Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. ngọt

"anh ơi dâu này chua quá."

"thế ăn nho đi."

"nho cũng chua, lúc nãy em ăn thử rồi." - choi wooje vứt quả dâu đã cắn được một nửa vào lại hộp, trong mắt toàn là hình ảnh không cam tâm. ban nãy park dohyeon có nhắc nhở nó rằng cái hộp nó mua sẽ chua lắm nhưng nó lại tin tưởng vào mắt nhìn của mình mà cãi lời anh. giờ thì hay rồi, cả hai hộp nó đều không ăn được, vừa tốn tiền vừa tốn sức chạy từ kí túc xá đến đây.

"anh thấy ngọt mà." - park dohyeon nhíu mày, hạ tầm mắt xuống trái nho đã cắn dang dở của bản thân. thật sự ngọt hơn anh tưởng.

người chơi đường trên nghe thấy thế, mắt liền sáng rực lên. không nói không rằng cúi xuống ngậm lấy quả nho chỉ còn phân nửa, tiện thể cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh để trêu chọc:"ngọt thật đó, tay dohyeonie còn mềm nữa."

park dohyeon bị một loạt hành động của choi wooje làm cho ngớ người, ngón tay như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm mà giữ nguyên tư thế đó. môi nó mềm lắm, mềm đến mức xua tan đi cảm giác hơi nhói nhẹ khi bị răng nó cạ vào lớp da mỏng trên tay. bất giác, dohyeon cảm thấy lỗ tai mình như đang bị tích tụ máu mà không biết nên chảy đi đâu, cứ thế dồn nén rồi một đỏ hơn.

"dohyeonie?" - nhận ra anh chẳng nói gì sau trò đùa của mình, ngay lập tức choi wooje cảm thấy sợ, sợ rằng park dohyeon sẽ vì chuyện vừa rồi mà giận mình. đôi mắt nó trở nên luống cuống, cái miệng nhỏ cũng chu chu ra mà nói chuyện, chí ít là để làm nũng cho người ta xiêu lòng:"anh ơi em xin lỗi, em cắn nhẹ mà đúng không?"

"để anh cắn lại mày nhé?" - được kéo về sau những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, park dohyeon nhận ra nó đang vì phút giây đắm tình của mình mà trở nên sợ sệt, cũng phải, đang nói chuyện vui vẻ mà lại im lặng một cách bất thường thì ai mà không sợ?

"xùy, còn biết đùa mà." - nó gạt lớp tuyết  dưới chân, để lộ mặt đường vươn chút hơi nước:"anh ơi đường trơn quá, hay anh cõng em về đi?"

chàng xạ thủ ngớ người, thử nghĩ xem bản thân nó đâu còn bé nhỏ gì nữa? tính ra còn to hơn cả anh, vậy mà lại bắt anh cõng nó về?

"hyeonjoon hyung từng cõng em."

"anh không phải hyeonjoon."

"anh là dohyeonie."

"vậy sao lại bắt anh cõng?"

"vì dù là hyeonjoon hyung hay dohyeonie thì đều sẽ yêu thương em đúng không? quan trọng nhất là anh giống anh ấy y hệt."

"..."

________________

geonwoo mở cửa phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh choi wooje ngồi ì trên giường, ánh mắt như chất chứa cả ngàn nỗi buồn trong đấy. cả quần áo đi chơi của nó vẫn nguyên trên người, chiếc áo khoác mơ hồ có thể nhìn thấy lớp tuyết mỏng đang dần tan chảy.

khi nhìn thấy geonwoo, wooje dường như nhặt được cọng rơm cứu mạng:"anh ơi dohyeon ghét em rồi..."

đùa geonwoo sao? lúc nãy vừa thấy cả hai dắt tay nhau đi mua thức ăn, giờ lại kêu la rằng đối phương ghét mình.

"dohyeon hyung không ghét em đâu."

"không, ghét mất rồi..." - nó khịt mũi, nhớ lại hình ảnh anh không nói không rằng, cứ thế xoay người bỏ về kí túc xá, mặc kệ tiếng í ới phía sau của nó.

choi wooje không hiểu vì sao park dohyeon lại giận mình. vì nó bảo anh giống moon hyeonjoon sao? quả thật hai người rất giống nhau mà. họ nói rất nhiều nhưng theo những gì nó quan sát thì đối với người ngoài, họ đều giữ một khoảng cách nhất định. hay nói về phương diện liên quan đến nó, park dohyeon và moon hyeonjoon luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho nó không phải sao?

"lo mà đi xin lỗi dohyeon hyung đi, không thôi anh ấy ghét mày luôn đấy nhóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro