Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Amasawa Ichika: Sự thật tôi luôn biết

Khi bước vào phòng senpai, tôi lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm.
Nhưng đúng như mong đợi, anh ấy đã dọn sạch tất cả trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Nhưng đó không phải là mục tiêu thực sự của tôi. Tôi tới đây là để kiểm tra xem căn phòng này có bị nghe lén hay không. Căn phòng trông quá sạch, chẳng lẽ anh ấy đã phát hiện và xử lý rồi…
"Anh khuyên em nên để bản thân thoát khỏi quá khứ và tận hưởng cuộc sống tại ngôi trường này."
Đối với Ayanokouji-senpai, người đang tận hưởng cuộc sống tự do của mình, thì tôi, một học sinh Phòng Trắng, chỉ là một sự phiền toái.
Tôi biết điều đó chứ.
"Em đồng ý. Em cũng nghĩ mình nên làm vậy ..."
Đó là lý do tại sao tôi muốn vạch trần Takuya và để họ xử lý cậu ta càng sớm càng tốt.
Nếu cậu ta có thể quan sát Ayanokouji-senpai từ khoảng cách gần, cậu ta sẽ tìm ra được gì đó. Nhưng senpai sẽ không dễ bị đánh bại.
Anh ấy không thể hiện một tí cảm xúc nào và chỉ đợi tôi rời đi.
Tôi muốn làm anh ấy khó chịu chút đỉnh, vậy là tôi quyết định quay hướng hông của mình về phía anh ấy.
Từ góc độ này, thứ đó có thể bị nhìn thấy và tôi tự hỏi liệu hành động này có hiệu quả không.
"Anh đang ngắm nghía quần lót của em phải không? Anh thật là hư đốn quá đó, senpai~"
Tôi là người cố tình để anh ấy thấy, thế mà vẫn nói được câu đó nhỉ?
"Xin lỗi, nhưng anh cảnh giác về về những việc em sẽ làm một khi anh rời mắt hơn là ngắm nghía đồ lót của em."
Một câu trả lời thông minh, nhưng chẳng thú vị gì cả.
Vì tôi đã chuyển chủ đề, cuộc trò chuyện nhanh chóng trở thành những câu chuyện thường ngày.
Tôi quay lại và tiến gần anh ấy hơn, nhưng anh ấy thậm chí còn không nhướng mày.
"Em nghĩ là anh đang mất kiểm soát đấy, anh có thấy vậy không? Đừng nhầm lẫn giữa quá trình và kết quả. Người đó quan tâm đến việc trục xuất anh hơn là quay trở lại Phòng Trắng."
"Chuyện có vẻ phiền phức đấy."
Dù không biểu hiện trực tiếp lên khuôn mặt, nhưng có lẽ anh ấy cảm thấy đó là một điều phiền toái thật.
"Đối với senpai thì đúng là như vậy. Thế nên gần đây em cũng có tính về chuyện đó. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em nói với senpai của mình, người đó là ai, và lên kế hoạch dắt mũi người đó ~"
Nhưng thậm chí còn không buồn tìm hiểu. Anh ấy chỉ nói rằng tôi không đáng tin, và không muốn nghe về những thông tin không cần thiết từ phía tôi.
Anh ấy cũng không chấp nhận đề xuất của tôi để chiếm lợi thế đi trước một hoặc hai bước.
Ngay cả khi tôi có chút phiền toái, tôi vẫn muốn ở gần người mà tôi ngưỡng mộ, nhưng mà…
Tôi không chắc cuộc sống học đường của mình có thể kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro