Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Điều tất yếu

(10562 từ)
Mở đầu:
Một lần nữa, lớp học này phải cùng một lúc đương đầu với nhiều thử thách.
Một người lãnh đạo không nên chỉ đứng nhìn và quan sát khi tình hình xung quanh xấu đi.
Không có gì sai khi muốn tự mình làm mọi thứ, nhưng nếu nằm ngoài khả năng, thì đó chẳng khác nào ảo tưởng. Không, ngay cả khi có khả năng giải quyết vấn đề, thì vẫn có những việc không thể nào giải quyết một mình. Điều cần thiết bây giờ là dựa vào những người bạn của mình, cùng nhau cố gắng và tìm ra con đường đúng đắn nhất.
Kể từ đầu tuần tới giờ, tôi vẫn chưa thực hiện bất kỳ động thái nào nhằm cứu vớt tình hình.
Sau khi lướt qua vài mẩu tin tức trên điện thoại, tôi quyết định rời chỗ ngồi muộn hơn một chút so với những học sinh có lịch tham gia câu lạc bộ.
Như thể đang đợi thời điểm thích hợp, một nam sinh nhanh chóng đuổi theo tôi.
Tôi biết nếu cậu ấy đang sốt ruột tìm cách giải quyết thì cuối cùng cũng sẽ tìm tới tôi.
"Ừm, Kiyotaka-kun. Không biết tối nay cậu có rảnh không. Tớ cần thảo luận vài chuyện với cậu."
Yousuke nói với tôi bằng một giọng khá nhỏ, có vẻ cậu ấy khá để ý xung quanh.
"Tối nay tớ có hẹn với Kei rồi. Chúng ta không thể thảo luận ngay bây giờ được à?"
Thực ra không hề có buổi hẹn nào tối nay cả, nhưng tôi cố tình nói dối để xem phản ứng của cậu ấy.
"Chuyện đó..."
Tất nhiên cậu ấy sẽ không đồng ý.
Yousuke đang là thành viên của câu lạc bộ, vì vậy cậu ấy không có thời gian rảnh sau khi tan học.
Các câu lạc bộ sẽ tạm ngừng hoạt động khi đại hội thể thao đến gần, cậu ấy cần tranh thủ thời gian ngay lúc này.
"Đùa thôi. Tớ sẽ nói lại với Kei. Bọn tớ sẽ hẹn nhau vào lần khác."
"Ồ, cảm ơn cậu."
"Vậy tức là, cậu có chuyện muốn bàn với tớ?"
Tôi biết nhưng tôi vẫn thử hỏi lại. Yousuke gật đầu mà không do dự.
"Đúng. Tớ tin là chúng ta nên hành động càng sớm càng tốt."
"Tớ hiểu rồi. Vậy thì tối nay cậu tới phòng tớ nói chuyện, nếu cậu không ngại."
Trước câu trả lời này, khuôn mặt của Yousuke cuối cùng cũng được thả lỏng và cậu ấy cười tươi như một đứa trẻ.
"Nếu được thì cậu rủ cả Karuizawa-san nữa nhé, nhưng tớ không chắc cô ấy có muốn tới hay không."
"Kei á? Tất nhiên cô ấy sẽ rất vui đấy, nhưng cậu không phiền chứ?"
"Tớ có vài việc cần giải quyết, có thể cần nhờ cô ấy giúp đỡ."
Kei nắm giữ một mạng lưới thông tin giữa các nữ sinh, sẽ là một sự khác biệt lớn giữa việc có cô ấy tham gia cùng hay không.
Tôi không cần phải hỏi Yousuke định làm gì. Nhất định cậu ấy muốn hỏi về Kushida, Shinohara, Haruka và những người khác.
"Vậy chúng ta có thể gặp nhau vào ... khoảng 7:30 được không?"
"Đừng lo. Tớ sẽ không đến muộn đâu."
Yousuke mỉm cười đến mức híp cả mắt, rồi đi nhanh về phía nơi sinh hoạt câu lạc bộ.
Ngay khi ai đó gặp vấn đề, cậu ấy nhất định sẽ đưa tay cứu giúp.
"Đó là vấn đề thứ hai trong lớp tôi."
Tất nhiên, đây là khía cạnh khó thể tránh khỏi, chỉ cần tôi là người giúp Yousuke một tay khi cậu ấy gặp khó khăn, bởi không dễ để phá hủy những gì bản thân đã xây dựng.
Ổn thôi. Tôi sẽ gọi Kei đến phòng mình vào khoảng 7:30 tối nay.
Chương 2 Phần 1:
Lúc đó là 5:30 chiều. Khi tôi trở về phòng và thong thả đợi Yousuke tới, thì điện thoại của tôi rung lên tiếng thông báo.
[Bây giờ tớ qua phòng cậu chơi được không?]
Bạn gái của tôi, Kei, đã nhắn tin cho tôi kèm theo một icon con mèo dễ thương.
Thời gian diễn ra cuộc gặp với Yousuke là 7:30 tối, giờ vẫn còn khá sớm.
[Bọn mình ăn tối cùng nhau nữa nhé.]
Trước khi tôi có thể trả lời, một tin nhắn mới đã được gửi đến. Có vẻ cô ấy muốn ăn tối cùng tôi. Đáp lại Kei, tôi gửi một tin nhắn ngắn gọn nói rằng mình đã sẵn sàng.
[Nếu vậy thì để tớ đi nấu món gì đó.]
Tôi có thể sử dụng nguyên liệu còn từ ngày hôm qua, nhưng tôi muốn nấu một món ăn nhanh nào đó và Kei thích ...
Khi tôi mở tủ lạnh và kiểm tra bên trong, chuông cửa đã vang lên.
Và khi tôi bước tới mở cửa, tôi thấy Kei đang mỉm cười với tôi.
Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn bình thản mời cô ấy vào nhà mà không hề luống cuống. Bây giờ mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã được công khai, thật tuyệt khi không phải lo lắng về việc bị ai đó nhìn thấy.
"Cậu đến sớm thế."
Trong khi cởi giày, Kei bước vào phòng tôi với những cử chỉ quen thuộc.
"Tớ nói với cậu từ trước khi bước vào thang máy rồi mà."
Kei vốn dự định sẽ tới phòng tôi chơi, cho dù tối nay có cuộc hẹn với Yousuke hay không.
Tôi tạm dừng việc nấu nướng lại rồi ngồi xuống chiếc bàn bệt cùng với Kei.
(Bàn bệt loại kiểu loại bàn nhỏ thấp mà mình hay ngồi khoanh chân trên sàn chứ không phải ngồi ghế, nó là cái bàn trong minh họa gia sư ở vol 1 năm 2)
"Chắc tại dạo này qua phòng Kiyotaka nhiều quá nên tớ bắt đầu có cảm giác đây giống như phòng của chính mình ấy."
"Còn tớ thì chưa được mời tới phòng Kei lần nào."
"Ừ nhỉ? Tớ thấy có chút xấu hổ ... À, có lẽ để một bữa nào đó đi, khi nào tớ sẵn sàng!"
Kei không hứa trước một thời điểm cụ thể nào cả, nhưng tôi chắc rằng cô ấy cũng có lý do riêng. Có nhiều thứ nhạy cảm khi nhắc đến chuyện tới chơi phòng con gái, tốt hơn là không nên đi vào chi tiết.
"Nhắc mới nhớ, hội bạn của Kei có nói gì về mối quan hệ của bọn mình không?"
"Hội bạn của tớ à? Tớ nghĩ họ đã dễ dàng chấp nhận một cách đáng ngạc nhiên. Ý tớ là... Không có gì đâu."
Kei cố nói gì đó, nhưng lại không rõ ràng. Tôi hơi tò mò nên thử hỏi sâu hơn.
"Có chuyện gì à?"
"Ừm, cậu biết đấy. Hirata Yousuke rất nổi tiếng với nhóm các cô gái. Nhiều người tỏ ra bối rối không hiểu tại sao tớ lại chia tay cậu ấy."
Tôi hiểu rồi. Họ không hiểu tại sao tự nhiên cô ấy lại chuyển sang cặp với một anh chàng khá tầm thường. Cũng không ngạc nhiên khi họ công khai so sánh tôi với Yousuke.
"Và ye, bằng một cách nào đó mà tớ cũng bị ảnh hưởng. Đáng lẽ tớ là người chủ động chia tay Yousuke, nhưng thực tế họ lại nghĩ tớ mới là người bị đá."
Cuối cùng thì tôi chỉ là một tên vô danh, không thể trách họ vì những nghi ngờ đó được.
"Nhưng đó chỉ là một phần thôi. Gần đây danh tiếng của Kiyotaka đang ‘lươn’ lắm đó."
"Cậu nói như vậy tức là ‘con lươn’ đó. Phải là ‘tăng nhanh’ mới đúng. Cậu nhầm lẫn kiểm gì mà kỳ vậy?"
(Unagi Nobori là một cách diễn đạt trong tiếng Nhật, nghĩa là ‘tăng nhanh’. Kei ở đây sử dụng sai cách diễn đạt và nói 'Anago Nobori' có nghĩa là ‘con lươn’)
Không biết có phải cố ý không, nhưng Kei vừa mới bĩu môi nhìn tôi một phát.
"Tớ cũng biết điều đó mà."
"Gia sư của cậu hẳn phải xuất sắc lắm nhỉ."
"Cảm ơn vì tất cả mọi thứ, sensei. Nhờ những buổi học kín với thầy mà điểm số của em đã cải thiện đáng kể đó."
Kết quả học tập của Kei đang dần được nâng cao. Vào đầu tháng 9, OAA đã nâng đánh giá học lực của cô ấy lên hạng C- với 48 điểm.
Vậy là cuối cùng Kei cũng đạt tới trình độ của một học sinh trung bình.
Sau vài phút tán gẫu vẩn vơ, tôi ngồi dậy và quay lại chỗ tủ lạnh.
"Tớ đang định làm cơm Omurice, cậu có muốn một suất chứ?"
Khi tôi hỏi mà không quay lại nhìn, Kei ngay lập tức cất giọng đầy hạnh phúc.
"Tớ muốn! Tớ muốn! Cho tớ thật nhiều sốt cà chua nữa nhé, ngài đầu bếp."
Đây không phải lần đầu tôi nấu ăn cho Kei.
Sau khi bắt đầu hẹn hò, chúng tôi rất hay có cơ hội ăn tối cùng nhau ngay tại căn phòng này.
Từ trước đến giờ, Kei rất ít khi tỏ ý muốn vào bếp, nhưng cũng không sao cả.
Chỉ là người muốn làm thì nên làm thôi, đàn ông hay phụ nữ không quan trọng.
Tôi không ngại nấu ăn, và Kei cũng rất vui khi ăn đồ tôi nấu.
Tôi vốn không phải người nói nhiều nhưng Kei rất thích nói chuyện với tôi, và điều đó đã khiến không gian trở nên ấm cúng hơn hẳn. Tôi nghĩ giữa chúng tôi có một sự hòa hợp hoàn hảo khi tương tác với nhau theo cách này.
Tôi lấy trứng, tương cà, thịt gà, bơ,... từ tủ lạnh ra và một ít dầu oliu từ trên kệ, vậy là xong phần nguyên liệu. Sau đó tôi bắt đầu rã đông cơm nguội bằng lò vi sóng. Tôi tranh thủ thái hành tây trong khi đợi cơm. Tôi muốn dùng thêm một ít cà rốt, nhưng không may là trong tủ không còn một củ nào.
Khi tôi đặt củ hành lên thớt và cầm con dao lên, tôi cảm thấy có một sự hiện diện đang tiến lại từ phía sau và tựa sát vào lưng tôi.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Vì đang cầm dao nên có chút nguy hiểm, tôi ngừng lại và hỏi cô ấy.
"Tớ chỉ đang xem thôi ~"
Kei trả lời, mặc dù cô ấy không thể nhìn thấy tôi đang làm gì vì cô ấy đang tựa đầu vào lưng tôi. Khẽ đặt đôi bàn tay lên hai bên bả vai của tôi, Kei tiếp tục nói.
"Cậu đừng để ý. Tớ chỉ đứng nhìn thôi mà."
"Tớ hiểu rồi."
Tôi tạm thời bỏ qua cô ấy và tiếp tục công việc nấu nướng như ý của Kei.
Trên thớt, tôi cắt hành tây thành những khối vuông 5 mm. Trong khi đó, Kei ở sát lưng tôi, không bao giờ rời khỏi.
Nhưng ngay khi tôi đặt con dao xuống và với lấy cái bát để đập trứng, Kei đã vòng tay qua eo và ôm chầm lấy tôi.
"Thế lần này cậu định làm gì vậy?"
"Ừm! ...? Tớ chỉ đứng xem thôi!"
"Trông cậu không có vẻ là ‘chỉ đứng xem’ cho lắm nhỉ. Nó giống sự can thiệp hơn rồi đó."
Đó không phải một lời cảnh báo, nhưng tôi đã nhắc nhở hành động của Kei có làm cản trở công việc của tôi một chút, nhưng cô ấy dường như không bận tâm.
"Ưm, tớ hạnh phúc lắm. Đâu còn gì có thể khiến tớ hạnh phúc hơn được chứ?"
Kei khẽ lẩm bẩm, và rồi vòng tay đang ôm tôi càng lúc càng siết chặt hơn. Cô ấy có vẻ khá hài lòng.
"Chỉ là một hạnh phúc nhỏ nhoi thôi. Không phải ngoài kia có nhiều thứ lớn lao hơn sao? Như là mua những thứ cậu muốn hay xem những chương trình TV mà cậu thích chẳng hạn?"
"Chúng không khiến tớ hạnh phúc chút nào đâu."
"Chỉ là một vài ví dụ thôi, nhưng cậu thực sự không có ước muốn nào khác à?"
"Tớ không. Mà kể cả có đi chăng nữa thì tớ cũng không cần đâu. Hạnh phúc tớ có được ngay bây giờ, đối với tớ, đã là quá đủ rồi."
Nếu Kei hài lòng với điều này thì tôi sẽ không hỏi gì thêm.
"Tớ có thể tiếp tục làm cơm được chứ?"
Có hơi bất tiện khi nấu ăn trong tư thế này.
"Vậy ư ~? Phải làm sao bây giờ nhỉ ~?"
Kei rướn người nhìn trộm vào mắt tôi và mỉm cười.
"Để đổi lấy sự yên tĩnh, cậu có nghĩ là cậu cần thưởng tớ thứ gì đó không ~?"
"Có socola trong tủ lạnh đó."
(Ngu xuẩn ! Đm 200 IQ để anh tư duy như thế à anh!)
"Hể. Ý tớ không phải vậy ... Có gì đó cứ sai sai ấy. Nhưng như vậy mới là Kiyotaka nhỉ. Oke, tớ sẽ ngồi im đợi cậu."
Như thể đã thỏa mãn, Kei kéo người ra khỏi lưng tôi và ngồi xuống giường.
Tôi đoán giờ mình có thể tập trung làm món Omurice rồi.
Kei đợi đồ ăn trong khi xem TV, thi thoảng lại rút điện thoại ra nghịch một chút. Sau đó hai chúng tôi ngồi vào bàn ăn và kết thúc bữa tối sớm hơn thường lệ.
"Ồ, nhân tiện, về Shinohara-san ..."
Tôi không đưa ra bất kỳ chủ đề cụ thể nào, nhưng Kei đã bắt đầu nhắc tới chuyện này.
"Tớ đã xin lỗi rồi, nhưng dường như tiết lộ đó đã làm ảnh hưởng lớn đến cậu ấy. Cậu ấy có vẻ không muốn nói chuyện với tớ."
"Hẳn là vậy rồi."
Tùy thuộc vào phong cách và sở thích, đánh giá về ngoại hình của mỗi người là khác nhau. Nhưng nhìn chung, những người được coi là vượt trội sẽ đánh giá về những người đứng dưới mình là kém hơn. Điều này tự nó không phải một chuyện hiếm và có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu.
Thông thường, không có cái gọi là ác ý, mọi người chỉ bày tỏ ý kiến cá nhân thôi.
"Cậu có ghét Shinohara không?"
"Tớ không ghét cậu ấy chút nào. Shinohara-san là một cô gái vui tính, cậu ấy luôn biết cách làm bầu không khí trở nên sôi động."
"Tớ hiểu rồi. Đó là lý do tại sao cậu lại vô thức trêu chọc cô ấy với Ike."
"... Tớ cũng đoán vậy. Bọn tớ đã cười và nói nhiều thứ có thể khiến họ tổn thương nếu bị nghe thấy."
Kei tiếc nuối lẩm bẩm, như thể cô ấy có ý định phản bác.
"Cậu có ghét tớ vì đã nói xấu họ không?"
"Một người có những nhận xét tiêu cực về người khác. Bản thân tớ cũng không phủ nhận, thật khó để tìm được một người không bao giờ nói xấu ai đó, dù ở bất kỳ mức độ nào."
‘Tôi không thích mấy anh chị đứng đầu câu lạc bộ vì họ quá độc đoán.’
‘Tôi ghét mấy ông giáo viên cứ thích tỏ ra hách dịch.’
Có một nơi để phàn nàn vài ba câu như vậy cũng không sao. Tuy vậy, đôi lúc nó cũng đi hơi quá, chẳng hạn như đùa giỡn về ngoại hình hoặc châm chọc khả năng học tập của một cá nhân nào đó, nhưng đã là con người, không ngạc nhiên khi chúng ta thi thoảng cũng nhắc về chúng.
"Nhưng về cơ bản, phải đảm bảo rằng những lời đàm tiếu không hay sẽ không lọt vào tai của người được đề cập."
"Phải ha?"
“Khi cậu nói sự thật với bất cứ ai đều có nghĩa là cậu đang mạo hiểm. Hẳn là một cú sốc lớn khi Kushida, một trong những trường hợp ngoại lệ, lại là người tiết lộ hết bí mật."
Kushida nói rằng hội bạn của Shinohara đã cười nhạo vẻ ngoài của cô ấy, điều đó khiến Shinohara bị tổn thương sâu sắc.
Đó không phải tất cả, bạn bè của Shinohara, những người không có ấn tượng xấu về cô ấy, bạn trai của cô ấy, Ike, và cả bạn của Ike, tự nhiên cũng không nghĩ tốt về Kei và hội bạn.
Lần này, Shinohara và những người khác có thể công khai nói những điều không hay về Kei, Matsushita hay Mori.
Cần rất nhiều nỗ lực để chấm dứt chu kỳ này một khi nó đã bắt đầu.
"Vậy cậu không chỉ cảm thấy tồi tệ thôi đúng không? Đã có chuyện gì vậy?"
Matsushita đã giải thích ngắn gọn cho tôi, nhưng tôi cũng phải nghe từ chính Kei nữa.
"Tớ đã cố gắng nói ra, nhưng có một chút hiểu lầm. Tớ cũng thử giải quyết thông qua các cuộc thảo luận trong lớp, nhưng vẫn không làm gì được. Hiện tại, bọn tớ không thể nào tiếp cận cậu ấy được."
"Không thể tiếp cận?"
"Chính là nó ... Tớ đã chủ động rồi mà phải không?"
Kei nghĩ mình thực sự đã mắc sai lầm trong chuyện này.
Kei và hội bạn đã cố hàn gắn mối quan hệ của họ với Shinohara theo những riêng.
"Vậy cậu nghĩ bọn tớ nên làm lành như thế nào?"
"Cậu đang hỏi tớ đấy à?"
"Cậu không cần ngạc nhiên vậy đâu. Tớ chắc rằng Kiyotaka sẽ cho tớ một ý tưởng hay."
Kei cũng đang đối mặt với những vấn đề tương tự Yousuke, và đến giờ vẫn chưa tìm ra bất cứ giải pháp nào.
"Tớ chỉ đang nghĩ về nó thôi. Cho tớ thêm một chút thời gian."
Tạm thời tôi chưa có câu trả lời cho cô ấy.
"Này, tớ biết có hơi lạc đề, nhưng tớ có thể hỏi cậu một câu hơi kỳ được không?"
Thấy tôi im lặng lắng nghe mà không nói gì, Kei nhìn vào mắt tôi với vẻ mặt bẽn lẽn.
“Kiyotaka đã sử dụng OAA làm cơ sở để hy sinh Sakura-san phải không? Chuyện gì xảy ra nếu..."
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Kei nghẹn lời.
"Ahh.. Không phải. Không có gì đâu."
"Nếu người đứng ở vị trí cuối cùng trong OAA là Kei, khi đó tớ sẽ làm gì?"
Kei mở to mắt một cách ấn tượng.
"Như tớ đã nói về Ike, nếu các cậu có điểm số ngang nhau, thì sự khác biệt trong các mối quan hệ sẽ có ảnh hưởng lớn. Cậu không thể bị đuổi học được đâu."
"Vậy nếu tớ không có bạn bè thì sao? Nếu tớ chỉ là một đứa con gái tầm thường thì sao?"
Kei bắt đầu cảm thấy bất an, và cảm xúc bên trong khiến cô ấy thốt ra cả tràng câu hỏi.
"Lập luận đó hoàn toàn không đáng kể. Nếu sử dụng giả định này, Karuizawa Kei sẽ là một người hoàn toàn khác. Nếu đúng như vậy, có lẽ Kei và tớ đã không phát triển thành mối quan hệ như bây giờ."
"Ah ... Ưm ... Tớ hiểu rồi. Tớ tin là cậu nói đúng, nhưng ... nếu tớ là một người khác và không hẹn hò với Kiyotaka, tớ có thể bị đuổi học không?"
Kei biết đây là một cuộc thảo luận vô nghĩa, nhưng cô ấy vẫn không thể ngừng hỏi.
"Nếu là tình huống mà cậu đang nói, thì có."
"Ừm..."
"Tớ biết điều này có thể làm tổn thương cảm xúc của cậu, nhưng đó là một người rất khác chứ không phải cậu. Cậu từng bị bắt nạt và tổn thương, vì vậy cậu đã cố xác lập vị trí của mình tại ngôi trường này để làm lại từ đầu. Cậu giả vờ cặp với Yousuke rồi cuối cùng bắt gặp và hẹn hò với tớ. Đó mới là con người của cậu, Karuizawa Kei."
Thấy tôi trả lời nhiều như vậy, Kei bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
"’Cho dù có là phiên bản nào của cậu đi chăng nữa, tớ nhất định vẫn sẽ bảo vệ cậu.’ Đó mới là câu trả lời thích hợp cho Kiyotaka, được chứ?"
"...Tớ hiểu rồi."
Kei muốn tôi khẳng định rằng Ayanokouji Kiyotaka sẽ bảo vệ Karuizawa Kei trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Và tôi đã học được rằng logic không phải thứ cần thiết với con gái.
(Được quá anh ơi, phán câu chuẩn đấy ^^)
Tôi kéo Kei nằm xuống đùi mình và nhẹ nhàng xoa đầu để giúp cô ấy cảm thấy tốt hơn. Sau vài phút tận hưởng, Kei cuộn tròn vào lòng tôi, nằm ngoan như một chú mèo, rồi cô ấy trở về tư thế cũ và bắt đầu nói chuyện.
"Này Kiyotaka. Tớ có thể hiểu tại sao cậu lại hy sinh Sakura-san. Việc Kiyotaka làm không có gì là sai cả. Nhưng việc Horikita-san giữ Kushida-san lại có thực sự đúng không? Cô ấy chắc chắn là một chướng ngại vật mà, phải không?"
Kushida Kikyou là người gây ra rạn nứt trong lớp. Kei cảm thấy chuyện Kushida không bị đuổi học là một thiệt thòi lớn. Không phải điều gì bất thường, đó chỉ là một phản ứng tự nhiên.
Ai cũng có khúc mắc riêng, nhưng không dễ để lên tiếng khi thời gian không còn nhiều. Và cuối cùng, tất cả những gì mọi người nghĩ được là tự cứu lấy mình. Có lẽ trong khoảng 2 ngày sau khi kỳ thi kết thúc, những cái đầu nóng mới bắt đầu hạ nhiệt. Một vài người tự hỏi liệu đó có thực sự là một ý kiến hay hay không, trong khi có những người vui mừng vì họ không bị đuổi học, và một số khác lại lo sợ khả năng mình sẽ là cái tên tiếp theo.
"Có những thứ Kushida có mà Airi thì không. Cậu có biết nó là gì không?"
"Cái gì á? Ừm, năng lực học tập và thể thao nhỉ? Kushida-san giỏi thật đấy. Cô ấy cái gì cũng thạo."
"Đúng là có những lý do khách quan, nhưng đó không phải điều quan trọng."
"... Ý cậu là gì?"
"Có khả năng Kushida sẽ là một mảnh ghép quan trọng cho sự trưởng thành của Horikita Suzune dưới tư cách một người lãnh đạo. Không phải Yousuke, không phải Kei, mà là Kushida sẽ trở thành đồng đội của Horikita."
"Kushida-san á..?"
"Tớ không nghĩ bản thân Horikita hoàn toàn nhận thức được điều này. Cô ấy chỉ tin tưởng vào bản năng của mình khi phải đối mặt với tình thế ngặt nghèo."
"Đó là thứ Kushida-san có và Sakura-san thì không ..."
"Quan điểm mà chỉ Kushida mới có, suy nghĩ mà chỉ Kushida mới có, những nhận xét mà chỉ Kushida mới có thể đưa ra. Đây là những yếu tố có thể phát huy bất kể Kushida nổi tiếng hay không. Và đó là thứ sẽ thúc đẩy Horikita."
Tôi nghĩ Kei không quá quan tâm tới ý tưởng này mặc dù cô ấy có vẻ khá thuyết phục khi nghe tôi giải thích.
Đó có phải một phản ứng tự nhiên không?
Một tương lai không hề chắc chắn.
Nó chỉ là một cách tiếp cận với giả định rằng Horikita đã đúng khi đưa ra lựa chọn đó.
"Chắc chắn Horikita biết rằng Haruka và hội bạn thân sẽ rất phẫn nộ khi thấy cô ấy làm vậy. Nhưng kết quả sẽ không đến ngay đâu. Trước mắt cứ nên chờ xem sao đã."
"Nhưng không phải Hasebe-san ghét Kiyotaka hơn cả Horikita-san sao?"
"Đúng vậy."
Thật khó để đạt được sự nhất trí khi mà thời gian đã gần hết. Cho dù Horikita có đề cập đến bao nhiêu cái tên đi chăng nữa, thì vẫn gần như không thể thống nhất số phiếu bầu. Và mất điểm lớp là một thực tế không thể chấp nhận được. Nếu điều đó xảy ra, không có cách nào cứu vãn được ngoại trừ tôi phải trực tiếp hành động.
"Sẽ thật dễ dàng nếu chỉ nhìn vào kết quả sau cùng. Nhưng thực tế lại không như vậy."
"Cậu đang nói về Horikita-san?"
"Giả sử phía trước có một bức tường, nó cao đến mức cậu không chắc có thể nhảy qua. Nếu cậu cố thử và thất bại, cậu có thể vừa không qua tường vừa bị ngã, hoặc bị trầy xước chân, và nếu không may, cậu có thể bị gãy xương nữa.”
Hãy tưởng tượng một tình huống mà các rào cản trên con đường hoàn toàn phù hợp với khả năng bản thân.
"Cậu nghĩ mình phải làm gì để chắc chắn vượt qua bức tường đó?"
"Ừ...? Ừm ... luyện tập thật nhiều trước khi nhảy chăng?"
"Nếu cậu không có cơ hội luyện tập thì sao?"
"Vậy thì đành phải thử ngay lúc đó thôi nhỉ? Đó là cách duy nhất rồi."
"Trường hợp của Horikita cũng giống như vậy. Cô ấy không thể ngừng chạy, vì vậy cô ấy đành cố nhảy qua bức tường trước mặt."
"Vậy tức là Horikita-san đã thất bại rồi ngã xuống hả?"
"Không, cô ấy đã nhảy qua nhưng lại vấp chân vào mép tường. Vết thương tệ đến mức nào, liệu cô ấy có bị ngã thêm lần nữa hay không? Liệu cô ấy sẽ ổn hay bị thương nặng hơn? Câu trả lời vẫn chưa xác định được."
Thật dễ nếu muốn tránh bức tường đó. Tất cả những gì Horikita cần làm là không nhảy và đi đường vòng.
Tuy nhiên, đó cũng là điều mà tôi muốn quan sát ở Horikita.
Một lần nữa, tôi lại thấy băn khoăn về thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới khi mới bước chân vào ngôi trường này.
"Thì ra là vậy. Nhưng tớ vẫn cảm thấy quyết định của Horikita-san là không thuyết phục. Cô ấy đã thất hứa và thậm chí còn nói rằng sẽ bảo vệ Kushida-san đến cùng."
Đúng là hành động của Horikita có mang tính đe dọa, nhưng đành phải làm vậy thôi, vì cho đến giờ, lớp cô ấy quá vô kỷ luật.
Khi làm như vậy, mọi người đều biết sự an toàn của họ sẽ không được đảm bảo. Tất nhiên, niềm tin của lớp dành cho Horikita đã bị lung lay mạnh mẽ, nhưng nó sẽ được bù đắp trong những kỳ thi đặc biệt tiếp theo. Với điều kiện là họ vẫn tiếp tục thực hiện mục tiêu tiến gần hơn đến với lớp A.
Khi chúng tôi còn mải nói chuyện, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối.
Tôi thu dọn bát đĩa và đi vào bếp để chuẩn bị rửa bát.
"Này, này. Ngồi xuống đây nói chuyện với tớ đi.~"
"Tớ phải đi rửa bát bây giờ, lát nữa thì bọn mình nói chuyện."
"Hể? Lúc đó là tới 7 rưỡi rồi còn đâu."
Kei lên tiếng phàn nàn vì khi Yousuke đến thì cuộc thảo luận sẽ bắt đầu, nhưng tôi quyết định lờ đi và tập trung rửa bát.
Kei im lặng một lúc, nhưng sau đó cô ấy dần mất kiên nhẫn và tiếp tục làm nũng.
"Này, này. Đừng ngại nữa, lại đây đi. Này, cậu có đang nghe không đấy? Kiyotaka?"
Kei gọi tôi trong khi dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên giường ba bốn lần.
"Oke được rồi, tớ chịu thua."
Ít nhất thì tôi cũng muốn rửa bát xong trước khi Yousuke tới, nhưng tôi đành phải từ bỏ.
Khi tôi ngồi xuống giường, Kei vui vẻ dùng đầu ngón tay chọc vào má tôi.
"Da của cậu mềm như da em bé ấy. Cậu có xài mỹ phẩm gì không thế?"
"Tớ chỉ dùng sữa rửa mặt thôi."
Tôi nghĩ việc chăm sóc da kỹ hơn về cơ bản là không cần thiết.
"Hửm..."
Kei có vẻ khá thuyết phục, nhưng cô ấy không thực sự quan tâm, cô ấy chỉ muốn chạm vào và không ngừng chọc lấy má tôi.
Tôi nắm lấy tay Kei và kéo cô ấy lại gần mình.
Khi đôi môi hai đứa sắp sửa kề nhau, tôi nghĩ Kei sẽ ngạc nhiên, nhưng dường như cô ấy đang chờ đợi điều này và mỉm cười một cách ngại ngùng.
"Tớ đã đợi cậu kể từ khi bước vào phòng cậu đấy."
"Ồ ... Thì ra là vậy."
Tôi phải thừa nhận là mình vẫn còn hơi ngây thơ trước những chuyện như vậy.
Sau đó, đôi môi hai đứa liên tục chạm vào nhau giữa không gian tĩnh lặng.
Những nụ hôn mang theo mùi vị của món Omurice, một trải nghiệm khá lạ thường.
"Tớ yêu cậu..."
Tôi nhẹ nhàng ôm Kei vào lòng, một khoảng lặng bao trùm lấy chúng tôi. Không hề có chút khó xử nào, thời gian cứ thế trôi qua trong bình yên và ấm áp. Tôi tự hỏi hai đứa đang ôm nhau thật chặt trong bao lâu?
Như muốn xé tan sự im lặng, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Đột nhiên bị kéo trở lại thực tại, Kei bối rối né sang một khoảng.
Không cần vội, cửa đã khóa rồi, nhưng tôi hiểu cảm giác của cô ấy.
Sau khi cho Kei vài phút để trấn tĩnh, cả hai chúng tôi chào đón Yousuke vào phòng.
Yousuke bước vào trong khi vẫn bận đồng phục trên người.
"Sinh hoạt tại câu lạc bộ xong, tớ có đến trung tâm mua sắm Keyaki với các senpai."
Yousuke nói khi nhận thấy tôi đang để ý bộ đồng phục của mình.
"Vào đi. Vào đi. Cậu cứ tự nhiên."
Yousuke mỉm cười vui vẻ với Kei, người đã làm như thể đây là phòng riêng của cô ấy.
Tôi biết cậu ấy đang cảm thấy rất vui khi chứng kiến vẻ tươi tắn hiện tại của Kei, vì cậu ấy đã dõi theo Kei sát sao hơn bất cứ ai khác kể từ khi cô ấy vào trường.
"Xin lỗi đã làm phiền cậu."
Sau khi cẩn thận xếp lại đôi giày của mình, Yousuke lên phòng và ngồi xuống, tôi pha trà cho cậu ấy.
"Cảm ơn cậu."
"Vậy, cậu muốn bàn chuyện gì?"
Vì Yousuke cũng không định ở lại đây lâu, nên tôi bảo cậu ấy đi thẳng vào vấn đề. Tất nhiên, tôi đã đoán trước được nội dung.
"Ừm. Đó là về vấn đề lớp học. Tớ nghĩ Karuizawa-san cũng biết rõ, sẽ rất nguy hiểm nếu phải tham gia Đại hội thể thao trong tình trạng như vậy. Đặc biệt là các bạn nữ, tớ nghĩ sẽ rất khó để phối hợp với họ."
Yousuke nhìn Kei, nghĩ rằng cô ấy có thể cung cấp một vài thông tin.
"Tớ đã nói chuyện với Kiyotaka trước đó về chuyện Shinohara-san rồi. Thành thật mà nói, lúc này chẳng có ai tập trung vào hội thao được cả."
Họ chỉ mới bắt đầu quá trình tạo dựng lại mối quan hệ bạn bè.
"Vì vậy, tớ đang tự hỏi liệu cậu có ý tưởng nào hay không. Tớ cần sự giúp đỡ của cậu, Kiyotaka-kun."
Kei, người cũng đã nhờ tôi giúp đỡ trước đó, cùng lúc quay sang nhìn tôi.
Nếu vậy thì tôi sẽ nói sâu hơn.
"Yousuke, cậu có nói chuyện này với ai khác trước tớ không?"
"Hả? Không ... đây là lần đầu tiên. Làm như vậy sẽ không hiệu quả, tớ không muốn bất cẩn và để mọi người biết rằng mình đang cố gắng sửa chữa mọi thứ."
Mọi người sẽ rất vui khi được sẵn lòng giúp đỡ, nhưng khi biết được cậu ấy chỉ đang cố gắng sửa lỗi và tỏ ra thân thiện, họ sẽ có thái độ đề phòng.
"Và tại sao cậu lại hỏi tớ?"
"Tớ nghĩ là mình cần một vài lời khuyên."
"Nếu vậy thì từ giờ trở đi, tớ muốn cậu hỏi ý kiến Horikita, lãnh đạo của lớp, trước, chứ không phải tớ."
"Nhưng hiện tại Horikita-san đang bận giải quyết chuyện của Kushida-san, vậy nên nếu đặt vấn đề về những học sinh khác với cô ấy ngay bây giờ sẽ là ..."
"Tức là nếu tớ đang giải quyết chuyện của Kushida, cậu sẽ đi hỏi Horikita trước?"
"Chuyện đó... tớ không biết. Dù sao thì tớ cũng sẽ hỏi ý kiến của Kiyotaka-kun ..."
Yousuke thành thật thừa nhận sau khi hình dung trường hợp tôi vừa nêu.
"Horikita-san đang làm rất tốt. Nhưng tớ biết Kiyotaka có thể nhìn thấy bức tranh toàn diện hơn và đưa ra quyết định đúng đắn."
"Tớ cũng định làm vậy. Ý tớ là, nếu để cho Kiyotaka, cậu ấy sẽ cho tớ câu trả lời hoàn hảo."
"Tớ đã nói với cậu từ trước kỳ thi đặc biệt rồi mà. Cậu không thể luôn dựa vào tớ được. Nếu cảm thấy có vấn đề gì, cậu phải nói chuyện với Horikita trước đã."
"Nhưng mà..."
"Tớ hiểu đó là một gánh nặng. Không phải lúc nào cậu cũng nhận được câu trả lời thỏa đáng. Đó là lý do tại sao chúng ta không nên dựa vào một cá nhân nào. Cậu không coi Horikita là một lãnh đạo thực sự theo đúng nghĩa ư? Vậy còn Ryuuen thì sao? Và cả Sakayanagi hay Ichinose nữa? Cậu không nghĩ mình nên báo với họ đầu tiên, ngay cả khi họ đang bận tâm đến những vấn đề khác sao?"
Điều quan trọng là dựa vào và được dựa vào. Horikita và lớp học sẽ trưởng thành thông qua nhiều lần thành công và thất bại.
"Thất bại là một cơ hội học hỏi. Ai cũng từng gặp khó khăn vào một thời điểm nào đó trong  đời. Tất nhiên, Horikita chưa tới giai đoạn đó, nhưng bởi vậy nên cô ấy vẫn còn thiếu kinh nghiệm."
Trước khi đưa ra giải pháp, cần phải có một cuộc thảo luận trước đã.
"Tớ muốn cậu chỉ đi hỏi tớ sau khi Horikita trả lời rằng cô ấy đang bận chuyện Kushida."
"... Ra là vậy. Tớ hiểu ý cậu rồi, Kiyotaka-kun."
Yousuke gật đầu nhiều lần, tâm trí cậu ấy đang xử lý ý nghĩa từng câu chữ.
"Khác với điểm kiểm tra, trải nghiệm thất bại là thứ rất quan trọng. Tớ không nghĩ bị điểm kém không đồng nghĩa với việc nên cố gắng hơn vào lần sau. Đó là tâm tư của mọi học sinh. Nếu các mối quan hệ bị rạn nứt bởi những quyết định thiếu chín chắn... thì sẽ không thể sửa chữa được."
Đó là những gì Yousuke hướng đến. Cậu ấy không nhắc tới chủ đề này chỉ để tìm được câu trả lời dễ dàng.
"Nói hay lắm. Nhưng có lẽ cậu nghĩ quá nhiều rồi. Đúng là lớp ta đang có những rạn nứt. Và đúng là những hiểu lầm, cãi vã và lời nói không hay có thể dẫn tới những vấn đề không thể cứu vãn."
Nếu chuyện dần leo thang từ ngôn từ sang quấy rối, cô lập một cá nhân và bắt nạt, thì trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.
"Kei. Vấn đề giữa cậu và Shinohara có thực sự nghiêm trọng đến vậy không?"
"Hmm … nếu cậu hỏi theo cách đó thì … chắc sẽ là một cuộc chiến kéo dài nhỉ? Khó có thể lên tiếng lắm vì bọn tớ là người khơi mào mà. Tớ cũng không quấy rối cậu ấy hay làm gì khác cả. Mới cả, tớ không nghĩ có nhiều cô gái không thích Shinohara-san."
Khi quá đặt nặng vấn đề này, họ đang tự tạo ra sự lo lắng không cần thiết. Đó là quan điểm của tôi.
"Và cậu sẽ không để Horikita giải quyết việc này một mình, phải không?"
"Đúng vậy. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì có thể."
"Tốt rồi. Tớ nghĩ nếu hai cậu có thể hợp tác ổn thỏa với Horikita, lớp ta sẽ vượt qua hầu hết mọi chuyện."
Tuy nhiên, chỉ những lời này thôi là không đủ xóa bỏ hoàn toàn sự lo lắng.
Vì vậy, tôi sẽ nói thêm vài điều quan trọng.
"Tất nhiên, có những chuyện không thể giải quyết chỉ bằng cách hợp tác với Horikita. Trong trường hợp đó, tớ sẽ giúp một tay."
Cả hai có vẻ hài lòng, nhưng biểu hiện của Yousuke lại không rõ ràng, cậu ấy vẫn còn vướng mắc gì đó trong đầu. Chúng tôi trao đổi thông tin một lúc, và tới 8 giờ tối, tôi giục họ rời đi.
"Ừm ... nếu cậu không phiền, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu một chút."
Khi chuẩn bị về phòng, Yousuke quyết định sẽ không để cuộc họp kết thúc như vậy.
"Được. Thế tớ về phòng trước nhé."
Kei đáp lại Yousuke rồi nhanh chóng bước đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Yosuke nhìn tôi lần nữa.
"Kiyotaka-kun. Ngày mai tớ sẽ trình bày tình hình với Horikita-san. Nhưng cậu có định hướng rõ ràng nào ngay lúc này không?"
"Thành thật mà nói, tớ không có bất kỳ ý tưởng nào có thể giải quyết vấn đề Haruka và Kushida ngay được. Tớ hy vọng các cậu có thể thảo luận và tìm ra hướng đi tốt hơn."
"Tức là... chuyện của Mii-chan thì khác?"
"Tớ không chắc, sẽ mất thời gian nhưng vẫn có cơ hội. Nếu muốn nhanh thì khả năng sẽ phải dùng tới một vài biện pháp rủi ro."
"Biện pháp rủi ro? Nếu có thể thì tớ nghĩ chúng ta nên làm ngay."
Ngay cả khi nhắc tới cô gái có cảm tình với mình, Yousuke cũng phản ứng theo cách tương tự.
"Tớ nói rồi, đó là một biện pháp mạo hiểm. Tớ không khuyến khích cách làm đó."
"Nó là gì?"
"Cậu sẽ đến gặp Mii-chan và đáp lại tình cảm của cô ấy."
Và rồi Yousuke đã phản ứng theo cách tôi không ngờ tới.
"’Thực ra, tớ cũng thích cậu. Tớ muốn cậu đi chơi với tớ.’. Nếu có thể làm theo cách đó, cậu ấy sẽ đến trường vào ngày mai."
Tôi hơi ngần ngại khi nói ra, nhưng đó là giải pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ cho đến lúc này.
"Nếu đó không phải Yousuke, tớ sẽ không đề cập tới chuyện này. Nhưng tớ nghĩ có thể làm được, vì chính cậu là người đã chấp nhận giả vờ hẹn hò với Kei để giúp đỡ cô ấy."
"Hẳn là vậy rồi."
Yousuke lẩm bẩm, nhưng vẻ mặt cậu ấy không sáng sủa cho lắm.
"Nhưng lý do tớ và Karuizawa-san lại đồng ý hẹn hò là vì cả hai chúng tớ đều không có cảm tình gì với nhau. Nó không giống với việc giả vờ đáp lại tình cảm của Mii-chan và đi chơi với cô ấy. Như vậy sẽ chỉ làm tổn thương cô ấy hơn thôi."
"Tớ không có ý tán thành ý tưởng này, nhưng những gì cậu nói cũng không đúng. Chúng ta không biết Mii-chan đã thích Yousuke từ khi nào, nhưng không thể phủ nhận rằng có nhiều bạn nữ từ lâu đã có tình cảm với cậu. Nói cách khác, việc cậu giả vờ hẹn hò với Kei để bảo vệ cô ấy không bị bắt nạt, vô hình chung đã làm tổn thương những bạn nữ khác bởi lời từ chối gián tiếp này rồi."
"Chuyện đó..."
Nếu Kei và Yousuke nghiêm túc với mối quan hệ, đó sẽ là một lý do chính đáng.
Nhưng nếu không, dù hoàn cảnh có khác nhau thì cũng không có nhiều sự khác biệt giữa những gì cậu ấy đang làm.
"Cậu sẽ làm gì nếu Mii-chan chạy đến khóc với cậu và nói rằng cô ấy sẽ không đến trường nữa trừ khi cậu đi chơi với cô ấy? Cậu có thể từ chối được không?"
Yousuke nghẹn lời. Cậu ấy không thể lựa chọn ngay được.
"Nếu không thể từ chối, cậu chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là nói với Mii-chan rằng cậu không thích cô ấy nhưng vẫn đồng ý hẹn hò, hoặc là nói dối rằng cậu cũng thích cô ấy."
Nếu có thể tìm thấy tình yêu đích thực trong lúc duy trì mối quan hệ, đó sẽ là cái kết tốt đẹp nhất.
"Tớ không nghĩ mình nên làm như vậy."
Ngay cả khi Yousuke hiểu quan điểm của tôi, thì mặt tình cảm vẫn bị cản trở.
"Đó là một giải pháp hiệu quả. Sẽ mất thời gian, nhưng chúng ta đang trong quá trình gieo hạt."
"Tớ hiểu rồi. Nhưng Kiyotaka-kun, cậu thực sự rất mạnh mẽ, phải không? Cậu dường như không bận tâm tới chuyện Sakura-san phải bỏ học, dù chỉ là một chút."
Yousuke nói một cách nhẹ nhàng, không có biểu hiện gì của sự buồn bã hay tức giận.
"Tớ vẫn ... Tớ vẫn còn cảm giác đó trên đôi tay này."
Yousuke dang lòng bàn tay của mình ra và nhìn chằm chằm vào nó.
"Cái cảm giác đầu ngón tay của tớ chạm vào màn hình máy tính và nhấn 'Đồng ý'. Tớ sẽ không bao giờ quên."
Yousuke là người luôn dốc sức để giúp đỡ các bạn cùng lớp, cậu ấy không hề tỏ ra yếu đuối.
Tuy nhiên, cậu ấy vẫn đang đấu tranh với ý nghĩ nếu phải đặt mình vào vị trí của tôi, và chịu trách nhiệm về việc Airi bị đuổi học.
"Tớ biết Yousuke nghĩ gì vào lúc đó: ‘Không đời nào cậu ấy lại đồng ý đuổi học Airi, người chẳng gây hại gì tới kỳ thi.’, nhưng cậu vẫn kiên trì. Cuối cùng, cậu có thể đứng lên và nói rằng mình không đồng ý, nhưng cậu đã cố không nói ra."
Các học sinh khác sẽ bị ảnh hưởng nếu Yousuke bày tỏ ý kiến và buộc họ phải đối mặt. Phiếu bầu sẽ không thống nhất được nếu không có tầm nhìn đủ rộng, vốn bị hạn chế bởi áp lực thời gian không còn nhiều.
"Tớ đã tự nhủ: 'Điều quan trọng nhất là lớp chúng ta phải lên được lớp A.' ..."
Mặc dù hiểu được đại cục, nhưng tôi đoán cậu ấy vẫn không thể chấp nhận.
"Hasebe-san, Kushida-san và Mii-chan vắng mặt. Không biết chuyện này sẽ tiếp diễn trong bao lâu. Thực tế là việc học sinh xếp chót bị đuổi học đã khiến nhiều người hoang mang. Sự im ắng lúc này đã khiến bầu không khí vui vẻ trước đó chỉ như một lời nói dối."
Ngay cả khi Yousuke đã tự nhủ, thì cậu ấy vẫn không khỏi dằn vặt bởi những câu hỏi lặp đi lặp lại.
"Tớ biết cậu không hài lòng với quyết định mà tớ và Horikita đã đưa ra. Nhưng chúng ta phải chấp nhận. Chúng ta phải nhận ra mình đang ở đâu và cố gắng vươn lên. Đó là lý do tại sao Horikita cần được hỗ trợ rất nhiều. Đôi khi chúng ta chọn con đường đúng và đôi khi chọn sai. Và sẽ có những lúc chúng ta phải những chọn hướng đi không chắc chắn."
Dù tôi có nói như vậy thì Yousuke cũng không nghĩ thông ngay được.
"Tớ nghĩ mình nên chọn … để hết thời gian ..."
Đôi vai của Yousuke hơi run lên.
Đối với Yousuke, ý nghĩ hy sinh bất kỳ một ai là điều cậu ấy không bao giờ muốn.
Tuy nhiên, thực tế là cậu ấy có thể đưa ra quyết định trong tình huống đó có thể coi là một bước phát triển nhất định.
"... Tớ đang trở nên mạnh mẽ hơn, hay đã tự phá vỡ bản thân mình? Nếu phải đối mặt một lần nữa, tớ không biết mình sẽ đưa ra quyết định gì."
Tôi không nhìn thấy mặt Yousuke vì cậu ấy đang cúi đầu xuống, nhưng rồi cậu ấy dụi mắt bằng tay áo và ngẩng mặt lên.
"Tớ xin lỗi vì đã quá yếu đuối, mặc dù Kiyotaka-kun mới là người phải chịu đựng nhiều hơn cả."
"Không sao đâu. Cả tớ và Horikita đều được Yousuke giúp đỡ rất nhiều trong các kỳ kiểm tra đặc biệt. Chúng ta sẽ phải đối mặt với một trận chiến khó khăn hơn trong tương lai. Tớ hy vọng các cậu có thể tiếp tục tiếp thêm sức mạnh cho cả lớp."
Yousuke mỉm cười và gật đầu, mặc dù cậu ấy cũng đang bị tổn thương.
Yousuke tiến tới cửa trước, nhưng tự mình dừng lại.
"... Cảm ơn cậu vì tất cả."
"Cậu có cảm thấy tức giận với tớ vì đã trục xuất Airi không?"
Không giống những học sinh khác, Yousuke không thể hiện cảm xúc tiêu cực ra ngoài, nhưng cũng không ngạc nhiên nếu cậu ấy tỏ ra như vậy.
"... Nếu là câu hỏi đó, thì có. Nhưng tớ tin cậu."
Yousuke nghĩ và diễn đạt thành lời, nhưng sau đó lại nói thêm, như thể cậu ấy không bị thuyết phục.
"Không, không phải vậy. Tớ muốn tin vào cậu."
Nếu đó là một dạng ảo tưởng, Yousuke coi đó là một suy nghĩ nguy hiểm. Nhưng chắc chắn có một ý chí đằng sau đôi mắt đó. Một lời cầu xin kiên quyết không phản bội vì cậu ấy tin tôi.
"Buổi tối tốt lành."
Tôi tin mình đã giải tỏa một vài gánh nặng cho Yousuke, nhưng tôi cũng áp đặt những gánh nặng mới lên cậu ấy. Sẽ thật lý tưởng nếu tôi có thể tận dụng dịp này để giúp cậu ấy hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực. Tôi không chắc điều này sẽ có tác động như thế nào, nhưng tôi sẽ phải chờ xem cách mọi thứ tiến triển.
Chương 2 Phần 2:
Ngày hôm sau, ba chiếc ghế trống vẫn còn đó.
Tất nhiên, sự hỗn loạn trong lớp vẫn chưa hề lắng xuống. Điều cần thiết đầu tiên cho một giải pháp căn cơ là khiến cả ba người họ đến trường.
"Êu. Đi vệ sinh với tao không?"
Sudou gọi khi tôi đang ngồi nghịch điện thoại và chờ tiết học tiếp theo.
Một lời mời bất thường.
Sudou giả vờ đi vệ sinh, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, rõ ràng cậu ta đang có mục đích khác.
Giống với Yousuke và Kei, cậu ta muốn hỏi ý kiến tôi.
"À. Cũng được."
Không có lý do gì để từ chối, tôi rời khỏi chỗ ngồi và rời khỏi lớp giữa dòng người cũng đang ra ngoài. Với vị trí ngồi của tôi thì việc lẻn ra ngoài khá thuận tiện, nhưng một học sinh khác ngay sau đó đã theo sau chúng tôi.
"Sudou-kun. Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút, nếu cậu không phiền."
Có vẻ cô ấy có chuyện cần nói với Sudou và đang căn thời điểm để đi ra hành lang.
"Chuyện gì vậy, Onodera?"
Onodera ngừng nói khi thấy tôi đứng cạnh Sudou.
"À, cậu đang đi cùng Ayanokouji-kun à. Tớ cần nói chuyện với cậu, nên là ..."
Xem ra sự hiện diện của tôi không được chào đón. Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại vì Sudou đã rủ ra ngoài.
"Bọn tôi đang đi vệ sinh. Cậu có thể đợi được không?"
"Ừm, tớ không biết nữa."
Trông cô ấy có vẻ hơi lạc lõng, như thể không muốn tôi nghe được.
“Tớ có thể đợi ở đây không? Tớ có chuyện muốn nói càng sớm càng tốt, nếu cậu không phiền... "
Onodera quyết định rằng nếu chúng tôi đi vệ sinh, cô ấy sẽ đợi, nhưng lần này Sudou tỏ ra khó xử. Nếu cậu ta cần thảo luận với tôi, sẽ không chỉ mất một hoặc hai phút.
"Hmm, vậy thì cậu nói luôn bây giờ đi. Tôi sẽ để Ayanokouji đợi."
Ngay khi Onodera tỏ ý sẵn sàng đứng đợi, phản ứng bất ngờ của Sudou đã khiến cô ấy bối rối.
Onodera có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi cô ấy gãi nhẹ sau gáy và vào luôn việc chính.
"Phần thưởng cá nhân của hội thao lần này được chia theo giới tính, đúng không? Tớ nghĩ Sudou-kun chắc chắn sẽ đứng hạng nhất trong phần thi cho nam, nhỉ?"
"Tất nhiên rồi. Đại hội thể thao là cơ hội lớn nhất để tôi tỏa sáng."
Sudou trả lời một cách tự tin.
Onodera gật đầu hài lòng trước câu trả lời đầy nhiệt huyết của cậu ta.
"Thực ra, hội thao lần này có rất nhiều tác động đối với tớ. Đứng đầu các hạng mục dành cho nữ là một bước tiến lớn tới lớp A. Không mấy khi tớ có cơ hội cạnh tranh trong một lĩnh vực mà mình xuất sắc."
Onodera là một vận động viên bơi lội xuất sắc, nhưng cô ấy cũng đã thể hiện khả năng chạy nước rút của mình tại hội thao năm ngoái. Đánh giá thể chất trên OAA của cô ấy cũng gần như hoàn hảo, nói chung cô ấy là một học sinh có năng khiếu thể thao đặc biệt.
Onodera được kỳ vọng sẽ thích nghi và giành chiến thắng trong nhiều hạng mục khác nhau.
"Tôi nghĩ cậu có thể giành được hạng nhất. Tôi thực sự ủng hộ cậu."
"Cảm ơn. Nhưng ngay cả khi cậu có thể giành chiến thắng trong mọi phần thi cá nhân, vẫn không có gì đảm bảo cậu sẽ giành được hạng nhất sau cùng, phải không?"
"Sao lại không chứ, nếu tôi liên tục đứng đầu ..."
Ý tưởng của Sudou là chỉ cần đứng đầu trong mọi hạng mục cá nhân cũng không sai, nhưng trên thực tế, một người có thể sẽ thua theo những cách không ngờ.
"Vì điểm thưởng cho hạng mục đoàn đội cũng rất cao nhỉ?"
Khi tôi bổ sung, Onodera nhìn tôi một cách máy móc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Cô ấy tỏ ra cảnh giác với tôi.
Hôm trước, tại kỳ thi Nhất thống, chính tôi đã tự tay khai tử một thành viên trong nhóm bạn của mình. Không ngạc nhiên khi một số học sinh phản ứng theo cách này.
"Hừm, chắc chắn rồi. Nếu có đứa nào luôn luôn đứng nhất trong hạng mục đồng đội thì sẽ rất tệ. Nhưng ngay cả vậy, việc thành lập một đội cũng không hề dễ dàng phải không? Như Suzune đã nói, có thể còn gây hại nữa. Nhóm 5 hay 6 người dễ bị trói chân trói tay lắm. Với cả, tôi không thích ý tưởng gom bừa 5 hay 6 người lại với nhau để chiến đấu như một đội."
Nếu tất cả đều ở cùng trình độ với Sudou, bản thân cậu ta sẽ hài lòng.
Nhưng trên thực tế, luôn có những người sẽ kéo chân cả đội. Kết quả là đội sẽ thua đối thủ vì lý do đó. Đây gọi là cạnh tranh đồng đội.
"Ừ. Tớ cũng không nghĩ tới nhiều người hơn đâu. Nhưng ... nếu chúng ta có thể tham gia vào một cuộc thi hai người và chắc chắn giành chiến thắng thì sao? Hơn nữa, có một vài hạng mục cho phép đăng ký cặp đôi nam nữ phải không?"
Tại thời điểm này, Sudou đã đoán được mục đích của việc Onodera nói chuyện với mình.
"Tớ và Sudou-kun sẽ không gặp khó khăn gì khi hợp tác với nhau. Tớ thì muốn chọn một đối tác tốt nhất có thể, cậu có nghĩ vậy không?"
Như vậy vừa tốt cho lớp, vừa không hại gì đến phần thi nam hay nữ.
"Vậy đó là chuyện cần nói với tôi à ... ừm, tôi sẽ suy nghĩ."
"Ý tớ là vậy. Tất nhiên là trừ khi cậu phản đối, Sudou-kun. Và chẳng phải tình trạng lớp mình lúc này đang khá tệ sao? Sakura-san đã bị đuổi học rồi, Hasebe-san và Wang-san cũng vắng mặt."
Onodera hướng ánh mắt về phía tôi, nhưng sau đó nhanh chóng quay lại nhìn Sudou.
"Đó là lý do tại sao chúng ta phải làm gương cho cả lớp."
Sudou không cảm thấy tệ trước lời mời dựa trên sự công nhận khả năng từ Onodera, nhưng cậu ta không nhiệt tình cho lắm.
"Cậu thấy tớ không đủ mạnh à?"
"Không, không phải vậy. Tôi không phủ nhận khả năng của cậu."
Mặc dù Sudou tin tưởng tuyệt đối vào khả năng thể chất của Onodera, nhưng dường như có điều gì đó khiến cậu ta bận tâm.
"Cậu không muốn bắt cặp với bất kỳ ai khác ngoài Horikita-san?"
"H…Hả? Không không, không đúng ..."
Sudou có vẻ lúng túng trước quan điểm của Onodera.
Ghép đôi với một người mình thích. Đúng là điều này có thể rất quan trọng đối với Sudou.
Miễn là không phải hạng mục bơi lội, sẽ không có nhiều sự khác biệt giữa Horikita và Onodera.
"Cậu biết đấy, còn có Kouenji nữa. Tôi ghét phải thừa nhận nhưng thằng đó giỏi hơn tôi."
"Xét về khả năng thì có thể đúng. Nhưng tớ không tin tưởng Kouenji-kun. Tớ ghét cậu ta hơn bất kỳ ai khác."
Onodera thẳng thắn từ chối Kouenji. Lời mời dành cho Sudou là thật, nhưng cậu ta sẽ đáp lại như thế nào đây?
"Cậu định làm gì ... nếu tôi từ chối?"
"Nếu có ai khác trong lớp có khả năng và đáng tin cậy, thì ... ừm, chỉ có Hirata-kun thôi, nhưng tớ sẽ không nhờ cậu ấy bắt cặp với mình đâu, cậu biết không? Tớ không muốn bị hiểu lầm."
Khi ghép cặp với Yousuke, người vô cùng nổi tiếng với các cô gái, chắc chắn sẽ không chỉ khiến một hay hai người ghen tị.
"Vậy nếu Sudou-kun từ chối, tớ sẽ tự mình tiến xa nhất có thể."
Onodera không hề có ý ép buộc Sudou, cô ấy chỉ đơn giản là nói ra sự thật.
Tôi nghĩ Onodera có thể kiếm được một số điểm vững chắc dù không đứng hạng nhất chung cuộc.
Quyết định giữa Onodera và Horikita khiến Sudou khó xử, nhưng cảm nhận được quyết tâm của Onodera, cậu ra lập tức lấy lại bình tĩnh. Bởi vì cậu ta nhận ra rằng mình đã cố gắng từ chối lời mời của Onodera vì một lý do ngớ ngẩn.
"... Tôi đồng ý, Onodera. Hãy cùng bắt cặp nào."
"Có thật không?"
"Chắc chắn rồi. Hãy sử dụng sức mạnh của chúng ta để vực dậy lớp học này."
Sudou nhanh chóng đưa tay trước mặt Onodera. Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, Onodera đáp lại bằng một cái bắt tay mạnh mẽ.
"Tớ thích phong cách của cậu, Sudou-kun. Hãy chắc chắn rằng chúng ta sẽ đứng đầu trong cả hạng mục nam lẫn nữ."
Hài lòng với việc hợp tác thành công, Onodera quay trở lại lớp học.
"Có hơi bất ngờ, nhưng không sao đâu nhể?"
"Tớ cũng nghĩ vậy. Tớ cá là cậu muốn bắt cặp với Horikita, nhưng hợp tác với Onodera và thể hiện 100% sức mạnh của cậu sẽ tốt hơn là để mất tập trung."
"Cái đó ..."
Chỉ còn khoảng 5 phút nữa, nhưng chúng tôi đã đi vào phòng vệ sinh như dự định ban đầu.
"Này, nhân tiện. Tao muốn hỏi về Kanji, Shinohara, và mấy chuyện liên quan ..."
"Có liên quan gì tới tiết lộ của Kushida không?"
"Thành thật mà nói thì tao không nghĩ đó là một ý kiến hay, mối quan hệ của họ bây giờ rất khó xử."
"Chẳng phải sẽ thú vị hơn cho cậu nếu họ chia tay nhau sao?"
"Lần đấy tao chỉ đùa thôi, tao thực sự muốn họ là một cặp mà."
Tôi hỏi Sudou như một phép thử, nhưng cậu ta có vẻ thực sự quan tâm.
"Nhưng thật không may, tớ không thân với họ lắm. Tớ không thể làm gì giúp cậu được."
"Ít nhất thì mày cũng phải cho tao một lời khuyên chứ?"
"Cậu không thể giải quyết vấn đề mà không nói về nó. Dù những lời của Kushida có phải là thật hay không thì cứ tạm gác qua một bên, hai người họ cần phải bộc lộ cảm xúc thật của mình với nhau ít nhất một lần."
"Đó không phải một ý tưởng tồi chứ? Nhỡ đâu nó khiến mọi thứ thậm chí còn tồi tệ thì sao?"
"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta cần một người có thể kiểm soát tình hình. Một người có thể lắng nghe cả hai phía và điều tiết cuộc trò chuyện."
"Ồ, nhưng tao không thể làm việc đó được."
"Vậy nên cậu cần tìm một người có thể làm được."
Tôi không đưa ra câu trả lời ngay, tôi để Sudou suy nghĩ về nó.
"Thường thì vai trò này sẽ do Kushida đảm nhận, nhể..?"
"Đúng, nhưng hiện tại điều đó là bất khả thi. Nếu không thể dựa vào Kushida, cậu sẽ phải nhờ tới một học sinh khác."
Câu trả lời đơn giản đến mức Sudou không mất tới 1 giây để đoán ra.
"Vậy thì, Hirata?"
Sudou nêu ra một cái tên ngay lập tức. Mặc dù Sudou không hợp với Yousuke, nhưng đây không phải tình huống để cân nhắc chuyện đó.
"Vậy được rồi, tao sẽ nhờ cậu ta giúp đỡ."
Sudou và Yousuke có mối quan hệ xa cách, nhưng có thể sẽ thay đổi sau sự việc này.
"Cảm ơn, Ayanokouji."
"Tớ không làm gì cả. Cậu chỉ nghĩ về nó và tự mình đưa ra câu trả lời thôi."
Đó là cách lớp học này nên vận hành.
Chương 2 Phần 3:
Cùng ngày hôm đó.
Mỗi lớp, hay đúng hơn là tất cả các lớp, đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao. Vì một số hạng mục đã được thông báo trước, các học sinh bắt đầu dành thời gian để luyện tập tại sân trường và nhà thi đấu trong giờ nghỉ trưa. Họ muốn dành nhiều thời gian luyện tập nhất có thể cho các cuộc thi đoàn đội, đặc biệt là những hạng mục từ hai người trở lên.
Trong nhà thi đấu nơi chúng tôi tới do thám, những âm thanh sôi động đang vang lên khắp nơi. Có vẻ các phòng tập đều được chuẩn bị chu đáo để tất cả học sinh từ năm nhất đến năm ba đều có một khoảng không gian hoạt động nhất định, và có thể tập luyện một cách công bằng. Các học sinh năm hai hôm nay đang tập bóng chuyền và bóng bàn.
Số lượng lớn những người tham gia cũng như sự nhiệt tình từ tất cả các lớp là những thứ đầu tiên khiến tôi ấn tượng. Họ hò hét và tranh luận sôi nổi về các mẹo và thủ thuật thi đấu.
"Cậu có thể thấy lớp A nghiêm túc như thế nào."
"Ừm."
Tôi đến đây cùng với Yousuke, cậu ấy nói trong khi bình tĩnh phân tích các học sinh.
"Cậu biết đấy, thi đấu thể thao thuần túy không phải điểm mạnh của lớp A."
"Đúng vậy. Dù tốt xấu thế nào cũng có rất nhiều học sinh sở hữu năng lực thể thao trung bình, và chỉ số ít trong số họ đủ điều kiện tranh giành giải thưởng cao."
Vì biết mình đang gặp bất lợi về sức mạnh tổng thể nên họ đang cùng nhau nỗ lực để nhanh chóng nâng tầm khả năng của mình. Họ có kế hoạch luyện tập và hướng đến các hạng mục mà họ có thể kiếm điểm bằng kinh nghiệm của mình.
Tôi không thấy có sự hiện diện của Sakayanagi, nhưng tôi tin rằng đây là mệnh lệnh của cô ấy.
Có những học sinh từ lớp Ichinose và lớp Ryuuen, nhưng họ có vẻ vẫn đang mò mẫm xung quanh. Mặt khác, không có học sinh nào từ lớp Horikita. Tôi đã nghĩ sẽ có một hoặc hai người xuất hiện, nhưng dù có tới thì họ sẽ chỉ đứng trong góc, không thể làm được gì nhiều trong hoàn cảnh này.
"Lớp ta vẫn chưa thoát khỏi dư âm từ kỳ thi Nhất thống. Cố gắng luyện tập trong hoàn cảnh này thật không dễ chút nào."
"Cậu nói đúng, vẫn còn nhiều thứ không chắc chắn. Nhưng không hẳn là tất cả đều u ám."
Tôi đã nói với Yousuke rằng Sudou và Onodera đã hợp tác để tạo thành cặp đôi nam nữ số một của năm hai. Vài tin tốt đã khiến nét mặt cậu ấy giãn ra, dù chỉ là một chút.
"Nếu họ liên tục đứng đầu trong cả hạng mục thi đấu đơn và đôi, họ sẽ có đủ điểm để đứng nhất sau cùng."
"Hai người họ có cơ hội thắng rất cao nhỉ?"
Cặp đôi đó rất đáng kỳ vọng, nhưng vẫn cần nhiều hơn là hai người họ để đưa lớp lên đứng đầu. Cần có một hệ thống tạm thời có thể hợp tác với họ, ngay cả khi nó chỉ là một sự chắp vá.
"Nhắc mới nhớ, Sudou-kun nói cậu ấy muốn gặp tớ sau giờ học hôm nay, trước khi đi hoạt động câu lạc bộ. Có phải là do Kiyotaka-kun đã can thiệp?"
"Tớ không làm gì cả. Tớ chắc chắn rằng Sudou đã tự mình suy nghĩ và quyết định nhờ cậu giúp đỡ."
"Có lẽ là chuyện liên quan tới Shinohara-san?"
"Sudou nghĩ rằng mình không thể để tình trạng như vậy."
"Nhưng còn Mii-chan thì sao?"
"Tớ nghĩ tớ sẽ lo việc đó."
"Kiyotaka-kun?"
Nếu tôi nói với cậu ấy rằng cứ tạm bỏ qua chuyện của Mii-chan hoặc tìm một người giải quyết phù hợp, Yousuke sẽ rất khó chấp nhận tình hình. Lý do tại sao cậu ấy lại quan tâm đến Mii-chan là vì cậu ấy cảm thấy đó là lỗi của mình. Tất nhiên, Yousuke không có lỗi gì cả.
Giữa sự tĩnh lặng, tôi quyết định rằng Mii-chan là người cần một chút hỗ trợ.
Một trong những lý do là Yousuke không thể dùng làm chìa khóa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro