Sự trả thù của người vợ (1)
___________
Cô thực tập sinh tôi dẫn dắt mang thai đứa con của chồng tôi. Tiền của tôi, người đàn ông của tôi, thành quả học thuật của tôi, cô ta đều muốn! Còn bí mật hạ dược, muốn chụp những bức ảnh khiếm nhã bôi nhọ tôi!
Tôi tương kế tựu kế, chuẩn bị cho bọn họ một vở kịch hay. 【Chuyển thể từ một câu chuyện có thật】
Tôi là một nhà thôi miên.
Một người phụ nữ ba cao điển hình, giá trị nhan sắc cao, bằng cấp cao, thu nhập cao.
1
Lần đầu tiên tôi nhận thấy có gì đó không ổn, là do mùi sữa tắm trên người người đàn ông.
Trong gia đình của chúng tôi, tôi dùng sữa tắm, hắn dùng xà phòng, nhãn hiệu và mùi hương đều cố định, vì vậy hôm đó khi tôi về nhà, hắn tiến lại gần hôn tôi, tôi đã phát hiện.
"Hôm nay anh tắm bên ngoài à?"
"Đúng vậy, một đống phân chim rơi trúng lên đầu, sợ lây mùi qua em, nên ở trường học tắm rửa xong mới trở về."
Tôi mỉm cười, nhìn lướt nhanh qua khuôn mặt hắn.
Hắn rất bình tĩnh.
Thế là, tôi nói đùa rằng, may mắn không ở quê hương của họ, nếu không gặp phải chuyện như vậy, phải đến “Bách gia mễ” làm “Bách gia cơm” mới có thể giải xui.
Buổi tối, trước khi đi tắm, tôi lôi đống quần áo hắn vứt vào máy giặt ra, ngửi đi ngửi lại, nhưng không ngửi thấy mùi gì khác ngoài mùi sữa tắm.
Một người đàn ông, từ lúc ra ngoài vào buổi sáng đến khi về nhà vào buổi tối, phải tiếp xúc với bao nhiêu người, sao có thể không có chút mùi thuốc lá, mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi thức ăn?
Tôi lại lật xem kỹ quần áo của hắn một lần nữa.
Một người đàn ông trưởng thành bình thường rụng khoảng 50 sợi tóc mỗi ngày, chỗ đường viền cổ áo là khu vực dễ thấy tóc rụng nhất, nhưng đống quần áo này của hắn lại không có một sợi tóc nào!
Sạch sẽ đến mức như thể đã được thay ngay trước khi về nhà.
Đêm đó, hắn rất mãnh liệt, làm tôi nhớ một từ: Trả bài bù.
Trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm, tôi có chút thói ở sạch, mặc dù chuyện này rất không chắc chắn, nhưng trong suốt quá trình tôi lại có cảm giác như mình đã ăn phải ruồi ch/ế//t.
“Bà xã, hôm nay hứng thú em không cao.” Sau khi xong chuyện, Triệu Chính Vũ ôm tôi từ phía sau, “Có phải trị liệu cho người ta lại nghe thấy gì không?”
Tôi "ừm" một tiếng.
Trong ngành của tôi, nhiều người cho rằng trái tim của chúng tôi tựa gương sáng, giống như u lan trong sơn cốc, trên thực tế, chúng tôi phải đối mặt với những người có vấn đề về tâm lý hàng ngày.
Như câu nói “Nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn”, những con quái vật nhỏ trong lòng khách hàng ít nhiều sẽ chiếu vào trái tim chúng tôi và trở thành những con quái vật nhỏ mới.
Hầu hết thời gian, chúng tôi có thể tự điều chỉnh lại bản thân, nếu không được nữa, sẽ nhờ đồng nghiệp giúp đỡ.
"Chỉ là câu chuyện ngoại tình xưa cũ thôi." Tôi bịa chuyện, "Người đàn ông đó là một tay ăn chơi nổi tiếng, lúc trước từng ăn vụng bên ngoài, sau đó bị vợ phát hiện ra, thế là dứt khoát đưa người phụ nữ đó về nhà."
“Người vợ kia, cũng là khách hàng của em, rất đau khổ.” Tôi quay sang, cau mày, “Anh nói xem đàn ông các anh sao lại trăng hoa như vậy?
"Em đang là điển hình của câu nói lật thuyền bằng một cây sào đó!" Triệu Chính Vũ véo vào phần thịt mềm trên eo tôi, "Không phải tất cả đàn ông đều trăng hoa! Trăng hoa hay không trăng hoa, chủ yếu dựa vào đạo đức của họ."
"Có người đàn ông không có đạo đức, thấy một cái ăn một cái. Có người đàn ông, chẳng hạn như chồng em, đạo đức rất cao, cuộc đời này người đầu tiên là em, người cuối cùng cũng là em."
Tôi không thấy bất kỳ vấn đề nào trong biểu hiện vi mô của hắn.
Không thấy vấn đề là bình thường, có thể nhìn thấy vấn đề mới là bất bình thường. Là phó giáo sư Khoa Toán của trường đại học, một người chuyên về khoa học và kỹ thuật, hắn đã đè bẹp tôi về chỉ số IQ.
2
Tôi và Triệu Chính Vũ quen nhau từ khi còn đi học.
Tôi và hắn đều là sinh viên học lên thạc sĩ, tôi học khoa Lý còn hắn học khoa Toán. Khi chúng tôi yêu nhau, mọi người đều nói rằng chúng tôi là một liên minh mạnh mẽ, lý trí va chạm với lý trí.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, không có gì ngoài ý muốn chúng tôi kết hôn.
Hắn giảng dạy tại trường, dẫn dắt các sinh viên chưa tốt nghiệp, đọc bằng tiến sĩ, còn tôi dưới sự hỗ trợ của người cố vấn, sự giúp đỡ tài chính từ cha mẹ, tôi đã mở một công ty tư vấn tâm lý.
Tôi học chuyên ngành tâm lý học ứng dụng, thôi miên là một nhánh của tâm lý học ứng dụng .
Tâm lý học phát triển muộn ở Trung Quốc, thuở ấy, đừng nói đến thôi miên, mọi người thậm chí còn bài xích và từ chối tiếp nhận tâm lý học, họ luôn cảm thấy người làm trong ngành này là kẻ lừa đảo.
Giai đoạn đầu trong sở gặp nhiều khó khăn, càng về sau mới càng tốt lên, sau này làm xong vài case lớn, tôi dần nổi tiếng trong ngành.
3
Sự nổi tiếng là thứ tưởng chừng như vô ích, nhưng thực ra lại có thể mang lại lợi ích.
Doanh thu của công ty tăng vọt.
Có câu: “Cảm giác an toàn của người phụ nữ không phải do đàn ông cho mà là do tiền bạc”.
Bởi vì kiếm được nhiều, nên địa vị trong gia đình của tôi cao hơn, tôi cũng cảm thấy an toàn hơn, tôi gần như chắc chắn rằng Triệu Chính Vũ sẽ không ngoại tình, nhưng mà, hiện thực cho tôi một cú tát trời giáng–
Ngày thứ hai sau khi tôi thấy có điều gì đó không ổn, hắn đón tôi sau giờ làm sở, ôm tôi như thường lệ.
Bởi vì chuyện quần áo, trong lòng tôi nảy sinh hạt giống nghi ngờ, lại lần nữa nhìn thấy bộ quần áo quá sạch sẽ của hắn, tôi không chút do dự nhét một thỏi son vào túi áo khoác hắn.
Sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vô cùng vui vẻ đến nhà hàng ăn tối với hắn.
Trong bữa ăn, có một lần hắn đi vệ sinh cả mười phút, khi quay lại sắc mặt không được tốt lắm.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, trường học có chút chuyện."
"Cần trở lại trường học sao?"
"Không cần, ngày mai xử lý cũng được."
Hai người đều là phái diễn xuất, tôi vào vai "Không biết gì" một cách hoàn hảo, còn hắn cố gắng hết sức để diễn như đang "Gặp chuyện phiền lòng trong công việc".
Sau khi về đến nhà, hắn cởi áo khoác, cầm điện thoại rồi vào nhà tắm tắm rửa, tôi sờ vào túi áo khoác của hắn thì thỏi son đã biến mất.
Đây là có tật giật mình điển hình.
Tôi bước nhẹ nhàng đến trước cửa phòng tắm, đầu tiên là tiếng "Tích Tích" của thông báo WeChat, sau đó là giọng nói trầm thấp của hắn, mang theo ý khiển trách:
"Không phải em thì là ai?! Không cần giải thích!...Tôi ở nhà, ngày mai lại nói!"
Lòng tôi lạnh băng.
Trước khi kết hôn, tôi và hắn đã bày tỏ cùng quan điểm với nhau: “Đối với ngoại tình không khoan nhượng, không thỏa hiệp”.
Tôi lùi lại, rót cho mình một ly rượu, ngồi xuống sô pha nghĩ xem phải làm gì tiếp theo...
Chúng tôi không có con, ly hôn chỉ liên quan đến tài sản.
Tài sản chung của gia đình chúng tôi, ngoại trừ tài sản cố định (nhà xe + vật sưu tầm + tiền gửi), mặt khác, đều do Triệu Chính Vũ quản lý, cổ phiếu, quỹ và bảo hiểm đều là hắn mua, thẻ ngân hàng cố định cũng ở chỗ hắn, bình thường tôi cũng chẳng hỏi đến làm gì ..
“Bà xã, sao hôm nay em lại nghĩ đến việc uống rượu?” Triệu Chính Vũ đi ra từ nhà tắm, vừa lau tóc vừa hỏi tôi.
“Tăng hứng thú đó mà!” Tôi nâng ly về phía hắn, mang theo chút mời mọc, “Em thấy anh vừa về đã đi tắm rồi, tưởng anh… không phải à?”
“Phải.” Hắn đi đến hôn tôi.
Hai người rõ ràng không có hứng thú, lại giả vờ như rất có hứng thú.
Tôi vẫn ghê tởm như ăn phải con ruồi chết, nhưng vẫn liên tục cảnh báo bản thân: Không thể để hắn phát hiện tôi đã biết.
Tôi đã thấy nhiều người ly hôn, bất luận trước đây có thề non hẹn biển với nhau như thế nào thì khi chia tài sản, thể diện ít, còn bày ra vẻ mặt xấu xí thì nhiều.
Tôi không muốn nhìn thấy mặt xấu xí khác của hắn, tôi cũng không muốn hắn nhìn thấy mặt xấu xa của tôi, vì vậy cách tốt nhất là:
Thanh lịch, việc nào cần làm, làm trước.
Tôi là người ích kỷ, không muốn bao năm vất vả này lại là may áo cưới cho người khác.
4
Ngày hôm sau, tôi đã làm hai việc.
Việc thứ nhất: [Đến công ty luật , thuê một luật sư và hỏi các chuyên gia xem phải làm gì tiếp theo. 】
Trước tiên, vị luật sư khẳng định những gì tôi làm vào đêm hôm qua, đừng vội vàng ngả bài, trước khi tung ra con át chủ bài, nên chuẩn bị hết những công tác cần thiết, để đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Điều làm anh ta có chút lo lắng là thỏi son môi: "Cô vẫn còn quá kích động, lấy chỉ số thông minh của chồng cô, hắn ta sẽ sớm nghi ngờ thỏi son đó là cô bỏ vào."
Tôi trả lời: "Hắn ta không có bằng chứng, thỏi son cũng không phải màu thường dùng của tôi, và hắn ta biết tôi có thói ở sạch."
Luật sư dặn tôi phải cẩn thận kẻo lộ dấu vết, ngay sau đó anh ta kiến nghị ra [ba bước + một gợi ý bổ sung].
Bước đầu tiên, thu thập bằng chứng đối phương ngoại tình;
Bước thứ hai, làm đơn yêu cầu tòa án bảo quản tài sản dựa trên chứng cứ thu thập được;
Tôi không cần phải phân loại tài sản quá kỹ lưỡng mà chỉ cần cung cấp manh mối về tài sản và làm đơn yêu cầu tòa án bảo quản tài sản, tòa án có thể áp dụng biện pháp bảo quản.
Bước thứ ba, khởi kiện yêu cầu ly hôn, yêu cầu chấm dứt quan hệ hôn nhân. Thẩm phán phán quyết chia tài sản chung của vợ chồng căn cứ vào chứng cứ ;
Đề xuất bổ sung: Nếu Triệu Chính Vũ mua bất kỳ đồ vật nào đắt tiền cho bồ nhí trong thời kỳ hôn nhân, chẳng hạn như nhà ở hoặc xe, thì đó là hành vi xâm phạm phần tài sản của vợ hoặc chồng và tôi có thể thu hồi theo luật.
Chuyện thứ hai, [Tôi tìm một thám tử tư, nhờ cậu ta giúp tôi thu thập bằng chứng Triệu Chính Vũ ngoại tình. 】
Người này, nói dễ nghe một chút thì gọi là "thám tử tư", nói khó nghe là "paparazzi", thường ngồi lê đôi mách giúp mọi người thu thập tin tức.
Yêu cầu của tôi là:
A, Tôi muốn biết cô bồ nhí này là ai và họ bên nhau đã bao lâu rồi;
B, Ảnh hẹn hò, loại có thể chứng minh quan hệ giữa hai người, chẳng hạn như hôn nhau hoặc thuê phòng;
C, Tôi muốn biết liệu Triệu Chính Vũ đã tặng cho đối phương thứ gì đắt tiền chưa, chẳng hạn như nhà ở, xe hơi.
Vị thám tử tư đồng ý không chút do dự, và tất nhiên, phí cũng rất cao.
….. (còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro