Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.2 ĐANH ĐÁ VÀ ĐẦN ĐỘN.


Chap trước là về anh Đần Độn và em Đanh Đá khi đã kết hôn =)).

Còn chap này là khi cả anh và em vẫn còn thơ dại =)).

Thế nên tạm thời chúng ta sẽ gọi là Đần Độn bé và Đanh Đá bé :">.

_____________

Author: Flower Nhật



Khi ấy cả anh và cậu đều là học sinh năm cuối cao trung.

Jung YunHo

Đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, hơn nữa tính cách, đạo đức... tất cả mọi thứ, đều tốt.

Sẽ là một chàng trai hoàn hảo trong mắt nữ sinh toàn trường, trừ việc...

YunHo si tình đến đần độn.

YunHo thích một cậu nam sinh xinh đẹp cùng lớp, với cái tên cũng xinh đẹp không kém: Kim JaeJoong.

YunHo đã để ý người ta từ hồi đi học mẫu giáo, để ý đến từng chi tiết.

Mọi điều liên quan đến JaeJoong, YunHo còn thuộc nằm lòng hơn bài địa lí anh được 100 điểm, JaeJoong thích ăn gì, thích uống gì, thích giấy bao tập màu nào, thích viết chì hình dáng ra sao... YunHo đều biết tất.

Duy nhất, chỉ có một việc, YunHo không biết, đó là:

JaeJoong thích ai.

Kim JaeJoong

Là một đại mỹ nhân cực kì hung dữ.

Và là một học sinh vô cùng nổi tiếng trong trường, được đóng dấu: không nên dây vào.

Bất kì ai đứng gần JaeJoong trong vòng bán kính một trăm mét mà không được sự đồng ý của cậu thì chắc chắn sẽ bị thiêu rụi không còn mảnh xương.

Vì lẽ đó, YunHo đã giấu kín mối tình thầm lặng của mình suốt quãng thời gian đi học.

Nhưng có thể YunHo không biết rằng, một kẻ ngu ngơ nhất trường, lại thích một kẻ ác bá nhất trường luôn là đề tài bàn tán của mọi người. Do đó, xét theo hướng nào đấy, mối tình thầm lặng của YunHo không hề thầm lặng một tí nào.

*

Một YunHo nghốc nghếch với trái tim không vâng lời, thì sẽ ra sao?

Sẽ ra sao ấy à?

YunHo ngồi cách JaeJoong hai dãy bàn, bất cứ khi nào rỗi rãi, anh sẽ đều chống cằm quay sang ngắm cậu. Một JaeJoong chăm chú nghe giảng, cặm cụi viết bài, hay một JaeJoong len lén mở tập trong giờ kiểm tra, đã luôn luôn, luôn luôn in đậm trong tâm trí YunHo.

YunHo ngồi đối diện với JaeJoong trong giờ cơm trưa, anh sẽ vừa ăn vừa ngắm JaeJoong cười đùa. Đối với YunHo mà nói, chỉ cần nhìn JaeJoong như vậy thì cơm rau canh cải cũng thành cao lương mỹ vị khó tìm.

YunHo mỗi giờ ra về sẽ nán lại hơn nửa tiếng để quan sát một JaeJoong tay chống nạnh, mặt vênh váo bắt nạt đàn em lớp dưới. JaeJoong khi đó trong lòng YunHo, đáng yêu như thiên thần hạ thế.

YunHo mỗi buổi sáng hay mỗi buổi chiều, đều vui vẻ đi đoạn đường xa gấp đôi để có thể được cùng hướng với JaeJoong, dù chỉ là nhìn bóng lưng áo cậu.

YunHo có thể chấp nhận tất cả mọi việc, tất cả mọi việc, dù khó khăn, gian khổ thế nào, trừ việc nói với JaeJoong rằng,

Anh thích cậu...

.

Một JaeJoong hung dữ thích sĩ diện đã lỡ không giữ được trái tim mình rồi, thì sẽ ra sao?

Sẽ ra sao ấy à?

JaeJoong đồng ý ngồi nơi nóng nhất vào mùa hạ, lạnh nhất khi mùa đông, chỉ để khi ánh mắt khẽ chuyển, là có thể dễ dàng nhìn thấy ai đấy luôn chằm chằm nhìn về phía mình.

JaeJoong cố cắn răng, cắn lưỡi để nuốt đống cơm vô vị của căn tin, chỉ để chắc rằng ai kia có dạ dày không tốt sẽ ngoan ngoãn ăn trưa.

JaeJoong bất đắc dĩ chấp nhận ba mươi phút mỗi chiều mặt mày hung tợn đóng vai lưu manh, chỉ để thấy vẻ mặt ai đó ngẩn ngơ lấp ló sau cửa lớp.

JaeJoong lười vận động sẽ vui vẻ đi bộ mỗi ngày một quãng đường không hề ngắn từ nhà đến trường, chỉ để đi cùng hướng với tên nào đấy.

JaeJoong có thể chấp nhận rất nhiều thứ, rất nhiều thứ không thể tưởng được vì một kẻ ngốc, chỉ để nghe ba chữ ngắn ngủn, rằng,

Hắn thích cậu...

*

Park YooChun, nhìn tình cảnh bi đát của thằng bạn thân, rất quyết tâm không để cho mối tình thầm nhưng không lặng của đứa bạn rơi vào dĩ vãng.

Thế nên hôm nay, vào một ngày đầy nắng đầy gió, chàng Park đã không ngần ngại chộp điện thoại của chàng Jung, và nhấn send bất kì một trong hơn một trăm tin nháp của thằng bạn, với nội dung y chang nhau 'Tớ thích cậu' cho người nào đấy, được cài tên trong danh bạ là 'Tình yêu duy nhất'...

Tới khi YunHo kịp hành động thì mọi chuyện đã rồi, anh chỉ có thể điếng người nhìn chiếc điện thoại nhấp nháy "Tin đã gửi" mà mồm miệng không thể khép được.

Phản ứng đầu tiên của Jung YunHo sau khi đã tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra là : rút sim ra và quăng xa nhất mức có thể, sau đó là đóng cửa, chui vào chăn nằm run như cầy sấy.

...

Quả là động tác vô cùng quyết đoán.

.

Vào một ngày trong trẻo trời xanh mây trắng, JaeJoong nhận được tin nhắn đầu tiên từ 'Ngu ngốc nghếch' là : Tớ thích cậu.

Báo hại JaeJoong tim đập như sấm liên tục mấy giờ đồng hồ, để cuối cùng sau hơn nửa ngày lăn lộn, phải bật dậy và reply : "Tôi cũng thích cậu, ngốc ạ !"

...

Tối đó, một bên không ngủ được vì bận run rẩy, một bên thức trắng đêm vì tim vẫn không chịu đập đúng nhịp.

*

YunHo sau hôm đó, đã một tuần không dám bước ra khỏi cửa nhìn ánh mặt trời, suốt ngày nằm lì trong phòng hết thở dài rồi lại ngồi thẩn thờ, hết thẩn thờ lại ngồi thở dài.

Tình cảnh thảm thương không khác gì tù nhân phạm trọng tội đang chờ đem ra xử bắn...

JaeJoong vào ngày thứ bảy từ sau hôm đó, trái tim cậu lại một lần nữa đập lệch nhịp, vì giận điên lên...

Tức quá mà, cái tên khốn khiếp này, nhắn một tin nhắn không đầu không đuôi rồi chết dí ở đâu không biết, làm cậu đây ăn không ngon, ngủ không yên. Hôm nay phải cho tên đần đó biết thế nào là chọc đến Kim JaeJoong này!

JaeJoong nghĩ là làm, một cước đá bay cửa phòng YunHo, mặt mày đỏ bừng vì vừa chạy một quãng đường dài, quần áo xốc xếch, mồ hôi chảy ròng ròng, mồm thở hồng hộc, đúng kiểu lưu manh khi đi khiêu chiến.

YunHo đang ngồi ngơ ngẩn ngắm gió ngắm mây, thấy JaeJoong hung tợn đá văng cửa phòng không khỏi giật mình té từ trên giường xuống, mặt mày tái xanh như gặp phải quỷ.

JaeJoong thấy thái độ của YunHo càng điên tiết hơn nữa, cậu đập rầm rầm xuống cái bàn gỗ bên cạnh, mày nhíu chặt lại, giương nanh múa vuốt như sắp ăn tươi nuốt sống người đang té ngồi trước mặt.

"Này, tin nhắn hôm trước là thế nào hả ?"

YunHo nhìn JaeJoong như vậy, là đã bị dọa cho hồn lìa khỏi xác rồi, lại nghe cậu hỏi đúng câu như thế, đến ngước cũng không dám ngước mặt lên, chỉ có thể thì thào.

"Không, cái đó... Không biết... Cái đó là... là... YooChun... YooChun... gửi..."

Quả nhiên rất có nghĩa khí.

...

Pang !!!

Đến khi YunHo ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc bàn gỗ tan nát trước mặt, còn người kia thì đã không thấy bóng dáng.

*

YunHo mất ngủ, anh tức đến mức nghiến răng, nghiến lợi, cũng tại cái tên họ Park nhiều chuyện kia, hại anh bị người ta ghét mất rồi. Thế là nửa đêm hôm đấy, YunHo bò dậy tìm cho được cái sim, gọi cho mỏ nhọn đáng chết để mắng chửi một trận hả dạ.

Sau khi quằn quại, lê lết mò ra được cái sim, YunHo như bị điện giật khi tận mắt thấy tin nhắn nhận được trong điện thoại.

Cái này, là thật sao ?

YunHo choáng nửa ngày, đến khi hoàn hồn lại, đã thấy mình đứng trước nhà người ta từ khi nào...

Nhìn lên căn phòng nhỏ trên lầu hai vẫn còn sáng đèn, YunHo đã quyết định một quyết định táo bạo: đu tường lên ban công.

Sau hơn nửa tiếng đứng hóng gió, anh gõ cửa, tiếng đập cửa như muỗi kêu hòa cùng với chất giọng trầm ấm của YunHo.

"JaeJoong..."

JaeJoong nãy giờ đã chuẩn bị sẵn gậy gộc rồi, chỉ cần tên trộm ngoài ban công hành động là cậu cho hắn văng luôn, nhưng không ngờ lại là một tên ngốc đần độn đã trộm mất trái tim của cậu. Cho hắn văng luôn thì còn tốt bụng quá!

Điều chỉnh cho bản mặt mình thối đến mức không thể thối hơn, JaeJoong mở cửa, giọng điệu đanh đá.

"Muốn gì?"

YunHo vừa nhìn thấy một JaeJoong mặt cau mày có, sợ đến mức đứng còn không vững. Bao nhiêu ý chí, cố gắng nãy giờ bay biến hết. Thế là anh hùng của chúng ta chấp nhận buông xuôi tất cả.

"A, xin lỗi, nhầm người..." – Vừa nói YunHo vừa quay lưng đi chuẩn bị co giò chạy.

JaeJoong chịu hết nổi với cái tên đần này, đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì vậy?

"Đứng lại đấy!" – cậu hét ầm lên. "Anh vừa gõ cửa phòng tôi, gọi tên tôi, rồi bảo nhầm người. Anh tưởng tôi bị ngu chắc? Đêm hôm khuya khoắt anh mò đến đây làm gì?"

YunHo mắt vẫn nhìn chân, đến thở cũng không thở, quyết tâm nói toàn bộ sự việc.

"Lần trước là do YuChun gửi thật đấy..."

JaeJoong nghe xong không khỏi trợn mắt, cậu đang phân vân có nên đá tên đần này xuống dưới đất không.

YunHo giọng run run, nói một lèo không ngưng nghỉ.

"Nhưng mà là tin do tớ soạn, soạn lâu lắm rồi, soạn rất là nhiều tin, và cũng chỉ để gửi cho cậu thôi, tất cả nội dung chỉ có một, đó là..."

Đã lỡ đâm lao rồi, phải theo lao thôi, YunHo lấy một hơi dài, rồi tiếp tục.

"Tớ thích cậu!"

.

.

.

Im lặng bao trùm cả hai người.

YunHo đã sử dụng hết can đảm của mười mấy năm trời, bây giờ thi ỉu xìu như cọng bún thiu, lắp bắp bồi thêm.

"Cái đó... cái đó là nội dung tin nhắn. Là nội dung tin nhắn như vậy, chỉ tại..."

Còn chưa kịp lảm nhảm nốt câu, YunHo cảm giác như có vòng tay mềm mại khẽ vòng qua cổ mình, rồi tiếp đến là chất giọng trong vắt của JaeJoong.

"Tôi cũng thích cậu, ngốc ạ!"

Vài giây sau, giọng trong vắt khẽ thì thầm lần nữa, tiếng nói như hòa tan trong không trung.

"Cái đó là tin nhắn nói như vậy!"

.

.

.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, Jung YunHo được Kim JaeJoong đáp trả lời tỏ tình, theo một cách rất YunHo...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

                                                                                                                                 Thích, chính là như thế đó hả ?

                                                                                                                                                           Ừ, chỉ là như thế !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro