Không muốn làm bạn trai anh trai bạn thân không phải gay tốt
Không muốn làm bạn trai anh trai bạn thân không phải gay tốt
Tác giả: Kim Gia Lười Biếng
Edit: Captain Snowball Thể loại: Trung văn, Short, HE
Tên truyện lấy theo tên gốc nên dài vậy đó, chứ tui muốn đặt nó là "Kế hoạch bẻ cong trai thẳng" cơ =)))
Part 1
"Hán chỉ (giống như hán tử, chỉ người đàn ông) đâu rồi - xem ca ca đây mua cho mày cái gì thứ tốt nè... Trịnh Trí Tuệ? Trịnh Trí Tuệ nha đầu thúi kia mau ra đây" - Kim Tại Trung thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi mở cửa vào nhà, lại phát hiện một soái ca mặc tây trang mang giày da cùng một nữ sinh mặc váy dài màu trắng đang ngồi trên sofa uống cà phê. Cậu không chút nghĩ ngợi vội vàng xin lỗi, "Ngượng ngùng tôi vào nhầm phòng, quấy rầy..."
Nói xong xoay người muốn đi, ai ngờ phía sau vang lên giọng nữ quen thuộc:
"Kim tiểu nữu (bé gái), mày mù hả?!"
Kim Tại Trung nhận ra có gì đó không đúng, đây là giọng nói của bạn cùng phòng Trịnh Trí Tuệ của cậu mà. Nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chăm chú cô gái kia. Đờ mờ, tiên nữ váy dài kia không phải là Trịnh Trí Tuệ thì là ai? Sao hôm nay lại trang điểm, còn làm tóc, lại còn mặc cả váy dài, định giả vờ làm nữ thần nghệ thuật sao? Lại thấy ngồi đối diện là một nam nhân mặc tây trang, lớn lên không tệ, nhanh chóng hiểu ra, vội cười làm lành nói:
"Nga ha hả, ngượng ngùng. Kia ai... Xin chào, tôi là anh trai của Trí Tuệ, không phải bạn cùng phòng của nó đâu. Tôi tới thăm nó thôi, không có việc gì thì tôi đi trước đây, hai người tiếp tục, tiếp tục..."
"Đờ mờ!" Trịnh Trí Tuệ nhanh chóng đứng dậy, tay nhấc váy dài, trở về hình tượng nữ hán tử, nói với Kim Tại Trung, "Kim Tại Trung, mày đúng là bị GV làm mờ mắt, đây là anh trai tao, anh tao đó! Không phải bạn trai tao!"
Kim Tại Trung phút chốc hóa ngốc, hoá ra đây là anh trai Trịnh Trí Tuệ, cậu còn tưởng là bạn trai của cô nàng cơ! "Ai mượn mày trang điểm thục nữ vậy, làm hại tao tưởng..." Kim Tại Trung nói, chuyển hướng sang anh trai của Trịnh Trí Tuệ, cười gượng nói, "Ngượng ngùng, tôi tưởng anh là bạn trai của nhỏ, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với anh, nên tôi mới thuận miệng giả làm anh.."
Nam nhân đối diện nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt phượng đều hóa thành hình trăng non: "Không sao cả, Trí Tuệ vừa mới nói với tôi, cậu chiếu cố nó như anh trai, làm nó trở nên cực kỳ thục nữ, cực kỳ trang nhã...."
Kim Tại Trung mở to hai mắt nhìn về phía Trịnh Trí Tuệ: Nha đầu này cũng bậy bạ quá đi? Với tính cách kia của cô nàng, mười Kim Tại Trung cũng không phải là đối thủ, nói gì đến cải tạo, thôi đi...
"Ai nha, quên đi!" Trịnh Trí Tuệ lại vén váy lên, sắp lên đến tận đùi, cô nàng cũng không thèm để ý, bắt chéo chân, lại lấy kẹp tóc kẹp tóc mái lên, tùy tiện nói, "Em cũng không giả vờ nữa, anh hai, thằng nhóc này tuy là nam nhân, nhưng rất quân tử, sẽ không làm gì em gái anh đâu. Hơn nữa bình thường nấu cơm quét tước vệ sinh dọn dẹp đều là cậu ấy thầu hết, có khi buổi tối em phải tăng ca cậu ấy cũng chạy tới đón em, trên thế giới chẳng có bạn cùng phòng nào tốt hơn cậu ấy đâu, anh còn không yên tâm gì nữa?"
Kim Tại Trung vừa nghe liền sửng sốt, hoá ra vị Trịnh ca ca này là sợ cậu khi dễ em gái anh ta nên mới đến sao? Cậu có chút không vui, cười gian nói với Trịnh Trí Tuệ: "Hừ hừ, thật ra mày không biết chứ gì? Tao muốn làm cái kia với mày lâu rồi, chỉ là bất hạnh không có cơ hội xuống tay thôi..." Cậu nói, nhướng mày, bày ra biểu tình lưu manh.
Ai ngờ Trịnh Trí Tuệ lại quay sang cho cậu một đạp: "Thôi dẹp đi, cái thằng gay chết tiệt, mày tưởng tao không biết mày đối với tao cương không nổi sao?
"............" Kim Tại Trung hoàn toàn bại trận, trên thế giới hẳn là không có nữ nhân hào phóng hơn Trịnh Trí Tuệ.... Đúng là đồ hán chỉ..... Quên đi, dù sao cậu cũng đã sớm biết.
Anh trai Trịnh Trí Tuệ ngồi đối diện cũng bị chọc cười, nhưng vì phép lịch sự, đành phải chịu đựng, cũng không biết nói gì thêm, đành phải nói: "Ngượng ngùng, Trí Tuệ quả thật có nói với tôi về vấn đề tính hướng của cậu, nhưng bởi vì đó là em gái tôi, cho nên tôi vẫn không quá yên tâm... Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ tôi suy nghĩ quá nhiều rồi, thật là xin lỗi."
Có ý tứ gì? Có ý tứ gì?! Kim Tại Trung quả thật bị hai anh em nhà này làm cho tức giận đến hậm hực. Cậu quả thật là gay, không sai, nhưng cậu thoạt nhìn giống như một thằng gay không có xíu lực sát thương nào hết sao?!
"Này! Anh có ý gì? Anh có thể vũ nhục tính hướng của tôi, nhưng không thể vũ nhục tôn nghiêm làm nam nhân của tôi!" Kim Tại Trung mở to hai mắt nhìn, nắm chặt nắm tay, nói một cách yếu ớt.
"A, không phải như vậy." Anh trai Trịnh Trí Tuệ vội vàng giải thích nói, "Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là cậu thoạt nhìn không phải là dạng nam nhân không đứng đắn...."
"Đúng vậy." Trịnh Trí Tuệ dùng khuỷu tay huých huých Kim Tại Trung, "Mày đừng nghĩ nhiều, nhìn bộ dáng tiểu thụ của mày, khỏi cần nghĩ cũng biết mày không có khả nắng áp đảo tao!"
Gân xanh Kim Tại Trung cũng muốn nổi lên, làm bộ xắn tay áo lên muốn động thủ: "Trịnh Trí Tuệ mày muốn ăn đòn đúng không? Bổn thiếu gia nói tao là công, tao là công, tao là tổng công!!!
Trịnh Trí Tuệ lập tức ném một cái ôm gối qua: "Cút, mày mà là công thì cả thế giới này chả có đứa nào là thụ!"
"Trịnh Trí Tuệ, mày nha đầu thúi này, hôm nay mày chết chắc rồi..."
"Mày dám động thủ.... Thân hình nhỏ bé như mày, để tao xem hôm này mày áp tao hay tao áp mày...."
Anh trai Trịnh Trí Tuệ nhìn nhìn hai người trước mắt đuổi đánh nhau theo hình tròn trong phòng khách, đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Có vẻ anh nghĩ nhiều rồi.... Với tính cách kia của em gái anh.... Nam nhân nào dám xuống tay chứ.... Huống chi đối phương lại là...
"Trịnh Trí Tuệ!" Kim Tại Trung rốt cuộc thở hồng hộc mà ngừng lại, "Hôm nay mày còn muốn ăn cơm tối không?! Hôm nay tao mua nguyên liệu làm mỳ ramen đó nha...."
"Nani (cái gì)? Sao mày không nói sớm?" Trịnh Trí Tuệ lập tức hóa thân thành tiểu động vật nào đó đang vẫy đuôi, hai mắt sáng lấp lánh chạy đến trước mặt Kim Tại Trung, dùng giọng điệu mười phần "nịnh nọt" nói, "Nữ vương bệ hạ, tiểu nhân thật sự đáng chết, cầu xin nữ vương bệ hạ thưởng cho một ngụm canh..."
Cô nàng biến hóa quá lớn, đến mức anh trai cô cũng phải ngạc nhiên... Hình như không ai có khả năng biến đứa em gái không kiềm chế được này của anh trở nên ngoan ngoãn như vậy...
Kim Tại Trung khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng nữ vương: "Hừ hừ, được. Xách đồ vật ngoài cửa vào đi ~"
"Vâng, nữ vương bệ hạ, tiểu nhân đi liền." Trịnh Trí Tuệ nói xong lấy vận tốc ánh sáng lao ra cửa.
"Ha hả, ha hả." Kim Tại Trung nhìn thấy anh trai Trịnh Trí đổ mồ hôi lạnh cộng thêm biểu tình khiếp sợ, cười gượng hỏi, "Vị ca ca này, xin hỏi họ anh là gì?"
"Tôi họ Trịnh, Trịnh Duẫn Hạo, ha hả." Anh trai Trịnh Trí Tuệ nói, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Kim Tại Trung, "Đây là danh thiếp của tôi."
Kim Tại Trung nhận lấy, nhìn thấy trên danh thiếp viết "Trịnh Duẫn Hạo – Quản lý bộ phận XX công ty XX ", thầm nghĩ anh chàng này khá thiệt nha, tuổi còn trẻ như vậy đã làm quản lý rồi, mẹ nó, lớn lên còn... ưm... Đẹp trai! Chẳng lẽ đây là cao phú soái trong truyền thuyết?? Lại nghĩ cũng không thể phát ngốc trước mặt anh, vội vàng lấy danh thiếp của bản thân: "Đây là danh thiếp của tôi, ha hả."
Trịnh Duẫn Hạo nhận lấy, hóa ra Kim Tại Trung là một nhà thiết kế, nghiệp vụ thiết kế bố trí triển lãm.
"Ai nha, Kim Tiểu Tại, mày mua mấy cái giống gì đây..." Trịnh Trí Tuệ đứng trong phòng bếp kêu lên.
"Mày đồ nữ hán chỉ biết cái mông...." Kim Tại Trung vừa nói vừa đi vào, "Mấy cái này đều là đồ dùng nhà bếp, mày không cần xen vào, trừ lúc đói bụng muốn nấu mỳ, những lúc khác mày đừng có vào đây phá hư đồ đạc, biết chưa?!"
"Biết rồi... Ai hiếm lạ...." Trịnh Trí Tuệ vừa nói vừa nhún vai bước ra, nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói, "Bình thường cậu ấy phụ trách nhà bếp, em phụ trách WC, nhưng mà anh hai, Kim Tiểu Tại kia nấu ăn rất ngon, anh có muốn ở lại ăn cơm chiều không?"
"À, không cần, buổi tối anh còn có việc..." Trịnh Duẫn Hạo cảm giác thế giới quan trong phòng này hoàn toàn đảo lộn, mọi thứ đều bất thường. Anh rất sợ nếu ở lại thêm một phút đồng hồ thế giới quan của anh cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Tốt hơn hết là anh nên về sớm. Nói xong, anh cầm chìa khóa xe, nói với Trịnh Trí Tuệ, "Anh đi trước, em sống cho tốt, biết chưa?"
"Ai nha, đã biết đã biết, anh có phiền không." Trịnh Trí Tuệ nói, nhảy nhót mà đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra ngoài, "Tạm biệt anh hai, đừng quá vất vả nha ~~"
Nói xong, phanh một tiếng, không chút lưu tình đóng cửa lại.
"Hả? Anh mày đi rồi hả?" Kim Tại Trung vừa nói vừa từ trong bếp đi ra, "Sao mày không giữ anh ấy ở lại ăn tối?"
"Anh ấy là người bận rộn, công tác cuồng, mặc kệ đi." Trịnh Trí Tuệ nói, giống như anh em tốt ôm vai vai Kim Tại Trung, cười toe toét, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi, "Thế nào, gái? Anh trai tao đẹp trai quá đúng không?"
"Đúng là đẹp trai, nhưng đâu liên quan tới tao?" Kim Tại Trung vô tình đẩy Trịnh Trí Tuệ ra, "Mày tưởng tao cơ khát đến mức thấy nam nhân nào cũng xuống tay sao?"
"Ai nha, đừng như vậy." Trịnh Trí Tuệ không ngừng cố gắng, cười tà ác giống như bà phù thủy dụ dỗ công chúa ăn táo độc, "Mặc dù anh trai tao là một tên đầu gỗ, lại là thẳng nam, nhưng vừa đẹp trai vừa có tiền, mày không ra tay sẽ có tiểu thụ khác xuống tay ~"
"Ai nha mày phiền quá đi!" Kim Tại Trung có chút động tâm, nhưng vì muốn giữ thể diện nên phải ra vẻ rụt rè một chút, "Hơn nữa sao mày lại cho rằng tao là thụ? Tao còn muốn đi tìm một tiểu mỹ thụ về mà yêu thương đây nè..."
"Thôi đi cỡ mày mà nói!" Trịnh Trí Tuệ bày ra vẻ mặt "Tao còn không hiểu mày sao". "Mày hận không thể bị người yêu thương đi?!... Thôi quên đi, dưa hái xanh không ngọt, anh trai tao cũng chả thiếu nữ nhân, thôi bỏ đi, Kim tiểu nữu, tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng mày."
Trịnh Trí Tuệ nói, xoay người muốn đi. Kim Tại Trung đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt cô nàng:
"Ai ai ai ——"
"Làm gì?"
"Cái kia.... Tao miễn cưỡng đi thử một chút."
"Được rồi! Baby come on, here we go! Sáo mã hán chỉ thật uy vũ hùng tráng... Đúng rồi, mì ramen hôm nay tao muốn hai cái trứng kho ——"
"Được được được, ca ca mua cả một tá đây, cho mày ăn no luôn!"
Part 2
Trịnh Duẫn Hạo tan tầm, nghĩ giấy vệ sinh trong nhà đã dùng hết, kem đánh răng cũng không còn, tủ lạnh cũng trống rỗng, liền lái xe đến siêu thị gần nhà đi dạo.
Anh đang ở quầy kem đánh răng chọn lựa, liền nghe thấy giọng nói rõ ràng phía sau lưng:
"Hi, thật trùng hợp, anh trai Trí Tuệ, anh cũng đi siêu thị à?"
Anh quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai để tóc ngắn, mặc áo phông trắng, quần jeans màu lam nhạt đang nhìn anh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, một tay còn hướng anh vẫy vẫy. Anh ở trong đầu tìm tòi năm sáu giây, lúc này mới nhớ ra chàng trai này là ai: "A, là cậu à, sao cậu cũng ở đây?"
"Bởi vì thực phẩm nấu chín ở siêu thị này khá ngon, Trí Tuệ cũng thích, cho nên lúc tan làm tôi ghé vào xem." Kim Tại Trung cười đến ngọt ngào, đi đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo. "Đang chọn kem đánh răng sao? Tôi tương đối thích nhãn hiệu này, mùi hương rất được, dùng loại này răng rất trắng, anh xem ~"
Cậu nói xong liền cười nhe răng ra, biểu tình sinh động hướng về phía Trịnh Duẫn Hạo nói: "Đúng không? Đúng không?"
"Nga, ha hả ha hả, đúng vậy, vậy tôi sẽ mua loại này." Trịnh Duẫn Hạo rất không quen khi có một người con trai làm bộ dáng đáng yêu bán manh với anh, đành phải chịu đựng mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, đem loại kem đánh răng Kim Tại Trung đề cử bỏ vào xe mua sắm.
"Ừm ~ o(* ̄▽ ̄*)o, anh dùng thử sẽ thấy tôi đề cử không sai." Kim Tại Trung vừa nói vừa liếc nhìn vào xe mua sắm của Trịnh Duẫn Hạo, phát hiện anh mua hai túi khăn giấy lớn cùng giấy vệ sinh, liền cảm thán mà nói, "Ôi, anh trai Trí Tuệ, anh mua nhiều khăn giấy quá vậy..."
Trịnh Duẫn Hạo thiếu chút nữa bị sặc, mặt đỏ bừng, vội nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu... Là bởi vì tôi không có thời gian đi siêu thị, cho nên mua luôn một lần."
"A ~ ha hả a." Kim Tại Trung vỗ vỗ vai Trịnh Duẫn Hạo, cười đến mười phần bát quái cùng đắc ý, "Soudesune (tiếng Nhật: ra là vậy), nhưng tôi cũng chưa nói gì mà...."
Trịnh Duẫn Hạo lại là một đầu hắc tuyến, nghĩ thầm, thôi đi, biểu tình của cậu rõ ràng là đang nói "Chắc chắn anh thường xuyên xem mấy thứ không nên xem sau đó dùng tay phải..." Anh cảm thấy bản thân và Kim Tại Trung có vẻ không ở cùng một không gian, liền vội vàng nói: "Cái kia, tôi đã mua xong rồi, không bằng..."
"Tôi cũng mua xong rồi, chúng ta cùng qua thanh toán đi! (* ̄▽ ̄)y" Kim Tại Trung hoàn toàn không cho Trịnh Duẫn Hạo cơ hội kết thúc cuộc trò chuyện, vội vàng nói tiếp, "Tôi còn có thẻ hội viên đó, có thể có rất nhiều ưu đãi."
"Ừ, cũng được..." Trịnh Duẫn Hạo cười gượng.
Hai người cùng nhau bước đến quầy tính tiền, Kim Tại Trung đứng trước, Trịnh Duẫn Hạo đứng ngay sau lưng cậu. Màn hình điện tử hiển thị Kim Tại Trung phải trả "168.8"——
Kim Tại Trung vừa định lôi ví tiền ra, nhưng lại nghĩ lại, mình đâu có ngu, loại thời điểm này không phải nên làm bộ không mang ví tiền, bảo anh ta trả giúp, sau đó lấy cớ lần sau trả tiền lại để có cơ hội gặp mặt sao?
Nghĩ như vậy, cậu vội vàng lấy tay ra khỏi túi xách, che túi lại, sau đó bày ra vẻ mặt tiếc Trịnh Duẫn Hạo đang xếp hàng phía sau, nói:
"Ai nha, anh trai Trí Tuệ, cái kia... Hình như tôi để quên bóp tiền ở công ty rồi, anh có thể giúp tôi trả một chút không?"
"Ừm, không sao, chúng ta cùng nhau trả đi." Trịnh Duẫn Hạo là người vừa lịch lãm vừa hào phóng, gặp loại tình huống này không chút nghĩ ngợi liền khẳng khái ra tay giúp đỡ.
"Ai nha, thật ngượng ngùng, thẻ hội viên cũng không thể dùng được rồi." Kim Tại Trung bĩu môi vẻ mặt xin lỗi nói với Trịnh Duẫn Hạo. "Lần sau tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
"Không cần, cũng không phải là cái gì đắt đỏ..." Trịnh Duẫn Hạo nói, lại thấy Kim Tại Trung đem mấy thứ không nên xuất hiện trong túi của nam nhân bỏ vào túi mua sắm, "Chờ một chút, đây là cái gì?"
"Ai u, đây là băng vệ sinh." Kim Tại Trung nói khá thẳng thắn, giống như không có gì nhưng kỳ quái, "Trí Tuệ nhờ tôi mua, nhỏ thần kinh thô, không biết hôm nay là ngày nghỉ, nên gọi điện thoại nhờ tôi mua..."
"Ha hả, thì ra là thế, ha hả..." Trịnh Duẫn Hạo cảm giác khóe miệng anh muốn co rút luôn rồi. Lúc trước bản thân thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, nam nhân tốt như vậy chẳng sợ thật sự quấy rối em gái anh, nói thẳng ra thì em gái anh còn không thể kiếm được người như vậy...
Hai người ra khỏi siêu thị, Kim Tại Trung liền quay sang nói với Trịnh Duẫn Hạo: "Anh trai Trí Tuệ, tôi đi đón xe bus đây, hôm nay cảm ơn anh. Lần sau sẽ trả tiền lại cho anh."
Nói xong, cậu xoay người rời đi, trong lòng lại lẩm bẩm: Nhanh lên, gọi tôi lại, nói muốn đưa tôi về, nhanh lên, gọi tôi lại, nói muốn đưa tôi về, nhanh lên, gọi tôi lại....
"Chờ một chút ——" Sau lưng quả nhiên truyền đến giọng nói Trịnh Duẫn Hạo, "Cậu xách theo hai túi đồ như vậy đừng đi xe bus. Tôi lái xe tới, để tôi đưa cậu một đoạn!"
"A? Nhưng mà cũng không tiện đường...." Kim Tại Trung bày ra vẻ mặt khó xử, nghĩ thầm chẳng lẽ chẳng lẽ tôi nói với anh chiếc Ford Hatchback bên cạnh xe anh chính là của tôi sao~(* ̄▽ ̄)y
"Không sao cả, cũng không mất bao nhiêu thời gian." Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười nói, "Cậu giúp tôi chiếu cố Trí Tuệ như vậy, đây là những gì tôi nên làm."
"Hắc hắc, nếu anh đã nói như vậy tôi liền không khách khí nữa." Kim Tại Trung cười đến xán lạn đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo, ngồi vào ghế lái phụ.
Hai người nhanh chóng lên đường, chạy đến chung cư nhỏ của Kim Tại Trung và Trịnh Trí Tuệ.
"Trí Tuệ nhà tôi chắc làm phiền cậu nhiều lắm hả?" Trịnh Duẫn Hạo vừa lái xe vừa cười hỏi, "Con bé từ nhỏ đến lớn đều khiến tôi rất đau đầu."
"Đúng vậy, nhỏ y như hán chỉ vậy đó, không làm việc nhà, không nấu cơm, lại còn thô lỗ, chưa bao giờ trang điểm, lại còn không chăm sóc da, thích xem phim kinh dị, lên phố mua quần áo còn phải nhờ tôi chọn giúp...." Kim Tại Trung vừa nói vừa nở nụ cười, "Nhưng mà rất đáng yêu, lúc nào cũng vui vẻ, hơn nữa rất nghĩa khí, mỗi khi tôi không vui, đều rất hào phóng nói với tôi, ê gái, trời có sập xuống cũng có gia đỡ... Dù sao cũng không thể nói là ai chiếu cố ai, bạn bè mà, phân rõ ràng như vậy làm gì."
"Tóm lại vẫn là muốn cảm ơn cậu." Trịnh Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Kim Tại Trung, "Thật ra, thành thật mà nói, cậu cùng con bé rất xứng đôi..."
"Ai, dừng lại, dừng lại, tôi với nhỏ chỉ là bạn tốt. Anh không cần phá hỏng tình bạn thuần khiết của tụi tôi..." Kim Tại Trung vội vàng từ chối, nghĩ thầm, anh đúng là đồ đầu gỗ, người tôi thích chính là anh, là anh đó!
Part 3
"Được rồi." Trịnh Duẫn Hạo nhìn biểu tình của Kim Tại Trung, nở nụ cười, "Tôi nói giỡn."
"Cũng không nên giỡn với tôi như vậy nha..." Kim Tại Trung trong lòng nói thầm, anh không phải biết tính hướng của tôi sao? Sao không nghĩ, so với em gái anh, tôi càng có khả năng coi trọng anh hơn?
"Đúng rồi, sao cậu và Trí Tuệ quen biết nhau?" Trịnh Duẫn Hạo lại hỏi. "Con bé nói với tôi là cậu thấy thông báo tìm bạn thuê nhà chung của con bé nên mới đến?"
"Đúng vậy." Kim Tại Trung gật đầu, "Hai tháng trước, tôi tới đây tìm phòng ở, vừa vặn thấy Trí Tuệ dán thông báo, tôi cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần coi sao, không nghĩ tới cùng Trí Tuệ vừa gặp mà như quen biết đã lâu, cứ như vậy quyết định vào ở." Kim Tại Trung có chút ngượng ngùng nói, "Thật ra tôi cũng khá lo lắng nha đầu kia sẽ bất tiện khi tìm bạn trai, nhưng nhỏ nói không có việc gì, nhỏ hiện tại không thiếu nam nhân......"
Trịnh Duẫn Hạo phụt một tiếng, bị lập luận cẩu huyết của em gái làm cho dở khóc dở cười, lắc lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, cậu cũng đừng lo lắng cho con bé, tự nó biết đúng mực."
"Hắc hắc, tôi cũng nghĩ vậy."
Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến chung cư đang thuê, Kim Tại Trung liền tiếp đón Trịnh Duẫn Hạo nói:
"Nếu anh không vội thì lên nhà ngồi chút đi? Đồ ăn nấu chín vẫn còn nóng đó, Trí Tuệ cũng sắp về rồi."
"Không được không được..." Trịnh Duẫn Hạo cũng khách khí nói, nghĩ thầm, tôi và cậu cũng không phải rất quen thuộc, lên rồi rất xấu hổ.
"Cùng nhau đi lên đi, để tôi lấy tiền trả cho anh, nếu không tôi rất ngại." Kim Tại Trung cong eo đứng ở cửa xe Trịnh Duẫn Hạo, mắt to tràn đầy chân thành, giọng nói cũng nhẹ nhàng, "Tôi với anh cũng không phải rất quen thuộc, bắt anh trả tiền giúp thì xấu hổ lắm, anh nể mặt tôi lên uống ly trà nóng đi."
Đối phương đều nói như vậy, không đi lên cũng ngượng ngùng, Trịnh Duẫn Hạo đành phải nói: "Vậy được rồi, tôi đưa cậu đi lên." Nói xong mở cửa xe, lấy một túi mua hàng trong tay Kim Tại Trung, "Để tôi xách giúp cậu."
"À, được, cảm ơn anh!" Kim Tại Trung cười đến xán lạn, trong lòng đã bắt đầu tính toán phải làm thế nào để Trịnh Duẫn Hạo ở lại ăn cơm chiều, thuận tiện hẹn lần sau gặp nhau.
Hai người lên đến căn hộ, Kim Tại Trung liền vào bếp mang tạp dề, lấy hồng trà cho Trịnh Duẫn Hạo: "Đây là hồng trà, anh ngồi đây một lát, tôi vào phòng lấy tiền."
"Không cần, bên trong cũng có đồ của Trí Tuệ, coi như tôi mời khách đi." Trịnh Duẫn Hạo cũng không phải dạng người tính toán chi li, thấy Kim Tại Trung tích cực như vậy, nhanh chóng ngăn cậu lại.
"Kia sao lại không biết xấu hổ như vậy..." Kim Tại Trung nói, nghĩ đến cái gì, lại mở miệng, "Đúng rồi, anh trai Trí Tuệ..."
"Kêu tôi là Duẫn Hạo là được." Kim Tại Trung mang tạp dề có hình mèo Poko, thoạt nhìn thật đúng là... Ai... Rất đáng yêu nha!
"A, Duẫn Hạo." Trời mới biết cậu thích hai chữ "Duẫn Hạo" này đến mức nào, "Cái kia, bên chỗ anh có thiếu cà phê không? Hôm trước bạn tôi có mang cho tôi ít cà phê nguyên chất từ Brazil, rất thơm, hay anh mang một ít về uống đi."
"Ừm, tôi không uống được cà phê, dạ dày tôi không tốt lắm." Trịnh Duẫn Hạo trả lời, lại cười cười giải thích, "Cho nên tôi cũng không thể ăn cay, mấy thứ kích này ăn vào dạ dày sẽ đau."
"A, vậy sao?" Kim Tại Trung nói, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại tiếp tục, "Đúng rồi, tôi có mấy bình trà bưởi mật ong nhập khẩu từ Hàn Quốc, có tác dụng dưỡng dạ dày, lát anh mang hai bình về đi, bình thường lúc đi làm có thể uống thay cà phê, vừa giúp tỉnh táo vừa dưỡng dạ dày, hơn nữa hương vị cũng rất ngon!"
Cậu nói xong, liền xoay người vào bếp cầm hai bình ra, đặt lên bàn trà trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, "Trong tiệm có đợt giảm giá, tôi mua luôn hai hộp, mà Trí Tuệ lại không thích món này lắm, dù sao cũng uống không hết, anh mang về đi."
Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay cầm một bình lên xem, một lúc sau mới hỏi Kim Tại Trung: "Thoạt nhìn có vẻ không tồi... Nhưng toàn tiếng nước ngoài, cái này dùng như thế nào?"
Kim Tại Trung nghe vậy quả thật muốn phun, tên đầu gỗ này đúng là... Cậu nhịn cười, nói: "Cái kia, cũng giống như mật ong, pha với nước sôi là được..."
Lần trước Trịnh Trí Tuệ nói với cậu, anh trai nhỏ là một tên đầu gỗ, hơn nữa có chút giống như người già, tỷ như... Xe vĩnh viễn là Audi A4, di động vĩnh viễn là Nokia, sẽ không lên Weibo cũng sẽ không dùng diễn đàn, chỉ có thể dùng QQ, mà cũng không hay dùng... Lúc trước cậu còn có chút khó có thể tưởng tượng ra, bất quá hiện tại có vẻ hoàn toàn là như vậy...
Ai, nam nhân có chút khuyết điểm cũng rất bình thường. Nếu lớn lên đẹp trai, lại có tiền, khí phách, toàn năng, chỉ số thông minh cao các kiểu, vậy thật sự chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết.
Nhưng mà... Kim Tại Trung liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo còn đang nghiên cứu trà bưởi mật ong một cái —— cậu thích loại đầu gỗ như Trịnh Duẫn Hạo!
"A, vậy tôi cũng không khách khí, cảm ơn cậu." Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy cười nói.
"Để tôi đi lấy túi mua hàng cho anh đựng." Kim Tại Trung nói, cũng không cho Trịnh Duẫn Hạo cơ hội lên tiếng, trực tiếp liền xoay người vào phòng ngủ, hơn hai phút sau mới đi ra, trong tay cầm một túi mua hàng có họa tiết hoạt hình, giúp Trịnh Duẫn Hạo để hai bình trà bưởi vào, "Nếu thích thì bữa sau qua đây lấy, tôi còn rất nhiều."
"Như vậy sao được." Trịnh Duẫn Hạo khách khí, tiếp nhận túi mua hàng, nói, "Vậy tôi đi trước đây."
"Nga, được rồi, hôm nay cảm ơn anh nha." Khóe miệng Kim Tại Trung giơ lên, mắt to đều biến thành trăng non, "Tôi tiễn anh ra ngoài."
"Tôi tự đi là được rồi, tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt!"
Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo đi xuống lầu, thẳng đến khi không thể nhìn thấy gì nữa, liền đóng cửa lại, dựa vào cửa, rộ lên nụ cười xán lạn — lúc nãy cậu đã bỏ hai trăm đồng vào túi mua hàng, Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ phát hiện, nhất định sẽ ngượng ngùng, nhất định sẽ liên lạc với cậu! Ha ha ha ~\(≥▽≤)/~
Lúc này, di động vang lên, hóa ra là Trịnh Trí Tuệ: "Ê gái, tao chuẩn bị về rồi, chết đói, nấu cơm chưa?"
Kim Tại Trung cười hắc hắc, trả lời: "Còn chưa nấu, lúc nãy anh trai mày tới, còn đưa tao về... Cho nên trước khi về nhà mày tấp vào siêu thị XX chạy xe tao về rồi ăn cơm ~"
".... Xem như mày lợi hại..."
"Ờm, chờ em chồng về nếm thử nga ~~~"
Part 4
Quả nhiên, lúc đang ăn cơm chiều, Trịnh Duẫn Hạo liền gọi điện thoại đến, có vẻ là dựa theo số điện thoại trên danh thiếp, gọi tới điện thoại dành cho công việc của Kim Tại Trung. Cậu hắng giọng, sau đó tiếp điện thoại:
"Alo, Duẫn Hạo nha, có việc sao?"
"Cái kia.... Hai trăm đồng tiền trong túi mua hàng là cậu để vào sao?"
"Đúng vậy, tôi không thể lợi dụng anh như vậy được, hơn nữa anh còn đưa tôi về, anh cứ nhận đi ~!" Kim Tại Trung ngoài miệng thì rất khách khí, nhưng trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm: Mau nói muốn mời tôi ăn cơm, mau nói muốn mời tôi ăn cơm, mau nói đi...
Bên kia Trịnh Duẫn Hạo quả nhiên nói: "Ai nha, vậy thì ngại quá, tôi nhận hai bình trà bưởi mật ong của cậu mà... Tôi vừa mới nghĩ tới, tổng công ty bên Châu Âu của chúng tôi muốn phái người đến đây, cho nên công ty tôi phải làm một triển lãm sản phẩm quy mô nhỏ, nhưng công ty lại không thiết kế được, mà cũng chưa tìm được công ty thiết kế, cho nên... Không biết công ty các cậu, hoặc cậu có thể giúp một chút không?"
"A, trùng hợp vậy sao?!" Kim Tại Trung rất ngạc nhiên, nói như vậy chẳng phải là sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau sao? Dù không rảnh cũng phải rảnh nha! "Có rảnh, tôi vừa mới hoàn thành một case, nếu anh tin tưởng tôi, tôi đương nhiên nguyện ý giúp anh rồi!"
"Ừm, phương diện thù lao chúng ta có thể bàn lại..."
"Ai nha thù lao gì chứ, nếu là cá nhân tôi, không trả cũng không sao hết...." Kim Tại Trung lại mở miệng nói phét, cứ đem sự tình tranh thủ rồi tính tiếp.
Trịnh Duẫn Hạo nghe đầu bên kia nói vậy liền bật cười: "Như vậy chắc sếp cậu cũng không đồng ý đâu. Được rồi, việc của bên tôi có hơi gấp, nếu giờ tan tầm ngày mai cậu có rảnh, mời đến công ty chúng tôi một chuyến, tôi sẽ trao đổi với cậu một chút về ý tưởng của bên tôi."
"Tốt, không thành vấn đề ~ để lát nữa tôi gửi cho anh số điện thoại cá nhân của tôi. Tốt nhất là ngày mai bên anh chuẩn bị hợp đồng đi, rồi tôi sẽ đưa lại cho bên công ty tôi." Kim Tại Trung vui đến mức muốn nhảy dựng lên, qua giờ tan tầm, nhất định sẽ mời mình đi ăn tối, sau đó mình không lái xe còn nói sẽ đưa mình về nhà, ai nha, mới nghĩ thôi đã thấy quá tốt đẹp......>/////<
"Ừm, vậy mai gặp."
"Được, mai gặp lại!" Kim Tại Trung cúp điện thoại, quay sang Trịnh Trí Tuệ đang nghi hoặc nhìn cậu, nói, "Trí Tuệ oppa, ngày mai tao sẽ gặp anh trai mày, sẽ cùng anh trai mày ăn cơm cộng thêm một đêm tốt lành ~\(≥▽≤)/~" Cậu nói, dùng sức nhảy nhảy tại chỗ, "Yay!!!!"
"Nhanh như vậy? Anh tao chủ động hẹn mày?" Trịnh Trí Tuệ có chút không tin.
"Ặc, không phải, là hẹn tao bàn công việc... = =b" Kim Tại Trung tức khắc có chút nhụt chí.
"(ˉ▽ ̄~) xì ~~" Trịnh Trí Tuệ bày ra bộ dáng khinh bỉ, "Tao còn tưởng mị lực của mày lớn tới mức có thể đem ông anh thẳng nam đệ nhất đầu gỗ của tao bẻ cong.... Ai ngờ là nói chuyện công việc!"
"Ai u, cái gì cũng phải từ từ!" Kim Tại Trung một lần nữa cầm đũa ăn cơm, "Mày nghĩ dễ lắm hả, chuốc vài viên thuốc cho choáng là xong hả, thật ra tao cũng muốn, nhưng không biết mua thuốc ở đâu..." Kim Tại Trung nói, thập phần khát khao chắp tay trước ngực, "Tao muốn cùng anh mày chậm rãi phát triển như lửa nhỏ hầm xương, yêu đương chẳng phải nên như vậy sao..."
"Nha nha nha, nói cứ như chuyên gia tình yêu, mày trải qua được bao nhiêu mối tình rồi?" Trịnh Trí Tuệ hoàn toàn không nể mặt cậu nói thẳng.
"Làm sao, lần này là lần đầu tiên, được không? Tao muốn đem lần đầu tiên cho anh mày đó, được không. Nữ nhân quái vật như mày không có hứng thú với nam nhân cũng chả thích nữ nhân làm sao cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này!"
"Đúng vậy, cho nên đêm nay chúng ta vẫn là cùng nhau xem phim kinh dị đi, "Ai đó dưới gầm giường" được không?"
"............"
............
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, buổi triển lãm Kim Tại Trung tiếp nhận còn chưa kết thúc, nhưng cậu chỉ để trợ lý ở lại, sau đó đi chào hỏi thủ trưởng. Thủ trưởng của cậu là con trai lão bản, tên là Phác Hữu Thiên, biệt hiệu Phác Ngọc Xuân, cách một tháng đổi một người bạn gái, cũng là một vị cấp trên thích lăn lộn, không đáng tin cậy. Bởi vậy vừa nghe Kim Tại Trung nói đi công tác còn thuận tiện theo đuổi nam nhân, liền vung tay cho cậu đi.
Kim Tại Trung tung tăng ngồi xe bus tới công ty Trịnh Duẫn Hạo, từ lúc muốn theo đuổi Trịnh Duẫn Hạo tới nay, cậu không còn lái chiếc xe Ford bé nhỏ mà cậu yêu tha thiết nữa, nguyên nhân là biết đâu trùng hợp gặp nhau, Trịnh Duẫn Hạo lại có thể đưa cậu về ( "" ") Kim Tại Trung lần đầu tiên cảm thấy tâm cơ bản thân lại có thể sâu nặng như vậy...
Công ty Trịnh Duẫn Hạo khá lớn, là công ty con của hãng sản xuất túi da Vuitton gì đó...... Kim Tại Trung nghĩ như vậy, lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh —— bản thân sẽ thiết kế triển lãm cho nhãn hàng xa xỉ của Châu Âu nha! Sau này còn có thể nói là đã từng làm nhà thiết kế triển lãm cho thương hiệu XX, cảm giác kia, không phải những nhà thiết kế hạng hai hạng ba có thể cảm nhận được nha...
Ai nha, thật là quá lời, không nghĩ tới theo đuổi Trịnh Duẫn Hạo còn có thể có được một thiết kế triển lãm...
Kim Tại Trung còn đang mơ mộng, nháy mắt đã chạy tới công ty Trịnh Duẫn Hạo, cậu tùy tiện gọi một người lại, hỏi: "Xin hỏi văn phòng Trịnh Duẫn Hạo ở đâu vậy?"
Người phụ nữ kia đánh giá cậu một chút, lãnh đạm nói: "Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì sao?"
"A, là thế này, tôi là người bên công ty thiết kế triển lãm X, cũng là bạn của Duẫn Hạo, hôm nay đã hẹn gặp anh ấy ở đây..." Kim Tại Trung cảm thấy bản thân thật là thất bại, vì cái lông gì mà phải giải thích với người đi đường nhiều như vậy, hơn nữa nhìn qua thật là khuất nhục...
"Vậy mời cậu đi theo tôi."
"Được, cảm ơn." Kim Tại Trung đi theo người kia vài bước, liền đến văn phòng tổng giám đốc... Di? Trịnh Duẫn Hạo không phải là quản lý sao? Sao lại đưa cậu đến văn phòng tổng giám đốc?
"Duẫn Hạo, có người tìm cậu." Người phụ nữ kia gõ gõ cửa, bất quá giọng nói của cô ta đã trở nên thập phần nhiệt tình, thập phần ôn nhu.
Lúc này, cửa mở ra, một cô gái còn khá trẻ cầm folder đi ra, thấy Kim Tại Trung cùng người phụ nữ kia, vội cười nói: "Xin chào giám đốc, Trịnh tổng ở bên trong, mời vào."
Kim Tại Trung hoảng sợ, Emma, bà già dung mạo bình này hóa ra là giám đốc nha!
Còn đang suy nghĩ, hai người đã vào văn phòng Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu lên, thấy là Kim Tại Trung ở phía sau, vội đứng dậy nói: "Là Tại Trung à, ngượng ngùng, tôi còn đang bận chút việc... Vi Vi, có việc sao?"
Kim Tại Trung vừa định trả lời, người phụ nữ kia đã lên tiếng trước, cười nói: "Không có việc gì, tôi dẫn bạn cậu tới đây, thuận tiện đến xem cậu, cậu lúc nào cũng không chú ý nghỉ ngơi..."
"A, ha hả, không có việc gì." Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười nói, có chút có chút xấu hổ, "Đây là bạn tôi, Kim Tại Trung, nhà thiết kế sẽ giúp chúng ta thiết kế triển lãm lần này, đây là giám đốc nhân sự công ty chúng tôi, Lâm Vi. Hai người ngồi đi."
Kim Tại Trung cười gượng ngồi xuống, hỏi: "Cái kia, là tôi tới quá sớm, anh cứ làm việc đi, tôi ngồi đây một lát cũng được."
"Kia như thế nào không biết xấu hổ..." Trịnh Duẫn Hạo cười nói.
Kim Tại Trung muốn nói chuyện, Lâm Vi bên cạnh lại chen vào: "Kia, Duẫn Hạo, tối nay cậu có rảnh không?"
"Uhm... Tôi định đi ăn tối với Tại Trung..." Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt xin lỗi nói. "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, vốn dĩ muốn hỏi cậu có muốn đi xem phim với tôi không... Nếu cậu bận vậy thôi quên đi." Lâm Vi nói, có chút oán trách mà liếc Kim Tại Trung một cái, sau đó nói, "Vậy cậu làm việc đi, tôi về đây."
"Được, tôi không tiễn." Trịnh Duẫn Hạo cười nói.
Kim Tại Trung nhìn một chút là có thể hiểu rõ, người phụ nữ kia rõ ràng trong lòng có quỷ, cũng may Trịnh Duẫn Hạo không rảnh nha... Không đúng, đêm nay không rảnh không có nghĩa là đêm mai cũng không rảnh! Hai người bọn họ sớm chiều ở chung, ai biết khi nào sẽ hẹn nhau đi xem phim, đi ăn tối, đi...
"Tại Trung, Tại Trung?"
"A, hửm?" Kim Tại Trung phục hồi tinh thần, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo đang kêu cậu, vội vàng nói, "A, làm sao vậy?"
"Ngượng ngùng, tôi còn một văn kiện cuối cùng, cần phải nộp gấp, cho nên, cho nên..." Anh hơi xấu hổ, do dự nói.
"Không có việc gì, tôi chờ anh, anh cứ làm việc đi, tôi ngồi một lát là được rồi." Kim Tại Trung ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn với Trịnh Duẫn Hạo, có thể cùng anh cùng đi ăn cơm chiều, chờ một chút có là gì!
"Vậy được rồi, tôi sẽ xong ngay." Trịnh Duẫn Hạo nói, trở chỗ ngồi xem văn kiện.
Kim Tại Trung liền ngồi trên sofa bắt đầu phát ngốc.
Nhưng rất nhanh cậu đã tìm được việc để giết thời gian – ngắm Trịnh Duẫn Hạo. Cậu chống cằm, nhìn Trịnh Duẫn Hạo như đang thưởng thức, nhìn sườn mặt anh khi nghiêm túc làm việc, nhìn bày tay to đang cầm bút của anh không ngừng viết nên những dòng chữ đẹp đẽ, còn bờ ngực rộng lớn đang mang cravat...
Ai nha, trên thế giới làm sao lại có một nam nhân vừa đẹp trai vừa nghiêm túc như vậy chứ...
......
Trịnh Duẫn Hạo khép văn kiện lại, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Kim Tại Trung đang chống cằm nhìn tay anh phát ngốc, anh cũng nhanh chóng nhìn lại tay mình, bộ trên tay mình có dị vật gì sao? Không có mà...
"Tại Trung?" Anh thử thăm dò gọi.
"A? Ai, đây!" Kim Tại Trung vội vàng từ thế giới YY tỉnh táo lại.
"Đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm đi." Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy cầm lấy áo khoác tây trang.
"Cũng không tới nỗi nào. Nhưng chúng ta không bàn công việc sao?" Kim Tại Trung tò mò hỏi.
"Đợi lát nữa vừa ăn vừa nói đi." Trịnh Duẫn Hạo đến gần Kim Tại Trung, phát hiện trên tóc cậu có một mảnh hoa giấy màu vàng, giống như là hoa giấy chúc mừng, liền vừa vươn tay ra vừa nói: "Đừng nhúc nhích."
"A?" Kim Tại Trung mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy bay tay to của Trịnh Duẫn Hạo duỗi về phía cậu.
"Trên tóc dính đồ vật, tôi giúp cậu lấy xuống..."
Kim Tại Trung động cũng không dám động, giương mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc cùng biểu tình nghiêm túc của Trịnh Duẫn Hạo, nháy mắt đỏ mặt.
"Được rồi, cậu vừa từ triển lãm nào chạy tới đây sao?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.
"A, không, không phải..." Kim Tại Trung khẩn nói không nên lời, đỏ mặt, cúi đầu.
"Còn không phải? Đồ vật kia chỉ có ở triển lãm mới có..." Trịnh Duẫn Hạo cười nói, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Kim Tại Trung, còn tưởng rằng cậu vì bị vạch trần lời nói dối mới đỏ mặt, cũng cảm thấy cậu rất đáng yêu, liền muốn trêu chọc cậu, "Nếu không thì là sao, đi ngang qua chỗ cắt băng khánh thành? Hay vì đẹp nên cố ý mang lên?"
"Không phải..." Kim Tại Trung bị chọc cười, cắn môi ngượng ngùng liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, "Chúng ta đi nhanh đi!" Cậu nói xong lập tức cúi đầu xoay người rời đi.
Trịnh Duẫn Hạo lại bị cái liếc mắt kia của Kim Tại Trung khiến cho giống như bị điện giật, đứng ngốc tại chỗ, động cũng không thể động —— cảm giác kia thật là kỳ quái, như thể có một bày tay nhỏ bé vuốt ve trái tim anh, cảm giác vừa mềm mại vừa trìu mến, như là làm cha của một đứa bé gái, nhưng lại không quá giống như vậy...
Part 5
Hai người tới nhà hàng, Trịnh Duẫn Hạo hỏi Kim Tại Trung muốn ăn cái gì, cậu bảo anh chọn là được rồi. Trịnh Duẫn Hạo liền hỏi cậu có ăn kiêng hay không, cậu nói không có. Vậy nên Trịnh Duẫn Hạo gọi cho cậu vài món đặc sắc của nhà hàng này cùng điểm tâm ngọt.
"Anh hay tới đây sao? Thấy anh có vẻ rất quen thuộc." Kim Tại Trung chống cằm nhìn Trịnh Duẫn Hạo hỏi.
"A, cũng không phải thường xuyên tới." Trịnh Duẫn Hạo cười nói, "Tôi có một học đệ, là một tên tham ăn, lần nào cùng nhau đi ăn cũng đến đây, cho nên khá quen."
"À, ra là như vậy..." Kim ở Tại Trung gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ầy ầy, học đệ kia không phải cũng có ý gì với anh chứ? Áp lực thật lớn nha... Cậu ngập ngừng hỏi, "Anh vẫn liên lạc với học đệ hả? Là bạn cùng trường đại học sao?"
"Đúng vậy, lúc tôi học năm hai có cùng thằng nhóc tham gia mộtcuộc thi với mấy hoạt động của hội sinh viên. Giờ thằng nhóc làm giám đốc điều hành của một công ty, là một công ty về phần mềm, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu."
"À, ha hả, được." Xem ra hẳn là quan hệ anh em tốt, hoặc là Trịnh Duẫn Hạo không thích, nếu không nhiều năm như vậy, muốn thành thì đã sớm thành...
"Đúng rồi, để tôi nói cho cậu nghe một chút về triển lãm của công ty tôi." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung ngồi đối diện, trong lúc vô tình phát hiện làm da của cậu thật sự rất đẹp, không hề có mụn, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Làn da thoạt nhìn rất mịn màng, khiến anh luôn có cảm giác nhịn không được muốn vươn tay nhéo thử một cái.
"À, được thôi." Kim Tại Trung gật đầu. Cậu luôn nghiêm túc với công việc, mỗi khi tiếp nhận một case, cậu đều xem như đó là con cái mình. Mà khi đối phương là Trịnh Duẫn Hạo, cậu lại càng thêm nghiêm túc.
"Là như thế này, bên chúng tôi cũng có nhà thiết kế, nhưng cậu cũng biết, bởi vì không thể ra được sản phẩm tốt, cho nên không có danh tiếng gì. Nhưng tổng bộ bên Châu Âu vẫn đến xem thành quả phát triển bên này của chúng tôi, cho nên công ty chúng tôi nghiên cứu quyết định mở một triển lãm nhỏ, tức là triển lãm thành quả, cũng là mời tổng công ty nghiệm thu thành tích." Trịnh Duẫn Hạo cũng bắt đầu nghiêm túc giới thiệu, vừa nói vừa dùng tay diễn tả, "Cậu cũng biết, ý tưởng của chúng tôi là, khái niệm hiện đại kết hợp với các yếu tố Trung Quốc, văn hóa phương Tây giao thoa với văn hóa phương Đông, cho nên chúng tôi hy vọng các cậu sẽ thiết kế một buổi triển lãm có thể giúp chúng tôi thể hiện ý tưởng như vậy..."
Kim Tại Trung gật đầu, nhanh chóng viết lại vào sổ ghi chú, sau đó nghiêm túc hỏi: "Vậy địa điểm là ở đâu?"
"Ở phòng triển lãm lớn của chúng tôi, thời gian là ngày 7 tháng sau, xin hỏi như vậy có kịp không?" Trịnh Duẫn Hạo nhìn tư thế của Kim Tại Trung, đột nhiên cảm thấy cậu rất chuyên nghiệp.
"Ừm, có thể, tôi có đi qua phòng triển lãm của bên anh, có vài chỗ thiết kể quả là không hợp lý..." Kim Tại Trung vừa viết vừa nói, sau đó ngẩng đầu lên, hắc hắc cười nói, "Ngượng ngùng, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, không phải cố ý muốn phê bình các anh..."
"Không có việc gì, như vậy ngược lại làm tôi cảm thấy cậu rất đáng tin cậy." Trịnh Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ của Kim Tại Trung hướng về phía anh nở nụ cười, cảm thấy cậu rất đáng yêu, hình như không thể dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông, nhưng Kim Tại Trung thật sự rất đáng yêu.
"Hắc hắc, vậy là tốt rồi." Kim Tại Trung nói, viết viết gì đó trong sổ ghi chú, lại mở miệng, "Tôi có chút ý tưởng rồi, nhưng còn cần nhìn sản phẩm và địa điểm bên anh muốn trưng bày nữa. Tôi phải đưa trợ lý tới ghi chép chi tiết về địa điểm và sản phẩm, còn có, tốt nhất anh hãy đưa cho tôi một bản sơ đồ địa điểm trưng bày, còn có, tốt nhất hãy bảo bộ phận quảng cáo bên anh đưa chủ đề, quy trình lập kế hoạch cùng danh sách khách mời cho tôi, như vậy chúng tôi sẽ dễ bắt tay vào việc hơn."
"Được, vậy thứ hai tuần sau cậu có rảnh không? Tôi dẫn cậu đi xem sản phẩm và địa điểm...." Đang thảo luận thì thức ăn được dọn lên, Trịnh Duẫn Hạo nói, "Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?"
"Không, tốt nhất là cuối tuần, như vậy thứ Hai chúng tôi có thể bắt đầu làm số liệu." Kim Tại Trung nói, có vẻ như đã hoàn toàn phấn khích với case mới, lấy một thỏi chocolate từ trong giỏ ra bắt đầu gặm, còn viết viết, vẽ vẽ gì đó trong sổ tay, "Làm số liệu mất khoảng ba ngày, sau đó thiết kế, sửa bản thảo đại khái yêu cầu 1-2 tuần, thời gian còn lại bắt đầu trang trí. Đến lúc đó người bên công ty chúng tôi, đương nhiên cả tôi nữa, sẽ đến giám sát việc trang trí. Khoảng ngày 4, 5 tháng sau là sẽ hoàn thành. Sau đó bên anh sẽ nghiệm thu kết quả cuối cùng. Đến ngày triển lãm bên tôi sẽ cử người sang, tôi cũng sẽ đến, như vậy được chứ?"
Kim Tại Trung nói, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại phát hiện anh đang ngơ ngác nhìn cậu, mà tiêu điểm của tầm mắt anh lại chính là miệng cậu! Cậu chợt nhận ra bản thân lại ăn chocolate trước khi ăn cơm, lập tức đỏ mặt nói: "Ngượng ngùng, đây thói quen khi làm việc của tôi, khi có linh cảm liền bắt đầu ăn đồ ăn vặt..."
"Không, không phải..." Trịnh Duẫn Hạo ngồi đối diện cảm thấy bộ dáng Kim Tại Trung vừa ăn chocolate vừa nghiêm túc nói chuyện công việc rất đẹp, hơn nữa, có một mảnh chocolate nhỏ dính vào môi cậu, anh chỉ chỉ miệng mình, "Cái kia, nơi này có chocolate..."
"A?" Kim Tại Trung nghi hoặc hỏi, theo bản năng mà dùng tay sờ sờ miệng mình, "Đã hết chưa?"
"Vẫn còn, để tôi lau giúp cậu..." Trịnh Duẫn Hạo nói, vươn tay, dùng ngón cái vuốt ve trên làn da cậu. Làm Kim Tại Trung rất mịn màng, cảm giác rất tuyệt.
Kim Tại Trung cảm nhận được ngón cái ấm áp của Trịnh Duẫn Hạo vuốt ve khóe môi cậu, lại nhìn biểu tình ôn nhu của anh, khuôn mặt lại càng nóng hơn.
Trịnh Duẫn Hạo thu hồi tay, lại thấy mặt Kim Tại Trung đỏ bừng, cũng không dám nhìn anh, trái tim lập tức mềm ra, nhịn không được nâng khóe miệng.
Kim Tại Trung thật vất vả lấy hết can đảm nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại phát hiện anh vẫn đang nhìn cậu cười, tức khắc ngượng ngùng: "Anh đừng nhìn tôi, ăn cơm, ăn cơm đi... Tôi đói rồi." Cậu nói, luống cuống tay chân cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
"Ừm, ăn cơm." Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, cũng bắt đầu động đũa.
"A, đúng rồi, mà kỳ quá." Kim Tại Trung đang ăn, ngẩng đầu lên hỏi Trịnh Duẫn Hạo, "Trên danh thiếp lần trước anh đưa cho tôi rõ ràng viết anh là quản lý, nhưng sao hôm nay tôi tới anh lại biến thành tổng giám đốc rồi?"
"À, là thế này." Trịnh Duẫn Hạo giải thích, "Tổng giám đốc công ty chúng tôi mới bị sa thải cách đây không lâu, còn chưa chọn được người thích hợp, cho nên kêu tôi tạm thời đảm nhận vị trí này. Lúc tôi đưa danh thiếp cho cậu tôi vẫn còn là quản lý đó, ngày hôm sau boss đã kêu tôi dọn đi..."
"À, ra là vậy." Kim Tại Trung cười, trong lòng thầm nghĩ, xem ra mình đúng là vượng phu, ha ha ha ha. "À mà cô Lâm Vi lúc nãy là người thế nào, nhìn qua thật giống như một người phụ nữ mạnh mẽ..." Cậu đương nhiên không thể nói nhìn qua thật "quý phái, lạnh lùng"...
"À, Lâm Vi là tiền bối của tôi, lúc tôi mới vào chính cô ấy đã giúp tôi làm quen với mọi thứ trong công ty." Trịnh Duẫn Hạo nói, cười cười rồi tiếp tục, "Cô ấy là quan đời thứ hai đó, trong nhà rất lợi hại..."
"Oh..." Kim Tại Trung gật đầu, lại nhướng mày bát quái mà nói, "Cô ta hẹn anh đi xem phim, có phải có ý gì với anh không?"
Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc, trên mặt có chút khó coi, nói: "Không thể nào..."
"Anh không có cảm giác gì sao? Ánh mắt cô ta nhìn anh với nhìn tôi, hoàn toàn không giống nhau nha..." Kim Tại Trung ở trong lòng buồn cười muốn chết, hóa ra thật sự không thích nha, tôi đây sẽ thêm mắm thêm muối khiến anh càng không thích, "Lúc cô ta nói chuyện với tôi rất lạnh lùng cao quý, nhưng nói chuyện với anh lại ôn nhu lại nhiệt tình, còn nói là không có gì?"
"Ặc...." Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết chống đỡ thế nào, cuối cùng cường điệu nói, "Nhưng là tôi không thích kiểu người như cô ấy..."
"Hóa ra là như vậy." Kim Tại Trung dừng đũa, giả vờ nhiều chuyện hỏi, "Vậy anh thích kiểu người thế nào? Trong tay tôi có rất nhiều mỹ nữ độc thân đó nha..."
Trịnh Duẫn Hạo bật cười: "Xem duyên phận đi, cũng không phải lớn lên xinh đẹp sẽ động tâm."
"Ha hả...." Kim Tại Trung cười gượng: Nói cũng như không nói, xem ra tôi còn phải nỗ lực để thuận mắt anh...
Hai người hàn huyên trong chốc lát, rất nhanh đã ăn xong, Trịnh Duẫn Hạo đề nghị đưa Kim Tại Trung về. Kim Tại Trung biết hai người dưới tình huống như vậy không có khả năng chạy tới bờ sông tản bộ hay đi xem phim gì đó, cho nên loại này cơ hội đương nhiên phải bắt lấy, tuy rằng sẽ không có phát triển gì lớn, nhưng có thể bồi dưỡng tình cảm là tốt rồi.
Cho nên Trịnh Duẫn Hạo lái xe đưa Kim Tại Trung về nhà, còn hẹn cuối tuần cùng nhau đi xem địa điểm và sản phẩm triển lãm.
Part 6
Lại lần nữa gặp mặt là buổi sáng cuối tuần, Trịnh Duẫn Hạo lái xe đến đón Kim Tại Trung. Cậu ăn mặc sạch sẽ, thoải mái, thoạt nhìn giản dị nhưng không khiến người khác cảm thấy thất lễ. Trịnh Duẫn Hạo lại khá giản dị, áo phông trắng cùng áo hoodie xanh nhạt, thêm một cái quần jeans, so với lúc mặc tây trang đen bình thường trẻ ra không ít. Đương nhiên, lúc gặp nhau, trong lòng Kim Tại Trung không khỏi si mê một hồi.
Kim Tại Trung vào phòng lấy đồ vật, Trịnh Trí Tuệ mặc áo ba lỗ cùng quần soóc thể thao, ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ăn sáng vừa hỏi: "Anh hai, sao hôm nay anh mặc đồ trẻ vậy? Dưa chuột già quét sơn xanh hả?"
"Em nói anh trai em vậy đó hả?" Trịnh Duẫn Hạo ấn mạnh vào đầu Trịnh Trí Tuệ, đánh giá cô một chút, "Cuối tuần không đi hẹn hò, ăn mặc lôi thôi như vậy..." Hiện tại xem ra, anh căn bản không nên lo lắng cho em gái mình, ngược lại hẳn là lo lắng Kim Tại Trung bị em gái anh dạy hư mới đúng...
"Hứ." Trịnh Trí Tuệ khinh thường nói, "Chẳng phải anh cũng cùng Kim Tại Tại đi bàn công việc sao, chẳng lẽ anh mặc trẻ trung như vậy là muốn đi hẹn hò với cậu ấy sao?"
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cạn lời, bất quá nhưng lời này lại bị Kim Tại Trung nghe được, cậu cười nói: "Hắc, Trí Tuệ oppa nói rất đúng, tụi này muốn đi hẹn hò đó, mày hâm mộ sao? Ghen ghét sao? Ở nhà mà buồn bực đếm gạch lát sàn đi ~"
"Xì, lão nương mới không hiếm lạ, cùng đầu gỗ như anh trai tao, dù có đi hẹn hò thật, cũng chả có gì hay ho, chỉ có thể bàn về công việc mà thôi!" Trịnh Trí Tuệ duỗi tay, nhéo eo Kim Tại Trung, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt kêu lên:
"Má ơi, mày có phải con gái không, sao khỏe quá vậy..."
"Em, nha đầu này..." Trịnh Duẫn Hạo thấy Kim Tại Trung đau đến nước mắt đều tràn ra, lập tức vừa nói vừa duỗi tay xoa cho cậu, "Sao lại xuống tay mạnh như vậy... Anh trai em cũng chẳng phải loại nam nhân thấy cô gái xinh đẹp nào cũng thích, hay ho làm cái gì?"
"Đúng vậy, nếu thật sự thích, ngồi không cũng lãng mạn nha..." Kim Tại Trung nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Duẫn Hạo đang giúp cậu xoa eo, ngọt ngào cúi đầu.
"Được rồi, mấy người đủ rồi, muốn hẹn hò thì đi ra ngoài hẹn hò đi, lão nương muốn ăn sáng, rồi kéo màn làm phòng tối xem phim." Trịnh Trí Tuệ không muốn tiếp tục nhìn hai người kia ở trước mặt cô thân mật, hạ lệnh đuổi khách.
Trịnh Duẫn Hạo không thích cách sống này của em gái, liền nói với Kim Tại Trung: "Ừ, Tại Trung chúng ta đi thôi, để mình nó hư thối ở nhà đi."
Kim Tại Trung cười thành tiếng, vừa đi vừa quay đầu đồng tình nhìn thoáng qua Trịnh Trí Tuệ, làm khẩu hình "Buổi tối mang bữa ăn khuya về cho mày".
Trịnh Trí Tuệ quay đầu nhìn phía Trịnh Duẫn Hạo, chu chu môi lắc lắc đầu, ý tứ là kêu cậu buổi tối đừng quay về, cùng anh trai của nhỏ củi khô lửa bốc đi thôi.
Kim Tại Trung đi theo Trịnh Duẫn Hạo xuống lầu, lên xe, hai người liền lái xe đến trung tâm triển lãm.
Lúc đến trung tâm triển lãm, trợ lý của Kim Tại Trung cùng nhân viên của Trịnh Duẫn Hạo đều đã ở đó, hai người liền nghiêm túc bàn công việc, giữa trưa lại cùng nhóm nhân viên ăn cơm, cũng toàn nói về chủ đề công việc. Nhưng đến chiều mọi việc nhẹ nhàng hơn nhiều, Trịnh Duẫn Hạo đưa Kim Tại Trung và trợ lý của cậu đi xem những chiếc túi da do công ty anh thiết kế.
"Đây là mẫu mới của năm nay, còn chưa được sản xuất, vẫn dừng lại ở giai đoạn lên ý tưởng, cậu thấy sao?" Trịnh Duẫn Hạo chỉ vào một cái túi da được trưng bày trên tủ hỏi Kim Tại Trung, "Đây là túi nam, chúng tôi tự thiết kế đó."
"Wow, thật sao..." Kim Tại Trung nhìn cái túi được trưng bày trong tủ, hai mắt như phát sáng lên, "Rất đẹp nha! Tôi thích, rất thích... Khi nào bắt đầu bán ra vậy?"
"Cái này..." Trịnh Duẫn Hạo ngượng ngùng cười cười, "Nhà thiết kế không hài lòng, cho nên hẳn là "thai chết trong bụng"..."
"A..." Kim Tại Trung thất vọng hạ khóe miệng xuống, bất quá cũng nhanh chóng vui vẻ quay sang nhìn Trịnh Duẫn Hạo, "Tôi có thể thử xem không?"
"Đương nhiên có thể, cậu đeo thử đi, không sao hết." Trịnh Duẫn Hạo thấy vẻ mặt mong chờ của Kim Tại Trung, đôi mắt to như đang phát sáng.
"Thật tốt quá... Ai nha, lúc trước tôi nên đi học thiết kế túi da, tự nhiên lại đi học thiết kế nội thất gì chứ..." Kim Tại Trung nói, lấy túi da đeo lên lưng, sau đó dạo một vòng trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, "Duẫn Hạo, anh xem, đẹp không?"
"Đẹp lắm..." Đúng là không cần phải nói, áo da đen của Kim Tại Trung và cái túi này rất hợp với nhau. Cậu đeo cái túi này lên trông như cái túi được làm ra là dành cho cậu. Hơn nữa Kim Tại Trung thân cao 1 mét 8 nhưng rất gầy, nhìn qua giống như người mẫu đặc biệt cho chiếc túi này. Anh lấy di động ra, nói, "Tại Trung, để tôi chụp cho cậu một tấm hình?"
"Được đó, hắc hắc." Kim Tại Trung nói, đứng thẳng nghiêng người, làm tư thế khoe cái túi ra, sau đó lại đặt túi xuống bên cạnh, cúi người, tay phải giơ hình chữ "V" ngang mặt, trông rất nghịch ngợm, lại rất chuyên nghiệp, trông như một ngôi sao thần tượng.
"Không hổ là học thiết kế, Tại Trung, cảm giác trước ống kính của cậu rất tốt, không định làm người mẫu sao?" Trịnh Duẫn Hạo thuận miệng hỏi.
Kim Tại Trung liếc nhìn ảnh chụp của bản thân, cười nói: "So ra thì tôi thích thiết kế đồ vật cho người mẫu hơn, ha ha. Còn nữa, làm nhà thiết kế càng có phong cách hơn không phải sao? Bất quá..." Cậu xoay chuyển tròng mắt, "Anh đây là ngầm khen dáng người tôi đẹp sao?"
"Ha ha ha, đúng vậy, dáng người cậu đúng là không tồi, đây là sự thật." Trịnh Duẫn Hạo nói, lại nhìn thoáng qua eo nhỏ của Kim Tại, lúc nãy xoa eo cho cậu anh liền phát hiện, eo cậu nhỏ đến không thể tưởng tượng, giống như chỉ hai bàn tay của anh là có thể ôm trọn.
"Dáng người anh cũng rất đẹp đó..." Kim Tại Trung nói, vỗ vỗ ngực Trịnh Duẫn Hạo, vẻ mặt trêu chọc nói, "Cỡ này cũng phải cup B ha?"
Trịnh Duẫn Hạo tức khắc mặt đỏ, không biết vì cái gì, đôi khi bạn bè anh cũng trêu chọc anh như vậy, cũng động tay động chân với anh, trên cơ bản anh đều hi hi ha ha cho qua, nhưng khi Kim Tại Trung động thủ, anh lại cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ từ trong thân thể truyền tới não bộ, khiến anh nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo đỏ mặt, trong lòng mừng thầm anh không có chán ghét mình, liền duỗi tay cầm tay Trịnh Duẫn Hạo, lắc lắc nói: "Nói giỡn với anh thôi, tức giận sao?"
"Không có, ha hả." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung biểu tình linh động nhìn anh, cuống quýt dời tầm mắt, "Chúng ta tiếp tục xem đi, còn vài điều tương đối quan trọng."
"Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ."
Đến khoảng ba giờ, hai người rốt cuộc xem xong, vừa phân vân không biết đi đâu, Kim Tại Trung đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói:
"Đúng rồi Duẫn Hạo, tôi còn hai vé xem phim, hôm qua tôi mới mua, còn hưng phấn nói với Trí Tuệ, muốn đi với nhỏ, ai ngờ nhỏ nói không có hứng thú với bộ phim này, còn không bằng ở nhà ngủ... Nếu anh không bận việc gì, có thể đi xem phim với tôi không?" Đương nhiên đây hoàn toàn là Kim Tại Trung dự mưu, không hề liên quan đến Trịnh Trí Tuệ. Tuy rằng nếu thật sự đi hỏi Trịnh Trí Tuệ kết quả vẫn là sẽ như vậy.
"Ừm, được đó, là phim gì vậy?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.
"Là...." Kim Tại Trung nói, lấy ra hai vé xem phim, quơ quơ trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, hưng phấn nói, ""Bắc Kinh gặp gỡ Seattle" (Finding Mr. Right)~~~ là Thang Duy đó, nữ thần Thang Duy của tôi ~ đi không?"
"Cũng được, dù sao cuối tuần tôi cũng không có việc gì." Trịnh Duẫn Hạo cười nói.
"Hắc hắc, vậy cùng đi đi ~!" Cùng nhau xem một bộ phim tình cảm, rất dễ dàng xúc động ái muội nha, ha ha, Kim Tại Trung tâm tình giống như uống Sprite—— mát lạnh tận tim, tim bay tứ phía ~~
Kết quả Kim Tại Trung đoán được mở đầu của chuyện xưa nhưng lại không đoán được kết cục. Bởi vì bộ phim quá cảm động, cậu hoàn toàn đắm chìm trong phim, không thể tự kềm chế, hơn nữa cậu lại mau nước mắt, thấy nữ chính miêu tả một hồi ở cục cảnh sát New York, liền khóc đến rối tinh rối mù:
"Duẫn Hạo, anh có khăn giấy không? Tôi muốn khăn giấy..."
Trịnh Duẫn Hạo không để ý xem đoạn này, bởi vì còn bận chú ý Kim Tại Trung. Anh đưa khăn giấy cho cậu, cười nói: "Đoạn này mà cậu cũng có thể khóc?"
"Ai nha, thật sự rất cảm động mà." Kim Tại Trung bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lại ở trước mặt Trịnh Duẫn Hạo xem phim rồi khóc, vội vàng nói, "Kỳ thật tôi không có khóc, tôi hơi nóng, muốn lau mồ hôi..."
"Phốc." Trịnh Duẫn Hạo bị dáng vẻ lạy ông tôi ở bụi này đáng yêu của Kim Tại Trung chọc cười.
"Ai, may mắn tôi không phải nữ nhân, sinh hài tử thoạt nhìn rất thống khổ..." Kim Tại Trung lại cảm khái nói, "Bất quá nếu tôi có thể sinh, tôi nhất định thay người yêu tôi sinh..." Cậu nói, quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Duẫn Hạo, lại phát hiện Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn cậu, đột nhiên đỏ mặt, khẩn trương nói, "Ha hả, nam nhân đương nhiên không thể sinh, bằng không chính là quái vật... Anh, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không thể sinh..."
"Phụt." Trịnh Duẫn Hạo lại bị Kim Tại Trung chọc cười, anh phát hiện cậu thật sự rất đáng yêu, phương thức tư duy cũng đáng yêu, "Tôi biết cậu không thể sinh, tôi là đang nhìn cậu "nóng" đến mức trên mặt toàn là mồ hôi..." Anh nói, vươn tay, ôn nhu giúp cậu lau nước mắt.
Kim Tại Trung tùy ý anh chà lau mặt mình, si si ngốc ngốc nhìn anh— Duẫn Hạo thật là đẹp trai đến ngây người, biểu tình ôn nhu kia, bàn tay to đẹp đẽ kia, wow wow, cắn khăn tay...
"Hai người đúng là đang hẹn hò nha, anh hai, chị dâu!" Một giọng nói bất ngờ và một khuôn mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện xen giữa hai người, khiến Kim Tại Trung sợ tới mức cả người đều bắn lên ôm chặt Trịnh Duẫn Hạo:
"Má ơi —!"
Trịnh Duẫn Hạo nhìn vẻ mặt bát quái của Trịnh Trí Tuệ đang dựa lại đây, hắc tuyến đầy mặt: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến xem hai người đó, hắc hắc, thoạt nhìn hai người khá hài hòa đó, Kim tiểu nữu, ở trong lồng ngực anh trai tao ăn đậu hũ thích quá nha?" Trịnh Trí Tuệ nói, cười đến tà ác nhìn về phía Kim Tại Trung.
Kim Tại Trung vội vàng từ trong lòng ngực Trịnh Duẫn Hạo lui ra, ngồi lại vị trí của mình, hạ giọng nói: "Không phải mày nói mày không tới sao?" Thật đáng ghét, phá hư không khí tốt đẹp vậy của người ta!
"Tao ở nhà nhàm chán, cho nên chạy tới xem hai người." Trịnh Trí Tuệ nói, từ trong túi xách lấy ra một túi đồ vật, nhét vào lòng ngực Trịnh Duẫn Hạo, "Cầm đi, lát nữa sẽ hữu ích đó."
"Cái quái gì vậy?" Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung trăm miệng một lời nghi hoặc hỏi.
"Đủ loại bôi trơn và đồ dùng mát xa tình thú...."
Trịnh Trí Tuệ còn chưa nói xong, Trịnh Duẫn Hạo liền một tay ném đồ vật lại cho nhỏ: "Em bị bệnh tâm thần hả..." Anh nói, trên mặt tràn đầy không vui, lại như là chán ghét, dù sao một chút cũng không giống như là nói giỡn.
Thế giới lập tức an tĩnh.
Trịnh Trí Tuệ ngây ngẩn cả người, tựa hồ chưa từng thấy biểu tình hung dữ như vậy từ anh trai mình.
Kim Tại Trung ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người. Cậu vẫn luôn chỉ nhìn thấy bộ dáng Trịnh Duẫn Hạo cười tủm tỉm, ôn nhu khách khí, chưa bao giờ thấy anh dữ dằn như vậy. Hóa ra anh ấy căn bản không thích mình, cũng không có khả năng bị bẻ cong... Dường như cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ... Mối tình đầu của cậu, cứ như vậy chết non...
"Duẫn Hạo, anh không cần như vậy, Trí Tuệ có thể tưởng lời nói đùa hồi sáng của tôi là thật, còn cho là hai chúng ta có gì đó." Kim Tại Trung hoà giải nói, lại quay sang nói với Trịnh Trí Tuệ, "Trí Tuệ, mày hiểu lầm rồi, tao với anh mày chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hôm nay thật sự là đi bàn công việc, thuận tiện cùng nhau đi xem phim mà thôi..."
Trịnh Trí Tuệ lúc này mới phản ứng lại, nhỏ quả thật cho là Kim Tại Trung đã thu phục được anh trai nhỏ... Bất quá tình huống hiện tại hẳn là Kim Tại Trung càng thương tâm đi, nhỏ vội vàng cười gượng nói: "Ha hả, ngượng ngùng, là em hiểu lầm, anh làm gì mà phản ứng lớn như vậy, dọa em sợ luôn rồi, không cần thì thôi... Em đi trước đây, tạm biệt."
Nhỏ đến trở về chuẩn bị cành mận gai, làm gì? Chịu đòn nhận tội!
Trịnh Duẫn Hạo có vẻ như còn chưa thể thoát khỏi bóng ma lúc nãy, cứ cau mày nhăn mặt.
Trái tim Kim Tại Trung lại càng muốn nhỏ máu, bộ phim cũng vừa lúc kết thúc, ấm áp cực kỳ, nhưng lúc này cậu lại càng muốn khóc — không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, có được tình yêu bản thân mong muốn nha!
Part 7
Tối hôm đó lúc Kim Tại Trung trở về trên mặt tràn đầy cô đơn. Trịnh Trí Tuệ vẻ mặt áy náy ngồi ở phòng khách chờ cậu, thấy cậu về, muốn mở miệng nói xin lỗi, Kim Tại Trung lại lắc lắc tay, về phòng. Ngày hôm sau, cậu nói với Trịnh Trí Tuệ:
"Sau này đừng bao giờ nhắc tới anh trai mày trước mặt tao."
Sau đó liền lại khôi phục thành Kim Tại Trung vô tâm vô phế trước kia.
Tuy Trịnh Trí Tuệ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nếu Kim Tại Trung nói không muốn nhắc lại, vậy đừng nói nữa đi, đỡ khiến cậu thương tâm.
Mặt khác, Trịnh Duẫn Hạo cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Kể từ ngày đó trở về sau, Kim Tại Trung vẫn luôn trốn tránh anh, cũng không hề chủ động gọi điện thoại cho anh, mà anh có gọi qua cậu cũng không tiếp, nếu không thì cũng dùng giọng điệu rất xa cách nói vài câu, sau đó nói bản thân đang bận rồi cúp máy. Anh lấy cớ đến giám sát công việc, xem tiến độ thiết kế của Kim Tại Trung như thế nào, nghênh đón anh luôn là trợ lý của cậu, còn cậu không bao giờ có mặt, không phải đến văn phòng lão bản thì chính là có việc ra ngoài chưa về.
Mười ngày sau, Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc nhịn không được, tự mình chạy tới chung cư của Kim Tại Trung và Trịnh Trí Tuệ. Đã là tám giờ tối nhưng chỉ có mình Trịnh Trí Tuệ ở nhà.
"Tại Trung đâu?" Trịnh Duẫn Hạo vừa thay đổi dép lê vừa hỏi.
"Đi ra ngoài rồi, sao hôm nay anh rảnh rỗi tới thăm em vậy?" Trịnh Trí Tuệ vào phòng bếp, lấy một ly nước mơ chua ra, "Đây, Kim Tiểu Nữu làm, hương vị không tồi. Anh ngồi đi."
Trịnh Duẫn Hạo tiếp nhận, nhìn thoáng qua ly nước mơ chua, lại nghĩ tới Kim Tại Trung. Kim Tại Trung người này cũng giống như nước mơ chua, chua chua ngọt ngọt, hương vị thập phần đáng yêu. Anh hỏi: "Tại Trung gần đây rất bận sao?"
"Vâng." Trịnh Trí Tuệ ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, vẻ mặt nhiều chuyện cười nói, "Thân thiết với thủ trưởng lắm nha, hình như tối nay hai người họ cùng nhau đi hộp đêm nếm rượu mới, Kim Tiểu Tại trước nay chưa từng đi nên rất tò mò."
"Cái gì?!" Trịnh Duẫn Hạo vừa mới uống một ngụm nước mơ, thiếu chút nữa phun ra, "Đi hộp đêm? Còn cùng thủ trưởng?"
"Đúng vậy." Trịnh Trí Tuệ gật gật đầu, "Tối hôm qua cũng là thủ trưởng đưa về mà, thủ trưởng của cậu ấy cũng khá khôi hài, rất hay chọc ghẹo cậu ấy."
"Cái gì? Cậu ấy, cậu ấy..." Trịnh Duẫn Hạo "cậu ấy" nửa ngày không biết nói gì tiếp.
"Làm sao vậy?" Trịnh Trí Tuệ một tay cầm điều khiển từ xa, một tay chống cằm nhìn Trịnh Duẫn Hạo, "Em đã nói Tại Trung là gay, ở bên một người đàn ông cũng chẳng có gì kỳ lạ. Chuyện của người ta em cũng không thể can thiệp đúng không?"
"Nhưng gần đây cậu ấy luôn tránh mặt anh..." Trịnh Duẫn Hạo nói tới đây có chút nghẹn khuất, đem nước mơ chua đặt lên bàn trà, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Phốc —" Trịnh Trí Tuệ cũng thiếu chút nữa phun ra, "Anh còn hỏi em?... Không phải tự anh làm sao?"
"Tự anh?" Trịnh Duẫn Hạo không thể hiểu được hỏi lại, anh đã làm gì chứ?
"Ngày đó em còn tưởng hai người ở bên nhau, kết quả anh hung tợn mắng em một câu "bệnh tâm thần", Kim Tiểu Tại chắc chắn cho rằng anh rất phản cảm với mấy thứ đó... Dù là ai thì cũng sẽ có bóng ma." Trịnh Trí Tuệ nói, vẫy vẫy tay, "Thôi quên đi, dù sao anh cũng không thích cậu ấy, cũng đừng đi trêu chọc người ta, sau khi hợp tác xong thì duy trì quan hệ như bạn bè bình thường thôi, anh cũng bớt tới đây đi..."
"Ai nói anh không thích cậu ấy?!" Trịnh Duẫn Hạo kích động đứng lên, thanh âm lớn đến mức khiến Trịnh Trí Tuệ giật mình.
"Anh làm gì vậy, muốn hù chết người à... Anh thích cậu ấy vậy bữa đó anh phát thần kinh gì chứ, mắng em dữ dội tới vậy!"
"Còn nói anh, em hôm đó cũng rất quá phận..." Trịnh Duẫn Hạo nổi giận nói, trừng đôi mắt phượng nhìn Trịnh Trí Tuệ, "Dù anh có thích Tại Trung, lúc đó cũng không thể... Em xem anh và cậu ấy là gì? Dọa Tại Trung sợ thì sao? Anh cũng chẳng phải loại người như vậy..."
"Phốc... Hai người thật đúng là xứng..." Trịnh Trí Tuệ đổ mồ hôi, lại nhịn không được cảm thấy buồn cười vì tư duy của hai người này, "Mà anh thích Kim Tiểu Tại từ khi nào? Sao em không biết?"
"Anh thích cậu ấy thì nói cho em làm gì?" Trịnh Duẫn Hạo khó chịu liếc Trịnh Trí Tuệ một cái, "Em lúc nào cũng xuất hiện giữa chừng phá hư chuyện của người khác..."
"Phốc ha ha ha..." Trịnh Trí Tuệ thoải mái cười to, cuối cùng ngồi thẳng nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói, "Anh hai, thật đáng tiếc - em đã phá hủy chuyện tốt của anh – thật ra lúc trước Kim Tiểu Tại vẫn luôn muốn theo đuổi anh, cùng anh phát triển mối quan hệ. Nhưng hôm trước Kim Tiểu Tại nói với em, cậu ấy đã nghĩ thông suốt, thật ra cậu ấy cũng không yêu anh, chỉ lúc đó nghe em nói này nọ rồi động tâm một chút với mấy điều kiện của anh, cho nên hiện tại cậu ấy đã thoát khỏi bóng ma thất tình. Anh hai, anh bị đá rồi..."
"Cái gì?" Giọng nói Trịnh Duẫn Hạo cao thêm vài phần, vẻ mặt không thể tin tưởng, "Cho nên lúc trước cậu ấy cũng thích anh?"
"Đúng vậy, hồi trước cậu ấy thích anh, nhưng hiện tại anh đã bị over..." Trịnh Trí Tuệ cười rất gian trá, "Hắc hắc hắc, anh hai, giờ anh muốn theo đuổi cậu ấy sao? Không nhanh tay là thủ trưởng cao phú soái kia ra tay trước đó nha ~"
"....." Trịnh Duẫn Hạo tức khắc trầm mặc, "Tên kia tốt hơn anh sao?"
Trịnh Trí Tuệ nhún vai, cười nói: "Hài hước hơn anh, lãng mạn hơn anh, thú vị hơn anh, thế nào, có cảm giác khủng hoảng không?"
"Có...."
"Ha ha, anh yên tâm đi, lúc nãy là em dọa anh thôi. Tính cách Kim Tại Trung kia em còn không biết sao? Cậu ấy nói không yêu liền không yêu á? Chắc chắn là trong lòng thương tâm muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố mà thôi." Trịnh Trí Tuệ ngồi bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, dùng khuỷu tay đâm đâm anh, "Em biết hộp đêm họ đi là chỗ nào, vì phòng vạn nhất, giờ anh lái xe qua đi, một phen kéo Kim Tiểu Tại vào ngực, bế lên xe, bảo đảm có thể đoạt trái tim mỹ nhân ~"
"Phải không?"
"Đúng vậy, nếu không hai người bọn họ ở loại này địa phương như hộp đêm... Ai biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?"
"Được, anh đi liền đây!" Trịnh Duẫn Hạo nói, vội vội vàng vàng đứng dậy rời khỏi.
Part 8
Trịnh Duẫn Hạo đến dưới lầu mới phát hiện bản thân căn bản đã quên hỏi em gái xem hộp đêm Kim Tại Trung đến là ở đâu, vội vàng gọi điện thoại cho cô, vì thế lại bị Trịnh Trí Tuệ cười nhạo một hồi:
"Ai nha, anh hai anh thật là gấp gáp nha, có phải anh đang lo lắng nếu tới trễ Kim Tiểu Tại sẽ cùng người ta đi thuê phòng không..."
Trịnh Duẫn Hạo nghe đến đó bang một tiếng treo điện thoại, lên xe chạy tới hộp đêm.
Đến hộp đêm, Trịnh Duẫn Hạo vội vội vàng vàng đi vào trong tìm người, tìm nửa ngày cũng chưa thấy. Lúc muốn đi ra ngoài, đột nhiên thấy, trên ghế sofa ở một góc, Kim Tại Trung bị một người nam nhân ôm eo, cười đến hoa chi loạn phiến (Miêu tả dáng điệu khi cười của người phụ nữ, đặc biệt là miêu tả người phụ nữ xinh đẹp), kia nam nhân làm bộ còn muốn nhào qua hôn cậu. Trịnh Duẫn Hạo lập tức nổi giận, ghen tuông quá độ, bước qua bên đó:
"Ai nha, Phác Hữu Thiên cậu cút đi..." Kim Tại Trung cười cười.
"Tôi muốn thử xem cảm giác thế nào, mau cho tôi hôn một cái, cho tôi hôm một cái cái..." Nam nhân kia vẫn rướn người qua.
"Buông em ấy ra!" Trịnh Duẫn Hạo đi đến trước mặt hai người, hét lớn một tiếng. Sau đó thấy hai người sững sờ nơi đó, vội vàng kéo Kim Tại Trung sang một bên che chở, trừng mắt nhìn Phác Hữu Thiên nói, "Đáng chết, mày định làm gì Tại Trung?!"
Phác Hữu Thiên sửng sốt: "Tôi định hôn cậu ấy..."
"Ai cho phép mày hôn em ấy?!" Trịnh Duẫn Hạo hùng hổ chất vấn— may mắn anh tới kịp!
"Không ai..." Phác Hữu Thiên nói xong mới hồi phục tinh thần, thoát ra khỏi khí thế dọa người của Trịnh Duẫn Hạo, đảo mắt nhìn về phía Kim Tại Trung, "Uy, Tại Trung, đây là ai vậy?"
Kim Tại Trung từ một bên bước ra, giải thích với Phác Hữu Thiên: "Cái kia, đây là anh trai của bạn cùng phòng tôi, phỏng chừng là hiểu lầm..." Cậu nói, lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, cười nói, "Là Duẫn Hạo à, đây là ta thủ trưởng kiêm bạn tốt của tôi, Phác Hữu Thiên... Anh tới đây có chuyện gì sao?"
"Tôi tới tìm em..." Trịnh Duẫn Hạo nói, lại giữ chặt tay Kim Tại Trung, vội vàng tiếp tục mở miệng, "Tại Trung, giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì đúng không? Em đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói."
Nhưng Kim Tại Trung lại tránh khỏi tay anh, mỉm cười nói: "Chúng ta hẳn là không có gì hiểu lầm gì đi? Anh có chuyện gì thì cứ nói ở đây. Giữa chúng ta ngoài công việc, hình như cũng không có quan hệ đặc biệt gì."
"Tại Trung!" Trịnh Duẫn Hạo đang muốn nói cái gì, Phác Hữu Thiên ở bên cạnh lại muốn kéo cậu qua:
"Tới tới tới, Tại Trung, chúng ta tiếp tục, cậu còn phải giúp tôi tham mưu, tôi rất khẩn trương nha..."
"Được." Kim Tại Trung nói, quay sang phất phất tay với Trịnh Duẫn Hạo, "Tụi tôi đi trước đây."
Phác Hữu Thiên vẫn đang lải nhải nói chuyện với Kim Tại Trung: "Đúng vậy, tôi nói với cậu, Thẩm Xương Mân kia rất kỳ quái..."
"Chờ một chút!" Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nghi hoặc nhìn Phác Hữu Thiên, "Cậu với Xương Mân có quan hệ gì?"
"Xương mân? Anh cùng cậu ấy có quan hệ gì?" Phác Hữu Thiên quay đầu, nghi hoặc hỏi lại.
"Nó là học đệ của tôi..." Trịnh Duẫn Hạo còn chưa nói xong, Phác Hữu Thiên liền khoa trương gào lên:
"Cái gì? Anh là học trưởng của cậu ấy? Là học trưởng thân thiết kia sao?" Hắn nói, kích động bắt lấy tay Trịnh Duẫn Hạo, "Cậu ấy nói với tôi nếu có bạn gái sẽ dẫn đến cho anh xem... Học trưởng, anh thấy tôi thế nào? Có đẹp trai không? Có xứng với cậu ấy không?"
Trịnh Duẫn Hạo không hiểu ra sao, nhưng vẫn nhớ rõ lý do bản thân đến chỗ này, liền chỉ vào Kim Tại Trung đang đứng một bên: "Cái kia... Tôi là tới tìm Tại Trung, có việc gì để sau này nói được không?"
"Được, được, vậy tôi không quấy rầy hai người, tôi đi trước đây, tạm biệt!" Phác Hữu Thiên nói, bước nhanh đến bên cạnh Kim Tại Trung, nhéo nhéo eo cậu, nhỏ giọng nói, "Hầu hạ thật tốt cho tôi, nếu không cứ chờ bị tôi làm khó dễ đi..."
"Cút..." Kim Tại Trung làm bộ muốn đá hắn, Phác Hữu Thiên vội vàng cợt nhả rời đi.
"Anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Kim Tại Trung quay sang nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ngữ khí lạnh lùng.
"Chúng ta đi ra ngoài rồi nói, ở đây rất ồn ào..." Trịnh Duẫn Hạo không thích Kim Tại Trung tới nơi chướng khí mù mịt như thế này, chỉ nói một câu rồi nắm tay cậu kéo ra ngoài.
Kim Tại Trung ở phía sau nhịn không được muốn cười, lại cắn môi dùng sức nhịn xuống, chỉ để lại khóe mắt cong cong hàm chứa ý cười.
Tới cửa, Kim Tại Trung liền tránh khỏi bàn tay to của Trịnh Duẫn Hạo, nói: "Có chuyện gì anh nói đi, nếu là chuyện công việc, tốt nhất để ngày mai đến công ty bàn lại..."
"Không phải chuyện công việc, mà chuyện giữa anh và em!" Trịnh Duẫn Hạo có chút gấp gáp, lại lần nữa bắt lấy bả vai Kim Tại Trung, gần gũi nhìn cậu, "Tại Trung, tại sao gần đây em luôn trốn tránh anh?"
"Tôi không có..." Kim Tại Trung vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như đang bàn về thời tiết, "Tôi trốn tránh anh lúc nào?"
"Em lúc nào cũng trốn tránh anh..." Trịnh Duẫn Hạo nói, đôi mắt phượng lại nóng cháy nhìn chăm chú Kim Tại Trung, "Gọi điện thoại em luôn bận, đi tìm em cũng không gặp..."
"Uhm, có thể là thật sự bận bịu." Kim Tại Trung nói, cũng dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Trịnh Duẫn Hạo, "Như vậy, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Anh..." Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên đỏ mặt, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to của Kim Tại Trung, dời đi tầm mắt nói, "Hôm trước anh tìm em là muốn đưa cho em cái túi kia, lần trước em nói rất thích... Cho nên anh liền hỏi nhà thiết kế bên anh. Ban đầu cậu ta không chịu, sau đó anh đưa ảnh chụp em đeo cái túi đó cho cậu ta xem, cậu ta liền đồng ý tặng cho em..."
Kim Tại Trung cực kỳ cảm động, gần như nhịn không được muốn ôm Trịnh Duẫn Hạo, nhưng trên mặt lại làm biểu tình rất tức giận, ném tay Trịnh Duẫn Hạo ra, nói: "Anh muốn biến tôi thành Văn Gia Gia (nữ chính "Bắc Kinh gặp gỡ Seattle") sao? Tặng túi làm gì?... Không phải anh rất chán ghét đồng tính luyến ái sao? Tôi chính là đồng tính luyến ái, cho nên anh cách xa tôi chút đi, đừng đến tìm tôi nữa!"
"Không phải Tại Trung!" Trịnh Duẫn Hạo vội vàng tiến lên giữ chặt Kim Tại Trung, hai người giống như đang quay phim truyền hình, lôi kéo lẫn nhau, "Em nghe anh nói, em hiểu lầm anh..."
"Được, anh nói đi." Kim Tại Trung dừng bước, nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo, "Chúng ta cũng không gặp nhau nhiều lắm, có thể hiểu lầm cái gì chứ?"
Bộ dáng này của Kim Tại Trung khiến Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy hụt hẫng, anh cũng không biết phải sắp xếp từ ngữ thế nào: "Cái kia, anh học khoa tự nhiên, không biết phải nói với em thế nào..."
"Vậy đừng nói nữa..." Kim Tại Trung nói, xoay người bước đi.
Trịnh Duẫn Hạo nóng nảy, đơn giản một phen giữ chặt cậu, kéo cậu vào lòng ngực: "Em đừng đi!"
Kim Tại Trung lập tức đỏ mặt —— hóa ra tên này cũng không phải thật sự đầu gỗ nha!
"Anh thích em..." Trịnh Duẫn Hạo nói bên tai cậu, "Thật sự rất thích..."
Kim Tại Trung nghe anh thổ lộ, tim lập tức đập đến 120 nhịp mỗi phút, cậu không dám ngẩng đầu lên, đành phải cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi là nam nhân..."
"Anh mặc kệ..." Trịnh Duẫn Hạo gắt gao ôm lấy cậu, như là sợ giây tiếp theo cậu sẽ chạy mất, "Anh cũng không biết vì sao anh thích em, nhưng lòng anh rất rõ ràng, anh thích em... Anh không dám nói ra là bởi vì sợ em hiểu lầm anh là người tùy tiện. Đúng, chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh thích em. Thật ra, lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất đáng yêu, nhưng lúc ấy anh cảm thấy nam nhân cùng nam nhân, có chút kỳ quái, anh không thể tiếp thu...."
"Vậy giờ anh tới tìm tôi làm gì?" Kim Tại Trung trừng mắt, giống như một con sư tử nhỏ đang nổi giận.
"Em nghe anh nói!" Trịnh Duẫn Hạo kiên nhẫn giải thích, "Nhưng sau đó anh đã chậm rãi tiếp nhận, cảm thấy cũng không có gì... Đặc biệt gần đây em không để ý đến anh, anh liền đặc biệt cảm thấy điều đó không đáng kể chút nào... Sau Trí Tuệ lại nói với anh rằng em cũng thích anh, anh càng không cảm thấy giới tính có vấn đề, yêu nhau là được rồi không phải sao?"
"Kia, ngày đó Trí Tuệ đưa túi đồ đó cho anh, anh làm gì mà mắng nhỏ dữ dội như vậy?" Kim Tại Trung hùng hổ dùng ngón tay chọc chọc ngực Trịnh Duẫn Hạo, "Ngày đó em cho rằng anh rất chán ghét đồng tính luyến ái, cho nên em cực, kỳ, thương, tâm!"
Trịnh Duẫn Hạo bắt lấy ngón tay trắng nõn kia, nhịn không được cười: "Anh sợ con bé làm em sợ, lỡ đâu em tưởng anh bảo con bé mang mấy thứ đó đến, hiểu lầm anh là loại người chỉ muốn cùng em.... gì đó, vậy có phải oan cho anh quá rồi không? Hơn nữa em cũng không phải không biết anh và Trí Tuệ, mắng con bé dữ dội một chút cũng chẳng sao, cùng lắm bị ghi hận mấy ngày thôi..."
"Hóa ra là như vậy, anh không nói sớm!" Kim Tại Trung cao hứng đến mặt đầy khói mù đều biến thành tươi cười như mèo trộm được cá, hưng phấn mà ôm cổ Trịnh Duẫn Hạo, "Cho nên thật ra là anh thích em, hơn nữa muốn cùng em làm gì đó đúng không?"
"Ừm..." Trịnh Duẫn Hạo trộm liếc liếc eo nhỏ của Kim Tại Trung, thành thật gật gật đầu.
Kim Tại Trung nghe vậy càng hưng phấn, dán đền gần Trịnh Duẫn Hạo hơn, quả thật giống cái bánh chẻo áp chảo dán lên người anh, thiếu điều treo cả người lên. Cậu cười ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói với Trịnh Duẫn Hạo: "Anh cúi đầu thấp một chút, em có chuyện muốn nói."
Trịnh Duẫn Hạo vội vàng cúi đầu xuống, hỏi: "Hửm? Cái gì ai u..."
"Emma!"
Hóa ra là Kim Tại Trung muốn "đánh bất ngờ" Trịnh Duẫn Hạo một chút, kết quả là dùng sức quá mức đập cả hàm răng vào, Trịnh Duẫn Hạo đỏ mặt nhìn Kim Tại Trung đang ngượng ngùng cười:
"Em có đau không?"
"Không có, là ngọt." Kim Tại Trung nói, lại liếm liếm môi.
Trịnh Duẫn Hạo tức khắc hạnh phúc mỉm cười, kéo Kim Tại Trung vào ngực: "Chúng ta về nhà đi, Tại Trung."
"Ừm, đến nhà anh." Kim Tại Trung nói, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, mở to mắt, hưng phấn nói, "Em muốn biến anh thành người của em, như vậy không có nữ nhân có thể đoạt mất..."
"Cái này.... Vậy đi nhanh đi!" Trịnh Duẫn Hạo nói, nắm tay Kim Tại Trung, lên xe về nhà.
Part 9
Sáng sớm ngày nào đó một tháng sau.
Lúc Kim Tại Trung tỉnh lại phát hiện Trịnh Duẫn Hạo đang thâm tình chân thành nhìn cậu, giả vờ thẹn thùng đẩy anh, bẻ giọng nói:
"Ai du, ông xã đáng ghét, làm gì mà nhìn người ta như vậy."
Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được bật cười, duỗi tay lưu luyến trên lưng cậu: "Còn muốn sao?"
Kim Tại Trung nghe vậy tức sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng rút tay lại, nghiêm túc hẳn lên: "Cút, Trịnh Duẫn Hạo! Lúc trước em gái anh nói anh vừa đẹp trai, nhân phẩm tốt, lại nhiều tiền, sao không thấy nói cho em biết một buổi tối anh có thể làm nhiều lần như vậy!"
"Hối hận?" Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày.
"Đúng vậy, rất hối hận!" Kim Tại Trung nói, chọc chọc bờ ngực trần trụi của Trịnh Duẫn Hạo, khàn khàn nói "Người ta đã nói dừng, anh còn muốn..."
"......." Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy, Kim Tại Trung chính là một con mèo cực kỳ có thể khiêu khích người, ác hơn chính là cậu ở trong lòng người ta cào cào, khiêu khích làm người ta hận không thể lập tức bắt lấy, sau đó liền bỏ chạy, anh đuổi theo thì cậu lại nói anh lúc nào cũng dục cầu bất mãn — kỳ thật đều là do cậu khởi mào nha!
Liền tỷ như đêm qua, Kim Tại Trung mặc áo thun, rộng thùng thình, phía dưới cái gì cũng không mặc, chạy đến bên cạnh anh đang xử lý văn kiện, lại che hai mắt anh, không cho anh đánh chữ, rồi lại ngồi khóa trên đùi anh làm nũng. Anh là một nam nhân bình thường đương nhiên chịu không nổi, lập tức đêm cậu đè trên giường hung, hăng yêu thương vài lần, làm cho đến khi cả người cậu mềm như bùn mới thôi.
Lại tỷ như hiện tại, Kim Tại Trung nói là nói như vậy, nhưng đùi cậu dưới chăn bông lại đang cọ tới cọ lui bên hông Trịnh Duẫn Hạo, một bàn tay còn sờ sờ cơ bắp trên ngực và bụng dưới của anh — kỳ thật cậu mới là người dục cầu bất mãn đi!
"A." Kim Tại Trung bò đến trên người Trịnh Duẫn Hạo, ghé vào ngực anh nhìn xuống, cười hì hì hỏi, "Hôm trước Lâm Vi thấy anh và em ở trong văn phòng anh hôn nhau, mấy ngày sau có biểu hiện gì không?"
Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay đặt lên mông cậu sờ soạng một phen, ái muội nói: "Không có gì biểu hiện hết, đại khái chắc phải làm dữ lớn hơn nữa mới có...."
"Phi, anh là cái đồ lưu manh...." Kim Tại Trung cưỡi bên hông Trịnh Duẫn Hạo, bất mãn dẩu cái miệng nhỏ, "Rõ ràng em gái anh nói anh là đầu gỗ, hơn nữa rõ ràng anh chính là như vậy, nhưng cứ nói chuyện mấy chuyện này, IQ và EQ của anh liền tăng vụt!"
"Em đúng là...." Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Kim Tại Trung, "tiểu miêu được tiện nghi còn khoe mẽ."
"Em nào có...." Kim Tại Trung còn chưa dứt lời, đã bị Trịnh Duẫn Hạo một phen đè dưới thân, bắt lấy đùi thon dài của cậu quấn hai bên hông, đôi mắt nóng cháy khát vọng nhìn cậu:
"Lại một lần nữa đi, tiểu miêu."
"Đáng ghét..." Kim Tại Trung bưng kín gương mặt, "Ban ngày ban mặt..."
"Sẽ làm em thoải mái, giống như đêm qua, làm em luôn miệng kêu quá sâu quá nhanh..."
"Ưm, đừng nói...."
............
Trong lúc Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo ở trong phòng ngủ muốn ngừng mà không được, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. Cùng với tiếng chuông cửa, là một giọng nữ dũng cảm:
"Anh hai! Anh đem bạn cùng phòng của em đi làm ấm giường, ai tới nấu cơm cho em hả? Lâu lắm rồi em không được ăn một hạt cơm nào, sắp chết đói rồi nè! Mau mở cửa!"
Phòng ngủ Kim Tại Trung:
"A.... Duẫn, Trí Tuệ tới..."
"Mặc kệ nó..." Người bên trên dùng sức đỉnh, nỗ lực lôi kéo sự chú ý của người bên dưới, "Thoải mái không?"
"Ưm... Quá, quá sâu... Duẫn a ~" Ngón tay Kim Tại Trung cắm vào tóc Trịnh Duẫn Hạo, mặt tràn đầy xuân sắc, miệng còn phun ra tiếng rên rỉ khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
"Tại Trung, em thật đẹp..."
Bên ngoài Trịnh Trí Tuệ tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, tay lại ấn chuông cửa liên tục: "Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung! Đừng tránh ở trong nhà không mở cửa, em biết hai người đang ở nhà! Hai người có bản lĩnh chạy trốn em, sao không có bản lĩnh mở cửa hả! Mau mở cửa!... Kim Tại Trung mày đúng là cái tên gay chết tiệt, có nam nhân liền không cần bạn thân, Trịnh Duẫn Hạo anh là cái đồ cầm thú có nam nhân liền không cần em gái, tôi hận mấy ngườiiiiii!!!!!"
=======Hoàn=======
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro