Kẻ trộm trái tim
Châu Kha Vũ là một tên trộm, anh có thể trộm được tất cả những thứ mà anh muốn, là người rất có tiếng trong giới trộm cướp, là một tên trộm vừa có tiền vừa có sắc.
Hôm nay, anh nghe ngóng được một thông tin nhỏ, một người giàu có vừa được chuyển đến khu biệt thự, người giàu có đó tuy có nhiều tiền nhưng lại ngốc nghếch, là hàng xóm của Châu Kha Vũ, trông cũng khá trẻ, người đó tên Trương Gia Nguyên. Nhưng Châu Kha Vũ mới không thèm để ý đâu, cái mà anh để ý chính là chiếc vòng chân trâu trong tay cậu. Một chiếc vòng chân trâu đó có giá lên tới trăm vạn tệ, Châu Kha Vũ cảm thấy đây là thời cơ tốt.
Cho đến buổi tối, Châu Kha Vũ trèo sang ban công nhà Trương Gia Nguyên, trực tiếp tiến vào từ cửa sổ phòng ngủ.
Châu Kha Vũ men theo ánh sáng lờ mờ của vầng trăng, từ từ tiến lại giường, bây giờ anh mới nhìn rõ dáng vẻ của Trương Gia Nguyên, miệng nhỏ đang chu lên, hàng lông mày dài, dáng vẻ khi ngủ rất ngoan.
Châu Kha Vũ nhất thời quên mất mình đến đây để làm gì, ánh trăng bên ngoài tinh nghịch nhảy lên người Trương Gia Nguyên, chiếu sáng dung mạo của cậu. Châu Kha Vũ đứng hình rồi, anh cảm thấy nhịp tim như đang tăng lên, giống như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.
Châu Kha Vũ không dám nghĩ gì thêm, cho đến khi trở về nhà mình, anh áp tay lên lồng ngực nơi trái tim đang nhảy dữ dội, anh phát hiện : làm một tên trộm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, đồ của chính mình bị trộm mất rồi, trái tim của anh, bị trộm rồi.......
Ngày thứ hai, Châu Kha Vũ còn chưa thức dậy, đã bị tiếng gõ cửa làm ồn : "Ai vậy chứ? Mới sáng sớm!"
"Xin chào, em mới chuyển đến, ở ngay bên cạnh nhà anh, em tên Trương Gia Nguyên."
"A, ừm, xin chào."
"Xin chào!"
"Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Ồ, em đến tặng bánh quy, đây là bánh em tự làm, hy vọng anh sẽ thích." Trương Gia Nguyên đưa đồ trong tay cho Châu Kha Vũ.
"Được, cảm ơn em."
"Không có gì, sau này mong được chiếu cố nhiều!"
"Được." Châu Kha Vũ gật đầu cười.
Sau khi tiễn Trương Gia Nguyên về, Châu Kha Vũ đi lại cửa sổ ngắm nhìn Trương Gia Nguyên nhà bên cạnh. Anh quyết định rồi, anh thích cậu, anh muốn theo đuổi cậu.
Mấy ngày này Châu Kha Vũ không đi trộm đồ nữa, nhưng khi rảnh rỗi thì lại tình cờ gặp Trương Gia Nguyên, cùng Trương Gia Nguyên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Trương Gia Nguyên cũng không bài xích anh mà lại rất thích cùng anh nói chuyện, có lúc cậu sẽ chơi guitar cho Châu Kha Vũ nghe.
Mỗi lần Châu Kha Vũ khen cậu, cậu đều đỏ mặt ngượng ngùng.
Châu Kha Vũ biết, kết hoạch trộm trái tim của anh có tác dụng rồi.
Đợi đến lúc thời cơ thích hợp, Châu Kha Vũ nói với Trương Gia Nguyên : "Trương Gia Nguyên, anh là một tên trộm, anh thường trộm đồ của người khác, người khác trước giờ chưa trộm được đồ của anh, nhưng khi gặp được em, chính em đã trộm trái tim anh đi mất rồi."
"Vậy.....anh là người xấu sao?"
"Không phải. Nếu như anh là người xấu, thì em còn xấu hơn anh. Bởi vì em trộm cả tim người luôn."
"Vậy.....em nói, nếu như em cố ý thì sao?"
"Là sao."
"Em biết anh là trộm, nhưng em thích anh, vậy nên em nguyện ý làm kẻ trộm trái tim, mang trái tim của anh đi."
"Trái tim của anh sớm đã ở chỗ em rồi, trái tim của em thì sao?"
"Đương nhiên là cũng bị tên trộm nhà anh trộm mất tiêu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro