Chap 1
Kitsune-hime
Chap 1:
*Kurama POV
Mưa. Lại mưa. Mấy ngày nay trời cứ ẩm ướt. Mưa nhiều và hơi se lạnh. Không phải tôi ghét trời mưa, nhưng tôi vẫn không thích đợt mưa rả rích này. Nó gây cho tôi cảm giác khó chịu. Hơn nữa, mưa quá nhiều sẽ làm dập nát những bông hoa mà tôi mất công vun xới. Làm cho nó bình phục thì dễ, nhưng nói chung cũng phiền lắm.
Tôi bước thẳng vào trong cơn mưa với cây dù mà Shiori kiên quyết nhét vào tay tôi sáng nay. Kaasan thật dễ thương (A/N: nói thế với mẹ mình có quá không nhỉ? *___'). Bà ấy luôn lo lắng cho tôi, cho Minamino Shuuichi, không phải Kurama. Nhưng thôi, cũng là tôi cả thôi.
Khẽ cười nhè nhẹ, tôi đưa tay hất mái tóc ra sau. Một hạt mưa tình cờ rơi vào vai áo tôi. Ướt. Thôi, chỉ là một hạt mưa thôi mà.
Một luồng linh khí nhẹ chợt len vào trong tâm trí tôi. Nó bám theo tôi, tôi biết. Nhưng dựa theo luồng linh khí thì con yêu này quả thật quá yếu ướt. Một con tiểu yêu. Tôi bỏ tay ra khỏi mái tóc và cúi xuống nhặt một vài chiêc lá nhỏ. Với con tiểu yêu này không nhất thiết phải dùng roi gai hoa hồng làm gì. Chỉ tổ phí sức.
"Ra đi," Tôi lạnh lùng nói, kẹp chiếc lá nhỏ giữa hai ngón tay. "Ta biết ngươi đang ở đó."
Con tiểu yêu lò dò bước ra khỏi chỗ nấp của mình, mặt tái xanh vì sợ. Ưm, rõ ràng là nó không có kinh nghiệm đóng giả người. Mái tóc xù như rễ tre, buộc chổng một búi to trên đầu. đôi mắt ti hí sợ sệt lộ ra chút ít dưới hàng lông mày rậm. Hắn mặc một bộ đồ rách te tua, vá víu tùm lum (chẳng biết lôi ở đâu ra nữa ^___^)
"Youko Kurama" Tên tiểu yêu khúm núm rít lên the thé " Tôi là thuộc hạ của Koenma-sama. Có lời nhắn gửi cho ngài."
"Ừm" Tôi thủng thỉnh trả lời, liếc con yêu một cú sắc lẻm khiến nó co rúm người lại (A/N: Đừng nói với em sama cố tình dọa nó nha! ^"^) " Nói đi!"
Con tiểu yêu líu ríu nghe lệnh, thốt lên cái giọng din dít như một cái máy cót két lâu rồi không chạy.
"Koenma-sama muốn triệu tập Reikai Teitan" Con tiểu yêu run rẩy đưa ra một tờ giấy nhỏ cho tôi " Đây là địa điểm và thời gian."
Tôi đưa tay cầm lấy tờ giấy, lạnh lùng nhìn con tiểu yêu bằng ánh mắt hình viên đạn. Vẫn cố tình giữ vẻ mặt lạnh băng, tôi đưa mắt lướt qua tờ giấy. Ừm, khoảng hơn 10 tiếng nữa. Tôi tung tờ giấy lên cao và dùng lá cắt nó ra làm trăm mảnh. Xong, tôi đưa mắt nhìn con yêu quái.
" Được rồi. Ngươi có thể đi."
Con yêu thở ra nhẹ nhõm như vừa được thoát khỏi một kiếp nạn đáng nguyền rủa nào đó (A/N: Ehh, hông lẽ sama đáng sợ zậy sao? '___') Nó cúi chào tôi một cách cung kính và lủi đi nhanh chóng.
Còn lại một mình, tôi vội vã nhặt vụn giấy và bỏ vào thùng rác (A/N: Sama sạch sẽ quá! Ý thức giữ gìn vệ sinh nơi công cộng *cười* ) Tôi phủi sạch tay và nhanh chóng quay người bước đi. Đã muộn rồi, Kaasan sẽ lo lắng nếu tôi về trễ hơn nữa.
Nhưng lý do nào khiến Koenma muốn triệu tập Reikai Teitan thế nhỉ?
*Hiei POV
Tôi nằm khểnh trên cây, lười biếng liếc vào cái đồng hồ vẫn kêu tích tắc đều đều trong phòng cậu ta. Đã muộn rồi, sao cậu ta vẫn chưa về nhỉ? Đương nhiên tôi có thể vào phòng cậu ta đợi, cửa sổ vẫn mở mà. Nhưng người tôi đang ướt sũng (A/N: Mắc mưa ^o^) và nếu tôi lôi bùn lầy, nước mưa vào phòng cậu ta, không biết tôi sẽ bị trừng phạt thế nào nữa.
Chợt tôi bắt được một luồng linh khí quen thuộc càng ngày càng gần hơn. À, cuối cùng cậu ta cũng về rồi đấy. Tôi có thể sẽ được giải thoát khỏi cái cơn mưa chết tiệt chết dẫm này. Gì mà mưa dầm mưa dề, mưa hoài không sợ hết nước à??? (A/N: Ahhh, Hiei nhà ta đang bực kìa ^o^) Rõ ràng là nó muốn chọc tức tôi- một yêu quái lửa. Ehh, và quả thực TÔI ĐANG TỨC CHẾT ĐÂY!!!!!!!!!!
"Kaasan, con về rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Giọng của cậu ta!
"Mừng con đã về, Shuichi! Sao con về muộn thế? Mẹ lo quá!"
"Gomenasai, Kaasan!" Chà, với cái giọng nhẹ bẫng này thì tôi cam đoan, chắc chắn là cậu ta đang cười.
"Được rồi, Shuichi-kun! Lên thay quần áo đi, cảm bây giờ."
"Hai, Kazuya-san"
Tiếng cười nói giảm dần,thay thế vào đó là tiếng bước chân lên cầu thang nhẹ nhàng vọng lại. Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn cậu ta mở cửa phòng bước vào. Đương nhiên, tôi chẳng cần lên tiếng làm chi cho mệt. Tôi có thể nhận ra linh khí của cậu ta có nghĩa là cậu ta cũng có thể nhận ra linh khí của tôi (A/N: Nguyên lý đơn giản ghê, Hiei-chan ^o^)
CẠCH. Cánh cửa sổ được kéo lên thật mạnh và gương mặt Kurama hiện lên sau khung cửa.
"Cậu ở đó làm gì?" Cậu ta chống tay nhìn tôi, vừa cười vừa hỏi "Ướt hết rồi! Sao không vào nhà?"
"Nếu tôi vào phòng với một đống nước và bùn lầy..." Tôi nhấm nhẳng đáp" ...Thì liệu ai đó có bỏ qua cơ hội trừng phạt tôi không nhỉ?"
Im lặng. Kurama tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên và rồi khẽ bật cười.
"Vào đi!" Cậu ta đứng lùi lại, tránh đường cho tôi nhưng vẫn còn cười rúc rích. Khỉ thật! "Để tôi đi kiếm cái gì đó cho cậu lau người."
Nói rồi, cậu ta bỏ ra phòng ngoài nhưng vẫn không quên nói với lại một câu.
"Cố gắng đừng rỉ nước quá nhiều trong phòng của tôi đấy!"
Lại cười! Cậu ta đúng là đồ đáng ghét!
*Kurama POV
"Woo, đông nhỉ?" Tôi cười, đưa tay vẫy vẫy Yusuke, Kuwabara đang cố gắng lách qua đám đông tiến về nhập bọn.
"Chẳng hiểu ông ta định làm gì nữa!" Hiei đứng cạnh tôi cau có lẩm bẩm. "Phiền chết đi được! Tự nhiên triệu tập cả đống người đến đây!" (A/N: Hieichan, tui biết Koenma định làm gì neh? >___^ )
Tôi nhìn quanh, cố gắng đếm số người được triệu tập. Chà, có đến trên dưới 30 Reikai teitan. Tôi chưa từng biết Reikai teitan lại có số lượng nhiều đến vậy đấy. Đủ mọi loại, hình dáng khác nhau, yêu quái có, người cũng có và đều rất mạnh. Nhưng tất cả đều là nam giới.
Ưm, tại sao lại thế nhỉ? Theo tôi biết cũng có vài Reikai teitan là nữ. Sao họ không được triệu tập? Không lẽ có uẩn khúc gì ở đây ư? (A/N: Quá thông minh cũng là vấn đề, sama -___-)
"Chào" Yusuke cười và nhanh chóng nhập bọn với bọn tôi "Tui biết là hai người cũng được triệu tập mà! Định sang rủ hai người đi cùng đó. Nhưng quên mất!"
"Chào, Yusuke." Tôi mỉm cười đáp lại "Bác gái và Keiko vẫn khỏe chứ?"
"À, ổn" Yusuke le lưỡi ra vẻ khó chịu " Và vẫn dữ như thường!" Cậu ta kết thúc câu nói bằng một cái phẩy tay để cho qua chuyện.
Phư. Tôi bật cười. Tôi biết, Yusuke nói vậy thôi, chứ cậu ấy thích Keiko lắm (A/N: Ừm, cái này thì em đồng ý, sama! ^.^)
"Này, Koenma đến rồi kìa" Hiei lên tiếng thông báo.
À, đúng là ông ta. Koenma dưới hình dạng con người của chính ông ta. Một chàng trai với mái tóc, đôi mắt màu nâu và cái núm vú quen thuộc. Ông ta liếc nhìn khắp căn phong và khẽ mỉm cười khi nhìn thấy bọn tôi.
Clap!
Một tiếng vỗ tay vang lên và gần như ngay lập tức, bọn tôi bị bao vây bởi một đám yêu quái được vũ trang đầy đủ.
"Ồ!"
"À..."
"Hê!"
"Thú vị ta?!"
Vụt!
Con yêu quái đứng gần nhất nhanh nhẹn tấn công tôi. Ngay lập tức, tôi nhảy tránh lưỡi đao đang bổ xuống mình bằng một tốc độ còn nhanh hơn và bình thản rút bông hồng ra khỏi mái tóc, phẩy nhẹ một cái. Đó không phải là một bông hoa, mà là chiếc roi gai hoa hồng dài hơn 2m có thể cắt đứt được cả săt thép. (A/N: Đúng là sama của em, quá cool!! TT^TT)
Vù!
Cảnh vật trước mắt tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ bất cứ gì nữa. Loang loáng vụt qua mắt tôi là một cảnh cận chiến hỗn loạn. Thì ra các Reikai teitan khác cũng bị tấn công như bọn tôi.
Vụt!
Tôi xoay người tránh một cái xúc tu nào đó và ngay lập tức xẻ nó ra làm đôi. Hừm, dễ ợt!
Clap!
Một tiếng vỗ tay nữa lại vang lên và lũ yêu quái vụt biến mất như chưa từng tồn tại ở đó. À không, không phải! Lũ bọn chúng để lại một hậu quả khá là "nặng nề".
"Ehh, cái gì vậy?" Hiei càu nhàu tức tối. Xem ra cậu ta bực mình vì bị tấn công đột ngột thì ít mà tức vì đột nhiên bị ngắt ngang thì nhiều. (A/N: Sai roài, sama! Cậu ta có bực vì bị tấn công tí nào đâu -_____-) " Mất hứng!!"
"Kiểm tra đó!"Một giọng nữ trong vang lên phía sau lưng bọn tôi. Botan.
"Kiểm tra?"
"Là sao?"
"À..." Botan thủng thỉnh trả lời "Để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới ấy mà!"
"Huh?"
"Nhiệm vụ chi zậy?"
"Botan!" Koenma tiến lại gần phía bọn tôi, ngắt ngang cuộc nói chuyện." Kết quả ra sao?"
"Có 27 Reikai teitan tham gia cuộc họp." Cô gái cười, vui vẻ trả lời." 17 người vượt qua kì kiểm tra tư chất. Chiếm hơn 50%!"
"Ừm, được rồi, cám ơn!" Koenma cười, có vẻ rất hài lòng với bản báo cáo ngắn gọn của Botan. Rồi ông ta quay về phía bọn tôi, mỉm cười động viên."Các cậu qua cả 4 người cơ à? Làm tốt lắm!"
Nói rồi, ông ta quay người bước về phía trung tâm căn phòng trước khi bọn tôi kịp mở miệng hỏi bất cứ điều gì.
"Các bạn! Cám ơn đã đến đây!" Koenma nói to, cố gắng át đi tất cả tiếng ồn ào vang lên khắp căn phòng."Các bạn đã rất xuất sắc vượt qua kì kiểm tra tư chất do chúng tôi đề ra, dù hơn bất ngờ. Và đây là nhiệm vụ mới của các bạn."
Im lặng. Cả căn phòng căng thẳng chờ đợi. Reikai teitan đúng là những người có nhiệt huyết to lớn ghê gớm, sẵn sàng đón nhận nhiệm vụ. (A/N: Còn lâu á, sama! )
"Nhiệm vụ lần này... ta muốn các bạn tham gia vào một Đại hội võ thuật tổ chức ở Makai!"
End chap 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro