12. Tàn cuộc
“Vậy anh định tính thế nào?”
Châu Kha Vũ mở miệng hỏi, hiển nhiên là muốn nói đến Vương Lâm.
Oscar thật lâu không đáp, tâm trạng hiện tại của anh rất tệ. Mọi thứ như thể rối tung lên. Oscar vò vò mái tóc, bực bội đáp lại.
“Người của anh sẽ truy tìm Vương Lâm. Anh có dự cảm cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta nhanh như vậy.”
“Cần em giúp không?”
Châu Kha Vũ hất cằm nhìn về phía hàng vệ sĩ lúc nãy mình mang tới. Nhắc đến việc này Oscar liền nhướn mày dò xét.
“Chú em tìm đâu ra đám này? Lại còn dùng súng?”
“Không phải người của em.”
Châu Kha Vũ bật cười giải thích.
“Thế của ai? Ở đế đô có thế gia nào đủ “lực” để tuồn hàng nóng đến tận cửa như này à?”
“Uno.”
Oscar biến sắc. Anh có chút mất bình tĩnh lớn giọng chất vấn Châu Kha Vũ.
“Chú mày dám dây dưa với gia tộc đấy? Đầu óc có bệnh rồi hả?”
Châu Kha Vũ lại chẳng có chút gì gấp gáp, cười cười nhìn Oscar cáu giận.
“Thì sao? Có bệnh cũng được. Chỉ cần xây dựng được phòng tuyến kiên cố, cho dù dây dưa với hắc đạo, cũng không là gì.”
“Uno thì khác gì hắc đạo!?”
Oscar đứng chắn trước Châu Kha Vũ. Càng nhìn càng không nhận ra đây từng là thằng nhóc mình quen vài năm trước. Giống như thể có thứ gì đó thôi thúc Châu Kha Vũ phải trở nên lớn mạnh hơn.
“Khác chứ. Người ta là quang minh chính đại buôn súng.”
Uno, từ vài thập kỷ trước người đứng đầu gia tộc quyết định rời Nhật để đặt chân đến Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp. Vốn dĩ Nhật Bản đã luôn là nơi lý tưởng cho các bang phái trong tối ngoài sáng hoạt động, cho nên việc di dời đến Bắc Kinh có chút khó khăn.
Nhưng chẳng biết gia tộc Uno đã làm cách nào, bọn họ tự do buôn súng ống đạn dược, hơn nữa còn được cho phép bởi quân đội. Nhưng không phải buôn bán linh tinh ai mua cũng được, Uno bán cho chính quân đội.
Bao năm trôi qua, chẳng biết bắt nguồn từ đâu, bất cứ ai nhắc đến Uno, đều ngầm gọi họ một tiếng “quân đội thế gia”, cho dù chẳng có vị tướng nào trong gia tộc.
Một thế gia chẳng hề có cội nguồn ở Bắc Kinh, lại lớn mạnh không chút suy chuyển tồn tại theo thời gian, căn bản bởi vì họ có chống lưng là quân đội. Chẳng ai dám dây vào, hơn ai hết các gia tộc còn lại ở đế đô này đều hiểu, Uno sẽ đối xử với kẻ thù của mình như thế nào.
Năm ấy, không chỉ một lần, Uno khiến cho những gia tộc đối đầu với mình lụi tàn trong im lặng. Một gia tộc nhúng tay cả vào hai giới hắc bạch đạo như thế, có kẻ điên mới muốn dây dưa.
“Thế rồi sao? Có muốn em giúp không?”
Châu Kha Vũ hứng thú nhin Oscar đang quan sát mình như thể vật lạ, không khỏi bật cười.
“Nói thật cho anh biết, em làm thế nào kết giao với Uno.”
“Cũng nhờ Vương Lâm cả. Mảnh đất cậu ta tính chiếm đoạt để xây dựng nhà máy, là của gia tộc Uno.”
Oscar im lặng một hồi, sau đó bật cười.
“Đúng là xui xẻo cho cậu ta. Vương Lâm ngốc đến mức ấy?”
“Không, cậu ta không ngốc, chính em cũng chút nữa bị lừa. Uno để cho người khác đứng tên mảnh đất kia.”
“Rồi làm thế nào mà chú mày biết được.”
“Anh có biết Uno Santa không?”
Oscar nhăn mày, gật đầu tỏ ý biết. Uno Santa, người thừa kế của gia tộc, đã tại vị được ba năm. Khắp nơi đều rõ, người này giống như một con rắn độc, không thể chọc.
“Hắn ta tới gặp em.”
“Gặp? Uno Santa vì sao lại muốn gặp chú mày?”
“Ngay tại ngày mà anh tới gặp em vào hai tuần trước, tối hôm đó, hắn đến tận biệt thự. Một mình.”
Oscar có chút không hiểu, lại chẳng biết mở lời hỏi chỗ nào, giống như thể mọi thứ là một màng bong bóng lùng bùng trước mắt.
“Anh không hiểu. Đột nhiên Uno Santo đến gặp em. Hơn nữa nhìn đám người hắn ta cho em mượn, hiển nhiên không nên như vậy.”
Hiển nhiên không nên tốt bụng đến mức này. Một thế gia vẫn luôn im lìm đứng xem mọi tranh đấu giữa các gia tộc, cũng luôn im lìm không hề quan tâm đúng sai, chỉ quan tâm kẻ chọc giận mình đã bỏ mạng hay chưa, hiển nhiên không nên đột nhiên ra tay giúp đỡ đến như vậy.
Quá đỗi bất thường rồi.
“Hắn ta nói ‘Tôi cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt một chút thôi. Thời gian qua đã quá nhàm chán rồi’. ”
Châu Kha Vũ thuận lại lời hôm ấy của Santa khi anh hỏi một câu “Tại sao lại có ý muốn giúp tôi?”. Kỳ thật vốn dĩ Châu Kha Vũ vẫn luôn bán tín bán nghi những lời nói ấy, một người thời thời khắc khắc ở trên cao giống như hắn ta, lại đột nhiên muốn nhúng tay vào chuyện này.
Châu Kha Vũ tặc lưỡi, cũng không phải là không liên quan, mảnh đất kia thuộc về gia tộc Uno, dính líu đến Santa là chuyện bình thường. Chỉ là không đến mức phải để hắn ta tự mình ra mặt như vậy.
Cho nên Châu Kha Vũ cũng chỉ có thể tạm tin tưởng lý do mua vui kia. Bởi vì từ thời điểm gặp mặt ấy, Uno Santa không làm gì tiếp theo nữa, hắn ta đơn giản ngồi coi toàn bộ bàn cờ, nếu cần sẽ đưa tay giúp đỡ.
“Dẫu sao thì có còn hơn không. Hỏi lại lần nữa, có cần em giúp không?”
Châu Kha Vũ đút tay vào túi áo khoác dạ dài, đưa mắt nhìn đám vệ sĩ kia, mở miệng hỏi Oscar. Anh nhăn mày một hồi, cuối cùng chỉ đành nhún vai.
“Đành như chú em nói thôi. Có còn hơn không.”
Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó rời đi. Oscar đứng nhìn cho đến khi xe hơi khuất bóng, anh thở dài, dường như có dự cảm không lành.
.
Châu Kha Vũ trở về Châu thị, thời điểm bước vào, luật sư đã đợi anh từ lâu.
“Chào Châu tổng.”
Châu Kha Vũ gật đầu tỏ ý đã biết, vừa ngồi xuống liền vào thẳng trọng tâm.
“Thủ tục đã hoàn tất chưa?”
Luật sự phía đối diện đáp lại, từ trong cặp lấy ra một tập hồ sơ, đưa đến trước mặt Châu Kha Vũ. Bên trên ghi rõ ràng, chuyển giao tài sản.
“Nếu có sai sót, ông cũng nên biết rõ hậu quả của bản thân.”
Châu Kha Vũ lạnh giọng mở miệng. Luật sư thấy vậy chỉ có thể vội vàng lắc đầu, mở miệng thanh minh.
“Sẽ không có sai sót. Tuy rằng còn cách một tuần nữa mới tới thời gian hiệu lực của di chúc, nhưng chúng ta có thể dựa vào tình trạng sức khỏe của chủ tịch Châu nhằm đẩy nhanh hiệu lực pháp lý.”
Châu Kha Vũ hài lòng gật đầu, xem xét kỹ lưỡng từng trang giấy, không bỏ sót lấy một chữ nào, mất một lúc sau mới lên tiếng.
“Rất tốt. Ông vất vả rồi.”
Sau đó liền lấy bút ký tên, rồi đóng dấu mộc. Khối tài sản nghìn tỷ liền thuộc về Châu Kha Vũ. Nhanh gọn như thế, không ai có thể xoay chuyển.
Di chúc có hiệu lực.
Luật sư lấy lại những giấy tờ cần thiết, sau đó đứng dậy rời đi, còn không quên hướng Châu Kha Vũ nói một câu.
“Một ngày tốt lành, Châu đổng.”
Châu Kha Vũ nghe một tiếng gọi này, phi thường hài lòng. Anh đi đến bên bàn làm việc, cầm lấy bảng tên thủy tinh ghi chữ Tổng giám đốc, trực tiếp ném vào sọt rác.
Châu Kha Vũ đứng bên cửa sổ rộng lớn đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Dòng người tấp nập qua lại. Trong sự náo nhiệt của Bắc Kinh, hai gia tộc lớn lặng lẽ đổi chủ.
Ngay lúc này, có người đẩy cửa bước vào. Châu Kha Vũ cũng không buồn quay người lại, trực tiếp mở miệng.
“Xem đủ rồi chứ?”
Uno Santa nghe vậy cũng chẳng nói gì, anh thản nhiên ngồi xuống sofa, cười cười đáp lại.
“Cũng náo nhiệt đấy. Nhưng đáng lẽ còn có thể náo nhiệt hơn nữa cơ.”
Đến tận lúc này Châu Kha Vũ mới xoay người lại, đi đến ngồi đối diện Santa, ánh mắt tĩnh lặng nhìn thẳng.
“Nếu như đã xem đủ. Vậy anh còn có lý do gì để đến đây?”
“Còn chứ. Vương Lâm chạy rồi. Tôi còn muốn bắt được người đã rồi mới buông tay.”
Santa thích thú đáp lời. Giống như thể anh thật sự nhàm chán đến mức muốn xem náo nhiệt, không hề ngần ngại xé to mọi chuyện.
Châu Kha Vũ đan hai tay đặt lên đùi, nhướn mày nhìn về phía Santa, khí thế hai bên không hề kém cạnh.
“Nhiều lúc tôi tự hỏi, điều gì khiến anh tìm đến tôi, chứ không phải Vương Lâm?”
“Ai nói rằng tôi không tìm đến Vương Lâm? Nếu không anh thử nói xem số súng lục hôm nay gã ta dùng là từ đâu mà có?”
Châu Kha Vũ nghe vậy cũng chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh đi vài phần.
“Quả nhiên là của anh đưa cho. Anh thật sự là một khán giả có tâm đấy.”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Châu Kha Vũ không hề e sợ vị gia chủ gia tộc Uno đang ngồi trước mặt mình. Dẫu sao hiện tại anh cũng không hề yếu thế.
Bởi vì cho dù anh có dùng người của Uno Santa đưa cho, Châu Kha Vũ cũng không sợ bản thân mình bị gài bẫy. Từ trước đến nay vẫn không đổi, nguyên tắc của Châu Kha Vũ chính là phải nắm được điểm yếu của đối phương trong tay, rồi mới kết giao.
Tỉ như việc đồng ý cho Santa tham gia trấn áp Vương Lâm, là bởi vì Châu Kha Vũ biết được vì sao gia tộc Uno lại để mảnh đất kia đứng tên người khác. Bởi vì giữa mảnh đất có một nhà kho bỏ hoang, bên trong là nơi giao dịch buôn súng lậu.
Gia tộc Uno, chẳng biết từ bao giờ, đứng trước con mắt của quân đội, ngang nhiên buôn súng cho mấy băng đảng phi pháp. Hoặc có thể từ khi mới đặt chân lên đế đô, bọn họ đã cài cắm người vào trong quân đội.
Nhưng cho dù có cài người vào trong quân đội, gia tộc Uno chẳng thể nào lộng hành đến mức ngang nhiên buôn súng, vì đây không phải Italy, cũng chẳng phải Nhật Bản.
Châu Kha Vũ biết rõ, mình không hề yếu thế, thậm chí anh hiểu rõ bản thân có thể lợi dụng chuyện này để thu lợi về cho công ty.
“Phòng này có hơi nhỏ đấy. Châu đổng nên nhanh chóng chuyển qua phòng lớn hơn thôi.”
Santa đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Châu Kha Vũ nghe vậy cũng chỉ gật đầu đáp lại.
“Được thôi. Đến lúc đấy mong anh có thể ghé qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro