Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sinh Nhật

<Mở nhạc để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất>
___________________________________
"Hah, tớ chết luôn đây"

Tokatti với cơ thể mệt mỏi đi vào khoang liền đổ rụp xuống ghế, nằm thở lấy hơi. Mio và Kagura gần đó liền chạy tới :

"Tokatti, cậu bị gì vậy ?"
"Mệt quá trời luôn"

Cậu cùng Hikari đi vào sau đó, mặt hai người đầy mồ hôi. Cậu ngồi phịch xuống ghế lấy khăn lau mồ hôi :

"Xin lỗi nha, tớ không làm được rồi"
"Đừng có thất vọng quá về bản thân mà"
"Chuyện gì vậy ? Các cậu bảo luyện tập nhẹ, sao giờ Tokatti thành ra như vầy"

Mio nhìn Tokatti nằm co ro mệt mỏi, cậu thì vỗ người động viên lòng cô đầy khó hiểu :

"Tokatti tập hăng lắm đó...Tụi tớ đang tập huấn bí mật mà... Phải không ?"
"Ừm"

Hikari quay đầu qua gật đầu :

"Tập huấn bí mật ?"
"Để chiến đấu tốt hơn thì chúng ta phải mạnh hơn chứ"
"Nghe hay đó..."

Kagura đem nước tới cho Hikari, cô ngồi xuống chiếc ghế gần anh :

"Các cậu nói đúng, tớ cũng phải cố gắng luyện tập"
"Ây da, mọi người nghiêm túc thật nha. Khi có nhiều kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm thì mọi người sẽ trở thành người lớn thôi"

Wagon cầm cây lau nhà đi hết xung quanh khoang hào hứng :

"Người lớn...Hôm nay là ngày mấy rồi chị ?"

Cậu nghe chữ người lớn như nhớ ra một sự kiện trong cuộc đời, cậu liền hỏi Wagon để check xem hôm nay có phải là ngày diễn ra sự kiện đó không :

"Hôm nay là 13/8, có chuyện gì hả ?"
"Vậy là đúng rồi..."

Cậu với nét mặt rạng rỡ chạy vội vào khoang phòng ngủ của mình. Wagon ngớ người nhìn 4 người xung quanh :

"Bộ hôm nay là ngày gì trọng đại với Right hả ?"
"Hình như là sinh nhật cậu ấy đó chị"

Kagura nhìn qua nói với Wagon :

"Kagura nói vậy tớ mới nhớ, xém tí nữa là quên mất tiêu rồi..."

Mio gãi đầu bối rối khi bản thân là người khá thân với cậu mà lại quên mất ngày sinh nhật cậu như thế. Hikari chống tay lên cằm mỉm cười :

"Hì, tới sinh nhật là lúc nào cậu ấy cũng ngóng quà hết trơn. Y như con nít ý...Tớ nhớ đâu năm nào đó, tớ giả bộ quên ngày sinh nhật của cậu ấy. Cái cậu ấy hỏi tớ nhớ 13/8 là ngày gì không, tớ trả lời không. Xong cậu ấy ngồi vạ xuống đất mà khóc bù lu bù loa hết cả lên"
"Tớ cũng có mặt ở đó, Right lúc đó bảo Hikari là bạn tồi các thứ. Bảo cậu ấy không đáng mặt làm anh em cây khế với Right...Nhìn mà hài hết sức, tớ dỗ mãi cậu ấy mới nín khóc đấy"

Mio lấy băng keo cá nhân dán lên mặt Tokatti trong lúc anh ngủ, vừa dán vừa kể lại kỉ niệm. Hóa ra cả nhóm đã từng có những kỷ niệm thú vị trong ngày sinh nhật cậu, thật đáng để nhắc lại mà không bật cười
___________________________________
Đang ngồi tám xem nên chuẩn bị quà gì cho cậu thì đèn trên tàu nhấp nháy :

"Có ác quỷ ở ga kế tiếp đó"

Ticket kéo trưởng tàu chạy vào khoang thông báo cho mọi người. Cậu ở trong phòng thấy đèn thông báo có ác quỷ tới sáng lên liền chạy nhanh ra, Tokatti ngã xuống đất vì Mio đứng dậy. Anh đau mình kêu một tiếng nhưng nhận ra có băng trên mặt mình, Tokatti sờ lấy nó cố thử nghĩ xem ai đã dán nó cho mình :

"Chúng ta sắp xuống nơi rồi, tự lo nha"

Trưởng tàu đi lại vào khoang điều khiển, Ticket giao lại nhiệm vụ chiến đấu cho mọi người. Tokatti vẫn còn ngơ ngác thì được Mio gần đó đỡ lên và tường thuật lại mọi chuyện, anh gật đầu hiểu hết. Sau đó cả 4 người trong tàu nhìn Wagon, chị ấy chớp mắt đôi chút rồi kéo 4 người qua một góc :

"Nè, bây giờ 4 đứa đi chiến đấu đi, để phần trang trí cho chị...Coi sao chứ mấy đứa đừng cho Right lên tàu nha, trường hợp cấp bách lắm mới lên. Không thì đừng lên, lên cái em ấy biết là hỏng việc đấy"
"Vậy trường hợp cấp bách tụi em lên phải gọi điện thông báo chị trước hả ?"

Kagura chụm đầu vào thì thầm to nhỏ với Wagon :

"Ừm, để chị có thời gian chuẩn bị khoang trống khác cho mấy đứa lên"
___________________________________
Cậu ngồi ở bàn nhăm nhi nhẹ miếng bánh quy để lấy sức chiến đấu, quay sang thấy mọi người cứ tụm ba tụm bảy ở một góc xì xầm to nhỏ như thế cậu tiến tới gần :

"Mọi người nói gì thế ?"
"Ah...Haha..."
"Không có gì đâu Right"
"Chỉ là tụi tớ với chị Wagon nói chuyện về mấy món ăn nổi tiếng ở trạm tới thôi..."

Cả nhóm ra sức kiếm lý do nói với cậu, lấp liếm chuyện cả nhóm tổ chức sinh nhật cho cậu. Cậu chống nạnh khó hiểu :

"Bàn mấy món ăn thì ngồi lên bàn để nói, chứ mắc gì ngồi dưới đất xì xào như nói xấu ai thế kia"
"Ngồi ở bàn nói chuyện không có...không có..."
"Hấp dẫn"

Mio điền thêm từ vào câu nói đang cụt đường của Tokatti :

"Đúng rồi, không có hấp dẫn. Nên tụi tớ ngồi dưới đất nói cho nó sung"
"Lý do gì lạ lùng vậy...Nói đi, mấy cậu cùng chị Wagon nói xấu Ticket đúng hông ?"

Cả 5 người nhìn qua nhìn lại nhau không biết nên trả lời sao cho hợp lý. Hikari thấy tình hình khá rối liền đánh trống lảng :

"A...Ơm...Tới trạm rồi kìa, mọi người đi thôi"

Cậu nhìn ra ngoài, tàu đã dừng ở trạm bị ác quỷ chiếm giữ. Cậu thôi không tra cứu cả 5 người bọn họ nữa, thành công thoát kiếp nạn thứ 49
___________________________________
Ngậm miếng bánh quy cậu xuống tàu trước, Wagon dặn dò thêm 4 người rồi để mọi người rời tàu :

"Nè chờ đó đi, ác quỷ bóng tối kia"

Cậu bỏ đi, Mio định đi theo thì Kagura níu áo lại chỉ vào bảng tên nhà ga :

"Ga Otogi, nó đâu có giống tên của bóng tối đâu"
"Phải ha"

Mio nhìn tên vài phần đồng ý với cô. Cả nhóm 4 người biết thế rồi sau đó dí theo cậu
___________________________________
Chạy tới chỗ khu công viên lớn, cậu nhảy xuống bậc thang nhỏ liếc mắt quan sát mọi thứ :

"Ngươi ở đâu rồi ác quỷ ?"

Đang quan sát xung quanh thì một con thỏ mặc chiếc vest đỏ chạy qua, vừa chạy vừa nói với bản thân. Cậu thấy làm lạ khi một con thỏ có thể chạy bằng hai chân và nói chuyện, cư xử như một con người :

"Ôi không, ôi không, mình sắp bị muộn mất rồi"

Con thỏ dừng lại lấy đồng hồ ra nhìn rồi nói trong sự lo lắng. Cậu không chần chừ gì quyết định chạy theo xem con thỏ này đi tới đâu. Nó chạy trước, cậu chạy sau. Cứ chạy mãi chạy mãi cho tới khi cậu vấp bậc cầu thang mà ngã xuống
___________________________________
Lúc đứng lên thì thấy bản thân lại trở về chỗ cũ. Cậu hoang mang lấy hai tay nắm chặt với nhau, tự nói với bản thân :

"Sao mình lại quay về chỗ cũ mất rồi...Thỏ trắng hồi nãy đâu..."

Đi xung quanh tìm kiếm một hồi chẳng có, cậu đành ngồi xuống chỗ bậc thang cũ thở dài :

"Momotaro...Momotaro..."

Từ xa cậu thấy một người với trang phục Momotaro ngồi ngâm nga bài hát trông có vẻ chán đời lắm :

"Có bánh bao hạt kê trong thắt lưng của tôi, liệu bạn có muốn ăn không ?...Đùa thôi, làm gì có mà ăn chứ"
"Momotaro cosplay hả ?"

Một giọng nữ phát ra sau lưng cậu, quay lại thì thấy cả nhóm đang đứng nhìn Momotaro độc lạ Bình Dương kia. Cậu ôm ngực, đánh vào chân của 4 người :

"Aizz, mấy cậu xuất hiện từ hồi nào thế. Làm tớ đứng tim chết được"
"Tụi tớ đứng nãy giờ mà"
"Nhưng sao cái người cosplay kia làm thì phải làm cho tới luôn chứ"

Tokatti nghe Kagura nói vậy liền đảo mắt sang chỗ khác, anh kinh ngạc kêu mọi người :

"Đằng kia kìa mọi người"

Ở chiếc bàn cà phê gần đó, một cô gái tóc vàng với chiếc váy xanh siêu đẹp ngồi xoa bàn chân mình, tay cầm chiếc giày thủy tinh than vãn :

"Mang đôi giày thủy tinh này mệt ghê, lại còn đau chân nữa"
"Vậy đừng mang nữa, đi chân trần đi"

Cô bé với chiếc khăn quàng đỏ đặt chiếc giỏ lên bàn, ngồi xuống lấy một chai rượu trái cây uống khí thế :

"Cái khăn quàng đỏ của bé cũng vậy thôi, nó rách tươm bươm thế vẫn choàng lên đầu được"

Nhóm cậu từ từ bước xuống cầu thang nhìn hai người con gái đằng kia, không khỏi lắc đầu :

"Cô bé lọ lem với khăn quàng đỏ sao ?'
"Không phải đâu, lọ lem với khăn quàng đỏ gì mà chán nản, u sầu thế kia"
"Chả lẽ ác quỷ bóng tối"

Hikari đút hai tay vào túi quần, đi từng bước đặt nghi vấn :

"Yo Right~ Cậu vẫn xinh đẹp, vẫn lấp lánh như ngày nào nhỉ ?"

Cái giọng nói khó ưa đó được cất lên từ xa. Cả nhóm nhanh chóng quay lại nhìn hắn :

"Ý ngươi nói cậu ấy lấp lánh là sao ?"
"Ta khen Right thôi, có gì đâu mà thắc mắc"
"Có...Có phải chính anh bày ra mấy cái trò này đúng không ?"

Mặc dù ghét hắn tới tận xương tủy vì lần trước dám cưỡng hôn cậu, nhưng vẫn phải hỏi để moi móc chút ít thông tin từ hắn. Hắn không nói gì, chỉ nhếch mép cười, liếm nhẹ môi nhìn cậu với ánh mắt thèm muốn. Cậu thấy mà muốn nổi hết cả da gà, da vịt lên :

"Những suy tính sâu xa của điện hạ, các ngươi không hiểu được đâu"

Nero đứng cạnh hắn lấy gậy chỉ về hướng nhóm cậu. Hikari liền dùng ngay ánh mắt phán xét ngó lại ông ta :

"Sâu xa, xâu xé gì không biết. Chỉ biết điện hạ bên ông đang dòm dòm, ngó ngó Right bên chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy đây này"

Mio và Kagura lấy tay che lại cậu, Tokatti hơi đứng phía trước che chắn cho cậu. Cả nhóm cố gắng bảo vệ cậu trước cái bộ dáng kì quặc đến lạnh xương sống của hắn. Hắn liền nhíu mày khó chịu, nghiêng đầu để thấy bóng dáng cậu. Hắn nghiêng tới đâu cả nhóm liền che tới đó, chơi kiểu đó một hồi cả hai bên đều mệt mỏi. Nhóm cậu phải thừa nhận rằng hắn không chỉ tàn ác mà còn nhây kinh khủng :

"Có gì xấu xa đâu, ta chỉ muốn thử xem bản thân có thể...Điều khiển được ánh sáng hay không thôi"

Hắn đứng lên đẩy nhẹ áo choàng tím sang một bên, ra cái bộ ngây thơ vô số tội nói tiếp :

"Đây mới chỉ là thử nghiệm...Ác quỷ đèn chiếu đâu, ray đây biểu coi"

Tên ác quỷ với hình dáng của đèn sân khấu nhảy từ trên cao xuống, cúi chào hắn :

"Nè, sao mấy tên kia chả lấp lánh gì hết trơn vậy"
"Gì chứ ? Không thể nào, hạ thần đã đưa những nhân vật cổ tích ra ngoài đời thật rồi mà. Chúng chính là hiện thân của trí tưởng tượng đó"

Nói xong tên ác quỷ dùng đèn chiếu vào một cậu bé. Tokatti nhanh chân chạy tới đẩy cậu bé khỏi luồn ánh sáng hắc ám kia, nó chiếu vào quyển truyện cậu bé cầm trên tay. Quyển truyện rơi xuống đất, hình ở trên bìa truyện biến mất và xuất hiện ngoài đời thật

Tokatti hỏi thăm cậu bé xong liền để cậu bé đi, cả nhóm đứng chết trân khi thấy một vị vua cởi trần chỉ mặc mỗi quần và chiếc khăn choàng trên người :

"Nóng quá, nóng quá. Trời nóng như vầy mà mặc sao được, cởi ra hết là tốt nhất"

Cậu ậm ừ vài tiếng, mắt nhìn vị vua trong khi tay chậm rãi che mắt Kagura lại. Mio méo mặt cũng lấy tay che mắt Kagura :

"Trang phục mới của hoàng đế sao ?...Nó có gì đó rất...rất..."
"Kì lạ..."

Hikari tiếp lời cho Mio, anh cũng chả tin được vị vua mới khi nãy còn nằm trong cuốn truyện cổ tích của cậu bé nay đã xuất hiện ngoài đời thật rồi :

"Điện hạ ngài thấy sao, đã đủ lấp lánh chưa ?"

Hắn giống như nhóm cậu bây giờ chết trân nhìn những nhân vật cổ tích chán chường kia, tay che một bên mặt lại lắc đầu :

"Haizz...Tới ta còn thấy nó phá hủy nguyên tác kinh khủng, khốn chi là vợ ta...Tên kia..."
"Vâng điện hạ ?"
"Ngươi bị xa thải nha, khỏi nói nhiều"

Hắn lắc đầu ngán ngẫm phẩy nhẹ tay, một luồn bóng tối lớn tuôn ra. Nó đánh bay tên ác quỷ lẫn Nero đứng bên cạnh ngã xuống, nhóm cậu vì đứng ở xa nên không dính sát thương gì từ luồn bóng tối ấy :

"Có lẽ vì chúng được tạo ra từ sức mạnh của bóng tối nên ta sẽ không thấy được những thứ lấp lánh thuần khiết. Nếu không tạo ra từ những thứ lấp lánh, xin điện hạ hãy tạo ra bóng tối"

Nero khuyên hết lời nhưng chỉ nhận lại được cái nhướn mày chán chường. Hắn đưa lưỡi qua răng mình, để hai tay vào túi quần quay lưng đi :

"Việc này hãy giao cho hạ thần"
"Sao cũng được"
"Đứng lại !"

Nghe tiếng cậu nói vọng từ phía dưới, hắn nhếch mép cười quay lưng lại. Trưng bày cái bộ mặt phát gai ra, thái độ trơ tráo nhìn cậu :

"Anh nói những thứ lấp lánh mà anh nhìn thấy chính là tôi, vậy là sao ? Anh nhìn thấy tôi từ khi nào ? Ở đâu ?"
"Hỏi nhiều quá rồi đấy, nương tử của ta"

Hắn với tốc độ thần kì lao nhanh xuống nắm lấy cổ cậu, cả nhóm chưa kịp định thần thì thấy hắn đứng trước mặt cậu rồi :

"Ta nói bâng quơ thôi, đừng bận tâm nhiều tới nó"

Nói xong hắn cắn nhẹ lấy yết hầu cậu, thái độ vênh váo liếc mắt sang nhóm cậu. Từ bóp cổ cậu tay chuyển sang sờ từ trên xuống dưới cổ, hắn biến thành khói đen nhanh chóng trở lên trên. Đứng miết lấy môi bằng ngón tay cái, hắn liếm môi bỏ đi lên tàu

Cậu với gương mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi ngập nước lấy tay che cổ mình nhìn hắn rời đi. Tâm trạng cậu hỗn tạp, tức giận, vui mừng, sung sướng, kiểu nào cũng có chả biết lấy cái nào làm cảm xúc chính
___________________________________
Nero nhảy trên cao xuống, lấy nhanh gậy chỉ vào nhóm cậu :

"Những thứ phế phẩm kia chính là hiện thân trí tưởng tượng của con người, tiêu điệt chúng và những câu chuyện cổ tích, chúng ta thu thập được nhiều bóng tối đó"
"Hiểu rồi, tôi là ác quỷ đèn chiếu sáng mà. Xoay tới đâu chiếu tới đó thôi"

Mio chạm tay lên vai cậu nói :

"Cậu ổn chứ ? Có cần nghỉ ngơi cho ổn định lại chút không ?"
"Không đâu, cảm ơn cậu quan tâm"

Cậu quẹt tay lấy đi nước mắt đọng trên mi mình, cùng mọi người biến hình chiến đấu
___________________________________
Chặn đòn tấn công của ác quỷ bóng đèn vào Momotaro, cậu quỳ một bên chân xuống gác kiếm lên vai nghiêm mặt nói với anh ta :

"Nè Momotaro, dẫn mọi người chạy đi"
"Vô phép vừa thôi, phải gọi ta là ông chứ !"
"Ông !?...Bớt chơi dơ lại nha"

Cậu lấy kiếm chặn đòn đánh bất ngờ từ tên ác quỷ, mắt sát khí liếc qua tên đó
___________________________________
"Chạy trốn !? Nghe là thấy mệt rồi..."
"Mấy cô nói gì vậy ? Không có thời gian nằm ườn ở đây đâu. Mau chạy trốn khỏi đây ngay"

Mio đá một cú vào tên Kuros, cố gắng kéo cô bé quàng khăn đỏ đứng dậy
___________________________________
"Sao bôi bác truyện cổ tích dữ vậy"

Tokatti chém từ trên xuống tên Kuros, Kagura xoay vòng dùng vuốt cào mấy tên Kuros. Cô dừng lại trước mặt vị vua, cùng Tokatti nâng ông ấy lên :

"Nghe lời dùm đi mà"
"Cái gì vậy ? Bỏ ta ra !"
___________________________________
Cả nhóm kéo các nhân vật cổ tích tập trung lại một chỗ, tay vẫn giữ lấy họ. Tên ác quỷ nả những viên đạn ánh sáng tới chỗ nhóm. Từ trên cao Akira chém bay đường đạn, đồng thời đá nhanh một viên đá gần đó vào người tên ác quỷ :

"Khốn kiếp !"
"Đây là nơi ta sẽ chết"

Akira nhìn mọi người thấy vẫn ổn, anh an tâm hơn phần nào :

"Anh Akira"
"Anh không thay câu khác được hả ? Sao cứ nói câu đó quài dị"

Không để Tokatti nói hết câu, Akira lao tới chỗ Nero dùng gậy mà chém cho ông ta một nhát :

"Zaram ! Sao ngươi không chết đi"
"Ta chết lấy gì mà xem hả, cái đồ mỏ quạ !"

Ông ta kêu anh bằng tên cũ, anh chả nhịn gì mà kêu ông ta bằng mỏ quạ, một biệt danh Nero chúa siêu ghét nó. Nero tức mình vì anh gọi ông ta như vậy, đưa gậy một nhát qua eo anh :

"Các cậu, đây là lúc đưa Momotaro và những người khác trốn đi"
"Ngươi phải gọi ta là..."
"Bớt dạy đời người ta đi"

Cậu nắm nhanh tay đang chỉ vào cậu, khó chịu nói lớn. Mỗi người kéo một nhân vật khác nhau chia hướng ra chạy, Tokatti vì chả có ai để kéo chạy cùng nên nắm đại tay một tên Kuros. Xui sao tên này cầm súng, anh chưa kịp nả đạn đã bị tên đó cầm súng dọa cho sợ rồi. Tên Kuros sắp bắn vào anh thì một vị anh hùng với ngôi sao băng trang trí trước mặt nạ, chém đằng sau tên Kuros khiến tên đó ngã xuống. Anh ta nắm cổ tay Tokatti kéo anh chạy đi hướng khác
___________________________________
Cậu trở về trạng thái bình thường, kéo Momotaro chạy lên cây cầu nhỏ. Anh ta không chịu nổi cảnh chạy trốn nữa liền giật mạnh tay anh ra khỏi tay cậu :

"Không chạy nữa, ta mệt rồi...Ngươi không có ngựa sao ?"
"Tôi làm gì có ngựa cho anh cưỡi đâu chứ"

Cậu kéo nhẹ áo lên, lau mồ hôi trên trán mình. Anh ta lấy từ thắt lưng ra một chiếc túi đỏ có hoa văn anh đào trông rất đẹp, đưa nó trước mặt cậu :

"Bánh bao hạt kê nè, ta cho ngươi một cái"

Cậu chớp mắt nhìn cái túi đỏ, vô thức nuốt ít nước bọt xuống họng. Như vớ được chiếu manh, cậu đang đói nay được cái bánh ăn còn gì bằng. Không nhân nhượng, cậu lấy trong túi ra một cái bánh xong đem trả túi cho anh ta, ngồi xuống đất ăn một cách ngon lành
___________________________________
Ngồi ăn gần hết bánh, con thỏ mặc vest đỏ lúc trước chạy ngang qua lần nữa. Nhưng tới chỗ cậu nó dừng lại, lấy đồng hồ ra coi lần nữa :

"Mình trễ giờ mất rồi"

Nói xong con thỏ chạy đi, lần này nó đánh rơi một cái lọ nước. Cậu cầm cái lọ lên định trả lại cho nó thì chả thấy nó đâu nữa, Momotaro nhìn cái lọ đó hỏi cậu :

"Thứ gì thế ? Con thỏ đó cho ngươi à ?"
"Tôi chả biết"

Cậu nhún vai, mở nút lọ ra ngửi thử. Trong lọ bốc ra một mùi hương hoa đào nhẹ nhàng, kèm chút men rượu :

"Có thể là rượu đào..."

Cân nhắc một hồi, cậu nếm thử nó. Nếm được nửa lọ đầu óc cậu hơi quay cuồng một chút rồi sau đó trở về bình thường, cơ thể nay khỏe khoắn hơn rất nhiều. Theo như cuộc trao đổi, anh ta ngồi trên lưng cậu để cậu cõng đi. Cậu không vấn đề gì mà cõng Momotaro đi. Kì lạ một chỗ, mỗi bước chạy của cậu trang phục liền thay đổi

Từ bộ đồ tập dục sang bộ đồ của Alice ở trong xứ sở thần tiên, với váy xanh da trời dài tới đầu gối kèm chiếc tạp dề trắng bên ngoài, cái nơ trắng to ở sau thắt lưng, chiếc tấc sọc đen trắng dưới chân, đôi giày búp bê đen có quai và chiếc nơ có hình dáng như tai thỏ màu đen ở trên đầu. Nhìn từ xa bảo đây là Alice tóc tém chắc cũng đúng nữa. Cậu cứ cõng anh ta chạy chứ chả nhận ra trang phục của bản thân đã bị thay đổi từ lúc nào
___________________________________
Mio và Kagura bước ra khỏi cửa tiệm đồ với Mio mặc trang phục cô bé quàng khăn đỏ, Kagura với đầu tóc và trang phục của lọ lem. Cả hai người đang chạy kéo đám Kuros khỏi chỗ khác, trong khi lọ lem và khăn đỏ thật đang vui vẻ với đồ mới được hai cô gái xa lạ kia mua cho để đổi lấy trang phục vướng víu của mình
___________________________________
Hikari khổ sở kéo vị vua kia vào một khu vệ sinh công cộng nhỏ, Akira đứng chống một bên hông mình nhanh tay đóng cửa lại. Hikari và Akira coi như thành công đem vị vua kia đem đi giấu, Hikari ngồi ngay xuống đất hít thở nhanh. Anh chạy xong chuyến này chắc tắc thở khi nào chả biết luôn mất
___________________________________
Tokatti ngồi dưới nền đất đá nhìn người hiệp sĩ đã cứu mình, miệng cười tươi :

"Cảm ơn đã cứu tôi...Hiệp sĩ Rio"
"Tokatti !"

Tokatti nhìn sang thấy Mio và Kagura trong trang phục của nhân vật cổ tích chạy tới chỗ anh. Anh nhìn trang phục của Mio, má không khỏi đỏ hồng :

"Cậu ấy xinh quá..."
"Sao hai cậu ăn mặc gì kì vậy ?"
"Tụi tớ cải trang để lừa đám Kuros đó"
"Ừm...Anh ta cũng tới từ truyện cổ tích hả ?"

Mio chỉ vào hiệp sĩ kia, cô khá thắc mắc hồi nãy lúc cả nhóm tụ với nhau có thấy anh chàng hiệp sĩ này đâu. Sao giờ lại ở cạnh Tokatti đây :

"Anh ấy tới từ truyện nào vậy ?"
"Không phải truyện cổ tích gì đâu, đây là anh hùng do tớ nghĩ ra đó"

Hóa ra vị anh hùng sao băng tên Rio này được Tokatti thời còn nhỏ nghĩ ra và vẽ nên, anh luôn treo bức tranh hiệp sĩ trong phòng để mỗi lúc mất động lực anh có thể nhìn bức tranh mà phấn chấn hơn. Rio với Tokatti luôn mà một vị anh hùng mạnh mẽ, gan dạ và có tránh nhiệm cao :

"Một dạng nhân vật do trí tưởng tượng của con người tạo nên...Vậy sao anh ấy có mặt ở đây ?"

Mio cầm nhẹ chiếc váy lên tiến tới chỗ Tokatti :

"Có lẽ tớ bị ánh sáng của ác quỷ đèn kia chiếu vào, nên cậu ấy mới xuất hiện"

Tokatti đẩy kính lên nhìn anh hùng mình tưởng tượng ra đang đứng tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào :

"Chúng tới rồi"

Rio vung mạnh kiếm tạo nên tiếng lớn, đây là lần đầu tiên cả 3 người nghe được giọng nói của Rio. Nero kéo đám Kuros và ác quỷ đèn chiếu của ông ta tới, chỉa gậy mỏ chim vào nhóm Tokatti :

"Các ngươi ở đây sao ? Không thoát được đâu"
"Nhầm rồi nha~"

Mio hôn gió một cái rồi cùng Kagura kéo trang phục ra, cả 2 người cười nhẹ trước vẻ mặt ngạc nhiên của Nero khi công chúa lọ lem và quàng khăn đỏ ông ta kiếm nãy giờ chỉ là 2 người cải trang đánh lừa đám lính bên ông ta :

"Kĩ năng của bọn ta là chuyển đổi mà, ngươi quên rồi sao ?"
"Khốn kiếp !"
"CHIẾN ĐỘI HỎA XA, BIẾN HÌNH !"

-TOQ Ni-gou-
-TOQ San-gou-
-TOQ Go-gou-

Cùng với Rio, cả 4 người lao vào chiến đấu với đám Kuros. Trong khi đánh một tên, Tokatti rút thẻ ra vừa gọi vừa chiến đấu :

"Right, Hikari, anh Akira...Ba người tới nhanh đi, chỗ tớ đang có ác quỷ"
___________________________________
"Được"

Cậu cúp máy, nhìn sang Momotaro đứng nhìn cảnh quang trong rừng :

"Trốn đỡ ở đây nha"

Cậu ấn đầu anh ta xuống trong sự bối rối của anh ta, bỏ Momotaro ở đó đi chiến đấu
___________________________________
Akira và Hikari nghe tin vội đứng dậy, chạy nhanh tới chỗ Tokatti
___________________________________
Anh hùng do Tokatti tạo nên công nhận rất mạnh, chỉ với vài nhát kiếm đám Kuros đã ngã xuống đất hết. Mio và Kagura cùng nhau tấn công vào tên ác quỷ đèn chiếu, tên đó dùng chiếc móc của mình cản lại đòn đánh :

"Kagura !"
"Mio !"

HỦY BỎ BIẾN HÌNH !
NHỮNG AI ĐANG VỘI VUI LÒNG CHUYỂN ĐỔI NGAY !

Mio và Kagura ném tàu, chuyển đổi màu với nhau. Kagura cầm búa nhảy lên đập một phát vô người tên ác quỷ, Mio cùng lúc trượt chân qua chém cho tên đó vài đường vô hông bằng móng vuốt sắc nhọn. 2 người không chỉ là chị em kết nghĩa, mà rất hiểu ý nhau. Phối hợp rất ăn ý
___________________________________
Tokatti vung kiếm vào Nero, nhưng bị ông ta dùng gậy chặn lại. Dùng đầu gậy đánh vài đường vào người anh làm anh không phản ứng nhanh mà ngã xuống. Chưa chịu kết thúc, ông ta lấy chiếc mũ trên đầu mình quăng về phía anh. Chiếc mũ như cái boomerang xoay vài vòng gây thương tích lên khắp người Tokatti trước khi trở về tay chủ nó

Tokatti dần dần ngã xuống đất với vết thương và lấm lem đất cát trên người. Nero nhếch mép đứng trước mặt anh, dậm lấy bàn tay anh mà di qua di lại làm anh đau vô cùng, ông ta chỉ cây gậy vô mặt anh :

"Ngươi tiêu rồi"

Khi ông ta vung gậy xuống cướp lấy mạng anh, một cây kiếm chặn lấy nó. Tokatti mở mắt nhìn, Rio đứng chắn trước anh tay cầm kiếm đối đầu với Nero. Rio gạt nhanh kiếm qua, đá vào bụng ông ta làm ông ta văng ra xa. Anh ta đỡ Tokatti lên :

"Hãy bình tĩnh, khi sợ hãi cậu không làm được gì đâu. Và cậu không bao giờ thực hiện được lý tưởng, công lý của mình"
"Công lý...Ừm..."

Tokatti gượng người dậy, Nero lấy nón ra chuẩn bị tiêu diệt cả hai thì anh nhanh tay hơn bắn đạn vào ông ta. Nero lấy kiếm đánh đường đạn đi chỗ khác, Tokatti nắm tay Rio vừa chạy vừa bắn súng liên tục vào ông ta :

"Mình không cần phải luyện tập nữa nếu mình vượt qua cơn sợ hãi ?"
"Luyện tập gì nữa, cậu đã luyện tập, nỗ lực rất nhiều rồi mà"

Rio vỗ vai anh, Tokatti tay sờ lên vết thương ở trên má mình. Chân mày anh nhíu lại, ánh mắt cương quyết hơn, anh gật đầu mỉm cười với hiệp sĩ của anh :

"Hai người chuẩn bị cái chết chưa ? Thảo luận xem ai chết trước hả ?"
___________________________________
Mới vừa vung kiếm nguyên tràng đạn bắn vào Nero. Tokatti và Rio quay lại thấy Hikari đã biến hình và chạy tới chỗ 2 người
___________________________________
Từ một góc trên cao của bức tường, cậu với thanh kiếm đẩy nhẹ mũ ông ta đội trên đầu vào mũi kiếm của mình. Nắm chiếc mũ trong tay, cậu chạy trên bức tường, đáp xuống cạnh Hikari

Nero sờ lên đầu mình mất tiêu cái mũ liền chỉ gậy sang cậu :

"Cái con bé kia, ai chơi cái kiểu lấy mũ ta thế hả ? Mau trả ta rồi đi chơi chỗ khác coi"
"Con bé !? Ông nay già tới lú lẫn hay sao vậy ? Tôi là Right, người mà Hoàng Đế Bóng Tối Zet của ông cướp nụ hôn đầu của tôi đây"

Chống hông nhìn ông ta, cậu tiện tay quăng mũ lên cao rồi chụp nó lại vài lần. Hikari quay đầu nhìn cậu, anh hơi bối rối :

"Cậu kiếm đâu ra chiếc váy của Alice ở xứ sở thần tiên để mặc thế ?"
"Đúng đó, Alice có bảo cậu tráo đổi trang phục với cô bé hả ?"

Tokatti cũng ngơ người nhìn về phía cậu. Cậu nhìn mọi người rồi nhìn xuống bản thân mình :

"Ủa, cái bộ thể thao hồi trước đâu ?"
___________________________________
Akira đỡ được Mio và Kagura gần đó liền ngó đầu sang phía nhóm Tokatti :

"Bên đó có chuyện gì mà ồn ào dữ vậy ? Mà thôi kệ, đây là nơi ta sẽ chết"

Akira lao vào chiến đấu với tên ác quỷ, mặc kệ sự bất lực của 2 cô gái và ồn ào ở phía bên kia
___________________________________
Cậu ở bên đây thở dài nghĩ trong lòng :

"Có lẽ do lọ nước hồi nãy mình uống chăng ?"
"Nè, mau trả mũ cho ta coi !"
"Có cái mũ mà ông um xùm quá, chắc lúc tui cướp gậy của ông, ông còn la dữ hơn nữa à"

Chán chường cậu quăng mũ về phía Nero, ông ta vội chụp lấy mũ mà ngã xuống. Cả 4 người đều bụm miệng nhịn cười trước vẻ lúng túng của ông ta :

"Right, Hikari...Sài chiêu mà tụi mình luyện tập trong bí mật đi"
"Hở ? Cậu còn chưa làm được cái đó mà, giờ muốn thử luôn hả ?"
"Quá nguy hiểm trong trận này"
"Nhưng tụi mình cần phải đánh bại Nero...Không sao đâu, tớ có thể thấy chiến thắng của tớ mà"

Tokatti nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt cương quyết :

"Hiểu rồi"
"Chiều theo ý cậu vậy"

Cậu tiến lên phía trước một chút, lắp tàu vào thiết bị biến hình

SẮP BIẾN HÌNH !
VUI LÒNG ĐỨNG PHÍA SAU VẠCH MÀU TRẮNG !

"CHIẾN BINH HỎA XA BIẾN HÌNH !"

-TOQ Ichi-gou-

"Đến đây đi"

Nero hướng gậy về phía trước, đứng tư thế chuẩn bị đấu kiếm :

"Bình tĩnh mà cùng các cậu ấy chiến đấu, nhất là không nên lo sợ. Nếu cần tôi sẽ sẵn sàng hỗ trợ cho"

Rio đứng đằng sau cổ vũ cho Tokatti, anh nắm chắc khẩu súng trong tay. Tokatti gật đầu nhẹ, liền bắn súng liên tục vào Nero. Ông ta chém bay hết đạn. Vẫn chưa hết chiêu, Hikari nhảy lên vai Tokatti tiếp theo tới cậu. Cả hai lộn người trên không trung, vung kiếm và rìu vào ông ta. Lấy gậy chặn đòn tấn công kết hợp, ông ta vung đường vào cả hai nhưng bên cậu nghiên người né được. Cả hai xoay người nhường đường cho Tokatti lao tới

Anh nhảy lên, cả hai đập vũ khí vào giày tạo đà cho anh lao tới. Tokatti dí mạnh kiếm vào gậy được Nero chắn đòn. Với sức mạnh lớn từ phía cầu vồng, cây gậy nhanh chóng vỡ làm đôi. Nero văng ra xa, Tokatti thì bị đập người xuống đất nhưng thành công làm ông ta thương khá nặng. Cậu và Hikari chạy tới, trượt dài trên đất đá, cậu ngồi xuống vỗ vai anh :

"Tokatti giỏi quá đi"
"Trời ơi, cây gậy mỏ chim yêu quý của ta..."

Ông ta nhìn cây gậy yêu quý nay chỉ còn một nửa, không kìm được lòng mà đau đớn la lớn :

"Nói đúng mà chứ có sai đâu, ai động vào gậy mỏ chim của ổng là ổng la lên như ai mới trụng nước sôi ổng ý"

Cậu cùng Hikari đỡ Tokatti lên, vừa đỡ không quên trêu chọc nỗi đau của Nero :

"Cái đồ...Cái đồ sống ác mà vẫn thảnh thơi !...Hẹn các ngươi bửa sau...Cây gậy yêu quý của tui, huhu..."

Ông ta nhảy lên tàu trong tiếng sụt sùi vì tiếc vũ khí bảo bối. Hikari khoanh tay lắc đầu ngán ngẫm :

"Haizz..."
"Nguyên cái hệ thống bóng tối mang họ Hứa hay sao ý"
"Sao cậu nói thế Right ?"

Tokatti phủi lớp đất đá trên người mình nhìn cậu :

"Vì bên đó toàn thấy hứa hẹn bửa khác đánh không"
"Mà lần nào đánh cũng thua...Mệt mỏi..."

Tokatti quay người qua, thấy Rio gật đầu với mình công nhận sự can đảm vượt qua nỗi sợ của anh. Anh mỉm cười gật đầu lại
___________________________________
Bên chỗ ác quỷ đèn chiếu, sau khi bị Akira chém một đòn vào người, ăn mấy phát súng của Kagura và Mio vào mấy cái đèn tên đó dần yếu đi. Dứt điểm luôn một lần, cả nhóm 5 người hợp vũ khí lại dùng đạn cổ tích tiêu diệt tên ác quỷ khiến tên đó bay tít tận trời cao rồi nổ tung. Các nhân vật cổ tích được trở về truyện cũng như nhận được danh tiếng tốt trở lại

Rio với cơ thể phát ra ánh sáng lặng lẽ rời đi thì bị Tokatti kêu lại :

"Tớ thắng là nhờ cậu động viên, an ủi tớ. Cảm ơn cậu nhiều nha, hiệp sĩ Rio...Ừm không đúng lắm, phải là anh hai mới đúng"

Cả nhóm lẫn Akira bất ngờ trước danh tính thật sự của hiệp sĩ Rio. Người hiệp sĩ bảo vệ cho cậu thuở nhỏ, là tấm gương cho cậu noi theo chính là người anh trong nhà của mình. Rio liền xóa bỏ trạng thái anh hùng, chậm rãi ôm lấy Tokatti với tư cách là một người anh. Được một lúc, người anh hùng ấy dần dần biến thành quả cầu ánh sáng nhỏ đi vào cơ thể anh. Tokatti giữ lấy chút ánh sáng sót lại trong tay, cười nhẹ thả nó bay đi
___________________________________
Đang lúc cảm động mặt đất liền rung chuyển, biết tên ác quỷ đã biến lớn. Tokatti để cảm xúc của mình qua một chỗ cùng cả nhóm và Akira gọi hỏa xa tới chiến đấu
___________________________________
Trong lúc chiến đấu, Hikari gọi hỏa xa bồn chứa tới liền bị Akira lấy lắp vào robo của mình. Cậu vội lấy bộ đàm kết nối qua chỗ anh :

"Nè, anh đừng lấy hết liên kết của bọn em chứ~"
"Cứ để đó cho anh"

Nói xong Akira điều khiển robo tiến phía trước, nhóm cậu vật vã kêu trả liên kết quài cũng không được nên sài tạp tay cần robo bên Akira đỡ. Nhờ cái màn tráo hỏa xa bất ngờ, nhóm cậu cùng Akira thành công tiêu diệt được tên ác quỷ đèn chiếu :

"Xong hết rồi..."

Akira nói qua bộ đàm kết nối với hỏa xa bên cậu. Cả nhóm té ghế tại chỗ, cậu gượng người nắm lấy cái bộ đàm :

"Quá giỏi, quá hay luôn..."
___________________________________
Khi xuống robo và trở về trạng thái bình thường mọi người chia mỗi hướng bỏ đi hết, để lại cậu mặc trang phục Alice đứng với Akira

Sau một hồi im lặng, cậu lấy tay đụng nhẹ vào cánh tay anh :

"Anh Akira..."

Anh không nói gì chỉ nắm lấy tay cậu và đeo vào cổ tay trái cậu một chiếc vòng tay có mặt hình giọt nước :

"Cho em"
"Ơ, anh...Anh biết hôm nay sinh nhật em hả ?"
"Không có, hôm nay anh có hứng muốn tặng vòng cho em thôi"

Anh nói xong quay mặt nhìn hướng khác. Cậu nhì chiếc vòng trên cổ tay mình bất chợt cười :

"Cảm ơn anh"
"Không có chi, anh lựa giọt nước vì đó là hoàn cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."
"Lúc anh vẫn còn tên cũ và chưa gia nhập hệ thống tàu cầu vồng"

Câu tiếp lời anh, Akira gật đầu bỏ đi. Trước khi bỏ đi, anh vuốt nhẹ mái tóc cậu :

"Em mặc bộ đó đẹp lắm"

Cậu vì câu nói đó mà thơ thẫn cả người, cứ đi dưới nắng chiều đẹp đẽ. Đi hồi lại gặp con thỏ hồi sáng, nó không vội vã hối hả như sáng nữa. Chậm rãi tiến tới trước mặt cậu, dâng lên một hộp giấy màu đỏ nhỏ :

"Cho tôi hả ?"

Con thỏ gật đầu :

"Ừm...Tôi trả lại cái lọ hồi sáng nè, mà cho tôi xin lỗi nha, tôi lỡ uống chút ít rồi"
"Cậu cứ giữ cái lọ ấy, cái đó có người tặng cậu. Cậu không cần trả tôi"

Con thỏ nhét hộp giấy vào tay cậu rồi nhìn đồng hồ chạy đi mất. Cậu sau cùng chả biết ai cử con thỏ đó tới đảo lộn nguyên một buổi sáng của cậu nữa, cứ thế cậu cho chiếc hộp giấy vào túi tạp dề, chiếc lọ buộc lên thắc lưng mà đi tiếp
___________________________________
Tới khi trời tối, cậu với bàn chân mỏi nhừ cầm thẻ quẹt lên tàu. Bước lên tàu cậu bối rối thấy tàu tối đen như mực, lòng có phần hoảng sợ :

"Chị Wagon !... Trưởng tàu !...Ticket !...Mọi người đâu hết cả rồi ?"

Cậu đi trong bóng tối lo lắng kêu tên mọi người nhưng chả thấy ai trả lời, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. Quơ tay định bật đèn thì có cái gì đó nắm cổ tay cậu lại, kéo cậu vào nó. Cậu sợ hãi hét lên :

"Á ma !..."
"Suỵtttt"

Thứ đó lấy ngón tay chặn miệng cậu lại không cho cậu hét lên. Từ cánh cửa tàu, vài ngọn nến được thắp sáng lên. Nó dần dần tới chỗ cậu, bắt đầu vài tiếng hát nhỏ phát ra :

"Happy birthday to you..."
"Happy birthday to you..."
"Happy birthday..."
"Happy birthday..."
"Happy birthday to...you..."

Khoang dần dần sáng đèn, Kagura với chiếc bánh kem dâu đang thắp những ngọn nến lung linh mỉm cười cầm nó hướng về phía cậu. Hikari và Tokatti bắn pháo sinh nhật nhưng vì pháo bên Tokatti bị kẹt nên tới lác sau nó mới bắn làm cả nhóm giật mình. Mio với túi quà to cầm trên tay, quay đầu ra sau thấy Akira ôm cậu, tay cầm nhánh hoa đào. Wagon bước ra cầm mic long trọng nói :

"Nào, Right thân yêu của chúng ta ơi~ Hãy ước điều ước và thổi bánh kem đi nào"

Cả nhóm vỗ tay kêu cậu hãy ước điều ước, Kagura nghiêng nhẹ đầu giơ bánh kem. Cậu vui và hạnh phúc tới mức bắt đầu bật khóc. Akira vội bỏ cành hoa xuống bàn vỗ vai an ủi cậu, cả nhóm cười :

"Cậu ấy khóc nữa rồi đó"

Hikari che miệng vừa cười vừa nói, Tokatti châm thêm vào :

"Có nên đặt biệt danh là Right mít ướt không nhỉ ?"
"Thôi, mấy cậu đừng chọc cậu ấy nữa. Cậu ấy khóc nữa là tớ với Kagura không chịu trách nhiệm dỗ như mọi năm đâu đó, đúng không Kagura ?"
"Đúng đó, dỗ cậu ấy mệt lắm..."

Kagura gật đầu đồng ý với Mio, cậu nghe thế liền sụt sùi nín khóc :

"Tớ nín khóc rồi nè...Khỏi để mọi người dỗ..."
"Dị tốt quá rồi, cậu mau thổi bánh kem đi"

Ticket cùng trưởng tàu bước vào. Trưởng tàu đánh nhẹ vào chú khỉ soát vé nhanh nhảu này :

"Người ta chưa ước lấy gì thổi"
"Thôi thôi, mau ước đi Right. Nến sắp tắt rồi đó"

Kagura vội vã biểu cậu ước nguyện. Cậu nhanh chóng nắm tay lại, ước điều ước dưới nến. Ước xong liền thổi nến, mọi người vỗ tay chúc mừng sinh nhật cậu
___________________________________
Akira đưa cậu ngồi xuống ghế, cậu lấy dao cắt bánh kem ra và chia cho mọi người ăn. Ai cũng vui vẻ ăn phần bánh kem của mình, lâu lâu có vài người chơi quẹt bánh kem vô mặt nhau nữa thành ra nguyên cái tàu nháo nhào hết cả lên. Mọi người nhốn nháo quẹt kem lên mặt, hậu quả mặt ai cũng dính bánh kem đi rửa muốn mệt cả người
___________________________________
Tới tiết mục bóc quà, cậu lấy túi chứa quà từ tay Mio. Cho tay vào túi, cậu lấy ra một cái hộp màu hồng được buộc nơ trắng siêu xinh xắn :

"Cái đó là của Kagura đó"

Wagon chỉ vào hộp quà cậu cầm trên tay. Cậu chậm rãi gỡ nơ ra, bên trong hộp quà là một chiếc đồng hồ để bàn nhỏ in hình cậu chụp chung với Kagura. Cậu hào hứng cảm ơn Kagura và hứa sẽ sài nó mỗi ngày

Tới quà tiếp theo là của Hikari, anh tặng cậu một cây kendama màu đỏ. Anh hi vọng cậu sẽ nhìn vật nhớ người, nhìn cây kendama nhớ tới anh như cách người yêu quý nhất của anh cho anh cây kendama màu xanh lá anh đang giữ vậy

Túi quà màu vàng nhạt là Mio tặng cậu, khi mở nó ra bên trong là quả cầu tuyết thủy tinh có mô hình cô nắm tay cậu đứng dưới cây thông. Lắc qua lắc lại thì mấy bông tuyết trong quả cầu sẽ di chuyển, trông rất vui mắt

Tokatti tặng cậu một quyển sách có tựa đề : 'Ca dao tục ngữ cà khịa của người thời xưa', khá kì lạ khi anh mong cậu đọc quyển sách ấy để trao dồi thêm vốn ngôn ngữ văn chương. Để chừng gặp ai đó khó ưa hoặc bên hệ thống tàu bóng tối, cậu sẽ cà khịa thâm thúy và hay hơn

Wagon cứ ngập ngừng mãi không đưa quà, cậu năng nỉ mãi chị mới đưa túi quà ra. Cậu lấy trong túi ra một con gấu bông hình thỏ, Wagon rất tỉ mỉ khi cho gấu bông mặc đồ giống cậu. Ngoài ra chị còn xịt một ít nước hoa vào gấu bông làm cho nó thơm vô cùng. Cậu cho nó vào túi quà rồi đặt túi lên ghế, đi tới ôm chầm chị vào lòng. Wagon cảm thấy rất vui, cô chưa bao giờ được ai đó công nhận là một người chị trong nhà giống như cậu hết. Kiếp robot này xem ra không uổng phí rồi
___________________________________
Trưởng tàu và Ticket không chơi được lâu với mọi người vì bọn họ phải lái tàu, không thể để chế độ tự lái tàu tự lái suốt mấy tiếng được. Bọn họ trở lại khoang lái, còn ở khoang chính mọi người chơi đủ trò với nhau, như : Ma sói, bài uno, trò trinh thám, v.v...
___________________________________
Chơi một hồi cũng thấm mệt, mọi người ngồi xuống bàn uống cà phê nói chuyện hồi nhỏ của nhau. Có người hồi nhỏ kí ức rất vui vẻ nhưng có người kí ức thảm thương, ai nghe xong cũng đau xót vài phần
___________________________________
Làm mấy thứ này nọ lọ chai xong cũng tới giờ đi ngủ, mọi người chúc ngủ ngon cho nhau rồi vào khoang ngủ. Riêng Akira ngủ ngoài ghế chỗ khoang tụ hợp
___________________________________
Cậu vô phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ trang phục Alice kia thay vào bằng bộ đồ ngủ hình con thỏ. Cái này chị Wagon đưa cho cậu, bảo cậu cứ nhận vì mặc cái này ngủ sẽ thoải mái hơn. Cậu không còn cách nào khác ngoài đồng ý mặc nó. Tắm xong xui, cậu đi ra chỗ khoang tụ hợp uống nước, thấy Akira nằm co một góc ở ghế, cậu liền chạy vào khoang của mình lấy ra một chiếc chăn. Đi tới gần anh, nhẹ nhàng đắp nó cho anh. Ngồi nhìn anh ngủ được vài phút, cậu mang cành hoa đào anh tặng mình vào khoang
___________________________________
Đóng cửa khoang lại, cậu đặt cành hoa vào bình hoa nhỏ được để trên tủ đầu giường. Chuẩn bị tắt đèn cậu mới sực nhớ ra hộp giấy và cái lọ của con thỏ mặc vest đưa cho, thế là cậu đi kiếm chiếc váy Alice đó lấy chiếc hộp và lọ rượu đào ra trở về khoang
___________________________________
Để lọ rượu đào lên tủ, cậu bật đèn ngủ nhìn hộp quà :

"Liệu mình mở ra có bị thứ trong hộp dọa tới ngất xỉu không ta...Hay mình không mở nó nhỉ, nhưng không mở thì không biết thứ gì trong đây...Haizz, nên mở hay không đây...Mở, không mở, mở..."

Cứ chọn lựa mở hay không mở một lúc lâu, cậu quyết định sẽ mở nó. Nhìn chiếc hộp giấy đỏ buộc nơ trắng đầy bí hiểm, cậu để xa hộp khỏi người mình. Vừa mở vừa né nó, mở cái nơ xong chả có chuyện gì xảy ra, cậu liền thở dài một hơi :

"Hên quá, nó không nhảy bổ ra dọa mình"

Nói thế chứ cậu vẫn còn sợ lắm, chậm rãi mở nắp hộp ra. Cậu mới mở một chút nó đã tự động nâng lên rồi, nắp hộp từ từ bay lên cao. Ở trong hộp chả phải quái vật hay một trò troll nào hết, chỉ có những ngôi sao giấy được nối dây với nhau đính xung quanh dưới nắp hộp bay lên thôi. Nó tạo thành cái dải ngôi sao giống như những hạt mưa. Nâng lên cao cậu nhìn thấy có hai ngôi sao hai được nối liền hai bên, chính giữa lại có sợi dây giữ ngôi sao màu tím

Khá tò mò, cậu giật nhẹ sợi dây giữ ngôi sao màu tím, một mảnh giấy rơi xuống đất. Cậu nhặt mảnh giấy lên và đọc những dòng chữ trong đó :

"Chúc cậu một ngày sinh nhật vui vẻ, Right. Không biết cậu có thích nó hay không, ta đã gấp 999 ngôi sao với ước mong rằng sẽ có một điều ước để ta có thể ước nó cho cậu, gấp thêm một ngôi sao màu tím là đủ 1000. Ngôi sao thứ 1000 màu tím cậu thấy chính là điều ước ta ước nó cho cậu, mong cậu sẽ không chê nó. Cái lọ con thỏ đưa cậu, cậu cứ uống nó. Yên tâm, lần sau uống cậu sẽ không bị sao nữa đâu, đừng lo...Ta giờ hơi bí văn rồi, chả biết viết gì thêm cho cậu đọc. Lần nữa, chúc cậu tuổi mới hạnh phúc. Ta yêu cậu nhiều lắm, lấp lánh của cuộc đời ta

Kí tên: Người chồng xém đoản mệnh
Zet"

"Thì ra con thỏ đó của anh ta...Hmm, còn gì mà người chồng xém đoản mệnh nữa chứ. Đọc thôi đã thấy phát quạo rồi"

Cậu cho mảnh thư vào hộp giấy rồi chạm nhẹ vào nắp hộp, nắp hộp hạ xuống đóng chiếc hộp giấy lại. Đặt nó lên tủ, cậu khó chịu tắt đèn đi ngủ. Nằm một hồi thì cậu lại lấy nó ôm vào lòng, miệng từ khi nào đã sớm mỉm cười
___________________________________
"Xin điện hạ thứ lỗi, nhưng hạ thần vừa có một kế hoạch mới. Và sẽ đền bủ cho thất bại này"
"Đã thất bại đâu"

Hắn với bộ đồ ngủ ngồi trên ngai vàng ngáp dài ngáp ngắn, tay vuốt ve con thỏ mặc vest trả lời Nero. Ông ta bất ngờ nhìn hắn :

"Chiến đội hỏa xa giờ đã lấp lánh hơn rồi đó, thắng hay bại cũng vậy thôi. Sớm muộn gì..."

Hắn nói tới đó thì ngừng lại, miệng nhếch lên nhìn hình xăm trên tay mình. Không nói gì thêm hắn cho con thỏ lại vào chỗ ngủ của nó, rời ngai vàng đi vào phòng ngủ
___________________________________
Nằm xuống chiếc giường êm ái, hắn nhìn lên trần nhà nhớ về khoảng thời gian trước đây. Lấy trong tủ đầu gường ra một chiếc nhẫn kim cương đỏ, hắn nắm chặt nó :

"Ta lần này không để mất em nữa đâu, Right ạ..."

Những bản giao ước sẽ luôn vận hành, sẽ luôn có người mất người còn. Chính hắn sẽ khiến cậu yêu hắn mà không cần nhờ vào bất kì thứ gì nữa, đã quá đủ cho cái năm chết tiệt ấy rồi. Năm mà sinh nhật cậu, trăng tròn lên cao để rồi bị che lấp bởi thứ bóng tối đen kịt ngập ngụa đó
___________________________________
Tui viết tập này làm sinh nhật Right vì hôm nay cũng là sinh nhật tui và tui cũng muốn Right được đón sinh nhật. Chứ 13/8 hổng phải ngày sinh của Right trong phim nghen :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro