Chương 9
Hoàng Cảnh Du nhíu mày nhìn bóng dáng điệu bộ bận rộn, không nhịn được cảm thấy dải ướt kia đặc biệt chướng mắt, đứng dậy tìm một cái khăn sạch đi tới phía sau Hứa Ngụy Châu, ngón tay thon dài cầm khăn phủ lên làn tóc mềm.
Hứa Ngụy Châu thân mình cứng lại, vẫn chưa cự tuyệt, tiếp tục việc trên tay. Có thể cảm nhận được, Hoàng Cảnh Du rõ ràng là lần đầu tiên làm chuyện này, động tác vụng về, nhưng ôn nhu không gì sánh được.
"Nàng xem mình kìa, nàng lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc mình, bên người lại cũng không mang theo một hạ nhân nào."
Hứa Ngụy Châu không nói, lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc của Hoàng thượng. Không biết từ lúc nào, Hứa Ngụy Châu đã cự tuyệt người khác đụng chạm vào đầu y, không vì lý do gì cả, liền như thế mà bài xích.
Nhưng giờ phút này, có lẽ là bởi sự ôn nhu của Hoàng Cảnh Du, cũng có lẽ bởi Hứa Ngụy Châu cảm thấy tóc ướt làm cho y có chút lạnh, cho nên, y cứ như vậy mà lẳng lặng đứng, Hoàng Cảnh Du cũng như vậy mà chú tâm bắt đầu lau trên mái tóc, giống như một sự âu yếm đối với bảo vật vậy.
Một mái tóc lau khoảng hai khắc mới xem là đã khô, Hoàng Cảnh Du dùng tay xốc xốc đầu y, làm cho nó mềm hơn. Cái cổ trắng như tuyết của y ở dưới như ẩn như hiện.
Rốt cuộc, Hoàng Cảnh Du đưa mái tóc của y tới trước ngực, đưa tay lướt nhẹ lên mảnh tuyết trắng kia. Nước da như ngọc kết, làm cho người ta quyến luyến không muốn rời tay.
Hứa Ngụy Châu toàn thân một trận tê dại, theo tay của Hoàng Cảnh Du đang ở trên cổ của y nhẹ nhàng chuyển động, trong cơ thể trào ra một trận tâm tư run rẩy.
Dù chưa từng trải, Hứa Ngụy Châu cũng hiểu được, giờ phút này trong không khí bao bọc xung quanh bọn họ có một loại hơi thở tên là ám muội.
Vừa định cử động, eo lại bị một bàn tay chắc khỏe ôm chặt. Hoàng Cảnh Du tựa đầu lên vai y, hít vào mùi hương thoang thoảng trên người y. "Đừng nhúc nhích, để trẫm dựa một chút, chỉ một chút thôi."
Giọng điệu hàm chứa vòi vĩnh cầu xin khiến Hứa Ngụy Châu kinh ngạc. Này là ngai vua, là chủ của một nước, là thiên tử, lúc nào cũng chỉ liếc nhìn quần thần phủ phục dưới chân hắn; này oai phong cao quý, vừa mở miệng là có thể làm cho vạn người chết, nguyên lai... cũng là người rất cô đơn...
Nghĩ như vậy, Hứa Ngụy Châu trong lòng dâng lên một hồi yêu tiếc, vì thế không cử động, cứ như vậy tùy ý hắn lẳng lặng mà ôm.
Không biết tại sao, một Lan phi bình thường, Lan phi chung quy chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt, Lan phi làm gì cũng có chừng mực không chút bối rối, làm cho người ta có một loại cảm giác rắp tăm: ôm y. Những hồi ức đẫm máu đã qua, những hồi ức khiến cho người ta khó chịu, những tranh chấp ồn ào, những diện mạo xấu xí ngoài cười trong không cười, vào giờ khắc này cũng dần dần mà lùi xa, chỉ chừa lại duy nhất sự yên tĩnh.
Mãi đến khi Hứa Ngụy Châu lần nữa khẽ gọi: "Hoàng thượng", Hoàng Cảnh Du mới hồi tỉnh, thu hồi vòng tay ôm của hắn, mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, trên mặt xuất hiện màu đỏ ửng khả nghi.
Hứa Ngụy Châu giả đò không nhìn thấy, nhấc người rót cho hắn một chén trà, hai chân vì đứng thẳng trong thời gian dài mà có chút nhũn ra mệt mỏi, nhưng Hoàng Cảnh Du thì chắc chắn là không, bởi hắn đã đem sức nặng trên người toàn bộ chuyển giao qua cho Hứa Ngụy Châu.
"Hoàng thượng."
"Ừm?" Hoàng Cảnh Du uống một ngụm trà, lẳng lặng chờ câu sau của y.
"Trà Hoàng thượng uống lần trước là mẫu đơn trà, có công hiệu dưỡng nhan, nhưng công hiệu lớn nhất là làm ấm bụng giúp lưu thông máu. Nữ tử khi tới tháng thường uống mẫu đơn trà, có thể giảm bớt đau bụng.""Khụ, khụ khụ... Khụ." Một miệng trà ứ ở trong họng, Hoàng Cảnh Du khổ sở tựa vào bàn ho khan đứng lên, con mắt hướng về phía Hứa Ngụy Châu trợn trừng, "Nàng... nàng cố ý."
Hứa Ngụy Châu thân thiện giúp hắn vỗ lưng, giả ngu hỏi: "Gì cơ? Thần thiếp cố ý gì cơ?" Nhưng tiếu ý ẩn chứa trong mắt đã bán đứng y. Việc này xem như là một sự trả thù nho nhỏ.
Hoàng Cảnh Du mê mẩn đắm chìm nhìn y, kéo tay y nhẹ nhàng vuốt môi, chỉ chỉ chiếc ghế đối diện hắn. "Đến cùng trẫm chơi cờ đi."
Hứa Ngụy Châu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hỏi: "Đã muốn canh hai sáng rồi, Hoàng thượng không đến chỗ các phi tử khác nghỉ ngơi sao?"
Lại nữa! Hoàng Cảnh Du thay đổi sắc mặt, hơi có ý giận. "Nàng không thể không làm cho trẫm tức giận sao?"
Hứa Ngụy Châu chặc lưỡi, từ xưa đến nay có phi tử nào có thể vượt qua được y? Không tranh thủ tình cảm, không ghen ghét đố kị, còn chống đối Hoàng thượng tầm hoa vấn liễu – mặc dù hơn phân nữa là vì bản thân. Hoàng thượng này còn tức giận cái gì?
Hai người không mở miệng, bắt đầu chơi cờ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chậm rãi dời về phía Tây, tình cờ mây đen kéo qua che giấu dung mạo sáng trong của nó, nhưng rất nhanh gió đã thôi tan mây, nó mới thẹn thùng mà lộ diện.
Bóng cây rậm rạp, cọ xát cành lá tề thanh hợp xướng nhịp điệu "Xào xạc" của nó.
Trăng sáng, gió thổi, cây chao.
Đó là một buổi tối đẹp đẽ, nhưng cũng là một buổi tối rất cô đơn – đối với bạch ảnh ở trên cây mà nói. Buổi tối này có điểm khiến cho lòng người cảm thấy đìu hiu.
Hoàng thượng đối với Lan phi thật sự không bình thường! Xuyên qua cửa sổ mớ, Cổ Nguyệt nhìn thấy Hoàng thượng chưa bao giờ động tay nay tự mình lau tóc cho Lan phi, lưu luyến mà ôm y, không giống như khi đối với các phi tử khác, chỉ làm qua loa hoặc có chứa sắc dục, nhưng liền như vậy lẳng lặng mà ôm, khoan thai như thế, hạnh phúc như thế, tựa hồ so với đoạt được cả thiên hạ càng làm cho hắn hài lòng.
Ở bên Hoàng thường đã hai mươi năm. Hai mươi năm – là nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng hai mươi năm, đủ để một người đối với người kia có sự hiểu biết vững chắc, thậm chí so với bản thân mình còn hiểu rõ hắn hơn.
Cổ Nguyệt chính là như vậy, hắn đã thấy Hoàng Cảnh Du vì lời khen ngợi của Thái phó mà phấn chấn cười to; thấy khi Tiêu phi chết hắn thống khổ nghẹn ngào khóc; thấy khi tiên đế băng hà hắn biểu cảm lạnh lùng; thấy hắn nhíu mày, thấy hắn phiền não, thấy hắn vì mình lo lắng; thấy khi chính mình người đầy máu được cứu về từ tay Đại hoàng tử, trong mắt hắn chợt lóe lên sát ý.
Có thể nói, từ khi bọn họ tám tuổi, sau khi Tiêu phi qua đời, biểu tình trên mặt Hoàng Cảnh Du đa số là vì hắn mà lộ ra. Vậy mà, hiện tại lại có người hơn, kẻ kia khiến cho Hoàng Cảnh Du biểu lộ tình cảm mà hắn chưa từng nhìn thấy – hạnh phúc. Đó là nguyện ý của hắn dù dùng bất cứ thứ gì, kể cả tánh mạng hắn, để đổi lấy trong chớp mắt.
Hoàng Cảnh Du, không còn là Hoàng Cảnh Du nữa.
Hay, hắn cho tới bây giờ mới không là chính mình. Hắn là vì thiên hạ bá tánh, hắn là vì đại thần trong triều, hắn là vì hậu cung phi tử, phải đánh mất chính bản thân mình.
Mình không phải là vì điều này mới lặng lẽ theo sát ở bên cạnh hắn sao? Hắn làm sao có thể là chính bản thân được?
A! Cổ Nguyệt cười nhạo, đột nhiên cảm thấy khí trời sắp vào hạ có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
End chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro