Bác sĩ Châu hôm nay không tăng ca
"Haizz."
Một tiếng thở dài hắt ra biến thành một đám khói trắng, cầm chiếc điện thoại không hề có nội dung gì lên rồi lại đặt xuống mấy lần. Trương Gia Nguyên dựa vào băng ghế, cứ cách một lúc lại quay về phía sau nhìn thử, bệnh viện người đến người đi, nhưng chỉ không nhìn thấy người mà cậu muốn đợi.
"Còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, xem ra lại phải tăng ca rồi." Trương Gia Nguyên âm thầm nói, nhưng trên mặt lại không để lộ ra bất kỳ sự sốt ruột nào, cậu nghĩ có lẽ đã thành thói quen mất rồi.
Mặc dù cậu và Châu Kha Vũ đã kết hôn được hai năm, nhưng anh ấy luôn tăng ca, dù sống cùng nhau dưới một mái nhà, nhưng tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, lúc cậu ở nhà thì Châu Kha Vũ tăng ca, đợi đến khi khó lắm Châu Kha Vũ mới ở nhà thì cậu lại vừa hay đi công tác.
Lúc đầu cậu còn có thể có chút mừng thầm, có lẽ là vì họ có thể đến bên nhau đều dựa vào sự cố gắng của ba mẹ hai bên. Trước khi kết hôn, Trương Gia Nguyên thậm chí còn chưa từng gặp Châu Kha Vũ, cho nên cậu căn bản không để tâm chút nào, chỉ khi bạn bè nói chuyện nhắc đến người chồng đẹp trai nhưng lạnh lùng như núi băng này của mình, cậu mới vội vã phản ứng lại, hoá ra bản thân đã kết hôn rồi.
Châu Kha Vũ không thích nói chuyện lắm, mà Trương Gia Nguyên cảm thấy so với tình yêu thì mình càng yêu thích tự do hơn, cho nên điều này cũng dẫn đến một khoảng thời gian rất dài, cậu đều cho rằng, bọn họ sẽ luôn sống như những người xa lạ như vậy.
Vậy từ lúc nào mà mối quan hệ như vậy lại đột nhiên thay đổi?
Trương Gia Nguyên cảm thấy có thể là vào tháng thứ ba sau khi kết hôn, vào một lần cậu uống say.
Hôm đó vốn là một bữa tiệc mà bạn bè bảo cậu cùng đến với Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ lúc đó mỗi ngày đều tăng ca, căn bản không thể liên lạc được, thêm nữa Trương Gia Nguyên căn bản cũng không muốn làm phiền anh, cho nên liền đi một mình.
Kết quả bản thân cậu tửu lượng không tốt, chỉ uống rượu phạt đã say rồi. Những chuyện còn lại cậu cũng không nhớ được, cuối cùng vẫn là nghe bạn bè kể lại, họ nói họ gọi điện thoại cho Châu Kha Vũ, không ngờ gọi mấy lần đều không bắt máy, họ thậm chí còn cho rằng tình cảm giữa hai người bọn cậu có phải là đã bị rạn nứt rồi không.
Đợi cho đến khi không dễ dàng gì mới bắt máy một lần, còn chưa nói xong bảo anh ấy tới đón Trương Gia Nguyên thì điện thoại lại bị cúp máy.
Lúc mọi người đang do dự không biết nên đưa Trương Gia Nguyên về nhà thế nào thì Châu Kha Vũ lại đột nhiên xuất hiện, tất cả bọn họ đều đem đoạn này miêu tả thành Chí Tôn Bảo cưỡi mây thất sắc tới cứu Tử Hà Tiên Tử.
Rất rõ ràng, Trương gia Nguyên chẳng thể lý giải được cách miêu tả theo kiểu chép bài tập về nhà này, mặc dù không phải rất quen thuộc, nhưng cậu vẫn biết con người Châu Kha Vũ này vẫn lạnh lùng giống như núi băng, cậu liền nhíu mày hỏi lại: "Có cần khoa trương như vậy không?"
"Đương nhiên, cậu không nhìn thấy, lúc anh ấy cười nói tôi đến đón tiên sinh nhà tôi dịu dàng, hấp dẫn biết bao, hơn nữa anh ấy còn ôm cậu trong lòng như vậy, cậu thật hạnh phúc quá đi, Trương Gia Nguyên."
Trương Gia Nguyên ngẩn ra một chút, nhìn dáng vẻ mê trai của người bên cạnh liền rơi vào trầm tư, cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu cũng sẽ được người ta khen vì hạnh phúc tân hôn.
Tâm sự nặng trĩu trở về nhà đúng lúc lại bắt gặp Châu Kha Vũ tan làm, anh ấy vẫn giống như trước đây, một con người an tĩnh ngồi trên ghế sofa đọc sách, thấy Trương Gia Nguyên trở về liền hỏi thăm một tiếng. Nhưng chỉ với một câu hỏi thăm như thế mà Trương Gia Nguyên đã cảm thấy Châu Kha Vũ vô cùng dịu dàng.
"Chết tiệt." Cậu đỏ mặt chạy về phòng, cố gắng muốn thoát khỏi những suy nghĩ kì quái này, nhưng không ngờ rằng bất tri bất giác lại bắt đầu dần dần mong chờ từng ánh mắt của Châu Kha Vũ dừng lại trên người mình.
Nếu như nói đây chính là khởi đầu của những tình cảm tốt đẹp, thì một ngày nào đó của tháng thứ chín sau khi kết hôn, cậu đã hoàn toàn rơi vào bể tình.
Lúc đó đúng vào cuối năm, hai người họ đều bận phát điên, bỏ mặc nhà cửa cả ngày lẫn đêm, Trương Gia Nguyên vì để hoàn thành nhiệm vụ, cũng rất nghiêm khắc đối với bản thân, về nhà cầm theo cái chăn, nửa tháng đều ngủ văn phòng.
Mục đích mà cậu làm tất cả những điều này, không phải là vì khen thưởng cuối năm, chỉ là hy vọng vào ngày 8/1 có thể cho chính mình một sinh nhật an ổn, mỗi lần cảm thấy bản thân mệt đến mức không làm nổi nữa, cậu liền nghĩ đến ba mẹ nấu một bàn đầy đồ ăn đợi cậu ở nhà, cả người đều thấy ấm áp.
Chỉ đáng tiếc không kịp thay đổi kế hoạch, ngày sinh nhật hôm đó, cậu vẫn tan làm như bình thường nhưng vẫn luôn bị kẹt trên đường vì ách tắc giao thông, đến gần 8 giờ, lúc không dễ dàng gì mới lưu thông được một chút thì lại đột nhiên lại nhận được điện thoại của sếp, yêu cầu cậu sửa đổi lại lần nữa, cậu vội vội vàng vàng chạy đến nhưng lại không thấy ai cả.
Gửi một tin nhắn cho ba mẹ bảo họ đợi một lúc, kết quả đợi cậu sửa xong đã là 10 giờ, bên ngoài còn có tuyết rơi nhẹ, tay chân cậu lạnh cóng, đồ ăn của ba mẹ nóng hổi nhưng cậu lại không được ăn miếng nào. Trong lòng đang nghĩ có thể mua một cái bánh kem và ăn một miếng, kết quả vừa ra khỏi cửa công ty, trượt ngã một phát, ăn ngay một miếng "bánh" tuyết.
Cú ngã này, người không việc gì nhưng nước mắt cậu tuôn ra không ít, cậu vừa đi vừa kìm nén để nước mắt không rơi xuống nhiều hơn, cho đến khi giải toả cảm xúc xong, lại đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, còn chưa ước nguyện, một câu nói lại cuốn cậu vào nỗi bi thương to lớn.
Những giọt nước mắt không đáng giá lã chã rơi xuống, nhưng vẫn may, cậu đã về đến nhà của cậu và Châu Kha Vũ, nghĩ tới Châu Kha Vũ có lẽ vẫn đang tăng ca, thế là nghĩ sau khi mở cửa, cậu sẽ bắt đầu khóc tuỳ ý, nhưng sau khi mở cửa lại đột nhiên phát hiện sợ hàng xóm phàn nàn, nghĩ tới nghĩ lui hay là trốn trong chăn khóc.
Thế nên cậu chỉ đành nén nước mắt bật đèn phòng khách trước, rồi lại chạy vào phòng ngủ, nhưng không ngờ rằng, lúc bật đèn lên, bước chân tiến về phía trước liền dừng lại, cậu lặng im không nói nên lời khi thấy chiếc bánh sinh nhật đang đặt trên bàn.
Cậu vẫn nghĩ rằng sinh nhật năm nay sẽ không có bánh kem chứ.
Đang suy nghĩ thì phía sau đột nhiên vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, "Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Từng câu nối tiếp nhau, người phía sau vừa hát vừa đi đến trước mặt Trương Gia Nguyên, cầm bật lửa thắp sáng những ngọn nến trên bánh kem.
"Ước một điều đi." Châu Kha Vũ nói.
Trương Gia Nguyên nghe thấy, nhưng cậu không động đậy, có lẽ cậu không nghĩ rằng sinh nhật lần này còn có thể ước nguyện, có lẽ lại càng không ngờ rằng người đứng bên cạnh cùng cậu ước nguyện có thể là Châu Kha Vũ, một lúc lâu sau, cuối cùng cậu mới chắp hai tay lại.
Ước nguyện năm nay là, tôi muốn cùng Châu Kha Vũ sống thật vui vẻ.
"Phù." Ngọn nến bị thổi tắt, ước nguyện ngay lập tức thành hiện thực.
Chưa kịp đợi Châu Kha Vũ cắt bánh kem cho cậu, Trương Gia Nguyên đã nhào vào lòng Châu Kha Vũ, cảm nhận được tiếng khóc thút thít của người trong lòng, Châu Kha Vũ khẽ vỗ lưng cậu hỏi: "Sao thế?"
"Em... Chân em đau." Trương Gia Nguyên tự nhiên không thể thừa nhận là cậu muốn Châu Kha Vũ ôm cậu, thế là liền nói dối, Châu Kha Vũ có lẽ tin vậy liền xoa đầu cậu, vỗ về tâm trạng của cậu.
"Đừng sợ, đừng sợ."
Trương Gia Nguyên cảm thấy Châu Kha Vũ thật sự đang dỗ dành cậu như dỗ một đứa trẻ con, mặc dù cậu cảm thấy Châu Kha Vũ có lẽ sớm đã phát hiện ra chân cậu căn bản không hề đau, nhưng chỉ cần cậu giơ tay ra, Châu Kha Vũ sẽ tới ôm cậu.
Liên tục mấy ngày sau, cậu cảm thấy bản thân trở nên có chút lưu luyến với cái ôm của Châu Kha Vũ, thậm chí mỗi ngày cậu đều muốn dựa vào lòng và làm nũng với anh ấy, áp sát vào lòng ngực anh ấy để cảm nhận nhịp tim và hơi ấm của anh ấy, cậu cũng không lừa dối chính mình, cậu nói với bản thân rằng cậu đã thích Châu Kha Vũ mất rồi.
Khoảng thời gian đó, lúc nào cậu cũng vui vẻ, đối tượng kết hôn của Châu Kha Vũ là cậu, nhưng cậu cũng có chút sợ hãi, suy cho cùng lễ cưới của họ cũng không phải do chính họ làm chủ, điều đó có nghĩa là, Châu Kha Vũ chưa chắc đã yêu cậu.
Tâm trạng tiêu cực như vậy biểu hiện đặc biệt rõ ràng khi Châu Kha Vũ tăng ca, cho nên cậu muốn Châu Kha Vũ ở bên cạnh cậu nhiều hơn, nhưng cậu cũng biết đặc thù công việc của Châu Kha Vũ, cho nên từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nói với anh ấy về nhà sớm một chút.
Kết quả tình cảnh như vậy lọt vào mắt hai bà mẹ liền biến thành bất hoà, thế là hôm nay liền gọi điện thoại cho Châu Kha Vũ, bảo anh ấy ở bên cạnh Trương Gia Nguyên nhiều hơn.
Chỉ là Trương Gia Nguyên cũng không muốn để anh ấy khó xử, thế là cậu liền đến bệnh viện nơi Châu Kha Vũ làm việc từ sớm để đợi. Bây giờ đã đến giờ tan làm của Châu Kha Vũ nhưng vẫn chưa thấy người đâu, Trương Gia Nguyên vốn muốn đi mua một cốc cà phê để làm ấm tay, nhưng chưa kịp xoay người rời đi thì đã thấy một dáng người quen thuộc chạy về phía cậu.
Châu Kha Vũ đến rồi.
Trương Gia Nguyên không kìm nén được sự vui mừng vẫy tay về phía anh ấy, sau khi Châu Kha Vũ nhìn thấy thì bước chân chạy về phía cậu càng nhanh hơn, đây là lần đầu họ gặp nhau ở bên ngoài, lúc Châu Kha Vũ chạy tới, cậu thậm chí còn không biết nên nói gì.
Cúi đầu suy nghĩ xem nên nói về chủ đề gì, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó được quàng lên cổ, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra là chiếc khăn quàng cổ của Châu Kha Vũ.
"Lạnh không?" Châu Kha Vũ dịu dàng nhìn cậu hỏi.
Trương Gia Nguyên đối diện với anh ấy, mặt liền đỏ lên, cậu lại cúi đầu xuống, lắc đầu nói: "Vừa nãy hơi lạnh, nhưng bây giờ hết rồi."
"Vậy thì tốt."
"Vậy... em muốn đi đâu chơi?"
Châu Kha Vũ hỏi một cách thăm dò, rõ ràng là một màn hỏi đáp rất bình thường, nhưng trái tim Trương Gia Nguyên không hiểu sao lại lạnh đi một nửa, đột nhiên cậu nhớ ra Châu Kha Vũ có thể xuất hiện ở đây là vì nghe lời mẹ, nghĩ đến đây, cậu lại lắc đầu nói: "Em không muốn chơi gì cả, hay là về nhà đi."
"Được." Châu Kha Vũ đáp lại, nhưng Trương Gia Nguyên lại không động đậy, thay vào đó cậu giả vờ đưa tay về phía Châu Kha Vũ với dáng vẻ không hề để tâm. Châu Kha Vũ ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn cậu, Trương Gia Nguyên bị nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, liền ho khan vài tiếng nói: "Anh xem đồng nghiệp của chúng ta đều như vậy mà, chắc là không tệ đâu."
Nhìn Trương Gia Nguyên hiếm khi để lộ ra dáng vẻ ngại ngùng, Châu Kha Vũ nhướng mày cười, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy rồi nói: "Không tệ."
Thế là, ngày tuyết rơi năm nay, lại có thêm một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau, vốn nên là một cảnh tượng rất lãng mạn, nhưng Trương Gia Nguyên lại rầu rĩ không vui.
Cho đến khi đến con đường trước nhà, cậu dừng lại, Châu Kha Vũ không rõ tại sao nhưng cũng dừng lại theo cậu. Hai người đứng bên lề đường, đối diện nhau không nói lời nào, Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ấy, thấy vẻ mặt nghi hoặc đang nhìn mình chăm chú của anh ấy, rầu rĩ mở miệng: "Châu Kha Vũ, anh... thật sự bằng lòng cùng em ra ngoài chơi sao?"
Trương Gia Nguyên đánh bạo nói ra câu hỏi trong lòng, nhưng một giây sau khi hỏi xong, cậu liền hối hận, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Châu Kha Vũ, anh ấy cũng không nói lời nào, bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng, Trương Gia Nguyên lúc này hận không thể vùi cả khuôn mặt vào trong chiếc khăn.
Cậu có chút sợ hãi, sợ tất cả những điều này đều là giả, sợ Châu Kha Vũ sẽ thật sự trả lời là không bằng lòng, đương nhiên, cậu càng sợ hơn, Châu Kha Vũ tốt như vậy đồng ý ở bên cạnh cậu chỉ là vì một cuốn sổ đỏ.
Nhưng đợi một lúc sau, Trương Gia Nguyên còn chưa đợi câu trả lời đã nhỏ giọng nói thầm: "Biết không nên hỏi điều này... nhìn này, nước bị đóng băng rồi..."
Vẫn đang nói, đột nhiên nghe thấy Châu Kha Vũ khẽ cười, Trương Gia Nguyên không rõ tại sao, ngẩng đầu lên, nhưng lại bị người đó giữ đầu, kéo vào trong lòng một chút, sau đó môi anh ấy liền áp lên môi cậu.
Khoảnh khắc đó, Trương Gia Nguyên đoán bản thân cậu nhất định đã mở to mắt nhìn một cách không thể tin được.
Não bộ cũng không kịp phản ứng, thậm chí quên truyền đạt mệnh lệnh hít thở cho cậu, đợi đến khi cậu nín thở đến mức đỏ cả mặt, người đó mới buông cậu ra, cậu nói không ra hơi, chỉ có thể dựa vào vai Châu Kha Vũ mà thở hổn hển.
Mất mấy giây mới bình ổn lại, người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu kéo lại nghe vô cùng cưng chiều, khiến cậu không thể không nhớ đến nụ hôn quyến luyến dịu dàng của Châu Kha Vũ vừa nãy.
Anh ấy nói: "Đồ ngốc Nguyên Nguyên~"
Lần này, Trương Gia Nguyên trước nay không biết xấu hổ đã phát huy hơn hẳn bình thường, cả người từ trong ra ngoài đều đỏ bừng, vết ửng đỏ chạy dọc từ cổ lên đến tận má, một đường đều lưu lại vết tích.
"Còn nhớ ngày kết hôn, anh từng nói với em là anh bằng lòng không, câu nói này không chỉ có hiệu lực vào ngày hôm đó, bất cứ lúc nào trong tương lai cũng đều sẽ tính."
- END -
Bonus: Bác sĩ Châu hôm nay không tăng ca, vì muốn ở bên cạnh bạn nhỏ không vui nhà anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro