Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


Chap 2:


*Kurama POV


Tia chớp xanh lóe lên rực sáng ở một góc của bầu trời, xé tan không gian đen tối. Những đám mây lững lờ trôi, tan ra, rồi lại cuộn xoáy vào nhau, ẩn hiện dưới bầu trời xám xịt. Thỉnh thoảng, khi những vệt chớp lóe sáng không gian, những loài thực vật với đủ dạng hình thù kì dị lại hiện lên, rền rĩ kêu la, gào thét như để tạo thêm không khí u ám cho khung cảnh rùng rợn này.

Người ta gọi đây là Makai.

Tôi đứng trên sườn dốc, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh Makai vụt ra xa đến nơi tận cùng của bầu trời. Quê hương của tôi. Nơi tôi sinh ra và tồn tại. Dù rằng, khi rời xa nó, tôi chẳng chút luyến tiếc. Nhưng vĩnh viễn vẫn chẳng thể nào phủ nhận, nơi này là quê hương tôi.

"Mọi thứ chẳng khác xưa là mấy." Tôi nói và mỉm cười nhè nhẹ với những người bạn của mình. Có khoảng 13 Reikai teitan đang đứng tập trung lại ở nơi sườn dốc thoai thoải này. Khá ít so với số lượng người vượt qua kì kiểm tra. Theo tôi được biêt, họ một là bị "vị quí phu nhân" nào đó cấm cửa, không được phép tham gia; hai là họ không có hứng thú tham gia vào cái nhiệm vụ thuộc loại...Ừm, không quan trọng cho lắm này.

Mà có lẽ nó cũng hơi ngớ ngẩn thật (A/N: câu này là của tui *cười*)

"Thế rút cục cái Đại hội võ thuật chết tiệt đó ở đâu vậy?" Hiei lên tiếng càu nhàu khó chịu.

"Hồ cốc, ở dãy núi kia kìa." Tôi đưa tay chỉ về phía một dãy núi đá chạy dài dọc theo ranh giới Makai. Tôi biết rất rõ vị trí của nó, vì một số lí do khá là đặc biệt. Dù vậy, chưa bao giờ tôi mon men bước chân vào thế giới của hồ ly đó cả. Tôi là hồ ly ngoại tộc, không thuộc bất cứ một hồ tộc nào. "Nghe nói đường đến đó khá hiểm trở và có nhiều rủi ro. Tôi nghĩ giờ hồ cốc mở cuẳ đón tiếp thí sinh tham gia đại hội nên cửa vào không khó tìm đâu."

"Thế bình thường thì sao?" Yusuke mở miệng thắc mắc.

"Hầu như không ai biết của ra vào ở đâu" Tôi mỉm cười đáp."Tất nhiên là ngoại trừ thành viên trong tộc."

"Thế thì làm sao họ biết cô "đại tiểu thư" đó xinh đẹp cỡ nào nhỉ?" Kuwabara bặm môi suy nghĩ. Cậu ta và Yusuke đều tham gia đại hội, mặc dù họ đều có đối tượng cả rồi. lý do mà bọn họ đưa ra là tò mò không biết cô "đại tiểu thư" đó xinh đẹp cỡ nào. Dĩ nhiên, cả Yukina và Keiko đều không biết chuyện này. (A/N: Không biết thì em sẽ nói cho họ biết, sama!*cười gian*)

"Hồ tộc có khép kín, nhưng không phải là không giao tiếp với bên ngoài." Tôi giảng giải và khẽ mỉm cười. "Các thành viên hồ tộc thường hay chu du khắp Makai và giao tiếp với các yêu quái khác. Hồ ly tộc không bó buộc các thành viên, họ có thể làm bất cứ điều gì mà họ thích, dĩ nhiên, vẫn có một số quy định."

"Biết nhiều quá nhỉ?" Hiei từ nãy giờ vẫn im lặng mở miệng xỉa xói.

"Chuyện nhỏ thôi!" Tôi mỉm cười đáp, không hề nao núng.

"Nào nào. Mọi người tập hợp lại!" Tiếng Koenma gọi to." Giờ chúng ta sẽ lên đường vào Hồ cốc. Đường đi rất nguy hiểm. Mọi người hãy cẩn thận. Nào, đi thôi!"

Ông ta nhanh chóng quay người bước đi, thi thoảng lại quay lại nhìn đoàn người sau lưng mình. Đoàn người tiến nhanh về phía mục tiêu: Hồ Cốc.

Có lẽ, tới nơi ấy, tôi có thể gặp lại người đó.


* Hiei POV


Đường dẫn đến Hồ Cốc là một con đường nhỏ và hẹp men theo sườn núi khiến cho đoàn người chúng tôi phải dắt díu nhau đi theo một hàng dọc. Tôi đi thong dong theo đoàn, vừa đi vừa ngắm cảnh trời đất Makai. Nghe thì có vẻ thư thái lắm, nhưng thực ra hiện giờ tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cái ham muốn đá vào mông gã đi trước tôi một cú (A/N: Hieichan!!!!) Gã đi QUÁ CHẬM! Thật khiến tôi tức chết đi được!

Chợt một dự cảm khác lạ nổi lên trong tâm trí tôi. Có điều gì đó không ổn!

Nguy hiểm!

Xoẹt!

Một luồng khói trắng tỏa ra và ngay lập tức bao trùm lên toàn bộ loài người. Không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa, chỉ toàn khói là khói.

"Cái quái gì vậy?" Tôi nghe có tiếng người la rầm rĩ trong đám khói trắng đục mờ ảo.

"Chúng ta bị tấn công!" Tiếng Kurama thét vang lạc cả giọng. Cậu ta đang đứng ở đâu nhỉ? Ngay bên cạnh tôi hay là ở xa hơn?

Vụt!

Tôi chợt nhận ra một cái gì đó đang vụt xuống tôi thật nhanh. Ngay lập tức tôi quay người nhảy tránh và tìm cách phản công. Không thể dùng kiếm! Nếu lỡ tay chém phải một Reikai tantei nào đó thì sẽ rất phiền phức.

Tôi nhảy xuống tấn công với một tốc độ nhanh như xẹt điện. Không dùng kiếm, chỉ xài quyền cước. Như vậy sẽ tốt hơn. (A/N: Cứ thế, Hieichan! Quên hẳn vụ Jagan đi! Như thế sẽ đỡ rắc rối (với tui) hơn nhiều =____=)

BÙM!

Một tiếng nổ vang lên. Luồng khói trắng bị gió thổi tung ra và tan đi. Có lẽ Yusuke đã dùng Reigun xua tan đám khói. Đương nhiên, lũ yêu quái tấn công bọn tôi cũng không ngu đến nỗi ở lại đó để bị phanh thây. Bọn chúng ngay lập tức rút lui và lẩn vào sâu bên trong những dãy núi đá. Truy tìm để diệt sạch bọn chúng sẽ rất mất thì giờ. Thôi kệ vậy!

Nhưng vẫn còn một điều gì đó không ổn!

" Nào, mọi người! Chúng ta đi tiếp thôi!" Koenma nói to, cáu kỉnh vì vụ đột kích bất ngờ.

"Khoan đã!" Tôi bật kêu lên, chợt nhận ra điều gì đã làm mình băn khoăn từ nãy đến giờ. "Kurama đâu rồi?!"


* Kurama POV


Tôi bước đi vòng quanh khu vực núi đá, băn khoăn nhìn hết tảng đá này đến tảng đá kia. Hoàn toàn lạ lẫm. Có lẽ tôi đã hơi quá khi đuổi theo con yêu quái đó đến tận đây. Mà giờ nó cũng biến mất tiêu rồi. Đúng là chẳng được việc gì cả!

'Và giờ thì mình lại bị lạc đường' Tôi nghĩ và bất chợt thở dài. Đau đầu thật! (A/N: Vâng, nó chẳng phải là cái gì cao siêu đâu, lạc đường đấy ạ =____=)

Tôi nhìn quanh một lần nữa, cố gắng tập trung suy nghĩ tìm đường thoát khỏi đây và tìm lại đoàn. Có lẽ tôi nên đi tìm một tảng đá nào đó thật to cao để trèo lên nó và....

"Để tôi đi!"

Một giọng nói nhỏ khẽ vang đến tai tôi. Có lẽ nó xuất phát từ một ngóc ngách nào đó giữa những tảng đá to đồ sộ này. Giọng nói trong, lanh lảnh, nhưng đầy tự tin và quyết đoán. Giọng nói của một cô gái. Dường như cô gái đó đang nói chuyện với một ai đó và thực sự có vẻ... ưm, không thoải mái lắm. (A/N: Bực mình thì đúng hơn, sama. +____+)

"Để tôi đi!" Tiếng cô gái lặp lại, vẫn tràn đầy tự tin "Nếu không tôi sẽ không để anh bình an mà thoát khỏi đây đâu!"

Tôi đi loanh quanh, cố tìm ra nơi giọng nói phát ra nhưng vẫn chú ý lắng nghe từng từ.

"Ô kìa, cô em!" Một giọng nói khác lại vang lên, nghe thật đê tiện và bẩn thỉu " Ta có làm gì cô em đâu! Chỉ là chơi một chút thôi mà!"

À, kia rồi! Một tên yêu quái cao khoảng hơn hai mét, thân hình đồ sộ với gương mặt không thể nào nói là không có chút xíu tà ác nào đang đứng đối diện với một cái gì, hay một người nào đó bị một tảng đá to che khuất.

Đó hẳn là cô gái ấy.

"Không!" Giọng nói trong trẻo lại vang lên, "Tránh xa tôi ra!"

"Ồ, thôi nào! Chỉ một chút thôi, cô bé!" (A/N: Gan thật! Hắn sắp chết rùi -____-)

Thế là quá đủ rồi! Tôi quyết định và nhanh chóng rút roi hoa hồng ra, nhẹ nhàng tiến tới phía tên yêu quái.

Tách!

Vụt!

Chiếc roi được vung lên, nhanh và thật gọn gàng. Tôi đã cố tình chừa một con đường sống cho con yêu quái, nhưng đây là Makai, nơi có những luật lệ của riêng nó. Một con yêu chỉ có cái vẻ bề ngoài to xác thì cũng chỉ là một tên vô dụng. Và lẽ dĩ nhiên, hắn ta mãi mãi không thể nào chống cự lại đường roi của tôi.

Tôi nhìn quanh, không mấy để ý đến tên yêu quái đã ngã gục trước mặt mình. Cõ lẽ tôi đã nằm mơ, hay thực sự tôi đã nghe thấy một tiếng "tách" vang lên ngay khi tôi ra đòn ở một nơi cách tôi chưa đầy một mét?

"A!" Tôi kêu lên và chợt nhận ra, "Cô không sao chứ?"

Tôi quay qua và chợt chạm phải ánh mắt dò hỏi của cô gái. Một chút ngạc nhiên, nhưng có lẽ còn có cả đề phòng nữa.

Đó thực sự là một cô gái đẹp tuyệt trần. Mái tóc màu cam dài, suôn mượt và mềm mại, buông xoã xuống hai bờ vai nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng và trông thật mịn màng. Nhưng điều tôi ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt của cô gái ấy, to tròn, long lanh và xanh biếc đến kì lạ. Cô ấy mặc một bộ kimono cách điệu màu hồng pha chút xanh non, với obi màu vàng nhạt. Người con gái có dáng vẻ của một cô bé 17 tuổi. Nhưng đương nhiên, không thể nhìn hình dạng bên ngoài để đoán tuổi của một yêu quái. Chưa biết chừng cô ấy còn nhiều tuổi hơn cả tôi nữa.

"Cám ơn anh đã cứu tôi." Cô gái khẽ thì thầm với một nụ cười nhẹ, để mặc cho tôi nhẹ nhàng đỡ cô ấy dậy.

"Không có chi!" Tôi cười đáp, "Tôi chỉ là...." Tôi ngưng bặt và đờ người ra vì sock. Dường như não bộ tôi đã ngừng hoạt động trong vài giây, khi cô gái ấy đột nhiên tựa vào tôi một cách có chủ ý. (A/N: Ê ê, làm gì thế hả? Có buông sama của người ta ra không? Poor sama TT___TT) " Ehh....."

"Anh cũng là hồ ly," Cô gái nói và lại đứng thẳng dậy, nghiêng đầu khẽ mỉm cười. "Giống tôi. Nhưng hình như anh không phải người trong Hồ Cốc? Tôi chưa thấy anh bao giờ!"

"A...Ưm..." Tôi giật mình lúng túng, hơi bất ngờ. Có lẽ lúc nãy cô ấy chỉ muốn 'nhận dạng' tôi cho rõ ràng thôi mà. "À, đúng! Tôi là hồ ly ngoại tộc."

"Anh đến đây tham gia đại hội ah?"

"Ơ, ừm...Vì nhiệm vụ của một Reikai tantei." Tôi trả lời. Nếu cô ấy là một thành viên Hồ tộc thì nói thật với cô ấy cũng chẳng hề gì.

"Reikai tantei?" Cô gái ồ lên ngạc nhiên, "Vậy ra họ đã thực hiện cái ý tưởng ngu xuẩn của bọn họ rồi! Thiệt tình... Không muốn giao tiểu thư ra thì đừng có tổ chức Đại hội làm gì chứ!"

"Hơ? Cô nói vậy là sao?"

"À, không có gì!" Cô gái phẩy tay như muốn bảo tôi đừng để ý, "Đúng rồi! Hình như tôi quên chưa tự giới thiệu với anh thì phải!"

"A..."

"Tôi là Kumiko, thành viên Hồ tộc..."


*Kumiko POV


"Còn anh, anh tên gì?" Tôi nghiêng đầu cười hỏi người con trai đã cứu mình. Anh ta dễ thương thật. Mái tóc đỏ, dài nè. Lại còn đôi mắt xanh ấm áp nữa chứ. Và rất ngây thơ nữa. Lẽ ra tôi có thể tự cứu mình. Mà thôi, tôi chẳng phiền gì về việc đó. (A/N: Kumichan! Sao cô dám nói sama của tui "ngây thơ" hử? Cứ đợi đó! Tui sẽ cho cô bít tay! YM*ngọt ngào*: À, thế trước đó, tui cho bà biết tay trước nhé? A/N:*im re*)

"À...ừm..." Anh chàng lúng túng nói, trông đáng yêu cực. (A/N: Sama của tui mờ -^^- ) "Tôi là... Kurama."

Kurama? Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó thì phải. Tôi nhăn mặt, cố nhớ lại. A, Đúng rồi! Người mà Suzuko-san hay nhắc đến.

"Không lẽ anh là Youko Kurama sao?!" Tôi reo lên, vỗ hai tay vào nhau." Youko Kurama?!"

"Cô biết tôi sao?" Kurama ngạc nhiên hỏi lại.

"Suzuko-san đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về anh." Tôi vòng tay ra sau lưng, mỉm cười mãn nguyện. Không ngờ có ngày tôi lại được Youko Kurama nổi tiếng ở Makai cơ đấy. May mắn thật!

"Suzuko?" Anh ta hỏi lại, có vẻ hơi sock. "Vậy là...người ấy vẫn còn nhớ tôi sao?" Kurama thì thầm và khẽ mỉm cười. Một nụ cười tuyệt đẹp và DỄ THƯƠNG KHỦNG KHIẾP!!!!!!!!! (A/N: >________<)

"À, đúng rồi!" Tôi lại cười và chợt nhận ra một điều khác thường ."Sao anh lại ở đây? Một mình nữa?"

"Ô, à, ừm..." Kurama ngập ngừng. Mặt anh ấy hình như đang chuyển sang màu hơi đỏ đỏ (A/N: Tội nghiệp sama của em ~"~ À quên, của chung chứ ^"^) "Tôi...tôi bị lạc đường..."

"Lạc đường àh?" Tôi hỏi lại, không mấy ngạc nhiên. Khu vực xung quanh Hồ Cốc là một mê cung ngoằn nghèo, sơ sẩy là lạc đường như chơi. Cũng may mà tôi đã chơi ở đây từ nhỏ. Cái "mê cung" này chỉ là chuyện thường. "Ừm... Nếu vậy...để tôi đưa anh đến Hồ Cốc nhé?"

"Hơ... Nếu vậy thì phiền cô quá!"

"Không sao!" Tôi phẩy tay và lại mỉm cười. "Dù sao tôi cũng phải về nhà. Hơn nữa, cứ coi như tôi trả ơn anh đã cứu tôi đi!"

Dứt lời, tôi nhảy nhanh lên phía trước và bước về phía con đường dẫn đến Hồ Cốc.

"Đi thôi!" Tôi quay lại khi nhận thấy Kurama vẫn đứng yên, ngạc nhiên nhìn tôi.

"Ừm... Cám ơn cô..."


End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro