C5.
Chọn chiếc giường bên trái, Asta ngồi nhìn Yuno ở phía còn lại của căn phòng nhỏ. Đầu cậu đang đau, bỏ qua sự lo láng khi cậu đang ở chung phòng với một "ma cà rồng". Cậu thổi tắt ngọn nến, đặt chiếc đèn trên sàn lại gần ngay đầu cậu.
Thời gian trôi qua, lúc này cảm giác thật êm đềm và dễ chịu. Cảm giác này mãi mãi sẽ là một điều may mắn đối với cậu, so với những cảm xúc tương phản của tổn thương, sợ hãi và đau đớn. Giấc mộng hư không chẳng mấy chốc đã tan biến vì những tiếng rên rỉ phá tan giấc ngủ ngắn ngủi của cậu.
Cậu không biết mình đã thiếp đi bao lâu. Bên ngoài trông trời vẫn như trước với khoảng không đen kịt, một sự khác biệt về màu sắc so với giấc mơ ngọt ngào của cậu.
Cậu liếc nhìn Yuno qua ánh trăng mờ. Hai chân buông thõng qua mép giường, lưng buông thõng, một tay ôm bụng và tay còn lại ôm lấy đầu.
Asta nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy một tia sáng nhấp nháy màu đỏ khi ánh mắt họ chạm nhau, trước khi cậu chớp mắt, ánh sáng nhấp nháy màu đỏ thay thế cho những ánh sáng màu hổ phách thông thường của người nọ. Asta thận trọng ngồi dậy, nhìn Yuno vật lộn trong đau đớn. Cậu thở một hơi trước khi hỏi, "Yuno? Cậu ổn chứ ? "
Yuno lắc đầu, hất sang một bên. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cổ, không muốn thừa nhận, cho đến khi tiếng thì thầm nhỏ bật ra thành tiếng : "Cậu thơm quá."
Như vậy là đủ để Asta tỉnh táo thoát khỏi cơn mơ ngủ, áp lưng vào tường. Cậu mở miệng nói.
"Tớ không hỏi, tớ xin lỗi, n-nhưng lần cuối cùng cậu uống máu là khi nào?" Asta hỏi, hối hận khi nghe những gì tiếp theo.
"Đừng , Asta. . . " Yuno buộc mình phải nói. Giọng anh căng thẳng và khàn khàn, "Tớ không mong đợi cậu hỏi. . . Tớ - tớ sợ phải trả lời câu hỏi của cậu nói bằng cả hai cách – tớ thực sự không muốn nói. . . khiến cậu sợ hãi - nhưng – tớ đã không uống máu trong hai ngày. . . "
Asta gần như nghẹn ngào, "Có nghĩa là. . . Cậu có thể kiểm soát bản thân mình không? "
Những tiếng rên rỉ tiếp tục rời khỏi miệng Yuno khi Asta chờ đợi phản ứng của anh. Cậu ngồi, tựa lưng thẳng vào tường, nghĩ xem mình có nên chạy hay không trong khi đó không phải điều tốt đẹp khi mà cậu không giúp đỡ cậu bạn thân của mình trong tình huống này. Đây là Yuno. Cậu ấy sẽ không làm tổn thương mình.
Đúng?
"Tớ không biết." Yuno thì thầm cho qua cơn đau. Asta giật mình về phía trước, chân chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo.
"Cậu nói gì?"
"Có lẽ . . . k - không. . . Asta, tớ không biết liệu mình có thể kiểm soát được bản thân hay không ". Yuno đưa tay che mắt cậu, răng nanh lộ ra dưới ánh trăng. Những tiếng rít yếu ớt được nghe thấy qua những tiếng rên rỉ.
Khung cảnh trở nên mờ ảo khi Asta chứng kiến người bạn thời thơ ấu của mình biến thành một sinh vật mà cậu không bao giờ nghĩ tới. Nỗi đau, không thể chịu đựng cùng với sinh vật kì lạ khiến cậu tan nát.
"Tớ đói quá. . . "
Asta rùng mình. Kỉ niệm hiện ra trước mắt, một lần nữa bảo vệ cho người bạn của mình. Cậu sẽ giúp đỡ bất kể điều gì xảy ra. Cậu đánh giá tình hình trước mắt, trước khi tiếp tục.
"Tốt thôi, lấy máu của tớ. . . " cậu thì thầm, giơ cánh tay trái lên.
Yuno ngóc đầu dậy, nhe răng.
Asta ngập ngừng, "Ch - Chờ đã! Tôi có bị biến thành ma cà rồng không? Tớ - Nếu cậu hút máu của tớ? Chỉ là một chút máu. . . vì vậy cậu sẽ không bị mất khống chế và trở nên hung hãn. "
Yuno lắc đầu nguầy nguậy, "Một lời nguyền sẽ không khiến tớ biến người khác thành ma cà rồng, Asta. . . Tớ sẽ không uống máu của cậu - "
"Yuno. . . Tớ không muốn chiến đấu với cậu nếu chuyện đó xảy ra. Chỉ một chút . . . đừng mất kiểm soát! " Asta cầu xin, trong lòng cảm thấy sợ hãi khi đôi mắt màu hổ phách hiện ra những mảng đỏ, lan ra từ đồng tử của người nọ.
Yuno nhăn mặt trước khi nói với giọng lạnh thấu xương. Đứng dậy, nắm lấy cả hai vai của Asta, đẩy cậu xuống tấm ván sàn gỗ. Tiếng va chạm của cơ thể họ vào gỗ cứng vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
"Cậu ngon quá, Asta. . . "
Asta nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi ống tay áo của mình, dùng tay kia che cổ, hy vọng có thể chỉ ra rõ nơi Yuno nên cắn vào.
Yuno cố gắng giữ tâm trí của mình, lao đầu vào cánh tay trái của Asta. Anh không muốn nghe nó. Anh căm ghét bản thân khi tiếng khóc từ Asta, khiến trái tim anh rung lên một cách đau đớn. Anh ấy đang làm tổn thương Asta rất nhiều. Muốn dừng lại, anh cố giật nanh ra nhưng vô ích. Cơ thể anh có khả năng phán đoán tốt hơn mùi vị của máu, và điều này là quan trọng nhất. Máu người ngon hơn rất nhiều. Asta có hương vị tuyệt vời. Anh thích thú với cảm giác cơ thể họ tiếp xúc gần như thế này. Anh ở trên người nhỏ hơn.Cơ thể Asta đang rung lên cậu ấy đang kích động. Máu như trào dâng niềm vui bất chợt.
Asta đã nghĩ đi nghĩ lại những gì cậu đã làm. Liệu có một cách giải quyết tốt hơn? Ý nghĩ trong tiềm thức của cậu cũng nghĩ như vậy. Cậu không biết cách nào tốt hơn để giúp đỡ cậu ấy. Cánh tay đau đớn, cậu cảm thấy máu dồn lên nanh cậu ấy rất nhiều. Dòng máu chảy qua nanh cậu ấy cung cấp cho Yuno một cách hào phóng khiến cậu chao đảo khi đầu óc trở nên mù mịt. Máu chảy ra quá nhanh. Vừa đủ chưa? Cậu không biết Yuno nên uống bao nhiêu, nhưng cậu ngất đi thì không nhiều lắm. Tiếng hét kéo dài của cậu nhanh chóng giảm xuống khi năng lượng trong người cậu như bị trút hết,vào người đàn ông đang ở trên người cậu.
"Yuno. . . " cậu cựa quậy, "Cậu làm xong chưa? Tớ hy vọng là. Tớ - tớ không thể chịu đựng được nữa. . . "
Yuno bật dậy. Chân khuỵu xuống, quỳ gối trên Asta. Yuno khó thở, cả hai tay đặt lên vai Asta. Anh không thể ngừng mỉm cười khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể giữa họ. Asta ngoan ngoãn nằm dưới anh ta, sững sờ. Anh nhẹ nhàng để ngón tay cái sượt qua vai, chạy dọc xuống hai vết cắn trên cánh tay mà anh đâm thủng. Asta yếu đuối và bất lực.
Đáng yêu và ngon.
Yuno ngẩng đầu lên, lùi lại. Anh trong nội tâm tự tát mình khỏi suy nghĩ. Bản năng ma cà rồng của anh vẫn còn đọng lại từ mùi vị của máu lơ lửng trên môi dưới. Anh liếm từng chút một của nó; không cho phép mình ngửi hoặc nếm nhiều hơn, sợ rằng mình sẽ thèm muốn nó như một cơn nghiện.
Asta nheo mắt trong bóng tối, nhìn thấy Yuno phía trên mình. Sắc mặt anh không tái nhợt như trước. Có một chút màu hồng xung quanh. Phải từ trong máu. Phần còn lại của cơ thể Yuno, nhợt nhạt như chết.
Mặc dù vậy, anh ấy sẽ không nói rằng ma cà rồng sắp chết vì chúng còn sống.
Asta bất lực nhìn Yuno nhìn chằm chằm vào mình. Cậu quá yếu để làm bất cứ điều gì. Tất cả những gì cậu có thể làm là nằm xuống, đủ hy vọng để không ngất đi.
Yuno không thể kìm được cảm giác choáng ngợp của mình khi ngửi thấy mùi bánh mì, kem, vani và nhiều mùi hương hỗn hợp khác thoang thoảng trong máu của Asta. Anh liếm môi mình một lần nữa, phản đối sự không phối hợp của cơ thể. Sẵn sàng chống lại bản thân của mình; cuộc đấu tranh nội tâm của anh bắt đầu trước khi thất bại trong việc chống lại bản thân trong việc cho phép ma cà rồng bên trong của anh mất khống chế một lần nữa.
Đôi mắt anh sáng lên đầy ác ý, từ từ kéo áo Asta lên, chạm vào bụng cậu, nhìn nó lên xuống theo nhịp thở chậm rãi của cậu; không biết Yuno đang định làm gì. Không chờ đợi nữa, anh lao vào bụng Asta, dùng răng nanh đâm xuyên qua nó.
Asta trợn tròn mắt, há hốc mồm vì bị cắn bất ngờ, "CÁI GÌ - AHHH !!!" Cuộc tấn công bất ngờ khiến cậu vô cùng sợ hãi, cậu tưởng như linh hồn cậu đã rời bỏ mình.
"YUNO!" Asta hét lên
Yuno tiến sâu hơn vào da thịt mềm mại, không để ý đến tiếng la hét và cầu xin được thả ra của Asta.
"DỪNG LẠI! LÀM ƠN!" Asta van xin, nước mắt chảy dài vì đau đớn.
Yuno không dừng lại
Màn đêm lạnh lẽo đen tối bao trùm bởi máu quằn quại, những tiếng la hét van xin và van xin thương xót, hòa vào những tiếng gầm gừ sung sướng, càng làm cạn kiệt tiếng khóc của Asta.
* * *
Translator'snote: hehe để mí bà đợi lâu tại tuii hơi lười ó. Và tui đã trở lại , chap mới đã được edit và đăng tải. hope u enjoy it.🌟 để tuii có động lực edit full nha mí bà hong lằ lặn típ ắ:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro