Tôi yêu màu Sepia
Tôi yêu màu Sepia
Sepia copy
Author: Hari Jung
Category: AU, HE, Romance
Paring: YunJae
Rating: PG-15
Disclaimer: They belong together, nhưng trong fic số phận họ là của au.
Status: Complete
Note: + Món quà nhỏ của em đến ss Tina yêu dấu:) Hứa với ss đã lâu mà đến nay mới chính thức ra mắt. ^^~ Hy vọng ss sẽ thích shortfic này nhé! Chúc ss sẽ luôn có nhiều niềm vui trong cuộc sống:-* Hari yêu ss lắm lắm! ❤
DON'T TAKE OUT WITHOUT MY PERMISSION!
Màu Sepia?!
Jaejoong thì thầm với tôi: – "Màu tóc em là màu nâu sẫm. Màu Sepia hoang tàn, cô độc"
Chap 1
Trên đồi trọc hoang sơ có mái tóc màu nâu đen lởm chởm lên xuống. Mái tóc bồng bềnh trong gió hòa lẫn màu xanh thẳm của đất trời bằng màu sepia đơn điệu. Tôi đứng ở gần đó đưa máy ảnh lên cao chụp từng pô hình, giữa hình tắm hình hư ảo ấy...Màu tóc em trở nên nổi bật, nổi bật bởi chính màu sắc của nó.
"Cậu có thể làm người mẫu cho tôi được không?" – Tôi đưa tấm card cho em, niềm nở cười.
Em chớp mắt nhìn tôi, đôi mắt phản chiếu màu xanh của đất trời. Em e dè lắc đầu, rồi nói:
"Xin lỗi. Tui không quen mí người"
Giọng nói đặc sệt tiếng địa phương của em khiến tôi phì cười, giản đơn và đáng yêu vô cùng. Trong lòng đột nhiên nhen nhóm thứ tình cảm kì lạ, tôi bất ngờ siết lấy bàn tay em.
"Không sao đâu. Công ty chúng tôi rất uy tín. Cậu có thẹ từ từ suy nghĩ cũng được mà"
Em lắc đầu giật bàn tay mềm mại kia ra khỏi tay tôi, chu môi nói:
"Mẹ nói không được lại gần người lạ"
Rồi em quay lưng chạy đi mất, mái tóc nâu sẫm trở thành chấm tròn nhấp nhô trên thảm cỏ xanh ươm.
Chiếc máy ảnh được đặt vào hộp đồ dùng, rồi lẵng lặng bị nhấc bổng lên cao. Tôi lửng khửng rời đi, bước chân xiêu vẹo leo xuống khỏi đỉnh đồi.
Màu Sepia thế mà lại ám ảnh tôi không dứt được... Màu tóc em thế mà lại hiện về trong giấc mơ tôi, màu tóc nâu đen.
Màu nâu ấm áp, hiền hòa?
Hay màu đen lạnh lẽo, cô độc?
Một hình ảnh vậy mà có thể được pha loãng thành nhiều ý vị như vậy. Tôi điềm nhiên đặt tên cho em – người tôi vô tình gặp là Sepia...
Tưởng như tất cả chỉ là nỗi ám ảnh không dứt được tâm trí. Vậy mà trên bức tường màu xanh lá của tôi đột nhiên xuất hiện nhiều bức tranh màu Sepia nhạt nhòa nhưng có chút nồng ấm.
Màu sắc của sự mãnh liệt, của sự hoang tàn, của diễm lệ và sự trỗi dậy của tình yêu.
...
...
...
Sau đó một tuần, tôi lại quay lại nơi ấy – nơi tôi đã nhìn thấy em. Trong lúc đang bước trên những mỏm đá gập ghềnh, tôi bất chợt nghe tiếng ho khan của ai đó. Rồi từ sau lùm cây có một người phụ nữ bước ra, dáng đi chậm rãi đầy vẻ mệt mỏi. Chẳng được mấy bước người ấy bất ngờ ngã khụy xuống, ho dồn.
Tôi chạy lại bên cạnh đỡ bà dậy.
"Dì ơi, dì không sao chứ?" – Tôi ân cần hỏi.
"Khụ..khụ..hổng...sao...Cảm ơn cậu!" – Bà ngước lên nhìn tôi cố nở một nụ cười thân thiện, nhưng dẫu sao vẫn chẳng thể giấu đi nét mệt mỏi, xanh xao trên khuôn mặt bà.
Nhưng khi nhìn kĩ vào gương mặt ấy, tôi bất chợt nhận ra...Một chút thôi nhưng rất giống...Bà ấy có nét giống em – Sepia của tôi.
"Cậu hổng giống người ở đây. Cậu là khách du lịch hả?" – Bằng chất giọng địa phương dễ mến, bà hỏi tôi.
"Dạ không. Cháu là nhiếp ảnh gia, tìm nơi tác nghiệp thôi ạ." – Tôi mỉm cười, lắc đầu nói. – "Để cháu đưa dì về."
Bà chỉ mỉm cười, dựa vào người tôi đứng dậy.
Hai con người – một già, một trẻ dần khuất bóng trên con đường dẫn xuống chân đồi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua từng tán lá cây như thì thầm hát khẽ một khúc ca không tên....
...
...
...
Tôi đưa bà về nhà, trên đường đi bà không ngừng hỏi thăm tôi đủ điều nào là về công việc, cuộc sống hiện tại,... Tất nhiên tôi cũng không ngại ngần chia sẻ. Con người nơi đây là thế, họ sống với nhau bằng cái tình, thân thiện với tất cả mọi người. Tuy cuộc trò chuyện rôm rả, bà luôn nở trên môi nụ cười rạng rỡ nhưng vẻ mệt mỏi cũng những cơn ho khan vẫn không giấu đi được.
Chúng tôi dừng lại ở một ngôi nhà dưới chân đồi. Căn nhà này thật sự rất nhỏ, trông như chỉ xây tạm bợ cho có chỗ ăn ngủ thôi vậy.
"Yunho, cháu vô nhà chơi chút đi rồi về. Chứ giờ này ra đường nắng lắm!"
Biết không thể từ chối lời mời này, tôi mỉm cười gật đầu. Dù gì cuốc bộ cả quãng đường dài từ sáng đôi chân tôi đã mỏi nhừ, cổ họng cũng khô mất rồi. Khi chưa kịp bước vào, bất chợt có một người vội vã chạy ra.
"Mẹ! Mẹ đi đâu từ sáng đến giờ?"
Mái tóc bồng bềnh màu Sepia này làm sao tôi có thể lầm với ai khác. Là em rồi – Sepia của tôi. Nhưng lúc này em còn chẳng màng nhìn đến tôi, chỉ lo lắng hỏi han, rồi dìu mẹ em vào nhà.
"Mẹ hổng có sao! Lo gì. Mau xuống bếp lấy nước cho khách đi con." – Bà nhẹ nhàng nói.
Đến lúc này, ánh mắt em mới nhìn đến tôi. Tôi nhận ra cái nhíu mày khó hiểu của em, có phải nhận ra tôi rồi không?!
"Chào cậu." – Tôi lên tiếng trước.
"Ch..chào anh."
Em quay nhanh vào bếp chuẩn bị nước. Một lát sau, bưng ra hai chiếc ly nhỏ vội vàng đưa cho bà và tôi. Tôi nhận lấy ly nước từ em, nhìn dáng vẻ lúng túng, ánh mắt kì lạ, khó hiểu của em nhìn tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cậu nhận ra tôi đúng không?"
"Ơ...." – Em khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi.
"Cháu biết con dì sao?"
"Vâng, một lần tình cờ gặp và con cũng có hỏi ý cậu ấy về việc làm người mẫu cho con."
Tôi không chút ngần ngại nói ra ý định của bản thân. Dẫu sao thì đây cũng là một cơ hội tốt cho tôi, nếu mẹ em đồng ý thì có nghĩa em cũng sẽ đồng ý...
"Người mẫu?" – Bà ngạc nhiên nhìn tôi.
"Vâng, chỉ là người mẫu ảnh thôi ạ! Và con cũng chỉ nhờ em chụp vài bức, tất nhiên là cũng gần khu vực này." – Tôi nở nụ cười thân thiện nhất với bà.
Chỉ cần bà đồng ý thôi...
...
...
...
"Này, làm gì đi nhanh thế?" – Tôi nói lớn, rồi rảo bước nhanh hơn.
"Tui có tên có tuổi hổng phải là 'này'"
Xem em giận dỗi kìa, dễ thương thật đấy. Khuôn mặt từ lúc ra khỏi nhà đến giờ cứ bí xị ra, cả cách nói chuyện với tôi cũng chẳng còn vẻ ngượng ngùng như ban đầu chỉ toàn nạt ngang thế thôi. Cậu bé này, từ ban đầu đã mang đến cho tôi ấn tượng không nhỏ, khiến tôi ngày đêm phải nhớ tới và đến lúc này cũng vậy. Khi tiếp cận em rồi, tôi mới chợt nhận ra, em còn thu hút hơn cả màu Sepia... Có lẽ chăng vì em là người sỡ hữu thứ màu sắc dễ gây ám ảnh kia...
"Thì cậu cũng phải nói cho tôi biết tên chứ?"
"Kim Jaejoong!" – Em đáp gọn. Vẫn chưa nguôi giận sao? Chỉ làm người mẫu cho tôi trong vài ngày thôi mà.
"Ừ, vậy Jaejoong...Chúng ta đang đi đâu vậy?" – Câu hỏi tôi muốn hỏi nhất bây giờ đấy. Từ ban nãy, chỉ biết đi theo em thôi, tôi lại chẳng rành đường nơi đây, thật không biết em đang dẫn tôi đi đâu nữa.
"Kiếm chỗ cho anh chụp hình." – Em chẳng buồn quay lại nhìn tôi cứ thế mà bước đi.
...
"Tới rồi!" – Em nói rồi thả người ngồi lên một mỏm đá nhỏ.
"Nơi này đẹp quá!"
Thì ra ở đây lại có một nơi đẹp đến thế này. Trước mắt tôi là một dòng suối nhỏ róc rách chảy, hai bên bờ bao phủ một màu xanh thẳm của lá cây, có cả thanh âm rào rào khi một cơn gió nào đó vô tình lướt qua. Sống trong sự xa hoa, ồn ào của nơi phố thị, chưa bao giờ tôi có dịp thưởng thức lại bầu không khí trong lành và những quang cảnh thiên nhiên xinh đẹp đến nhường này. Không cầu kì, không tráng lệ, chỉ là một vẻ tự nhiên đơn thuần...
Tôi thích thú nâng máy ảnh cố sức ghi lại hết những khoảnh khắc đáng giá nhất. Mãi mê đến độ quên cả còn có một người đi theo mình....
Cho đến khi tôi hướng ống kính về phía dòng suối mới chợt nhớ ra em. Em ngồi đó, đôi mắt suy tư nhìn theo dòng chảy vô định của con suối, mái tóc màu nâu sẫm đặc biệt bồng bềnh bay theo cơn gió thoảng. Sepia của tôi lúc đấy đã không biết em đẹp đến thế nào đâu...
Tôi một lần nữa nâng máy ảnh lên, rồi một tiếng "Tách", khoảnh khắc quý giá nhất của ngày hôm nay đã được ghi lại. Cùng lúc ấy, chiếc máy ảnh của tôi cũng hiển thị thông báo hết phim....
...
"Này...."
"Tui hổng phải này!" – Cậu bĩu môi, ngước mặt lên nhìn tôi.
"Thì là Jaejoong. Sao ngồi buồn vậy?" – Tôi cũng biết đó là câu hỏi ngốc nghếch nhất tôi từng nói. Chỉ là chẳng biết cách nào để bắt chuyện với em...
"Không có gì!" – Em thờ ơ đáp.
"Cậu..." – Tôi ngạc nhiên nhìn em, chẳng qua do giọng nói lúc nãy khi em trả lời tôi không phải chất giọng địa phương ở đây.
"Tôi thì sao?"
"Giọng nói của cậu..."
"Ơ... Giọng..nói... của tui thì có gì sao? Mí người quan tâm làm gì?" – Jaejoong có hơi giật mình, em vội vàng quay mặt đi như thể đang trốn tránh một thứ gì đó. Trong một thoáng thôi, khi bất chợt nhìn vào đôi mắt em, tôi nhận thấy một chút gì đó....bi thương...
Kim Jaejoong, tôi vẫn chưa thể hiểu em....
...
...
...
Một tháng sau...
Tôi thường xuyên đến thăm em và mẹ – người bây giờ cũng là mẹ tôi... Mẹ đã nhận tôi làm con nuôi. Bản thân tôi cũng không khỏi ngạc nhiên vì quyết định này của mẹ, khi tôi hỏi tại sao mẹ chỉ cười thật hiền rồi nhẹ nhàng bảo: "Vì con rất giống một người...." Và cũng chỉ cần lí do ấy thôi...
Buổi sáng hôm nay, tôi giúp em đi gánh nước. Tôi vẫn có chút không hiểu, đã là thế kỉ nào rồi mà em và mẹ vẫn phải sống cuộc sống cực khổ đến thế này. Nước thì phải đi gánh ngoài suối, đồ ăn thì đa phần là những loại rau tự trồng, căn nhà lại có vẻ tạm bợ. Cũng đã đôi lần tôi ngỏ ý muốn đưa em và mẹ lên Seoul sống, ở đó sẽ tốt hơn cho bệnh tình ngày càng trở nặng của mẹ, cũng như tương lai của em. Nhưng cả hai đều không đồng ý. Thậm chí đề nghị đó của tôi còn khiến Jaejoong giận tôi đến vài ngày. Thật càng nghĩ càng thấy kì lạ!
~oOo~ End Yunho's POV ~oOo~
...
...
...
Trong khi đó, Jaejoong lại một mình rảo bước trên con đường mòn dẫn đến con suối nhỏ quen thuộc. Cậu thong thả chọn một mỏm đá và ngồi lên đó. Jaejoong đưa mắt ngắm nhìn dòng nước trong vắt róc rách chảy. Cậu nhìn thấy một bóng người với đôi mắt đen trầm buồn, mái tóc nâu sẫm bồng bềnh...
Người đó lặng lẽ nhìn cậu...
Cơn gió khe khẽ lướt trên mái tóc Jaejoong...
Lướt qua gương mặt cậu...
Có lẽ gió đã vô tình làm đôi mắt cậu cay xè....rồi cứ thế...từng giọt nước mắt chầm chậm rơi...
...
Bất chợt
"Jaejoong!" – Tiếng ai đó gọi cậu khiến Jaejoong giật mình. – "Sao em lại ngồi đây?"
Yunho chẳng biết đến cạnh cậu từ bao giờ, anh hơi cúi người xuống nhìn cậu với đôi mắt tò mò pha chút lạ lẫm. Tuy đây không phải là lần đầu tiên anh thấy Jaejoong như thế này, trong một tháng qua thỉnh thoảng anh vẫn hay thấy cậu ngồi trầm ngâm thế này. Mỗi lần hỏi có chuyện gì vậy, Jaejoong đều thờ ơ đáp không có gì.
"Gánh nước xong chưa mà ra đây?" – Cậu tìm cách đánh trống lảng.
"Xong lâu rồi! Muốn gãy tay luôn nè." – Yunho vờ than vãn.
"Anh là thanh niên mà yếu như sên. Gánh nước có chút xíu hà! Tui gánh quài có sao đâu." – Jaejoong lên giọng trách móc.
"Ờ...tại em quen rồi chứ bộ..."
Cậu bĩu môi, lườm anh một cái sắt lẽm rồi quay sang hướng khác.
"Jaejoong~ Hát anh nghe đi~" – Anh khẽ kéo tay cậu.
"Hông!" – Jaejoong đáp gọn.
"Hát đi! Hát đi rồi anh hát lại cho nghe." – Yunho cười híp mắt với cậu.
Jaejoong quay lại nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Cậu cũng đã từng được phép thưởng thức giọng hát "trời phú" của anh rồi và thật sự là nó rất kinh khủng... Jaejoong từ trước đến giờ chưa bao giờ hát cho ai nghe cả. Vậy mà chỉ một lần sơ hở lỡ để Yunho nghe được giọng cậu, thế là ngày nào anh cũng mè nheo với Jaejoong hát cho anh nghe.
Ban đầu với cậu điều đó thật sự rất phiền phức nhưng dần rồi quen. Jaejoong đặc biệt thích gương mặt của Yunho mỗi khi nghe cậu hát, anh dường như đắm chìm vào từng giai điệu cậu ngân lên và chẳng thể nào rời mắt khỏi cậu. Jung Yunho là khán giả đầu tiên của cậu, và cũng là khán giả đáng yêu nhất cậu từng biết.
"Jaejoong..." – Anh kéo kéo tà áo của cậu.
Cậu chỉ biết phì cười trước biểu hiện không thể nào con nít hơn của anh. Jaejoong tằng hắng vài cái để lấy giọng, rồi ngân lên một bài hát quen thuộc...
...
Tuy là con trai nhưng Jaejoong lại sở hữu một chất giọng thanh và cao, chất giọng ngọt ngào ấy như mê hoặc người nghe. Mỗi khi cất giọng cậu như đưa cả hồn mình vào từng lời ca, từng nốt nhạc... Nếu được đào tạo chuyên nghiệp chắc chắn Jaejoong đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Chỉ tiết cậu lại là người ở nơi vắng vẻ này...
"Anh là người đã ra đi từ lâu, và để lại đây một chiếc lá...
Bao giờ anh sẽ trở về?
Với giọt lệ còn vương trên cành....cùng với tiếng gió nhẹ thổi qua....
Trên nhánh cây gầy guộc ấy...một chiếc lá đã lìa cành...
Ngay đến ánh trăng cũng bị mây mù che khuất...mang đến sự cô quạnh nơi đây...
Chiếc lá có cảm thấy mệt mỏi và rơi xuống... vì tiếng chim hót suốt đêm?"
Jaejoong chỉ hát mỗi một khúc nhạc... Từ ngày này sang ngày khác... Bản tình ca buồn day dứt lòng người, nhẹ nhàng và sâu lắng thắm vào từng ngóc ngách nhỏ của tâm hồn người nghe. Mỗi khi cậu hát bài hát này, nó không đơn thuần chỉ là hát một bản nhạc, sâu xa hơn nó mang thêm một ý nghĩa khác. Mà chỉ cậu mới hiểu...
Yunho đã từng không biết và cũng chưa từng nghe qua bài hát này, đến tên bài hát anh cũng chẳng nhớ vậy mà giờ anh đã thấm nhuần, đã thuộc lòng từng giai điệu, từng lời ca. Anh bất giác ngân nga theo. Giọng hát ngang phè, lại ồm ồm của anh nghe buồn cười lắm! Ngay cả khi đây là một bản tình ca buồn cũng có thể khiến người khác bật cười.
Nhưng đó là với người khác, còn với Jaejoong thì lại không như vậy. Khi Yunho chỉ vừa hát được một vài câu thì trên gương mặt cậu đã xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài...
"Anh đã đi từ lâu, bao giờ anh sẽ trở về?
Có phải anh đã quên đi cuộc đời mình?
Sau khi đã làm đóa hoa xinh đẹp ướt đẫm trong mưa...em phải làm sao khi cơn gió lạnh ùa về?
Trên cành cây gầy guộc ấy...chiếc lá đó đang nhỏ lệ..."
End Chap 1.
Chap 2
__o0o__ Flashback __o0o__
Ánh trăng khẽ khàng rọi thứ ánh sáng huyền dịu lách qua ô cửa sổ của căn nhà nhỏ. Căn nhà màu trắng sữa, nhỏ nhắn vừa đủ cho ba người sinh sống. Nơi ấy cũng chính là nơi Kim Jaejoong được sinh ra.
Năm ấy, Jaejoong đã được mười sáu tuổi, cái tuổi nông nổi và bốc đồng. Vào đúng ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu, một chuyện cậu chẳng bao giờ dám tưởng tượng đến đã xảy ra...
"Jae, thổi nến đi con. Nhanh lên!" – Bà Kim thúc giục cậu.
"Mẹ à, con đâu phải con nít chứ. Từ từ nào." – Cậu bật cười ôm lấy vai mẹ mình, rồi quay sang ông Kim cười khì.
Ông Kim cũng ngửa đầu cười ha hả đầy sảng khoái, căn nhà trở nên rộn ràng tiếng cười. Sinh nhật năm nào cũng vậy, cậu chỉ cần một chiếc bánh kem nho nhỏ, được thổi nến và ăn mừng bên cạnh cha mẹ mình là đủ.
Sau khi chắp tay ước nguyện, cậu cúi người thổi tắt đi những cây nến. Bước sang tuổi mới rồi nhé Kim Jaejoong!
Bất ngờ...
"Kim YongMin!!! Ông ra đây!" – Một giọng thét the thé vang lên ngoài cửa khiến cả ba giật mình.
"Ai đấy?" – Jaejoong lên tiếng hỏi và chạy ra mở cửa.
Bên ngoài một người phụ nữ với gương mặt đầy tức giận đang la í ới gọi tên ông Kim. Jaejoong thấy làm lạ, chẳng nhẽ ba cậu lại làm chuyện gì có lỗi với người này sao. Trông cách ăn mặt của người phụ nữ, cậu biết đây là một người giàu có. Lịch sự mở cửa, Jaejoong hỏi:
"Cô tìm ba con ạ?"
"À~ Thì ra mày là đứa con hoang của lão già đó. Lão đâu? Kêu Kim YongMin ra đây!!!" – Bà ta trỏ vào mặt Jaejoong mà hét lên.
"Cô đừng quá đáng! Gì mà con hoang ở đây? Cô về đi cho." – Mặt cậu bất đầu đỏ lên vì giận trước lời nói ngang ngược của bà ta. Con hoang gì chứ!? Kim Jaejoong là con của cha mẹ cậu thì sao gọi là con hoang.
"Nói cho mày biết. Ba mày đấy là chồng tao đây này!!! Mẹ mày là người tình của lão. KIM YONGMIN, RA ĐÂY!!!" – Mặc kệ sự hiện diện của cậu, bà vẫn ngang nhiên xông vào nhà. – "Tụi bây đâu rồi. Vào đây!"
Bà ấy vừa dứt lời thì một nhóm gồm năm, sáu thanh niên xông vào. Jaejoong chưa hết bàng hoàng sau lời nói của người đàn bà ấy thì đã choáng váng vì sức đẩy của một trong những người thanh niên kia. Cậu không hiểu gì cả. Rốt cuộc là như thế nào? Tại sao người phụ nữ đó lại đến vào lúc này, còn dẫn theo một tốp người như thế.
'Xoảng' – Tiếng đổ vỡ bên trong nhà làm cậu giật mình. Biết bên trong nhà có chuyện, cậu nhanh chóng chạy vào.
Trước mắt cậu, bà Kim bị ngã dưới đất, khuôn mặt hiền hậu của bà đã đẫm nước mắt. Nhóm thanh niên kia liên tục đập phá đồ đặc trong nhà. Những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn, cả cái bánh kem bà Kim tự tay làm cho cậu cũng đã vỡ nát. Nghiến răng tức giận, mặt Jaejoong trở nên đỏ bừng. Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu... Ngày mà đáng ra cậu phải được vui vẻ... Vậy mà...
"DỪNG LẠI!!!" – Jaejoong hét lên, lao vào gạt cánh người phụ nữ chuẩn bị giáng cho mẹ cậu một cú tát. Cậu quay sang ông Kim chỉ biết đứng chết trân một chỗ. – "Ba giải thích đi! Chuyện này là sao hả? HẢ?"
"Ba..."
"ĐỒ LÃO GIÀ CHẾT TIỆT. ÔNG GIẤU VỢ CON ĐI NGOẠI TÌNH BAO LÂU NAY!!!!" – Mặc kệ Jaejoong, bà ta tiếp tục hét lên.
Ngoại tình? Jaejoong ngây người khi nghe hai từ đó. Ba cậu đi ngoại tình... mà người tình của ông chính là mẹ cậu... thể chẳng phải Kim Jaejoong là một đứa con ngoài giá thú...con hoang? Siết chặt đôi tay mình, cậu không tin. Người ba hiền lành, chuẩn mực mà cậu luôn ngưỡng mộ, người ba luôn nghĩ đến gia đình, là người mà cậu yêu thương không thể nào như thế được.
"Ba?"
"Ba...ba xin lỗi..."
Thừa nhận?
"Jaejoong ...con à..." – Bà Kim nắm lấy tay cậu, đôi mắt bà chứa đầy bi thương, nhưng không chút oán hận...
"CON ĐÀN BÀ KIA, MÀY CƯỚP CHỒNG TAO!!! TỤI BÂY ĐÂU ĐÁNH NÓ CHO TAO, CẢ THẰNG CON HOANG KIA NỮA!!!!!"
Lời nói vừa kết thúc, nhóm thanh niên kia hùng hổ sấn tới chỗ cậu và bà Kim. Quá bất ngờ, Jaejoong chỉ kịp ôm lấy mẹ mình. Nhóm thanh niên không nhân nhượng thẳng tay đánh tới tấp xuống lưng cậu một lực không nhẹ khiến Jaejoong đau điếng.
"Bà làm gì vậy??? DỪNG LẠI NGAY!!!!" – Đến lúc này Jaejoong mới mơ hồ nghe được tiếng thét của ông Kim. Cậu nhếch mép cười nhạt, thét lên bây giờ để làm gì cơ chứ?! Có thay đổi được gì sao?
"ÔNG CÂM NGAY ĐI!!"
"CÁC NGƯỜI MAU DỪNG LẠI!!! TÔI VỀ VỚI BÀ, MAU BẢO HỌ DỪNG LẠI!" – Ông Kim chạy lại muốn can ngăn nhóm thanh niên khỏi mẹ con cậu, nhưng lại bị một người khác giữ hai tay lại. Ông bất lực gào lên. Người phụ nữ ông yêu, đứa con mà ông yêu, gia đình thật sự của ông...
Ông đánh mất tất cả rồi...
__o0o__ End Flashback __o0o__
"Sau ngày hôm đó, ông ta về lại với vợ chính. Tôi và mẹ thì bỏ đi, một là không muốn gặp ông ta nữa, hai là muốn lẫn tránh sự truy đuổi của người đàn bà kia. Cuối cùng thì đến nơi này..." – Nhẹ tự vào lưng anh, giọng nói của cậu nhỏ dần.
Dòng kí ức về ngày hôm đó tràn về trong tâm trí cậu. Bà Kim đã từng nói là bà biết ông đã có vợ, nhưng ông với bà vẫn đến với nhau. Họ đã yêu nhau từ trước đó, nhưng do gia đình ngăn cản nên vì gia cảnh bà không xứng với nhà ông, và bắt ông phải đi lấy vợ. Cùng lúc đó bà Kim phát hiện mình mang thai Jaejoong. Vì vậy, sau khi ông kết hôn, hai người vẫn sống với nhau. Họ biết việc họ làm là sai trái, nhưng tình yêu vốn không có giới hạn. Là vì số phận đẩy đưa bà không thể trở thành người vợ hợp pháp của ông. Dù sao, họ cũng đã có với nhau một gia đình suốt mười sáu năm đó. Và bà biết sự việc đó sớm muộn gì cũng đến. Chính bà không oán trách ông.
Ngày ấy, Jaejoong bị đánh đến mức cả người đều bầm tím, phải mất cả tháng sau cậu mới có thể ngồi thẳng lưng và nằm ngủ bình thường được. Cuộc sống chật vật phải chuyển từ nơi này sang nơi khác của hai mẹ con cậu để tránh người đàn bà kia cực khổ bao nhiêu, thì cậu lại hận ông Kim bấy nhiêu. Đã không biết bao nhiêu lần bà Kim khuyên cậu tha thứ cho ông, nhưng cậu đều gạt phắt. Người đàn ông đó là cậu hận!
"Vì vậy, em mới giả giọng địa phương đúng không? Cả việc tránh tiếp xúc với mọi người nữa." – Yunho lên tiếng hỏi.
"Ừm, đều là vì chuyện đó. Tôi không muốn ai biết đến chúng tôi nữa... Chỉ trừ có tên lì lợm nhà anh." – Cậu quay sang lườm anh.
"Hahaha, vậy mà có người tin tưởng tên lì lượm này đấy!" – Anh bật cười đầy sảng khoái.
Jaejoong hơi bất ngờ trước câu nói của anh rồi bất chợt hiểu ra vấn đề. Cậu không nghĩ bản thân lại có thể dễ dàng kể tất cả mọi chuyện cho một người mình biết chẳng lâu thế này. Chỉ vì một bàn tay ấm áp lúc nãy đã lau đi những giọt nước mắt cho cậu, cũng chỉ vì một giọng nói trầm đã nhẹ nhàng nói với cậu: "Khóc đi Jaejoong!" Mà cậu đã ngay lập tức nhào vào lòng Yunho mà nấc lên như một đứa trẻ. Giờ lại tựa lưng mình vào tấm lưng vững chãi của anh kể cho anh nghe tất cả bí mật của cậu.
Jung Yunho có phải là phù thủy không vậy? Anh bỏ bùa mê gì cho cậu rồi?
"Về thôi, mẹ trông đấy!" – Hít một hơi thật dài, cậu đứng dậy, đưa một tay ra trước mặt anh và nói. Yunho chỉ cười nắm lấy tay cậu ngồi dậy.
Nắng chiều trải dài trên ngọn đồi nhỏ, những hạt nắng rơi xuống mặt nước suối trong vắt óng ánh màu vàng nhạt. Và nắng còn vươn lại trên hai đôi vai đang kề vào nhau cùng sánh bước... Bàn tay anh siết chặt lấy bàn tay cậu không một kẻ hở...
Có cái gì vừa bắt đầu...
...
...
...
"Khụ khụ" – Những tiếng ho khan của bà Kim khiến Jaejoong càng luống cuống hơn nữa. Bệnh tình của bà càng ngày càng trở nặng, những cơn ho không dứt khiến bà không thể nào chợp mắt được, ăn uống cũng trở nên khó khăn vì cổ họng bà đau rát.
Jaejoong vội vàng bưng đến cho bà một cốc nước, cậu lo lắng hỏi:
"Mẹ thấy ổn chứ ạ?"
"Me..mẹ...kho...không sao." – Chất giọng khàn đục của bà làm Jaejoong không kiềm được nước mắt của mình. Cậu ôm lấy mẹ mình mà nấc lên.
"Con xin lỗi... xin lỗi mẹ..."
"Con...con trai ngốc!" – Bà cười hiền, xoa đầu Jaejoong.
"Mẹ, con mua thuốc về!" – Yunho dừng lại trước cửa thở hồng hộc. Anh đã phải chạy một quãng đường dài để kiếm được một tiệm thuốc nhỏ. Nhà cậu heo hút tận trong khu đồi ít người qua lại, từ đây muốn mua gì cũng khó khăn.
"Đưa đây cho em." – Jaejoong đứng lên cầm lấy túi thuốc Yunho mua.
"Jae, anh nói chuyện với em chút được không?"
Cậu quay lại nhíu mày nhìn anh nhưng rồi lại không nói gì, chỉ im lặng đưa thuốc cho bà Kim. Cậu phải an tâm là bà đã uống xong thuốc mới ra ngoài cùng anh.
"Jae..."
"Em không chuyển đi đâu hết, đừng nói chuyện đó với em!" – Cậu ngắt lời anh, kiên quyết nói.
"Nhưng Jaejoong à, em không thể mẹ như thế. Tình trạng bệnh của mẹ không phải cứ mua mấy viên thuốc ho thông thường có thể chữa hết được."
"Em không muốn trở về đó!"
"Em bướng quá!!!" – Yunho tức giận gắt lên.
Không phải là cậu không biết tình trạng mẹ mình ra sao, nhưng vẫn là không thể quay lại Seoul. Ở đó đã có quá nhiều chuyện xảy ra với mẹ con cậu. Tránh tạm ở nơi này cũng đã ba năm, ba năm đó cuộc sống của cậu vô cùng yên ổn. Cậu không muốn có thêm một sự xáo trộn gì nữa, một lần là quá đủ. Cậu biết về đó không sớm thì muộn cậu cũng sẽ phải đụng mặt ông ta. Như thế thì cậu càng không muốn trở lại Seoul.
"Ừ, em vậy đấy!" – Jaejoong mặc anh ở đấy mà quay lưng bỏ vào nhà.
Yunho chỉ biết thở dài nhìn theo bóng lưng cậu. Anh biết, anh hiểu nỗi lòng của Jaejoong nhưng cái cậu cần nghĩ bây giờ không phải là việc có gặp ông Kim hay không mà là việc chữa bệnh cho mẹ. Bà Kim bệnh tình như thế mà cứ phải cầm cự mãi với mấy viên thuốc trị ho ấy sao?! Không được! Anh nhất định phải khuyên cậu chuyển lên Seoul, dù chỉ để chữa bệnh cho mẹ rồi quay về cũng được.
Nghĩ thế, Yunho tức tốc bước nhanh vào nhà, chưa đến cửa anh đã cất tiếng gọi lớn:
"Jaejoongggg!!!"
"YUNHO!!! MẸ BỊ SAO NÀY!!! YUNHO!!!" – Từ trong nhà Jaejoong thét lên đầy hoảng hốt.
Anh vội vàng chạy đến thì thấy bà Kim đang nôn thốc nôn tháo, nhưng...toàn là máu. Một màu đỏ tươi tràn ra khắp sàn đất ẩm thấp. Mặt Jaejoong trắng bệch, tay chân thì run rẩy. Cậu sợ máu! Jaejoong muốn ngất, nhưng cậu không dám buông tay khỏi người bà Kim. Cậu sợ hơi ấm của bà sẽ rơi khỏi cơ thể mình. Sợ thứ chất lỏng không ngừng tuôn ra từ miệng bà sẽ khiến cậu mất bà... Sợ! Cậu sợ tất cả...
...
...
...
Đứng trước phòng cấp cứu, Yunho ôm lấy cơ thể vẫn còn run rẩy của Jaejoong, trấn an cậu:
"Sẽ ổn thôi Jaejoong, em đừng lo! Sẽ ổn mà..."
"Mẹ ơi...hức hức..."
Jaejoong trong vòng tay anh lúc này nhỏ bé biết bao, cậu vẫn chỉ là một cậu bé mười chín tuổi bốc đồng và yếu đuối. Những biểu hiện lạnh lùng, hay bướng bỉnh bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là một lớp bọc để cậu che hết đi những nỗi bất hạnh của bản thân cậu.
Cũng may anh đã kịp cõng bà Kim chạy đến trạm xá gần nhất, và bà được cấp cứu kịp thời. Chứ cứ như cậu chỉ biết ngồi đấy ôm bà thì anh không dám lường đến hậu quả sau đó.
'Cạch' – Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ từ tốn bước ra ngoài.
"Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?" – Jaejoong lo lắng níu lấy tay bác sĩ.
"Không sao, bà đã qua cơn nguy kịch. Nhưng bệnh trạng của bà ở đây chúng tôi không có đủ thiết bị để chữa chạy. Tôi khuyên hai người nên đưa bà lên Seoul để tiếp tục điều trị."
"Se....Seoul ạ?"
"Jaejoong!" – Anh siết lấy đôi vai cậu.
Jaejoong hướng mắt về phía cánh cửa phòng cấp cứu, cuối cùng cậu thở dài.
"Vậy...mình đi Seoul..."
...
...
...
"Tạm thời Jaejoong sẽ ở nhà con, mẹ đừng lo. Mẹ an tâm ở đây chữa bệnh đi. Con sẽ lo cho em ấy." – Yunho nắm đôi tay gầy guộc của bà Kim, dịu dàng mỉm cười.
"Cảm...ơn con.."
"Mẹ đừng nói nhiều, cổ họng sẽ đau." – Jaejoong lo lắng nói.
Bà cũng chỉ cười nhìn cậu, rồi khẽ đánh mắt qua Yunho. Cậu hiểu ý mẹ mình liền nhíu mày, bĩu môi. Nhưng phận con không thể không nghe lời mẹ, cậu ngượng ngùng quay sang anh.
"Yunho này... cảmơnanh." – Cậu nói lướt ba chữ cuối nhanh nhất có thể, cộng với âm lượng nhỏ xíu ấy câu nói chỉ như gió thoảng, chả nghe được gì.
"Em nói gì cơ?" – Yunho nhướng mày hỏi lại. Anh nghe đấy chứ, còn biết rõ cậu muốn nói gì nữa kìa. Chỉ là nhìn biểu cảm đáng yêu quá đỗi của cậu, anh cũng muốn chọc ghẹo một chút.
"Cảm..cảm ơn!" – Jaejoong lâu lắm mới nói được hai từ đấy. Anh bật cười rồi xoa đầu cậu. Sepia của anh, lúc nào cũng dễ thương như thế cả.
Trước giờ cậu chưa từng nói lời cảm ơn mà lại ngượng ngùng đến thế này. Chẳng phải đối với cậu Jung Yunho cũng chỉ như bao người khác thôi mà. Nhưng sao khi nói chuyện với anh cậu lại khó nói đến thế, cứ có cảm giác lạ lắm. Lời đến đầu môi rồi lại chẳng thể thốt ra... Kim Jaejoong dạo này kì lạ thật!
"Thôi, con về nha mẹ. Dù sao con cũng còn chút việc ở nơi triễn lãm ảnh." – Yunho đứng dậy cúi chào bà Kim. – "À~Cho con mượn con trai cưng của mẹ một chút được không ạ?"
...
"Em bất mãn cái gì chứ?" – Trên xe Yunho nhìn khuôn mặt bí xị của Jaejoong hỏi.
"Sao lần nào anh đòi dẫn em đi, mẹ cũng đồng ý ngay hết thế?! Mẹ không nghĩ có ngày em sẽ bị anh bắt cóc, bị anh đem bán hay bị anh lạm...um...." – Những chữ cuối câu nói của cậu bị anh nuốt trọn. Jaeoong chết trân trước hành động của anh. Yunho...đang...hôn cậu!
Buông tha cho đôi môi tội nghiệp của cậu, anh vuốt nhẹ gò má gầy của Jaejoong mỉm cười (cười tà). Cậu tưởng chừng như tim mình ngừng đập trong khoảnh khắc này. Lần đầu tiên cậu nhìn trực diện vào đôi mắt của Yunho, lần đầu tiên cậu cảm nhận được rõ hơi thở nóng ấm của anh... Và là lần đầu tiên cậu hôn một ai đó...
"Em nghĩ anh xấu xa đến mức sẽ làm những chuyện đó với em sao?"
"Không...không có..."
"Tốt! Vậy ngoan ngoãn ngồi đây, anh chở em đến một nơi."
Nói rồi Yunho hài lòng quay lại bánh lái, nhấn ga đi thẳng.
...
Dừng xe trước một tòa nhà lớn, Yunho để lại xe cho người bảo vệ đem gửi. Anh nắm lấy tay cậu, nãy giờ còn đang ngơ ngác nhìn dáo dát xung quanh, đi vào trong. Bên trong quả thật rất rộng, nhưng toàn là trưng bày ảnh chụp. Có lẽ đây là nơi triễn lãm ảnh mà Yunho có nhắc đến. Nhưng điều bất ngờ nhất ở đây, tất cả các bức tranh đều chỉ mang một màu duy nhất. Màu nâu đất mộc mạc...
"Yunho? Đây là..."
"Buổi triễn lãm anh của anh! Em nhìn thử xem, có cái gì quen không?"
Jaejoong nhìn kĩ lại những bức ảnh treo trên tường, đúng là tất cả đều mang đến cho cậu một cảm giác thân quen đến lạ. Cho đến khi ánh mắt cậu chạm vào bức ảnh chụp một dòng suối nhỏ, thì cậu bất giác thốt lên.
"Là nơi em sống."
"Đúng! Còn điều này mới quan trọng." – Yunho bật chợt bịt mắt cậu lại. – "Đi theo anh..."
Jaejoong cảm nhận mình đang bước lên từng bậc thang, lòng cậu đầy bồn chồn. Chẳng biết Jung Yunho lại giở trò gì đây.
"Sẵn sàng chưa?"
"Bỏ tay anh ra..." – Cậu phụng phịu nói.
"Tada~~~" – Anh buông tay khỏi mắt Jaejoong, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Jaejoong ngỡ ngàng nhìn bức ảnh trước mắt mình. Trên nền màu Sepia ấm áp kia có một người đang ngồi trầm ngầm, ánh mắt lơ đãng nhìn con suối phía dưới, mái tóc cậu nhẹ bay theo cơn gió thoảng và người đó chính là cậu – Kim Jaejoong.
"Anh đặt tên nó là 'Sepia'" – giọng nói trầm của anh vang đều bên tay cậu. – "Mái tóc em là màu nâu sẫm, màu Sepia đầy mộc mạc và ấm áp..."
Trong "Sepia" mái tóc cậu như hòa vào màu nền của bức ảnh, đem Sepia hòa chung với Sepia...
"Tại sao lại là mộc mạc và ấm áp?" – Cậu lơ đãng hỏi.
"Vì đó là chính con người của em..."
End chap 2.
Chap 3
'Cạch' – Yunho nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
"Yunho hả con?" – Bà Kim lên tiếng hỏi.
"Dạ là con. Jaejoong đâu rồi mẹ?" – Đặt ít thức ăn lên bàn Yunho nhìn quanh.
"Nó bảo ra ngoài có việc. Mẹ cũng không rõ nữa."
"Nhóc này, bướng thật. Chắc lại trốn ra ngoài làm thêm nữa rồi." – Yunho's POV
Kim Jaejoong đúng là bướng hết chỗ nói, lúc trước cậu hỏi anh về tiền viện phí rồi nằn nặt đòi trả. Yunho không đồng ý thì lập tức bỏ ra ngoài kiếm việc làm thêm. Cậu tìm đến một vài người bạn cũ ở Seoul rồi nhờ họ kiếm giúp mình một công việc, nhưng bao nhiêu việc họ tìm giúp đều cần đến bằng cấp cả. Nhưng Jaejoong thì làm gì có, năm cậu mười sáu tuổi đã bỏ học cấp ba. Cuối cùng Jaejoong được giới thiệu vào làm ở một tiệm bánh nhỏ trên góc phố khá gần bệnh viện. Yunho ban đầu kịch liệt phản đối, nhưng với tính cách của Jaejoong thì dù anh có làm gì cũng không thể ngăn cậu được. Nghĩ đến việc đấy, anh chỉ biết thở dài.
"Mẹ ăn cháo đi, cổ họng mẹ bớt đau rồi chứ ạ?" – Yunho mở hộp cháo ra đưa cho bà Kim.
"Bớt...khụ khụ...rồi. Con đừng lo!" – Bà cười hiền. – "Cảm ơn con nhiều lắm, Yunho."
"Mẹ à, không cần phải cảm ơn con đâu. Con là con của mẹ mà! Còn nếu muốn thưởng cho con thì giao con trai của mẹ cho con đi." – Anh nói rồi bật cười.
'Cạch' – Bất ngờ có tiếng mở cửa. 'Bốp' – Chưa kịp xem là ai vào thì Yunho đã bị một cú đá đau điếng.
"Giao tôi cho ai hả???" – Jaejoong đỏ mặt gằng giọng nói.
"Ui da~ Em bạo lực quá!" – Anh bĩu môi, xoa xoa cái chân tội nghiệp của mình. – "Mẹ~ Jaejoong ăn hiếp con!"
"Chậc chậc~ Hai đứa bây là con nít hả?" – Bà Kim chỉ biết lắc đầu chịu thua hai đứa con của mình.
Gặp nhau là y như rằng sẽ có chuyện cãi, vậy mà vẫn muốn gặp, vẫn muốn quan tâm người kia. Bà đâu phải không thấy gương mặt đỏ ửng của Jaejoong mỗi lần Yunho chọc cậu chuyện sẽ gả cậu cho anh, rồi những nụ cười tươi rói đã lâu rồi bà không được thấy trên gương mặt cậu, tất cả đều là nhờ có Yunho.
"Đi đâu về đó?" – Anh nhướn mày hỏi.
"Đi làm." – Cậu nhỏ giọng.
"Hết nói nổi em rồi! Bướng quá!" – Anh bặm môi, lấy tay vò rối mái tóc của Jaejoong khiến cậu nhăn mặt khó chịu.
Kết thúc bữa trưa, Yunho phải quay lại nơi làm việc, anh cần chuẩn bị kĩ cho buổi lễ kết thúc buổi triễn lãm vào ngày mốt. Jaejoong thì về nhà Yunho chuẩn bị dọn dẹp rồi nấu vài món buổi chiều cho anh. Yunho không biết đã tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục cậu về nhà mình 'ở tạm', chứ Jaejoong cứ nằng nặc đòi ở lại bệnh viện với bà Kim. Cậu sợ lại làm phiền anh. Từ khi Jung Yunho xuất hiện, cậu đã nợ anh quá nhiều rồi...
Yunho sẽ lái xe đưa Jaejoong về nhà, tiện đường để anh ghé nơi triễn lãm, chứ để cậu đi bộ anh cũng không an tâm. Cả hai về lúc đấy vừa giờ học sinh trường trung học gần nhà anh đến học ca chiều. Những cô cậu học sinh xúng xính đồng phục, cặp sách nói cười làm Jaejoong chợt khựng lại. Cậu thấy nhớ trường lớp quá. Vì chuyện ba năm trước cậu đã tự ý bỏ học ngang, bây giờ muốn học lại cũng khó, hơn nữa cậu cũng đâu có điều kiện để đi học.
Khẽ liếc sang cậu, Yunho thấy Jaejoong cứ nhìn mãi theo những cô cậu học trò ấy, anh cũng bất chợt hiểu ra vấn đề.
"Jaejoong, em có muốn đi học lại không?" – Anh bất ngờ hỏi.
"Dạ?" – Cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn Yunho.
"Em muốn đi học lại không?"
Cậu có nên đi học lại không nhỉ? Mặc dù trong lòng Jaejoong rất muốn nhưng cậu biết nếu đi học sẽ lại làm phiền anh thêm nữa. Với lại.... cậu cũng chỉ ở đây đến khi nào mẹ cậu khỏe lại rồi cậu sẽ về đấy. Việc đi học lại chắc chắn là không thể.
"Không..." – Jaejoong lắc đầu, cười gượng.
"Sao vậy?"
"Ừ...thì...em cũng chỉ ở đây đến khi nào mẹ khỏe nên..."
"Anh biết rồi..." – Yunho ngắt lời cậu, đôi mắt anh quay sang nhìn chăm chăm con đường phía trước mặt.
Jaejoong im lặng cúi đầu, cậu không dám nhìn sang anh lúc này, cậu biết Yunho cảm thấy ra sao khi cậu nói điều ấy ra. Nhưng quả thật Jaejoong không thể ở đây mãi được, cậu ở đây lâu chỉ thêm gánh nặng cho anh thôi. Và còn một nguyên nhân nữa mà cậu nghĩ chắc anh cũng hiểu...
...
...
...
Yunho thở phào khi công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn đặc biệt cho buổi lễ đã hoàn tất. Đó chỉ là một buổi biểu diễn Acoustic nên sân khấu không cần trang hoàng gì nhiều. Vì buổi triễn lãm lần này tất cả tác phẩm của anh đều mang một màu sắc trầm nên Yunho quyết định chọn thể loại nhạc này, vừa mộc mạc lại tiết kiệm.
Liếc sang chiếc đồng hồ trên tay mình, anh mỉm cười vì mọi thứ xong sớm hơn anh dự tính. Anh nghĩ trước khi về nhà anh sẽ đủ thời gian để ngắm nhìn "Sepia" của anh một chút. Bức ảnh đó chưa bao giờ là nhàm chán với Yunho vì nhìn vào đấy anh tìm được một Kim Jaejoong của riêng anh. Anh còn nhớ khi anh bảo với Jaejoong màu Sepia thuộc về cậu là mộc mạc và ấm áp, cậu đã đáp lại anh rằng: "Mái tóc em đúng là màu nâu sẫm, nhưng là màu Sepia hoang tàn và cô độc..."
"Jaejoong, từ bây giờ em là Sepia của anh. Sepia của anh không hề cô độc!"
Khi Yunho bước đến nơi trưng bày "Sepia" thì bắt gặp một người đàn ông trung niên lặng người ngắm nhìn nó. Anh khẽ mỉm cười, "Sepia" đúng là quá thu hút.
"Bác thấy nó thế nào ạ?" – Anh lên tiếng hỏi.
"Đẹp...rất đẹp! Cậu biết người trong bức ảnh này?" – Ông trả lời bằng một giọng nói trầm ấm có phần nghẹn ngào.
"Vâng, chính cháu là chụp nó."
"Cậu chụp bức ảnh này? Vậy người trong ảnh, cậu ta là..." – Giọng ông bất chợt có chút run rẩy.
"Cậu ấy tên Kim Jaejoong. Bác biết cậu ấy ạ?"
"Kim...Kim Jaejoong?"
"Jaejoong à, ba tìm được con rồi..."
...
...
...
Tại quán cà phê Bolero, có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một già một trẻ. Ông Kim nhẹ nhấp ly trà nóng của mình sau khi kể cho Yunho nghe về câu chuyện của mình. Trong ba năm qua, ông đã không ngừng tìm kiếm hai mẹ con của Jaejoong, nhưng vẫn không thể tìm được. Cuộc hôn nhân của ông với người phụ nữ kia vốn từ trước đã không nên diễn ra, đó là một cuộc hôn nhân thất bại hoàn toàn. Đơn giản chỉ để ràng buộc nhau mà thôi. Chỉ sau một tháng kể từ đêm đó, hai người đã chính thức ly hôn, trả lại tự do cho nhau. Nhưng tự do này ông còn cần làm gì, khi nó cũng chẳng giúp ông xây dựng lại cho mình một gia đình hoàn hảo như ông đã từng có với bà Kim...
"Khi nhìn thấy bức ảnh của cậu chụp, tôi đã rất bất ngờ. Ta đã không dám tin đấy là Jaejoong, cho đến khi cậu khẳng định... Mà vì sao cậu lại quen được Jaejoong vậy?"
"Dạ, con gặp được em ấy trong một lần tác nghiệp trên khu đồi nhỏ ở ngoại ô." – Yunho mỉm cười trả lời.
Tuy đây là lần đầu tiên anh được gặp ông Kim, nhưng ông đã để lại cho anh một ấn tượng rất tốt. Ông là một người đàn ông sâu sắc, điềm đạm lại dễ gần. Hơn nữa trong chuyện ba năm về trước xét ra không hoàn toàn là lỗi của ông, tình cảm của ông với bà Kim là thật, gia đình ông có với Jaejoong là bằng tất cả tình yêu thương của ông. Chỉ vì tất cả mọi chuyện ập đến quá bất ngờ và chính ông cũng không thể tin là người phụ nữ ấy dám làm như vậy. Ông không trách cậu hận ông... Điều bây giờ ông muốn nhất là có thể gặp lại được mẹ con cậu.
"Thằng bé sống ở đó sao?" – Ông ngạc nhiên hỏi. Thì ra đây là nguyên nhân khiến ông không thể tìm được hai mẹ con cậu. – "Yunho này, cậu có thể giúp ta gặp thằng bé không?" – Trong ánh mắt ông dâng lên một chút hy vọng.
"Con...con chỉ sợ Jaejoong..."
Đề nghị này của ông không phải anh không giúp được, nhưng điều quan trọng là ở cậu. Cậu bé bướng bỉnh đó chắc chắn sẽ không chịu gặp lại ông.
"Ta biết...thằng bé rất hận ta. Nhưng xin cậu, giúp ta gặp nó, dù đứng nhìn từ xa cũng được."
"Con...Vâng ạ, con sẽ sắp xếp cho bác gặp Jaejoong." – Sau vài phút lưỡng lự cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
"Sepia của anh, đã đến lúc em phải đối mặt rồi..."
...
...
...
"Anh kéo em ra đây có việc gì?" – Jaejoong đặt mình ngồi xuống một chiếc ghế đặt sẵn ở sân sau của bệnh viện.
Yunho cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cậu ra đây là anh có rất nhiều điều muốn nói với cậu. Thứ nhất là về việc của ba cậu. Chấp nhận lời đề nghị của ông Kim lúc chiều không phải là việc khó nhưng việc thực hiện lời đề nghị ấy mới là vấn đề nan giải. Gặp ông bây giờ thì cuộc sống yên bình suốt ba năm qua của cậu lại bị khuấy động. Bản thân Yunho lại không muốn nhìn thấy một giọt nước mắt nào trên gương mặt của cậu cả. Nhưng việc gì đến cũng sẽ đến, có những thứ bản thân không thể trốn tránh được. Chỉ có để cho cậu gặp lại ba mình thì may ra tất cả những bi kịch, những mâu thuẫn trong cậu mới có thể giải được.
Và không phải chỉ riêng vấn đề ấy. Câu nói của Kim Jaejoong đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều. Sau khi bà Kim khỏe lại thì tất nhiên cậu sẽ lại quay về nơi sống trước đây của mình, nhưng Yunho lại không muốn vậy. Tình cảm của anh dành cho Jaejoong không phải nói thì ai cũng có thể cảm nhận được (kể cả cậu). Ban đầu anh cứ ngỡ chỉ là vì bản thân quá ấn tượng với màu Sepia của mái tóc cậu, nhưng sau khi tiếp xúc với Jaejoong rồi anh mới nhận ra cái anh yêu ở cậu là ở chính con người Jaejoong.
"Jaejoong à... Ở lại với anh được không?" – Anh nhẹ giọng hỏi.
"Em... em không thể. Anh hiểu mà..." – Cậu khẽ thở dài.
"Jaejoong... Em có nghĩ đến một ngày em gặp lại ba không?"
"Không!" – Jaejoong trả lời cộc lốc.
"Jaejoong, tại sao sau ngày hôm đó em không cho ba mình giải thích mọi chuyện lại bỏ đi? Em không nghĩ tất cả đều có lí do sao?" – Yunho vẫn tiếp tục hỏi.
"YUNHO! Em không thích nhắc đến chuyện này." – Jaejoong nạt ngang.
"Anh đang hỏi em đó! Sao lại không nghe ba mình giải thích?" – Yunho lớn giọng.
"Giải thích gì chứ? Những chuyện ông ta làm chẳng phải là quá rõ rồi sao?"
"Quá rõ là quá rõ gì nào? Em cố chấp lắm em biết không Jaejoong? Chẳng phải em đã biết những gì ngày hôm đó diễn ra không phải hoàn toàn lỗi là do ba em, vậy mà em vẫn cố chấp hận. Em rốt cuộc hận là hận cái gì hả?"
Jaejoong nắm chặt lấy bàn tay mình, cậu cúi gằm mặt xuống. Những gì Yunho nói là không sai, ngược lại còn rất đúng. Một khoảng thời gian sau khi mẹ con Jaejoong bỏ đi, chính bà Kim cũng đã kể cho Jaejoong mọi việc và muốn cậu tha thứ cho ông Kim nhưng Jaejoong vẫn không nghe. Sự việc ngày hôm đó đã gây cho cậu một cú sốc quá lớn, Jaejoong vẫn không thể chấp nhận được việc người cha gương mẫu của mình lại là người đã có vợ...
"Đừng nói nữa... Em không muốn nghe..." – Giọng nói của cậu dần lạc đi, cậu không thể kiểm soát được những hàng nước mắt cứ tuôn ra từ mi mắt.
Ôm lấy Jaejoong vào lòng, anh siết chặt cậu trong vòng tay mình. Nói ra những chuyện này với cậu đã khiến những kí ức không hay, và những nỗi đau mà cậu muốn khóa chặt bị khuấy động. Nhưng rồi sẽ có một ngày cậu cũng sẽ phải đối diện với chuyện này.
"Jaejoong à, nghe lời anh tha thứ cho ba em đi..."
"Không phải lúc này Yunho à..."
Yunho khẽ thở dài... Jaejoong cứ như thế này thì thật khó để có thể hóa giải mọi chuyện.
"Yun..Yunho à...Em..." – Jaejoong cảm tưởng như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khi được cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ anh thế này. Không chỉ vậy, hiện tại cậu cũng đang rất ngộp thở vì cái ôm quá chặt của anh, anh mà không buông ra thì cậu chết mất.
"Anh yêu em, Jaejoong à! Đừng về đó nữa, ở đây chẳng phải tốt hơn sao?" – Yunho vẫn ghì chặt Jaejoong trong đôi tay của mình.
Jaejoong cứ ngỡ là mình nghe lầm câu nói vừa rồi của anh. Yunho nói gì cơ chứ? Yêu cậu á? Mặc dù đã biết trước là anh có để ý đến cậu, Jaejoong cũng khá thích Yunho. Bỗng nhiên, bất ngờ anh lại nói như thế... Cậu thật không biết phải phản ứng thế nào cả.
"Yunho à, em..." – Jaejoong ấp úng.
"Ở đây anh có thể dễ dàng chăm sóc mẹ và em nữa."
"Yunho à... em...vẫn là không thể..."
...
...
...
Cuối cùng ngày kết thúc buổi triễn lãm ảnh của anh cũng đến. Hôm nay, Yunho nằng nặc bắt Jaejoong theo anh, dù cậu đã bảo cậu còn phải ở lại chăm sóc bà Kim. Lại còn chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ vest nữa chứ. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cậu được đồ vest cả, làm sáng nay cậu ghé ngang qua bệnh viện bị mẹ cậu chọc: "Con trai tôi lớn rồi nha, mặc cả đồ vest nữa!" Jaejoong lúc đó đỏ bừng mặt vì ngại vậy mà tên Jung Yunho ấy còn đứng kế bên cười khúc khích. Thật đáng ghét mà! Nếu không vì buổi triễn lãm này có tấm ảnh chụp cậu thì chắc chắn cậu không đi đâu.
Jaejoong chỉ cảm thấy hơi kì lạ, sau buổi tối hôm Yunho tỏ tình với cậu thì anh không nói gì thêm nữa, cũng chả thèm đá động đến chuyện ấy. Jaejoong chẳng thể nào hiểu được trong đầu anh đang nghĩ gì nữa.
Hôm nay buổi triễn lãm đông nghẹt các khách mời, không khí này Jaejoong có chút không quen.
"Jaejoong, em đi tham quan chút đi, anh phải sang kia." – Yunho đưa cho cậu một ly nước ép.
"Em biết rồi, anh lo công việc đi."
Yunho quay đi, anh không quên đưa mắt hướng về phía một người đàn ông trung niên đang nhìn cậu, nhẹ mỉm cười.
...
Nhưng có một chuyện anh không ngờ đến đã xảy ra ngay buổi diễn Acoustic chuẩn bị bắt đầu.
"Yunho!!! Không ổn rồi, đến giờ này vẫn chưa thấy ca sĩ của chúng ta đâu cả." – Một người hớt hải chạy đến báo với anh.
"Cái gì? Chẳng phải tôi đã bảo họ phải đến sớm hơn 30 phút so với giờ diễn sao? Anh mau gọi điện cho họ đi."
"Tôi đã cố liên lạc nhưng không được!"
"Chỉ còn 5 phút nữa bắt đầu rồi... Chờ thêm chút nữa xem sao. Tôi sẽ cố liên lạc với họ."
15 phút sau...
Đã là cuộc gọi lần thứ mười rồi mà anh vẫn chưa nhận được một lời hồi âm nào. Yunho bắt đầu cảm thấy lo lắng, các khách mời trong buổi triễn lãm cũng bắt đầu rì rào về buổi sự chậm trễ của buổi diễn.
"Reng~ Reng~" – Điện thoại Yunho bất ngờ đổ chuông, anh vội vàng bắt máy.
"Alo? Các người biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"..."
"Cái gì? 15 phút nữa các người có mặt thì hư cả buổi diễn rồi!"
"..."
"Thôi được rồi bỏ đi, tôi có cách giải quyết!"
Yunho gác máy, lúc nói câu ấy ra anh đã có nghĩ đến một người. Chỉ có cậu mới giúp anh được trong lúc này.
"Jaejoong, giúp anh với. Em lên hát thay được không?"
"Em á?" – Cậu ngỡ ngàng nhìn anh.
End chap 3.
Chap 4
Jaejoong ngượng nghịu ngồi lên chiếc ghế gỗ, tay run run cầm lấy micro. Cậu lo lắng đưa mắt xuống bên dưới quan khách tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Cậu thấy anh, Yunho đang đứng khoanh tay nhìn cậu. Cậu khẽ mấp máy môi ý muốn nói: "Yunho, em nghĩ thế này không ổn." Anh hiểu ý cậu cũng chỉ nhẹ mỉm cười, gật đầu trấn an Jaejoong.
"Cậu Jaejoong, chúng ta sẽ hát bài gì?" – Người chơi guitar hỏi cậu.
"Anh biết bài 'Forgotten Flower' chứ?" – Jaejoong nhỏ giọng hỏi.
"Vâng, tôi biết." – Người ấy nhẹ gật đầu, rồi quay sang thì thầm gì đó với người dẫn chương trình.
"Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu! Và sau đây là ca khúc 'Forgotten Flower' do Kim Jaejoong trình bày."
Khi giọng người dẫn chương trình vừa kết thúc cũng là lúc những âm thanh mộc mạc của đàn guitar vang lên. Jaejoong hít một hơi thật dài, rồi cũng bắt đầu cất giọng. Đây lần đầu tiên cậu hát trước nhiều người như thế này, trước đây chỉ có mỗi anh là khán giả trung thành nhất của cậu thôi. Ban đầu cậu đã muốn từ chối lời đề nghị của anh, nhưng trước tình thế cấp bạch thì không còn cách nào khác.
"Anh đã đi từ lâu, bao giờ anh sẽ trở về?
Có phải anh đã quên đi cuộc đời mình?
Sau khi đã làm đóa hoa xinh đẹp ướt đẫm trong mưa...em phải làm sao khi cơn gió lạnh ùa về?
Trên cành cây gầy guộc ấy...chiếc lá đó đang nhỏ lệ..."
Một bài hát từ năm 1983 nay lại được thể hiện bởi một cậu trai trẻ tuổi thế này đã khiến những vị khách lớn tuổi khá bất ngờ, và cũng rất thích thú. Riêng ông Kim, ông chỉ biết lặng người nhìn Jaejoong. Con trai ông, Jaejoong vẫn còn nhớ bài hát này sao?
Đó là bài hát ông thích nhất!
...
"Ba, sao ba nghe có một bài này hoài à. Chán chết!" – Jaejoong chu chu miệng nói.
Ông Kim xoa đầu đứa con chỉ mới 10 tuổi của mình, cười hiền:
"Ba rất thích bài hát này, nên ba mới nghe nhiều."
"Nếu ba thích, mai mốt con học hát bài này rồi hát cho ba nghe nha!" – Cậu bé vòng tay ôm lấy cổ ba mình, rồi hôn lên đôi gò má của ông.
"Ừ, Jaejoong của ba ngoan quá!"
...
Và giờ trước mắt ông, là cậu đang hát bài hát đấy! Cậu vẫn giữ đúng lời mình nói, học hát ca khúc này và hát cho ông nghe...
Theo một phản xạ tự nhiên, ông cũng khẽ ngân nga theo lời ca, giọng hát ông ngang phè, lại ồm ồm rất giống một người – người đó là khán giả trung thành nhất của cậu.
...
...
...
"Jaejoong, hôm nay cảm ơn em!" – Yunho mỉm cười nhìn cậu.
Khi Jaejoong vừa kết thúc bài hát thì ca sĩ cũng vừa đến, buổi triễn lãm cũng kết thúc nhanh chóng. Công việc của anh tương đối thuận lợi khi có rất nhiều người ấn tượng với những bức ảnh, trong số họ cũng đã có người đồng ý mua ảnh của anh.
Nhưng tất cả đều phải nhờ Jaejoong. Nếu anh không gặp cậu ngày hôm ấy, không bị ám ảnh bởi màu Sepia của mái tóc cậu, và không được cậu giúp tìm nơi chụp ảnh,... thì có lẽ Jung Yunho bây giờ không thể có một buổi triễn lãm thành công đến thế. Kim Jaejoong đến bên anh là duyên mệnh mà trời cao định sẵn hay sao?
Cũng như việc anh đến bên cậu. Jaejoong luôn nghĩ bản thân mình còn nợ anh rất nhiều, nhưng giữa họ vốn chẳng có món nợ nào cả. Họ chỉ là đơn giản đến bên nhau, cùng nhau sống, giúp nhau vượt qua khó khăn mà thôi.
Định mệnh xoay vòng, đưa đẩy chúng ta gặp, gắn kết chúng ta với nhau.
"Ừ. Lần này phải trả ơn em hậu hĩnh đó!" – Jaejoong tinh nghịch nói, mắt vẫn không rời những cảnh vật bên đường.
"Biết rồi~ Jaejoong này, hay mình đi công viên giải trí đi!"
"Công viên giải trí? Không được!" – Cậu lắc đầu. – "Gần trưa rồi, em còn phải mua đồ ăn cho mẹ nữa."
Yunho kéo tay áo lên nhìn vào đồng hồ trên tay mình, anh chắc lưỡi:
"Không sao, còn 2 tiếng nữa. Đi nha!"
...
...
...
"Ya~ Lâu rồi em mới đến đây đó." – Jaejoong reo lên phấn khích.
"Anh biết mà. Hôm nay đông vui ghê!" – Yunho cũng thích thú nhìn quang cảnh xung quanh cả hai.
Một khu vui chơi giải trí đầy nhộn nhịp, anh nhẹ nắm lấy bàn tay cậu, kéo Jaejoong bước vào trong. Đã lâu lắm rồi cả hai mới có dịp quay lại nơi này, với cậu chắc đã gần năm năm, còn với anh cũng đã hơn bảy năm rồi. Anh cùng cậu đi dạo vòng quanh mấy điểm vui chơi của con nít rồi lại cùng bật cười khi kể cho nhau những kỉ niệm thời trẻ con ham chơi.
Cứ thế tay trong tay, họ cũng nhau bước.
"Jaejoong? Anh... sợ độ cao!" – Anh níu tay cậu khi Jaejoong muốn chơi đu quay.
"Ề~ Anh nhát cáy. Lên đi, có em sợ gì, với lại nó đi chậm rì." – Jaejoong bĩu môi.
"Chậm mới chết anh đó! Thôi mà~" – Yunho nghĩ đến chuyện ngồi trên đó, để nó đưa lên cao tít trên kia mà rùng mình.
"Hừm..." – Cậu nhíu mày nhìn anh.
...
"Nè, mở mắt ra đi. Trông anh buồn cười chết đi được!" – Jaejoong che miệng cười khi nhìn thấy Yunho hai tay run run nắm lấy thanh chắn của đu quay, mắt thì nhắm chặt lại.
Không hiểu cậu đã dùng cách nào để lôi được anh lên trò chơi mà anh sợ nhất này để giờ cậu thì vui thích ngắm toàn cảnh khu vui chơi, còn anh thì co rúm một góc, miệng lầm bầm cầu sao cho đu quay đi nhanh một chút.
"Không mở! Đã bảo anh sợ độ cao mà." – Yunho mếu máo trả lời.
"Đồ nhát gan!" – Cậu lè lưỡi trêu anh. – "Mở mắt ra đi, nhìn cảnh đẹp kìa. Mở mắt ra rồi anh muốn gì cũng được!"
Yunho im lặng suy nghĩ, thật thì cảm giác nhìn từ cao xuống thì không thể so với lời nói của cậu lúc này. Nhưng Jung Yunho lanh lỏi hơn như thế rất nhiều, anh vừa muốn có lời, lại không muốn mất gì. Cho nên, anh có một kế khác.
"Bây giờ, nếu em lại gần đây, ngồi trước mặt anh thì khi anh mở mắt ra thấy em, anh sẽ đỡ sợ. Ok?"
"Chi mà rắc rối!" – Jaejoong khẽ cằn nhằn, nhưng cũng ngoan ngoãn nhích người ngồi đối diện với anh. – "Rồi đó!"
Yunho khẽ hé mắt kiểm tra, rồi không để Jaejoong kịp phản ứng, anh bất ngờ hôn lên môi cậu. Anh nhấp nhẹ bờ môi mềm mại, ngọt ngào của Jaejoong mà thỏa lòng, kế hoạch thành công nhé. Jung Yunho không phải mở mắt mà còn được hôn cậu.
Jaejoong chỉ còn biết sững người đón trọn nụ hôn của anh, tim cậu bắt đầu nhảy múa trong lồng ngực. Bình thường chắc chắn Jaejoong sẽ đẩy anh ra ngay, nhưng bây giờ thì khác, cậu lại thích nụ hôn này. Rất lãng mạn, giống như những cảnh hôn mà cậu đã từng xem trên phim, hay đọc trong vài cuốn sách cũ. Jaejoong nhẹ mỉm cười, rồi nghiêng đầu cho nụ hôn đi sâu hơn.
Cảm giác được hôn thích thật đấy! Nhưng cậu lại thích người hôn cậu hơn!
Cái nắng trưa gay gắt quanh họ cũng làm cho nụ hôn thêm nồng nàn. Màu Sepia từ mái tóc cậu ánh lên trong nắng, vài lọn tóc nhẹ bay cùng làn gió thổi, bồng bềnh.
Đây là màu Sepia của sự ấm áp và mộc mạc...
...
...
...
Yunho liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Jaejoong vẫn cứ châm châm nhìn khung cảnh bên ngoài không nói lời nào. Anh nhẹ lên tiếng:
"Nè, sao em im lặng thế?"
"Không có gì, em đang nghĩ vẩn vơ thôi!" – Cậu lơ đễnh trả lời.
"Ừ...mà chuyện lúc nãy..."
"Chuyện gì?" – Jaejoong quay sang nhìn anh, khuôn mặt Yunho nhìn từ góc nghiêng toát lên vẻ nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại có chút bối rối.
"Trên đu quay... câu hỏi của anh..."
"Hiện tại, em chưa thể trả lời anh được. Em xin lỗi!" – Cậu cúi đầu nhỏ giọng.
"Được rồi mà, không sao."
Yunho bất giác thở dài khe khẽ. Khi nãy, khi nụ hôn của cả hai kết thúc, anh đã thì thầm với cậu: "Làm người yêu anh nhé!"
...
...
...
Cả hai quay về bệnh viện vừa đúng lúc đến bữa trưa. Yunho đi trước đẩy cửa phòng cùng cậu bước vào trong. Và...
*Cộp* – Hộp đồ ăn trên tay cậu rơi xuống sàn.
"Ba..Bác Kim..." – Anh ngỡ ngàng nhìn ông.
Trước mặt anh và cậu, ông Kim đang ngồi cạnh bà Kim. Không biết ông đã đến đây như thế nào, và nói những gì nhưng lúc này trên mặt bà đã ướt đẫm nước mắt.
Jaejoong siết chặt tay mình, cậu dùng ánh mắt chứa đầy sự tức giận, cùng bi thương mà nhìn ông. Người mà cậu đã không muốn gặp lại, hôm nay lại xuất hiện ở đây. Dù cậu đã biết trước khi quay lại Seoul chắc chắn rồi sẽ phải gặp lại ông, nhưng cậu không ngờ lại là hôm nay.
Những mảnh kí ức vốn đã bị chôn sâu của cậu, lại ùa về trong tâm trí cậu. Khóe mắt cay, cậu bước từng bước nặng nề đến gần ông.
"Jaejoong à..." – Ông khẽ gọi.
"Ông đến đây làm gì? Vẫn còn có thể gặp mẹ và tôi sao?"
"Jaejoong! Không được hỗn!" – Bà Kim khẽ gắt.
"Mẹ! Con... Ông về đi!"
"Jaejoong à, ba muốn đến..."
"Đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe!" – Jaejoong bất ngờ quát lên, rồi tông cửa chạy ra ngoài.
"Jaejoong!!!" – Yunho lúng túng nhìn ông bà Kim, rồi lại vội vàng cúi đầu chào và chạy theo cậu.
Trong căn phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở dài, và những giọt nước mắt chực trào.
"Là tôi sai!"
...
...
...
Jaejoong cứ đâm đầu mà chạy ra khỏi bệnh viện, Yunho cố gắng đuổi theo nhưng vẫn không kịp. Cậu đã nhanh chóng phóng lên chuyến xe buýt vừa đến.
Yunho nhíu mày nhìn theo bóng chiếc xe buýt vừa đi khỏi, rồi vội vàng chạy đi lấy xe đuổi theo.
Jaejoong tựa đầu vào kính xe, để mặc những cảnh vật bên ngoài lướt qua mắt mình. Trong cậu từng kỉ niệm của một thời dần trở lại, cậu nhớ về những nụ cười, những cuộc trò chuyện, và cả không gian ấm áp ngày trước. Nhưng xen vào đó lại hình ảnh vào ngày sinh nhật hôm ấy, tiếng mắng chửi, tiếng đồ vật vỡ nát, những giọt nước mắt, hay trận đòn hôm đó. Jaejoong đã rất muốn quên nó, cố gắng khóa nó trong một chiếc hộp kín rồi cất vào sâu nhất nơi kí ức của cậu, vậy mà khi đụng mặt ông Kim lúc nãy thì gần như mọi cố gắng đều là vô ích.
Kim Jaejoong vẫn không thể đối diện với nó...
Chuyến xe buýt vẫn lăn bánh đều trên con đường trải đều những tia nắng trưa gay gắt. Chuyến xe ấy sẽ đi về đâu nhỉ?
Kí ức đơn giản là một quyển sách, chỉ có thể lật lại xem chứ không thể thay đổi... Những gì đã qua rồi có muốn nó khác đi cũng không được, chỉ còn cách chấp nhận hay không chấp nhận thôi. Kim Jaejoong, cậu chọn cách nào? Là chấp nhận hay không chấp nhận?
Hoàng hôn buông nhẹ, bầu trời bắt đầu xuất hiện những áng mây sẫm màu. Jaejoong đặt mình ngồi ở một bậc thềm trước sông Hàn. Cậu đã lang thang khắp các con phố suốt từ trưa đến giờ, hai chân mỏi nhừ, bụng thì đói cồn cào nhưng Jaejoong lại không muốn ăn gì cả. Cậu ngồi đấy, mặc cho những cơn gió bông đùa mái tóc mình.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần cậu reo lên.
Jaejoong lấy ra xem thử, là điện thoại của Yunho. Lúc nãy, khi chơi trò chơi, cậu đã giữ điện thoại giúp anh mà quên trả lại mất rồi. Chần chờ một chút, Jaejoong chậm rãi bắt máy:
"Alo!"
"Yunho, cháu có tìm được Jaejoong không?"
Giọng nói trầm ở đầu dây bên kia khiến cậu giật mình. Chẳng phải là giọng ông Kim đây sao!?
"Ta xin lỗi vì sự đường đột hôm nay, cũng vì quá mong gặp lại mẹ con Jaejoong. Nếu cháu có gặp, hãy nói với nó là ta rất muốn gặp nó. Ta gác máy trước"
Kết thúc cuộc điện thoại, Jaejoong lặng người đi.
Jung Yunho, anh còn giấu em những gì nữa?
Bất ngờ, điện thoại trên tay cậu lại rung lên, Jaejoong nghe máy.
"Alo..."
"Jaejoong? Em đang ở đâu?" – Bên đầu dây là giọng của Yunho.
"Sông Hàn."
Jaejoong nói nhanh rồi gác máy.
End Chap 4.
Chap 5
Yunho gập người xuống thở dốc, sau khi Jaejoong đang ở sông Hàn anh đã gấp rút chạy đến đây. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia anh bất giác thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay anh không thể ngờ được, lúc trước khi cung cấp một ít thông tin cho ông Kim nghe anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện bà Kim điều trị ở bệnh viện nào, vậy mà ông vẫn có thể tìm đến.
Anh ngước lên nhìn cậu, rồi lặng người.
Anh đã thấy Kim Jaejoong ở phía xa...
Mái tóc cậu tung bay theo những đợt gió lớn, gió cuốn phăng nếp gọn gàng của những lọn tóc. Màu Speia từ mái tóc ấy càng ngày càng thấm vào tâm trí anh, anh bị ám ảnh bởi nó. Thứ màu sắc trộn lẫn của những tông màu trầm lắng và có chút hoài cổ. Yunho đã luôn thắc mắc vì sao Jaejoong lại có màu tóc đặc biệt này, nhưng đến giờ thì anh cũng chỉ biết rằng nó thuộc về cậu, chỉ của riêng cậu và cũng chỉ có cậu mới hợp với nó. Anh đã từng nói Kim Jaejoong chính là Sepia của anh, Sepia của anh thì sẽ không cô độc.
Nhưng giờ đây anh nhìn thấy gì?
Bóng dáng gầy guộc của cậu ở đằng xa, mái tóc rối bời thả bay theo gió...
Là cô độc!
Jaejoong ngồi trước một dòng sông lớn, màu đỏ cam của hoàng hôn in trên mặt nước càng làm nhòe đi hình ảnh của cậu trước mắt anh. Kim Jaejoong lúc này cô độc quá! Yunho bất chợt cảm thấy tim mình nhói lên từng đợt.
Anh đã làm gì thế này? Sepia của anh, sao em lại như thế? Đây không phải là Sepia anh yêu... Sepia anh yêu là ấm áp và hiền hòa.
Lúc này, Jung Yunho chỉ muốn được chạy lại bên mà ôm chặt lấy Jaejoong, chỉnh chu lại mái tóc cậu trả nó về những nếp tóc gọn gàng ban đầu. Nhưng sao chân anh không nhấc nổi, nó không thể tiến lên phía trước để anh thực hiện điều anh muốn, nó chỉ bắt anh đứng trơ ra đấy nhìn cậu mà thôi. Yunho cảm thấy khóe mắt mình cay xè.
Jaejoong ở đằng xa lơ đãng nhìn ra dòng nước màu đỏ cam chậm chạp trôi. Trước mắt cậu, mọi thứ trở nên thật xa lạ, cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Rối rắm! Mọi thứ đến với cậu thật nhanh chóng, chúng cuốn cậu đi vào một vòng xoay vô định nào đó, rồi bỏ mặc cậu ở đấy. Khi Jung Yunho xuất hiện, cậu đã ngỡ anh chính là ánh sáng của cậu, vậy mà đằng sau thứ ánh sáng anh mang đến là một góc khuất mà Jaejoong không biết.
Tại sao anh lại biết ông Kim?
Tại sao anh lại đến với cậu?
Tại sao anh lại tốt với cậu như thế?
Tất cả chẳng phải là một kế hoạch đã được sắp đặt trước đó chứ? Liệu cậu có thể tin được đó chỉ là tình cờ. Tình cờ anh ghé đến chốn xa xăm cậu ở, rồi lại tình cờ giúp đỡ mẹ cậu, và chắc có lẽ cũng là tình cờ khi anh biết ông Kim.
Jung Yunho, anh giải thích cho em đi? Những chuyện này là như thế nào?
"Jaejoong!" – Từ phía sau một giọng nói vang lên.
"..." – Jaejoong im lặng, cậu biết đó là anh.
Yunho cũng không nói gì, anh ngồi xuống bên cạnh cậu. Cả hai phóng tầm mắt ra xa như cố gắng nhìn rõ được bờ bên kia của con sông rộng lớn, tìm một đích đến cho mình.
Jaejoong im lặng mãi lại đâm ra khó chịu, cậu thật sự muốn biết trong đầu anh đang nghĩ gì nhưng lại không muốn mở lời trước. Cậu hậm hực cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đáng thương bị cậu siết trong tay. Jaejoong bặm môi ấn mạnh nó vào người anh.
"Trả đó!"
"Ờ... Mà Jae này..."
"Jung Yunho! Anh rốt cuộc là đang làm gì?" – Cậu ngắt lời anh.
Yunho hơi ngớ người ra, anh không hiểu cậu muốn hỏi gì.
"Xin lỗi, lúc này tôi đã nhận một cuộc gọi từ máy anh."
"Là ai vậy?" – Anh hỏi, trong lòng anh dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Hy vọng đó chẳng phải là ông Kim.
"Người đó hỏi anh rằng đã tìm được tôi chưa, còn nói rất muốn gặp tôi."
Vừa dứt lời Jaejoong đột nhiên đứng bật dậy, quay lưng bỏ đi. Yunho hoảng hốt níu tay cậu lại. Nếu đã nói những lời đó thì anh biết cậu đã nhận điện thoại của ai rồi.
"Jaejoong, nghe anh nói. Chuyện đó..." – Yunho vội vàng đứng dậy, níu lấy tay cậu.
"Tại sao anh biết ông ấy?" – Jaejoong vẫn không quay mặt lại, chỉ nhẹ giọng hỏi anh.
"Bác ấy đến buổi triễn lãm và nhìn thấy bức "Sepia"... Bác ấy đã gặp anh và..."
"Nhờ anh tìm tôi." – Cậu tiếp lời, quay lại nhìn vào mắt anh.
Không khí xung quanh rơi vào im lặng, chỉ văng vẳng vọng lại tiếng sóng nhẹ của con sông đập vào bờ. Tiếng sóng ấy như vỗ vào lòng anh từng cơn nhức nhối. Bây giờ anh cũng không rõ việc mình làm là đúng hay sai. Anh đã nghĩ anh làm vậy sẽ giúp Jaejoong tìm lại gia đình mình, tìm lại hạnh phúc cho cậu, nhưng lúc này khi nhìn thấy sự bi thương trong đôi mắt Jaejoong, anh bỗng nhiên muốn dừng lại.
"Jaejoong, anh làm vậy đều là chỉ vì em. Anh không thể nhìn em cứ tiếp tục trốn tránh mọi thứ như thế." – Yunho nói.
"Vì tôi? Anh đang thương hại tôi đấy à? Tôi không cần anh làm như thế, việc của tôi, tôi tự giải quyết!" – Jaejoong ngang bướng trả lời.
"Kim Jaejoong nghe đây, anh không thương hại em!" – Yunho gắt.
Thương hại? Jung Yunho chưa bao giờ thương hại cậu, cũng chưa từng có ý nghĩ đó. Là anh yêu cậu! Anh muốn cậu hạnh phúc.
"Thế thì là gì? Anh tốt với tôi là vì cái gì? Không phải thương hại sao? Ngay từ lúc đầu, vì hoàn cảnh của tôi nên anh mới đối tối với mẹ con tôi như thế..." – Jaejoong lớn tiếng.
Cậu đã tin tưởng anh, kể cho anh nghe những bí mật của mình. Dù trước giờ Yunho luôn không khuyên cậu phải tha thứ cho ông Kim, nhưng cậu đã nghĩ đó chỉ là ý kiến của anh, anh sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện này. Nhưng không ngờ, anh lại giúp đỡ ông Kim tìm lại mẹ con cậu. Rõ ràng anh biết Jaejoong vẫn chưa thể đối diện với chuyện này, vậy tại sao anh vẫn làm. Anh có biết lúc cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của bà Kim khi gặp lại ông ấy, cậu đã khó chịu đến thế nào không? Và anh có biết rằng khi cậu nhìn thấy ông ấy cậu đã đau đến nào không?
Jung Yunho có nghĩ đến cảm xúc của cậu không?
"Anh không thương hại em! Em định trốn tránh chuyện này đến bao giờ? Tự giải quyết? Em giải quyết như thế nào? Tiếp tục trốn tránh mọi thứ, quay lại khu đồi nhỏ đó sống cuộc sống cực khổ ở đó sao? Em thì không sao, nhưng em có nghĩ đến mẹ không? Trốn tránh không phải là cách, hơn nữa chuyện năm xưa cũng chẳng phải lỗi của bác Kim." – Yunho siết chặt lấy bờ vai cậu.
Anh nghĩ nhưng lời này nói ra Jaejoong sẽ hiểu, nhưng không ngờ cậu lại ngang bướng và bốc đồng hơn thế.
"Tôi có sống như thế cũng không cần anh quan tâm. Đó là chuyện riêng của tôi! Tôi biết anh muốn giúp đỡ tôi, nhưng giúp đỡ kiểu này thì tôi không cần. Làm ơn, đừng can thiệp vào chuyện này nữa!" – Jaejoong nói, gỡ hai tay anh khỏi vai mình, quay lưng bỏ đi.
Cậu bỏ lại một Jung Yunho ngỡ ngàng ở phía sau.
Anh khẽ cười nhạt, có thể cậu nói đúng. Dù gì đấy cũng là chuyện riêng của cậu, anh không có quyền can thiệp vào, cũng không có quyền bắt buộc cậu phải làm thế này, thế kia. Có lẽ anh đã đi hơi xa rồi. Yunho ngẩn người nhìn theo bóng dáng cậu xa dần.
Anh làm vậy vì yêu em là sai sao Jaejoong...
"Sepia"? Đó là cái tên anh đặt cho cậu, rồi thản nhiên gọi cậu là "Sepia của anh". Nhưng sự thật thì chưa bao giờ "Sepia" là của anh cả. Cậu vẫn là cậu, anh cũng chỉ đơn thuần là một trong những người khá thân với cậu thôi. Có lẽ... anh sai...
Hoàng hôn buông xuống vội vàng, những tia nắng mỏng manh nhạt dần rồi tắt lịm. Chỉ còn lại nơi bờ sông vắng người một con tim rạn vỡ...
...
...
...
Jaejoong ngồi gục xuống thềm nhà của anh, đôi mắt cậu sưng mọng. Cậu đã khóc suốt quãng đường về mà chẳng biết lí do tại sao. Những lời nói cậu nói với Yunho khiến tim cậu đau nhói. Khi vừa dứt lời cậu đã quay người đi thật nhanh để không phải thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc đó. Cậu biết nếu nhìn thấy nó sẽ khiến cậu ngạt thở.
Jung Yunho tự bao giờ có sức ảnh hưởng lớn với cậu như vậy?
Cậu nghĩ, liệu cậu có thể tha thứ cho ông Kim như lời anh nói không khi mỗi lần nhìn thấy ông thì dòng kí ức đáng nguyền rủa kia lại hiện lên trong tâm trí cậu.
"Jaejoong à, sao lại ngồi đây hả con?" – Giọng nói trầm ấm quen thuộc kia vang lên khiến cậu giật nảy mình.
Jaejoong ngỡ ngàng nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt tràn ngập yêu thương của ông nhìn cậu. Những câu hỏi ấm áp ấy đã bao lâu rồi cậu không được nghe lại. Nhưng cái ấm áp ấy nhanh chóng vụt qua tâm trí cậu, Jaejoong nhíu mày nhìn ông, hậm hực cúi đầu không nói.
Ông Kim khẽ cười, ngồi xuống bên cậu. Con trai ông vẫn bướng bỉnh như thế!
"À~ Jaejoong này, con có nhớ ba không?"
"..." – Cậu không đáp.
"Jaejoong à, còn giận ba lắm sao?" – Ông tiếp tục hỏi, nghiêng đầu cố nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu.
"..."
"Ba xin lỗi. Ba biết, con rất giận ba. Nhưng Jaejoong, hãy hiểu cho ba, ba không ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Ba không lừa dối mẹ con con, chính hai người mới là gia đình của ba." – Giọng ông trở nên thật nghẹn ngào.
Đã lâu lắm rồi ông mới được ngồi cạnh cậu thế này, cũng là lần đầu tiên sau hôm ấy ông có thể nói chuyện được với cậu. Có rất nhiều điều ông muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Jaejoong dường như tất cả đều biến mất, chỉ còn một cảm xúc khó tả dâng trào trong ông.
"Vậy tại sao lại kết hôn người đàn bà kia?" – Cậu bất ngờ hỏi. Giọng cậu thật lạ, như thể đang cố đè nén những cảm xúc bên trong.
"Ba bị ép buộc. Hôn nhân đó vốn dĩ không nên gọi là hôn nhân. Người ba yêu là mẹ con, gia đình của ba là con và mẹ. Với người đàn bà đó chỉ là ràng buộc. Năm đó, vì sỉ diện mà bà ta làm thế. Jaejoong, ba xin lỗi. Chính ba cũng không ngờ..."
"Tôi có thể tin không?" – Cậu ngắt lời ông.
Lời ông nói đấy, cậu có thể tin được không? Cậu biết những lời ông nói đều là sự thật, nhưng trong cậu vẫn có chút gì đó nghi hoặc rất mơ hồ. Cậu phải chấp nhận như thế nào đây? Phải tha thứ ra sao khi ngay trong ngày sinh nhật của cậu, cậu biết được sự thật là mẹ mình chỉ là "tình nhân" của ba cậu. Thượng Đế liệu có quá tàn nhẫn với Kim Jaejoong khi gieo xuống đầu một cậu bé mười sáu tuổi bi kịch ấy?!
"Jaejoong, ba là ba của con mà. Tha thứ cho ba được không con?" – Nhận lại sự im lặng của cậu, ông thở dài, nói tiếp: – "Con đừng giận Yunho, là ba nhờ cậu ấy làm thế. Yunho cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!"
Jaejoong ngước lên nhìn ông, đôi mắt ngấn nước khiến lòng cậu đau thắt, cả những nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt ông. Ba cậu, từ khi nào mà già đi nhiều đến thế?!
"Jaejoong à..."
Cậu cắn chặt môi mình, bất ngờ đứng dậy mở cửa bước vào trong nhà. Một lần nữa Kim Jaejoong trốn chạy! Cánh cửa khép lại nhanh chóng trước khi ông Kim kịp phản ứng, ông chỉ biết thở dài.
Chợt từ xa, một bóng người bước đến, đặt một tay lên vai ông.
"Cảm ơn cháu. Ta nghĩ nó vẫn cần thêm chút thời gian." – Ông nói nhỏ với bóng người kia.
"Vâng ạ." – Yunho khẽ mỉm cười.
Kim Jaejoong, thà em ghét anh xen vào chuyện riêng của em thì anh cũng không thể nhìn em tiếp tục đau khổ với quá khứ đó nữa. Là vì, anh yêu em, Sepia của anh!
...
...
...
Yunho mở cửa vào nhà lúc đó đã là ba giờ sáng. Anh đã đi lang thang khắp những con phố suốt mấy tiềng đồng hồ đến khi đôi chân mỏi nhừ mới quay về nhà.Mệt mỏi ngã người xuống ghế, anh cảm tưởng như đầu mình muốn nổ tung ra.
Căn nhà tối đèn, xung quanh anh chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch. Yunho hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đến giờ này Jaejoong vẫn chưa về. Nếu có ngủ trong phòng thì cậu phải luôn mở đèn chứ? Jaejoong ít khi nào tắt đèn khi ngủ, thường là Yunho sẽ tắt giúp cậu. Hít một hơi thật sâu, Yunho bước lại phòng Jaejoong đưa tay gõ cửa.
"Cốc cốc"
"Cốc cốc"
Những tiếng gõ cửa khô khốc vang lên trong đêm, vẫn không có ai trả lời.
"Jaejoong, chúng ta nói chuyện được chứ? Anh xin lỗi." – Yunho nhỏ giọng.
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng đến nhức nhối. Yunho vẫn kiên nhẫn gõ cửa thêm nhiều lần nữa. Anh cảm thấy kì lạ, nếu có trong phòng Jaejoong chẳng lẽ không trả lời.
"Jaejoong? Em có trong đó chứ?" – Anh hỏi, xoay nắm cửa đẩy vào trong.
Đập vào mắt anh là một căn phòng trống rỗng, cậu không có ở đây. Giờ này? Không có ở nhà? Jaejoong đi đâu chứ? Yunho hoảng hốt lao đến mở cửa tủ.
Lại trống rỗng!
Cậu... bỏ đi rồi...!
End chap 5.
Chap 6
Jaejoong đến bệnh viện lúc đấy tầm hai giờ sáng, cậu mệt mỏi lê bước dọc hành lang bệnh viện. Cậu đã buồn ngủ đến ríu cả mắt lại, cậu chỉ muốn nhanh chóng đến gặp bà Kim rồi lăn vào lòng bà mà ngủ. Sau đó thì dậy sớm, hai mẹ con cậu sẽ quay lại ngọn đồi ấy.
Jaejoong bước đến, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bệnh, bước vào trong và cậu bỗng đứng sững lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình. Ông Kim đang ngồi bên cạnh giường, gục đầu lên tay bà Kim mà ngủ. Khung cảnh ấy ngọt ngào đến mức làm tim Jaejoong bỗng dưng thắt lại. Cậu bất giác nhớ lại những ngày còn nhỏ, mỗi khi mẹ cậu bị bệnh, ba cậu vẫn luôn bên cạnh bà thế này. Ngày đó cậu đã ngốc nghếch ước rằng mẹ cứ bệnh như thế để lúc nào cũng được thấy cảnh ba lo lắng, chăm sóc và yêu thương mẹ. Đó là hạnh phúc của cậu!
Có phải Kim Jaejoong đã quá ích kỉ? Cậu vì một biến cố mà không muốn nhìn mặt người đã sinh ra mình, còn mang theo bà Kim đi khỏi ông để rồi phải sống ở một nơi "khỉ ho cò gáy". Bỏ rơi một gia đình êm ấm! Bỏ rơi hạnh phúc!
~
"Chẳng phải em đã biết những gì ngày hôm đó diễn ra không phải hoàn toàn lỗi là do ba em, vậy mà em vẫn cố chấp hận. Em rốt cuộc hận là hận cái gì hả?"
"Jaejoong à, nghe lời anh tha thứ cho ba em đi..."
"Anh không thương hại em! Em định trốn tránh chuyện này đến bao giờ? Tự giải quyết? Em giải quyết như thế nào? Tiếp tục trốn tránh mọi thứ, quay lại khu đồi nhỏ đó sống cuộc sống cực khổ ở đó sao? Em thì không sao, nhưng em có nghĩ đến mẹ không? Trốn tránh không phải là cách, hơn nữa chuyện năm xưa cũng chẳng phải lỗi của bác Kim."
~
Những lời đó của Yunho, không phải là cậu không hiểu, không phải là cậu không muốn làm, nhưng cậu vẫn là chưa thể làm được.
"Cho con thêm thời gian được không? Bây giờ, không phải là lúc..." – Cậu thì thầm.
Một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má cậu, Jaejoong quay bước ra ngoài, khép cánh cửa lại. Có lẽ lần này cậu phải rời đi một mình rồi. Giữa hành lang bệnh viên chạy dài và vắng lặng, cậu chợt cảm giác lạc lõng vô cùng. Bây giờ thì cậu nên đi đâu đây? Kim Jaejoong lúc này chẳng còn biết mình phải làm gì tiếp theo.
Nghĩ mãi một lúc, Jaejoong quyết định đến bến xe chờ trời sáng. Khi nào có chuyến xe về ngọn đồi nhỏ kia, cậu sẽ lên xe.
...
Giữa lúc ba giờ sáng thế này bến xe chỉ còn lại ánh đèn le lỏi ở nơi bán vé, cùng vài đứa trẻ con lang thang nằm ngủ trên những băng đá, với những tấm báo mỏng manh đắp trên người. Jaejoong đi lòng vòng tìm một băng ghế trống, cậu thả mình xuống đó. Lướt mắt nhìn quanh không có ai, thì nhanh chóng ôm lấy cái balo vòng lòng, gục đầu vào đấy ngủ một tí.
Mới chỉ chợp mắt chưa lâu thì bất ngờ, cậu cảm thấy cả người choáng váng, và bị một vật nặng đè lên người. Jaejoong bừng tỉnh, nhận ra có người ngã đè lên mình. Cậu hơi hoảng, vội vàng la lên:
"Tránh ra!!! Anh là cái gì vậy???"
Gã kia loạng choạng đứng dậy, lúc này Jaejoong mới nhận ra hình như gã đã say.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi say quá rồi!" – Gã cười cười nói với cậu, chệnh choạng bước qua cậu.
Jaejoong cũng không nói gì thêm, chỉ lườm gã một cái. Cậu ngồi lại ngay ngắn, tiếp tục ôm cái balo đánh thêm một giấc nữa.
Đồng hồ lúc này chỉ bốn giờ sáng.
...
Gã đàn ông khi nãy ngã trúng cậu đang hí hửng đi vào một con hẻm tối. Gã lấy trong túi ra một cái ví, nhìn nó nhếch mép cười. Đó là ví tiền của Jaejoong!
"Này!" – Bất ngờ một tiếng nói vang lên từ phía sau khiến gã giật mình.
"Mày là ai?" – Gã vừa hỏi, vừa nheo mắt cố nhận dáng bóng đen trước mặt.
"Trả cái ví lại đây. Mau lên!" – Giọng nói ra lệnh.
"Ví gì?" – Gã lớn giọng hỏi.
"Cái ngươi lấy được từ cậu nhóc lúc nãy."
"Hahaha! Không trả! Thế nào?" – Gã bật cười ngặt nghẽo. Tên này định làm anh hùng chắc!
Bóng đen kia không đáp, chỉ bước càng gần lại gã.
...
"Này nhóc! Dậy đi!" – *Gõ gõ đầu*
Jaejoong nhíu mày khó chịu, là ai nữa vậy, cậu chỉ mới ngủ lại được một tí. Ngước mặt lên, định mắng cho kẻ phá giấc ngủ cậu một trận, nhưng khi vừa nhận ra người đó là ai thì Jaejoong mới giật mình.
"Anh..."
"Ngốc! Em cứng đầu hết thuốc chữa." – Yunho tức giận nói.
"Sa...sao biết em ở đây?"
"Đừng hỏi nữa! Xem lại xem có mất cái gì không?"
Hiểu ý anh, Jaejoong lúi cúi kiểm tra lại đồ đạc. Tất cả mọi thứ đều còn nguyên, ngoại trừ cái ví của cậu. Rõ ràng hôm qua cậu để nó trong túi, lúc ngủ vẫn còn đấy, nhưng sao... Một ý nghĩ lóe lên trong cậu, Jaejoong giật mình. Vậy gã hôm qua ngã vào người cậu đã...
"Mất gì?" – Anh hỏi cộc lốc.
"Ví... mất ví rồi." – Lí nhí đáp.
Yunho hừ một tiếng, anh không biết phải nói gì với cậu nữa. Ngay đêm qua lúc phát hiện cậu bỏ đi, anh như một tên điên lao ra cửa chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm. Nhưng nơi anh lướt qua chỉ là những con hẻm vắng, những góc phố tối om. Nếu anh không kịp nhớ ra Jaejoong chỉ còn một nơi để đi về thì anh đã không đến đây, và cũng không thể thấy cảnh một cậu nhóc cứng đầu ngủ gục trên băng đá lạnh ngắt. Nhìn thấy cậu rồi lại không nỡ bỏ mặc, cuối cùng thì anh thành lính canh gác cho cậu ngủ yên vậy.
"Tính đi đâu à?" – Yunho hỏi.
"Về nhà... Mà... chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?" – Jaejoong bướng bĩnh đáp.
"Không liên quan! Chỉ là muốn báo cho em biết, em trễ chuyến xe về đấy rồi." – Anh khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói.
"Gì?"
Cậu lập tức bật dậy, kéo tay Yunho lại xem đồng hồ. Đã là gần năm giờ sáng, chuyến xe đó khởi hành lúc bốn giờ ba mươi phút. Mà xe đến đấy chỉ có duy nhất một chuyến một ngày. Cậu trễ thật rồi! Jaejoong rầu rĩ thả người xuống ghế, cậu lấy tay đập bôm bốp vào mặt mình, lẩm bẩm tự trách: "Đúng là ngốc!"
Yunho liếc mắt nhìn phản ứng của Jaejoong mà phì cười, bao nhiêu giận dỗi với cậu đều gần như biến mất hết.
"Anh cười cái gì?" – Cậu gằng giọng hỏi. Kim Jaejoong đã mất ví, còn bị trễ xe, vậy mà Yunho còn đứng đó cười được.
"E hèm. Không có gì! Giờ anh cũng muốn đến một nơi, có muốn đi chung không?"
"Đi đâu? Tôi, tại sao phải đi với anh?"
"Tùy em. Đến thăm nhà anh ở Gwangju, em không muốn thôi vậy!"
Nghe đến đây Jaejoong lại có chút tò mò. Nhà Yunho? Từ lúc quen anh đến nay, cậu chưa bao giờ nghe anh nhắc đến gia đình cả. Nhiều khi cậu cũng muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Cậu thắc mắc gia đình như thế nào? Giàu có hay bình thường? Có đông người hay không? Không hiểu sao cậu lại rất muốn biết!
Yunho hơi sốt ruột vì thấy cậu cứ im lặng không đáp. Rốt cuộc là có đi hay không? Anh kéo tay áo lên xem lại đồng hồ, đã là năm giờ kém. Chuyến xe về Gwangju sẽ khởi hành lúc năm giờ.
"Jaejoong, em có đi hay không?"
"Ừ.... thì..." – Cậu vẫn còn lưỡng lự. Nên hay không?
"Xe sắp chạy rồi, nếu em không đi thì thôi vậy. Anh đi đây!"
Yunho quay lưng bước đi, anh cố tình bước đi thật chậm đợi xem cậu có đuổi theo không. Nhưng mãi cho đến khi anh bước lên xe thì vẫn không thấy cậu. Đặt mình xuống ghế, anh thở dài. Vậy là không đi thật sao?
"Hành khách ổn định chỗ ngồi, xe sắp chạy nha!" – Anh phụ lái lên tiếng.
Yunho hậm hực nhìn về phía cửa xe, cậu nhóc này làm gì lâu thế không biết. Chợt từ xa xuất hiện một hình bóng nhỏ hì hục chạy đến. Đấy, đến rồi!
"Còn ai muốn đi Gwangju không? Xe sắp chạy!" – Rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét lớn.
"Còn!!!" – Từ xa một bóng người hì hục chạy đến.
"Mau lên! Mau lên!"
Jaejoong tăng tốc nhảy lên xe, cậu thở phào, may còn kịp. Yunho lúc này mới yên tâm ngã người ra ghế, khép mắt nghỉ ngơi. Dù gì anh cũng đã thức trắng cả đêm qua.
Cậu chừng chờ một chút sau đó cũng bước đến ngồi vào chiếc ghế còn trống bên cạnh Yunho. Cậu thấy anh nhắm mắt, hình như đang ngủ, Jaejoong cũng không làm phiền chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Chuyến xe chầm chậm lăn bánh.
Xe chạy được nửa giờ thì Jaejoong bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cậu điều chỉnh ghế ngã ra sau, rồi tựa đầu vào khép mắt lại. Nghỉ được một lúc, Jaejoong bỗng cảm thấy vai mình nặng nặng, cậu hơi nhích người lên, khó chịu mở mắt ra mới phát hiện Yunho đã tựa lên vai cậu tự lúc nào. Ở khoảng cách gần thế này, Jaejoong có thể nghe rõ cả tiếng thở đều đều của anh. Trái tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp, Jaejoong mỉm cười, rồi cũng từ từ ngả đầu xuống đầu anh tiếp tục giấc ngủ dang dở.
...
...
...
Anh lay lay người gọi cậu dậy.
"Jaejoong à, dậy đi! Jaejoong!"
"Ừm..." – Sau vài cái nhíu mày khó chịu cuối cùng Jaejoong cũng chịu mở mắt.
Anh nghiêng đầu nhìn con người còn đang mớ ngủ, đưa tay dụi dụi mắt sau một cái ngáp dài. Cậu vươn vai, duỗi chân, gập cổ, ngó ngang ngó dọc một hồi mới quay sang anh.
"Đến đâu rồi?" – Jaejoong hỏi.
"Sắp đến nơi rồi, còn chừng hai giờ nữa." – Không rời mắt khỏi Jaejoong, anh đáp.
Bị anh nhìn mãi như thế cậu cũng đăm ra ngượng.
"Gì...vậy?"
"Anh tưởng em không đi mà. Sao đâu ra ngồi cạnh anh vậy?"
Jaejoong giật mình lúng túng, cậu không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại kể nguyên văn là lúc thấy anh quay lưng đi một mạch không thèm ngoái lại nhìn Jaejoong đã muốn chạy theo níu anh lại rồi. Cậu còn tưởng anh chỉ nói thế thôi, rồi sẽ quay lại dẫn cậu theo. Ai ngờ lại đi luôn, tổn hại cậu phải chạy đi tìm muốn hụt hơi. May mà lên đúng xe!
"Thì... tự nhiên muốn đi! Vậy thôi!" – Jaejoong vừa nói, vừa nhanh tay giật lấy chai nước khoáng trên tay anh uống sạch.
"Nè, trả." – Đợi Jaejoong xử hết chai nước đó, anh chìa tay đưa cậu chiếc ví.
"Ủa?"- Jaejoong ngỡ ngàng nhìn vật trên tay anh. Chẳng phải nó đã mất rồi sao?
"Lần sau, đừng có mà ở một mình. Tui là tui giúp mí người lần nì thui đó!"
Yunho đưa tay nhéo mũi cậu, và nói bằng chất giọng địa phương cậu đã từng nói với anh khiến Jaejoong phì cười.
Mà hình như... chừng chưa đầy 24 giờ trước, có ai đó còn hùng hổ với Yunho. Không còn giận nữa sao, Kim Jaejoong?
...
...
...
Chiếc xe dừng lại tại bến xe Gwangju, tất cả hành khách lần lượt bước xuống. Yunho và Jaejoong cũng tranh thủ xuống sớm để kịp lên thêm một chuyến xe nữa, họ phải đi một đoạn khá dài mới đến được nhà anh.
Đến trưa thì cả hai mới chính thức đến nơi.
Jaejoong bất ngờ nhìn cánh cổng nơi mình đang đứng. Không phải như cậu nghĩ sẽ là một căn nhà giản dị đơn sơ, hay là một biệt thự sang trọng mà nó là nơi có một bảng hiệu riêng.
"Tu viện Gwangju"
Nếu anh nói đây là nhà của anh thì chẳng lẽ Yunho... là trẻ mồ côi?
"Sơ ơiiiiiiiiiii~" – Yunho lên tiếng gọi lớn. – "Sơ ơi, Yunnie của Sơ về nè~"
Jaejoong cứ đứng sững người ở đấy, mặc kệ Yunho đang rống giọng gọi mãi mà chưa thấy ai ra. Gọi đến lần thứ mười, anh cũng khàn cả tiếng mà bên trong vẫn im ắng, Yunho hậm hực lầm bầm: "Sơ này, đi đâu không biết!"
"Anh... lớn lên ở đây hả?" – Jaejoong bất ngờ lên tiếng hỏi.
"Ừ! Nhà anh. Đẹp chứ?" – Anh nói và ngước mắt lên nhìn tu viện nhỏ trước mắt mình.
Cậu cúi đầu im lặng không nói gì nữa. Thì ra đây là lí do mà chưa bao giờ nghe anh nhắc đến ba mẹ, hay gia đình mình.
"Kia là... Yunho phải không con?"
Từ xa một bóng người bước đến, Yunho vừa nhìn thấy người đấy liền hí hửng chạy lại ôm chầm lấy bà. Jaejoong nhìn cách ăn mặc và cả phản ứng bất ngờ của anh cũng nhanh chóng đoán ra chắc đây là Sơ lúc nãy anh gọi.
Khi thấy ánh mắt bà nhìn sang cậu, Jaejoong vội vàng cúi người chào.
...
...
...
Jaejoong nhanh nhẩu vào bếp nấu bữa trưa cho cả nhà khi thấy Yunho cứ dính chặt lấy Sơ mà chẳng cho bà làm bất cứ việc gì. Đến lúc này cậu mới nhận ra là Yunho rất có khiếu trong việc lấy cảm tình của người lớn tuổi, từ Sơ Han – mẹ đỡ đầu của anh, đến ông bà Kim, và có lẽ còn rất nhiều người nữa. Cậu không biết tên này có tuyệt chiêu gì nữa!
"Món cuối đây ạ!" – Mang thêm một đĩa thức ăn cuối cùng ra.
Bữa trưa đạm bạc bắt đầu khi Yunho mè nheo đòi Sơ Han bới cơm giúp anh.
"Jaejoong năm nay bao nhiêu rồi con?" – Sơ đột nhiên hỏi khi đưa cho cậu một chén cơm đầy.
"Dạ con 19 ạ!"
"À, cũng chẳng nhỏ hơn Yunho bao nhiêu." – Sơ gật gù rồi quay sang đánh vào tay anh. – "Người ta 19 mà còn chững chạc, ngoan ngoãn hơn con. Về đây là hệt như con nít."
"Ngoan ngoãn cái gì chứ." – Yunho bĩu môi lầm bầm.
"Anh nói gì đó?" – Không may cho anh là câu nói kia vô tình lọt vào tai cậu, Jaejoong lập tức quay ngoắt sang, nghiến răng hỏi.
"Nói gì đâu! Lo mà ăn đi." – Anh chối đây đẩy, còn vội vàng gắp vào chén cậu một miếng thịt coi như chuộc tội.
Suốt bữa ăn Yunho và Jaejoong cứ hết châm chọc, rồi đùa giỡn làm không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn. Tu viên này đáng ra đã phải đóng cửa từ một năm trước, mọi người trong tu viện đều đã chuyển sang nơi mới, chỉ còn mỗi Sơ Han còn ở lại. Đã lâu lắm rồi, từ khi Yunho lên Seoul lập nghiệp, tu viện mới có chút không khí vui tươi thế này.
Sơ Han cứ nhìn mãi cậu bé đi theo anh về đây, đôi mắt to, đôi môi đỏ, cái mũi cao. Thật là một cậu bé xinh xắn.
...
...
...
Buổi tối hôm đó, Jaejoong cứ liên tục trở mình. Cậu không ngủ được. Mỗi khi nghĩ đến nhưng câu nói của Yunho, và cả hình ảnh ấm áp, ngọt ngào cậu nhìn thấy trong bệnh viện khi sáng, Jaejoong lại cảm nhận tim mình cứ như thắt lại. Cậu bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc trước đây, những ngày có gia đình và hạnh phúc luôn xoay tròn quanh cậu. Đã từng, đã từng có những ngày như thế trong cuộc đời Jaejoong.
Bất chợt thôi, Jaejoong thấy luyến tiếc...
Nhưng điều đó đâu phải là không lấy lại được. Gia đình cậu vẫn còn đấy thôi, chỉ là Kim Jaejoong không nhận. Cậu ngày xưa vì sự bốc đồng của tuổi trẻ, vì cái suy nghĩ nông cạn của bản thân, vì cái sự ích kỉ không chịu tha thứ mà để cho bi kịch này kéo dài suốt ba năm.
"Jaejoong à, nghe lời anh tha thứ cho ba em đi..."
Tha thứ? Nghe rất dễ, nhưng cậu không biết phải làm thế nào cả.
Càng nghĩ càng thấy trong lòng bứt rứt, khó chịu, cậu bật người dậy, vớ tay lấy chiếc áo khoát rồi bước ra vườn. Thả mình ngồi xuống chiếc xích đu đặt đấy, cậu khẽ thở dài.
Không biết anh và cậu sẽ ở đây đến bao giờ, và khi anh về Seoul rồi còn cậu sẽ phải đi đâu đây. Trước mắt cậu tất rối tung như một mớ bồng bông. Dù "mớ bồng bông" mà cậu nói đấy có cách rất dễ để gở ra, chỉ có cậu là cố chấp không muốn làm thôi.
"Con trai, khuya rồi còn ngồi đây." – Một giọng nói ôn hòa cất lên khiến Jaejoong giật mình.
"Sơ? Sơ còn chưa ngủ ạ?"
Cậu đứng dậy nhường cho bà chiếc xích đu nhỏ. Sơ Han đặt mình xuống một bên xích đu, bà vỗ nhẹ vào chỗ còn trống bên cạnh ra hiệu cho Jaejoong ngồi cùng.
"Con nghĩ chuyện gia đình sao?"
"Sao Sơ biết?" – Cậu ngạc nhiên.
"Thật ra, thằng Yunho đấy nó kể hết với Sơ rồi." – Bà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Jaejoong, ánh mắt hiền hòa nhìn cậu.
Jaejoong cúi đầu không đáp.
"Jaejoong nè, Sơ kể cho con nghe chuyện này nhé!"
"Dạ."
Vẫn giữ giọng điệu ôn hòa ban đầu, bà bắt đầu câu chuyện của mình.
"Vào hai mươi năm trước, đó là một ngày mưa lớn, Sơ quyết định đóng cổng tu viện sớm hơn mọi ngày. Tất cả mọi thứ đều như bình thường, chỉ đến khi vừa quay bước vào trong thì bỗng Sơ nghe đâu đó có tiếng khóc trẻ con. Sơ dừng lại một chút, nhưng có lẽ do tiếng mưa quá lớn át mất những thứ tiếng còn lại, kể cả tiếng khóc lúc nãy. Đến tận sáng hôm sau, khi bước ra ngoài quét sân Sơ mới nhín thấy một thân hình nhỏ nằm co ro ở cổng. Một cậu bé chừng hai, ba tuổi, đôi môi tái nhợt, cả người ướt đẫm...."
Kể đến đây, bỗng dưng giọng bà có chút nghẹn lại.
"Cậu bé đó là Yunho phải không Sơ?" – Jaejoong nhỏ giọng.
"Ừ, là Yunho. Từ đó, Sơ mới đem nó về nuôi nấng cho đến nay. Lúc ấy, trên người thằng bé chỉ một mảnh giấy nhỏ ghi tên và ngày tháng năm sinh, còn lại chẳng có gì."
Jaejoong lặng người. Cậu không nghĩ là Yunho lại có một tuổi thơ như thế.
"Jaejoong à, không phải chỉ mình Yunho có hoàn cảnh như thế. Còn rất nhiều những đứa trẻ khác phải chịu cuộc sống không có gia đình trọn vẹn. Con may mắn hơn Yunho, hơn người khác rất nhiều vì còn ba mẹ yêu thương, vì cớ gì mà cứ giữ mãi cái kí ức không hay đó hả con?"
Nước mắt không còn kìm được, cứ thế lăn dài xuống hai gò má cậu.
"Cha mẹ dẫu có mắc sai lầm thì họ vẫn cha mẹ con. Sai lầm của họ làm sao so được với công ơn họ sinh thành ra con. Jaejoong, con hiểu ý Sơ chứ? Chuyện quá khứ thì cũng đã kết thúc ở quá khứ, đừng để nó dày vò mình nữa con à."
Giọng nói dịu dàng, bàn tay siết chặt, những câu nói ấy như đánh mạnh vào trái tim Jaejoong. Cậu thấy đau, thấy hối hận, thấy có lỗi. Thật mà, Kim Jaejoong đã quá nông nổi!
Cậu... biết mình sai rồi...
Trước kia, cậu đã yêu quý gia đình mình biết bao, rồi còn từng hứa với bản thân sau này khi trưởng thành sẽ phải chăm sóc ông bà Kim thật tốt nhưng sau đó vì sự cố bất ngờ kia mà lời hứa ấy trôi tuột trong cậu. Cậu vì chuyện đấy mà đi hận ba mình, cố chấp chối bỏ ông dù biết lỗi ở chuyện này không phải hoàn toàn do ông.
"Sơ ơi..."
Sơ Han vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, Jaejoong cứ thế vùi mặt vào lòng bà mà nấc lên từng tiếng...
End chap 6.
Chap 7
Một ngày mới bắt đầu tại Tu Viện nhỏ với những ánh nắng ấm áp xuyên qua từng kẻ lá, chiếu rọi khắp muôn nơi. Trong chuyến hành trình ghé thăm nơi đây, nắng dừng chân trên những bông hoa còn ướt sương đêm trong khu vườn nhỏ. Bất chợt, có một cánh tay nhẹ nhàng nâng cành hoa kia lên, áp mũi vào thưởng thức cái hương thơm thanh mát, tinh khôi.
Nơi này buổi sáng trong trẻo thật đấy, hệt như buổi sáng ở ngọn đồi nhỏ của cậu vậy. Jaejoong thầm cảm thán như thế. Chần chờ vài phút cậu cũng quyết định ngắt nốt đóa hoa kia lên mà ngắm cho thỏa dạ. Đáng ra hôm nay Jaejoong cũng chẳng cần phải dậy sớm làm gì, nhưng vì trong lòng cậu cứ không yên. Cậu lo cho bà Kim, không có cậu chăm sóc không biết bà ra sao, không biết ông Kim có chăm sóc bà được như cậu không nữa. Toàn chuyện đáng lo thôi!
"E hèm, bắt quả tang ngắt hoa của Sơ nha!" – Giọng nói vang lên từ phía sau khiến cậu giật thót.
"Cứ như ma vậy! Anh xem nguyên cái vườn thế này, em lấy có bông nhỏ xíu à." – Cậu phân bua.
"Cũng là phá hoa! Mà sao em dậy sớm thế?" – Yunho ngồi xuống bên cạnh cậu, tiện tay giật luôn cánh hoa trên tay Jaejoong.
"Không ngủ được."
"Đêm qua... Sơ nói gì với em?" – Trao lại bông hoa cho cậu, anh hỏi.
"Anh biết rồi mà còn hỏi." – Jaejoong quay sang lườm anh một cái rõ sắc.
Giận nữa sao? Yunho khịt khịt mũi, anh biết làm thế này cậu lại giận anh. Nhưng chẳng phải bao nhiêu lần Yunho đã bảo là không còn cách nói nổi cậu nhóc bướng bĩnh này sao? Nên anh cũng đành nhịn cho cậu giận vậy.
"Xin lỗi..." – Anh nhẹ giọng.
"Không có gì... Nói chứ.. em cũng... phải cảm ơn anh mà." – Jaejoong bấu chặt vạc áo, cúi đầu nói.
"Hả?"
Jung Yunho tròn mắt nhìn cậu. Đúng là không phải lần đầu tiên anh thấy bộ dạng ngượng ngùng này của Jaejoong, nhưng vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên khi cậu tự động nói ra như thế. Từ tròn mắt ngạc nhiên, chuyển sang mỉm cười thích thú. Yunho tự gật gù, khen Sơ Han đúng là rất tuyệt!
"Thì... cảm ơn anh... đã giúp em rất nhiều trong thời gian qua..." – Đây đều là những chữ cần nói, và muốn nói, vậy mà sao cậu lại cảm thấy khó thốt ra đến thế này.
Thật ra cả đêm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều thứ, đã hiểu rất nhiều điều mà trước giờ bản thân ngu ngốc chẳng biết đến. Từ chuyện gia đình đến chuyện... Yunho. Cậu đều nghĩ tất cả! Gia đình thì cậu đã biết bản thân cần phải làm gì, phải quay về thôi. Đó là gia đình của cậu thì cậu phải trở về chứ!
Còn về Yunho...
Chính Kim Jaejoong cũng chẳng biết tự bao giờ con người này lại trở nên quan trọng với cậu đến thế. Chạm đến môi thì cậu nhớ đến hình ảnh anh hôn cậu. Chạm đến tay thì hơi ấm từ cái siết tay vẫn còn nguyên đấy. Chạm đến vai thì cảm giác như có thể nghe đâu đây tiếng thở đều đều ấy.
Chắc có khi Kim Jaejoong phát điên mất thôi!
Cả đến muốn giận anh lắm cũng không thể giận được...
Yunho lúc này chỉ mỉm cười thật nhẹ, anh kéo tay Jaejoong ôm cậu vào lòng. Bất ngờ bị bao trọn bởi hơi ấm ấy, Jaejoong dường như có thể nghe rõ mồn một từng nhịp đập không kiểm soát nơi tim mình. Chỉ vài phút sau đó, chính Jaejoong cũng đột nhiên choàng tay qua người Yunho, siết lấy anh. Cậu vùi đầu vào cổ Yunho, khẽ dụi dụi.
Còn Jung Yunho ư? Anh hoàn toàn bất ngờ với hành động bất chợt của cậu, đôi môi cũng không giấu được nụ cười hạnh phúc.
"Yunho này... cảm ơn anh!" – Jaejoong nhỏ giọng, thì thầm. – "Cảm ơn vì anh luôn ở bên em. Cảm ơn vì anh luôn giúp đỡ em. Cảm ơn vì anh đã đến với em. Cảm ơn... đã yêu em."
"Ngốc này!" – Yunho phì cười, đưa tay vò rối mái tóc cậu.
Một giọt nước long lanh hạnh phúc rơi ra từ khóe mắt cậu. Đã lâu lắm rồi, Jaejoong không cảm nhận được cảm giác yên bình đến thế này.
Siết chặt hơn chút nữa, níu giữ nhiều chút nữa...
Khoảng cách giữ hai trái tim!
...
...
...
"Em hồi hộp sao?"
Nhìn thấy hai bàn tay bấu chặt vào nhau của Jaejoong, anh biết cậu đang thực sự lo lắng. Dùng tay mình tách nhẹ hai bàn tay kia ra, anh đan bàn tay mình vào, khít chặt lấy tay cậu.
"Ừ..." – Cậu gật gật đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ.
Những cảnh vật ngoài cửa lướt nhanh qua mắt Jaejoong, và chẳng đọng lại chút gì. Cậu tựa đầu mình vào kính xe, mặc kệ cho mái tóc màu nâu sẫm kia dần trở nên rối tung vì sự rung lắc của chiếc xe. Trong đầu Jaejoong ngỗn ngang những suy nghĩ về lần gặp mặt này với ba cậu.
Sau ba năm dài, sau những bi kịch đây là khoảnh khắc mở nút tất cả.
Cậu không biết phải đối diện thế nào với ông, không biết nên nói thế nào...
Ba năm trước, việc đối diện với ông Kim chẳng bao giờ là vấn đề với cậu nhưng ba năm sau, mọi chuyện sao lại trở nên khó khăn thế này?
"Yunho à... Em phải làm gì đây?" – Giọng nói cậu nho nhỏ vang lên.
"Cứ nói những gì cần nói thôi! Là ba em mà, sao phải khó xử vậy?!" – Anh huých vào tay cậu, nói.
"Aish~ Hỏi anh cũng như không!" – Cậu lườm anh, rồi quay lại tựa đầu vào cửa.
Anh ngồi đấy, ngẩn người nhìn cậu trai cạnh bên mình. Cái nắng gắt gao buổi trưa xuyên qua ô cửa kính, rọi vào mái tóc màu nâu sẫm đặc trưng của Jaejoong. Màu Sepia ấy ánh lên trong nắng đầy lạ lẫm nhưng lại đẹp tuyệt.
Gương mặt lo lắng, đôi môi bĩu ra, đôi mắt trong, sóng mũi cao, làn da trắng, và đặc biệt là mái tóc màu Sepia đầy ám ảnh. Anh yêu tất cả! Yêu nhất là Sepia của anh.
"Yên tâm đi! Đến lúc đó những gì cần nói cũng sẽ nói được thôi." – Yunho vỗ vai Jaejoong trấn an.
"Anh tưởng dễ lắm hả? Giỏi thì là em đi rồi biết."
"Không! Tại sao anh phải là em? Anh có em đủ rồi."
Sau câu nói đó, Yunho lập tức bị cậu cho vài cú đấm tay đau điếng.
Và con người còn ảo não lúc nãy cũng đã lấy lại được chút tinh thần.
...
...
...
~o0o~ Yunho's POV ~o0o~
"Bác Kim! Mẹ!"
Tôi đẩy cửa vào phòng bệnh thì bất ngờ nhìn thấy mẹ đang chuẩn bị quần áo. Chết mất! Tôi quên hôm nay là ngày mẹ xuất viện. Cả em hình như cũng quên mất ngày này.
"Ấy chết, con quên mất hôm nay mẹ xuất viện. Con xin lỗi!" – Tôi nhanh chân bước lại gần, giúp mẹ dọn đồ vào chiếc vali nhỏ.
"Không sao. Có ta ở đây được rồi!" – Bác Kim nhìn tôi, cười hiền. – "Mà này, sao cháu gọi vợ ta là mẹ mà lại xưng ta là bác?"
Tôi giật mình quay lại nhìn ông. Câu hỏi này... làm sao tôi trả lời được đây! Đến khi nào tên nhóc kia chịu gả cho tôi đi, tôi chắc chắn sẽ đổi cách xưng hô ngay. Còn bây giờ, chưa có một câu trả lời chính thức, tôi chỉ còn biết nhìn bác ấy cười ngượng mà thôi.
"Yunho à, con... đến một mình hả? Còn Jaejoong?" – Bà Kim đưa mắt nhìn quanh.
"À... vào ngay thôi ạ. Con đi gọi Jaejoong!"
Tôi chạy ra cửa tìm em. Cậu nhóc này, đã bảo là khi tôi vào thì vào theo mà lại đi đâu mất chứ. Nhưng khi vừa dừng chân ở cửa, tôi đã bắt gặp ngay hình dáng ai đó, dựa vào tường nhìn chăm chăm về phía phòng bệnh. Lại còn không dám vào!
Nhìn thấy tôi, em cười méo xẹo.
"Yunho à..."
"Vào đi!" – Tôi phì cười, nắm tay em kéo vào nhưng liền bị Jaejoong giật lại.
"Em... em... không biết nói thế nào cả..." – Em nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu.
"Nhưng Jaejoong à, đây là việc em cần làm. Vào đi! Anh đứng ngoài đợi, có gì thì chạy ra với anh." – Tôi nháy mắt
Giằng co ít lâu, cuối cùng em cũng chịu vào trong. Tôi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại, bước ra ngoài.
Chuyện của tôi đến đấy là xong rồi!
...
Tôi thơ thẩn bước ra khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện, tìm một băng ghế đá còn trống, ngồi xuống đấy. Trời mới đây đã về chiều. Mà cũng đúng, lúc Jaejoong và tôi lên xe về Seoul đã là trưa rồi. Buổi chiều nắng nhạt, khu vườn thưa thớt người đi lại. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Cảnh đẹp, nắng đẹp, chỉ tiếc là tôi không có máy ảnh ở đây.
Vòm trời màu cam sẫm, mặt trời cũng cam nốt, chỉ còn nắng vẫn giữ riêng cho nó một màu vàng nhạt ấm áp. Cảnh thế này không chụp thì uổng. Tôi quyết định lấy điện thoại, lưu tạm khoảnh khắc ấy. Một tiếng tách nho nhỏ vang lên, trên màn hình xuất hiện một hình ảnh mới.
Dẫu sao cũng còn nhiều thời gian đợi em trở ra, tôi bắt đầu nghịch. Màu cam sẫm đặc trưng của hoàng hôn đã nhanh chóng bị tôi biến thành sắc trầm của Sepia. Tôi tự hỏi, có phải bản thân đang phát cuồng vì màu sắc này không? Từ khi gặp em, thì màu sắc này đã đi theo tôi qua từng bức ảnh, qua cả những khoảnh khắc đời thường.
Chẳng phải Sepia cũng chỉ là một tông màu rất bình thường trong bảng màu thôi sao? Vậy tại sao nó lại ám ảnh tôi đến thế?
Hay là vì do em?
Nhắc đến em, cậu nhóc bướng bĩnh của tôi cuối cùng cũng trưởng thành được một chút. Tôi luôn khao khát thấy ở em một sự hồn nhiên, năng động vốn có của cái tuổi mười chín, chứ không phải một con người luôn nặng trong mình nỗi đau.
Qua rồi, Jaejoong à! Nỗi đau của em... qua rồi! Em đã tìm lại được gia đình của mình.
Còn tôi? Em và tôi sẽ như thế nào?
Câu trả lời của em, đến khi nào em mới nói?
~o0o~ End Yunho's POV ~o0o~
...
...
...
~o0o~ Jaejoong's POV ~o0o~
Đúng là mọi chuyện đều như Yunho nói, đến lúc cần nói thì sẽ nói được thôi. Được ôm chầm lại ba, dụi đầu vào hơi ấm ấy tôi mới biết bản thân mình đã bồng bột và ích kỉ đến thế nào. Mà lúc đấy tôi nhớ mình cũng chẳng nói được gì cả, chỉ kịp thốt ra ba chữ: "Con xin lỗi" thì đã nước mắt ngắn, nước mắt dài, còn phải để ba mẹ lại dỗ. Hệt như con nít!
Làm xong thủ tục xuất viện, tôi cùng ba mẹ chuẩn bị về nhà. Căn nhà đó, đã lâu quá rồi không về lại, trong lòng tôi có chút háo hức.
Nhưng, đợi chút đã... Yunho đâu rồi?
Ây da, tôi đã quên mất mình có hẹn với anh bên ngoài.
"Ba mẹ! Hai người về trước nhé. Con đi với Yunho về sau!" – Tôi trao vội túi đồ vào tay ba rồi chạy đi.
"Nhớ về sớm nha con!" – Ba nói với theo.
"Dạ!"
Anh...
Jung Yunho!
Nói đến con người kì lạ này tôi lại thấy rất thú vị. Anh xuất hiện trước mặt tôi lần đầu đã gây cho tôi không ít ấn tượng. Chàng trai cao lớn, với mái tóc đen cắt cao, gương mặt nhỏ, và chiếc mũi thẳng. Yunho lúc ấy trong thật lãng tử với chiếc mấy ảnh trên tay, cùng nụ cười mỉm trên môi khi anh trao tôi tấm danh thiếp và ngỏ lời nhờ tôi là người mẫu. Đối với tôi, Jung Yunho lúc đấy thật là một con người kì lạ.
Tôi vốn đã nhanh chóng quên anh đi, nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau đó thì Yunho lại xuất hiện một lần nữa khi anh giúp đưa mẹ tôi về nhà. Rồi sau đó anh lại bất ngờ trở thành con nuôi của mẹ. Con người đấy ngang nhiên bước vào cuộc đời tôi, đã thế còn đặt riêng cho mình một chỗ đứng vững chắc ở đấy!
Thật là... không thể nào dứt ra được.
"Yunho!" – Tôi cất tiếng gọi khi thấy anh đang nghịch gì đấy trên điện thoại, còn cười mỉm nữa chứ.
"Lại đây! Anh cho xem cái này." – Yunho vẫy vẫy tay.
Tôi chạy lại gần, nghiêng người nhìn vào điện thoại. Là một bức ảnh chụp hoàng hôn, nhưng sao màu sắc lại là Sepia?
"Đẹp không?"
"Không, xấu òm." – Tôi lè lưỡi nói.
"Aish, em thật là..." – Anh đưa tay nhéo mũi tôi một cái.
"Đau!" – Tôi trả lại anh bằng một cái đấm vào vai.
Bỗng nhiên, lúc này tôi muốn đến một nơi trước khi về nhà...
~o0o~ End Jaejoong's POV ~o0o~
"Yunho này, ra sông Hàn chơi không?"
Anh nhíu mày nhìn cậu.
"Này, em vừa mới làm lành với ba, không về nhà đi sao lại đi chơi?"
"Ừ thì... muốn đi thôi! Giờ đi không?" – Cậu khoanh tay hỏi. Anh không đi, cậu cũng nhất quyết bắt anh đi.
"Tối ra đó cho bệnh hả?" – Anh nhướng mày nói.
Jaejoong nhớhình như mình còn nợ anh một câu trả lời nhỉ?!
"Anh ra đó với em, em cho anh biết câu trả lời."
Câu nói rồi quay bước đi. Lần này Jung Yunho không đi không được mà!
Yunho lắc đầu, thở hắt ra một tiếng. Sao anh có thể yêu một người đã bướng bĩnh lại còn ngang ngược này chứ?! Anh nghĩ nếu con người sở hữu một sắc trầm như Sepia thì cũng phải trầm tính một chút, còn cậu hoàn toàn ngược lại. Đây có lẽ là một khía cạnh khác cua Sepia chăng?
...
...
...
Trời chập choạng tối, hai bên bờ sông Hàn gió thổi từng đợt mạnh. Jaejoong hí hửng chạy quanh, vừa chạy còn vừa ngả đầu lên trời hét lên rằng: "Mát quá! Thích quá!" Nhìn con người này nghịch ngợm như thế, Yunho thấy nhẹ lòng hẳn.
"Jaejoong, coi chừng té."
Lời vừa nói ra thì đã thấy Jaejoong loạng choạng ngã ra đất. Anh vội vàng chạy lại đỡ cậu dậy, phủi bụi trên người. Ngã thế mà vẫn toe toét cười cho được!
"Òa~ Yunho dễ thương quá! Hahaha~" – Jaejoong bật cười, còn lấy tay nhéo vào má anh.
"Này này, anh lớn hơn em đó nha!" – Anh chống nạnh, trừng mắt nói.
Câu nói đó trong mắt Jaejoong chẳng qua chỉ là một lời tị nạnh đáng yêu, cậu vẫn tiếp tục cười. Yunho thấy lạ, cậu nhóc này vui đến thế sao?
"Jaejoong, anh hỏi. Lúc nãy em nói gì với ba?"
Nghe câu hỏi này, Jaejoong mới ngưng cười. Cậu gãi gãi đầu, nói:
"Ừ thì... đầu tiên là nói: 'Con xin lỗi!'"
"Sau đó?"
"Sau đó.... thì... thì... khóc..." – Giọng nhỏ dần.
"Sau đó nữa?"
"Thì... ba dỗ... rồi..."
"Rồi?"
"Hê..hết rồi!" – Kết thúc bằng nụ cười méo xẹo.
Yunho trợn mắt nhìn cậu. Thật đúng là chẳng còn cách nào nói nổi cậu nữa mà. Chuyện như thế mà cậu chỉ kết thúc vỏn vẹn bằng câu "Con xin lỗi" và một màn nước mắt thôi sao?
"Em... em..." – Anh thở dài.
"Thì tại... em thật sự không biết phải nói gì hết..." – Cậu lè lưỡi biện minh.
Yunho đưa tay vò rối mái tóc màu nâu sẫm của Jaejoong, liên tục nói cậu ngốc.
"Thôi bỏ đi. Còn nữa, em bảo nói cho anh biết câu trả lời mà?"
Jaejoong cứng người. Cậu biết, Jung Yunho giờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, tình anh trao cậu cũng là thứ mà Jaejoong rất quý trọng. Và chính cậu cũng hiểu... bản thân mình đối với anh như thế nào. Nhưng để nói ra quả thật là không dễ.
Jaejoong cúi thấp đầu, nên nói thế nào đây?
"Ừm, em..." – Cậu ngập ngừng.
"Nếu em chưa thể quyết định được thì anh vẫn có thể chờ mà." – Anh nhìn cậu cười nhẹ.
"Không phải!"
Jaejoong nói, rồi bất ngờ choàng tay ôm lấy anh, siết chặt.
"Này, Kim Jaejoong! Em..." – Yunho ngạc nhiên.
"Đừng bắt em nói! Em không biết nói gì cả..." – Cậu ngắt ngang câu nói của anh.
"Ôm thế này là sao?" – Anh không hiểu.
Jung Yunho, đôi khi anh ngốc kinh khủng!
"Anh tự đi mà hiểu!" – Jaejoong gắt. – "Không thích thì buông ra đó!"
Cậu vừa nới lỏng vòng tay thì đã bị Yunho siết chặt trở lại.
"Ngu sao buông! Em đó, lúc cần nói thì chả nói được gì."
Đáp lại anh là tiếng cười khúc khích của cậu.
Gió vờn từng cơn lướt qua mái tóc cậu... hòa vào giọng nói nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh...
~
"Yêu anh, Yunho!"
~
"Yêu em, Sepia của anh!"
~
Tình... nhẹ như gió, ấm như nắng... và... mộc mạc như Sepia!
End.
Tp, HCM 3:02 PM – 13.8.2013
Một chiều mưa...
Tôi tự hỏi lễ Thất Tịch năm nay họ sẽ làm gì?
Hari Jung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro