5. chuyện giấc ngủ
park dohyeon cảm thán xương khớp của mình già thật rồi, chỉ ngủ một đêm ở ngoài bàn ăn mà bả vai thái bình dương của anh đã không còn chút sức lực nào, đôi lúc cử động mạnh còn có thể nghe tiếng răng rắc. nhưng với tính cách của mình, dohyeon thà đổ lỗi cho đứa trẻ nhà anh, thằng bé ngủ ngon đến mức khiến anh phải giữ nguyên tư thế đó cả đêm, dù mỏi hay máu không lưu thông cũng chả dám làm kinh động đến choi wooje.
"dohyeon, anh lấy salonpas không?" - choi wooje là một đứa trẻ biết sai sẽ sửa, nó thành tâm đưa miếng salonpas mới tinh cho park dohyeon nhưng đổi lại là một cái lườm ngang nguýt dọc.
sáng nay khi anh tỉnh dậy, thấy một đôi mắt long lanh đang nhìn mình, mồm nó còn đang nhai viên kẹo ngọt. mà theo lời hang wangho nói thì nó đã trong tư thế đó được một tiếng, tính từ lúc y thức.
"dohyeon hyung!" - nó vội kéo chiếc áo hoodie, phòng trường hợp anh bỏ đi khi bản thân nói. gương mặt nó xụ xuống, để lội hai bên má đang phình ra tựa một chú hamster nhỏ. chất giọng ồn ồn, không giống hình ảnh tự tin của kẻ đi top vững vàng:"em xin lỗi, tại..."
nó muốn nói, nhưng rồi lại thôi.
"chuyện gì?" - park dohyeon cũng nhận ra sự khác thường của nó, anh nhanh chóng thở dài một tiếng như cách nói rằng bản thân đã bỏ qua chuyện lúc sáng.
"từ lúc em rời... không ai chiều em như dohyeon hyung cả." - lúc nó còn ở t1, ai cũng biết nó là em út của cả đội. nó làm chuyện gì cũng có ryu minseok hùa theo, sai cái gì sẽ có lee sanghyeok đứng ra bênh vực, cần thứ gì thì chỉ cần gọi lee minhyung hoặc quen thuộc hơn thì nó đã quen dựa dẫm vào moon hyeonjoon. hắn luôn dẫn dắt nó, cưng chiều nó, chưa bao giờ cáu gắt mỗi khi nó làm sai nhưng vẫn ra dáng một người anh sẽ vỗ về và an ủi nó.
và park dohyeon hệt như vậy, tuy anh có phần ít nói với nó, không làm theo những gì nó muốn. nhưng lúc nào người đàn ông này cũng lẳng lặng quan sát xem nó cần thứ gì, lo lắng mỗi khi nó có chuyện không vui. choi wooje đôi lúc còn nhận ra ánh mắt đầy dịu dàng dành cho nó.
"nhóc xem anh mày là người thay thế đó à?" - ngoài miệng thì nói thế thôi chứ park dohyeon hiểu rõ thằng nhóc này đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh. và thú thật thì anh thích cảm giác này, nói đúng hơn là anh thích nó...
"không có!"
"rồi biết rồi, đừng có hét lên xem nào."
"anh không giận em nữa ạ?" - nó mân mê vạt áo của anh, vẫn không hướng ánh mắt lên để nhìn park dohyeon. thứ nó chú ý hiện tại là cơ thể của anh. kì lạ thật, nó và anh gần như cao bằng nhau nhưng so ra thì nó to gấp đôi người xạ thủ trước mặt, cái áo khoác của anh không khéo nó chỉ mặc được một bên áo thì bên kia đã vội đi tìm thợ may để khâu vết thương. cũng may đêm qua nó không mơ màng mà mặc áo khoác của anh vào.
park "viper" trầm ngâm một chút, dường như muốn dọa cho đứa trẻ này sợ một chút nhưng tất cả đã bị ánh mắt của nó đánh bay. vội gật đầu cho qua chuyện.
"thế em ngủ cùng anh nhé?"
câu hỏi vô tư của choi wooje khiến chàng xạ thủ đứng hình, gương mặt nó vẫn vươn nét ngây thơ pha lẫn chút bướng bỉnh trái ngược hoàn toàn với bản thân anh đang cảm thấy nóng bừng nơi lỗ tai cùng với trái tim có phần loạn nhịp.
không phải là anh chưa từng ngủ với người khác, nhưng trong trường hợp này, người đề nghị anh ngủ cùng là người anh đang có "cảm tình." lỡ như để cậu nhóc biết được bản thân nó chỉ vừa đến hle không bao lâu thì người anh già dặn đã đưa nó vào quỹ thức ăn thì nó sẽ nghĩ gì?
"nếu không được thì anh dẫn em đi mua đồ ăn thôi ạ." - nó ủy khuất, nó muốn được ôm ngủ và dỗ dành:"hôm nay em muốn ăn dâu tây với nho, chúng ta đi thôi nhé?"
________________
"chà, ánh mắt này lâu rồi mới bắt gặp." - geonwoo lên tiếng, huýt vào cánh tay hang wangho bên cạnh.
"từ lúc anh và dohyeon chia tay nhỉ? đúng là lâu thật. nhưng mà anh không chắc wooje có tình cảm với dohyeon." - nhớ thật đấy, ngày tháng ta 'lụy' nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro