thi vào đại học ở phía Bắc, cảm thấy tôi thi vào trường ở phía Nam tốt hơn.

Tôi cũng không biết mình sao lại cố chấp như vậy, tôi cho rằng bản thân có thể cạnh tranh công bằng với Tống Dập, không ngờ còn chưa bắt đầu đã thua rồi.

Cô ấy mắng Tống Dập, nhìn qua như thay tôi nói chuyện nhưng người thông minh vừa nhìn sẽ nhận ra. Tôi chỉ có thể ngậm ngùi trong lòng.

Buổi tối hôm đó, tôi thấy Tống Dập hôn cô ấy.

Sau đó tôi không thảo luận đề với cô ấy nữa, cũng không cố chấp muốn thi vào trường ở phương Bắc.

Thật ra thất tình cũng không sao, giống như hoa Cúc bạch dù héo vẫn tràn đầy sức sống.

Chỉ là người tự mình đa tình, vẫn nên thu lại tâm tư.

----- Toàn văn hoàn -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro