YVDM 7
M TẮT
Lãnh Dạ Mị – dịu dàng thiện lương xinh đẹp thụ: Em là người hiện đại, 1 lần cùng ca ca đi máy bay thì gặp phải sự cố xuyên về thời cổ, may mắn được 1 vị thần y cứu giúp, đem về chữa trị lại tỉ mỉ chiếu cố. Lơ ngơ giữa nơi xa lạ, em bái thần y làm thầy, nhận thêm 2 vị sư huynh, bắt đầu cuộc sống bình đạm trên núi. Do thể chất yếu ớt, em chỉ có thể tìm hiểu y thuật cùng chút khinh công, nhưng lại sở hữu 1 đôi tay đảm đang tháo vát, nấu ăn may vá cầm kỳ ca vũ đều là trác tuyệt, quá đủ cho sự nghiệp vơ vét mỹ nam của em sau này ╮[╯▽╰]╭
Những tưởng sẽ trôi qua cả đời nơi thâm sơn trong vòng tay sủng ái của sư phụ, nào ngờ đại sư huynh đối với sư phụ có tình cảm, thấy trong mắt anh chỉ có em nên nảy sinh ghen ghét, nhân cơ hội sư phụ 1 lần đi vắng mà hạ thủ, hại em rơi xuống vực sâu. Em vướng vào cành cây may mắn thoát chết, mình đầy thương tích nhưng ko dám trở về gặp thầy, đành lẻ loi tìm đường xuống núi, bắt đầu hành trình đến khuấy đảo nhân gian.
.
Tử – ôn nhu công: thần y nổi danh trên giang hồ, lần nọ tình cờ cứu được 1 thiếu niên chẳng biết từ đâu rơi xuống, dung mạo ngỡ như tiên giáng trần. Thần y cao ngạo lần đầu đối với người xa lạ dốc lòng tận tình săn sóc, còn nhận em làm đệ tử, yêu chiều vô hạn. 1 hôm có việc xuống núi, em vốn đòi theo nhưng anh ko chịu, lòng ích kỷ thầm nghĩ muốn giấu em đi cho riêng mình, nào ngờ lúc trở về lại ko còn thấy trân bảo.
Lòng như lửa đốt, anh lập tức xuất sơn đi kiếm em, giữa đường gặp người của tổ chức “Ẩn” tìm đến, muốn mời anh về chữa trị cho ái nhân của thủ lĩnh. Anh chấp nhận với điều kiện họ phải giúp mình điều tra tung tích đồ nhi, nào ngờ bước tới bên giường bệnh, lại nhìn thấy gương mặt mình đang ngày đêm mong nhớ.
.
Yên Phỉ Nguyệt – phúc hắc công: Nhị vương gia của Yên quốc, 1 lần đang đi xe ngựa thì gặp em ngất xỉu giữa đường (em vừa từ trên núi xuống, người vẫn còn thương tích), xuống xe đỡ em lên, anh biết mình đã nhặt được báu vật, lập tức áp dụng lời răn “nhặt được của rơi tạm thời đút túi” =))) nhanh chóng mang em về nhét vào trong phủ.
Em đang bơ vơ ko nơi nương tựa, gặp được anh có vẻ người tốt (?) lại săn sóc ôn nhu, cũng đành nghe lời ở lại, chỉ là bé cừu non ngây thơ chưa trải sự đời, suốt ngày bị anh lừa ăn sạch đậu hũ, nói là đổi lấy lộ phí cho mấy chuyến du sơn ngoạn thủy =.,=
Em mang dung mạo khuynh thành, rêu rao khắp nơi sớm muộn cũng có kẻ nhòm ngó, thừa dịp “vệ sĩ” bên cạnh là anh đi vắng, em bị bọn xấu bắt bán vào Túy Mộng lâu, kỹ viện đệ nhất nổi tiếng. Anh sốt ruột huy động quan quân đi tìm nhưng ko tra ra manh mối, mãi sau này khi gặp lại, bên cạnh em đã có 3 người chồng (。-_-。)
.
Điệp Quân – tàn bạo bá đạo công: chủ nhân của Túy Mộng lâu, đồng thời cũng là thủ lĩnh của “Ẩn” – tổ chức sát thủ thần bí trên giang hồ. Từ sau 1 lần vô tình ngắm nhìn em khởi vũ, anh đã hồn xiêu phách lạc, vốn sai thuộc hạ đi tìm kiếm thông tin về thiếu niên xinh đẹp, lại chỉ tra được có ngắn ngủn vài dòng. Những tưởng phải ôm nỗi tương tư, nào ngờ mỹ nhân lại dâng lên tới tận cửa. Anh cuồng si xăm lên người em ấn ký hồ điệp chứng minh quyền sở hữu, tránh đi sự lùng sục của Yên nhị vương gia, đem em về giam trong tổ chức, tách biệt mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Em đi dạo loanh quanh suy nghĩ cách trốn, vô thức đến giữa biển hoa đỏ rực. Chứng kiến cảnh đẹp duy mỹ, anh ko kìm nổi sắc tâm đè em ra rape, khiến em từ đó trầm luân trong hôn mê thống khổ. Đau lòng cùng hối hận, biết tin Tử thần y xuất sơn, anh vội sai người đi mời về giúp em chữa trị, nào ngờ người tới ko chỉ là thầy thuốc, còn là 1 trong những tình địch muốn cùng anh tranh giành ái nhân.
Biết mình có lỗi, cũng biết quan hệ của thiếu niên với mình ko thể tốt bằng người sư phụ em luôn kính trọng, anh chỉ đành miễn cưỡng nhượng bộ, thả 2 người đi nhưng với điều kiện mình được theo hộ tống, ko bận tâm mình làm thiếp thứ mấy, chỉ cần bên em là có thể =)))
Em thiện lương ko ôm thù hận, chấp nhận tha thứ cho anh, cũng đồng ý để anh đi cùng. 1 đường 3 người lại tiếp tục du sơn ngoạn thủy.
.
Lãnh Dạ Hàn – lãnh khốc bá đạo công: Anh trai ruột của em, cũng cùng em xuyên không nhưng thất lạc đến nơi khác. Ở đây anh may mắn được 1 thương nhân giàu có nhận nuôi, học được 1 thân võ công kỳ tài. Vốn có bản lĩnh kinh doanh, anh nhanh chóng phát triển thương nghiệp, lập nên Lãnh Dạ trang uy chấn giang hồ. Tuổi trẻ lại tài hoa, không ít người đến gặp anh muốn mở lời mai mối, chỉ kỳ lạ tất cả đều bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
1 ngày tuyết rơi, anh đi trên đường ngẩn người nhớ về người em trai mình thầm yêu, không ngờ lập tức đã được cùng em hội ngộ. Quyết không để mất em lần nữa, anh mang em về sơn trang, trao cho em ngập trời sủng ái, khiến cả đám gia nhân bị 1 trận kinh hãi =)))
Có 1 vị tiểu thư mặt dày thích anh, đeo bám như đỉa nhưng không được anh ngó tới, thấy anh đối với em khác biệt nên ghen tức sôi máu, lập mưu chuốc thuốc em rồi vứt cho đám đại hán cường bạo, may mắn anh cùng Tử đến kịp, cứu em thoát khỏi hiểm cảnh, cũng nhân tiện làm “giải dược” cho em =)))
.
Yên Phỉ Dạ – thâm trầm bá đạo công: Hoàng đế Yên quốc – 1 trong tứ đại cường quốc của dị thế (đọc đến chỗ Hàn ca, ta cứ tưởng 4 anh thế là chốt hạ rồi, nào ngờ anh này lại đột nhiên nhảy ra, hại ta thót cả tim (_ _!!)). Anh là anh trai của Nguyệt ca – Nhị vương gia, vô tình biết đến em thông qua cuộc truy tìm đại quy mô của em trai mình. Tò mò về thiếu niên bí ẩn có thể khuynh đảo nhân tâm, anh cũng bí mật tìm hiểu, lại cũng không thoát khỏi mê tình.
Lén lút “chôm” em về tẩm cung, anh giả bộ quân tử, chỉ “sờ” chứ không “ăn”, lại đối với em sủng ái có thừa, chăm em như chăm hoàng hậu. Hoàng đế tứ quốc gặp mặt tổ chức yến hội, Diễm đế chê vũ cơ Yên quốc nhảy không giỏi, em tự ái xông lên múa 1 bài kinh trần tuyệt diễm. Anh ngồi dõi theo em, gật gù híp mắt tỏ vẻ thâm trầm, thực ra khóe miệng đã nhớt nhát nước miếng, suốt buổi ra sức chuốc em say mèm, đợi em ngây ngất không còn biết trời trăng gì nữa, anh mới đắc ý bế em về tẩm cung, làm 1 đêm điên long đảo phượng =.,=
Đệ nhất chương
“Mị Nhi, thời tiết chuyển lạnh, đừng ngồi ở chỗ này , mau trở về phòng đi thôi.” Một nam tử tuấn tú nói với nhân nhi đang ngồi trong hoa viên.
“Sư phụ, để ta ngồi thêm một chút.”
“… Được rồi.” Nam tử hít một hơi, sau đó cởi áo khoát trên người mình ra, mặc lên người nhân nhi, chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
“Sư phụ, ta hiện tại cảm thấy được thực hạnh phúc …” nhân nhi dưới ánh trăng nhẹ giọng nói.
“Ta cũng vậy…” Nam tử dừng cước bộ, quay đầu hướng người nọ mà nói.
Nhân nhi nghe thấy được, quay đầu lại cấp nam tử một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, sau đó tiếp tục nhìn ánh trăng trên bầu trời. Nam tử bị nụ cười mê hoặc , ngơ ngác nhìn bóng dáng của nhân nhi không lâu sau mới bừng tỉnh, cuối cùng nam tử đối với bóng dáng của nhân nhi mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
“Dạ Mị. . . Ngươi thật sự là may mắn .” nhân nhi lầm bầm làu bàu nói.
Dạ Mị, ta gọi là Lãnh Dạ Mị, người ngồi dưới hoa viên chính là ta.
Nhưng ta không phải người cổ đại, ta là một người hiện đại ở thế kỉ hai mươi, nhưng mà hiện tại chỗ ta ở chính là cổ đại.
Tại sao một người ở thế kỷ hai mươi lại xuyên về cổ đại?
Vậy phải nói đến chuyện trước khi ta xuyên về cổ đại, ta cùng ca ca của ta đang trên đường đến Hawaii, nhưng là ở trên đường gặp bão, phi cơ không khống chế được , vốn tưởng rằng nhân sinh cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng thần may mắn đặc biệt chiếu cố ta, đại nạn không chết, bất quá sẽ đi đến cỗ đại , không biết ca ca của ta có phải hay không cũng theo ta, đều xuyên qua nơi này.
Khi ta tỉnh lại ta liền ở chỗ này , nghe sư phụ nói nơi này là ở trên núi, mà sau khi tỉnh lại ta đều ở lại nơi này, không có rời đi, cho nên ta không biết thế giới bên ngoài là như thế nào.
Người cứu ta tỉnh lại là sư phụ ta, là một mỹ nam tử tuấn tú, nghe hắn nói hắn ở nơi không xa nơi mà hắn cứu ta, khi đó ta còn mặc quần áo hiện đại.
Sư phụ ta gọi là Tử, hắn là một nam tử vô cùng tuấn tú, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thật sự làm cho ta thực sợ hãi. Một mái tóc dài màu ngân bạch, đôi mắt tử sắc mê hoặc lòng người, ngũ quan tuấn mĩ, làn da bạch triết, khí chất tao nhã, rất giống tiên tử hạ phàm.
Mỗi khi ta nhắc đến chuyện đó, sư phụ luôn trả lời ta là “Ngươi mới như vậy.”
Lời sư phụ nói ta nghe không hiểu a, như thế nào ta lại giống tiên tử, cầm lấy gương chiếu chiếu, bộ dáng giống trước kia, cũng không có trở nên xinh đẹp.
Sư phụ hắn thực dịu dàng, hòa ái dễ gần, sau khi ta bình phục hắn cũng không có đuổi ta đi, ngược lại đem ta lưu lại, cũng dạy ta một chút y thuật.
Sư phụ nói ta thực thông minh, tri thức hắn dạy ta rất nhanh sẽ học được, cho nên hắn hỏi ta muốn hay không bái hắn làm thầy học y thuật, ta nghĩ ta nếu đều không thể quay về hiện đại, hơn nữa ta ở hiện đại có học y, hơn nữa lại học xong may vá, vũ đạo, nấu nướng… cho nên liền bái hắn làm sư.
Sư phụ trừ bỏ ta là đồ nhi, còn có hai cái đồ nhi, là một đôi huynh đệ thực đáng yêu, ca ca gọi là Bài, mà đệ đệ gọi là Đông, tuy rằng ta lớn hơn bọn hắn, nhưng là bởi vì ta bái sư muộn nhất, cho nên ta phải gọi bọn họ là sư huynh, bất quá đệ đệ Đông không thích ta gọi hắn như vậy, cho nên ta cũng gọi hắn tiểu Đông nhi, mà hắn thì gọi là ta mị ca ca.
Tiểu Đông nhi thực thích bám theo ta, hắn mỗi ngày không sai biệt lắm đều đi theo sau lưng ta, hiện tại ta cũng xem hắn như đệ đệ ruột, bất quá bài cùng hắn tương phản, giống như không thích ta, có thể là ta đa tâm đi, bất quá hắn cho ta cảm giác như thế.
Kỳ thật bái sư không quá một năm, những gì sư phụ dạy ta đều học xong, cho nên lúc bình thường, ta đều đến tàng thư các xem sách của sư phụ. Nơi đó trừ bỏ sách có liên quan đến y thuật, còn có liên quan tới độc dược, thảo dược, chế dược, sau khi xem qua, ta cũng nghiên cứu một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Mặc dù có vài lần thất bại , nhưng xác xuất thành công rất cao, kết quả ta có một đống dược, viên thuốc.
Hỏi ta tại sao không học võ công?
Sư phụ nói thể chất của ta không thích hợp luyện võ, cho nên chỉ dạy ta một ít chiêu thức đơn giản để phòng thân, bất quá bởi vì ta đau khổ cầu xin, sư phụ rốt cục dạy ta khinh công, tuy rằng học cũng không tốt, nhưng sư phụ nói đã muốn tốt lắm , bởi vì ta có thể sử dụng để chạy trốn.
Cho nên nói, nếu ta gặp gỡ người xấu, đánh không lại là có thể dùng khinh công chạy trốn, nhưng nếu người kia khinh công tốt hơn ta, ta liền thật là nguy hiểm , bất quá ta có một đống lớn độc dược có thể sử dụng, hẳn là có thể dùng để tự cứu bản thân đi?
Qua một thời gian, ta cũng quên mình đã ở thế giới này được bao lâu, nhưng ta vẫn thường xuyên nhớ ca ca của ta. Phụ mẫu mất lúc ta còn nhỏ , cho nên ca ca chính là thân nhân duy nhất của ta, hơn nữa ca ca rất thương yêu ta, chuyện gì cũng đặt ta lên trước, ta thật sự thực thích ca ca.
Bất quá, ta ở đây cũng cảm thấy thực hạnh phúc, bởi vì ta mỗi ngày có sư phụ làm bạn, yêu thương, cho nên ta thực quý trọng, quý trọng cuộc sống bây giờ. Nếu ca ca còn sinh tồn, ta hy vọng ca ca cũng giống ta, có thể cảm nhận được hạnh phúc.
“Ca ca, ta ở chỗ này thực hạnh phúc …” Ta cười nói, cũng không có lưu ý đến sư phụ đứng cách đó không xa nhìn ta.
“Mị Nhi… …”
Ta gọi là Tử, là sư phụ của Mị Nhi, mà Mị Nhi, là nhân nhi ta cứu về, cũng là đồ nhi của ta.
Ta cư trú trên núi này, một ngày nào đó, ta đến vùng phụ cận hái thuốc, gặp mị nhi đang té xỉu, khi đó, hắn toàn thân dính bùn, hơn nữa hắn mặc quần áo rất kì quái, ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Sau khi mang mị nhi về, ta lập tức thay hắn đổi quần áo và thay thuốc, kỳ thật thương tích của hắn không nặng, bất quá trên người có rất nhiều chỗ đều trầy da .
Nhìn trên mặt hắn còn dính bùn, vì thế ta giúp hắn chà lau, sau đó ta nhìn thấy bộ dáng của mị nhi, làm ta dại ra một chút, bởi vì bùn đất che lấp chính là khuôn mặt tuyệt mĩ xinh đẹp.
Ta không biết, lúc ta dại ra, hắn đã muốn tỉnh, hơn nữa vẫn nhìn ta.”Tiên tử hạ phàm sao… . . .”
Đây là câu đầu tiên hắn nói sau khi tỉnh lại.
Nghe được thanh âm của hắn, ta mới bừng tỉnh, lúc này ta mới nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Tựa tiếu phi tiếu đảo mắt, đôi mắt màu lam, nhưng nhìn qua lại có chút tử sắc, cảm giác giống như đang mê hoặc lòng người, ngũ quan tinh xảo, da thịt tuyết trắng, mái tóc đen xinh đẹp, nhưng đặt biệt bên trái lại có một phần tóc màu vàng, làm cho người ta có một cảm giác yêu mị, khi đó ta cảm thấy được Mị Nhi mới chân chính là tiên tử hạ phàm.
Nên sau này khi hắn nói đến chuyện đó, ta đều luôn trả lời hắn “Ngươi mới như vậy.”
Mị Nhi hắn thực thông minh, ta dạy y thuật hắn rất nhanh học được, thậm chí giải thích tốt hơn ta, trong lòng ta nghĩ nếu hắn học xong y thuật của ta, tương lai của hắn sẽ đạt được thành tựu vô hạn, vì thế ta thu hắn làm đồ đệ.
Sự thật giống như ta suy nghĩ, Mị Nhi không cần một năm, đã muốn học xong y thuật của ta, hơn nữa so với ta càng trò giỏi hơn thầy.
Vì thế thời điểm bình thường hắn đều đến tàng thư các của ta đọc sách, hoạc là ở trong phòng nghiên cứu, mặc dù có vài lần thất bại, thậm chí hơi kém đốt phòng ở, nhưng ta đều tùy ý hắn, cũng bởi vì vậy, Bài thường thường theo ta oán giận ta rất cưng chìu Mị Nhi , nhưng ta chỉ cười mà không nói, có thể ta thật là rất cưng chìu Mị Nhi , nhưng chính là không biết tại sao, ta chính là nhịn không được nghĩ muốn cưng chìu hắn.
Hôm nay nếm qua sau bữa cơm chiều, mị nhi liền ngồi ở hoa viên, thẳng đến ta trở về phòng ngủ, hắn vẫn đang ngồi ở chỗ kia.
Ta nói với hắn mau trở về phòng, nhưng hắn nói hắn muốn ngồi thêm lát nữa, vì thế ta cởi áo khoác trên người, mặc lên người hắn. thời điểm ta chuẩn bị lẳng lặng rời đi, hắn đột nhiên nói với ta “Sư phụ, ta hiện tại cảm thấy được thực hạnh phúc. . .” Vì thế ta đáp lại hắn “Ta cũng vậy. . .” Không thể tưởng được hắn quay đầu lại cho ta một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, làm ta thật lâu ngốc lăng nhìn hắn, thời điểm ta bừng tỉnh đã bất giác mỉm cười, tiếp theo xoay người rời đi, bất quá kỳ thật ta vẫn đứng ở nơi cách đó không xa nhìn hắn, chỉ là hắn không có nhận thấy được.
Kỳ thật ta biết Mị Nhi cũng không phải người thế giới này, ta sợ hãi Mị Nhi đột nhiên có một ngày trở lại thế giới của hắn, cho nên ta thực hy vọng…
Hy vọng Mị Nhi vĩnh viễn ở tại chỗ này, hy vọng Mị Nhi vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình… … …
Nhưng là… . . . Tại sao ta lại nghĩ như vậy. . . ?
Đệ nhị chương
“Mị ca ca! Mị ca ca!”
“Tiểu Đông nhi, làm sao vậy?” nhìn tiểu Đông nhi vừa chạy vừa gọi ta, ta cười hỏi.
“Ta đã đói bụng … . . .”
“Ha hả, tiểu Đông nhi muốn ăn cái gì?”
“Mị ca ca làm thủy tinh bao cho ta!”
“Thủy tinh bao sao? Tiểu Đông nhi muốn ăn thủy tinh bao cỡ nào?”
“Nhỏ thôi!”
“Vậy tiểu Đông nhi chờ Mị ca ca một lát, Mị ca ca ta sẽ đi làm ngay.”
“Ân! Mị ca ca phải nhanh chút a!”
“Đã biết.”
Thủy tinh bao? Ha hả, trừ bỏ thủy tinh bao, ta còn làm được rất nhiều điểm tâm, hơn nữa lúc ở khách sạn, ta học được rất nhiều món ăn
Món gì ta cũng có thể làm. Tại sao ta lại làm được? Bởi vì ta tự mình đi học. Từ nhỏ ta đã mất cha mẹ, ca ca nuôi nấng ta. Lúc ta còn nhỏ ca ca đã đi làm, vừa làm vừa học, ăn cơm cũng là ở ngoài, làm tới tận khuya mới về nhà. Bởi vì trong nhà không có ai nên ta phải tự nấu ăn, hơn nữa ta cảm thấy được ca ca thường thường ăn cơm, ở bên ngoài đối thân thể cũng không khỏe mạnh, cho nên ta đi học nấu nướng
Mới đầu ta chỉ làm rất ít, nhưng bởi vì ta làm xong còn phải ăn nên ta xem rất nhiều sách nấu ăn. Người thông minh như ta đương nhiên rất nhanh liền học xong, hơn nữa ca ca nói ta có thể đi làm đại đầu bếp, vì thế ta liền trở thành đầu bếp chuyên dụng của ca ca, mỗi ngày đều nấu cho ca ca.
Đi tới cổ đại, sư phụ chỉ biết làm vài món thức ăn, cũng chỉ làm cho có để ăn mà thôi, cho nên ta thường tới phòng bếp làm thức ăn, ăn rất ngon.
Có một lần tiểu Đông nhi ham ăn vừa vặn ăn ngay món ta làm, nhưng mà lại đem cho sư phụ cùng ăn, kết quả. . . đương nhiên ta trở thành đầu bếp của bọn họ, bất quá ta cũng rất vui mà xuống bếp, bởi vì nhìn bọn họ vui vẻ, chính mình cũng được vui vẻ.
“Tiểu Đông nhi, thủy tinh bao đã làm xong .”
“Thật tốt quá!”
“Đừng nóng vội, từ từ ăn, thủy tinh bao còn rất nóng.”
“Hô. . . Hô. . . Nóng quá, nhưng mà ăn thật ngon.”
“Tiểu Đông nhi thích ăn thì tốt rồi.” Ta cười đối hắn nói.
“Tiểu Đông nhi ở trong này ăn, Mị ca ca đi gọi sư phụ đến ăn.”
“Ân!”
Sư phụ cùng Bài bọn họ ở chỗ nào a? Là ở cùng một chỗ sao? Đến thư phòng của sư phụ tìm thử xem.
“Sư phụ?” Ta gõ cửa hỏi.
“Sư phụ?”
Không có? Chẳng lẽ là ở thư phòng sau hoa viên? Hay là đang chòi nghỉ mát kia? Hai nơi này cũng cần tìm thử.
“Cũng không ở chỗ này sao…” Đi vào hoa viên, nhìn không thấy bóng dáng bọn họ.
“Như vậy sư phụ bọn họ hẳn phải là ở chòi nghỉ mát .” phải nhanh đi qua đó, bằng không tiểu Đông nhi sẽ ăn hết thủy tinh bao.
“Sư phụ, Bài sư huynh.” Sư phụ bọn họ thật sự ở chòi nghỉ mát, nhưng có gì rất lạ.
“Mị Nhi? Chuyện gì?” Sư phụ quay đầu lại hỏi ta.
“Ta làm thủy tinh bao, sư phụ các ngươi có muốn ăn không?”
“Ân.” Sư phụ cười nói.
“Bài nhi, chúng ta liền đi ăn thủy tinh bao.”
“Dạ, sư phụ.” Bài cười trả lời sư phụ, chính là ánh mắt lại là trừng mắt ta.
“Mị Nhi, chúng ta đi thôi.”
“Dạ…”
Lúc nãy tại sao Bài cười trả lời sư phụ, lại trừng mắt ta? Một khắc kia thật sự là làm ta giật cả mình, tuy rằng biết Bài không thích ta, nhưng ta lúc nãy đã làm sai chuyện gì sao? Ta chỉ là hỏi bọn họ có muốn ăn thủy tinh bao hay không thôi… Nghĩ nghĩ, phải đi theo sư phụ a
Đại sảnh.
“Tiểu Đông nhi, thủy tinh bao còn không?” Trở lại đại sảnh, nhìn thấy tiểu Đông nhi vẫn đang ăn, lo lắng thủy tinh bao một cái cũng không còn
“Ân!” Tiểu Đông nhi vừa ăn vừa nói.
“Đông nhi ngươi đem thủy tinh bao ăn hết rồi sao.” Sư phụ cười nói.
“Bởi vì ăn thật ngon! Sư phụ cùng Bài ca ca cũng nhanh lên ăn đi.”
“Tốt lắm, Đông nhi ngươi đừng ăn nữa, sư phụ có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Sư phụ có chuyện gì?”
“Sư phụ ngày mai có việc muốn xuống núi, có thể mấy ngày nữa mới trở về, cho nên các ngươi phải an phận ở lại chỗ này, không được một mình xuống núi.”
“Đã biết, sư phụ.”
“Mị Nhi, tuy rằng bọn Bài nhi là sư huynh của ngươi, nhưng bọn hắn đều nhỏ hơn ngươi, cho nên ngươi phải hảo hảo chiếu cố bọn họ.”
“Sư phụ!” Bài nghe sư phụ nói vậy, bất mãn kêu to.
“Bài nhi, nghe lời!”
“Dạ. . . Sư phụ.” Sau đó Bài oán hận trừng mắt ta, ai…Bài thực sự không thích ta… . . . Không, phải nói là thực chán ghét
Ta, bất quá, đến tột cùng tại sao… ta làm cái gì sai sao?
“Mị nhi! Mị nhi!”
“A? Ác! Là! Chuyện gì?”
“Mị nhi, sao lại ngẩn người?”
“Không. . . Không có việc gì.” Ai. . . ta đã nghĩ đến ngẩn người sao… . . .
“Đúng rồi, Mị nhi có muốn gì không? Sư phụ xuống núi mua cho ngươi.” Khi nhìn thấy Mị nhi, Tử lại nhịn không được đích nghĩ muốn cưng chìu hắn, nghĩ muốn hắn vui vẻ cười, không phải là bộ dáng ngơ ngác không có sinh khí.
“A? Sư phụ, có thật không?” sư phụ mua đồ cho ta? Thật vậy chăng?
“Ân, Mị nhi có muốn gì sao?” cho Mị nhi khẳng định lại, Tử lại hỏi thêm một lần.
“Có! Có! Ta muốn bột mì, búp bê vải, bội sức, mứt quả ghim thành xâu, còn có châm tuyến cùng vải vóc!” Ta hưng phấn nói.
“Mị nhi, ngươi muốn châm tuyến cùng vải vóc làm cái gì?” đối với đồ vật Mị nhi nói, Tử không có một tia bất mãn, ngược lại cười, cũng hỏi Mị tại sao muốn châm tuyến cùng vải vóc.
“Bởi vì phải làm quần áo mới!”
“Mị nhi biết may vá?”
“Ân!”
“Như vậy Mị nhi nghĩ muốn vải màu gì?”
“Ngô… Không biết, sư phụ thích màu gì?”
“Tại sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì ta phải làm quần áo mới cho sư phụ!”
“A? ! Mị ca ca, ta cũng muốn quần áo mới!” Tiểu Đông nhi nghe được có quần áo mới, cũng muốn
“Ha hả! Hảo, ta cũng làm quần áo mới cho tiểu Đông nhi.”
Tử mỉm cười nhìn tiểu Đông nhi cùng Mị, thời điểm Mị nói làm quần áo mới cho hắn, trong lòng đã muốn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, nên không để ý Bài đứng bên cạnh, chính là oán hận trừng mắt nhìn Mị, trong mắt toát ra đố kỵ cùng với từng trận sát ý.
‘ Lãnh Dạ Mị… ta muốn ngươi biến mất trên thế giới này! ’
Hoàn đệ nhị chương
Đệ tam chương
‘ Sư phụ, trên đường phải cẩn thận, hơn nữa nhớ phải nhanh trở về a! ’
‘ Mị Nhi… Yên tâm đi, sư phụ mấy ngày nữa sẽ trở lại, đừng sầu nữa , mấy ngày trước chẳng phải còn rất vui vẻ tiễn sư phụ đi sao? ’
‘ Chính là. . . Ta sẽ nhớ sư phụ… . . . ’
‘ Mị Nhi… ’
‘ Sư phụ, không bằng sư phụ cũng mang ta xuống núi, được không? ’
‘ Thực xin lỗi, Mị Nhi, sư phụ lần này không thể mang ngươi xuống núi… ’
‘ Thật sự không được sao? ’
‘ Mị Nhi, sư phụ lần sau mới mang ngươi xuống núi, được không? ’
‘ Ân… Như vậy sư phụ nhớ giữ lời, lần sau mang ta xuống núi! ’
‘ Ân. ’
‘ Thật tốt quá! ’
Không biết Mị Nhi hiện tại như thế nào? Hồi tưởng lại buổi nói chuyện với Mị Nhi trước lúc rời đi, Mị Nhi thật giống tiểu hài tử, thậm chí so với bọn Bài càng giống hơn, ta nghĩ Mị Nhi cũng không phát hiện ra đi. Kỳ thật nhìn bộ dáng của hắn như vậy, ta làm sao lại không muốn đem hắn theo… Bất quá, ta sợ hãi sau khi Mị Nhi nhận thức thế giới bên ngoài. Hắn sẽ nghĩ tới cuộc sống bên ngoài, nghĩ muốn rời đi, rời đi chính mình.
Kỳ thật ta thật sự thực ích kỷ… Bất quá, nếu làm như vậy có thể khiến Mị Nhi ở lại bên cạnh mình, ta sẽ tiếp tục ích kỷ, làm cho mị vĩnh viễn ở bên cạnh ta.
“Mị Nhi…” Tử nhẹ nhàng gọi người tưởng niệm.
“Sư phụ…” Đồng thời, Mị cũng nhẹ nhàng mà gọi người mình hết lòng ỷ lại.
Ai… Sư phụ mới ly khai hai ngày, cũng khiến ta thực không quen , ta giống như thực ỷ lại sư phụ. Là bởi vì khi ta đến đây người ta gặp đầu tiên là sư phụ sao? Cảm giác hiện tại giống như lúc ca ca không bên cạnh ta, cảm thấy cô độc, tịch mịch, mặc dù có tiểu Đông nhi làm bạn, chính là không biết thế nào, không có loại cảm giác an tâm như bên cạnh sư phụ và ca ca, loại cảm giác tín nhiệm
Là bởi vì tiểu Đông nhi vẫn là tiểu hài tử sao? Đáp án này ta cũng không rõ ràng lắm…
Ai… Sư phụ nhanh lên trở về thì tốt rồi, bởi vì ngoài vấn đề đó, còn có một vấn đề lớn, chính là, Bài từ sau khi sư phụ đi, liền vẫn như cũ oán hận trừng mắt ta, giống như ta là kẻ thù giết cha hắn… Này a! Ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Khôn phải là bộ dáng của ta giống cừu nhân của hắn đi? Hắn trừng mắt nhìn ta như vậy, tuy rằng ta cũng quen rồi, nhưng áp lực cũng rất lớn a
Ác! Ta cũng rất muốn hỏi hắn tại sao? Chính là, chỉ sợ hắn sẽ không để ý tới ta… … Bởi vì từ khi sư phụ cứu ta trở về tới giờ, bài hắn đều rất ít nói với ta, thậm chí có thể nói là một câu cũng chưa nói qua, chẳng lẽ ta thực sự đáng ghét sao?
“Ai…”
“Tỉnh tỉnh… Trở về phòng ngủ.”
Tâm tình buồn bực, chậm rãi hướng gian phòng của mình đi đến, hy vọng đêm nay có thể ngủ một giấc ngon… …
“Mị…”
“Ai?” Ai kêu ta? Nhìn lại, nguyên lai là Bài.
“Bài sư huynh? Có chuyện gì không?”
“Ta có thể nói chuyện với ngươi không?”
“Có thể…” Bài hắn nghĩ muốn nói với ta cái gì?
“Đi theo ta.”
“Đi chỗ nào. . . ?”
“Ra ngoài đi, ta không muốn đánh thức Đông nhi, ngươi cũng không muốn hắn nghe được đi?”
“Ân…”
Ai… . . . Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Chung quy ta cảm thấy nếu đi sẽ không thể quay lại, là ta đa tâm sao?
“Bài sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Sa… Sa… …” Đáp lại ta chỉ là thanh âm gió thổi, bài vẫn quay lưng về phía ta, không có lên tiếng.
“Bài sư huynh?”
“Tại sao ngươi lại xuất hiện… ? Nếu không có ngươi, sư phụ sẽ không như vậy… …”
“Bài sư huynh… ?” Bài hắn đang nói cái gì… ? Sư phụ hắn làm sao vậy?
“Chỉ cần ngươi biến mất, hết thảy sẽ trở lại nguyên lai!”
“A? !” Bài. . . Bài hắn muốn giết ta sao? !
“Biến mất đi…” Bài cầm kiếm, tiêu sái hướng ta đi đến.
“Vi. . . Tại sao?” Ta không rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
“Bởi vì ngươi không nên xuất hiện ở đây. . . Là ngươi! Là ngươi khiến sư phụ hắn…” lời của Bài còn chưa dứt, liền cầm kiếm hướng ta đâm tới.
“Ô…” Cũng may ta né mau, bị đâm trúng vai.
“Hừ!”
“Hô. . . Hô…” Làm sao bây giờ? Ta không có võ công làm sao phòng bị? bình thường có độc dược tùy thân, hơn nữa nếu có cũng không thể dùng. Tính dùng khinh công rời đi, bài nhất định sẽ đuổi theo, làm sao bây giờ… …
“Đừng nghĩ biện pháp chạy thoát, đêm nay là ngày chết của ngươi!”
“Nếu không trốn chính là đại ngu ngốc!” Đừng để ý hắn , chạy thoát rồi tính đi!
“Hừ!Xem ngươi chạy đi đâu!”
“Hô. . . Hô… Hô… . . .” Nguy rồi! Bắt đầu không có khí lực , là vì mất nhiều máu sao… … Không thể cứ như vậy
Buông tha ta đi, khó mới có thể sống lại, ta mới không cần cứ như vậy chết đi!
“Không cần giãy dụa. . Ngươi đã không có đường trốn !” Người mang khuôn mặt đáng yêu trước mắt, giờ phút này lại lộ ra biểu tình hung ác.
“Hô. . . Hô… . . .” Phía sau là Huyền Nhai, thật là không đường sao…
“Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy?”
“Ta yêu tử! Ta không thể để cho vật cản tồn tại!”
“Ngươi. . . Ngươi yêu sư phụ… ?”
“Từ lúc hắn thu nhận ta, ta liền yêu hắn!”
“Cái gì…”
“Chính là. . . Trong mát hắn đặc biệt có ngươi! Sự tồn tại của ngươi với hắn mà nói là đặc biệt … …”
“Bài sư huynh…”
“Đừng gọi ta! Chỉ cần qua đêm nay, ngươi sẽ biến mất trên thế giới này!” Bài từng bước một tiếp cận ta.
“Ô…” Trước mắt Bài vẫn muốn giết ta, chẳng lẽ ta liền như vậy chết đi sao? Không! Không thể! Một khi đã như vậy… …
“Ngươi đã nghĩ muốn ta biến mất, ta đây liền biến mất… …”
Thân mình ta lơ lửng dưới huyền nhai, nghênh đón ta là vực sâu không đáy, buông tay, chỉ hy vọng có một cơ hội sinh tồn. . .
…
Gió thổi cát bay, lá cây ‘ sa. . . Sa. . . ’ như rên rỉ, cùng với Mị chôn vùi dưới huyền nhai
Quanh quẩn … . . .
‘ Sư phụ, hữu duyên tái kiến… … … ’
Hoàn đệ tam chương
Đệ tứ chương
“Bài ca ca! Bài ca ca! Ngươi thấy mị ca ca không?”
“Không có…”
“Mị ca ca đi nơi nào? Ta như thế nào tìm cũng tìm không thấy hắn…”
“Hắn có thể đi hái thuốc a…”
“Vậy sao…” “Bài ca ca, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm mị ca ca được không?”
“Không cần. . . Mị không phải tiểu hài tử…”
“Bài ca ca, chính là… . . .”
“Chúng ta chờ hắn trở về là được rồi. . . Bằng không nếu sư phụ trở về không thấy chúng ta nhất định sẽ lo lắng.”
“Ân…”
Mị. . . Hắn sẽ không trở về …một khắc khi hắn nhảy xuống huyền nhai, hắn cũng đã tiêu thất trên thế giới này. Huyền nhai không thấy đáy… không chết, cũng sẽ bán thân bất toại… Kỳ thật, ta cũng không ghét hắn, cũng không muốn giết chết hắn, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn hắn liền cho ta một loại cảm giác ấm áp, cảm giác của người thân, làm cho người ta nhịn không được đích nghĩ muốn thân cận hắn.
Chính là… Khi ta phát hiện ánh mắt sư phụ đối hắn là sủng nịch, dịu dàng , ta biết trong mắt sư phụ đều là hình ảnh của Mị, hơn nữa với hắn mà nói là tồn tạ đặc biệti…
Khi đó ta phát giác ta không có cách nào dùng tâm bình thường đối đãi Mị, ta biết rõ hắn kì thật cái gì cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua là sư phụ đơn phương yêu say đắm, chính là, ta không có biện pháp buông tha tâm tình của mình. . . Bởi vì, ta vẫn yêu sư phụ… . . .
. . .
Ta chán ghét Mị, bởi vì sự xuất hiện của hắn, cướp đoạt sủng nịch của sư phụ với ta, cướp đoạt sự dịu dàng của sư phụ, cướp đoạt đi hết thảy
… . . Ta luôn tự nói với mình. Hắn hẳn là nên biến mất, đây là hy vọng của ta, cho nên, ta biết thời điểm sư phụ ly khai, chính là cơ hội tốt để xuống tay. Buổi tối ngày thứ ba sau khi sư phụ rời đi, ta đem mị đưa vào rừng, muốn đem hắn giết đi, chính là hắn vẫn trốn, vẫn trốn, cuối cùng. . . Hắn đi tới bên cạnh huyền nhai, hắn hỏi ta ‘ Tại sao? Tại sao muốn đối với ta như vậy?’
Ta đối hắn nói, ta yêu Tử, sư phụ ta. thời điểm khi ta từng bước từng bước tới gần hắn, hắn giống như quyết định cái gì, đối với ta nói ‘ Ngươi đã nghĩ muốn ta biến mất, ta đây liền biến mất… … ’
Tiếp theo, thân thể hắn hướng Huyền Nhai nhảy xuống, vực sâu không thấy đáy
Hắn tiêu thất, hết thảy cũng sẽ trở lại nguyên lai, ta là nghĩ như vậy. Chính là, làm cho sư phụ sau khi biết Mị mất tích, hết thảy chỉ là hướng về tương lai, hướng về phía trước mà đi đến… …
“Bài ca ca! Bài ca ca! Đã qua hai ngày, tại sao mị ca ca còn chưa có trở về… ?”
“Không biết… . . .”
“Bài ca ca, làm sao bây giờ? Mị ca ca là gặp gỡ nguy hiểm sao? Chúng ta vẫn là đi tìm mị ca ca đi…”
“Đông nhi…” Đông nhi không đợi bài nói chuyện, cũng đã chạy đi ra ngoài.
“A!” Đột nhiên Đông nhi kêu một tiếng, hình như là đụng ngã cái gì.
“Đông nhi? ! Sư phụ? !” Nghe được Đông nhi la lên, vội vàng đuổi kịp nhìn xem Đông nhi chuyện gì xảy ra, mà khi Bài ra tới cửa phụ cùng với Đông nhi ngã nhào trên đất
“Đông nhi, chạy nhanh như vậy là đi đâu?”
“Ô… Sư phụ!” Đông nhi vừa nhìn thấy là sư phụ, nháo khóc ôm lấy.
“Đông nhi, tại sao khóc? Chuyện gì xảy ra?”
“Sư phụ… Mị ca ca không thấy … … Ô. . . Ô… …”
“Mị Nhi không thấy ? Bài nhi, chuyện gì xảy ra?”
“Mị hắn hôm trước đi ra bên ngoài , chúng ta là nghĩ hắn lên rừng hái thuốc, chính là qua hai ngày, hắn vẫn đang chưa có trở về…”
“Chưa có trở về? Không có khả năng… … Bài nhi! Chúng ta vào rừng tìm xem!”
“Dạ…”
Mị Nhi! Mị Nhi! Ngươi ở nơi nào? Tại sao không trở lại?
“Mị Nhi! Mị Nhi!”
“Mị Nhi! Ngươi ở đâu?”
“Mị Nhi…”
Ở trong rừng rậm càng không ngừng tìm, chính là chung quy tìm không thấy bóng dáng. Mị Nhi ly khai sao? Không có khả năng đích, hắn đã đáp ứng ta chờ ta trở lại, chờ ta dẫn hắn xuống núi
“Mị Nhi… …” Ưu thương gọi tên nhân nhi, ở trong rừng rậm , đột nhiên, thấy được xa xa… . . .
Kia. . . Đó là giầy của Mị nhi! Tại sao? Tại sao chỉ có giầy? Mị Nhi ni? Mị Nhi ở nơi nào? Chẳng lẽ Mị Nhi là gặp chuyện gì sao?
“Mị Nhi! ! !”
Thanh âm ưu thương quanh quẩn trong rừng rậm , Bài đứng xa xa không tiếng động lặng lẽ rơi nước mắt, như là kể ra tâm tình thống khổ…
…
“Tại sao. . . Tại sao trong mắt ngươi chỉ có sự hiện hữu của hắn… …”
“Ngươi cũng biết… Ta vẫn yêu ngươi… … …”
Hủy diệt nước mắt, Bài chậm rãi đích hướng tử đi đến. Tuy rằng Tử nhận thấy được có người đến gần, chính là hắn không có mở hai mắt ra, bởi vì hắn biết kia cũng không phải hơi thở của Mị, người tới cũng không phải Mị.
“Sư phụ… . . .”
“Bài nhi… Mị Nhi còn sinh tồn , đúng không… ?”
“Sư phụ… …”
“Ta quyết định . . . Ta muốn xuống núi tìm Mị Nhi, ta tin tưởng. . . Mị Nhi còn sinh tồn ở chỗ nào đó trên thế giới này …”
“Sư phụ…để ta cùng đi với người… . . .”
“Để cho ta ở bên cạnh ngươi, được không… ?”
“Bài nhi… . . .”
Hoàn đệ tứ chương
ĐỆ NGŨ CHƯƠNG
“. . . Ân… Ô… . . .” Đau! Toàn thân đều đau quá! Ta đã chết sao…?
“Ngô……” Mở mắt, nhìn đến cũng không phải là địa phủ có hắc bạch vô thường, cũng không phải có thiên cung với thiên thần áo trắng, mà là, một mảnh mênh mông rừng cây.
Ta không có chết chứ? Từ huyền nhai cao như vậy rơi xuống, thế nhưng không có chết?! nhìn lại chính mình, phát hiện y phục trên người có tổn hại, ống tay áo rách một tảng lớn, trên cánh tay có dấu hiệu bị trầy da. A? Ta khi nào bị thương a?
Thời điểm ta nhảy xuống cũng không có thương thế gì, là thời điểm rơi xuống bị thương sao? Nhìn nhìn bốn phía, đều là những gốc cây đại thụ, mà ta đang đứng bên cạnh một cây đại thụ, nhìn lên đại thụ, phát hiện trên cây có một khối vải trắng, hơn nữa là ống tay áo của ta.
Ngơ ngác nhìn khối vải trắng kia … Xem ra chính mình thực sự may mắn được thần tiên chiếu cố, ít nhiều cũng nhờ cây đại thụ này, ta mới có thể từ trên cao như vậy rơi xuống mà không chết. Bất quá tuy rằng không có chết, chính là toàn thân cũng rất đau, trừ bỏ cánh tay bị trầy da, trên người cũng có thực nhiều chỗ bị trầy da đích, quần áo tuyết trắng cũng nhiễm thượng màu đỏ, cũng may vết thương không phải rất nghiêm trọng, bất quá chân phải lại bị thương, sưng đỏ lên.
Nơi này là đâu? Ta hôn mê bao lâu? Nhìn chân phải sưng đỏ, trong lòng biết thật sự nếu không trị liệu, sẽ thực dễ dàng gây ra phát sốt, rõ ràng mình là y sư, lại một chút dược vật trên người cũng không có. Ngồi chờ chết là không thể nào.
Ta nghĩ tại một khu rừng hẻo lánh như vậy, hẳn là chỉ có rất ít người đến, cho nên hiện tại đành phải dựa vào chính mình, rời đi nơi này. Chậm rãi đứng lên, chịu đựng đau đớn từ chân phải truyền đến, từng bước một thong thả tiêu sái , trong lòng hy vọng có thể tìm lối ra. Nhưng là đi bộ một chút, sắc trời đã tối, đành phải ngồi xuống nhóm lửa nghỉ ngơi, đợi lát nữa hừng đông mới tiếp tục
Bởi vì ta không biết này rừng cây ở ban đêm có thể hay không xuất hiện lang hoặc động vật khác, nếu gặp gỡ, ta chính là bị chúng nó ăn thịt a. Rừng cây buổi tối truyền đến từng đợt gió lạnh, tới gần đống lửa, hai tay vây quanh chính mình, hy vọng có thể giữ lại một tia ấm áp, chính là không thể.
Ca ca… Sư phụ… Ta thực nhớ các ngươi……
Nhìn đống lửa đang cháy hừng hực, trong lòng lại một chút ấm áp cũng không có, cảm thấy đích chỉ có cô độc, tịch mịch, chỉ có chính mình một người, thật sự khổ sở…… Nghĩ nghĩ, đột nhiên, nghe được thanh âm, ở xa xa thấy được bóng đen, không phải người, mà là động vật, chẳng lẽ là lang sao?
Địch không động ta không động, nhìn bóng đen xa xa, qua một khoảng thời gian, thanh âm đi lại đột nhiên truyền đến, là nó muốn đi tới sao?
Ngưng hô hấp một chút, nghĩ muốn chuẩn bị đứng dậy đào tẩu, chính là bóng đen càng ngày càng gần, ngốc, cái bóng đen kia lại là một con chồn bạc, hơn nữa người đầy máu tươi, trong miệng ngậm một con chồn bạc con. Nó chậm rãi hướng ta đi tới, sau đó đem Tiểu Bạch hồ đặt ở dưới chân ta, cũng hướng ta rên rĩ, giống như là muốn ta thay nó chiếu cố đứa nhỏ, vì thế ta đem Tiểu Bạch hồ ôm vào trong ngực, đối với kia chồn bạc mụ mụ nói “Yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố hài tử của ngươi.”
Bạch Hồ mụ mụ sau khi nghe được, giống như đã không còn tâm sự, ngã xuống đất chết đi…… Ta xé một mảnh vải trắng trên áo, đem Tiểu Bạch hồ bao bọc, sau đó đem chồn bạc mụ mụ chôn ở dưới một thân cây.
Nhìn Tiểu Bạch hồ, trong lòng có chút cảm thán, hiện tại tiểu bạch hồ giống như ta trước đây, mất đi cha mẹ, cô độc, ý nghĩ này làm ta gắt gao ôm lấy nó, muốn cho nó ấm áp. không biết có phải do ta dùng lực quá lớn, tiểu bạch hồ trong lồng tỉnh lại.
Ánh mắt nghi hoặc giống như là muốn hỏi ta ‘Mụ mụ của ta đâu?’, ta liền cùng nó nói “Ta về sau liền là mụ mụ của ngươi.” Không biết nó có hiểu được hay không, nó dùng mặt ma sát mặt của ta, như đang làm nhũng với mụ mụ, ‘Ta gọi ngươi Tiểu Bạch, về sau ta với người một nhà.’ Ta cười nói.
Qua một ngày, ta liền ôm Tiểu Bạch tiếp tục ở trong rừng cây hành tẩu, “Tiểu Bạch, ngươi có biết như thế nào rời đi nơi này không?” Cúi đầu hỏi tiểu bạch trong lòng mình. Tiểu Bạch nhìn ta liếc mắt một cái, sau từ trong lồng ngực ta nhảy xuống dưới, hướng về một địa phương mà đi, ta đi theo tiểu Bạch vẫn đi, vẫn đi, rốt cục… Thấy được một con đường xuống núi.
Tuy rằng ta thật cao hứng, chính là đã vài ngày không ăn gì, thân thể khát nước không có khí lực, ta ngồi ở trên đường. Tiểu Bạch lo lắng đi tới liếm mặt của ta, ta đưa tay ôm Tiểu Bạch nói ”Không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì .”
Tuy rằng nói như thế , nhưng ta biết mình ngay cả khí lực đi bộ cũng không có bao nhiêu, cho nên hiện tại đành phải khẩn cầu, có người nào hảo tâm xuất hiện trong lúc này. Chính là ngồi yên trong chốc lát, đều không thấy bóng người đi qua, nếu chờ đợi thêm nữa, ta liền thật sự chết đói cùng chết khát, vì thế ta dùng chút khí lực cuối cùng từ từ mà đi xuống phía dưới, chính là đi không lâu……
“Ô. . . Ô… Ô… …” Tiểu Bạch nhìn Mị đang ôm nó bõng nhiên ngã xuống, muốn đem hắn gọi tỉnh, chính là Mị vẫn không có phản ứng, mà thanh âm rên rỉ của Tiểu bạch cũng vẫn không có đình chỉ……
Lúc này, có một chiếc xe ngựa hướng từ chân núi lên. ”Là cái gì kêu vậy?” Người trên xe hỏi.” Chủ tử, hẳn phải là một hồ ly.” Người ngoài xe trả lời “Hồ ly sao…” “Dạ chủ tử, hơn nữa tiếng kêu hẳn là cách chúng ta không xa.” “Ân..”
Người trên xe đưa ánh mắt hướng ra bên ngoài, như là rất ngạc nhiên tại sao trên đường lại có hồ ly rên rỉ.
“Chủ tử?” nhìn thấy chủ tử của mình bước ra ngoài cửa, người hầu nghi hoặc hỏi.
“Không cần để ý ta, tiếp tục đi về phía trước.” “Dạ! Chủ tử!” Vì thế xe ngựa vẫn về phía đi trước, đột nhiên… “Dừng lại!”
Người trên xe kêu lên. “Dạ! Chủ tử!” Tiếp theo chủ nhân liền xuống xe, hướng phía trước đi đến, nguyên lai là người trên xe thấy trên đường có người ngực ôm một con chồn bạc “Chủ tử?” người hầu lo lắng kêu lên, chỉ sợ chủ tử của mình sẽ có chuyện gì, chủ nhân họ bỗng vung tay lên, những người khác đều yên tĩnh nhìn chủ tử nhà mình hướng người té xỉu đi đến.
“Ô… Ô… …” Tiểu Bạch thấy có người đi đến, liền hướng về người nọ kêu, như là hy vọng hắn có thể cứu cứu chủ nhân của mình.
Ha hả! Thật là chồn bạc! Thời điểm nam tử ở trên xe nhìn thấy chồn bạc đã rất ngạc nhiên, tò mò người này như thế nào mà có thể khiến chồn bạc rên rỉ, bởi vì chồn bạc là thực hiếm có, ánh mắt đỏ cùng với bộ lông tuyết trắng khiến nhiều người nghĩ muốn có được nó, mà vì chồn bạc là vô giá, nhân loại nhìn thấy chồn bạc đều tìm cách bắt giữ, cho nên chồn bạc thấy nhân loại đều đã đào tẩu, chỉ có một số rất ít chồn bạc xem con người là chủ nhân, xem ra trước mắt là một trong số đó. Vì thế nam tử ôm lấy Mị đang nằm trên đất, ‘Như thế nào lại như vậy? ’ đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi nam tử ôm lấy Mị, nhưng mà sau khi nam tử thấy được nhân nhi trong lòng ngực, đều không khỏi si ngốc.
“Thật sự là đặc biệt… Nếu ta cứu ngươi, ngươi chính là của ta…” Nam tử phục hồi tinh thần lại, đối với Mị đang hôn mê nói. Sau đó nam tử ôm Mị quay về trong xe ngựa, Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn đi theo lên xe. ”Mau trở lại phủ!” Nam tử kêu lên.” Chủ tử. . . Chủ tử không muốn đi…”
“Không được, hồi phủ!” Người hầu chưa nói hết lời, nam tử đã muốn đánh gãy lời hắn, một lòng thầm nghĩ mau một chút thay nhân nhi chữa thương.
“Dạ… Chủ tử…” Vì thế xe ngựa liền quay đầu lại hướng dưới chân núi chạy đi……
Mị không biết trong lúc hắn hôn mê bị người định giá ‘Nếu ta cứu ngươi, ngươi chính là của ta…’ Những lời này sau này hãy nhắc lại đi , hơn nữa khi hắn biết thân phận của nam tử… Bất quá, đây đều là chuyện sau này……
HOÀN ĐỆ NGŨ CHƯƠNG
ĐỆ LỤC CHƯƠNG
“Ngươi là ai?” A a! Tại sao tỉnh lại liền thấy được mỹ nam tử như vậy? Là ta đang nằm mơ sao? Chính là Tiểu Bạch trong ngực đang liếm liếm mặt ta, ta cảm giác được độ ấm……
“Phỉ Nguyệt.” Mỹ nam tử cười nói với ta.
“Phỉ Nguyệt?” Đưa tay sờ mặt mỹ nam tử, cũng có độ ấm… A? Ta không phải nằm mơ? Trước mắt là mỹ nam tử tóc đe, mắt vàng kêu là Phỉ Nguyệt? Là hắn cứu ta sao?
“Ngươi gọi ta Nguyệt thì tốt rồi, bất quá ta gọi ngươi như thế nào?”
“Dạ Mị, ta gọi là Lãnh Dạ Mị.” Ta cười nói.
“Ta gọi ngươi là Mị Nhi đi?” Rất đẹp, thật sự rất đẹp, đặc biệt ánh mắt xinh đẹp kia… Hiện tại ngươi chính là Mị Nhi của ta, Mị Nhi thuộc về riêng ta… Ta sẽ không cho ngươi rời đi khỏi ta……
“Ân.” Cùng sư phụ giống nhau cũng gọi ta là Mị Nhi…
“Đến, Mị Nhi, trước uống nước a.”
“Ngô…” Dòng nước lạnh lẻo xâm nhập cơ thể, cảm giác trôi chảy truyền khắp toàn thân, thần tình khô khốc cũng được làm dịu.
“Còn muốn uống sao?”
“Không cần. . . Cám ơn.”
“Mị Nhi cảm thấy không khoẻ sao?” Nguyệt dịu dàng hỏi ta.
“Không có, bất quá. . . Ta đói bụng… …”
“Ta đã gọi người chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho ngươi, thầy thuốc nói ngươi đã vài ngày không ăn gì, hơn nữa chân còn bị thương làm ngươi sốt cao vài ngày.”
“Ta không có chuyện gì, thực cảm tạ ngươi… Khi nào vết thương ở chân hảo ta nhất định sẽ rời đi, không cho ngươi thêm phiền toái…”
“Đừng lo, bất quá Mị Nhi muốn đi đâu?”
“Cái kia. . . Ta không có chỗ nào có thể đi… Phụ mẫu ta đã chết, mà ta cùng ca ca duy nhất lại thất lạc… Sau đó sư phụ đã cứu ta, cho nên ta liền cùng sư phụ ở trên núi, chính là lại xảy ra sự cố… Nhưng là ta không thể tái trở về trên núi được nữa, cho nên. . . Ta căn bản không có chỗ nào để đi… . . .” Tại sao ta không nói ca ca đã chết? Cho tới bây giờ ta vẫn còn tin tưởng ca ca vẫn tồn tại, ta cảm nhận được đến cuối cùng mình và ca ca sẽ tái ngộ ở thế giới này, mà sư phụ bọn họ… Vẫn là… Ta nghĩ sư phụ hẳn cho rằng ta đã chết đi?
“Rất tốt… Như vậy Mị Nhi lưu lại đi.” Ở lại bên cạnh ta…
“Cái gì. . . ?”
“Ta nói Mị Nhi lưu lại đi.” Bất luận Mị Nhi có hay không có thân nhân, có hay không có chỗ để đi, ngươi đều phải ở lại bên cạnh ta!
“Chính là…”
“Mị Nhi nếu không có chỗ đi, tại sao không ở lại? Chẳng lẽ Mị Nhi chán ghét ta?” Nguyệt thay đổi một bộ dáng đáng thương nhìn ta.
“Không phải…” Này giống như nói không chán ghét ngươi đồng nghĩa không có vấn đề gì.
“Như vậy Mị Nhi liền lưu lại đi!” Nguyệt ‘tình thâm chân thành’ nhìn ta.
“Ân…” Ta bất đắc dĩ đáp ứng rồi.
‘Không thể không đáp ứng, không. . . Phải nói là nhất định phải đáp ứng! Bằng không hắn sẽ giống như oán linh đeo bám quấy rầy ngươi…’ không biết thế nào, nhìn khuôn mặt Nguyệt biến đổi rất nhanh, trong đầu ta vang lên loại này ý tưởng… . . .
“Thật tốt quá! Về sau có Mị Nhi ở cùng ta.”
Nhìn Nguyệt thần tình phấn chấn, cao hứng, ta có chút điểm không hiểu được ta có loại ý tưởng ‘Nguyệt giống như tiểu hài tử, nếu lấy không được kẹo, hắn có thể vẫn quấn quít lấy ngươi, thẳng đến khi hắn chiếm được mới thôi. Ta nghĩ vừa rồi nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ vẫn quấn quít lấy ta thẳng đến ta đáp ứng mới thôi đi? Quên đi… Ta cũng không có chở để đi, hơn nữa ta lại không rõ ràng lắm thế giới này, sư phụ chưa bao giờ đề cập với ta, thư viện cũng không đề cập về lịch sử thế giới này, nếu hiện tại có người lưu ta, trước hết nên lưu lại, quá nhất sau một đoạn thời gian mới hãy rời đi.
“Nguyệt, ngươi có thể hay không kể một số chuyện nơi này cho ta nghe?”
“Mị Nhi không biết?”
“Cái kia. . . Ta vẫn cư trú trên núi, mà sư phụ cũng chưa bao giờ kể ta nghe chuyện nơi này, tỷ như nơi này là quốc gia gì, bao nhiêu quốc gia… Cái gì ta cũng không biết… … …”
“Vậy sao… Hiện tại Mị Nhi nên ăn trước chút gì đó, lát nữa ta sẽ kể toàn bộ cho Mị Nhi rõ.”
“Ân… . . .”
“Đem cháo hoa tiến vào.”
“Dạ, thiếu gia.” Thời điểm tỳ nữ trở lại trên tay cầm duy nhất một chén cháo hoa.
“Nguyệt… Cũng không thể ăn đồ vặt này nọ sao?” Ta cũng không muốn ăn trắng cháo a!
“Không thể! Ngươi chính là vài ngày không có ăn cái gì, trước ăn chút cháo hoa, mấy ngày nữa mới có thể ăn các đồ này nọ khác, biết không?”
“Ân…” Ta đương nhiên cũng biết, chính là, liền như vậy thật sự chỉ có một chén cháo hoa sao… ?
“A!” Thời điểm ta trong lòng niệm đầy oán than, Nguyệt đột nhiên đem ta ôm ngồi trên đùi hắn!
“Nguyệt! Làm sao vậy?”
“Mị Nhi quên chân phải bị thương sao? Để ta uy Mị Nhi ăn đi.” Nguyệt cười nói.
“Này cùng chân phải bị thương có quan hệ gì? Ta cũng không phải là dùng chân ăn cơm a! Hơn nữa tại sao lại đặt ta ngồi trên chân ngươi?”
“Nguyệt! Phóng ta xuống dưới!”
“Mới không cần! Trên người Mị Nhi có thản nhiên có mùi thơm, ôm lấy thực thoải mái, hơn nữa để ta uy Mị Nhi ăn không ngon sao?”
“Ta có thể tự mình ăn!”
“Mị Nhi… Để cho ta ôm ngươi, uy ngươi ăn được không?” Nguyệt lại dùng vẻ mặt đáng thương nhìn ta.
“A. . . Hảo……” Ai… Không biết tại sao nhìn đến hắn như vậy, chính là ta không nỡ cự tuyệt, chẳng lẽ về sau luôn là cái dạng này sao?
“Đến, Mị Nhi, từ từ ăn.”
“Ân…”
“Thấy Mị Nhi nhu thuận như vậy, hiện tại ta kể chuyện nơi này cho Mị Nhi nghe.”
“Nguyệt ngươi đừng nghĩ ta là tiểu hài tử!” Cái gì nhu thuận…… Đây không phải là nói với tiểu hài tử sao!”
“Vâng… Mị Nhi không phải tiểu hài tử, Mị Nhi là tâm can bảo bối của ta!” Nguyệt vẻ mặt thành thật nói.
“Nguyệt ngươi…… ” Ta nghĩ mặt của ta nhất định rất đỏ, thực mất mặt…
“Mị Nhi mặt đỏ hồng rất đẹp ác!” Nguyệt nói xong thế nhưng lại hôn trên mặt ta một cái.
“Ô…” Hừ! Ta không để ý tới ngươi!
“Mị Nhi sinh khí sao?”
“Hừ!”
“Mị Nhi đừng nóng giận được không?”
“Hừ!”
“Mị Nhi…”
“Hừ!”
“Nếu Mị Nhi giận ta, như vậy ta không nói lời nào là tốt nhất, đợi Mị Nhi hết giận ta mới cấp Mị Nhi kể chuyện nơi này a.”
“Ta không có sinh khí!”
“Ha hả! Ta biết Mị Nhi không có sinh khí, bất quá bộ dáng Mị Nhi giả bộ tức giận cũng rất đẹp a.” Nguyệt cười nói.
“Nói nữa ta liền thật sự sinh khí!”
“Được… Ta không nói……” Nguyệt gắt gao ôm ta, đem mặt chôn trong ngực ta, lộ ra tươi cười ta không nhìn thấy…
“Nguyệt. . . ?” Vừa rồi ta nói làm hắn không vui sao?
“Hắc hắc! Hiện tại ta kể chuyện nơi này cấp Mị Nhi nghe, Mị Nhi muốn nghe gì!” Ngẩng đầu lên là vẻ mặt tươi cười của Nguyệt, chẳng lẽ vừa rồi là lỗi giác của ta?
“Ân.”
“Nơi này cùng sở hữu mười hai quốc gia, cường đại nhất gồm bốn quốc gia phân biệt là phía đông Hoàn quốc, phía nam Yên quốc, phía tây Diễm quốc, phương Bắc Trữ quốc, còn lại xung quanh đều là các tiểu quốc, mà nơi chúng ta sống hiện tại là phương nam Yên quốc. Các quốc gia đều có chính quyền độc lập thống trị riêng, vì mở rộng quốc gia của mình, bốn đại quốc đều xâm lược các quốc gia nhỏ, hiện tại các tiểu quốc đều trở thành nước phụ thuộc của bốn đại quốc. Bề ngoài các tiểu quốc đều có độc lập chính quyền riêng nhưng trên thực tế quyền lực do bốn đại quốc thao túng. Về phần bốn đại quốc bởi vì lực lượng không phân sàn sàn như nhau, cho nên đều bị vây trong trạng thái ‘địch không động, ta không động’, hình thành cục diện bốn phần thiên hạ.”
“Ngô. . .” Nghe giống như thời Tam quốc Ngụy, Thục, Ngô, ba quốc gia, ba phần thiên hạ a…
“Mị Nhi có vấn đề gì sao?”
“Không có. . . Bất quá ta hy vọng được đi du lịch thiên hạ a!”
“Mị Nhi! Ngươi không phải là muốn rời khỏi ta?” Nguyệt sau khi nghe ta nói đột nhiên nghiêm túc hỏi han.
“Nguyệt… ?” Nguyệt làm sao vậy?
“Mị Nhi, ta sẽ không bao giờ để ngươi rồi khỏi ta…”
Khi đó ta thực mê hoặc … Nguyệt hắn khi hoạt bát khờ dại, khi dịu dàng săn sóc, nhưng có khi lại đứng đắn nghiêm túc, đến tột cùng… Nguyệt là người như thế nào? Hơn nữa thân phận Nguyệt là gì… ?
HOÀN ĐỆ LỤC CHƯƠNG
ĐỆ THẤT CHƯƠNG
Sau ngày đó, Nguyệt lại khôi phục tính cách dịu dàng săn sóc, cũng nói rất nhiều việc cho ta nghe. Kỳ thật ta thực hoài nghi, Nguyệt có phải hay không người đa nhân cách a? Nhưng sau mấy ngày ở chung, ta phát giác đối với ta Nguyệt sẽ lộ ra tính cách dịu dàng săn sóc, khi hắn đối ta có yêu cầu gì sẽ lộ ra tính cách hoạt bát khờ dại, bất quá đối với ngoại nhân, Nguyệt chính là thực đứng đắn cùng nghiêm túc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra mạt tươi cười nghiền ngẫm, nhưng là rất ít. Tổng quát mà nói, tính cách của Nguyệt đối với từng người bất đồng mà thay đổi.
Quay về chính đề, từ miệng Nguyệt ta biết được, trừ bỏ biết về bốn quốc gia, ta còn biết chuyện làm ta thực hứng thú, chính là ở trên giang hồ có một tổ chức ám sát gọi là ‘ẩn’, hơn nữa chỉ cần ngươi có thể trả giá tiền thích hợp, mà thủ lĩnh ‘ẩn’ cũng đáp ứng, như vậy ‘ẩn’ sẽ giúp ngươi ám sát người ngươi yêu cầu. Đến nay không ai có thể nói ra tổ chức sát thủ ‘ẩn’ là cái dạng gì, bởi vì chỉ cần ngươi là mục tiêu của bọn họ, hay là nhìn thấy bộ dáng bọn họ, ngươi liền trở thành vong hồn dưới đao bọn họ! Hơn nữa Nguyệt nói bốn quốc gia đều phái người đàm phán với thủ lĩnh ‘ẩn’, hy vọng ‘ẩn’ có thể vì quốc gia này ám sát hoàng đế nước khác, làm bọn hắn có cơ hội xâm lược quốc gia kia, nhưng đến nay ai cũng không biết ‘ẩn’ thay quốc gia nào cống hiến, hay là ‘ẩn’ cự tuyệt yêu cầu của bốn nước.
Nghe Nguyệt nói, ta không biết như thế nào muốn nhìn thấy tổ chức sát thủ ‘ẩn’, bởi vì giống như thực lợi hại a! Bất quá nếu muốn nhìn thấy phải mất mạng như vậy ta không nhìn đâu, bởi vì ta chính là thực quý trọng tánh mạng của mình a! Ta hỏi qua Nguyệt có hay không có biện pháp khác nhìn thấy ‘ẩn’, sao đó Nguyệt nói với ta có, chính là làm cho thủ lĩnh ‘ẩn’ đối ngươi có hứng thú, cho ngươi lưu lại bên cạnh hắn, bất quá thời điểm hắn chán ghét ngươi , ngươi cũng chỉ có kết cục chết. Bất quá, xem ra ta sẽ không gặp gở ‘ẩn’ đâu, ta sẽ không như thế nào trở thành mục tiêu của bọn họ, đúng không?
Ta theo Nguyệt đến thư phòng, nơi này rất nhiều sách, giống như bản kỷ, sử ký. Lúc trước, ta chỉ nhìn qua một ít thi thư, văn tập ở chỗ sư phụ. Bất quá không đến một vòng, ta đã đem toàn bộ sách chỗ của Nguyệt xem xong, Nguyệt chỉ cười hỏi ta có muốn xem tiếp không, sau đó ngày hôm sau thư phòng hiện ra một đống sách, không cần phải nói ta cũng biết đó là Nguyệt mua cho ta.
Vì cảm tạ Nguyệt mua cho ta nhiều sách như vậy, ta liền tự mình xuống bếp làm chút điểm tâm cấp Nguyệt ăn, đương nhiên sau đó mới phát giác hứng khởi nhất thời đã thành thiên cổ hận! Bởi vì Nguyệt ăn thành nghiện ! Trừ bỏ tự tay ta làm, những người khác làm gì hắn cũng không ăn, vì vậy từ nay về sau ba bữa cơm của Nguyệt cũng đều do ta xử lí a…… Như vậy cũng được, bởi vì Nguyệt thu lưu ta, lại không cần ta làm chuyện gì, hơn nữa ta có yêu cầu gì hắn đều đáp ứng, cho nên vì hắn làm chút chuyện cũng là đúng đi. Nhưng là, có một việc ta thực hối hận a, Nguyệt mỗi lần ăn cơm đều phải ta cùng nhau ăn, hơn nữa mỗi một lần hắn đều đem ta ôm ngồi trên đùi hắn uy ta ăn, đương nhiên ta kiên quyết phản đối! Chính là cuối cùng ta bị hắn lừa gạt. ‘Nếu Mị Nhi về để ta ôm như vậy uy cơm, ta liền mang Mị Nhi đi chung quanh du sơn ngoạn thủy.’ Những lời này cấp lừa gạt!
Lúc đầu ta nghĩ Nguyệt chỉ dụ hống ta, nhưng đến sáng sớm hôm nay Nguyệt kéo ta lên xe ngựa, nói muốn dẫn ta chung quanh du ngoạn! Ta hỏi nguyệt “Ngươi không phải nói giỡn sao?” Nguyệt vẻ mặt tươi cười trả lời “Ta như thế nào nói giỡn a? Mị Nhi đã đáp ứng ta về sau ngồi trên đùi ta cho ta uy cơm, cho nên ta liền tuân thủ hứa hẹn mang Mị Nhi đi chung quanh du sơn ngoạn thủy.”
“Nguyệt. . . Ở bên ngoài cũng như vậy sao…… ?” Ta nơm nớp lo sợ hỏi.
“Đúng vậy!” Cái gì? Ở bên ngoài Nguyệt cũng muốn như vậy uy ta ăn cơm? Ta không cần a… !
“Nguyệt, có thể hay không không làm như vậy?”
“Có thể! Trừ phi Mị Nhi không muốn xuất ngoại du ngoạn.”
“… … . . .”
“Mị Nhi, ta làm cho ngươi chút quần áo mới được không?”
“… . . .”
“Mị Nhi?” Không nghe ta trả lời, Nguyệt dường như sinh khi a, Nguyệt khom xuống nhìn Mị, nguyên lai là Mị đã ngủ.
“Thật là, như vậy cũng có thể ngủ…” Nguyệt nhìn khuôn mặt cau mày ngủ, biết Mị ngủ không thoải mái, liền đưa ta ôm Mị vào ngực, muốn cho Mị ngủ được thoải mái hơn.
“Ngô…” Đang rét lạnh gặp phải ấm áp, Mị không ngừng hướng tới gần lòng ngực Nguyệt, cũng đưa tay ôm Nguyệt.
“Hắc…… Mị Nhi thật đáng yêu.” Nguyệt nhìn Mị như vậy, sủng nịch cười, nhưng đồng thời cũng nhíu mày, bởi vì ở trên núi lâu ngày đã làm cho thân thể Mị suy yếu.
“Mị Nhi…” Nghĩ tới thân thể Mị, Nguyệt vòng tay buộc chặt Mị giống như sợ Mị cảm thấy rét lạnh.. Hai người liền như vậy lẳng lặng cùng một chỗ, thời gian giống như đình chỉ, thế giới này giống như chỉ có hai người bọn họ.
“Ngô…” Hảo ấm áp, rất muốn tiếp tục ngủ, bất quá ta giống như đã muốn ngủ thật lâu.
“Mị Nhi, tỉnh sao?” Bên tai truyền đến giọng nói của Nguyệt.
“Ân… . . .” Mở mắt, nhìn đến chính mình cùng Nguyệt ôm ấp cùng một chỗ.
“A. . . ?”
“Mị Nhi, làm sao vậy?”
“Nguyệt, tại sao ngươi ôm ta?”
“Bởi vì Mị Nhi cảm thấy lãnh, cho nên ta liền ôm Mị Nhi ngủ.” Nguyên lai ta cảm thấy ấm áp là do Nguyệt ôm ta ngủ…
“Nguyệt, cám ơn ngươi.” Ta cười với Nguyệt.
“Về sau thời điểm Mị Nhi lạnh, có thể ôm ta, để ta cấp Mị Nhi ấm áp, ta không hy vọng Mị Nhi cảm thấy rét lạnh.” Nguyệt dịu dàng nói.
“Ân!” Loại cảm giác này thật ấm áp, thật sự làm ta quyến luyến không thôi.
“Mị Nhi, ta làm cho ngươi chút quần áo mới được không?” Nguyệt quay lại vấn đề ta chưa trả lời.
“Tại sao? Nguyệt đã muốn tặng rất nhiều quần áo cho ta, tại sao còn muốn làm thêm quần áo mới?” Ta không rõ hỏi.
“Những bộ quần áo đó không xứng với Mị Nhi của ta, nếu không bởi vì Mị Nhi nói có thể, ta đã sớm mang Mị Nhi đến ‘miên tú trang’, nơi đó làm quần áo nhất định thực thích hợp Mị Nhi.”
“Miên tú trang?” Là chỗ làm quần áo sao?
“Ân, Yên quốc nổi danh nhất về may mặc chính là ‘miên tú trang’, nơi đó làm quần áo là xinh đẹp nhất, Mị Nhi mặc xong nhất định sẽ rất đẹp.” Nguyệt cười nói.
“Quần áo nơi đó chẳng phải thực quý sao? Nguyệt vẫn là không cần thay ta làm quần áo mới! Ta mặc như vầy là được rồi.” Ta không muốn lãng phí tiền của ngươi a.
“Đừng lo, hơn nữa ta thực hy vọng Mị Nhi có thể mặc cho ta xem.”
“Chính là… . . .”
“Không có chính là, dù như thế nào ta cũng sẽ cấp Mị Nhi làm chút quần áo mới.”
“Ân…” Nguyệt tại sao có thể bá đạo như vậy…
“Như vậy hiện tại chúng ta là đi ‘miên tú trang’ sao?” Xe ngựa giống như đã đi được nửa ngày rồi.
“Ân.”
“Nguyệt, chính là tại sao lâu như vậy còn chưa tới?”
“Nhà của ta cùng ‘miên tú trang’ khá xa, cần nửa ngày đường, Mị Nhi là cảm thấy mệt mỏi sao?” Nguyệt lo lắng hỏi han ta.
“Ân, bất quá ta đừng lo.”
“Như vậy Mị Nhi nhẫn nại nhiều trong chốc lát đi, sắp tới rồi.” Nguyệt nhẹ nhàng đích xoa mặt ta.
“Ân…”
HOÀN ĐỆ THẤT CHƯƠNG
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro