Phần 2
Edit : Pu
Beta : Mễ
4.
Bên trong bí cảnh âm u khó thấy ánh sáng, lúc ta tỉnh dậy cơ thể chợt co lại, muốn rút kiếm thì ta phát hiện linh khí trong cơ thể thiếu hụt, có lẽ linh khí bị tắc nghẽn vẫn chưa được trở lại bình thường.
Hơn nữa lại còn bị đặt ở trên một cái giường đá, ta lạnh lùng gọi:
"Tần Thần."
Hắn cách ta rất gần, gần như mặt đối mặt, thậm chí ta có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người hắn. Tư thế này cực kì kỳ quái, đôi mắt đỏ tươi của hắn quay sang, khi nhìn thấy ta thì khóe miệng cong lên, dùng giọng điệu quyến rũ:
"Sư tỷ, tỷ thơm quá đi ~"
Cả đời ta tuân theo quy củ, ngay từ nhỏ ta đã được dạy dỗ phải biết tự kiềm chế, cẩn trọng, cho dù trước đây hắn để ý đến thân phận của ta nhưng bây giờ hắn lại nói những lời cực kỳ phóng đãng, ta gằn giọng:
"Hỗn xược!"
"Tần Thần, ai dạy ngươi nói những lời vô lễ này!"
"Ai?"
Tần Thần cười: "Chẳng lẽ sư tỷ đã quên, ta bị phong ấn ở trong bí cảnh này mười năm, ngay cả một con vật còn sống cũng không có, ai có thể dạy ta chứ?"
"Nhưng ta cũng phải cảm ơn sư tỷ."
"Ngươi có ý gì?"
Ta chỉ cảm thấy đầu óc của hắn hình như không tốt lắm, không phải hắn nên hận ta sao?
Tần Thần ôm ta lên, đầu ngón tay dừng một chút, cuối cùng dừng ở trên mặt ta. Ta cũng không nhận ra sự khác thường chợt lóe trong mắt hắn, nhưng cảm giác lạnh băng khiến ta cứng đờ cả người trong nháy mắt.
"Nếu không phải sư tỷ phong ấn ta ở nơi này, làm sao ta biết trước lễ nghĩa liêm sỉ mà sư tỷ dạy ta trước đây chẳng qua chỉ là một đống vô nghĩa mà thôi. Ta nghe lời như thế nhưng chẳng phải sư tỷ vẫn đẩy ta ra hay sao? Đâu giống như bây giờ, chỉ cần ta đủ vô sỉ, muốn làm bất cứ cái gì thì sư tỷ có thể làm gì ta sao?"
Thanh âm nghẹn ngào dường như có ma lực, tay hắn chạm vào lông mày của ta, cử chỉ của hắn có thể coi là vô lễ.
Ta chợt hiểu ra gì đó, cơn tức giận dâng lên, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, vạt áo vốn dĩ chỉnh tề cũng có chút xộc xệch, lộ ra một mảng nhỏ trắng làn da nõn dưới cổ áo.
Bởi vì tức giận mà khuôn mặt lãnh đạm của ta cũng đỏ lên, tức giận vô cùng:
"Súc sinh, ta là sư tỷ của ngươi!"
Ta không nghĩ hắn thích ta thật, đó chẳng qua hắn đổi cách khác để làm nhục ta mà thôi.
Ta dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Tần Thần, nếu ngươi thật sự canh cánh trong lòng chuyện ta phong ấn ngươi, ngươi có thể rút kiếm đấu với ta một trận. Sống chết có số, ngươi giết ta cũng có thể giải giận."
Hắn không phòng bị để ta đẩy ra, khi nghe thấy lời ta nói, lửa giận trong lòng hắn bốc cháy. Hắn ngẩng đầu nhưng chỉ yên lặng liếc mắt nhìn ta một cái, cơn giận tiêu tan, ánh mắt né tránh đảo đi, giọng nói không rõ vui buồn:
"Hận, đương nhiên hận."
Một áo choàng đen rơi xuống trên vai ta, tấm thân to rộng ấy bao bọc ta kín mít.
"Nhưng mà, để tỷ chết sớm như thế cũng chẳng phải vô ích sao? Sư tỷ, tỷ cần phải sống thật tốt, đừng để mình phải chết cóng, nếu không làm sao ta có thể hành hạ tỷ để báo thù cơ chứ ?"
Dứt lời, hắn giận dỗi rời đi, không biết có phải ta gặp ảo giác hay không, nhưng ta lại thấy lỗ tai của hắn đỏ rực.
Bộ dáng trông có hơi buồn cười.
Ta hít một hơi thật sâu, thử vận công đẩy linh khí bị tắc nghẽn ra ngoài.
Nhưng phát hiện nó cũng vô dụng, ta không khỏi thấy hơi bất lực.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, hẳn là hiện giờ Tần Thần và Tô Cửu Anh nên gặp nhau. Hắn vô tình vô nghĩa, nhưng hắn vẫn rung động trước một Tô Cửu Anh tính cách kiên cường và dần mở rộng cửa lòng.
Đây là một chuyện tốt, ít nhất ta có thời gian để trốn. Nhưng bây giờ linh khí không đủ, muốn đi ra ngoài cũng là một việc khó khăn.
Nhưng vẫn nên thử xem sao.
Ta cẩn thận lắng nghe, sau khi xác định không có ai ở đó, ta phủ trên người một chiếc áo choàng đen rồi đi theo lối Tần Thần vừa rời đi.
Bí cảnh lạnh lẽo, khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị.
Nhưng Tô Cửu Anh đánh bậy đánh bạ đã phá vỡ phong ấn bí cảnh, lối ra dễ tìm hơn nhiều.
5.
"Răng rắc."
Ta đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đấy, giống như tiếng kêu rên.
Ta còn chưa kịp nhanh chân chạy trốn, đã chợt nghe thấy một thanh âm khẩn thiết cất lên: "Sơ Vũ...... Đại sư tỷ!"
Ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay đầy máu từ trong góc xó xỉnh vươn ra, Lộ Phong vội vàng kêu: "Đại sư tỷ, sư tỷ, cứu ta!"
Tay gã gần như bị bẻ gãy, khắp người đầy vết thương. Không phải là Tần Thần tàn bạo, căn bản là lúc Tô Cửu Anh sử dụng pháp khí, nàng ta không khống chế được sức mạnh, điều này dẫn tới gã cũng bị thương không nhẹ.
Ta im lặng và tiến về lên trước, ta cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt cầu mong của hắn.
Dường như hắn nghĩ đến điều gì đó, dù sao sau khi Tô Cửu Anh tới, hắn ngày ngày lấy danh của Tam sư huynh lên mặt, không hề tỏ ra tôn trọng người sư tỷ như ta đây.
Vì vậy hắn lắp bắp nói: "Sư tỷ, trước kia là do đệ sai, không nghe lời khuyên can của sư tỷ, đệ hy vọng sư tỷ bỏ qua không so đo hiềm khích trước đây......"
Giống y như đúc lần đầu gã gặp ta, vô cùng đáng thương.
Ta hỏi: "Vậy sau này đệ tính sao ?"
Hắn tưởng rằng ta đã đồng ý, lập tức vui vẻ nói: "Sư tỷ, nếu ta và tỷ được cứu, đương nhiên tiếp theo là đi cứu tiểu sư muội rồi. Tiểu sư muội nàng ấy nhát gan, nếu như bị dọa sợ thì sao giờ......."
Quả nhiên.
Ta nheo mắt, chó không bỏ được tật ăn phân.
Ta chỉ đơn giản lùi lại từng bước một.
Lộ Phong kinh ngạc: "Sư tỷ?"
Ta lạnh lùng, dùng âm lượng mà gã có thể nghe rõ:
"Không được, không thể cứu đệ trước được."
"Tại sao!!" Trên mặt của hắn hiện lên vẻ dữ tợn.
Ta đúng tình hợp lý nói: "Còn chưa tìm thấy tiểu sư muội, nếu tỷ cứu đệ thì nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian đó. Sư đệ, lá gan tiểu sư muội nhỏ nhất, nếu muội ấy sợ hãi thì phải làm sao bây giờ? Sao đệ có thể ích kỷ như thế chứ? Đệ không thể nghĩ lại vì tiểu sư muội sao? Đệ thật sự làm ta quá thất vọng đấy!"
Ta dùng một chiêu bắt cóc đạo đức, cường ngạnh nói với Lộ Phong đến khi gã nghẹn họng đỏ hết cả mặt.
Hắn muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói như thế nào, dù sao trước đó những lời này đều do gã đã nói với ta.
Gã ta đấu tranh nói: "Nhưng tay của đệ gãy hết rồi, nếu không kịp thời chữa trị chắc chắn sẽ phải phế bỏ!"
"Lộ sư đệ!"
Ta cao giọng nói: "Chuyện này sao có thể so sánh với được tiểu sư muội chứ?"
"Đệ cũng chỉ mất đi một tay thôi mà, còn tiểu sư muội thì bị sợ hãi đó!"
Lộ Phong kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Ta phất tay áo bước đi: "Ngươi cứ đợi ở chỗ này, ta đi tìm sư muội trước!" Mới là lạ.
Hiện giờ Tô Cửu Anh đang ở cùng với Tần Thần nói chuyện yêu đương đấy.
Bây giờ không trốn thì đợi đến bao giờ?
6.
Nhưng ta mới đi được vài bước, đã phải dừng lại.
Bởi vì Tần Thần đang đứng cách ta không xa. Gần như khuôn mặt của Tô Cửu Anh đều sưng phù, đứng ở phía sau hắn, nghe được những lời ta vừa nói tưởng rằng đó là sự thật, vội vàng mở miệng:
"Sư tỷ cứu muội!"
Ta: "......"
"Sư tỷ."
Tần Thần đi từng bước về phía trước.
Một đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Lộ Phong ở trong góc:
"Đệ ở trong bí cảnh này mười năm, ngày ngày đều nghĩ đến sư tỷ, không ngờ sư tỷ đã có sư đệ khác rồi......"
Ta nhíu mày: "Sư tôn thu nhận đồ đệ, vậy tất nhiên họ đều là sư đệ sư muội của ta rồi."
Cái bối phận này cũng đâu có sai.
Chẳng hiểu được hắn nổi giận vì điều gì nữa?
Kỳ lạ.
Nhưng Lộ Phong cứ như mình có người chống lưng phía sau: "Ma tu, ngươi đừng có gọi bậy, đây là Đại sư tỷ tiên môn của ta. Tốt nhất ngươi nên mau xin tha đi, bằng không sư tỷ của ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! Người nói có đúng không sư tỷ?"
Tô Cửu Anh như hận không thể gật đầu Thành Lai Phúc 成来福线, tràn đầy hi vọng kêu: "Sư tỷ."
Tần Thần cười lạnh một tiếng, đưa tay đặt ở trên cổ ta, lạnh đến thấu xương: "Ồ."
Linh khí ta bị tắc nghẽn giống như kẻ phế tài: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro