Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

7.

Hôm nay đến lượt tôi trực nhật, nhà tôi gần trường, bạn học cùng trực nhật với tôi sau khi đổ rác xong đã về trước.

Tống Dập vẫn đang ngủ, tôi do dự một lúc rồi bước tới bên cạnh bàn hắn, lén nhét một tờ giấy vào cuốn sổ của hắn.

Đặt chìa khóa lớp bên cạnh, chuẩn bị rời đi.

Tống Dập chợt kéo tay tôi lại, trầm giọng nói:

"Thẩm Đường, cậu muốn chém hay muốn giết đều được, nhưng đừng không để ý đến tớ được không?"

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Là tớ không đúng, tớ không nên hôn cậu, cậu đừng không để ý đến tớ, được không?" Nói rồi hắn đột nhiên buông tay tôi ra, nghĩ đến gì đó rồi nói, "Đúng rồi, có lẽ cậu chắn chắn không muốn tớ chạm vào cậu."

Tôi chợt cảm thấy buồn, hắn là người luôn kiêu ngạo mà!

Hắn cúi đầu xuống, dáng người to lớn bây giờ lại co ro trên ghế như cún con bị bỏ rơi, trông rất đáng thương.

"Tớ không nói là mình không thích cậu." Tôi kéo góc áo, nhỏ giọng nói.

"Cậu, cậu nói gì?" Tống Dập đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được.

"Cậu... Lúc ấy cậu chưa nói một câu đã hôn tớ, tớ bị dọa sợ đó! Tớ lúc đó không nghĩ nhiều mà bỏ chạy. Sau đó tớ thấy cậu không nói chuyện với tớ, nghĩ cậu ghét tớ rồi."

"Sao tớ lại ghét cậu được chứ? Tớ thích cậu rất nhiều đó." Tống Dập kích động đứng lên, đầu gối đập mạnh vào bàn, hắn kêu lên một cái.

"Cậu chậm chút!" Tôi vội vàng giúp hắn di chuyển cái bàn.

"Đường Đường, xin lỗi, lúc đó tớ nóng đầu không nhịn được. Mấy ngày nay tớ muốn giải thích với cậu, nhưng cậu luôn tránh mặt tớ."

Tôi bảo hắn đừng nói nữa, nhanh ngồi xuống.

Vén ống quần lên, quả nhiên đầu gối thâm rồi!

Chắc chắn đau lắm.

Tôi nhăn mày, không nói gì.

Hắn nhìn vào mắt tôi, cẩn thận nói: "Thật sự không hề đau một chút nào cả."

Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay tôi, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy nên Thẩm Đường, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ không?"

Tôi nhìn vào đôi mắt của hắn, vẫn có chút do dự: "Nhưng yêu sớm không tốt, đến lúc bị thầy cô và phụ huynh phát hiện sẽ rất phiền."

Ngay khi tôi không biết phải nói gì thêm, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tống Dập, chuyện này sau khi thi đại học rồi nói!"

"Thẩm Đường, cậu lặp lại lần nữa xem!" Tống Dập nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy... vậy được rồi, nhưng cậu phải hứa không được nói cho ai biết đó."

"Nhưng tớ muốn quang minh chính đại cơ!" Tống Dập vừa hung dữ vừa ủy khuất nhìn tôi.

"Vậy thì chuyện này sau khi thi đại học lại nói." Tôi xách cặp giả vờ muốn đi.

"Này này, tớ không nói là tớ không đồng ý."

"Từ bây giờ trở đi, tôi tuyên bố Thẩm Đường là bạn gái của tôi!"

"Cậu nhỏ giọng chút! Lớp bên cạnh còn người đó!"

"Tống Dập, cậu lấy cặp sách của tớ làm gì!"

"Sao có thể để bạn gái tự mang cặp sách được chứ!"

"Vậy cặp sách của cậu thì sao?"

"Cậu đùa à, sao tớ có thứ đó được?"

8.

Nói thật, tôi hối hận vì đã đồng ý với Tống Dập, hắn thậm chí còn phiền hơn trước!

Vừa bá đạo vừa làm phiền người khác!

"Tống Dập, cậu phải nghe bài giảng đi, đừng nghịch tóc tớ!"

"Nhưng mà Đường Đường, tớ nghe không hiểu!" Nói rồi hắn ghé vào bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn tóc tôi.

Tôi kéo tóc lại, có chút tức giận: "Đã nói ở trên lớp đừng gọi tớ là Đường Đường, người khác sẽ thấy lạ."

Hắn quay đầu đi, im lặng nhìn chằm chằm vào bàn, vẻ mặt có chút ủy khuất.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của hắn, cố gắng an ủi: "Được rồi, cậu đừng buồn, nếu nghe không hiểu thì đọc từ cơ bản trước, sau giờ học tớ sẽ giải thích lại cho cậu."

...

"Tống Dập, cậu có đang nghe tớ nói không! Đọc sách đi, đừng nhìn tớ!"

"Nhưng cậu đẹp hơn sách."

Nhịn xuống, đừng tức giận, nếu đánh bạn trai nhiều thì hắn sẽ ngu mất.

...

Nền tảng của Tống Dập thật sự rất kém, mỗi lần tôi giúp hắn học bù, hắn thường xuyên mất tập trung, tôi rất lo lắng ắn sẽ không vào được đại học mà mình muốn.

"Tống Dập, nếu tớ có thể chia một chút điểm thi cho cậu thì tốt rồi, làm vậy thì cậu có thể vào đại học."

"Làm sao có thể như vậy chứ? Phải là tớ chia điểm cho cậu để Đường Đường đoạt Trạng Nguyên*." Tống Dập chán nản xoay bút, lời nói trong miệng không rõ ràng.

(*P/s: Trạng Truyên: là giải nhất, thực ra muốn dịch là giải nhất nhưng tui thấy để nguyên nghĩa Trạng Nguyên sẽ hay hơn.*)

"Tống Dập! Tớ nghiêm túc đó. Nếu cậu không chăm chỉ học thì sẽ không thi vào đại học được đâu." Thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, tôi không khỏi tức giận.

"Đường Đường, cậu đừng tức giận, tớ sẽ nghiêm túc học."

Tôi nhìn hắn, có chút bất lực, chuẩn bị tiếp tục giảng đề cho hắn, nhưng lại thấy Tống Dập đang xoay bút một cách linh hoạt.

Khoan đã, không phải hắn xoay bút rất giỏi sao?

Sao lúc trước hắn thường làm rơi rồi bắt tôi nhặt bút!

Tôi ngả người ra sau, giọng điệu không rõ nói: "Tống Dập, tớ thấy cậu xoay bút rất giỏi đó."

"Đương nhiên rồi, bạn trai cậu rất lợi hại đó!" Nói xong hắn bỗng ý thức được điều gì, nụ cười trên môi cứng đờ, "Đường Đường, cậu nghe tớ giải thích..."

Tôi cười lạnh một tiếng, chuẩn bị cùng hắn giải quyết chuyện này.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vui cười, là học sinh ngoại trú trở lại lớp sau buổi trưa.

"Ồ, đang hỏi bài kìa, gần đây Dập ca cải tà quy chính rồi à." Lưu Dương, người hay biết nhiều chuyện trong lớp nhất ôm bóng rổ ngồi vào ghế cạnh bàn tôi nói.

Hắn tiếp tục buôn chuyện nói: "Này, hai người biết chưa, học tỷ đứng đầu khối trên chia tay với bạn trai rồi."

"Sao thế? Không phải tình cảm của bọn họ rất tốt sao?" Tôi hơi ngạc nhiên.

"Nữ đi Bắc đại, nam vào đại học bình thường, sao có thể cùng đường với nhau chứ!"

"Những cặp đôi trẻ ở cấp ba nhìn rất tình cảm nhưng sau khi thi đại học xong đều chia tay đó."

Tôi lặng lẽ nhìn Tống Dập, thấy môi hắn mím lại, im lặng như đang vô hình tỏa ra khí lạnh.

"Học bá đều cùng học bá ở bên nhau mới có tương lai, học tra như chúng ta sao có thể được bọn họ xem trọng chứ!"

"Đừng nói nữa, nhanh đi đi!"

Mắt thấy áp suất xung quanh Tống Dập càng ngày càng thấp, tôi nhịn không được đuổi Lưu Dương đi.

"Đuổi tớ đi làm gì? Tớ còn chưa nói xong. Dập ca, anh lấy sách toán ra làm gì thế?"

"Học!" Tống Dập tức giận đập cuốn sách xuống bàn.

Coi như trong họa có phúc, từ ngày hôm đó Tống Dập vùi đầu vào việc học.

Nếu sớm biết cách này có ích, tôi nên bảo Lưu Dương nói thêm để kích thích hắn.

Thật ra, cho dù Tống Dập thi tốt hay không, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn. Tôi thích là con người hắn chứ không phải là thành tích của hắn.

9.

Điểm thi giữa kì đã có, quy tắc của lớp tôi là mười người đứng đầu thì có thể tự chọn vị trí ngồi.

Tống Dập đã có nền tảng cơ bản, tuy gần đây hắn có một chút tiến bộ nhưng vẫn xếp cuối lớp.

Tuy học không giỏi nhưng hắn rất giỏi trong việc chiếm được cảm tình của mọi người.

Một tuần trước khi đổi vị trí, hắn đã hối lộ bạn cùng bàn muốn đổi chỗ ngồi để duy trì chỗ ngồi của mình.

Nhờ có hắn mà các bạn ngồi xung quanh chúng tôi trên cơ bản không thay đổi.

Ồ, không đúng.

Tống Kế Dương chuyển ngồi bên cạnh tôi.

Tôi nghĩ có lẽ do thị lực của hắn bị giảm, ngồi ở chỗ cũ không nhìn rõ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể thuận tiện cho việc thảo luận đề.

Không biết có phải do sắp lên lớp 12* hay không mà mọi người đều bắt đầu nghiêm túc học.

(*P/s: Nguyên văn ở đây là cao tam nghĩa là năm cuối của cấp 3, lớp 12 ở VN ta, tui muốn thuần Việt nên để là lớp 12.*)

Cũng có là do Tống kế dương ngồi cạnh, các bạn học đều đến hỏi hắn đề, những người học bá cao lãnh như hắn đều luôn hoan nghênh.

"Học bá, bài này làm thế nào? Thầy dạy Toán đã giảng qua rồi nhưng tớ không nhớ." Lưu Dương cầm bài thi ngày hôm qua đến hỏi tôi.

Tôi đang định giảng cho hắn thì Tống Dập đột nhiên nói:

"Học bá là để cậu gọi sao?"

Giọng nói của hắn lạnh lùng, người không biết còn nghĩ hắn đang tức giận.

Lưu Dương hiển nhiên là bị dọa sợ, vẻ mặt khó hiểu: "A? Vậy gọi cậu ấy là gì?"

"Đương nhiên là bạn học Thẩm Đường."

Vừa nói hắn vừa giật lấy bài thi một cách thô bạo, quét qua một lần, vẻ mặt khinh thường nói: "Đề đơn giản mà cũng phải làm phiền tới Đường... Học bá, đưa bút đây, tôi giảng cho."

"Không cần đâu, Dập ca, anh nghiêm túc sao?" Vẻ mặt Lưu Dương hoang đường, thận trọng nhắc nhở hắn, "Dập ca, điểm thi cuối kì của anh đứng cuối lớp."

"Tôi nói sẽ giảng cho cậu rồi, nói nhảm nhiều làm gì!" Tống Dập đặt giấy nháp qua một bên, đập đề thi vào mặt Lưu Dương, buộc phải nghe hắn giảng đề.

"Được được, kỳ quan thế giới đó, Dập ca giảng đề, mọi người mau đến xem!"

Bạn học xung quanh nghe được đều tập trung lại.

"Hai người các cậu dám dạy thì chúng tôi dám nghe!"

Dạng đề đó tôi đã giảng qua cho Tống Dập, hắn chỉ là cơ sở kém nhưng vẫn rất thông minh, đề tôi giảng qua đều hiểu.

Mọi người chỉ nghĩ là Tống Dập đột nhiên muốn giảng đề, không nghĩ hắn có thể làm được.

"Cậu ấy... hình như làm đúng rồi."

"Khoan đã, chắc chắn là ảo giác, sao tớ lại nghe hiểu rồi."

"Đm, Dập ca, anh nói sẽ luôn làm học tra, sao anh lại lén học tập rồi!"

Tống Dập xoay bút, trên mặt hiện rõ sự tự tin.

"Nói tớ làm thì đều không tin. Lần sau các cậu đừng hỏi Thẩm Đường giảng đề, cậu ấy phải phải học, có việc gì thì cứ trực tiếp nói tớ là được."

"Vậy cậu thì sao?"

"Đương nhiên là học bá giảng tớ xong, tớ lại giảng cho các cậu."

Lời này nghe cứ sao sao ấy.

Vẻ mặt của bạn học xung quanh khiến tôi hoảng loạn.

Nếu như các cậu ấy phát hiện, thì khi đó thầy cô cũng sẽ phát hiện.

10.

Gần đây Tống Kế Dương luôn thảo luận đề với tôi, hóa ra học bá cũng không tránh khỏi áp lực của thi đại học.

"Tớ thấy đề này, trước nên như này, rồi sau đó..."

"Tống Dập, cậu đừng đá ghế tớ! Bọn tớ đang thảo luận đề!" Đề này là toán ghép trục, có hơi khó, đề mới mẻ độc đáo, Tống Kế Dương và tôi đều bị nó khiêu chiến, thảo luận đến mấu chốt thì bị Tống Dập phá đám.

"Nhưng mà các cậu đã thảo luận hơn mười phút rồi." Vẻ mặt của Tống Dập trông rất khó chịu.

"Gần xong rồi, đợi lát nữa tớ sẽ giảng lại cho cậu."

Tống Dập ở phía sau không yên tĩnh khiến người khác khó có thể bỏ qua hắn.

Tôi ngượng ngùng cười với Tống Kế Dương: "Quá trình là vậy đó, cậu thử làm xem."

"Được." Tống Kế Dương rất ôn hòa, cầm đề về chỗ ngồi.

Tống Dập đột nhiên mở miệng: "Có một số người luôn tìm học bá của tôi giảng đề, không nghĩ sẽ làm mất thời gian của cậu ấy."

Tống Kế Dương khựng lại, nói: "Ai đó không biết mình luôn làm mất thời gian của cậu ấy."

"Tôi giống cậu sao, tôi là bạn... ngồi phía sau của cậu ấy."

"Sao lại không giống nhau, cậu ngồi phía sau Thẩm Đường, còn tôi bạn cùng bàn với cậu ấy!"

Hai người giằng co, nhìn nhau như muốn đánh nhau.

"Tống Dập, tớ chỉ thảo luận với Tống Kế Dương thôi, cậu đừng gây chuyện."

"Tớ không gây chuyện!" Tống Dập tức đến cười, đá văng ghế, giữ chặt tay tôi kéo ra khỏi lớp.

"Thẩm Đường, có phải do tớ hiền lành quá nên cậu ngang nhiên liếc mắt đưa tình với người khác trước mặt tớ."

Tôi không nói nên lời: "Cái gì liếc mắt đưa tình chứ, bọn tớ chỉ là bạn học thảo luận đề với nhau thôi."

Tống Dập vừa nghe càng thêm tức giận, giọng nói lớn hơn: "Cậu thấy ánh mắt của thằng nhóc Tống Kế Dương kia nhìn cậu chỉ là bạn học thôi sao?"

"Tống Dập, cậu đừng nhạy cảm quá."

"Tớ nhạy cảm? Thẩm Đường cậu không biết sao? Là ai nói không thể để người khác biết chuyện của chúng ta?

"Ông đây yêu đương còn phải lén lút. Câu Tống Kế Dương vừa nói, tớ không phản bác lại cậu ta được."

"Thẩm Đường, cậu luôn ỷ vào tớ thích cậu."

Tống Dập càng nói càng ủy khuất, vành mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: "Thẩm Đường, cậu nói thật đi, có phải cậu căn bản là không thích tớ."

Tống Dập hung tợn nhìn chằm chằm tôi, mắt đỏ hơn, có lẽ nếu tôi nói chữ "không", ngay lập tức hắn sẽ khóc.

Ôi, là tôi không cho hắn cảm giác an toàn.

Tôi tiến lại gần, nhón chân, nhẹ nhàng hôn trên má hắn.

Tôi nắm tay hắn, nghiêm túc nhìn hắn: "Tống Dập, tớ thật sự thích cậu."

Tống Dập vừa mới như sư tử nhỏ tức giận bị tôi hôn xong lập tức yên tĩnh, giống mèo nhỏ được vuốt lông.

"Tiếp tục nói." Trong giọng của hắn có phần kiêu căng.

Tôi hơi nghi ngờ: "Còn muốn nói gì nữa?"

"Đương nhiên nói cậu thích điểm gì ở tớ!" Tống Dập tức giận.

Tôi giả bộ nghĩ không ra, thấy hắn nóng nảy, tôi cười nói: "Tớ thích Tống Dập tự tin trên sân bóng rổ, thích Tống Dập thường xuyên chọc tớ vui. Đương nhiên, càng thích Tống Dập nghiêm túc học tập."

Tôi không đùa giỡn nữa, nói: "Tống Dập, chúng ta phải chăm chỉ học tập, không thể chỉ có tớ thi đại học, cậu phải có tương lai phía trước thì chúng ta mới càng đi xa hơn."

Từ ngày tôi nói câu đó, Tống Dập điên cuồng vùi đầu vào học tập.

Tuy rằng trước đây hắn có tiến bộ, nhưng tôi có cảm giác hắn vẫn chưa dốc toàn lực.

Vào lớp 12, tôi và Tống Dập đều quyết định xong trường học mình muốn.

Tống Dập muốn làm phi công, còn tôi muốn trở thành giáo sư ngành vật lý. Chúng tôi nỗ lực tiến gần ước mơ của bản thân.

Gần đây hắn vừa thông qua kỳ sơ tuyển phi công, tôi cũng chuẩn bị điền tên vào phiếu khảo sát vật lý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro