Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. HOÀN HẢO.


SUMMARY:

Một Kim JaeJoong hoàn hảo?

Một Jung YunHo hoàn hảo?

Và, một YunJae hoàn hảo?

o0o —– o0o

Author: Flower Nhật

.

.

.

Nếu đặt ra câu hỏi : "Trường học nào tốt nhất Soul?", thì dù đi từ ngõ nhỏ đến đường lớn, dù hỏi từ cụ già 80 tuổi đến trẻ con mới biết đi, thì câu trả lời luôn luôn chỉ có một, đó chính là ngôi trường danh giá Maze.

Nếu đặt ra câu hỏi : "Lớp nào giỏi nhất Maze?", thì dù đi từ toilet đến văn phòng, dù hỏi từ thầy hiệu trưởng đến bác lao công, thì câu trả lời cũng chỉ có một, đó chính là lớp S thiên tài.

Nếu đặt ra câu hỏi : "Học sinh nào giỏi nhất lớp S?", thì bạn sẽ ngay lập tức được nhìn bởi hàng hàng lớp lớp ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên.

Từ lâu như đã thành luật, nếu đã bước qua cổng trường Maze là bắt buộc phải học thuộc lòng cái tên Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong là ai? Chính là người giỏi nhất toàn trường, thông minh nhất toàn trường, xinh đẹp nhất toàn trường....

Tóm lại mà nói, Kim JaeJoong chính là hot idol toàn trường Maze thiên tài.

Bởi vì là một người hoàn hảo, nên JaeJoong luôn là tiêu điểm của mọi sự chú ý, và là đề tài bàn tán của già trẻ lớn bé trong trường.

Lúc nào cũng đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, JaeJoong cảm thấy tất cả mọi thứ đều không có gì đáng lọt vào mắt, bản thân mình lúc nào cũng là trung tâm, cũng là duy nhất, là số một, là ba chấm, là bla bla bla cho đến khi...

*

Vào một ngày trong xanh nắng ấm, lớp S có thêm học sinh mới.

"Xin chào, tớ là Jung YunHo, hi vọng từ nay sẽ được mọi người giúp đỡ." – Tên con trai có đôi mắt sáng và nụ cười chết người kia vui vẻ giới thiệu.

JaeJoong cúi đầu xuống không thèm quan tâm. Cái tên này nghe nói con ông cháu cha gì đấy mới được chuyển vào đây, chứ học hành nổi gì. Nhìn cái bản mặt khó ưa là biết tối ngày cưa gái với tiêu tiền thôi, chả làm được tích sự gì. Thật là xấu mặt nam nhi.

Đó là ấn tượng đầu tiên của cậu đối với YunHo, là ấn tượng vô cùng, vô cùng xấu.

*

JaeJoong không hổ danh là thiên tài, đoán đâu là trúng phập cái đó.

YunHo suốt ngày vô lớp hết nháy mắt đưa tình với cô này, là lập tức toe toét lừa tình cô kia. Nếu có hứng thú thì sẽ chống cằm nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, nếu không hứng thú thì không xem ai ra gì, thản nhiên gác chân lên bàn ngáy o o.

Hơn nữa còn suốt ngày hẹn hò cặp kè ở bar thâu đêm suốt sáng, vào lớp thì ngủ bù, mặt mày lúc ngồi học lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trẻ em trí tuệ kém phát triển.

Đối với JaeJoong mà nói, những tên lười biếng cũng như sâu bọ côn trùng, những thằng dại gái cũng như rác thải xã hội, những tên công tử chỉ biết tiêu tiền cũng như miếng xương mà cẩu gặm thừa.

Jung YunHo kết hợp hoàn hảo đầy đủ những tiêu chuẩn trên, để trở thành đối tượng ngứa mắt số một của Kim JaeJoong.

Chưa dừng lại ở đó, hận ý của JaeJoong đại nhân đối với miếng giẻ rách YunHo còn tăng cao vùn vụt khi mà cái tên, đối với JaeJoong mà nói, chỉ biết dùng chân suy nghĩ đấy, vô cùng tự nhiên mà dám... dám...

Đứng hạng nhất toàn khối!

Một tên lười biếng như vậy, một tên biến thái háo sắc như vậy, một tên bại hoại trời đất bất dung như vậy, tại sao, hết lần này đến lần khác luôn đứng trước cậu?

JaeJoong không hiểu, JaeJoong ức chế, JaeJoong khó chịu, đối với cậu mà nói, YunHo tỏa sáng lấp lánh trong mắt nữ sinh toàn trường như thế nào thì cũng như các nhọt trên mông cậu như thế đấy, chữa hoài không hết.

*

Vào một ngày mùa xuân đầy nắng, JaeJoong mang cơm hộp định tìm một chỗ vắng vẻ, thoải mái nào đấy ngồi thưởng thức. Vừa định đặt mông ngồi kế bụi rậm ở sân sau, JaeJoong nghe giọng con gái nỉ non.

"YunHo, đừng như thế mà. Kìa, kìa, cái tay lại để đâu đấy? Nhột quá à!"

JaeJoong liếc mắt khinh thường, hừ, trường học là nơi thiêng liêng cao quý, lại để cho cặp đôi vô sỉ này ở đây giở trò hay sao ? JaeJoong ta đây phải thay trời hành đạo.

Nghĩ là làm, JaeJoong anh dũng hi sinh trái táo ngon lành chín mọng của mình, một phát ném thẳng vào bụi cây trước mắt, hùng hồn ném lại mấy câu.

"Đừng có ở trường học mà làm mấy việc bẩn mắt quá đi, bạn Jung!" – Sau đấy cậu quay mặt, bước đi thẳng.

Nữ sinh tóc xoăn đi cùng với YunHo ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng JaeJoong, nàng khó hiểu hỏi :

"Chữa chân thôi mà, bẩn mắt chỗ nào chứ?"

YunHo không trả lời, bởi vì hồn hắn từ lâu đã bay theo con người xinh đẹp cao ngạo phía trước mất rồi...

*

JaeJoong đinh ninh rằng từ sau lần đó, tên YunHo biến thái sẽ không dám lượn tới lượn lui xuất hiện trước mặt cậu nữa, tuy nhiên, cậu đã nhầm.

YunHo không những thường xuyên lượn tới lượn lui trước mặt JaeJoong, mà lại còn không biết xấu hổ hết lần này đến lần khác bắt chuyện với cậu.

Chẳng như lần phát bài trước, hắn ngồi cuối lớp lại chạy lên đầu lớp, đến chỗ JaeJoong ngồi, rồi hớn hở hỏi :

"JaeJoong, cậu mấy điểm?"

JaeJoong tức đến trợn mắt, tên này là cố ý khoe điểm đây mà.

Ví như giờ tự học mới đây, hắn lon ton nép sát vào chỗ cậu, thắc mắc :

"JaeJoong, bài này làm thế nào?"

Bài này JaeJoong quằn quại hai hôm nay, vẫn chưa ra đáp án, là hắn cố ý chọc quê cậu phải không ?

Hoặc giả như giờ ra về hôm qua, hắn chạy xe lại gần chỗ JaeJoong đang đi bộ, rồi thản nhiên mở cửa limousine bước xuống, mặt mày tươi rói:

"JaeJoong, trùng hợp quá nhỉ?"

Cái tên vô duyên này, có phải là cố ý khoe của phải không?

Đó là chưa kể đến lần trước, rồi lần trước, rồi lần trước trước nữa...

JaeJoong tức đến mức lộn ruột, lộn gan, lộn phèo, lộn phổi... nói chung có cái gì trong cơ thể, thì chúng nó cứ thi nhau mà lộn hết cả lên.

Vào một ngày gió mát nào đấy, JaeJoong được nhờ đi phát bài cho lớp, cậu nhìn xấp bài đang cầm trên tay, nghiến răng trèo trẹo : Jung YunHo, 100 điểm.

Khốn khiếp, cậu lại chỉ có 99.5 điểm, thật là tức chết mà.

Đến khi đi tới bàn YunHo, cậu cố trợn to mắt lên trừng hắn, để hắn biết rằng, cậu đây hận hắn đến cực điểm, thì bất chợt JaeJoong đứng ngẩn ngơ...

Khuôn mặt nghiêng nghiêng ngủ của YunHo, hướng ra phía cửa sổ, để ánh nắng rọi vào, làm bừng lên đường nét như tạc.

Chừng hơn năm phút đứng hình, JaeJoong đột nhiên mặt mày đỏ bừng, chạy vội về bàn úp mặt xuống, bối rối đến mức xấp kiểm tra quăng ở đâu cũng không biết, cậu lầm bầm:

Cái tên khốn đó, rốt cuộc, hắn đã mơ thấy gì mà dám gọi tên cậu như vậy?

Dám gọi cậu bằng cái giọng chết tiệt đó?

Chất giọng trầm ấm tràn đầy yêu thương, khiến một tư vị không tên, cứ mãi lan tỏa trong tim JaeJoong...

.

.

.

Một tên mà JaeJoong ghét đến tận xương tủy, và cậu khẳng định rằng hắn cũng chẳng ưa gì mình, nhưng dường như, sự thật không giống như JaeJoong đã nghĩ, điều đó khiến cậu vô cùng lúng túng. Thế nên chiều nay, cậu quyết định đi đường vòng để tránh mặt YunHo.

Quãng đường này JaeJoong phải đi qua rất nhiều hẻm nhỏ, lúc nào cũng tối đen đến kì lạ, trông rất đáng sợ, nên hầu như chả có mấy ai đi lại.

JaeJoong vừa đi vừa cố gắng lí giải, rốt cuộc YunHo đối với cậu là gì, thì loạng choạng thế nào mà chân này móc vào chân kia, JaeJoong té đập mặt vào tường, đau đến phát khóc. Cậu ức chế gào ầm lên:

"Chết tiệt, trặc chân rồi!"

JaeJoong xoa xoa cục u to đùng trên trán, nhìn nhìn bàn chân sưng đỏ, cậu lầm bầm :

"Đáng ghét thật, còn có thể nào tệ nữa không ?"

Ầm Ầm !

JaeJoong vừa dứt lời, là mưa như trút nước đổ ào ào xuống.

Cậu trợn mắt, này, không đùa chứ?

Chưa dừng lại ở đó, JaeJoong vẫn tiếp tục lì lợm lầm bầm:

"Như thế đã tệ lắm rồi, không thể nào tệ hơn được nữa."

Vừa dứt lời đợt hai, là cậu nghe tiếng mấy thằng lưu manh vẳng vẳng bên tai :

"Ôi, em xinh thế? Ngồi ở đây làm gì hả em?"

JaeJoong hận đến mức muốn vả mồm mình vài cái, sao mà...

"Hê hê, chắc chờ tụi mình đến xử đó. Trai bao hả?" – Một thằng khác nhìn lom lom JaeJoong đáp lại.

Thế rồi chúng nó ngoác mồm cười, nhìn phản cảm không thể tả.

JaeJoong vốn dĩ là một con người kiêu ngạo có thừa, đâu thể dễ dàng để cho bọn đầu đường xó chợ này cười đùa được, cậu lạnh giọng :

"Ngậm mồm lại đi, bộ chưa đánh răng bao giờ hả? Thối chết được."

Một đám đang cười ha hả, nghe JaeJoong đáp lại như thế, không khỏi tức giận, một tên có lẽ là đại ca, gã xông tới tát vào mặt JaeJoong, mạnh đến nỗi làm đầu cậu nguyệch hẳn sang bên, hét lớn :

"Thằng mất dạy, ai cho mày nói chúng tao thế ? Chắc nó thèm tụi mình chơi quá đó mà, lên đi anh em."

Gã vừa nói xong, là lập tức nắm chặt lấy áo sơmi của JaeJoong, xoẹt một tiếng, chiếc áo mỏng manh bị đứt làm đôi.

Gã cùng tụi đàn em sững sờ nhìn cơ thể JaeJoong trắng ngần như tỏa sáng trong con hẻm nhỏ, một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, quyến rũ đến không thể cưỡng lại.

JaeJoong tức giận tính tát hắn một cái, nhưng tên kia đã nhanh chóng nắm chặt tay cậu, rồi nhanh như cắt gã lao lên đè mạnh thân hình mảnh khảnh của cậu xuống đất.

Một tia chớp lóe lên, đủ để JaeJoong nhìn thấy tên đó có ánh mắt mê dại, miệng nhếch cười để lộ hàm răng ghê tởm, sau lưng cũng là một đám du côn, râu ria xồm xoàm đang chảy nước miếng nhìn cậu.

JaeJoong sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên cậu sợ đến như vậy, người cậu khẽ run rẩy :

"Cút đi, cút đi, lũ biến thái." – vừa nói cậu vừa quẫy đạp loạn xạ

Một thằng tiến lên nắm chặt chân JaeJoong, hắn cười khả ố áp sát vào người cậu, rồi một vài tên nữa cũng tiến lên, bao vây xung quanh JaeJoong.

Cơ thể nhớp nhám của chúng chạm vào lớp da non mềm của cậu, khiến JaeJoong buồn nôn, mùi hôi thối xung quanh như khiến cậu ngưng thở. Một tên đưa bàn tay thô ráp của hắn lần từ trên cổ cậu xuống ngực, dần dần xuống bụng, và đang nấn ná ở thắt lưng của cậu.

Trong giờ phút nguy hiểm này, não JaeJoong như ngừng hoạt động, cậu không thể nghĩ gì, không thể nghe gì nữa, hình ảnh xuất duy nhất lúc này thoáng vụt qua trong cậu, chính là cái kẻ đã khiến cậu lâm vào tình cảnh này.

JaeJoong chỉ biết gào ầm lên:

"Jung YunHo, cứu tôi!"

Tiếng hét của cậu vọng lại từng hồi, nhưng tuyệt nhiên, chẳng có gì xảy ra. Đến khi JaeJoong chuẩn bị nhắm mắt buông tay, phó thác cho số phận thì đột nhiên, cậu thấy một cái bóng di chuyển nhanh đến mức chóng mặt, đá bay những tên khốn vây quanh cậu ra, người đó quay lại và hỏi cậu:

"JaeJoong, không sao chứ?"

JaeJoong nhìn YunHo phía trước, tóc bị mưa làm ướt, rũ xuống vầng trán cao, chiếc áo mỏng dính sát vào người, làm lộ ra cơ thể cường tráng săn chắc. Cậu nghe tiếng tim mình đập thình thịch, không biết vì sợ hay vì lý do nào khác, cậu vội trả lời:

"Không sao,... YunHo."

YunHo giật mình nghe JaeJoong gọi tên mình, đây là lần đầu tiên cậu gọi hắn một cách nhẹ nhàng, nghiêm túc đến như vậy.

YunHo lắc lắc đầu, đây không phải là lúc suy nghĩ vẩn vơ a. Hắn nhìn đám lưu manh tức tối vì bị đá vài phát vào mặt, đang đứng đó chửi thề rầm rầm, rồi quay sang nhìn JaeJoong tơi tả, trên má vẫn còn in hằn năm vệt tay đỏ chót, không kịp suy nghĩ gì, YunHo điên cuồng lao vào đám người đó.

Ánh chớp lại lóe lên, JaeJoong ngẩn ngơ nhìn một thân ảnh của ai kia cao to đẹp trai, tay đấm chân đá, khuôn mặt nghiêm nghị, đẹp đến không thể hít thở.

Một tên ngã xuống, không lâu sau tên thứ hai cũng ngã xuống...

Người trước mắt này, là vì bảo vệ cậu, bảo vệ cậu mà thôi... !

JaeJoong mỉm cười, khe khẽ thu lại bóng lưng người kia trong đáy mắt, dường như, có cái gì đó, đang mạnh mẽ đổi thay trong cậu.


                               ******************************************************************



Ông bà ta có câu "ba đánh một không chột cũng què", đằng này là một mình YunHo chọi đến năm thằng.

Đáng buồn hơn, YunHo chỉ biết vung tay múa chân, đấm đá loạn xạ, món võ mèo quào của YunHo mà hạ được một thôi là cũng phải thắp hương cảm tạ ông bà phù hộ rồi.

Sau một hồi lăn xả, bọn người kia phát hiện YunHo chỉ được mỗi cái vẻ ngoài ghê gớm, chứ đánh đấm thì... bèo không thể tả.

Hai tên hồi nãy bị trượt chân lập tức đứng lên, tiếp tục lao vào chiến đấu, vừa đánh chúng nó vừa chửi :

"Này thì thích chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân này, cho nó chết đi tụi bây."

JaeJoong lúc này trợn mắt hết hồn nhìn một đám vây lấy YunHo, cậu thầm chửi:

"Đồ thần kinh, đã không biết đánh nhau lại còn hùng hùng hổ hổ xông lên, làm tui cứ tưởng tượng anh thành hoàng tử, thật là xấu hổ mà..." – Vừa nói cậu vừa rút di động trong túi ra.

Đám bên kia đang hăng say chửi nhau, căn bản là không để ý đến JaeJoong bên này. Khi bọn lưu manh đang chuẩn bị ra chiêu cuối, xử lý gọn YunHo rồi tiếp tục hưởng thụ người đẹp đang chờ thì

Ò Í E... Ò Í E...

"Mẹ kiếp, cớm đến rồi. Rút thôi."

Quả nhiên là du côn thứ thiệt, vừa dứt lời là chuồn không thấy bóng dáng đâu...

JaeJoong nhìn theo hướng chúng bỏ đi, mở miệng lầm bầm:

"Đồ ngu, là chuông điện thoại đấy!" – Chậc, có lẽ lần này là mỹ nhân cứu anh hùng rồi...

Sau đấy cậu lườm YunHo đang đứng một góc, tức khí chửi ầm lên:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Anh bị dở hơi à? Anh lao vào đây làm cái gì? Anh múa cho ai xem đấy? Đã không biết đánh nhau mà còn làm liều. Nhỡ như..." – bị gì thì phải làm sao?– "Không cứu được tôi thì sao?"

JaeJoong nói hăng đến mức nước miếng văng tung tóe, cậu hít một hơi mạnh, lấy sức chửi tiếp, thì thấy YunHo đưa tay hướng về phía cậu. JaeJoong rụt người lại, ầm ĩ:

"Anh mà dám tát tôi thử đi, xem tôi..."

Câu nói của cậu bị ngắt quãng giữa chừng, ngón tay thon dài của YunHo xoa nhẹ lên cái má sưng đỏ của JaeJoong, nhẹ giọng hỏi:

"Có đau không?"

JaeJoong mở to mắt nhìn YunHo. YunHo thương tích đầy mình, trên mặt bầm tím khắp nơi, thế mà bản thân lại không lo, chỉ lo chăm chăm quan tâm đến cậu. Trước đây dù cậu có được nhiều người thích, nhiều người hâm mộ, bất quá cũng chỉ là vậy thôi, chứ chẳng mấy ai đối cậu thật tâm.

Tuy nhiên, YunHo lại không giống vậy, không giống như vậy.

JaeJoong mím chặt môi, ngăn cơn xúc động đang dâng trào. Để giấu YunHo việc lòng mình đang xao động dữ dội, JaeJoong cắn răng phun ra một câu rất duyên:

"Còn không mau cõng tôi về? Ngồi ì ra đấy làm gì?"

...

Vào một đêm mưa to, khi áp sát má vào bờ vai vững chãi của YunHo, JaeJoong biết rằng, trái tim lạnh lùng chưa bao giờ loạn nhịp của mình, đã triệt để bị hạ gục...

Có lẽ, hôm nay cũng không tệ lắm...!

o0o —– o0o

Buổi sáng mùa xuân đầy nắng, cậu nhóc chừng 7 tuổi có đôi mắt sáng làn da nâu nâu, lon ton chạy lại bên một cậu bé da trắng môi hồng, hớn hở:

"JaeJoong, tớ thích cậu lắm, làm bạn với tớ nha."

"Dựa theo thuyết MO, hãy giải thích từ tính của ion CO+. Cho 5 giây suy nghĩ."

"Hả?" – Tóc nâu đớ mặt.

Cậu bé da trắng không buồn ngước mặt lên, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn sách, không quên để lại một câu:

"Không học giỏi thì đây ứ thèm nói chuyện."

Từ câu nói đó, đã thay đổi hoàn toàn một YunHo chỉ biết ăn và ngủ...

Một Kim JaeJoong mặc dù không hoàn hảo.

Một Jung YunHo mặc dù không hoàn hảo.

Nhưng, tình yêu của họ, là một tình yêu hoàn hảo.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hoàn hảo, chính là như thế sao ?

Ừ, chỉ là như thế !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro