Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3

10.

Nhìn thấy nụ hôn của Trình Vũ chuẩn bị rơi xuống, đầu tôi mơ hồ nghĩ đến nếu lúc này mà hôn, sợ rằng những chuyện sau đó cũng sẽ không dừng lại được.

"Trình Vũ." Tôi bĩu môi, nũng nịu nói với anh: "Em đói."

"Em làm việc cả ngày vừa đói vừa mệt, vậy mà anh cũng không biết chuẩn bị món gì ngon cho em."

Trình Vũ lúc này tuy rằng không muốn buông tôi ra, nhưng anh không thể không đầu hàng trước dáng vẻ làm nũng của tôi, nhanh chóng ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Tôi nằm trên giường của khách sạn, nghĩ đến khuôn mặt luôn tươi cười của Trình Vũ.

Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tôi không khỏi bắt đầu mơ mộng.

Sau khi thật sự gả cho Trình Vũ, tôi nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn hiện tại.

Một giờ sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bây giờ mà ai còn gõ cửa?

Tôi cảm thấy hơi lạ.

Nếu Trình Vũ trở về, hắn sẽ trực tiếp dùng thẻ phòng mở cửa àm không phải gõ cửa như vậy.

Quả nhiên, vừa đi đến cửa đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng xì xào:

"Noãn Noãn, là anh... mau mở cửa, anh biết em đang ở bên trong."

Lâm Nham?

Tôi có chút sửng sốt.

Tại sao hắn lại đến đây tìm tôi vào lúc nửa đêm? Làm sao hắn biết số phòng của tôi?

Nghe giọng nói lè nhè của Lâm Nham ngoài cửa, có lẽ đêm nay hắn đã uống rất nhiều rượu.

Tính mượn rượu làm càn sao?

Tôi cảm thấy có chút buồn cười, ngồi trên giường nghe hắn nói nhảm ngoài cửa hơn nửa tiếng.

Lâm Nham thật sự nói rất nhiều mặc dù tôi không hề đáp lại hắn dù chỉ một câu.

Chẳng qua là hắn hối hận vì đã chia tay tôi quá vội vàng.

Hắn nói rằng hắn thực sự hối hận và muốn tôi cho hắn một cơ hội để thay đổi.

Cho hắn một cơ hội sao?

Đây có lẽ là chuyện cười hài hước nhất mà tôi từng được nghe trong đời.

Lâm Nham sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?

Chưa nói tới việc hiện tại tôi đã là hôn thê của Trình Vũ, cho dù không phải thì tôi cũng đã không còn chút tình cảm nào với Lâm Nham.

Ngay lúc tôi đang định gọi điện cho Trình Vũ để kể lại chuyện này thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, cửa được mở ra.

Chính là Trình Vũ đã trở lại.

"Noãn Noãn." Trình Vũ lo lắng ôm tôi vào lòng, "Em không sao chứ?"

"Em không sao." Tôi cười nhẹ trấn an anh, "Anh không thấy sao? Em không mở cửa."

Khi tôi còn đang nói chuyện với Trình Vũ, Lâm Nham ở ngoài cửa đã bị bảo vệ khách sạn lôi đi.

Trình Vũ nói rằng anh sẽ báo cảnh sát và an ủi tôi đừng lo lắng, Lâm Nham chắc chắn sẽ yên tĩnh một thời gian mà không tìm tôi gây phiền phức nữa.

Sự việc hiện tại quả thực đã được giải quyết, nhưng xét đến thái độ của Lâm Nham ngày càng trở nên cực đoan, tôi vẫn quyết tâm từ chức.

Dựa vào khả năng của mình, tôi tin ở những công ty khác cũng sẽ có vị trí phù hợp dành cho tôi.

11.

Một tuần sau khi tôi nộp đơn từ chức, Lâm Nham cũng được thả ra khỏi đồn cảnh sát.

Mấy ngày không gặp, Lâm Nham trông tiều tụy và già đi một chút.

"Tô Noãn, tôi quả thật đã xem thường cô." Lâm Nham cười lạnh, "Cô và bạn trai của cô gài bẫy tôi, đưa tôi đến cảnh sát đúng không?."

Tôi nghĩ Lâm Nham chắc chắn bị điên rồi, nếu không hắn cũng sẽ không nói ra những lời khó hiểu như vậy.

"Xin hãy nói rõ ràng, từ đầu đến cuối đều là anh quấy rầy tôi, nếu không phải nửa đêm còn đến tìm tôi, bạn trai của tôi sẽ gọi cảnh sát sao?"

Tôi quá lười để nói những lời vô nghĩa, thẳng tay ném lá đơn từ chức của mình lên bàn:

"Tôi nghĩ kiếp này chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau nữa."

Lâm Nham liếc nhìn đơn từ chức, nhướng mày nói: "Cô nghiêm túc đấy à?"

"Tô Noãn, tôi khuyên cô suy nghĩ sáng suốt một chút, chỉ cần cô rời khỏi công ty này, tôi có thể cam đoan sẽ không có công ty nào tuyển dụng cô."

"Cô cần tự nhận thức cho rõ bản thân mình."

Lâm Nham lấy đâu ra sự tự tin để phun ra một câu như vậy?

Hắn cho rằng hắn có thể lợi dụng chức vị của mình để gây phiền phức cho tôi sao?

Hắn là cái thá gì?

Hắn quá tự đề cao bản thân mình rồi.

"Anh tự lo cho anh đi."

Tôi xoay người rời khỏi văn phòng của Lâm Nham mà không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

Khi vừa bước đến cửa, tôi vẫn có thể nghe rõ Lâm Nham đang hét lên sau lưng mình: "Vị hôn phu của cô cũng chỉ là một thằng đẹp mã không có gì ngoài cái gương mặt đó cả, ngay cả thực lực cũng không có. Nếu chọn hắn, cô chắc chắn sẽ hối hận."

Trình Vũ không có thực lực? Tôi bật cười thành tiếng.

"Vị hôn phu của tôi không khoa trương như anh, đàn ông gì mà xách có nửa xô nước cũng kêu la đau nhức khắp nơi."

Sau khi nghỉ việc ở công ty cũ, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Đương nhiên rồi, thế giới sẽ là một nơi tươi sáng hơn nhiều nếu không có những kẻ cặn bã xung quanh bạn.

Sau khi từ chức, tôi xoay mình liền đến công ty của Trình Vũ xin phỏng vấn.

Trước đây tôi muốn tự mình lập nghiệp, bây giờ đột nhiên từ chức cũng là cơ hội tốt để lập nghiệp, nhưng tôi thực sự không thể chịu nổi Trình Vũ cả ngày cứ quấn lấy tôi:

"Anh sẽ rất buồn nếu vợ anh không đi làm cùng anh".

"Em giỏi như vậy, em định giúp cho mấy công ty đối thủ của anh nữa sao?"

Có câu nói rằng một người đàn ông cứ luôn cư xử như một đứa trẻ thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp nhất.

Tôi thở dài bất lực và đồng ý với anh.

Không còn cách nào khác, tất nhiên tôi chỉ có thể chiều chuộng người bạn trai do mình tự tìm..

12.

Ngoài việc thích nghi với môi trường làm việc ở công ty mới, tôi còn đăng ký tham gia các cuộc thi thiết kế cấp tỉnh.

Trong nửa tháng này, tôi cẩn thận thiết kế bản thảo vào mỗi tối sau khi tan ca về nhà.

Thời gian trôi qua, ngày thi đấu cũng đã đến.

Nhìn thấy Lâm Nham đắc ý ngồi trên vị trí ghế giám khảo, tôi không khỏi cau mày.

Tại sao người đàn ông này cứ dai như đĩa thế?

Tôi cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, tiếp tục mỉm cười giới thiệu tác phẩm cũng như ý tưởng thiết kế của mình với ban giám khảo và khán giả.

Khi tôi đang nghỉ ngơi ở hậu trường sau cuộc thi, đúng như tôi nghĩ, Lâm Nham lại chủ động đến gặp tôi.

"Nhìn xem, tôi đã nói gì ấy nhỉ?" Lâm Nham mỉm cười nói, "Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cô muốn tạo dựng tên tuổi cho mình trong giới thiết kế, vì vậy, cô cần tôi."

"Tại sao?" Tôi nhìn hắn với vẻ chán ghét.

Lâm Nham mỉm cười và đến bên cạnh tôi:

"Chỉ cần bây giờ cô đồng ý ở bên tôi và bỏ rơi vị hôn phu của mình, bất kể là hạng nhất hay gì đi nữa, tôi đều có thể tìm cách đưa giải thưởng vào tận tay cô mà không bị ai nghi ngờ."

Đó cũng chỉ là một chiếc cúp, không có gì hơn.

Hơn nữa, tôi có lý do để tin vào năng lực của bản thân.

"Vẫn là câu nói đó, không cần."

"Tôi không biết phải mắng cô ngu hay thế nào nữa." Lâm Nham hung hăng trừng mắt nhìn tôi, "Tô Noãn, quyết định hôm nay của cô sẽ khiến cô hối hận cả đời."

Nói xong những lời này, Lâm Nham tức giận rời khỏi hậu trường.

Mà hắn rời đi không bao lâu, Trình Vũ từ bên cạnh cửa sau đi ra.

"Ghi âm lại chưa?"

"Đương nhiên." Tôi kiêu ngạo lắc lắc điện thoại, "Em bị anh ta quấy rầy nhiều lần như vậy, sao có thể không chuẩn bị một chút chứ?"

Trình Vũ hôn lên má tôi: "Quả nhiên là vợ anh, rất thông minh."

Sau đó, chuyện đương nhiên là tôi sẽ bị Lâm Nham cho điểm cực thấp ở vòng BGK chấm điểm.

Không những vậy, hắn còn nhận xét tác phẩm của tôi không hề có chút logic nào.

Quan trọng là nhận xét của ban giám khảo có thể ảnh hưởng rất lớn đến lượng bình chọn của khán giả.

Đó là lý do tại sao hắn làm điều này, chỉ đơn giản là muốn dằn mặt tôi.

"Tôi không nghĩ vậy."

Dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, Trình Vũ xuất hiện trên sân khấu.

"Hóa ra là anh!" Lâm Nham đứng bật dậy, vẻ mặt không thể nào tin được, như thể bản thân hắn đã bị lừa gạt.

Sau đó Lâm Nham mới ý thức được mà nhận ra Trình Vũ chính là nhà thiết kế tài năng được mọi người ca ngợi thành huyền thoại, người đã có rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ khi còn trẻ.

Mục đích lớn nhất của việc ban tổ chức chương trình tổ chức một cuộc thi lớn như vậy là để mời được Trình Vũ tới làm khách mời.

"Là tôi, có chuyện gì vậy?" Trình Vũ hỏi.

Thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, Lâm Nham trực tiếp chỉ ra mối quan hệ giữa tôi và Trình Vũ với ban tổ chức.

"Điều này thật không công bằng." Lâm Nham nghiêm khắc nói: "Theo như tôi biết, giám khảo khách mời Trình Vũ và thí sinh Tô Noãn là một đôi. Thật sự không công bằng khi để Trình Vũ tham gia làm BGK cho cuộc thi này."

13

Lâm Nham nói xong, khán giả trên khán đài lập tức bắt đầu xôn xao.

"Được thôi, tôi cũng không tham gia chấm điểm."

Trình Vũ ung dung bình tĩnh, nhìn Lâm Nham cười nói: "Nhưng anh cũng không có tư cách làm BGK chấm điểm."

"Tại sao tôi không thể?" Lâm Nham cất cao giọng, âm thanh xen lẫn chút lo lắng.

Thấy mọi chuyện đã phát triển đến mức này, tôi nhanh chóng mở đoạn ghi âm sau hậu trường lúc nãy, đưa loa thật sát vào micro trong tay.

Tưởng tôi dễ bắt nạt sao?

Mọi người có mặt sau khi nghe rõ mọi chuyện liền bắt đầu chuyển hướng, dùng mọi ánh mắt căm phẫn chế giễu nhìn chằm chằm Lâm Nham.

"Tô Noãn, cô thật không biết xấu hổ!" Lâm Nham tức giận mắng tôi.

"Cũng không vô liêm sỉ bằng anh, đúng không?" Tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.

Thế thì sao?

Việc làm hèn hạ của mình bị bại lộ còn có dám tức giận mắng chửi người khác?

"Nếu đã biết việc mình làm là đáng xấu hổ thì nên bớt ra ngoài gây rắc rối đi."

"Tôi không ngờ Lâm Nham lại là người như vậy." Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.

"Đúng vậy, trông hắn cũng rất đẹp trai, nhưng tính cách lại tệ như vậy."

"Mọi người không nên đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài của họ."

Vẻ mặt của các giám khảo khác và người dẫn chương trình khi nhìn về phía Lâm Nham cũng dần trở nên phức tạp.

Không thể chịu đựng được sự soi mói như vậy, Lâm Nham chỉ có thể im lặng ngồi lại trên ghế.

Để duy trì sự công bằng của cuộc thi, cả Trình Vũ và Lâm Nham đều không được tham gia vào quá trình chấm điểm.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn giành được vị trí hạng nhất bằng chính thực lực của mình.

Tôi đứng trên sân khấu, đích thân nhận cúp từ tay Trình Vũ.

"Noãn Noãn, anh biết em là giỏi nhất."

Tôi hơi đỏ mặt.

"Điều này là không thể!" Lâm Nham chỉ vào tôi và hét lên, "Làm thế nào cô có thể giành được vị trí hạng nhất? Chắc chắn là gian lận."

"Cậu cho rằng mọi người đều giống như cậu sao?" Một nhà thiết kế đáng kính ngồi trên ghế ban giám khảo nói: "Lâm Nham, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì cậu."

Nhìn bóng dáng chán nản rời đi của Lâm Nham, tôi đột nhiên cảm thấy hơi mơ hồ.

Không phải lúc trước còn nói sẽ không cho tôi đi tiếp con đường thiết kế này sao?

Bây giờ xem ra chính hắn mới là người không thể đi tiếp.

Sau khi trở về nhà, Trình Vũ nói để chúc mừng tôi giành được hạng nhất, tối nay anh sẽ nấu cho tôi một bữa tiệc hoành tráng.

"Trình Vũ, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?" Tôi ôm anh từ phía sau, trong lòng cảm thấy tràn ngập niềm vui.

"Đồ ngốc." Trình Vũ quay người lại hôn lên trán tôi.

"Tất nhiên là vì anh yêu em."

Tôi rúc vào vòng tay của Trình Vũ, cảm nhận mình có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

"Trình Vũ, em rất vui vì được gặp anh."

"Anh cũng vậy." Trình Vũ mỉm cười, "Thật vinh hạnh khi được ở bên cạnh em."

...

Một tháng sau, tôi và Trình Vũ tổ chức đám cưới.

Ngày cưới, khi tôi đang ngồi trong phòng thay đồ chuẩn bị thì nhận được tin nhắn của Lâm Nham:

"Tô Noãn, anh thực sự biết mình sai rồi, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"

Tôi mỉm cười, trực tiếp xóa tin nhắn và bấm chặn số điện thoại di động của Lâm Nham.

Tốt nhất là để cho kẻ cặn bã như Lâm Nham biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi trong tương lai.

Trong bữa tiệc, tôi cũng nghe các bạn cùng lớp đại học nói về tình hình hiện tại của Lâm Nham:

"Cậu không biết bây giờ danh tiếng của hắn ta rất tệ sao?"

"Nếu hắn còn muốn kiếm sống, hắn chỉ có thể chuyển đổi công việc sang ngành khác."

"Hả? Thảm vậy sao, nhưng hắn xứng đáng bị như vậy."

Tôi không quan tâm Lâm Nham có sống tốt hay không.

Chỉ cần Trình Vũ luôn có thể ở bên cạnh tôi, điều này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro