Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

( yunjaeship) Còn nữa, anh yêu em....

Author: heocon144 (Chii) (hay phuongchi144)

*Pairings: Yunjae, Yoosu, Hanchul, little Kimin…

*Disclaimer: Các oppa không thuộc về au nhưng số phận các oppa trong fic do au quyết định^^

*Rating: M

*Category: Sad, pink, humor, HE

*Summary: ”Yunnie à, điều kì diệu nhất trong đời em là đã gặp được anh. Vì vậy, em đã luôn ích kỷ giữ chặt anh bên mình, chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị bỏ lại… Nhưng tất cả, đều là em đã lầm. Trò chơi đó, em không thể tiếp tục rồi, sau này anh đừng vì ai khác, mà hãy sống cho bản thân mình nhé, có được không? …Tạm biệt, Yunnie!

Còn nữa, em yêu anh…”

*Warn: Trong fic việc hai người đàn ông yêu nhau/ kết hôn/sinh con là chuyện bình thường (Cụ thể là Yunho-Jaejoong, Yoochun-Junsu của DBSK), rds nào không thể chấp nhận vui lòng click back, ai là fan của Hwang Mi Young (SNSD) thì nên cân nhắc, tuy cô ấy không phải vai phản diện hoàn toàn nhưng cũng đối đầu với JaeJae trong fic rất nhiều.

Chap I: SỰ DỊU DÀNG CỦA ÁC QUỶ

Tổng công ty Jung.co, trụ sở chính – Shinki’s building.

Tại tầng 40, phòng Đại chủ tịch – Boss đại nhân.

“Giải thích cho tôi, sự việc lần này là thế nào?” Một giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên khiến hai kẻ đang đứng trước người đó giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn xối xả.

- Dạ… thưa chủ tịch… cái đó…

- Hankyung, tôi không hỏi anh.

“Hức hức! Jung Yunho chết tiệt! Người ta đi chơi với Hannie trễ họp có… 1 tiếng chớ mấy. Có cần “luộc” mình thế này không ah?” Người con trai tóc đỏ đứng cạnh Hankyung kia cứ cúi gằm mặt, trong đầu không ngừng rủa thầm Boss đáng kính keo kiệt bủn xỉn.(=.=)

- Trưởng phòng Kim, miệng anh mất rồi chăng? – Đại chủ tịch hào phóng ban phát cho Kim Heechul tia nhìn nhọn hoắt “chết người”

- Dạ…Chủ tịch… lần sau tôi sẽ chú ý hơn…vì sơ suất nên… – Heechul run run nói, vẫn không sao dám nhìn mặt Boss đại nhân nổi!

Cộp!!

Đại Boss đặt mạnh cốc nước trong tay xuống bàn, giọng nói lại thấp đi mấy phần:

- Sơ suất? Tôi trả lương cho anh để nhận được cái “sơ suất” đó chắc? Hợp đồng với Choi.co lần này nếu vuột mất sẽ tổn thất bao nhiêu anh có biết không? Trưởng phòng như anh đã vậy, nhân viên sẽ nghĩ thế nào hả?

Lúc Heechul nghe tiếng “cộp” ở trên đã sợ đến rớt tim ra ngoài, lại thêm giọng nói “trầm ấm” của sếp lớn cứ vang lên liên tục bên tai, thật sự là hồn lìa khỏi xác rồi!

Thấy người yêu bị dọa đến “đơ toàn tập”, Hankyung trong lòng vừa thương vừa… run! Quả thật nếu Heechul không ham vui quá thì không đến nỗi nào, nhưng hôm nay là kỉ niệm 3 năm Hanchul hai người yêu nhau mà! Boss lại chẳng kiêng nể vứt cho Heechul 10 cái hợp đồng, giao cho Hankyung 5 dự án quảng bá mới của Yoochun. Heechul chỉ còn buổi họp với Choi.co là hoàn tất, chỉ vì… một phút bồng bột chạy đến chỗ “tình yêu”, dứt ra không nỡ thôi ~~

Thật sự là…

Ai muốn chọc giận Chủ tịch lạnh lùng, sắt đá như ác ma đó đâu chứ!

THÀ LÊN SÂN THƯỢNG NHẢY XUỐNG CÒN SƯỚNG HƠN AH!! HUHUHU~~~~(TToTT)

.

.

.

Bầu trời Seoul hôm nay trong xanh lạ thường, nắng dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng của Boss, sưởi ấm cả không gian.

Nhưng với hai con người đang trình diện trước Đại chủ tịch, mùa đông về thật là sớm quá đi! Giờ ngẫm lại, câu cửa miệng của Lee thư kí : “Không rét mà run!” thực chưa chính xác! Phải gọi là “vừa rét vừa run” mới đúng a~

“Cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa e dè từ bên ngoài truyền vào, Heechul và Hankyung nhìn nhau thầm than thở, sao lại chọn đúng lúc này chứ, Lee thư kí muốn “chết chùm” cả lũ ư?

- Chuyện gì? – Vị chủ tịch sầm mặt hỏi, âm vực lạnh lẽo làm 3 người nổi hết cả da gà da vịt, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

- Thưa Chủ tịch… cậu Hero đã về đến rồi ạ!

Hai kẻ đang đau khổ bên trong vừa nghe thấy câu đó thì rưng rưng nước mắt, thật hận không thể chạy đi thắp nhang tạ ơn tổ tiên! Jaejoong ơi là Jaejoong, sao em không… tới sớm hơn chứ? (_ _|||)

Trong phút chốc chân mày đang nhíu lại của Boss giãn ra, gương mặt bỗng như bừng sáng khi nghe đến người đó. Jung Chủ tịch lập tức đẩy ghế bước ra, bỏ mặc hai kẻ đang vui mừng ôm nhau nhảy nhót như điên trong phòng mình ~

- Joongie!

Anh vừa nhìn thấy bóng người từ xa thì vội cất tiếng gọi, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như cũ nhưng trong mắt đã ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng.

Trên bộ salon sang trọng đặt tại sảnh trước của tầng 40, thiên thần áo trắng lặng lẽ ngồi đó. Nắng khẽ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, khiến con người mong manh ấy như hòa vào ánh sáng, mái tóc đen mượt ôm sát càng tôn lên nét dịu dàng và ấm áp của cậu. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên khi nhìn thấy người đang tiến về phía mình, cậu đứng lên vươn tay ôm lấy cổ anh ngay lúc anh tới nơi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai một cách yêu thương:

- Nhớ quá đi, Yunnie!

Chủ tịch Jung.co, người vừa được gọi là “Yunnie” khi ôm con người bé nhỏ kia trong tay thì vội quay lưng về phía cửa sổ, ngăn ánh nắng chạm vào lan da trắng như men sứ của người đó. Anh yêu thương vuốt ve mái tóc cậu, nhíu mày hỏi:

- Sao lại là hôm nay? Không phải theo kế hoạch 3 ngày nữa mới về ư?

- Anh không thích à ? – Cậu bĩu môi hờn dỗi nói, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào lồng ngực Đại chủ tịch.

- Joongie ! – Yunho kéo cậu ngồi xuống, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị nhưng phảng phất nét lo lắng, anh nắm những ngón tay hồng hồng nhỏ nhắn khẽ hôn lên đó – Đã không báo trước cho anh, lại còn tới đây mà không về nghỉ ngơi, sức khỏe em làm sao chịu nổi chứ ?

- Hihi, nếu em không đến, hai hyung chắc bị anh dọa cho chết khiếp luôn rồi ! Anh thật là, hôm nay là ngày đặc biệt của hai người đó mà~ – Jaejoong cầm hai tay anh lắc lắc, đôi mắt to tròn long lanh nũng nịu y chang chú cún con đang vòi vĩnh.

- Jaejoong ! – Yunho nghiêm giọng gọi, không để cậu đánh trống lảng được. – Em vừa xuống máy bay thôi, lỡ có chuyện gì…

- Aishh~ Yunnie~ Em đói rồi~ mình đi ăn được không~~- Cậu vội vòng tay qua eo Yunho rúc vào lòng anh, ngăn bài thuyết giảng của vị Chủ tịch vĩ đại.

- Cái gì ?! Còn chưa ăn cơm ? Biết mấy giờ rồi không ? Dạ dày của em…

- Yun~~ Người ta đói…người ta đói mà~ Huhu~~

Thấy con người lì lợm kia cứ làm loạn trong lòng mình, lại thêm cái giọng ỉ ôi ra vẻ đáng thương đó nữa chứ, Yunho thở hắt một cái, thực sự là không thắng nổi !

- Thư kí Lee, hủy những công việc chiều nay cho tôi ! – Yunho vừa nói vừa đem áo khoác choàng vào người Jaejoong, cẩn thận gài từng cúc mặc kệ sự phản đối mè nheo của « đương sự »

Jaejoong chớp chớp mắt trông rất đáng yêu, đôi môi nhỏ chu ra nũng nịu :

- Yunnie trốn đi chơi hửm ? Em méc appa đó~~ – Jaejoong biết Yunho làm vậy chỉ vì mình, thế nào anh cũng đem cậu về nhà rồi ở đó canh chừng luôn cho xem. Haizzz~ Dù vậy nhưng bản tính thích trêu chọc Yunnie lại nổi lên rồi, đành chịu ah~

Yunho khẽ gõ nhẹ lên trán cậu, xong xoay người vòng tay qua eo Jaejoong kéo cậu đi thẳng ra thang máy. Chẳng thèm chấp ! Mệt !\(_ _)/

Hyori- Lee thư kí bụm miệng cười chảy cả nước mắt khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia đi được một đoạn lại đưa tay xoa xoa lên trán con người bé nhỏ bên cạnh. Trời ạ ~~~ thương vậy sao còn đi cốc người ta rồi xót hết cả ruột gan làm chi~~ Tự làm tự chịu mà !

- PHỤTT ~~ HAHAHAHAHAHA !!! ÔI ĐAU BỤNG QUÁ !! HÁ HÁ HÁ !!

- Đúng là « vỏ quít dày có móng tay nhọn » !! Hahahahaha ~~~ – Đợi hai kẻ kia rời khỏi, Heechul lập tức ôm bụng cười lăn lộn, cái bộ dang y chang con chiên ngoan đạo của ác quỷ máu lạnh thật khiến người ta xúc động ah~

- Lần này phải cảm ơn Jaejoong đó, Chullie àh… – Han Kyung đưa tay lau nước mắt (do cười quá nhiều), thầm nghĩ không biết cấp dưới nhìn thấy bộ dạng này sẽ mất mặt thế nào, còn đâu là hình tượng Giám đốc Han Kyung bình tĩnh quyết đoán của Jung.co nữa chứ!

- HAHAHAHA !!! *Vẫn cười điên cuồng*

.

.

.

Tầng 20 Shinki’s building – In heaven Restaurant.

Những người có mặt ở In heaven không ngừng đưa mắt nhìn ngưỡng mộ về phía bàn Vip – Nơi một thiên thần áo trắng xinh đẹp đang ngồi cùng người đàn ông quyến rũ, quyền lực – Chủ tịch tập đoàn Jung.co.

- Yunnie! Anh là đồ xấu xa!

Yunho đang tỉ mỉ cắt nhỏ thức ăn trên dĩa, nghe tiếng nói giận dỗi từ đối diện cũng không thèm ngẩng lên, cắm cúi làm tiếp.

- Sao đi đâu cũng gây chú ý vậy ? Anh muốn hại đời tất cả già trẻ lớn bé không chừa ai hết à ? – Jaejoong bực mình đập bàn một cái, dám lờ mình ư!

- Đây, ăn từ từ thôi, nhớ nhai kĩ đó – Yunho như người bị mất tai, bình thản đưa đĩa bít tết được cắt nhỏ từng miếng đến trước mặt Jaejoong, dặn dò y như ông bố (già) đang chăm con trẻ.

- Yah ! Yunho !! Anh cố tình phải không ? – Jaejoong cao giọng nói, thật tức muốn xì khói ah!

- Joongie, mau ăn đi – Yunho nhìn thẳng vào mắt cậu nói như ra lệnh, không dùng biện pháp mạnh là không xong – Đã quá bữa trưa 2 tiếng rồi, em muốn tối nay ngủ ở bệnh viện sao ?

Jaejoong cầm cái thìa một cách bực bội nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, ăn từng muỗng nhỏ chậm rãi như con mèo. Chốc chốc cậu lại đưa mắt nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt theo dõi chăm chú của người đối diện, đến lần thứ 3 thì Yunho không chịu nổi mở miệng hỏi :

- Muốn gì đây, nói đi !

Jaejoong tròn mắt, hơi hơi nghiêng cái đầu qua một bên cười tinh nghịch:

- Hì hì, anh nói xem, nhìn bộ dạng anh bây giờ sẽ khiến người ta ngạc nhiên đó ! Được Jung Chủ tịch ưu ái thế này, em có phải là đã tích phước mấy đời rồi không ?

- …

- Yunnie ?

- Em nói vớ vẩn gì vậy ? – Yunho khẽ đặt cái nĩa xuống, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng

- Không có, chỉ là em đang nghĩ… anh chăm sóc em thật quá nhiều đi, như thế này…– Cậu đưa tay chỉ chỉ vào phần ăn của mình – Chị Mi Young có lẽ không vui đâu.

Yunho nhíu mày, giọng nói đã hơi khó chịu :

- Cái gì không vui ? Anh lo lắng cho em trai mình là lẽ đương nhiên, sao phải để ý mấy cái vô lý đó hả ?

Jaejoong yếu ớt như vậy, chỉ sợ rời mắt một chút liền có chuyện. Anh luôn nơm nớp bảo vệ, nâng niu chiều chuộng cậu còn không hết, ai dám không hài lòng về việc này chứ ?

Jaejoong nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh, lại cúi đầu xuống gắp một miếng bỏ vào miệng, đôi môi vẫn phảng phất nét cười.

- Nếu em là chị Mi Young… nhất định sẽ ghen tị đến chết thôi.

Ai có thể cao thượng đến độ chấp nhận cảnh chồng mình, hơn hết lại là một người lạnh lùng, cao ngạo như Yunho cẩn thận chăm chút cho người khác từng tí một như thế ? Dù cho kẻ đó có là em trai anh – Jung Jaejoong đi chăng nữa.

Thấy Yunho ngày càng sa sầm nét mặt, Jaejoong vội cười nịnh chồm người qua nắm lấy tay anh, đôi mặt híp lại vô cùng dễ thương :

- Thôi mà Yunnie… em chỉ nghĩ vậy thôi, có cần tức giận thế đâu… sẽ mau già lắm đó, Yunnie…

Nhìn vẻ hối lỗi tội nghiệp của cậu, Yunho thở ra chán nản, tay không tự chủ đưa lên vén mái tóc lòa xòa trước trán Jaejoong, khẽ vuốt ve làn da non mềm như âu yếm con mèo nhỏ.

- Về sau không được nghĩ lung tung nữa, biết không ?

Như được ban lệnh đại xá, Jaejoong ôm lấy bàn tay Yunho đặt trên má mình mà gật đầu lia lịa, bộ dạng giống như phải chịu nhiều oan khuất lắm.

~o0o~

…………………………

Jung Jaejoong

Phải, tôi là Jung Jaejoong.

Em trai của Jung Yunho.

Vĩnh viễn, chỉ là em trai mà thôi…

Cho nên, cánh cửa đó, tôi vĩnh viễn cũng không bước qua được

Yêu anh ấy, tôi đã hiểu được thế nào là “bóng tối”

Vì anh ấy, tôi chấp nhận để bản thân mình đắm chìm trong đó 

Giống như đánh một canh bạc, nếu thua, tôi sẽ mất tất cả, sẽ đau đớn đến chết, một chút hơi thở sót lại cũng không có.

Nhưng, tôi sẽ không thua.

Bởi vì đối với Jung Yunho, Jaejoong của anh là điều quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

Không phải cô ta, cũng không phải Minho

Mà là tôi, Jung Jaejoong

Hwang Mi Young, giữa tôi và cô, vốn không đơn giản như những gì cô nghĩ đâu! 

Tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ ai, kể cả cô – vợ của Yunho cũng vậy.

Không một ai có thể cướp anh ấy khỏi tôi!

………………………………………….

~~o0o~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: