Chapter 2
Mưa đêm New Eridu vẫn rơi, từng hạt nước lấp lánh dưới ánh đèn đường leo lắt.
Miyabi vẫn đứng yên, thanh katana trong tay vẫn chưa hạ xuống hoàn toàn.
Belle lặng lẽ theo dõi qua màn hình, đôi mắt chăm chú quét qua mọi dữ liệu dù hệ thống không tìm được bất cứ dấu vết nào của kẻ vừa biến mất.
"Một kẻ có thể khiến hệ thống của tôi không quét được dù chỉ một tín hiệu..."
Belle lẩm bẩm. "Không ổn chút nào."
Miyabi khẽ thở ra, nhưng không rời mắt khỏi bóng tối trước mặt.
"Cô còn ở đó không, Belle?"
Belle chớp mắt, thoát khỏi suy nghĩ và bật giọng nhẹ nhàng: "Vẫn đây. Tôi chưa bao giờ rời khỏi cô."
Một thoáng im lặng. Miyabi không trả lời ngay.
Rồi, trong màn đêm tĩnh lặng, cô chậm rãi hạ thanh kiếm, những ngón tay siết nhẹ lấy chuôi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Belle nhíu mày, nhận ra sự thay đổi nhỏ trong Miyabi.
"Này, đừng nói là cô đang lo lắng nhé?" Belle trêu nhẹ, cố làm dịu bầu không khí.
Miyabi khẽ nhếch môi, nhưng không có ý định đáp trả ngay.
"Belle."
Belle chớp mắt khi Miyabi bất ngờ gọi thẳng tên mình, giọng trầm thấp hơn thường ngày.
"Hả?"
"Nếu có một ngày... tôi không thể bảo vệ được cô thì sao?"
Belle khựng lại, đôi tay đặt trên bảng điều khiển cũng bất giác dừng lại.
Một Miyabi luôn kiêu hãnh, luôn mạnh mẽ, lại vừa nói ra những lời đó sao?
"Câu hỏi lạ thật đấy." Belle bật cười nhỏ, nhưng có điều gì đó trong lòng cô khẽ rung lên.
"Tôi chỉ nghĩ... cô luôn là người ở tuyến đầu, luôn xông lên trước." Miyabi tiếp tục, giọng nói lặng lẽ như thể đang che giấu điều gì đó.
"Còn tôi thì sao? Chỉ có thể đứng phía sau, chỉ có thể điều hướng. Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi câu đó sao?"
Miyabi im lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Không."
Cô quay người lại, ánh mắt màu đỏ rực khẽ ánh lên qua lớp mưa rơi.
"Cô không hiểu rồi, Belle."
Miyabi tiến lại gần một chút, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm khẽ thả lỏng.
"Cô nói rằng luôn ở phía sau tôi."
"Nhưng thật ra... cô luôn là người dẫn lối cho tôi."
Belle mở to mắt.
Cô không biết phải phản ứng thế nào trước câu nói ấy.
Không khí giữa hai người bỗng trở nên lặng lẽ, nhưng không hề xa cách.
"Cô có muốn nghe điều thật sự làm tôi lo lắng không?" Miyabi hỏi, đôi tai cáo dài khẽ động nhẹ dưới cơn mưa.
Belle nuốt khan, khẽ hắng giọng. "Gì cơ?"
Miyabi hơi cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc. "Tôi không sợ đối đầu với kẻ đó."
"Tôi chỉ sợ..."
"Sợ rằng một ngày nào đó, khi tôi quay lại tìm cô... cô sẽ không còn ở đó nữa."
Trái tim Belle như bị siết chặt.
Những lời đó—chúng đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong cô.
Cô muốn trêu Miyabi, muốn nói một câu gì đó để phá vỡ không khí này.
Nhưng miệng cô chỉ khẽ mở, rồi lại đóng.
Lần đầu tiên, Belle cảm thấy chính mình cũng không biết nên nói gì.
Mưa vẫn rơi. Miyabi vẫn đứng đó.
Và Belle—đột nhiên cảm thấy muốn chạm vào đôi bàn tay lạnh buốt của Miyabi.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô chỉ khẽ thì thầm.
"Ngốc thật đấy, Miyabi."
"Tôi sẽ luôn ở đây."
Belle chớp mắt, nhìn chằm chằm cô qua bangboo.
"Miyabi..."
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ có âm thanh của mưa rơi xen lẫn hơi thở chậm rãi của Miyabi.
Belle hít một hơi sâu.
Cô biết Miyabi không phải kiểu người dễ dàng nói ra những điều này.
"Cô không thể bảo vệ tôi mọi lúc đâu, đồ ngốc." Belle khẽ bật cười. "Nhưng tôi cũng không cần cô phải làm vậy."
Miyabi không đáp.
Belle liếc qua dữ liệu, nhận thấy Miyabi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không rời đi dù cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Cô cau mày.
"Tôi không ở đó để đẩy cô đi, nhưng tôi có thể bắt cô rời khỏi đó ngay bây giờ đấy."
Cô gõ nhanh vài lệnh trên hệ thống H.D.D, chuyển quyền điều khiển một Bangboo khác đến gần Miyabi.
Một con Bangboo nhỏ màu trắng lăn đến, chớp mắt phát ra ánh sáng yếu ớt trong cơn mưa.
Miyabi nhìn nó một thoáng, rồi nhướng mày khi nhận ra Belle đang điều khiển nó.
"Belle, cô lại định làm gì?"
"Đưa cô về." Belle đáp thản nhiên. "Tôi không thể kéo cô đi, nhưng tôi có thể làm phiền cô đến mức cô không chịu nổi."
Con Bangboo nhỏ bắt đầu kêu bíp bíp liên tục, xoay vòng quanh Miyabi như một đứa trẻ đang nũng nịu.
Miyabi thở dài, nhưng Belle thấy khóe môi cô ấy khẽ cong nhẹ.
"Cô thật sự phiền phức, Belle."
"Biết vậy là tốt."
"Nhưng tôi vẫn thích điều đó." Miyabi nói nhỏ, giọng trầm hơn bình thường.
Belle khựng lại.
Belle cảm thấy ngực mình hơi thắt lại.
Bangboo quay đi khỏ một chút, hắng giọng.
"Về nhanh đi, nếu không tôi sẽ gửi cả Zhuyang lẫn Anby đến lôi cô đi đấy."
Miyabi khẽ cười.
"Được rồi, tôi biết mà Boss."
Belle trừng mắt nhìn màn hình. "Tôi không phải Boss của cô."
"Cô là người điều khiển hệ thống, là người đưa ra lộ trình, là người nói tôi phải đi đâu, phải làm gì." Miyabi chậm rãi bước đi, mái tóc ướt sũng dưới cơn mưa lạnh.
"Vậy... nếu không phải Boss thì cô là gì của tôi?"
Belle cứng người.
Miyabi liếc nhìn lên trời, hứng từng giọt mưa lạnh buốt rơi xuống khuôn mặt.
Đầu dây bên kia, Belle vẫn đang quan sát thông qua hệ thống H.D.D, kiên nhẫn chờ Miyabi rời khỏi khu vực nguy hiểm.
"Cô cứ thích ra lệnh cho tôi nhỉ?" Miyabi cười nhạt, nhưng không có ý định rời đi ngay lập tức.
"Tôi không ra lệnh, tôi chỉ đang nhắc nhở cô đừng có cứng đầu thôi." Belle đáp.
Giọng có chút bực dọc.
"Trời đang mưa, nếu cô còn đứng đó lâu nữa thì tôi sẽ điều proxy gần đó đến hộ tống cô về luôn đấy."
Miyabi bật cười khẽ, ngón tay vô thức lướt qua chuôi katana. "Cô lo cho tôi à?"
"Ừ đấy, lo lắm luôn." Belle trả lời ngay, không một chút do dự. "Lo đến mức chỉ muốn kéo về bằng mọi giá."
Một thoáng im lặng kéo dài. Miyabi khẽ cúi đầu, để tóc mình che đi đôi tai đang hơi ửng đỏ.
"Được rồi, tôi về đây."
"Tốt, thế mới ngoan." Belle cười nhẹ, nhưng Miyabi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong giọng nói ấy.
"Nhưng này, Belle." Miyabi chợt lên tiếng trước khi cắt tín hiệu.
"Sao?"
"Nếu tôi nói rằng tôi thích cảm giác được cô lo lắng cho mình, cô sẽ nghĩ gì?"
Cô chớp mắt, nhìn vào màn hình H.D.D như thể đang cố xác nhận xem có phải mình nghe nhầm không.
"...Cô đang trêu tôi đấy à?"
"Có thể, hoặc cũng có thể không." Miyabi cười khẽ.
"Tôi sẽ để cô tự suy nghĩ về nó."
Tín hiệu cắt đột ngột, để lại Belle ngồi thẫn thờ nhìn màn hình.
"...Cái quái gì vậy chứ?" Belle lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro