Phần 1
01
[Bảo bối, anh về rồi nè.]
Tôi nhìn avatar của người vừa gửi tin nhắn này, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là ai.
Lâm Nham, bạn trai cũ của tôi.
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cho dù chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản cũng có thể chói mù mắt bao nhiêu người, trong đó có tôi.
Bất quá, đó đã là chuyện của một năm trước.
Tôi lật lại lịch sử trò chuyện đã dừng lại từ 1 năm trước của hai chúng tôi.
Có bạn trai nào mà cả năm không gặp mặt bạn gái, chẳng quan tâm hay thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không có không?
Đây mà là chiến tranh lạnh sao? Đây là chia tay, là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi thì có.
Lâm Nham đích thật là người như vậy, chuyện gì đã nhận định thì nhất định phải làm đến cùng, không ai có thể chi phối lý trí chắn. Tất cả mọi chuyện phải nhường thuận theo ý hắn, nếu không thì chính là không hiểu chuyện.
Lúc trước nguyên nhân chủ yếu khiến hai chúng tôi cãi nhau chính là hắn muốn tôi cùng hắn xuất ngoại.
Đối với tôi, cha mẹ tôi chỉ là tầng lớp lao động, điều kiện sống cũng không tốt nên xuất ngoại không phải là chuyện đơn giản chỉ qua vài câu nói.
Mà hắn khi đó chỉ cho tôi hai lựa chọn hoặc là đi theo hắn hoặc sẽ chia tay, cũng không cho tôi lựa chọn nào khác, về phần những khó xử của tôi, hắn cảm thấy chỉ là cái cớ không đáng nhắc tới.
Tôi có thể chỉ là người đồng hành trong đoạn hành trình ngắn ngủi kia của hắn, còn về phần lâu dài, tôi cũng không nhìn thấy hắn cho tôi hứa hẹn về sau.
Những câu chuyện vinh quy cố hương, gương vỡ lại lành cũng chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ tình yêu thôi cũng không chống đỡ nổi cuộc sống của tôi, còn về phần Lâm Nham, hắn cũng không chống đỡ nổi tình yêu của tôi.
Trong một năm này, tôi tham gia phỏng vấn, cố gắng làm việc, vì duy trì cuộc sống mà làm việc tăng ca trở thành thói quen hằng ngày. Tôi chỉ là một phàm nhân, cần chính là "củi gạo dầu muối" để ăn cho no cái bụng, áo ấm che tốt cái thân. Còn thứ tình yêu mờ mịt kia chỉ như màn sương mờ ảo, càng đánh liều càng thêm hư ảo.
Nếu tôi là Lâm Nham, tôi sẽ không coi bất cứ ai là kẻ ngốc, cho rằng chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể khiến mọi chuyện theo ý mình.
Tôi thật sự không biết hắn có nghĩ gì khi gửi tin nhắn kia cho tôi, nhưng nó thật sự rất buồn cười.
Tôi lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời hắn một tin nhắn: "Anh trở về tham gia hôn lễ của tôi sao?"
02
[Cái gì?] Lâm Nham dường như rất kinh ngạc, liên tục gửi cho tôi thêm rất nhiều tin nhắn.
Cuối cùng còn không cam lòng mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
Điện thoại của người yêu cũ, có gì hay để nghe?
Tôi không do dự trực tiếp nhấn từ chối.
Nhưng hắn giống như keo da chó, liên tục gọi tới như để tôi phải bắt máy hắn mới chịu thôi.
Tôi hằn học nhận điện thoại.
"Có chuyện gì?"
"Em sắp kết hôn?" Lâm Nham vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này.
"Đúng vậy." Tôi cũng lười cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa.
"Anh muốn đến không? Tôi gửi thiệp mời cho anh nhé."
Đáp lại tôi ở đầu dây bên kia là sự trầm mặc rất lâu.
Tôi thật sự hiểu rất rõ tính tình này của Lâm Nham.
Hắn luôn luôn tự xưng mình thanh cao, ỷ vào quá khứ tôi thích hắn mà thường xuyên làm ra một ít chuyện không để ý cảm xúc của người khác.
Mà lúc này đây, hắn có lẽ cũng đang cho rằng tôi chỉ đang cố ý chọc giận hắn.
Nhưng mà bất kể như thế nào, có thể bớt đi cái phiền toái này cũng tốt.
"Anh nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép cúp máy trước."
"Ừ" Lâm Nham buông ra một câu khó hiểu, "Ngày mai gặp."
Có bệnh à!
Tôi không để ý đến hắn nữa, buông điện thoại di động xuống liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, tôi đúng giờ đến công ty, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đang lúc bận rộn, tôi mơ hồ nghe được các đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng nghị luận:
"Này, mọi người có nghe nói không, phòng thiết kế của chúng ta sắp có cấp trên mới rồi?"
Thật hay giả?
Sếp mới?
Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao lúc này lại có lãnh đạo nhảy dù? Lúc trước một chút tin tức cũng không nhận được.
Chẳng lẽ là dựa vào quan hệ?
Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, từ phòng thiết kế truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.
Mọi người hiểu được đây là các lãnh đạo tới thị sát, nhất thời chạy trở lại chỗ ngồi của mình, an phận bắt đầu làm việc.
Tôi cũng thu hồi lòng hiếu kỳ không nhiều của mình, cúi đầu sửa chữa bản thiết kế lần trước còn chưa làm xong.
"Bốp Bốp"
Một vị lãnh đạo vỗ tay hai lần, ý bảo mọi người chúng tôi ngẩng đầu lên.
"Tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Lâm Nham."
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là lãnh đạo mới của bộ phận thiết kế."
Lâm Nham?
Tôi cuống quýt ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn đang nhìn tôi chằm chằm.
Đây chính là ý của hắn khi nói "Ngày mai gặp lại" sao?
Mấy năm nay Lâm Nham luôn làm việc ở nước ngoài, đương nhiên cũng có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú.
"Mọi người nếu như có cái gì không hiểu, đều có thể hỏi cậu ấy bất cứ lúc nào."
Tôi thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục nhìn báo cáo trong tay.
Loại sinh vật được gọi là người yêu cũ này, không phải là hoàn toàn không nên xuất hiện trong thế giới của đối phương mới tốt sao?
Hắn gióng trống khua chiêng chạy về như vậy, xem ra là cảm thấy trong quá khứ hắn cũng không làm gì sai.
Không chừng còn cho rằng hành vi này của mình còn rất là đẹp trai ngầu lòi đi.
03
Quên đi, có lẽ đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tôi cười lạnh lắc đầu, nghe đồng nghiệp xung quanh thảo luận về hắn.
Mọi người nhất trí đều đang khen ngợi hắn:
"Công nhận vị lãnh đạo mới này cũng rất đẹp trai nha."
"Tuổi tác nhìn qua cũng không kém chúng ta nhiều lắm, không biết có bạn gái hay chưa nhỉ?"
Nhìn bề ngoài của Lâm Nham đích xác không tìm ra tật xấu gì.
Nhưng mà làm đối tượng yêu đương với hắn, vẫn là quên đi.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày làm việc đều phải gặp mặt, tôi không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Xem ra, vẫn là cố gắng giữ khoảng cách một chút đi.
Tôi cũng không muốn không có việc gì lại phải ở chung một chỗ với hắn.
Nhưng Lâm Nham tựa hồ nhìn thấu trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, hắn không nhìn toàn bộ người của bộ phận thiết kế mà trực tiếp đi tới trước mặt tôi.
"Tô Noãn, thật trùng hợp."
Quả nhiên, hành động này của Lâm Nham lập tức gây ra tiếng xôn xao nghị luận:
"Thì ra Tô Noãn biết lãnh đạo mới này."
"Nhìn qua quan hệ hai người rất tốt."
"Không chừng bọn họ chính là loại quan hệ đó."
Tôi chỉ cười nhạt, cũng không nói gì.
Lúc này nói tiếp sẽ chỉ làm cho các đồng nghiệp hiểu lầm càng sâu, vẫn là trầm mặc cho thỏa đáng.
Huống chi, tôi cùng Lâm Nham cũng không có gì để nói.
Buổi trưa lúc ăn cơm ở căn tin nhân viên, mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi không khỏi nhiều chuyện hỏi:
"Tô Noãn, trước kia cậu quen quản lý Lâm à?"
Tôi gật đầu, cũng không có ý định nói dối.
Thấy bọn họ cười trộm, tôi lập tức giải thích: "Chỉ là bạn đại học mà thôi, các cậu ngàn vạn lần không nên hiểu lầm."
"Bọn tôi hiểu."
Chỉ là các đồng nghiệp cười đến ý vị thâm trường, nhìn qua không giống như là thật sự hiểu.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, cứ coi như chuyện này cho qua rồi đi.
Nhưng thật trùng hợp, lúc này Lâm Nham cũng tới căn tin.
Hắn bưng khay ăn nhìn các đồng nghiệp khẽ cười nói: "Tôi có tiện ngồi ở chỗ này không?"
"Thuận tiện! Thuận tiện!"
Các đồng nghiệp nhanh chóng cầm khay thức ăn của mình đứng dậy nói với tôi: "Tô Noãn, chúng tôi còn có chút việc phải đi trước, cô và quản lý Lâm từ từ ăn đi."
Còn không kịp ngăn lại các cô ấy, chỉ thấy bọn họ nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt tôi.
Lâm Nham dường như vẫn luôn chờ cơ hội này, trực tiếp thản nhiên ngồi đối diện tôi.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng dần dần cảm thấy có chút phiền não.
Xem ra bữa trưa này tôi cũng không cần ăn nữa.
Thấy tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Nham thu hồi nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: "Em như vậy là không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại tràn đầy chất vấn không cam lòng.
Hắn luôn có thái độ vênh váo tự đắc đối với tôi, giống như mọi thứ tôi làm đều phải theo ý hắn.
Phải tận tình phục vụ và làm hài lòng với hắn mới chịu thôi.
Nhưng chẳng lẽ hắn đã quên rồi sao?
Tôi hiện tại đã không còn là Tô Noãn lúc trước thích hắn đến hèn mọn.
04
"Quản lý Lâm tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lâm Nham cười nói: "Không phải em nói sắp kết hôn sao? Nhưng phản ứng của họ hình như không giống lắm."
"Em sẽ không phải là đang gạt anh, trên thực tế em ngay cả bạn trai cũng không có chứ?"
Tôi cảm thấy có chút buồn cười: "Tôi lừa anh để làm gì?"
Hắn nhướng mày nhìn tôi giống như đang nói: em thử nói xem?
Tôi đã có bạn trai, nhưng chưa đến bước kết hôn nhanh như vậy.
Bởi vì thân phận đối phương tương đối đặc thù, tôi không thể giới thiệu cho các đồng nghiệp làm quen.
Dù sao làm việc trong công ty, tôi vẫn hy vọng có thể khiêm tốn một chút.
Nhưng không ngờ lần này Lâm Nham lại quấn quýt mãi không buông như vậy.
Tôi không muốn dây dưa với Lâm Nham nữa, nói thẳng ra: "Chúng ta bây giờ chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới."
"Tôi không muốn đồng nghiệp của tôi có những hiểu lầm không đáng có giữa anh với tôi."
"Tôi không có ý làm cho người khác hiểu lầm."
Lâm Nham nói những lời này một cách khẳng khái nhưng những gì hắn làm lại không phải như vậy.
"Tôi hy vọng anh có thể làm được."
Nói xong tôi bỏ đi, không muốn nói chuyện với hắn thêm lời nào nữa.
Tôi tưởng rằng Lâm Nham sẽ không làm phiền tôi nữa sau khi nghe những lời của tôi, nhưng tôi không ngờ rằng hắn thực sự trực tiếp tìm tôi lần nữa sau khi hắn tan làm vào buổi chiều.
"Tô Noãn, em vẫn chưa về phải không?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Anh đưa em về. Vừa vặn chúng ta có thể cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, có thể ngồi trò chuyện một lúc, ôn lại chuyện cũ."
Hắn và tôi thì có chuyện gì tốt để ônlại?
"Không cần." Tôi lạnh lùng nói: "Bạn trai tôi sẽ ghen."
"Bạn trai?" Lâm Nham cười lớn.
"Ở đây không có người khác, em không cần tiếp tục diễn đâu ."
Tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Với mức độ tự luyến của Lâm Nham, liệu hắn có nghĩ thành đây là cách để tôi thu hút sự chú ý của hắn không?
Tôi không nói nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Vũ:
"Trình Vũ."
"Sao vậy?" Trình Vũ nhàn nhạt nói: "Em đang vội sao? Anh ở bên này còn có chút kẹt xe..."
"Công ty chúng ta có lãnh đạo mới đến, hắn nhất quyết muốn đưa em về nhà. Em nói em đã có bạn trai nhưng hắn không tin."
Khi tôi nói những lời này, tôi đưa mắt nhìn Lâm Nham một cách khó xử.
Lâm Nham dường như vẫn nghĩ rằng tôi chỉ đang giả vờ, hắn mỉm cười nhàn nhã đứng dựa vào bàn của tôi.
Bên kia điện thoại im lặng một chốc.
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng xe đạp rất khẽ:
"Noãn Noãn, đừng cúp máy."
"Anh sẽ tới đó ngay."
Trình Vũ tuy không nói gì nhiều nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.
Đúng như Trình Vũ nói, chỉ trong vòng vài phút anh đã xuất hiện trước cửa phòng thiết kế.
"Trình Vũ!" Tôi cười chạy tới, nắm lấy cánh tay anh ấy giới thiệu với Lâm Nham: "Đây là bạn trai của tôi, chúng tôi sắp kết hôn."
"Chỉ cần anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi vẫn sẽ cân nhắc việc gửi thiệp mời cho anh vào ngày cưới."
05
"Bây giờ em bắt đầu thích những tiểu chó săn rồi à?"
"?"
Những gì Lâm Nham nói khiến tôi và Trình Vũ có chút lúng túng.
Trình Vũ? Chó con?
Nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Trình Vũ, tôi không khỏi bật cười.
Lúc đó tôi cũng suy nghĩ ngây thơ như Lâm Nham.
Trình Vũ có khuôn mặt cún con chuẩn mực, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta không khỏi muốn đưa tay xoa xoa mặt anh ấy.
Nhưng sau khi quen nhau, tôi nhận ra anh ấy không phải là chó con nhỏ mà chính là một con chó sói.
Nhưng lúc đó, tôi đã yêu điên cuồng sự dịu dàng của anh và không thể thoát ra được nữa.
Dù là chó con hay chó sói, tôi đều yêu anh.
"Anh là ai?" Trình Vũ hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Bạn trai cũ." Lâm Nham không hề né tránh mà thẳng thắn nói ra, điều này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
"A, cặn bã." Trình Vũ hừ lạnh một tiếng, ôm tôi chặt hơn.
Sau khi bắt đầu mối quan hệ với Trình Vũ, tôi đã kể cho anh ấy nghe tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ của mình.
Khi tôi tiết lộ những chuyện liên quan đến Lâm Nham, anh ấy chỉ im lặng lắng nghe và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
"Giờ em đã thấy ổn hơn chưa?" Anh ấy ôm tôi vào lòng dịu dàng hỏi.
"Ừm." Tôi gật đầu, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh ấy bao quanh mình.
"Hứa với anh em sẽ không khóc vì người đàn ông khác nữa đi."
"Ừm."
Hiện tại có một người bạn trai hết lòng đối xử tốt với mình như vậy, làm sao trong mắt tôi còn có chỗ cho người đàn ông khác?
"Anh!"
Lâm Nhan tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn đang định đáp trả thì Trình Vũ tiếp tục nói: "Sao thế? Tôi đã nói gì sai à?"
Nói xong, Trình Vũ cúi đầu cười với tôi: "Noãn Noãn, anh ta đến đây để quay lại với em à?"
Tôi bĩu môi trốn sau lưng Trình Vũ: "Em đã nói với anh ta rằng em không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng anh ta lại không nghe vào."
Nghe. "
"Trình Vũ, ngày chúng ta kết hôn tốt nhất không nên mời anh ta, như vậy cũng tránh phiền toái."
"Em còn muốn mời người yêu cũ?" Trình Vũ đưa tay nhéo nhéo mặt tôi, "Em không sợ anh ghen à?"
Thấy anh ấy thực sự tức giận, tôi lập tức vòng tay qua cổ anh ấy và bắt đầu dỗ dành:
"Ơ, em thực sự cũng không có ý mời anh ta."
"Em chỉ muốn anh ta hiểu rằng giữa em và anh ta đã kết thúc rồi, không thể quay lại."
Trình Vũ vẫn còn tức giận, hất cằm quay mặt về phía khác.
Cái anh chàng này thật là.
Tôi ngay lập tức hiểu ý anh ấy và "chụt" một cái hôn lên mặt anh ấy.
Tâm tình Trình Vũ liền chuyển biến tốt, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, về sau em không thể nói loại chuyện này nữa."
"Nếu không... không đơn giản chỉ một nụ hôn thôi đâu."
Anh ấy gõ nhẹ vào chóp mũi tôi, mặt tôi không khỏi đỏ lên sau khi nghe những lời này.
Lần trước anh ấy ghen đã khiến tôi phải trả cái giá rất đắt.
"Biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro