Chương 15
Cảnh cáo ⚠ 🐟 khóc (khóc lụt nhà lụt phố =)))
——
Mọi người ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, vốn ngày đại hỉ thì phải thật vui vẻ, thế nhưng trên mặt mấy người bọn họ rõ ràng đều có tâm sự.
Khi họ rời đi Hồ Diệp Thao có ra tiễn.
"Tôi thấy chắc chắn mọi người có hiểu lầm, Châu Kha Vũ không phải là loại người như các cậu nói đâu."
Hồ Diệp Thao lặng lẽ thì thầm riêng với Trương Gia Nguyên, mấy người Lâm Mặc đều không nghe thấy.
Trương Gia Nguyên quay đầu lại nhìn Hồ Diệp Thao, Hồ Diệp Thao liền cười với cậu.
Vậy sao?
Trương Gia Nguyên cũng cảm thấy rất lạ.
Châu Kha Vũ quả thực không giống loại người sẽ không chịu trách nhiệm, nhưng quả thực hắn đã chính miệng nói với Trương Gia Nguyên là hắn không muốn đứa bé này.
Đêm nay nhất định lại là một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau Trương Gia Nguyên liền thu dọn đồ đạc trở về nhà, tuy Lâm Mặc và Phó Tư Siêu luôn chiếu cố cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy mình nên về nhà thôi.
Nói chung vẫn thấy một mình sẽ tốt hơn một chút, Trương Gia Nguyên không muốn làm phiền bọn họ, thậm chí cậu còn không cho họ tiễn mình
Cậu biết mấy người Lâm Mặc là vì muốn tốt cho cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi quá. Trương Gia Nguyên chỉ mang thai nhưng lại chẳng khác nào thủy tinh dễ vỡ rồi.
Cậu không cần người khác thời thời khắc khắc bảo vệ, cậu không yếu ớt như vậy.
Tám giờ sáng, trời nhiều mây, đứng chờ tàu điện ngầm.
Đám đông như thủy triều lui tới, thế giới như yên tĩnh lại, bao bọc trái tim Trương Gia Nguyên.
Thoáng chốc đã về đến cửa nhà.
Trương Gia Nguyên lấy chìa khóa trong túi áo khoác ra, tiếng lách cách vang lên trong hành lang vắng vẻ. Vừa mở cửa liền thấy một người đứng trước mặt, ngoại trừ Châu Kha Vũ thì còn có thể là ai?
Trương Gia Nguyên thế mà lại quên lấy lại cái chìa khóa kia.
"Anh chờ em sáu ngày rồi, hôm nay là ngày thứ bảy."
Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên, cách một lớp kính để lộ ra đôi mắt mệt mỏi.
Trương Gia Nguyên nghẹn lời, cuống cùng vẫn rất ngạc nhiên.
"Anh không đi làm sao?"
"... Không." Châu Kha Vũ lại nói thêm một câu "Được nghỉ."
Lúc cậu không ở nhà mỗi ngày Châu Kha Vũ đều ở đây chờ cậu sao?
Trương Gia Nguyên vào nhà, trong nhà rất sạch sẽ, nửa ly nước để trên bàn đêm hôm đó cũng đã được dọn đi, bình hoa trên bàn trà lại có thêm mấy bông hoa hồng.
Trương Gia Nguyên nắm chặt tay.
Thật khó chịu.
Vì sao Châu Kha Vũ cứ luôn cho cậu hy vọng vậy?
Rõ ràng là cậu đã quyết tâm cắt đứt mọi thứ với hắn rồi mà.
"Châu Kha Vũ." Trương Gia Nguyên nhìn hắn "Đến cùng anh muốn thế nào?"
Anh muốn tôi phải làm gì đây?
"Hình như em ấy vẫn rất giận tôi."
Châu Kha Vũ nói với Oscar.
"Cậu nhất định phải hạ mình, thành khẩn nhận sai, làm nũng với cậu ấy, một khóc hai náo ba... Khụ, tôi nói này, O thẳng thắn thì càng sợ A quấn người, nếu cậu làm nũng với cậu ấy thì cậu ấy tuyệt đối không thể từ chối cậu."
! ! !
Mắt Châu Kha Vũ mở lớn, vẻ mặt khiếp sợ.
Oscar lặng lẽ đến bên tai hắn nói "Tự mình kiểm tra, trăm phát trăm trúng."
Hóa ra cậu là một Oscar như thế này. Châu Kha Vũ bày một vẻ mặt đầy vi diệu nhìn Oscar.
"Này, sao cậu nhìn tôi như vậy? Muốn giữ được vợ thì đương nhiên phải có hi sinh chứ."
Chuyện thường tình chuyện thường tình.
Châu Kha Vũ cảm thấy mình vừa phải nhận một cú sốc lớn.
"..."
Hắn cảm thấy như vậy là đã đủ rồi, hắn sẽ không làm nũng, không bao giờ có chuyện như vậy.
Không có chuyện đấy, làm nũng là không thể nào, vĩnh viễn không bao giờ.
Nhưng mà thực tế là không nên nói quá sớm, bởi vả mặt luôn đến rất bất ngờ.
"... Cái gì?"
Châu Kha Vũ không hiểu ý Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên trực tiếp đi vào, đẩy hắn ra khỏi cửa.
Châu Kha Vũ liền nắm lấy tay cậu "Làm sao vậy?"
Châu Kha Vũ đã đứng ở cửa.
"Tôi nói là, anh có thể buông tha tôi được không?"
Cậu thật sự rất rất rất khổ sở. Trong mắt Trương Gia Nguyên nổi lên nét bi thương, từng chút từng chút thiêu đốt Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ cũng run lên.
"Được không?" Trương Gia Nguyên nhắc lại.
Đồng tử Châu Kha Vũ co rút, không nói một lời.
Trương Gia Nguyên không kiên nhẫn nổi nữa, đang định đóng cửa lại thì Châu Kha Vũ đã duỗi một tay ra bám lấy khung cửa.
Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn sau đó lại sợ tới ngây người.
Châu Kha Vũ khóc.
Rõ ràng là hắn đã khóc.
"Không thể nào." Châu Kha Vũ nức nở nói.
Theo dòng nước mắt chảy ra, hương rượu Rum đắng chát đập thẳng vào mặt Trương Gia Nguyên.
Mùi rượu nồng nặc khiến chân cậu nhũn ra, trong đầu Trương Gia Nguyên bật ra một câu —— Châu Kha Vũ lại đến kỳ dịch cảm rồi?
Trương Gia Nguyên không hề nghĩ ngợi kéo người vào lại, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhìn vào alpha đang dựa lên ván cửa yên rơi nước mắt, cậu cảm thấy thật đau đầu.
Châu Kha Vũ đến gần một bước, nội tâm Trương Gia Nguyên rung lên hồi chuông báo động, vô thức lui về sau để trốn, kết quả là gót chân đã chạm vào cửa, không có đường lui.
Châu Kha Vũ nhìn bộ dạng này của cậu liền lập tức dừng lại, nước mắt lại chảy nhanh hơn.
Mắt Trương Gia Nguyên mở lớn. Con mẹ nó con mẹ nó, cái này cái này cái này...
"Ai da, anh đừng khóc." Quả thật là Trương Gia Nguyên bó tay rồi, cậu còn không khóc thì Châu Kha Vũ khóc cái gì? Alpha tới kỳ dịch cảm dễ khóc vậy sao?
Cậu chỉ nghe nói alpha vào kỳ dịch cảm có thể mẫn cảm hơn, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên trong đời gặp một alpha khóc thảm như vậy.
Không, nói đúng ra là lần đầu tiên cậu gặp một người khóc thảm như vậy.
Trương Gia Nguyên vốn không giỏi dỗ người chỉ đành tùy tiện dỗ một hai câu, thế nhưng Châu Kha Vũ chẳng những không dừng lại mà ngược lại còn khóc càng dữ hơn.
"..."
Chết mất chết mất.
Sao lần này còn vất vả hơn lần trước vậy?
Trương Gia Nguyên ho một tiếng, dang tay ra hướng về phía hắn.
"Tới đây."
Ôm một cái chắc là hắn sẽ tốt hơn đúng không?
Châu Kha Vũ đứng yên không nhúc nhích, chỉ lắc đầu nức nở nói "Em sẽ giận."
Giọng điệu vô cùng ủy khuất.
Mí mắt Trương Gia Nguyên giật giật, bước qua ôm lấy hắn, đưa tay sờ sờ đầu Châu Kha Vũ, phóng ra chút tin tức tố dỗ dành hắn.
Châu Kha Vũ tựa lên vai Trương Gia Nguyên, tay vòng qua eo Trương Gia Nguyên ôm cậu thật chặt.
Trương Gia Nguyên muốn đẩy hắn nhưng lại không dám. Lúc này mà lại đẩy Châu Kha Vũ thì sẽ chết đuối trong bể nước mắt mất?
Trương Gia Nguyên ngốc nghếch vỗ nhẹ vào lưng Châu Kha Vũ giúp hắn thuận khí. Vai áo đã ướt nhẹp mà Châu Kha Vũ vẫn không hề có ý định dừng lại, cậu thực sự bó tay rồi.
Nói thử xem đây là chuyện gì vậy? Cãi nhau được một nửa thì kỳ dịch cảm của đối phương tới, nếu không dỗ thì có lẽ hôm nay hắn sẽ khóc tới chết luôn.
Mà đã dỗ rồi nhưng hắn vẫn khóc rất ác không chịu ngừng lại, Trương Gia Nguyên dần dần đã mất kiên nhẫn.
"Đừng khóc."
Huhuhu.
"Đừng khóc."
Mặc kệ, tiếp tục huhuhu.
"Đừng khóc được không?"
Trương Gia Nguyên thực sự tức giận rồi. Tại sao lại khóc dữ vậy? Khóc một lát là được rồi, sao lại khóc mãi không chịu ngừng thế?
Từ trước tới nay cậu chưa từng thấy alpha nào có thể khóc tới vậy, mà cả omega cũng không có, Châu Kha Vũ khóc còn giỏi hơn cả omega, khóc đến khi đầu Trương Gia Nguyên cũng thấy đau.
"Có thể ngừng khóc được không?" Trương Gia Nguyên đẩy hắn ra.
Châu Kha Vũ ngừng một chút, sau đó lại khóc dữ hơn nữa.
"..."
Được được được, anh là tổ tông của tôi.
Tự mình gây ra rồi bắt người khác dỗ, Trương Gia Nguyên kéo người vào trong lòng thầm rủa một trận.
Áo quần của cậu đã ướt một mảng lớn, oh my god Châu Kha Vũ được lầm từ nước à?
Trương Gia Nguyên thực sự chịu không nổi nữa, dứt khoát hôn lên mặt Châu Kha Vũ một cái rồi nâng mặt hắn lên "Giờ hai ta thương lượng chút được không, chỉ cần anh không khóc thì anh muốn thế nào cũng được, nhưng nếu anh khóc thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa."
Nghe xong lời này alpha đã khóc hơn nửa tiếng đồng hồ mới dần dần an tĩnh lại.
Châu Kha Vũ vẫn luôn một mực dán vào Trương Gia Nguyên, muốn nắm tay Trương Gia Nguyên lại muốn dựa vào lồng ngực cậu, còn muốn Trương Gia Nguyên vuốt tóc của mình, bộ dạng giống y như một chú cún lớn dính người.
Trương Gia Nguyên đột nhiên đứng dậy, Châu Kha Vũ lập tức khẩn trương.
"Tôi đi vệ sinh."
Trương Gia Nguyên vào phòng vệ sinh thì Châu Kha Vũ liền đi theo sau mông cậu, xem điệu bộ này là muốn đi vệ sinh cùng cậu rồi.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Trương Gia Nguyên không nói nên lời.
"Anh đi cùng em."
Không được rồi, bây giờ Châu Kha Vũ còn muốn đi vệ sinh với cậu.
Em gái anh, Trương Gia Nguyên không thèm ý đến hắn, trực tiếp dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại.
Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đằng, câu đầu tiên là hỏi "Vào kỳ dịch cảm anh có khóc không?"
"..."
Phía bên kia vẫn không nói gì, Trương Gia Nguyên hạ thấp thanh âm, sợ bị Châu Kha Vũ nghe được.
"Anh sẽ khóc sao?"
Trương Đằng ở đầu kia không biết nói gì, hắn có nên nói bây giờ Trương Gia Nguyên rất giống một kẻ quấy rối không?
Hỏi loại chuyện riêng tư như kỳ dịch cảm cũng giống như đang ra ám chỉ vậy.
"Em có bệnh không Trương Gia Nguyên???" Trương Đằng cơ hồ là đang rống lên.
"Này anh nói nhỏ chút —— anh cứ nói cho em biết anh đã trải qua kỳ dịch cảm như thế nào đi."
Bà mẹ nó, cái này muốn hắn nói như thế nào.
Trương Đằng ở đầu dây bên kia đỏ mặt, nếu không phải biết rõ Trương Gia Nguyên không thích mình thì hắn đã thật sự nghĩ liệu có phải cậu có ý gì với mình không.
"Em có thể biết ngượng ngùng một chút không Trương Gia Nguyên, một O như em lại đi hỏi kỳ dịch cảm của A như anh ... này là muốn anh sống thế nào đây? Em có tin là anh báo cảnh sát tố cáo em tội quấy rối không."
"Ai nha em cũng không có cách nào khác nữa... Giúp em đi Đằng ca, em thật sự rất gấp..."
Trương Đằng thật sự muốn tuyệt giao với Trương Gia Nguyên.
"Cúp đây."
Trương Đằng quyết đoán cúp điện thoại, hắn quả thực không muốn lý sự với Trương Gia Nguyên nữa.
Trương Gia Nguyên đầy nghi ngờ sao Trương Đằng lại cúp điện thoại, sau đó liền nhìn thấy Trương Đằng gửi tin nhắn cho mình.
Trương Đằng: Tha cho anh, anh không muốn làm bố dượng của Dụ Viên đâu, cảm ơn 🙏
? ? ?
Trương Gia Nguyên nghiến răng nghiến lợi trả lời hắn.
Trương Gia Nguyên: Anh cũng xứng sao?
Trương Đằng nghĩ cái gì vậy?
Trương Gia Nguyên liền lên Zhihu hỏi:
[Alpha tới kỳ dịch cảm khóc quá dữ thì phải làm sao bây giờ?]
Rất nhanh đã có người trả lời.
[Còn có thể làm sao chứ, nhanh dỗ người ta đi, nếu không thì sẽ còn nháo hơn nữa đấy (đừng hỏi vì sao tôi biết)]
[Này thì không có cách gì cả, vào lúc này thì cậu chỉ có thể chiều theo hắn, nếu thật sự bị ép thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được đấy]
[Lâu chủ thế mà vẫn còn thời gian lên đây hỏi han, mau đi xem alpha nhà cậu đi, đoán chừng hắn sắp khóc gần chết rồi]
Đúng vậy, cậu nghĩ tới lúc mình vừa đóng cửa, trong nháy mắt đó phảng phất đã thấy hốc mắt Châu Kha Vũ lại đỏ lên.
Ai da, thật đau đầu.
Lúc này lại có người trả lời.
[Thật ra vào kỳ dịch cảm, alpha càng ỷ lại vào cậu thì càng thích khóc, sẽ có sự tương phản càng lớn so với bình thường, đó cũng chứng minh hắn rất yêu cậu, rất tín nhiệm và cũng rất quan tâm cậu đó]
Nhìn thấy những lời này lỗ tai Trương Gia Nguyên như bị thiêu cháy.
Châu Kha Vũ...
Yêu cậu?
——
Đến chịu luôn ạ, phút trước khinh bỉ rẹp pơ Oscar phút sau khóc lụt từ nhà ra tận phố.
Hôm qua tui mới hít được ke "Loved u the day I met u" rồi tui mới biết hóa ra lần đầu hai bạn nhỏ gặp nhau là ngày 15/01, trùng hợp là đó cũng là ngày sinh nhật tui luôn. Quả thực là tổ otp độ tui phải đu, vũ trụ độ tôi phải đu mà cả định mệnh cũng độ tui phải đu Nguyên Châu Luật rồi cả nhà ạ.
Lẽ ra chương này phải có sớm hơn, cụ thể là lên lịch ra tối hôm qua mà hôm qua quả thực về nhà là tui không có sức gõ phím nữa nên mới phải kéo dài đến hôm nay, thôi thì trễ còn hơn không có nhé, iu cả nhà rất nhiều <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro