4. Phần 3
[17]
Một tuần trôi qua.
Một tuần qua tôi không liên lạc với Lâm Tử Khiêm, tất nhiên, trước đây chúng tôi cũng chưa từng liên lạc.
Tối thứ sáu, trên đường về nhà, tôi đang do dự không biết ăn cơm gà áp chảo hay gà kho tàu, thì bất ngờ bị người ta chặn lại trước cổng tiểu khu.
Là Hứa Hạo.
Tôi nhíu mày, nhìn anh ta một cái, xoay người muốn đi vòng qua, nhưng lại bị ngăn lại.
Hứa Hạo có vẻ vừa trải qua chuyện không tốt, mặt mày đờ đẫn, râu trên mặt cũng không buồn cạo, anh ta ngăn tôi lại, rồi thở dài một hơi.
"Tuyên Tuyên, chúng ta quay lại đi".
Tôi ý thức lùi lại một bước, "Tôi đã có bạn trai rồi".
Nhưng Hứa Hạo lại tiến lên theo, "Anh biết, chẳng qua em tìm hắn ta đến để từ chối anh, đúng không?".
Phía sau tôi vừa lúc là một dãy xe đạp, không có đường lui.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, "Hứa Hạo, anh dựa vào điều gì mà nghĩ tôi hao tâm tổn sức diễn trò với anh?".
Hứa Hạo sững sờ một chút, sau đó nhíu mày, "Dù sao anh cũng không tin".
Vừa nói, anh ta còn muốn kéo tay tôi, "Tuyên Tuyên, anh biết rồi, em vẫn đang trách anh đúng không?".
Tôi nhanh chóng vung tay né tránh, "Hứa Hạo, chúng ta đã chia tay rồi, hãy cứ chia tay trong hòa bình đi".
Nói xong, tôi xoay người đi về phía tiểu khu, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng bước chân.
Tôi quay đầu lại nhìn, Hứa Hạo lại đi theo. Mặc kệ anh ta không chịu rời đi, tôi bị ép không còn đường lui.
Trong lúc Hứa Hạo vẫn thao thao bất tuyệt về việc anh ta hối hận bao nhiêu vì đã ngoại tình và nhắc đến chuyện chia tay, tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Tử Khiêm.
]Anh Tử Khiêm, Hứa Hạo đang quấy rầy em ở cổng tiểu khu. Anh có thể đến giúp em diễn kịch lần nữa được không?]
Lâm Tử Khiêm gần như trả lời ngay.
[Chờ anh, anh đến ngay]
[18]
Không hiểu vì sao, kiểu người con trai như Lâm Tử Khiêm dường như luôn có thể khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Ít nhất, sau khi nhận được tin nhắn của anh ấy, tôi thực sự cảm thấy yên tâm.
Yên tâm chờ anh đến.
Lâm Tử Khiêm đến rất nhanh, từ lúc tôi gửi tin nhắn cho đến lúc anh ấy đến, chỉ mất khoảng mười phút.
Một chiếc SUV màu đen dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, anh vội vàng xuống xe bước đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tử Khiêm, sự bực dọc của tôi lập tức biến mất.
Thậm chí dù anh ấy chưa làm điều gì, tâm trạng của tôi đã tốt hơn nhiều.
Anh nhanh chóng bước tới. Đi đến bên cạnh tôi, Lâm Tử Khiêm do dự một chút, sau đó choàng tay qua ôm eo tôi.
Chỉ là, đầu ngón tay của anh ấy vẫn rất lịch thiệp, trên thực tế chỉ chạm vào góc quần áo của tôi.
Tôi khoác tay anh, quay đầu nhìn Hứa Hạo, "Bây giờ anh vẫn không tin sao?".
Anh ta vẫn cứng đầu, "Không tin".
Ngập ngừng khoảng vài giây, Hứa Hạo bỗng nhiên cười mỉa mai, nói: "Thành Tuyên, hôm nay dù em nói cái gì anh cũng sẽ không tin. Anh không tin là em có thể phải lòng người khác nhanh như vậy. Được, cho dù em nói em không muốn ở bên anh nữa. Vậy người mà em luôn yêu thầm thì sao? Không phải em nói em...".
Tôi giật mình bởi những gì Hứa Hạo nói, sợ anh ta tiếp tục nói sẽ khiến Lâm Tử Khiêm nhận ra điều gì đó. Nóng ruột, tôi kéo cánh tay anh ấy, kiễng chân lên hôn anh.
[19]
Có thể là tôi thật sự nóng ruột đến mất trí.
Vậy nên mới chủ động hôn Lâm Tử Khiêm trong lúc đầu óc đang rất tỉnh táo.
Thật sự gan to bằng trời.
May mắn thay, anh ấy mắc bệnh sạch sẽ ở mức nhẹ khi ấy không đẩy tôi ra. Anh chỉ sững người lại một lúc, sau đó đứng yên, để tôi chạm nhẹ môi mình.
Một lúc lâu sau, tôi rời khỏi môi Lâm Tử Khiêm, sau đó quay đầu nhìn Hứa Hạo đang há hốc vì kinh ngạc ở bên cạnh, "Lần này tin chưa?".
Sắc mặt Hứa Hạo xấu đến khó coi, nhìn Lâm Tử Khiêm và tôi từ trên xuống dưới, tức giận bỏ đi, "Được rồi, Thành Tuyên, xem như em giỏi!".
Nói xong anh ta rời đi.
Dựa trên những gì tôi biết về Hứa Hạo, từ nay về sau, chắc là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tuy nhiên, sau khi anh ta rời đi, ngược lại tôi càng lo lắng hơn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Khiêm.
Vừa rồi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, một lúc mới phản ứng lại, bây giờ nên giải thích như thế nào, tôi không biết nên làm thế nào.
Đột nhiên, có chút ấm áp trên môi, là tay của anh ấy.
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau môi cho tôi, trầm giọng nói: "Cần gì chứ? Hắn ta sẽ lại quấy rối em, anh thay em đánh hắn là được rồi, không cần phải làm đến bước này".
[20]
Bước này?
Là ám chỉ... vừa nãy tôi không báo trước mà lại hôn Lâm Tử Khiêm sao?
Tôi không dám nói gi thêm, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, "Xin lỗi, anh Tử Khiêm, vừa rồi em nhất thời vội vàng vậy nên...".
"Không sao".
Anh ấy vẫn cứ hai chữ này, trên mặt không chút thay đổi cảm xúc nào, ngay cả ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như thường.
"Em chưa ăn gì?".
Tôi gật đầu, vẫn hơi chột dạ, không dám nói gì thêm.
Động tác của anh rất tự nhiên cầm ấy chiếc túi trong tay tôi, "Có một quán lẩu mới mở ở con đường trước tiểu khu chỗ em sống. Cũng khá được, em có muốn đến ăn không?".
"Thật sao, em cũng không biết".
Thực ra tôi chỉ tùy tiện phụ họa một câu, vẻ mặt Lâm Tử Khiêm lại ngừng một lát, rồi thì thầm, "Mấy ngày trước anh từng đi ăn với bạn".
"Ồ".
Tôi gật đầu, "Được ạ, em ăn gì cũng được".
Cứ như thế, anh ấy đưa tôi đến quán lẩu, anh thực sự không lừa tôi, hương vị của quán này rất tuyệt. Từ hương vị của lẩu đến vị của các món ăn, tất cả đều không thể chê.
Nhưng tôi không có bất kỳ tâm tư nào để thưởng thức, không nhịn được mà nhìn Lâm Tử Khiêm đang ở đối diện.
Dường như đây là lần đầu tiên tôi ăn lẩu cùng anh ấy, nhìn anh qua hơi nước mờ mờ, nếu như người đàn ông này thuộc về tôi thì tốt biết bao.
Tôi không biết là do môi trường tác động, hay là hai nụ hôn bất chợt kia đã cho tôi thêm dũng khí.
Nhưng, trong bữa ăn này, ngập ngừng vài lần, tôi muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói được. Cho đến khi kết thúc bữa ăn, tôi vẫn nói vòng vo, thật lòng thì không dám nhắc đến một câu.
Ăn xong, Lâm Tử Khiêm giơ tay gọi phục vụ thanh toán. Tôi vội vàng đưa mã thanh toán cho người phục vụ, đối phương còn chưa kịp quét mã, anh ấy đã ngăn lại.
Vừa quét mã thanh toán trả tiền, anhvừa ngước nhìn tôi cười, "Cùng nhau ăn cơm, ai lại để phái nữ thanh toán".
Thanh toán xong, Lâm Tử Khiêm lại xách túi cho tôi, "Đi thôi, anh đưa em về".
Tôi gật đầu, đi theo anh ấy ra khỏi quán.
Tuy nhiên, chưa đi được hai bước, anh nhận được điện thoại của anh tôi.
Anh trai lại cãi nhau với chị dâu. Con người này hễ giận dỗi là sẽ lại chạy ra ngoài, lúc này anh ấy đang uống rượu trong quán bar, nài nỉ Lâm Tử Khiêm qua đó cùng anh ngay.
Lâm Tử Khiêm nhìn tôi, "Được".
Trả lời xong, anh ấy cúp máy, "Anh đưa em về nhà trước".
Tuy nhiên, tôi không yên tâm, chọn đi cùng anh.
Tôi hiểu rõ tính anh tôi, mỗi khi cãi nhau với chị dâu liền tới quán bar uống rượu, một khi uống nhiều thì lại gây sự.
Tôi cùng đi theo, tiện thể xem tình hình anh tôi một chút.
[21]
Quán bar.
Quả nhiên, khi tôi và Lâm Tử Khiêm đến, trên bàn chỗ anh tôi đã có vài chai rỗng.
Anh ấy bước tới rồi ngồi xuống, mở một chai rượu ra, cùng anh trai uống cạn một ly, vẻ mặt nhàn nhạt, "Lại là vì chuyện gì nữa?".
Câu hỏi này dường như đã chạm đến tần số của anh tôi, anh ấy bắt đầu ngọng nghịu, không ngừng phàn nàn về chị dâu.
Lâm Tử Khiêm trước sau yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ nói một câu, "Ồn ào cái gì chứ, chị dâu rất tốt, trân trọng đi".
Tôi không biết có phải là ảo giác của mình không, câu này... nghe ra thật sự mang theo bao nhiêu xót xa.
Tôi ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn hai người họ, từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Thật ra, chuyện anh tôi cãi nhau với chị dâu, tôi thật sự không lo lắng. Vì chuyện hai người này cãi nhau đã trở nên quá đỗi bình thường. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
Thậm chí có khi một tuần không cãi nhau anh tôi ngược lại còn cố tình tạo ra chút mâu thuẫn, ầm ĩ một trận rồi lại chạy ra ngoài uống rượu.
Những người xung quanh đã quá quen thuộc, cũng chỉ có mỗi Lâm Tử Khiêm kiên nhẫn khuyên nhủ vài câu.
Đây là lần thứ hai tôi và Lâm Tử Khiêm đến quán bar.
Tôi phát hiện, dường như tôi vô cùng thích nhìn anh ấy dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo như vậy.
Ánh đèn lập lòe cũng không che nổi những đường nét trên khuôn mặt anh, ngược lại càng mang một vẻ đẹp khác.
Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên có người đi tới bàn của chúng tôi rồi dừng lại.
Tôi nhìn lên, là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên xa lạ.
Phản ứng đầu tiên tôi nghĩ đây là bạn của anh tôi hoặc bạn của Lâm Tử Khiêm. Vì vậy tôi quay đầu lại nhìn hai người họ, nhưng lại thấy mặt họ cũng bối rối.
Lúc này, người đàn ông mở miệng, lúc nói mang theo mùi rượu nồng nặc, "Em gái, độc... độc thân chứ? Kết bạn WeChat đi?".
Người này nhìn qua là biết đã say rồi, miệng lưỡi ngọng nghịu, lời nói ngắt quãng.
Khi ai đó bắt chuyện, phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn Lâm Tử Khiêm.
Tuy nhiên, tôi đành phải ôm thất vọng.
Đừng nói đến phản ứng, Lâm Tử Khiêm thậm chí không hề liếc nhìn người đàn ông kia, anh ấy chỉ ngồi yên lặng, vẻ mặt bình tĩnh, lại còn tự rót cho bản thân một ly rượu.
Trái tim tôi chùng xuống, thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi".
Người đàn ông say rượu kia nhướng mày, rồi quét mắt nhìn Lâm Tử Khiêm và anh trai tôi một lượt.
"Có bạn trai rồi cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta kết bạn, kết bạn WeChat cũng được chứ?".
Tôi còn chưa kịp nói, ngược lại anh tôi đã nôn nóng.
"Cút!".
Vừa nói, anh tôi vừa loạng choạng đứng dậy. Tuy nhiên, khoảnh khắc lúc anh ấy đứng dậy, Lâm Tử Khiêm cũng ném ly rượu xuống, đứng dậy cùng lúc.
Người đàn ông say rượu cao tầm 1m8, dáng vẻ cũng xem như có sức khỏe, thấy vậy cũng không sợ, ngược lại còn mắng chửi hai người họ.
Mắng chửi được hai câu, người đàn ông say rượu còn muốn động tay động chân với anh tôi.
Anh tôi còn chưa làm gì, Lâm Tử Khiêm đã đứng trước mặt anh ấy, cầm chai rượu đập thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Một dòng chất lỏng màu đỏ lập tức chảy xuống.
Khung cảnh xung quanh khi đó là một mớ hỗn độn.
[22]
Chúng tôi cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Cũng may vết thương của người đàn ông say rượu kia không quá nghiêm trọng, băng bó đơn giản, xem ra anh ta cũng không phải loại người không cần tiền nên cuối cùng chọn giữ im lặng.
Lâm Tử Khiêm phải bồi thường một số tiền, không bị giam giữ.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh trai tôi muốn trả lại tiền cho anh, nhưng bị Lâm Tử Khiêm từ chối
Vừa vào cục cảnh sát một chuyến, vẻ mặt của Lâm Tử Khiêm không hề thay đổi, vẫn mang theo vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, "Tiền tiêu vặt của cậu, tự giữ lấy đi, tôi vẫn có".
Tôi lặng lẽ đứng nhìn, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tôi nên nói gì đây?
Khi tôi bị người ta bắt chuyện làm phiền, Lâm Tử Khiêm chưa hề cau mày hay thậm chí là ngước mắt nhìn, nhưng khi anh tôi gặp nguy hiểm, anh ấy là người đầu tiên đứng chắn trước mặt anh tôi.
Thực sự quá khác biệt.
Tôi còn mừng thầm trong lòng, cũng may, cũng may lúc ăn cơm tôi chưa bày tỏ tình cảm, nếu không, lại tự rước nhục vào người.
[23]
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, anh tôi và chị dâu tôi lại làm hòa rồi.
Chị dâu rủ tôi ra ngoài cùng ăn cơm, mặc dù không có tâm trạng nhưng lại không muốn làm mất thể diện của chị nên tôi vẫn đi.
Sau khi đến nơi mới phát hiện ra vừa vặn Lâm Tử Khiêm cũng ở đó.
Lúc tôi vào phòng riêng, tình cờ chị dâu đang chuyển khoản cho Lâm Tử Khiêm, "Anh em ruột vẫn phải thanh toán rõ ràng, việc gì ra việc đó. Chuyện hôm qua là do Thành Uyên gây nên, làm sao có thể để cậu trả tiền chứ".
Dưới sự thúc ép của chị dâu, Lâm Tử Khiêm chỉ có thể nhận chuyển khoản.
Thấy tôi vào cửa, chị dâu vẫy vẫy tay với tôi, "Tuyên Tuyên, nhanh ngồi xuống, nhà hàng này có món gà xào ớt mà em thích nhất".
Vừa nói xong, chị dâu đã đuổi anh tôi đi, gọi tôi vào ngồi chỗ cạnh chị ấy, mà bên cạnh chị... chính là cạnh Lâm Tử Khiêm.
Hóa ra tâm trạng thật sự có thể ảnh hưởng đến sự ngon miệng của con người. Mặc dù chị dâu đã chuyển món gà xào ớt yêu thích sang cho tôi, nhưng tôi vẫn không cảm nhận được chút khẩu vị nào.
Anh tôi đang ăn rất ngon, ngẩng đầu lên thấy tôi mặt mày ũ rũ, nhét vào miệng một miếng, đột ngột nói: "Thành Tuyên, em nói xem tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên đến lúc hẹn hò yêu đương rồi".
Tay cầm đũa của tôi khựng lại, "Vâng".
Đơn giản đáp lại một tiếng, tôi muốn tạm thời cho qua chuyện này.
Tuy nhiên, anh tôi dường như vô cùng hứng thú về vấn đề này, lại đề cập đến nó lần nữa, "Hôm nào anh sẽ giới thiệu cho em một người, em thấy thế nào?".
Tôi gần như vô thức liếc nhìn Lâm Tử Khiêm đang ngồi bên cạnh.
Đáng tiếc, anh ấy vẫn không có phản ứng gì.
Tôi nghĩ nếu anh có ý với tôi dù chỉ một chút, lúc này đây chỉ sợ sẽ không giữ được bình tĩnh nữa.
Bên cạnh tôi vô cùng yên tĩnh, tôi lại nhớ đến sự dửng dưng của Lâm Tử Khiêm ở quán bar hôm đó.
Cảm xúc tôi vừa hờn dỗi xen lẫn chút thất vọng, cụp mắt xuống, tôi đáp lại, "Được ạ, anh cứ chọn giúp em".
Anh tôi vui vẻ đồng ý, nhưng chị dâu ở bên cạnh nhìn tôi mỉm cười, đột nhiên chị ấy nói: "Đừng ngày khác nữa, chọn ngày không bằng gặp ngày. Tuyên Tuyên, hay là hôm nay chị giới thiệu cho em một người? Chị đây có một người bạn cùng lớp, điều kiện rất tốt, với lại em rất hợp gu cậu ấy, hay là chị gọi cậu ấy qua đây, hai người gặp nhau một lúc?".
Tôi choáng váng, tiến độ này nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Mím môi, tôi miễn cưỡng tìm một cái cớ, "Hay là chúng ta để hôm khác đi, bây giờ gọi người ta qua đây thì phiền quá".
"Không sao, không phiền không phiền".
Chị dâu vẫn giữ kiểu cười mỉm đó, "Tình cờ cậu ấy cũng đang ở gần đây, bây giờ chị gọi cậu ấy đến ngay".
Nói xong, chị ấy lấy máy, không biết gửi tin nhắn cho ai.
Mọi chuyện đã đến bước này, tôi cũng vừa mới tự mình đồng ý lời giới thiệu, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể im lặng, vùi đầu uống hai ngụm nước chanh.
Khóe mắt tôi vẫn không nhịn được mà nhìn sang Lâm Tử Khiêm bên cạnh, anh ấy từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ tự rót cho mình một ly rượu.
[24]
Người kia đến rất nhanh.
Chị dâu gửi tin nhắn chưa tới mười phút, ngươi kia đã đẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lâm Tử Khiêm dường như là người đầu tiên nhìn lên.
Tôi cũng nhìn theo về phía cửa, người con trai đi vào mặc áo phông trắng, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Lâm Tử Khiêm một chút, ăn mặc tươm tất, ngoại hình không đặc biệt xuất chúng, nhưng ngũ quan trông thanh tú.
Chị dâu trạc tuổi tôi, nhỏ hơn Lâm Tử Khiêm ba tuổi, vậy nên, bạn học của chị ấy chắc cũng nhỏ hơn Lâm Tử Khiêm.
Chàng trai kia bước nhanh đến, chào hỏi chúng tôi rồi ngồi cạnh tôi dưới sự nhường chỗ của chị dâu.
Hay thật đấy.
Bây giờ bên trái tôi là Lâm Tử Khiêm, bên phải là anh chàng được chị dâu giới thiệu.
Xem ra anh chàng kia tính cách rất tốt, luôn nở nụ cười, ăn nói dịu dàng, cẩn trọng gắp thức ăn cho tôi, rót nước cho tôi.
Lúc chị dâu đề nghị mọi người uống hai ly rượu, cậu ấy đúng lúc ngăn lại trước mặt tôi, rồi tự rót cho mình hai ly.
"Tớ uống thay cô ấy, con gái uống rượu không tốt cho cơ thế".
Chị dâu và anh tôi nhìn nhau, cười tủm tỉm nói phải. Chị dâu liếc mắt nhìn hai người chúng tôi, không biết tại sao, chị ấy dường như còn liếc nhìn Lâm Tử Khiêm.
"Được rồi, xem Châu Châu của chúng ta biết thương người ta nhiều bao nhiêu. Con gái ai cũng đều thích kiểu vừa chủ động vừa chu đáo thế này".
Chàng trai được chị dâu gọi là 'Châu Châu' thì cười cười không nói, Lâm Tử Khiêm cũng không nói gì.
Hôm đó, trừ tôi ra, tất cả mọi người đều uống rượu.
Riêng Lâm Tử Khiêm uống nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro