Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Rất lâu trước kia, các vị thần phát hiện ra món quà tuyệt vời của tạo thế ban tặng . 2000 năm trước , tất cả các vương quốc lớn xảy ra các cuộc chiến tranh giành đất.

Những người yếu dần chết đi. Một chàng trai trẻ và vợ anh ta cầu nguyện họ sẽ không chết và được sống trong hòa bình. Mấy tháng sau, người phụ nữ sinh hai đứa trẻ. Mặc dù chúng trông không giống nhau, nhưng chúng là câu trả lời cho lời cầu nguyện của họ.

Một đứa trẻ hoàn toàn bình thường. Cậu bé hạnh phúc và chạy xung quanh chơi đùa. Người còn lại có một cái cánh dị biệt trông khác hẳn với con người. Bất cứ ai khác cũng sẽ vứt bỏ gánh nặng như vậy, nhưng người đàn ông và vợ yêu cả hai đứa con mà nuôi dạy chúng.
Đó là trước khi đứa trẻ vui vẻ bắt đầu có những giấc mơ sống động, họ bắt đầu quan tâm anh hơn vì đó thực sự là :

Một món quà.

Những giấc mơ của anh là những lời tiên tri.

Mỗi lần sau khi anh kể về nó, giấc mơ anh kể đều thành sự thật. Chẳng mấy chốc, món quà này đã được sử dụng để giành được ngày càng nhiều đất đai và mang lại hòa bình cho các vương quốc bởi vì với lời sấm truyền của anh, không có cách nào biến mất

Kể từ thời điểm đó,Bright được Thần Trí Tuệ D'racy của đỉnh Olympus đến đón dưới danh nghĩa anh là một vị Thần Ánh Sáng.

Còn Zata? Hắn cũng được một vị thần đến đón như anh. Nhưng trớ trêu thay vị thần đưa đón hắn là Thần Chết. Hắn là Thần Địa Ngục, hắn tiếp quản vị trí của tên phản bội cũ tên Lorion. Vì vậy mà Zata khi mới nhận chức vị trọng trách này chẳng có lấy một vị thần nào đến chúc mừng.
Tên đồ đệ trung thành của kẻ phản bội Lorion - Iggy. Cũng khinh thường ghét bỏ hắn.

Bright bây giờ đang trong một vị trí cao như vậy, nhưng với anh, đó không phải là một món quà, mà đó là một lời nguyền. Anh không thể uống đồ uống lên men như bia hay rượu. Anh không thể ăn thịt vì họ bảo nó làm mờ tâm trí anh. Anh không thể chơi bên ngoài, không được chạm vào bất cứ ai trừ người giúp việc và bảo vệ cá nhân, tất cả đều được lựa chọn cẩn thận. Thậm chí anh không được yêu.

Anh không nhớ mình từng có em trai, anh không bao giờ gặp mẹ hoặc bố từ lần đó. Anh ngồi trên ngai vàng của mình , bên ngoài mọi người coi anh như là món quà lưu niệm. Ngày qua ngày là một thứ gì đó thay đổi với mỗi lời sấm truyền mới.

Bright đứng sát Laville. Cậu cầm cốc nước bên cạnh anh. Trong khi mọi người khen ngợi khả năng tiên tri của Bright, anh nghĩ bản thân sẽ thích ở trong phòng hơn. Và Laville chắc chắn cũng thích điều này, Laville đã là bảo vệ cá nhân của anh ngay từ khi cậu còn nhỏ đã được giao trách nhiệm lớn này. Khi đó cậu năng động hoạt bát mà bây giờ vẫn vậy, các vị thần nghĩ đó sẽ là một người thích hợp để quản lý anh vì cả hai hợp ý nhau. 

Anh không biết em trai mình là ai. Họ bị tách khỏi nhau hàng nghìn năm trước. Thậm chí không ai tìm kiếm hắn.

Một ngày nọ Laville nói cậu tình cờ gặp hắn. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu trông rất đáng sợ, rồi hắn biến mất vào một khoảng không vô định.

Bright nghe vậy trong lòng có chút nghi ngờ với hành động của hắn, nhưng rồi bất ngờ có người tới cắt ngang cảm xúc nhen nhóm của anh.

Cô gái trẻ đến gần với một giỏ đầy những quả mọng tươi, ngọt. Cô quỳ xuống và dâng về phía anh, Laville thay anh nhận lấy chúng như một sự chấp thuận. Cô ta là một con người nhưng mang dung mạo xinh đẹp, chuyện tình giữa cô và một vị thần nơi đây đã làm xúc động các vị thần khác, vì vậy họ đã cho cô được tái sinh đến đây.
Bright lờ mờ nhớ ra tên cô là Rouie, còn người yêu cô là Thần Sấm Tulen. Thật kì lạ vì Tulen là người tỏ ra ghét con người nhất trong các vị thần. Nhưng rồi gã đem lòng yêu cô gái nhỏ bé này bất chấp Ilumia từng ngăn cản bọn họ mà đặt cho Rouie những thử thách thừa sống thiếu chết. Sau cùng họ đã vượt qua để nhận sự thừa nhận của chính Ilumia và cả những vị thần khác.

"Cảm ơn ân sủng của ngài. Về tất cả những gì ngài làm cho chúng tôi" Rouie định rời đi, nhưng Bright ngăn cô lại.

"Chờ đã, tôi thấy một thứ gì đó. Lại đây" Anh đưa tay ra hiệu, Laville lùi lại để cô gái đi lên.

Rouie run rẩy nhẹ khi lau tay trên váy và đặt tay vào tay anh. Hiếm khi có vị thần nào được chạm vào anh. Cô cảm thấy bản thân không xứng đáng.

Đôi mắt Bright hơi đờ đẫn nhưng rồi anh mỉm cười.

"Đứa trẻ mà cô mang trong bụng sẽ làm những điều tuyệt vời. Cô nên tự hào về cuộc sống của cô và cho gia đình cô" 

Cô mỉm cười, nước mắt trào ra, "Cảm ơn ngài..." Rouie chạm vào bụng và hạnh phúc chạy về phía Tulen đang đứng đợi.

Không lâu sau, anh thở dài
"Laville, tôi muốn được về phòng của mình. Em có thể giúp tôi chuẩn bị phòng tắm không ?" Cậu gật đầu.

Laville đưa tay cho Bright để cậu có thể dẫn anh trở lại cung điện.

Bright bước đi trong im lặng, nhìn chằm chằm vào hư không khi anh nắm vào cánh tay của cậu và bước đi. Anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa cúc trên áo cậu.

"Chúng ta sắp đến phòng của ngài" Cậu nói khẽ, giọng cậu gửi những hơi ấm áp vào Bright.

"Tôi biết điều này thật phiền phức khi tôi cũng có thể tự đi"

Tiếng cười của Bright nhẹ vang lên khắp các sảnh trống của cung điện, 

"Không hề " Cậu nói, dừng lại nhìn anh "Tôi chưa bao giờ thấy bản thân tốt ,nhưng khi tôi đứng bên cạnh và bảo vệ ngài đó là một vinh dự lớn"

Luôn có điều gì đó an ủi về giọng nói của cậu.

"Cảm ơn em" Bright nói nhẹ nhàng.

Cả hai tiếp tục đi qua những tầng mây với tốc độ chậm. Khi họ đang ở trong phòng, Bright được Laville dẫn đến phòng. Cậu chuẩn bị rời đi, nhưng Bright đã kéo tay áo cậu lại, nói với cậu

"Tôi muốn em ở lại"

"Ngài biết tôi đã gặp rắc rối trong lần cuối cùng tôi làm điều đó" Laville gãi đầu cười khó xử.

"Tôi không quan tâm" Bright giận dữ. Anh đứng dậy và bước nhanh về phòng tắm
"Ngay bây giờ"

Laville lắc đầu bất lực đi theo anh . Cậu đứng ở cửa trong khi Bright cởi đồ và ngồi xuống bồn nước. Khi mọi thứ ổn định, Laville ngồi cạnh cửa và kể cho Bright câu chuyện yêu thích của cậu.

Đó là câu chuyện về một vị thần dưới địa ngục. Vì hắn đem lòng yêu một vị thần mùa màng vốn thuộc về mặt đất mà lại nỡ lòng bắt nàng xuống địa ngục cùng hắn. Kể cả khi nàng chết dần chết mòn hắn vẫn muốn giữ nàng cho riêng mình, kể cả khi các vị thần khác thi nhau phản đối hòng đòi lại nàng hắn cũng không để mắt đến, kể cả khi mảnh đất con người sinh sống cũng héo úa như bản thân nàng hắn chẳng màng để tâm. Để rồi khi người thương hắn gần như chết hẳn, hắn mới hoảng sợ đưa nàng quay lại tự do. Nhưng vì luyến tiếc tình yêu này mà hắn lừa nàng ăn vài hạt lựu. Với điều đó, hắn có thể giữ nàng một nửa thời gian trong năm cho riêng mình. Từ lúc đó trong năm cô chỉ có thể lên mặt đất trong 6 tháng còn 6 tháng ở cùng hắn.

Khi cậu kết thúc câu chuyện, Bright đã tắm xong. Anh đứng dậy lau khô người trước khi lấy một bộ quần áo đơn giản. Anh kéo chúng lên và đi đến bên giường.

"Chúc ngủ ngon, Bright" Laville nói. Vội vàng rời đi trước khi có ai đó phát hiện.

Bright cười khúc khích khi cậu rời khỏi phòng. Dáng vẻ vội vã đó lúc nào cũng làm anh thấy rất đáng yêu.

"Ngủ ngon..."

Bright để sự im lặng chiếm lấy căn phòng. Anh ghét im lặng. Anh đã dành nhiều thời gian trong im lặng như thời gian anh đã dành để sống. Nó khiến anh phát điên, nhưng anh biết đó là vì họ nghĩ rằng tầm nhìn tương lai của anh mạnh hơn trong im lặng. Tuy nhiên, họ không biết rằng việc anh im lặng hay không thì kết quả vẫn như vậy.

Bright cuộn tròn người lại và bắt đầu hát một bài hát anh nghe mỗi năm một lần vào ngày sinh nhật, khi đó 'mẹ' anh sẽ ngồi ngoài cửa vào giữa đêm và hát cho anh nghe. Anh tuyệt vọng muốn ở bên mẹ, trở thành người con trai cô phải ôm và âu yếm. Nhưng hàng nghìn năm đã trôi qua từ lần đó, người mẹ đã sinh ra anh không còn tồn tại nữa.

Bright kéo gối qua đầu và thở ra một hơi. Không lâu sau khi anh ngủ thiếp đi.

Có một người đàn ông tóc trắng, đôi mắt hung dữ.

Bây giờ hắn đã có thứ gì đó trong vòng tay của mình? Là Laville ,cậu giãy giụa hòng thoát ra, anh sợ, sợ người bị bắt tổn thương. Đó là cảm giác gì?

Những vị thần hét lên. Laville biến mất khỏi tay anh-

Bright giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy xuống mặt và lưng. Anh ra khỏi giường và chạy ra cửa

"Laville! Gọi các vị thần đến đây!"

Laville gật đầu và để Bright nắm lấy tay cậu trước khi cậu bắt đầu đi nhanh xuống sảnh đến phòng họp.

Một số vị thần giật mình khi thấy anh vội vàng như vậy. Họ không biết điều gì làm vị Thần Ánh Sáng vốn điềm tĩnh trở nên như vậy.

Bright nhăn mặt, anh hét lên "Tôi đã nhìn thấy tương lai ! Một tên xấu xa đột nhập vào đây! Nếu không hành động nhanh chóng, hắn sẽ thành công"

Một số vị thần luống cuống không biết ai lại dám mạo phạm chốn linh thiêng này. Bấy giờ, Ilumia ra lệnh cho họ

"Đưa Thần Ánh Sáng đến nơi an toàn. Rồi lục soát tất cả các nơi ở đây để tìm ra người muốn phá hoại nơi này. Ta muốn hắn bị bắt, sống hay chết không quan trọng"

"Vâng, thưa ngài" Laville cúi đầu trước khi đưa Bright trở về phòng

"Ngài phải ở trong phòng của mình, tôi sẽ canh ở bên ngoài"

Bright kéo tay Laville lại

"Không, ở lại đây"

Laville cười trừ, cậu gạt nhẹ tay anh ra.

"Không sao đâu, ngài cứ tin tưởng tôi"

Cậu chạy khỏi phòng và đóng cánh cửa đằng sau mình.

Bright run lên vì lạnh. Anh ghét ở một mình, anh chỉ có một mình cả đời. Bright mong giấc mơ kia của mình chỉ là do anh tưởng tượng thôi, Laville không yếu đuối đến như vậy mà.

.

Laville ở phía ngoài cầm hai khẩu súng trên tay. Cậu được Ilumia tặng nó vào ngày đầu tiên cậu nhận việc bảo vệ Bright.

Đột nhiên cửa sổ trước mặt cậu bùng mở
"Ui da !" Laville hét lên vì giật mình, nhanh chóng đứng dậy định hình lại chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi sẽ ra tay nếu cậu chống cự" Kẻ lạ mặt đột nhiên ngồi lên ghì chặt người cậu, hắn cáu kỉnh.  Không quá đau, nhưng khi cậu khẽ với lấy khẩu súng bên cạnh, hắn ta siết mạnh hơn. 

"Tên khốn-" Hắn mạnh bạo bóp cổ cậu lấy hết dưỡng khí trước khi cậu có thể hét lên. Laville thà chết còn hơn để hắn đột nhập vào phòng của Bright. 

"Vậy ra đây là thứ mà anh trai tôi yêu quý nhất" Hắn thả lỏng tay, Laville ho sặc sụa.

Laville bất ngờ khi nhìn rõ khuôn mặt hắn. Hắn là Thần Địa Ngục, em trai của Bright. Người cậu tình cờ gặp sau cuộc họp của các vị thần.

"Thần Địa Ngục?!"

Laville trợn tròn mắt . Không thể nào , hắn bị xem là vô dụng vì chỉ đem đến cái chết. Hắn đang ở trước mặt cậu, hắn quay lại để trả thù vì những vị thần đỉnh Olympus đã đối xử tệ với hắn sao?

" Ilumia đã đồng ý đưa cậu cho tôi như một giao dịch nhỏ. Sau này nếu muốn bày tỏ bất mãn thì tìm đến bà ta" Hắn nói ngắn gọn, giọng hắn thay đổi , bắt chước theo cách Bright thường nói. Cậu sững người rồi bị hắn đánh ngất. Hắn vác thẳng người cậu đi, như thể đã quá quen thuộc với vị trí nơi này, hắn vác cậu như bao tải tránh khỏi những nơi có các vị thần đang canh chừng.

.

Laville bị ném xuống một chiếc ghế, xung quanh rất tối làm cậu khó có thể nhìn thấy gì.

Cậu không biết mình đã ngồi đó bao lâu, sự im lặng khiến cậu sợ hãi.

"Cậu không cần phải quay lại nơi giả tạo kia nữa. Ở lại đây" Hắn búng tay, ngọn lửa xung quanh rập rờn bùng lên thắp sáng xung quanh.

Laville lập tức đấm thẳng mặt người kia , nhưng bị hắn ta chặn lại.

"Đưa tôi trở lại !" Cậu hét lên

"Nếu tôi nói không? "

Laville đưa tay ra sau lưng như tìm thứ gì đó . Ôi không , nó biến mất rồi.

"Tìm thứ này à ?" Thứ trên tay hắn - Súng của cậu?!

"Trả-lại-đây !" Laville gằn giọng lườm hắn 

"Ở lại đây, vậy thôi" Hắn nói, mở cánh cửa lớn rời đi rồi đóng lại. Laville đứng dậy chạy theo đẩy cửa ra nhưng không có tác dụng.

.

Bụng Laville bắt đầu réo lên và cậu khẽ rên rỉ. Ý nghĩ về thức ăn làm cho dạ dày cậu quặn lên, dù là á thần không nhất thiết phải ăn nhưng cậu đang đói. Cậu chưa ăn sáng, vì nhiệm vụ theo Bright cả ngày nên thời gian duy nhất Laville có thể ăn là buổi tối. Laville xoay sở đi lang thang căn phòng, nhìn mọi thứ xung quanh đều mang màu đỏ hoặc đen trái ngược hẳn bộ đồ màu trắng cậu mặc. Cậu muốn tìm lại hai cây súng của mình , nhưng cậu chỉ tìm thấy áo choàng của Thần Địa Ngục và một số đồ đạc,  không có gì giúp cậu trốn thoát. 

Đây là phòng ngủ của hắn?

Cánh cửa mở ra làm Laville giật mình đứng dậy. Mùi thứ gì đó hấp dẫn đã thu hút sự chú ý của cậu, cậu cắn môi. Không muốn nhận đồ ăn của hắn.

"Đói không?" Giọng nói của hắn khẽ vang lên. Giọng nghe có vẻ mệt mỏi.

"Chỉ cần đưa tôi về nơi của ngài Bright" Bụng cậu phát ra một tiếng gầm gừ để khẳng định, khiến má Laville đỏ lên và hắn bất ngờ đến mức bật cười nhẹ.

Bước chân của hắn ngày càng gần hơn và sức nặng của hắn ngồi trên ghế khiến Laville giật mình. Cậu căng thẳng nhìn hắn.

"Cứ ăn đi, đây không phải đồ ăn dưới địa ngục. Cậu không phải lo về việc sẽ phải ở lại đây mãi mãi" Laville cảm thấy thứ gì đó đặt xuống lòng mình, nó ấm áp.

"Nó là gì... ? Trông lạ quá, màu đỏ như vậy có phải là táo không? Hay đó là một loại hoa quả khác? " Cậu hỏi, thận trọng. Nhìn món ăn lạ mắt trước mặt, cậu không thể biết được. Trừ việc từ bé bị bỏ đói cho đến khi được nhận làm bảo vệ của Bright. Cuộc đời của cậu chỉ xoay quanh bánh mì và trái cây. Thứ trước mắt làm cậu thấy đáng nghi.

"Thịt hầm"

"Tôi không được phép ăn cái này" Laville nói, cậu tuân thủ chế độ ăn của bản thân khi là một người hầu trung thành của Bright.

Hắn thở dài "Phải, nhưng tôi không có thức ăn cho thỏ ở địa ngục. Ăn cái đó hoặc cậu chết đói" Hắn nhướn mày

"Kệ tôi" Laville bĩu môi "Anh bắt tôi đến đây và bắt tôi ăn thứ kì lạ này. Anh thậm chí không có quyền đánh giá chế độ ăn uống của tôi"

Laville nhìn chằm chằm xuống dưới, cảm nhận sự ấm áp của chiếc bát trong tay. Cậu liếm môi và từ từ nắm lấy cái muỗng. Khi đã có nó, cậu nhấc muỗng lên môi và cẩn thận đưa nó vào miệng. Hương vị đánh mạnh vào cậu, kết cấu rất mới. Khi cậu nuốt xuống, cậu thấy mình không còn cố gắng nếm những hương vị mới, khi cậu vừa cắn vừa thanh thản cảm nhận được hương vị, lấp đầy bụng.

Zata nhìn cậu trai trẻ kia, có chút chạnh lòng. Hắn không hiểu Bright để cậu như thế nào mà biến một món ăn bình thường nhất trở thành món ăn lạ mắt nhất với cậu.

Ilumia không quan tâm gì ngoài quyền lực, Bright là một kẻ giả tạo nhưng được tôn vinh. Có chung máu mủ thì hắn cũng không bao giờ gọi anh ta là anh trai. Cơ mà anh ta cũng nào đâu chấp nhận hắn, dính líu nhau chỉ phiền phức.

Khi Zata mải mê với những suy nghĩ về cậu nhóc kia và gia đình tồi tệ của hắn, Laville đã ăn xong.

"Cảm ơn" Laville nói, cậu liếm môi" Đó là món ăn ngon, xin lỗi vì đã nghĩ sai một chút về anh"

"Cậu sẽ thay đổi ý nghĩ sau đêm thứ năm " Zata trả lời.

Laville không quan tâm lắm về cách hắn trêu đùa. Điều cậu quan tâm sau khi ăn no là kế hoạch bỏ trốn. Hoặc tìm khẩu súng của cậu. Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng làm cậu buồn ngủ. Laville thiếp đi vì quá mệt.

.

Những vị thần đứng sẵn sàng chiến đấu. Zata bước tới trước người mà Laville biết rõ là ai, Bright. Cả hai nhìn chằm chằm nhau. Bright cười, Zata trông không thích thú với điều đang diễn ra.

Zata bay về phía Bright. Nhưng đã bị chặn lại bởi tiếng chém.

Zata ngã xuống.

Máu.

Giọng nói của Bright thấp thoáng đâu đấy, chúng ấm áp và làm cậu thấy an toàn.

"Đừng lo, tôi ở đây để bảo vệ em" 

Laville ngồi thẳng dậy, thở dốc. Quần áo của cậu bị vướng vào người Zata, hắn rên rỉ, kéo áo ra.

"Ác mộng?" Zata hỏi, rõ ràng là mệt mỏi.

"K-Không" Cậu lẩm bẩm, xoa mặt "Lời sấm truyền"

"Đó là?"

Laville ngồi một lúc trong im lặng "Cái chết của anh"

Sự im lặng nặng nề rơi xuống căn phòng khi Zata tiếp nhận những gì Laville vừa nói
"Tôi là một vị thần đấy, cậu ngốc à?" Hắn nói, phá vỡ sự im lặng.

Cậu nằm xuống và nhắm mắt lại

" Tôi đã nhìn thấy cái chết của anh. Tôi không có năng lực tiên tri, nhưng chắc chắn đó chính là lời sấm truyền Bright dành cho tôi. Tôi không biết khi nào, nhưng khi anh đến Olympus, anh sẽ bị giết ngay trên đó. Bright đến đây đón tôi"

Zata ngớ người nhìn cậu.

Á đù, nó nói luôn à ? Muốn fic dài hơn vậy luôn ?

"Tôi muốn tự tay giết tên giả tạo kia trước khi tên đó giết được tôi" Hắn nói, cuối cùng giọng hắn khẽ dao động. Hắn nằm xuống.

"Đó là những gì anh nhận được khi đưa tôi đi và ngài Bright không thể chết"

"Đó là những gì tôi xứng đáng để mang đến cho cậu một cuộc sống tốt hơn và tôi cũng bất tử như Thần Ánh Sáng của cậu. Cậu ồn ào quá"

"Tôi không ồn ào! Những gì ở đấy cho tôi là tốt nhất, đừng nói như thể anh đang ban cho tôi một đặc ân. Người duy nhất đã cứu tôi là ngài Bright! " Laville hờn dỗi, cuộn tròn người lại ngủ mặc kệ hắn.

.

Laville tỉnh lại sau nhiều giờ sau đó. Cậu có thể cảm thấy ga trải giường lạnh lẽo,  có nghĩa là Zata đã dậy và đã rời khỏi đây được một lúc. Bụng cậu đau nhói vì đói, cậu ngồi dậy và mò mẫm bên bàn cạnh giường, nhìn xem có gì cho cậu ăn không. Mắt cậu lờ mờ sau giấc ngủ nên cơ thể cậu cũng đờ đẫn mà hoạt động

Cậu nhìn thấy một cái đĩa và trên đó là một vài miếng bánh mì hơi cứng. Cậu ngửi chúng với hy vọng chúng không bị mốc. May mắn thay, nó có mùi ổn. Cậu xé từng mảnh nhỏ và ăn từ từ, để tâm trí cậu lang thang trên mọi thứ xảy ra. 

Bánh mì dường như giúp dập tắt cảm giác đau bụng trong lúc này. Cậu ăn xong bữa sáng ít ỏi và mò mẫm quanh sàn nhà tìm hiểu mọi thứ xung quanh. Ít nhất là trên đỉnh Olympus , cậu đã có thể kể cho Bright nghe những câu chuyện và có thể giúp anh làm một số việc gì đó như thêu dệt hoặc nấu ăn - Anh giỏi làm những điều ấy ngay khi cậu mới chỉ dạy anh những điều cơ bản .

Cậu thở dài thất vọng khi tìm những tờ giấy cũ, vô dụng với cậu. Cậu không thể đọc được. Laville chợt nhớ đến khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu là một á thần nhỏ bé. Cô đem lòng yêu một con người, nhưng ông ta phản bội cô, vu oan cô trộm đồ của một vị thần. Từ đó mẹ cậu cũng biến mất trong sự cô độc, rồi khi Bright đến. Anh giải oan cho người mẹ đã biến mất của cậu, cậu được ban đặc ân đi theo hầu hạ anh kể từ lúc đó.

Cậu lướt ngón tay qua bìa quyển sách, tự hỏi tại sao chúng lại có tiêu đề khác nhau . Cậu tuyệt vọng ở nơi đây. Cậu không hiểu mục đích của Zata đưa cậu vào đây, hắn nói là để trả thù anh trai. Nhưng tại sao? Đối với cách này thì tốt nhất là nên bắt cóc Bright hay đối mặt với anh ấy. Laville lắc đầu , cố để cho suy nghĩ ngớ ngẩn kia biến mất .

Cánh cửa mở ra sau lưng cậu và cậu quay đầu lại.

"Tại sao anh lại bắt tôi ?" Cậu hỏi ngay lập tức, mùi tro tràn ngập căn phòng.

"Cậu" Hắn ta nói, kéo cuốn sách từ tay Laville "Đọc sách giải trí ? " Hắn lảng tránh chủ đề cậu hỏi tới

"Cậu không biết cách đọc chúng ?"

Laville cau mày

"Điều gì khiến anh nghĩ tôi không thể đọc được?"

"Cậu mù mờ về thế giới này giống như vị thần của cậu"

"Anh có thể dạy tôi đọc chúng không ?"

"Khi tôi có thời gian" Zata trả lời

"Tôi nghĩ anh biết về tôi." Laville lẩm bẩm " Tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Bright , những điều khác ảnh hưởng không cần thiết" 

" Được bảo vệ quá mức khiến Thần Ánh Sáng trở nên ngu muội" Zata nhún vai "Tôi đi một chút"

"N-Này đợi đã , tôi không thể hiểu chúng" 

Trước khi cậu có thể nói hết , hắn đã đi ra và đóng cửa lại . 

Cậu dựa lưng vào giường và nhắm mắt lại khi cậu trôi đi trong suy nghĩ. Laville bắt đầu ngân nga một bài hát với chính mình. Đẩy quyển sách ra khỏi lòng, cậu nắm lấy cái chăn và quấn chặt lấy mình và rúc vào cái gối sau đầu. Cậu khẽ hát bài hát và giả vờ như có người đang ôm cậu, nó làm cậu thấy an toàn. Nước mắt trào ra trên má cậu , Laville khẽ thút thít, ước rằng đây là một giấc mơ.

Cánh cửa đột ngột mở ra, "Tôi mang theo thức ăn" Giọng của Zata nhẹ nhàng nói.

"Chỉ cần thả tôi ra khỏi đây, tôi không cần ăn. Anh không có lợi gì khi giữ tôi. "

Một chiếc bát ấm áp được đặt vào lòng của cậu hòng lảng tránh .Cậu từ từ ăn thức ăn được đưa cho cậu. Sau khi ăn xong, cậu nhìn về phía Zata

"Anh có câu chuyện gì để kể không ? Ở đây chán quá, ngoài chuyện ở đỉnh Olympus và chuyện cổ tích ra tôi chẳng biết gì cả "

"Một câu chuyện...?" Zata hỏi khi hắn lột đồ ra và thay vào một bộ đồ ngủ . Điều ấy làm Laville đỏ bừng mặt vì ngượng, cậu quay mặt đi " Tôi biết một câu chuyện "Hắn liếm môi

.

 "Rất lâu trước kia, khi vương quốc phát hiện ra những món quà tuyệt vời của họ. 2000 năm trước, tất cả các vương quốc vĩ đại đang có chiến tranh giành đất. Một chàng trai và vợ anh ta cầu nguyện họ sẽ không bị chết trong chiến tranh, sống trong hòa bình. Mấy tháng sau, người phụ nữ sinh hai đứa trẻ.Mặc dù chúng trông không giống nhau, nhưng chúng là câu trả lời cho lời cầu nguyện của họ.

Một đứa trẻ hoàn toàn bình thường. Anh ta hạnh phúc và chạy xung quanh chơi đùa. Người còn lại dị biệt so với con người , lầm lì ít nói thậm chí nó có một cái cánh không giống ai. Bất cứ ai khác cũng sẽ vứt bỏ gánh nặng như vậy, nhưng người đàn ông và vợ yêu cả hai đứa con và nuôi dạy chúng tốt. Đó là khi đứa trẻ vui vẻ bắt đầu có những giấc mơ sống động, họ bắt đầu quan tâm anh vì nó thực sự là:

Một món quà.


Những giấc mơ này là những lời tiên tri.

Mỗi lần sau khi anh ta chứng minh giấc mơ đó, mọi thứ đều diễn ra thật sự như trong mơ. Chẳng mấy chốc, món quà này đã được sử dụng để giành được ngày càng nhiều đất đai và mang lại hòa bình cho các vương quốc xảy ra chiến tranh bởi vì với lời sấm truyền của anh, không có cách nào nó biến mất.

Kể từ thời điểm đó, anh ta được Thần Trí Tuệ đến đón dưới danh nghĩa anh là Thần Ánh Sáng .

Nhưng đôi vợ chồng lần này đã có tất cả nên đứa con không có năng lực chỉ là đồ bỏ đi-"

"Đó là chuyện giữa anh và Bright ?" Cậu xen ngang  "Tại sao anh chắc chắn họ không yêu thương anh ? "

"Họ coi tôi như đồ thừa" 

"Tại sao anh biết được ?"

"Bright , vị thần tối cao đó khi chưa được đưa đến Olympus đã từng ăn trộm táo vàng của đức vua nhưng người bị buộc tội là tôi. Cha mẹ tôi mù quáng nghĩ đúng là như vậy, Bright bé nhỏ sẽ không như thế. Bright biết tương lai tôi sẽ bị buộc tội nhưng chẳng quan tâm em trai mình đã bị hành hạ như thế nào trong ngục giam"

"Thật vô lý , ngài ấy làm sao có thể làm như vậy. Ngài ấy là người tuyệt vời, ngài ấy đã cứu tôi và rất nhiều người khác. Chắc hẳn có hiểu lầm gì đó sau chuyện này-" 

"Không thể ?" 

"Tôi thấy tiếc cho anh" Cậu khoanh tay , cau mày "Nhưng không có nghĩa anh phải kéo tôi và ngài ấy vào chuyện này ,hai người có thể thẳng mặt nói chuyện giải quyết mâu thuẫn. Tôi tin ngài Bright không phải người tồi tệ như vậy -Ấy khoan , đợi đã !" 

Hắn quàng tay qua người cậu nằm ụp xuống giường , lười biếng nói

"Tôi mệt rồi. Ngủ ngon"

Laville không than phiền gì nữa, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say bên cạnh.
Sớm thôi , Bright sẽ đến đón cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro