PHẦN 5
15.
Lộ Uyên sau khi mắng xong vẫn không thấy hả giận, đen mặt xoay người nắm tay ta muốn hồi phủ, phía sau thấp thoáng tiếng la khóc rấm rức của biểu tỷ.
"Lộ đại lang."
"Chàng từng nói sẽ cùng ta vĩnh kết đồng tâm."
"Chàng không sợ sẽ mất ta sao?"
Biểu tỷ ta nói xong liền leo lên lan can ở đình, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lộ Uyên. Hai tay nàng ta mở ra, từ từ ngã người về phía hồ nước.
Mấy tiểu thư đứng bên cạnh nhìn mà sợ hãi, thất thanh la hét chói tai. Tam công chúa nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền nhanh chóng nhào tới ôm lấy chân biểu tỷ.
"Diệp tỷ tỷ, đừng nhảy, hồ nước này rất sâu."
Điên hết rồi sao? Ta nắm chặt tay Lộ Uyên, hắn dừng lại xoay người nhìn nàng ta.
Diệp Thanh Nhàn cũng gắt gao nhìn hắn, gió nhẹ thổi làm làn váy nàng ta bay lên.
Biểu tỷ nở một nụ cười tuyệt vọng.
"Lộ Uyên, cứu ta."
Nói xong, nàng ta liền ném mình xuống hồ.
Ta nhìn Lộ Uyên.
Tam công chúa lo lắng đến đỏ cả mắt.
"Mau lên, nhanh cứu nàng, Lộ Uyên, bản công chúa ra lệnh... !"
Lời nói của Tam công chúa còn chưa xong, Lộ Uyên đã buông tay ta lao nhanh về phía biểu tỷ.
Tim ta ngay lập tức nghẹt thở.
Cho nên, đây mới là thật? Lộ Uyên thực sự đã nói dối ta?
Ta tin tưởng hắn, vốn cho rằng trong lòng hắn có ta, nhưng nhìn cái bộ dáng bây giờ của hắn, thật sự không có ý với biểu tỷ ta sao?
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn đang chạy về phía trước của hắn, lòng bàn tay trống rỗng, gió xuyên qua kẽ tay lạnh ngắt. Ta muốn đưa tay bắt lấy, kết quả chỉ là một nắm hư vô.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, Lộ Uyên nhảy lên dùng một tay nắm chặt lan can làm điểm tựa, một tay túm lấy đầu biểu tỷ kéo nàng ta từ dưới nước lên.
Tư thế này nhìn thế nào cũng giống như đang nhổ củ cải vậy.
Ta không còn lời nào để nói.
Nếu hắn thật sự không có ý gì với biểu tỷ, vậy bộ dáng lo lắng sốt ruột vừa rồi là sao?
Còn nếu như hắn thật sự có ý, vậy hắn lại làm sao chọn phương thức cứu người kỳ quái cùng mất hết mặt mũi biểu tỷ ta như vậy?
Ta trầm ngâm, nét mặt phức tạp không tả nổi.
16.
Lộ Uyên sau khi nhấc biểu tỷ ra khỏi nước liền túm lấy cổ áo nàng ta dùng sức ném thẳng xuống mặt đất.
Nước thấm ướt y phục biểu tỷ lộ ra thân hình kiều diễm mỹ lệ.
Lộ Uyên cúi đầu nhìn vạt áo bào của mình, thở phào nhẹ nhõm:
"Thật may, không làm bẩn y phục."
"Tô Thư, chúng ta hồi phủ, ta dẫn nàng đi mua vịt quay."
???
Bây giờ mà hắn còn có tâm tình ăn vịt quay?
Biểu tỷ ta nằm dưới đất, chật vật mở miệng.
"Lộ Uyên, ta biết chàng nhất định sẽ cứu ta."
Thấy mọi người vây quanh an ủi nàng ta, Lộ Uyên ôm lấy ta liền đi.
"Vừa nãy thật nguy hiểm."
"Chuyện quân lương bị chậm trễ còn chưa giải quyết tốt, vẫn còn thiếu một cái ấn của lão cáo già họ Diệp kia."
"Hừ, cái lão già ngoan cố đó, hôm nay ta liền đem chuyện cứu nữ nhi lão một mạng bắt lão đóng dấu mới được."
Lộ Uyên dương dương đắc ý, cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
Ta dở khóc dở cười, tâm trạng phức tạp không nói nên lời.
Vừa hồi phủ chưa được bao lâu liền thấy Lưu Tinh đem thiếp mời từ Diệp gia đến.
"Chủ tử, Diệp thừa tướng mời người đến phủ thừa tướng."
"Lão đầu Diệp gia kia là muốn báo đáp ta nên đồng ý cấp quân lương cho quân doanh sao!"
Lộ Uyên hưng phấn vỗ mạnh tay, đứng lên khỏi ghế nói: "Ta lập tức đi ngay."
"Tô Thư, cùng đi với ta đi, ở đó rất gần Ngũ Hương Lâu."
17.
Ta thật ra rất không muốn đến Diệp phủ.
Chức quan của vị bá phụ này của ta quá cao, hầu hết biểu huynh đệ tỷ muội đều không ai dám gọi thẳng một tiếng "bá phụ", mà đều học theo người khác gọi "Diệp thừa tướng".
Còn vị bá mẫu ở Diệp phủ kia vẫn luôn cười tủm tỉm trước mặt mọi người nhưng trong ánh mắt bà ta lại chứa đầy sự khinh bỉ của kẻ bề trên.
Lúc nhỏ khi ta vẫn còn thân thiết với biểu tỷ, cùng nàng trêu gà chọc chó khắp nơi. Bá mẫu lúc đó sợ biểu tỷ chơi cùng ta sẽ mất hết thanh danh, liền hung dữ oán trách đuổi ta ra khỏi phủ. Bà ta từng lạnh lùng đứng trước mặt ta, nói:
"Tô Thư ngươi xuất thân chỉ là một tiểu môn hộ, thảo nào lại không có chút gia giáo nào. Biểu tỷ ngươi sau này sẽ vào cung, ta đã thỉnh ma ma trong cung đến dạy nàng lễ nghi, không giống như ngươi."
Lần này theo Lộ Uyên đến Diệp phủ, ta có chút khẩn trương.
Sắc mặt bá mẫu lập tức sa sầm xuống khi thấy ta.
"Tô Thư, sao ngươi dám đến đây?"
Diệp thừa tướng khoát tay.
"Đến cũng đến rồi, tại đây nói cho rõ ràng hết đi đừng phí lời nữa."
Bà ta lại gật đầu, thở dài nói:
"Lộ tướng quân, chuyện xảy ra trong cung hôm nay chúng ta đều đã nghe kể. Ngươi cùng đứa nhỏ ngốc Thanh Nhàn kia lại làm sao phải đi đến bước này a!"
Diệp thừa tướng cũng xụ mặt.
"Lộ Uyên, ta gọi ngươi đến thương lượng chuyện hôn sự với nữ nhi ta."
"Chỉ cần ngươi từ quan, tiến cử môn hạ của ta là Trần Lâm lên làm Phiêu Kỵ tướng quân, giao ra binh quyền, ta sẽ đích thân cầu thánh thượng tứ hôn."
"Còn ngươi, Tô Thư, ngươi hòa ly với hắn đi. Nể tình hai nhà chúng ta là thân thích, ta sẽ kiểm kê trả lại toàn bộ của hồi môn cho ngươi."
Bá mẫu không đồng ý.
"Của hồi môn cái gì? Không phải là Lộ Uyên đem sính lễ đưa qua trước cho nàng ta thể diện sao? Những thứ Lộ Uyên đem làm sính lễ phải giữ lại, còn lại trả lại hết cho nàng ta."
Hai người liên tục phụ họa cho nhau, chẳng mấy chốc đã an bày hết thảy cho Lộ Uyên.
Thật sự không biết bọn họ lấy tự tin ở đâu ra nữa.
18.
Ta còn chưa lên tiếng, Lộ Uyên đã lạnh mặt châm chọc.
"Ta còn thắc mắc tại sao Diệp tiểu thư là quý nữ nổi tiếng kinh thành lại có bệnh khó nói như thế, thì ra là do di truyền."
"Diệp thừa tướng, ngài có phải đã già đến mức hồ đồ rồi không? Nếu vậy ta khuyên ngài nên từ quan nhường lại cái ghế thừa tướng này đi thôi."
"Láo xược."
Diệp thừa tướng tức giận đập mạnh tay xuống bàn trà, biểu tỷ nấp sau tấm bình phong cũng đỏ hoe mắt chạy ra đỡ lấy ông ta.
"Cha, người đừng tức giận. Lộ Uyên, sao chàng có thể nói chuyện với cha ta như thế? Chàng mau nhận lỗi với cha ta."
"Ta cũng không là gì của ngươi, sao ta lại phải nhượng bộ cha ngươi."
Lộ Uyên như muốn phát điên.
"Diệp gia các ngươi có phải có thù với ta không? Lúc trước còn cho người tung tin đồn nhảm về ta, nói ta muốn cưới Diệp Thanh Nhàn. Hiện tại ta cũng đã thành thân, các ngươi còn không chịu buông tha cho ta."
"Các người bôi nhọ thanh danh ta, ta phải báo lên thánh thượng!". Lộ Uyên bước lớn đến trước mặt Diệp thừa tướng bắt lấy tay ông ta, "Đi, theo ta tiến cung!"
Biểu tỷ lại bắt đầu khóc rống.
"Lộ Uyên, chàng làm sao lại đối xử với ta như thế! Nếu chàng thật sự không có ý với ta, tại sao hôm nay lại cứu ta ,để cho ta c h ế t đi?"
Lộ Uyên nghe xong lại cảm thấy tức đến nghẹn.
"Ngươi lại nổi điên cái gì, cút!"
"Ta căn bản không quen biết ngươi, ngươi ba lần bảy lượt hắt nước bẩn lên người ta. Một cô nương như ngươi hở xíu là đòi sống đòi c h ế t, còn ra thể thống gì?"
"Hôm nay nếu không làm rõ mọi chuyện ở đây, ta sẽ cho người san bằng Diệp phủ!"
Lộ Uyên tức giận đạp đổ chiếc bàn gỗ trước mặt, hung hăng nắm lấy tay Diệp thừa tướng.
"Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta và Diệp thừa tướng tiến cung!"
19.
Sau yến tiệc, hoàng thượng đang cùng các phi tần chuẩn bị trở về cung nghỉ ngơi.
Lộ Uyên không chút do dự xông vào chính điện dập đầu, quỳ gối xuống liền bẩm hết mọi chuyện đã xảy ra với hoàng đế.
"Thanh danh nam tử nặng tựa Thái Sơn, xin bệ hạ hạ lệnh để Diệp thừa tướng giải thích và xin lỗi thần trước bách tính, trả lại trong sạch cho thần."
Mọi người ở chính điện nghe xong một mạch những gì hắn nói liền ngốc lăng.
Diệp Thanh Nhàn lắc đầu không dám tin.
"Không thể nào, ta không tin. Chàng từng viết thư cho ta, từng tặng ta ngọc bội trước mặt bách tính, từng nói nếu không phải ta thì không cưới. Ta không tin, ta không tin."
Lộ Uyên: "Hừ!"
"Hai tháng trước ta đến chùa Bạch Mã ở ngoại ô thắp hương, chàng còn cho người tìm hiểu hành trình của ta, cũng xuất hiện ở đó vụng trộm ngắm nhìn ta. Đây còn không phải bởi vì chàng yêu ta sao?"
Lộ Uyên nghiêm mặt:
"Ngươi nằm mơ. Người ta vụng trộm ngắm là Tô Thư."
"Chàng từng nói với Ngũ hoàng tử là chàng muốn lấy ta, nếu lấy được ta cũng sẽ yêu ta sủng ta, sẽ không làm ta khổ sở, chàng ..."
Lộ Uyên đỏ mặt gãi ót.
"Cũng là nói với Tô Thư"
"Chính ta đã nhờ cha ta mang ba mươi ngàn lượng bạc cùng hai thanh bảo kiếm đến Tô gia cầu hôn nàng."
"Hoàng thượng, bảo kiếm kia chính là phần thưởng mà ngài từng ban cho ta, cha ta có thể làm chứng!"
Rất nhanh, Lộ lão tướng quân cũng có mặt.
Sau khi nghe kể lại mọi chuyện, Lộ lão tướng quân vừa vỗ chân vừa cười ha hả:
"Ai bảo tên tiểu tử ngươi suốt ngày làm ra bộ mặt cao lãnh kia, đáng lắm!"
"Tên tiểu tử ngươi muốn ta đứng ra làm chứng cũng có thể, một ngàn vạn lượng!"
Lộ Uyên: ...
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ Lộ Uyên, lão tướng quân lấy từ túi áo ở ngực ra một xấp thư.
Kể từ năm mười ba tuổi được hồi kinh thăm nhà, suốt bốn năm sau đó hắn trở lại chiến trường Bắc Mạt vẫn luôn gửi vô số phong thư về nhà.
[Cha, nhìn thư như thấy người, phiền cha giúp con để ý cửa hôn sự nhà họ Tô một chút. Tô Thư còn nhỏ, Tô đại nhân đã vội vàng tìm mối hôn sự cho nàng, con không đồng ý.]
[Cha, người giúp con đến cầu hôn trước đi, chuyện này sớm một chút mới tốt.]
[Cha, cha đã cầu hôn nàng cho con chưa?]
[Cha, cầu hôn thành công không?]
[Cha, có người nói với con ngày mười sáu là ngày hoàng đạo, thích hợp cầu hôn.]
[Cha, cha vẫn chưa cầu hôn nàng cho con sao?]
20.
Sau khi đọc hết những lá thư này, cả chính điện rơi vào im lặng.
Biểu tỷ sững sờ ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm:
"Không thể nào, không thể nào, làm sao có thể là Tô Thư? Ta không tin, chàng lừa ta."
Lộ Uyên hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi cho rằng bản thân mình cao quý cỡ nào? Ai ai cũng phải yêu thích ngươi? Dù ngươi là vàng, thì cũng có người chỉ thích ngọc thạch hay trân châu, có gì lạ đâu?"
Diệp gia mất hết mặt mũi, Diệp thừa tướng cùng Diệp phu nhân cúi đầu rụt cả người vào một góc, vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng, Hoàng thượng hạ lệnh cho Diệp thừa tướng xin lỗi Lộ Uyên và đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, không để bách tính tiếp tục hiểu lầm mối ngiệt duyên này của hắn.
Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc, thanh danh Diệp Thanh Nhàn xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Sau khi rời khỏi chính điện, Lộ Uyên đỡ ta ngồi lên xe ngựa.
Rèm xe vừa buông xuống, vẻ mặt mệt mõi nãy giờ của Lộ Uyên bỗng dưng biến mất.
"Tô Thư, nàng xem hôm nay ta biểu hiện tốt không? Nàng tin ra rồi chứ?"
Ta mím môi cười:
"Không tệ."
Ánh mắt Lộ Uyên sáng ngời như con cún đang quẩy đuôi lấy lòng ta.
Hắn đưa tay ôm lấy mặt ta, ám chỉ:
"Nàng không thưởng cho ta sao?"
Ngữ điệu hắn càn rỡ nhưng ánh mắt lại hơi né tránh và ngượng ngùng.
Ta gật gật đầu, ôm lấy cổ hắn trực tiếp hôn tới.
"Lộ Uyên, ta thật sự rất thích chàng."
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn đang lấp lánh tỏa sáng, cho dù có một số nằm gần ánh trăng khiến chúng trở nên ảm đạm hơn, nhưng vẫn luôn có người ngước lên nhìn và thưởng thức chúng.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro