Chapter 5
Miyabi vẫn nằm trên giường, mắt dõi theo Belle khi cô khoác chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra khỏi phòng.
"Tôi đi từ đến 12:30, sẽ về trước khi cô kịp lo lắng." Belle vừa nói vừa chỉnh lại dây giày.
Miyabi khẽ nhíu mày. "Cô đi đâu vào giờ này?"
"Chưa biết." Belle đáp nhẹ, không định giải thích nhiều.
Miyabi hơi nghiêng người, gối đầu lên tay, đôi tai cáo khẽ động. "Vậy đi cẩn thận."
Belle liếc nhìn Miyabi một lát. "Cô bắt đầu quan tâm tôi rồi sao?"
Miyabi lập tức quay mặt đi giọng đầy lúng túng. "Cô nghĩ nhiều quá rồi."
Belle cười nhẹ, không nói thêm gì nữa mà chỉ mở cửa bước ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại, Miyabi thở dài, nắm chặt góc chăn.
---
Belle bước dọc theo con đường lát đá của khu nghỉ dưỡng.
Đêm muộn, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng sóng biển từ xa.
Cô không thực sự có mục tiêu rõ ràng.
Có lẽ cô chỉ muốn tận hưởng một chút không khí trong lành.
Nhưng khi vừa đi đến khu vườn phía sau khu nghỉ dưỡng, Belle bất ngờ nhận ra có người khác cũng đang ở đây.
Yao.
Cô ấy đang đứng dưới một gốc cây, ánh trăng chiếu xuống khiến mái tóc của cô càng thêm huyền ảo.
Yao dường như cũng vừa phát hiện ra Belle.
"Muộn vậy rồi mà cô vẫn còn đi dạo sao?" Yao hỏi ánh mắt thoáng bất ngờ.
"Tôi hay mất ngủ."
"Còn cô?" Belle nhướn mày.
"Không ngủ được." Yao đáp đơn giản.
Belle khoanh tay, dựa lưng vào một chiếc ghế đá gần đó. "Cô cũng vậy à? Lạ thật, có vẻ tối nay nhiều người mất ngủ hơn tôi nghĩ."
Yao nhìn Belle một lúc, rồi bước lại gần.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, chỉ còn một sải tay.
"Hay là..." Yao nghiêng đầu, đôi mắt hồng ngọc hơi nheo lại. "Cô đang tìm ai đó?"
Belle chớp mắt, bật cười với suy nghĩ của Yao. "Cô nghĩ tôi có ai để tìm sao?"
Yao không trả lời ngay.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào vòng cổ mình, một thói quen mỗi khi suy nghĩ.
Sau một lúc, cô khẽ nói:
"Không biết từ khi nào... tôi bắt đầu mong chờ có thể gặp cô ở những khoảnh khắc như thế này."
Belle hơi khựng lại trước lời nói ấy.
Yao không giống Miyabi—cô ấy không bộc lộ cảm xúc một cách rõ ràng hay trực tiếp.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt cô ấy đang nói lên tất cả.
Một sự nghiêm túc, một sự chờ đợi.
Belle chớp mắt, rồi quay đi, như thể không muốn bị cuốn vào cảm xúc của Yao.
"Đừng trêu tôi như vậy, Yao." Cô nói, giọng có phần né tránh.
Yao nhìn cô một lúc, rồi thở hơi dài.
"Cô lúc nào cũng thế."
Belle chỉ nhìn ra xa, nơi những con sóng vẫn không ngừng vỗ vào bờ.
Tình cảm là một thứ rắc rối.
---
Miyabi không rõ tại sao cô lại rời khỏi phòng.
Belle đi từ lúc 10:45 nói rằng sẽ về lúc 12:30, nhưng đồng hồ mới chỉ hơn 11:00, và cô không thể ngủ được.
Cô vốn không phải kiểu người lo lắng cho người khác quá mức.
Nhưng trong lòng có một cảm giác khó chịu cứ quấn lấy cô, như thể có điều gì đó không ổn.
Miyabi bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng, đôi chân rảo bước tìm kiếm bóng hình Belle.
Và rồi cô vô tình nhìn thấy.
Belle, đang đứng cùng một người khác dưới ánh trăng.
Không khó để nhận ra đó là Yao—người mà Miyabi luôn cảm thấy không thoải mái mỗi khi ở gần Belle.
Khoảng cách giữa hai người họ quá gần.
Miyabi dừng bước, đôi tai cáo dựng lên rồi lại hạ xuống ủ rũ.
Cô không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để Miyabi hiểu được một điều.
Yao đang nhìn Belle bằng ánh mắt mà cô chưa từng thấy trước đây.
Một ánh mắt mềm mại, xen lẫn trong đó sự chờ đợi.
Miyabi nắm chặt bàn tay.
Cô ghét cái cảm giác này.
Không chờ thêm một giây nào nữa, Miyabi xoay người, bước thật nhanh về phòng.
Cô không muốn nhìn nữa.
Không muốn biết Belle sẽ đáp lại như thế nào.
Không muốn thấy rằng bản thân đang bị gạt ra ngoài.
---
Vừa bước vào hành lang, Miyabi đã nghe thấy tiếng cười và nói chuyện vọng ra từ một căn phòng gần đó.
Nicole, Anby, Billy, và Nekomata—tất cả bọn họ đang tụ tập.
Và trước khi Miyabi kịp phản ứng, Nicole đã mở cửa, mắt sáng rực khi thấy cô.
"Oa! Miyabi, vào đây nào! Chúng tôi đang uống chút rượu đây!"
Miyabi hơi nhíu mày. "Muộn rồi, các cô không định ngủ sao?"
Nicole cười nhăn nhở. "Du lịch mà, ai lại ngủ sớm chứ?"
Billy huýt sáo. "Miyabi? Không ngờ cậu lại thức khuya thế này đấy."
Nekomata vẫy đuôi. "Hay là cô cũng đang có tâm sự?"
Miyabi không đáp, nhưng có lẽ câu hỏi đó đã chạm trúng chỗ ngứa của cô.
Cô bước vào, ngồi xuống cạnh bàn, nơi một chai rượu đã được mở sẵn.
Anby nhìn Miyabi một lúc, rồi đẩy một chiếc ly về phía cô.
"Này, uống không?"
Miyabi nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly.
Cô vốn không có hứng thú với rượu.
Nhưng ngay lúc này, có lẽ một chút cay nồng sẽ khiến cô dễ chịu hơn.
Cô cầm lấy ly rượu, lặng lẽ uống một ngụm.
Cảm giác cay nóng tràn vào cổ họng, nhưng lại không thể xua đi cảm giác khó chịu trong lòng.
Nicole chống cằm nhìn cô. "Này Miyabi, bộ cô thất tình à?"
Miyabi hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức ném cho Nicole một ánh nhìn sắc bén. "Cô nghĩ nhiều quá rồi."
Nhưng Billy lại cười sảng khoái. "Chậc, ai mà biết được? Có khi Miyabi cũng có người để thích ấy chứ?"
Nekomata tò mò nghiêng đầu. "Nhưng mà ai mới được?"
Cả bọn đổ dồn ánh mắt về phía Miyabi.
Miyabi đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt đỏ lướt qua họ một lượt.
"Các người uống nhiều quá rồi."
Nicole nhún vai. "Ừ thì... có thể. Nhưng Miyabi này—"
Cô nghiêng người, hạ giọng.
"Nếu cô thích ai đó, thì đừng chần chừ quá lâu, muộn rồi hối tiếc không còn tác dụng đâu."
Miyabi siết nhẹ ngón tay quanh ly rượu.
Nhưng cô không nói gì cả.
Bởi vì cô cũng không biết mình có thể làm gì.
Belle có thể... thực sự thuộc về ai đó không?
---
Miyabi loạng choạng bước về phòng, đầu ong ong vì hơi men.
Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết rằng mỗi lần nuốt xuống, cơn buồn bực trong lòng cũng chẳng hề vơi bớt.
Cô lầm bầm, giọng lè nhè đầy ấm ức:
“Belle… Đồ tệ bạc… Gây thương nhớ cho người ta rồi lại giả vờ như chẳng có gì…”
Cô vừa đi vừa tự nói, bước chân mất thăng bằng, suýt nữa va vào tường.
Ngay lúc đó, Belle quay về.
Tay cô cầm theo túi đồ từ cửa hàng tiện lợi, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Miyabi đứng ngay trước cửa, trông có vẻ không ổn.
“Miyabi?” Belle nheo mắt. “Cô say à?”
Miyabi ngẩng lên nhìn Belle, đôi mắt đỏ thẫm như phủ một lớp sương mờ.
“Cô còn dám hỏi tôi say à?” Miyabi hậm hực, lảo đảo bước đến trước mặt Belle, tay chống lên hông. “Cô biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ… bỏ tôi lại một mình… còn đi với ai đó…”
Belle nhíu mày. “Cô theo dõi tôi à?”
Miyabi phồng má, lườm Belle đầy bất mãn. “Tôi chỉ… tình cờ thấy thôi! Nhưng mà— nhưng mà—!”
Cô chưa nói hết câu thì mất đà, ngã chúi về phía trước.
Belle vội vàng đưa tay ra đỡ, giữ Miyabi không để cô ngã xuống đất, sau đó mở cửa phòng và dìu Miyabi vào.
“Cô đúng là… chẳng biết giữ mình gì cả.” Belle thở dài, giữ chặt Miyabi trong vòng tay.
Miyabi tựa đầu vào vai Belle, giọng nói nhỏ dần, mang theo chút ấm ức:
“Cô thật quá đáng…”
Belle khó hiểu, nhưng không đẩy Miyabi ra.
“… Tôi làm gì quá đáng?”
Miyabi ngước lên nhìn Belle, đôi mắt long lanh vì hơi men và vì một cảm xúc nào đó cô không thể diễn tả được.
“Cô làm tôi thích cô… rồi lại chẳng hề để tâm đến điều đó…”
Belle sững người.
Miyabi vừa nói gì?
Tim Belle như vừa chậm nhịp.
Miyabi gục đầu xuống vai Belle, giọng nói dần nhỏ lại như một lời thì thầm:
“Cô thật quá đáng… Belle.”
Belle không nói gì, chỉ siết chặt tay hơn một chút, giữ Miyabi đứng vững.
Say rượu không chỉ khiến đầu Miyabi quay cuồng mà còn thổi bừng ngọn lửa ghen tuông trong cô.
Hình ảnh Belle đứng cùng Yao, nói chuyện với cô ấy, có lẽ còn mỉm cười nữa—tất cả cứ lặp đi lặp lại trong đầu Miyabi.
Và Belle vẫn trở về như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô có biết rằng điều đó khiến Miyabi phát điên lên không?
Cơn tức giận bỗng chốc bùng nổ.
Không để Belle phản ứng, Miyabi kéo mạnh cổ tay Belle, dùng chút sức lực còn sót lại đẩy Belle ngã xuống giường.
Belle tròn mắt, hoàn toàn không ngờ tới.
"Miyabi? Cô làm gì vậy?"
Miyabi không trả lời.
Cô chống hai tay xuống hai bên Belle, mái tóc đen tuyền rơi xuống, che đi một phần ánh mắt đỏ thẫm đầy men say.
"Tôi ghét cô..." Miyabi lầm bầm, giọng khàn khàn.
Belle vẫn còn đang ngơ ngác. "Cô uống quá nhiều rồi, mau ngồi—"
Chưa kịp dứt lời, Miyabi đã cúi xuống.
Bờ môi mềm mại, mang theo hơi rượu, ấn xuống môi Belle trong một nụ hôn bất ngờ.
Belle sững người, mắt mở lớn.
Trái tim cô như bị một thứ gì đó siết chặt.
Nụ hôn của Miyabi không hề nhẹ nhàng.
Nó mang theo cơn ghen tuông, sự uất ức, và một chút gì đó như muốn khẳng định chủ quyền.
Như thể Miyabi đang muốn nói rằng "Hãy nhìn tôi, đừng để ý đến ai khác ngoài tôi, cô chỉ được nhìn mỗi tôi mà thôi!"
Belle cảm nhận được bàn tay Miyabi siết chặt lấy cổ áo mình, như thể sợ cô sẽ biến mất.
Hơi thở của Miyabi vẫn còn vương đắng của rượu, nhưng cảm xúc trong nụ hôn ấy là thật.
Vài giây trôi qua, cuối cùng Belle cũng phản ứng.
Cô đặt tay lên vai Miyabi, định đẩy cô ấy ra.
Nhưng ngay lúc đó, Miyabi chợt rời môi, cúi đầu tựa lên vai Belle, giọng nói khẽ run lên:
"... Tôi ghét cô lắm, Belle."
Nhưng bàn tay cô vẫn không buông ra.
Belle chớp mắt, đầu óc rối bời.
Cô không biết là do Miyabi say hay là do cô ấy thực sự muốn như vậy.
Nhưng nhịp tim Belle lúc này lại đập nhanh hơn bao giờ hết.
---
Sáng sớm hôm sau.
Miyabi tỉnh dậy với cái đầu nhức, tàn dư của cơn say đêm qua vẫn còn vương vấn.
Cô cựa quậy một chút, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Cơ thể cô đang áp sát vào một thứ gì đó rất ấm áp, và quan trọng hơn—tay cô… đang đặt trên bụng ai đó?!
Miyabi mở mắt, chớp chớp vài lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Belle.
Belle đang nằm ngủ cạnh cô, tấm chăn mỏng phủ ngang người.
Và đúng như cô lo sợ, một cánh tay của cô đang ôm chặt lấy eo Belle, tay còn lại… lại luồn vào dưới lớp áo ngủ của cô ấy, đặt hờ trên vùng bụng phẳng lì.
Cảm giác mềm mại dưới tay khiến Miyabi hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô cứng đờ người, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
"Chết tiệt…" Miyabi nuốt khan.
Cô vội vàng muốn rút tay ra, nhưng đúng lúc đó, Belle hơi cử động, khiến Miyabi theo bản năng lại… siết chặt tay hơn.
Miyabi cứng người lần nữa.
Khoảnh khắc ấy kéo dài như vô tận.
Rồi đột nhiên—
"… Miyabi."
Giọng Belle vang lên, khàn khàn vì vừa thức dậy.
Miyabi đóng băng.
Belle từ từ mở mắt, ánh nhìn còn lờ đờ vì chưa tỉnh hẳn.
Cô khẽ cau mày, nhận ra có gì đó lạ lẫm.
Rồi rất nhanh, ánh mắt Belle hạ xuống… và dừng lại ở cánh tay của Miyabi.
Hai giây trôi qua trong im lặng.
Ba giây.
Bốn giây.
Miyabi cảm nhận được cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Belle chớp mắt, rồi từ từ nhướng mày.
"Miyabi."
Giọng cô lần này bình tĩnh một cách đáng sợ.
Miyabi nuốt nước bọt.
"Cô có thể giải thích không?" Belle vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ hơi nghiêng đầu.
Miyabi không biết nên trốn hay giả chết nữa.
"Ờm… Chuyện này…"
Cô đảo mắt tìm lời biện hộ, nhưng làm thế nào cũng không giải thích được chuyện mình đang ôm Belle chặt đến mức này, lại còn có một bàn tay đặt ở vị trí không đứng đắn chút nào.
"Chuyện này…" Miyabi cắn răng, quyết định chơi bài cừu non.
"Không liên quan đến tôi."
Belle: "…"
"Miyabi." Belle gọi tên cô lần thứ ba, lần này là giọng điệu của một người đang cố giữ bình tĩnh.
"Cô đang ôm tôi."
"… Tôi không biết tại sao lại thế."
"Cô đang đặt tay lên bụng tôi."
"… Tôi thề là tôi không cố ý."
Belle thở hắt ra.
Cô đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Miyabi, từ từ kéo nó ra khỏi người mình.
Cảm giác nhiệt độ từ lòng bàn tay Miyabi vẫn còn vương lại khiến Belle hơi cau mày, nhưng cô không nói gì, chỉ liếc Miyabi một cái đầy ẩn ý.
"Được rồi, tôi tạm tin là cô say, nhưng nếu lần sau tôi thức dậy mà thấy cô ôm tôi lần nữa—"
Cô nheo mắt.
"—thì chúc may mắn nhé, Miyabi."
Miyabi rùng mình.
Cô biết, cái gọi là "may mắn" trong lời Belle nói hoàn toàn không mang ý nghĩa tích cực chút nào.
"Hiểu chưa?" Belle nhướn mày.
Miyabi gật đầu cái rụp.
Belle ngáp một cái, đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Miyabi ngồi lại trên giường, thở hắt ra.
Tự nhiên, cô lại thấy tiếc nuối một chút.
… Một chút thôi.
Miyabi nằm trên giường, đầu vùi vào chiếc gối mà Belle vừa nằm trước đó.
Hơi thở cô hơi hỗn loạn, không biết vì dư âm của cơn say hay vì cảm giác bồn chồn trong lòng.
Mùi hương của Belle vẫn còn phảng phất trên gối—một chút hương dầu gội, một chút mùi của cửa hàng tiện lợi mà cô ấy vừa ghé qua, và…
Miyabi nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng hơn.
Mùi của Belle.
Hơi thở Miyabi có chút không ổn định.
Chết tiệt.
Cô đang làm cái quái gì vậy?
Vừa nãy, trước khi Belle bước vào phòng tắm, Miyabi đã nhìn thấy.
Dấu hôn.
Và… dấu cắn.
Ngay trên sườn cổ Belle, nơi cô đã không tự chủ mà cắn xuống vào tối qua.
Cảm giác đầu lưỡi lướt qua da thịt mềm mại ấy, hơi ấm của Belle trong vòng tay cô, và cả tiếng hơi thở khẽ run lên của cô ấy…
Miyabi bật dậy, ôm lấy đầu.
Mặt cô nóng bừng.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Tại sao cô lại mất kiểm soát đến mức này?
Belle có nhận ra không?
Cô ấy có nhớ gì không?
Miyabi siết chặt ga giường, cắn môi.
Nếu Belle nhớ… vậy cô ấy nghĩ gì về chuyện đó?
Cô ấy sẽ ghét bỏ Miyabi sao?
Hay tệ hơn—cô ấy sẽ chỉ coi tất cả như một chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm?
Chỉ là một sự cố của một kẻ say xỉn?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Miyabi đã cảm thấy nghẹn lại.
Và nếu đúng như vậy… tại sao cô lại cảm thấy đau lòng đến thế?
---
Belle đứng trước gương trong phòng tắm, ánh mắt dừng lại trên vùng da nơi có vết cắn và dấu hôn.
Cô chạm nhẹ vào nó, cảm giác hơi đau rát truyền đến.
Dấu vết tối qua Miyabi để lại.
Belle cau mày.
Cô không dễ bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng lần này, vấn đề không nằm ở chuyện nó đau hay không đau.
Mà là… làm thế nào để che nó lại bây giờ?
Mùa hè...
Cổ áo đều rộng, khí hậu nóng bức.
Nếu cô tự nhiên quấn khăn hay dán thứ gì đó lên, chắc chắn sẽ bị hỏi tới hỏi lui.
Đặc biệt là đám người lắm chuyện như Nicole, Billy hay cả Wise.
Nhất là Wise.
Chỉ cần anh ta liếc qua một cái, Belle chắc chắn sẽ bị trêu chọc đến chết mất.
Cô hít sâu, dựa người vào bồn rửa.
Tệ thật.
Cái này… là lỗi của Miyabi, đúng không?
Belle nhắm mắt lại, nhớ về khoảnh khắc tối qua.
Hơi thở nồng mùi cồn của Miyabi phả lên cổ cô, tay vòng qua ôm lấy cô thật chặt.
Cảm giác mềm mại nơi đôi môi lướt qua da cô, rồi ngay sau đó, là cơn đau nhói khi Miyabi bất ngờ cắn xuống.
Belle khẽ rùng mình.
Cô không biết Miyabi có tỉnh táo để nhớ không, nhưng rõ ràng, cô ấy đã say đến mức mất kiểm soát.
Và Miyabi…
Không chỉ cắn.
Cô ấy còn… liếm lên đó nữa.
Chết tiệt.
Belle vỗ nhẹ vào má mình, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Bây giờ không phải lúc để nhớ lại chi tiết như vậy.
Quan trọng là—phải tìm cách che nó lại.
Cô nhìn vào gương, rồi chợt nhận ra.
Miyabi… cũng sẽ nhìn thấy nó.
Và khi đó, Miyabi sẽ phản ứng thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro