Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. choi wooje

sau buổi đi ăn nhạt nhẽo ấy, park dohyeon nhận ra rằng choi wooje bám mình hơn trước. nếu là trước khi đi nghĩa vụ, nó mà nhìn thấy anh xuất hiện ở đâu thì đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất, còn hiện tại thì nó cứ luôn mồm hỏi mọi người rằng anh ở đâu.

"em với wooje thân nhỉ?" - wangho nói vu vơ, cánh tay nhẹ gỡ chiếc tai nghe xuống. từ sau hôm y yêu cầu dohyeon làm thân với wooje thì có lẽ anh đã nghe lời thì phải. tuy tần suất nói chuyện của hai không nhiều, đôi lúc còn ít hơn hai câu nhưng khi không có sự xuất hiện của một trong hai, người còn lại sẽ ngay lập tức tìm kiếm.

"à... em hứa bao nó ăn từ đây đến hết tuần."

trí nhớ của park dohyeon âm thầm sắp xếp lại mọi thứ, vào ngày cả hai đi ăn cùng nhau, trong lúc đang ngồi ngẩn ngơ vì nụ cười trong sáng nhưng ẩn sâu trong đó là một tầng uất ức mơ hồ, ánh mắt của nó trùng xuống, không còn vệt lấp lánh như vì sao trên bầu trời nữa. dường như chính dohyeon cũng nhận ra em đang dấu diếm mọi nỗi đau sau sự ngây ngô ấy nhưng nó thì có nỗi đau gì nhỉ?

dừng lại một chút, park dohyeon cuối cùng cũng nghe tiếng một vài người đang xì xào to nhỏ đằng góc nào đó ở cửa hàng tiện lợi.

choi wooje đúng không?

phản bội t1 đó à?

còn mặt mũi ra đường cơ á?

à, sự việc này...

park dohyeon không khỏi thở dài một tiếng, esports cũng giống giới bóng đá, các mùa chuyển nhượng với những gương mặt mới, kẻ đến người đi không tránh khỏi việc khiến người ta đau lòng và khó xử. thời gian đầu, anh cũng không rõ quyết định của choi wooje khi rời khỏi t1 - nơi vốn đã gắn bó với nó cùng những chiếc cúp vô địch và đến một môi trường mới hoàn toàn xa lạ để bắt đầu lại với sự khó khăn bao trùm nhưng đó là những gì nó muốn, việc nguyền rủa và chửi bới nó chẳng khác gì đang dồn người khác vào chỗ chết bằng lời nói?

"em không sao." - choi wooje nhận ra park dohyeon đang chìm trong thế giới riêng khi nghe những lời này, nó vội vàng lên tiếng, chất giọng của nó thì vẫn giống như bình thường, phải nói rằng nó che giấu cảm xúc khá tốt, chỉ có đôi mắt là đang phản bội nó thôi:"trước khi rời đi em cũng nghĩ đến trường hợp này rồi, ở trong quân đội em cũng nghe kha khá, không sao."

"điên mất." - hai từ này, park dohyeon dành tặng cho choi wooje chứ không phải anh.

"hì hì, quân đội còn khó khăn hơn nữa cơ."

nụ cười cố trấn an anh cũng thật nhẹ nhàng làm sao, park dohyeon thề rằng bây giờ anh đã hiểu vì sao lee sanghyeok có thể cho choi wooje cỏ lúa bằng ngay với mình rồi.
_______________

"dohyeon đâu rồi ạ?" - choi wooje lú cái đầu vẫn chưa thấy tóc đâu của bản thân vào cửa, hai người anh geonwoo và hwanjoong của nó đang chuẩn bị cho buổi livestream.

"sao không thấy hỏi wangho hyung?" - người chơi sp thấy nó cứ mãi ngắm nghía tìm dohyeon khắp nơi mà không khỏi lên tiếng trêu chọc.

"em muốn thân với anh ấy mà!" - nó bỉu môi, để lộ hai cái má dù có đi nghĩa vụ hay không thì vẫn không chút thay đổi nào. không phải khi không nó lại muốn làm thân với người mà nó nghĩ nó sẽ không bao giờ thân được này đâu, tại sao khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với anh, nó nhận ra anh chiều nó tất, dù ít nói cỡ nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn chú tâm vào những điều nhỏ nhặt mà nó bỏ quên.

"hình như đi mua đồ rồi." - geonwoo lên tiếng.

"ở đâu ạ?"

"sao anh biết??"

chú vịt con nghe thế thì gật đầu vội, nó không muốn bị hắn mắng đâu. nhưng thật sự nó rất muốn đi tìm anh, ngoài trời đã đổ tối rồi, tuyết còn đang rơi nữa chứ! anh không về thì ai ngồi nghe nó lải nhải đây?

hyeonjoon với minseokie ngủ chưa nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro