Phần 4
7.
Tôi đến xem Phương Lâm tranh tài trong cuộc thi hát của trường.
Phương Lâm đoạt giải nhất.
Sau trận đấu, ba người đứng đầu sẽ hát thêm một bài hát.
Trước khi hát, Phương Lâm đứng giữa sân khấu, đột nhiên nhìn về phía tôi rồi mỉm cười.
"Khương Tầm, anh không muốn chỉ làm bạn với em nữa. Hãy trở thành bạn gái của anh nhé, kể từ bây giờ anh sẽ hát cho em nghe mỗi ngày."
Ánh đèn trên sân khấu chiếu vào mặt anh ấy, anh ấy nhìn tôi với ý cười trong mắt.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ hôm nay anh ấy trông đặc biệt đẹp trai.
Xung quanh, có những tiếng huýt sáo và cổ vũ từ các bạn nam.
Tôi có thể cảm nhận rõ má mình đang dần nóng lên.
Phương Lâm hát một ca khúc cappella "Mặt trăng đại diện cho trái tim tôi".
Giọng hát của anh ấy rất dịu dàng, cách hát cũng rất nhẹ nhàng, cảm giác như lúc này anh ấy khác với thường ngày lắm.
Trên đường anh tiễn tôi về ký túc xá, tôi hỏi anh: "Anh thích điều gì ở em?"
"Anh không biết, có lẽ anh chưa từng thấy cô gái nào có sức mạnh như vậy."
TÔI:"???"
Phương Lâm dường như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của tôi hướng về phía anh ấy, liền thay đổi lời nói: "Em đương nhiên xinh đẹp và tốt bụng, người gặp người thích, nhìn hoa hoa nở, em xinh đẹp như một nàng tiên. Ai gặp mà có thể không thích em?".
Cái này còn tạm được.Ta khịt mũi, "Miễn cưỡng tạm chấp nhận đi."
Tôi và Phương Lâm ở bên nhau. Ngày hôm sau Hứa Dao phát hiện ra, Hứa Châu cũng biết.
Không ngờ Hứa Châu lại phản đối việc tôi và Phương Lâm ở bên nhau. Suy cho cùng, anh cũng không phản đối việc Hứa Dao yêu đương.
Hứa Dao là em gái ruột của anh ấy, tôi chỉ là nửa đường kết nghĩa em gái. Tại sao anh ấy lại muốn quản tôi hơn cả Hứa Dao?
Hứa Châu bảo Hứa Dao gọi tôi xuống tầng dưới ký túc xá.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt rất khó coi: "Khương Tầm, em mới quen cậu ta chưa lâu mà đã ở bên cậu ta rồi."
"Không phải anh đã nói rồi sao? Anh chỉ là tùy tiện nói một chút để em tìm bạn trai. Em không cần chỉ vì lời nói của anh, liền..."
Tôi có chút khó hiểu, ngắt lời Hứa Châu: "Em và Phương Lâm ở bên nhau không phải vì lời nói của ai đó, mà đơn giản là em thích cậu ấy.
"Hứa Dao và bạn trai cô ấy mới quen biết chưa đầy một tuần đã ở bên nhau, anh cũng không nói gì, sao lại chỉ nói với em?"
Nghe tôi nói xong, Hứa Châu sắc mặt có chút tái nhợt, mấp máy môi, quay đầu vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi quá xa, nên ngập ngừng nói thêm: "Anh ơi, em không có ý trách anh. Em rất thích Phương Lâm. Cậu ấy cũng rất tốt với em, anh không cần phải lo lắng."
Sắc mặt Hứa Châu không được vì lời nói của tôi mà tốt lên, ngược lại càng thêm tái nhợt, bỏ lại một câu: "Đừng gọi tôi là anh trai, tôi không phải là anh trai của em."
Sau đó, quay người bỏ đi.
Tôi thở dài, anh tức giận, xem ra vẫn là do tôi nói quá nặng lời.
Hôm khác sẽ hướng anh ấy nói xin lỗi.
Hứa Dao đã bị sốc khi nghe những lời tôi nói: "Xong đời, anh mình sẽ không phải là thích cậu chứ.
Tôi xua tay: "Không thể được. Chắc là vì anh ấy và Phương Lâm không hợp với nhau nên không muốn mình ở cùng Phương Lâm."
Hứa Dao có chút bối rối: "A, là thế sao?"
"Chắc chắn là vậy, hai người thiếu chút nữa đánh nhau ngay lần đầu gặp mặt." Tôi kiên định với ý nghĩ của mình.
Hứa Dao gật đầu ra vẻ tán đồng: "Có vẻ do mình suy nghĩ quá nhiều rồi."
8.
Trong kỳ nghỉ hè, bố tôi nói rằng tôi không có việc gì làm ở nhà thì đi thi lấy cái bằng lái xe đi.
Do khi trước, bố tôi nhiều lần nói với tôi rằng khi ông thi lấy bằng lái, lần nào ông cũng đậu.
Tôi vỗ nhẹ vào ngực mình.
Đây không phải là vấn đề tầm thường, miễn là bạn có tay.
Khi Phương Lâm biết tôi sắp thi lấy bằng lái xe, anh ấy nói rằng anh cũng là ngay dịp muốn thi.
Sau đó cả hai chúng tôi đăng ký vào cùng một trường dạy lái xe và tìm được cùng một người hướng dẫn.
Bài thi đầu tiên là các câu hỏi lý thuyết, sau khi luyện tập các câu hỏi trong vài ngày, tôi cảm thấy mình gần như đã sẵn sàng cho kỳ thi.
Tôi thật là nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ để dự thi sẽ phải xếp hàng sớm như vậy.
Địa điểm thi không quá xa nhà nên tôi không phải lo lắng về việc phiền huấn luyện viên đưa đón.
Trời còn chưa sáng, tôi híp mắt dưới ánh đèn đường ở ngã tư gần nhà, nửa tỉnh nửa mê chờ Phương Lâm đến đón.
Anh ấy đến ngay sau đó, cưỡi một con xe điện nhỏ màu hồng, từ xa nhìn tôi mỉm cười.
Hàm răng đều tăm tắp, phát ánh trắng rất bắt mắt vào ban đêm.
Sau khi dừng lại trước mặt tôi, anh ấy lấy chiếc áo khoác denim vắt trên chân khoác cho tôi: "Anh biết em sẽ không mặc áo khoác, sáng sớm trời lạnh nên anh đã đặc biệt chuẩn bị cho em. "
Tôi kéo áo khoác ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.
Sau khi anh cúi đầu xuống, tôi vội hôn lên má anh một cái: "Thưởng."
Phương Lâm sửng sốt một lát, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia hồng nhạt.
Anh ấy đội mũ bảo hiểm cho tôi khá vội vàng, rồi đội mũ bảo hiểm cho chính mình.
Tôi nhìn vẻ mặt ngây thơ của anh mà không nhịn được cười.
Thế nào lại ngốc như thế?
Trên đường đi, anh ấy đã nói chuyện với tôi.
Trời có gió và đội mũ bảo hiểm nên tôi không thể nghe rõ nên tôi cao giọng nói: "Anh nói to hơn đi, em không nghe rõ."
Anh nói lớn: "Không có gì đâu."
Địa điểm thi không xa lắm, Phương Lâm chở tôi đến đó mất hơn mười phút.
Sau khi xuống xe đứng xếp hàng, tôi quấn lấy hỏi vừa rồi trên đường anh muốn nói chuyện gì.
Tai anh đỏ bừng nhưng anh vẫn không chịu nói.
Tôi ôm cánh tay anh, nũng nịu nói: "Anh Phương Lâm, anh nói cho em biết đi, lẽ nào anh nhẫn tâm để em tối nay không yên giấc hả?"
Phụ nữ làm nũng, đàn ông sẽ thua, thật không lừa tôi.
Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi: "Trên đường đi anh hỏi em đỗ kỳ thi đầu tiên có thưởng gì không?"
"Có, nếu vượt qua kỳ thi, anh sẽ được bạn gái khen ngợi bằng một cái ôm yêu thương ."
Sắc mặt của hắn có chút u ám.
"Thế nào?Anh không muốn à?"
"Ừ, anh có thể ôm em thêm chút nữa được không?" Anh nhìn tôi không chớp mắt, đầy mong chờ.
"Đương nhiên, ngươi có thể ôm ta bao lâu tùy thích."
Phương Lâm làm bài thi trước tôi, khi tôi thi xong đi ra, tôi thấy anh ấy đang đứng ở cửa cầm túi của tôi chờ tôi.
Tôi giả vờ như mình chưa vượt qua kỳ thi, nửa cúi đầu và thất vọng bước về phía anh ấy.
Phương Lâm sờ đầu tôi nói: "Không sao đâu, thi không đỗ một lần thì có thể thi lại. Đừng buồn nhé."
Tôi ôm lấy eo anh cười khúc khích: "Em nói dối anh, sao anh lại dễ nói dối như vậy? Thông minh và cơ trí như vậy, làm sao có thể trượt kỳ thi?"
"Tiểu dối trá." Phương Lâm mỉm cười vỗ vỗ trán ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro